Tuy trong lòng A Hảo rất khó chịu vì chuyện anh và Băng Linh hôn nhau nhưng buổi sáng vẫn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh. Đêm qua cô đã khóa trái cửa tuyệt nhiên không cho anh vào phòng.
A Hảo đã dậy từ sớm định làm bữa sáng cho anh xong sẽ đi học, không muốn gặp mặt anh.
Nhưng cô vừa đi đến phòng khách liền bị anh gọi lại.
" Chú đưa cháu đi. "
A Hảo hơi ngước nhìn anh, cô nhìn ra sắc mặt anh có chút mệt mỏi khoé mắt còn nỗi những gân máu, chắc là anh không ngủ cả đêm.
" Cháu tự đi được. "
" Cháu muốn tránh chú.? " anh vẫn nghĩ cô vì giận anh chuyện đến trễ nên anh mới cho cô thời gian bình tĩnh lại, nào ngờ buổi tối cô khóa cửa không muốn gặp anh.
" Cháu không có. " A Hảo cụp mi mắt xuống không nhìn anh.
Ngay sau đó tay anh kéo eo A Hảo lại gần mình, anh nâng mặt cô lên liền phủ môi mình xuống, khi môi anh chạm nhẹ vào đôi môi hồng mềm của cô thì cô lại dùng tay đẩy anh ra.
" không được. " A Hảo xoay mặt đi, môi mím chặt lại.
" Tại sao không được.? " một tay anh giữ chặt eo cô không để cô thoát ra.
" Cháu.... Không muốn. "
" Chú muốn... "
Anh giữ gáy A Hảo rất nhanh đã đem môi mình dán vào môi cô mơn trớn nhẹ.
" ưm... Đừng. " cô muốn kêu anh dừng lại nhưng lại tạo cơ hội cho anh đưa lưỡi mình vào trong khoan miệng của cô.
Lưỡi anh vừa vào đã hung hăng tìm đến lưỡi cô mà liếm nút, cô càng né tránh anh càng mạnh bạo bao lấy. Môi, lưỡi của anh và cô cứ quấn vào nhau dần dần A Hảo cũng tiếp nhận anh, tay vòng qua cổ anh ôm chặt, chân cô hơi nhón lên để gần anh hơn.
Hài lòng với động tác của A Hảo nụ hôn của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, tay đặc ở eo cô hơi lỏng ra bắt đầu vuốt ve tấm lưng cô.
" ưm.. " A Hảo khẽ rên thành tiếng, cơ thể mềm mại của cô dựa hẳn vào người anh.
Anh hôn càng xâu hơn, tay luồng vào áo đồng phục đi đến nơi đẩy đà của cô bóp nhẹ.
A Hảo vặn người né tránh nhưng vẫn bị anh bắt được. Cô vừa bị anh hút cạn dưỡng khí vừa bị anh xoa nắn bầu ngực, sắp đến không thở được mà anh vẫn không buông tha cho cô.
" Tại sao tránh chú.? " anh ghé môi đến tai cô, hơi liếm nhẹ vành tai cô.
A Hảo vội rụt cổ, cô vẫn chưa lấy lại được nhịp thở : " Chú .... Chú....gạt cháu. "
Anh nhìn A Hảo : " Chú gạt cháu chuyện gì?. "
A Hảo nhớ đến cảnh trong văn phòng của anh hôm qua, khoé mắt không khỏi gợn sóng.
" Chú ở cùng với Băng Linh... Chú còn hôn cô ấy. "
Anh ngẫn ra vài giây liền trở lại bình thường : " Cháu đến công ty.? " Anh đã không biết cô đến.
" phải. Cháu còn thấy... "
" không phải như cháu nghĩ. Lúc đó chú cùng Băng Linh bàn công việc. "
" trên salon.? "
" Do chú sơ ý nên để Băng Linh đẩy mình. "
" Băng Linh nói cô ấy tốt hơn cháu. "
" nếu tốt hơn tại sao còn chọn cháu. "
" cô ấy muốn chú chấp nhận cô ấy. "
" nếu chấp nhận đã không đợi đến bây giờ. " tình cảm của Băng Linh anh nhìn ra được.
" hai người còn hôn nhau. "
" Lúc đó chú đã quá sơ ý. Chú đã đẩy Băng Linh ra ngay sau đó. " tại sao A Hảo lại không nhìn được đoạn sau cơ chứ.
A Hảo và anh, người nói người trả lời sau đó cùng im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
" A Hảo, chú xin lỗi. " Anh đã không phát hiện ra, anh đã để cô phải nhìn thấy cảnh đó. Anh đã khiến cô tổn thương.
" Cháu rất đau. " nước mắt theo khoé mắt A Hảo lăn xuống.
Anh dùng tay gạt nước mắt của cô : " Chú xin lỗi, đều tại chú. A Hảo ngoan, đừng khóc. "
Anh dỗ dành A Hảo như dỗ một đứa trẻ, làm cô phải đánh nhẹ vào người anh.
" Cháu không phải trẻ con, chú đừng dỗ như vậy. "
" vậy thì... " Anh nâng mặt cô lên, một lần nữa đem môi mình đặt lên môi cô.
"ưm..." nụ hôn một lần nữa lại kéo dài....
Trường trung học....
A Hảo thu dọn lớp học xong thì liền xách cặp ra về. Lúc sáng nhờ anh mà cô bị muộn đến ba mươi phút vậy là bị phạt dọn vệ sinh cuối giờ, thật không biết nên vui hay nên giận anh vì dù sao sự khó chịu trong lòng cô đã biến mất.
A Hảo vừa ra khỏi cổng trường thì một chiếc xe chạy đến trước mặt, lúc đầu cô còn nghĩ là anh đến đón cô nhưng khi cửa xe mở ra bước xuống là Băng Linh thì tâm trạng có phần khó hiểu.
" Có nhã hứng đi cùng chị không.? " Băng Linh tựa vào thân xe, chiếc đầm bó sát người hiện rõ từng đường cong trên cơ thể của cô.
A Hảo đứng tại chỗ do dự muốn từ chối nhưng Băng Linh đã nhanh hơn kéo cô lên xe.
Tại một quán cà phê mang phong cách cổ điển, A Hảo cùng Băng Linh ngồi bên cửa sổ kính lớn trong quán.
" Túi của em là do chị mang về. " Băng Linh khuấy ly cà phê trên bàn nhìn A Hảo.
" em biết. "
" vậy là anh ấy đã nói với em. Chị xin lỗi, chuyện ở văn phòng là chị chủ động. "
A Hảo tay xoa ly nước ép : " chị không cần phải xin lỗi đâu. "
" Thật ra chị cũng muốn thử xem em yêu anh ấy đến đâu. "
Băng Linh im lặng một lúc lâu mới nói tiếp : " Lúc đó chị đến tìm anh ấy là vì muốn cùng anh ấy họp tác. Nhưng bị anh ấy từ chối nên mới có hành động đó. Em sẽ không để bụng chứ.? " anh từ chối hợp tác cũng là từ chối luôn tình cảm của cô
" sẽ không. " A Hảo tự nhiên lắc đầu.
" Chị nghe nói sắp đến sinh nhật em. "
" à.. Vâng. "
Nếu đến sinh nhật của A Hảo, cô ký vào giấy chủ quyền thì đất đó không lấy được.
" Gần đây công ty anh ấy xảy ra không ít khó khăn, bên chị vốn muốn đầu tư với anh ấy. Có điều đã bị anh ấy từ chối. "
A Hảo nghe anh gặp khó khăn liền trở nên lo lắng, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt mệt mỏi của anh lúc sáng.
" tại sao chú lại từ chối.? "
" là vì em.? " Băng Linh nhìn cô trong mắt là sự đắc ý đã giấu đi.
" vì em.? "
" mảnh đất ở khu X là của em.? "
A Hảo gật đầu, đó là đất của mẹ để lại cho cô nhưng lúc đó vì còn nhỏ cô không thể đứng tên nên anh đã thay cô giữ nó.
" công ty chị muốn đầu tư vào nó, lợi nhuận trên chục tỷ....
Nó sẽ cứu được anh ấy lúc này. "
A Hảo sững người, đất đó có giá trị như vậy sau?. Cô vốn nghĩ đó chỉ là một khu đất bình thường.
" Chị nói với em như vậy là muốn em giao đất cho chú.? "
Trong mắt Băng Linh hiện lên một ý cười rồi biến mất : " em sẽ giúp anh ấy.? "
A Hảo cụp mắt nhìn xuống, anh gặp khó khăn như vậy mà cô không giúp được gì cho anh nhưng mảnh đất này sẽ giúp được : " em sẽ. "
Khoé môi Băng Linh cong lên : " có thể đừng cho anh ấy biết không.? Nếu biết được anh ấy chắc chắn không nhận. "
" em sẽ không nói. "
" tốt. Khi em đủ 18 tuổi chỉ cần ký vào giấy uỷ quyền cho anh ấy toàn quyền sử dụng, tới lúc đó chị sẽ thuyết phục anh ấy ký hợp đồng. "
A Hảo chỉ gật đầu không nói gì nữa, Băng Linh đối diện cô nâng ly cà phê lên khoé môi cong lên.
Chính là như vậy, tình yêu có một chút mù quáng vì người mình yêu thì sẽ ngu ngốc bị người khác lợi dụng.
Tuy trong lòng A Hảo rất khó chịu vì chuyện anh và Băng Linh hôn nhau nhưng buổi sáng vẫn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh. Đêm qua cô đã khóa trái cửa tuyệt nhiên không cho anh vào phòng.
A Hảo đã dậy từ sớm định làm bữa sáng cho anh xong sẽ đi học, không muốn gặp mặt anh.
Nhưng cô vừa đi đến phòng khách liền bị anh gọi lại.
" Chú đưa cháu đi. "
A Hảo hơi ngước nhìn anh, cô nhìn ra sắc mặt anh có chút mệt mỏi khoé mắt còn nỗi những gân máu, chắc là anh không ngủ cả đêm.
" Cháu tự đi được. "
" Cháu muốn tránh chú.? " anh vẫn nghĩ cô vì giận anh chuyện đến trễ nên anh mới cho cô thời gian bình tĩnh lại, nào ngờ buổi tối cô khóa cửa không muốn gặp anh.
" Cháu không có. " A Hảo cụp mi mắt xuống không nhìn anh.
Ngay sau đó tay anh kéo eo A Hảo lại gần mình, anh nâng mặt cô lên liền phủ môi mình xuống, khi môi anh chạm nhẹ vào đôi môi hồng mềm của cô thì cô lại dùng tay đẩy anh ra.
" không được. " A Hảo xoay mặt đi, môi mím chặt lại.
" Tại sao không được.? " một tay anh giữ chặt eo cô không để cô thoát ra.
" Cháu.... Không muốn. "
" Chú muốn... "
Anh giữ gáy A Hảo rất nhanh đã đem môi mình dán vào môi cô mơn trớn nhẹ.
" ưm... Đừng. " cô muốn kêu anh dừng lại nhưng lại tạo cơ hội cho anh đưa lưỡi mình vào trong khoan miệng của cô.
Lưỡi anh vừa vào đã hung hăng tìm đến lưỡi cô mà liếm nút, cô càng né tránh anh càng mạnh bạo bao lấy. Môi, lưỡi của anh và cô cứ quấn vào nhau dần dần A Hảo cũng tiếp nhận anh, tay vòng qua cổ anh ôm chặt, chân cô hơi nhón lên để gần anh hơn.
Hài lòng với động tác của A Hảo nụ hôn của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, tay đặc ở eo cô hơi lỏng ra bắt đầu vuốt ve tấm lưng cô.
" ưm.. " A Hảo khẽ rên thành tiếng, cơ thể mềm mại của cô dựa hẳn vào người anh.
Anh hôn càng xâu hơn, tay luồng vào áo đồng phục đi đến nơi đẩy đà của cô bóp nhẹ.
A Hảo vặn người né tránh nhưng vẫn bị anh bắt được. Cô vừa bị anh hút cạn dưỡng khí vừa bị anh xoa nắn bầu ngực, sắp đến không thở được mà anh vẫn không buông tha cho cô.
" Tại sao tránh chú.? " anh ghé môi đến tai cô, hơi liếm nhẹ vành tai cô.
A Hảo vội rụt cổ, cô vẫn chưa lấy lại được nhịp thở : " Chú .... Chú....gạt cháu. "
Anh nhìn A Hảo : " Chú gạt cháu chuyện gì?. "
A Hảo nhớ đến cảnh trong văn phòng của anh hôm qua, khoé mắt không khỏi gợn sóng.
" Chú ở cùng với Băng Linh... Chú còn hôn cô ấy. "
Anh ngẫn ra vài giây liền trở lại bình thường : " Cháu đến công ty.? " Anh đã không biết cô đến.
" phải. Cháu còn thấy... "
" không phải như cháu nghĩ. Lúc đó chú cùng Băng Linh bàn công việc. "
" trên salon.? "
" Do chú sơ ý nên để Băng Linh đẩy mình. "
" Băng Linh nói cô ấy tốt hơn cháu. "
" nếu tốt hơn tại sao còn chọn cháu. "
" cô ấy muốn chú chấp nhận cô ấy. "
" nếu chấp nhận đã không đợi đến bây giờ. " tình cảm của Băng Linh anh nhìn ra được.
" hai người còn hôn nhau. "
" Lúc đó chú đã quá sơ ý. Chú đã đẩy Băng Linh ra ngay sau đó. " tại sao A Hảo lại không nhìn được đoạn sau cơ chứ.
A Hảo và anh, người nói người trả lời sau đó cùng im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
" A Hảo, chú xin lỗi. " Anh đã không phát hiện ra, anh đã để cô phải nhìn thấy cảnh đó. Anh đã khiến cô tổn thương.
" Cháu rất đau. " nước mắt theo khoé mắt A Hảo lăn xuống.
Anh dùng tay gạt nước mắt của cô : " Chú xin lỗi, đều tại chú. A Hảo ngoan, đừng khóc. "
Anh dỗ dành A Hảo như dỗ một đứa trẻ, làm cô phải đánh nhẹ vào người anh.
" Cháu không phải trẻ con, chú đừng dỗ như vậy. "
" vậy thì... " Anh nâng mặt cô lên, một lần nữa đem môi mình đặt lên môi cô.
"ưm..." nụ hôn một lần nữa lại kéo dài....
Trường trung học....
A Hảo thu dọn lớp học xong thì liền xách cặp ra về. Lúc sáng nhờ anh mà cô bị muộn đến ba mươi phút vậy là bị phạt dọn vệ sinh cuối giờ, thật không biết nên vui hay nên giận anh vì dù sao sự khó chịu trong lòng cô đã biến mất.
A Hảo vừa ra khỏi cổng trường thì một chiếc xe chạy đến trước mặt, lúc đầu cô còn nghĩ là anh đến đón cô nhưng khi cửa xe mở ra bước xuống là Băng Linh thì tâm trạng có phần khó hiểu.
" Có nhã hứng đi cùng chị không.? " Băng Linh tựa vào thân xe, chiếc đầm bó sát người hiện rõ từng đường cong trên cơ thể của cô.
A Hảo đứng tại chỗ do dự muốn từ chối nhưng Băng Linh đã nhanh hơn kéo cô lên xe.
Tại một quán cà phê mang phong cách cổ điển, A Hảo cùng Băng Linh ngồi bên cửa sổ kính lớn trong quán.
" Túi của em là do chị mang về. " Băng Linh khuấy ly cà phê trên bàn nhìn A Hảo.
" em biết. "
" vậy là anh ấy đã nói với em. Chị xin lỗi, chuyện ở văn phòng là chị chủ động. "
A Hảo tay xoa ly nước ép : " chị không cần phải xin lỗi đâu. "
" Thật ra chị cũng muốn thử xem em yêu anh ấy đến đâu. "
Băng Linh im lặng một lúc lâu mới nói tiếp : " Lúc đó chị đến tìm anh ấy là vì muốn cùng anh ấy họp tác. Nhưng bị anh ấy từ chối nên mới có hành động đó. Em sẽ không để bụng chứ.? " anh từ chối hợp tác cũng là từ chối luôn tình cảm của cô
" sẽ không. " A Hảo tự nhiên lắc đầu.
" Chị nghe nói sắp đến sinh nhật em. "
" à.. Vâng. "
Nếu đến sinh nhật của A Hảo, cô ký vào giấy chủ quyền thì đất đó không lấy được.
" Gần đây công ty anh ấy xảy ra không ít khó khăn, bên chị vốn muốn đầu tư với anh ấy. Có điều đã bị anh ấy từ chối. "
A Hảo nghe anh gặp khó khăn liền trở nên lo lắng, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt mệt mỏi của anh lúc sáng.
" tại sao chú lại từ chối.? "
" là vì em.? " Băng Linh nhìn cô trong mắt là sự đắc ý đã giấu đi.
" vì em.? "
" mảnh đất ở khu X là của em.? "
A Hảo gật đầu, đó là đất của mẹ để lại cho cô nhưng lúc đó vì còn nhỏ cô không thể đứng tên nên anh đã thay cô giữ nó.
" công ty chị muốn đầu tư vào nó, lợi nhuận trên chục tỷ....
Nó sẽ cứu được anh ấy lúc này. "
A Hảo sững người, đất đó có giá trị như vậy sau?. Cô vốn nghĩ đó chỉ là một khu đất bình thường.
" Chị nói với em như vậy là muốn em giao đất cho chú.? "
Trong mắt Băng Linh hiện lên một ý cười rồi biến mất : " em sẽ giúp anh ấy.? "
A Hảo cụp mắt nhìn xuống, anh gặp khó khăn như vậy mà cô không giúp được gì cho anh nhưng mảnh đất này sẽ giúp được : " em sẽ. "
Khoé môi Băng Linh cong lên : " có thể đừng cho anh ấy biết không.? Nếu biết được anh ấy chắc chắn không nhận. "
" em sẽ không nói. "
" tốt. Khi em đủ tuổi chỉ cần ký vào giấy uỷ quyền cho anh ấy toàn quyền sử dụng, tới lúc đó chị sẽ thuyết phục anh ấy ký hợp đồng. "
A Hảo chỉ gật đầu không nói gì nữa, Băng Linh đối diện cô nâng ly cà phê lên khoé môi cong lên.
Chính là như vậy, tình yêu có một chút mù quáng vì người mình yêu thì sẽ ngu ngốc bị người khác lợi dụng.