Tại một phòng ăn riêng của nhà hàng trà đạo nổi tiếng trong thành phố, người đàn ông ngồi trên ghế trước mặt là một bộ trà đã được pha, anh ta đoán chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, mái tóc ngắn được chải gọn ra sau, trên người là bộ âu phục được thiết kế với những đường may thủ công tinh tế.
Anh ta nâng tay rót một tách trà nóng, làn khói từ tách trà bay lên sau đó hoà cùng không khí mà biến mất.
Mùi trà nhẹ nhàng xông vào mũi, khoé môi hơi nhếch lên rồi thổi nhẹ vào tách trà trước miệng, anh ta nhấp một ngụm trà nhỏ hài lòng với mùi vị của trà rồi mới đặt tách xuống.
Cùng lúc đó,cửa phòng mở ra phía sau cánh cửa là một thân hình gợi cảm xuất hiện, cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông trong phòng thì có hơi ngạc nhiên ngay sau đó bờ môi liền cong lên.
" Xin lỗi, để anh phải đợi. " Băng Linh ngồi xuống đối diện với người đàn ông đó, cô nhìn đến bộ trà trên bàn.
" Muốn dùng một tách. " người đàn ông giơ tay định rót trà nhưng bị cô ngăn lại.
" tôi sao có thể để anh rót trà cho mình. "
Môi người đàn ông hơi cong : " ở đây không cần câu nệ lễ nghi." Anh ta rót cho cô một tách trà lại nói tiếp : " huống chi cô còn là trợ lý đắc lực của tôi. " người đàn ông này chính là tổng giám đốc Jk mà cô, Băng Linh, là trợ lý của anh ta.
Băng Linh uống một ngụm trà : " Độ đậm và nhạt vừa phải, vừa uống thì rất đắng nhưng sau đó lại rất thanh, mùi hương nhẹ dịu thơm nhưng không hắc."
" Cảm thụ về trà của cô rất tốt. "
" Là anh dạy tôi mà. "
Người đàn ông khẽ cười tiếp tục rót cho mình một tách, nước trà sáng lóng lánh tỏa ra làn khói trắng bay lên cao.
" Tôi đã hẹn với A Hảo vào hôm nay. "
Người đàn ông không nói gì vẫn nhấp từng ngụm trà, Băng Linh thấy vậy thì nói tiếp.
" Một tuần nữa là sinh nhật mười tám của A Hảo, tôi định đến sinh nhật mới đem giấy tờ đến cho cô ấy ký nhưng xem ra cô ấy rất gấp. "
" Cô từ bỏ anh ta.? " người đàn ông lên tiếng.
Băng Linh hơi giật mình, rất nhanh trở lại bình thường : " Tôi chưa bao giờ. "
" Trong vòng một tuần đó, khiến A Hảo rời khỏi anh ta. "
" Một tuần.? "
" Dùng một chút thủ đoạn... Cô hiểu tôi.? "
Băng Linh cơ hồ hiểu được khẽ gật đầu, cô cũng đã nghĩ đến việc này, bao năm nay cô không về nước là vì muốn chờ anh có thể hoàn toàn quên được chị sau đó mới quay về. Không ngờ cô đã chậm một bước.
Người đàn ông lấymột bìa văn kiện, anh ta đẩy bìa văn kiện đến trước mặt Băng Linh. Cô mở ra xem thì không khỏi kinh ngạc.
" Bán.? Tại sao, lúc đầu không phải là sẽ uỷ quyền cho anh ấy sao.?"
" Để A Hảo ký vào giấy này." người đàn ông nhấp một ngụm trà rồi nói.
" Bán đất cho Jk.? Anh sao lại thay đổi kế hoạch.? " Băng Linh khó hiểu nhìn anh ta, nếu bán đất cho Jk anh thật sự sẽ không còn đường lui, công ty nhất định sẽ phá sản.
" Tôi không hề thay đổi, đây vốn là kế hoạch ban đầu. " người đàn ông đáp lại Băng Linh bằng một ánh mắt chắc chắn, ngữ điệu cũng rất bình thản.
Băng Linh nắm chặt văn kiện trong tay mình, cô nhận lệnh người đàn ông này gây khó dễ cho anh để anh dùng mảnh đất hợp tác với họ nhưng không nghĩ người đàn ông này vốn không có ý hợp tác. Ngược lại còn muốn hủy hoại công ty của anh.
" Tôi không làm. "
Tách.... Người đàn ông đặt mạnh tách trà xuống bàn phát ra một âm thanh thật chối tai.
" Cô đau lòng.? "
" Tôi... Sẽ không hại anh ấy. "
" Cô đã hại anh ta. Là ai ép anh ta đến nước này. " ánh mắt sắt bén của anh ta nhìn cô.
Băng Linh môi hơi run : " lúc đó tôi không biết anh có ý định muốn A Hảo bán đất. "
Người đàn ông nhếch môi : " có biết tại sao tôi muốn cô khiến A Hảo rời khỏi anh ta, tại sao tôi muốn A Hảo bán đất không. "
" Anh muốn đầu tư vào khu đất đó.?"
Người đàn ông lắc đầu, khoé môi hơi cong : " nếu không có A Hảo, không có những thứ liên quan đến A Hảo, anh ta đối với cô sẽ khác. "
" ý anh là anh đang giúp tôi.? Tôi theo anh nhiều năm rồi, còn không hiểu anh sao."
" Tôi muốn khu đất... Và A Hảo. "
Băng Linh trợn to mắt nhìn anh ta,im lặng một lúc lâu mới nói : " tại sao là A Hảo.? "
Người đàn ông đứng lên hơi chỉnh lại âu phục của mình, anh ta đi qua chỗ Băng Linh cúi người nói vào tai cô.
Băng Linh nghe xong một lần nữa trợn tròn mắt, sững người, cô nghe một tin khiến mình không thể nào tin được.
Miệng cô nhấp mấy cái mới nói được : " cho nên anh sẽ đem A Hảo đi.? "
" Tôi chờ tin tốt của cô. " người đàn ông cong môi vỗ nhẹ lên vai Băng Linh rồi ra khỏi phòng.
Tại một phòng ăn riêng của nhà hàng trà đạo nổi tiếng trong thành phố, người đàn ông ngồi trên ghế trước mặt là một bộ trà đã được pha, anh ta đoán chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, mái tóc ngắn được chải gọn ra sau, trên người là bộ âu phục được thiết kế với những đường may thủ công tinh tế.
Anh ta nâng tay rót một tách trà nóng, làn khói từ tách trà bay lên sau đó hoà cùng không khí mà biến mất.
Mùi trà nhẹ nhàng xông vào mũi, khoé môi hơi nhếch lên rồi thổi nhẹ vào tách trà trước miệng, anh ta nhấp một ngụm trà nhỏ hài lòng với mùi vị của trà rồi mới đặt tách xuống.
Cùng lúc đó,cửa phòng mở ra phía sau cánh cửa là một thân hình gợi cảm xuất hiện, cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông trong phòng thì có hơi ngạc nhiên ngay sau đó bờ môi liền cong lên.
" Xin lỗi, để anh phải đợi. " Băng Linh ngồi xuống đối diện với người đàn ông đó, cô nhìn đến bộ trà trên bàn.
" Muốn dùng một tách. " người đàn ông giơ tay định rót trà nhưng bị cô ngăn lại.
" tôi sao có thể để anh rót trà cho mình. "
Môi người đàn ông hơi cong : " ở đây không cần câu nệ lễ nghi." Anh ta rót cho cô một tách trà lại nói tiếp : " huống chi cô còn là trợ lý đắc lực của tôi. " người đàn ông này chính là tổng giám đốc Jk mà cô, Băng Linh, là trợ lý của anh ta.
Băng Linh uống một ngụm trà : " Độ đậm và nhạt vừa phải, vừa uống thì rất đắng nhưng sau đó lại rất thanh, mùi hương nhẹ dịu thơm nhưng không hắc."
" Cảm thụ về trà của cô rất tốt. "
" Là anh dạy tôi mà. "
Người đàn ông khẽ cười tiếp tục rót cho mình một tách, nước trà sáng lóng lánh tỏa ra làn khói trắng bay lên cao.
" Tôi đã hẹn với A Hảo vào hôm nay. "
Người đàn ông không nói gì vẫn nhấp từng ngụm trà, Băng Linh thấy vậy thì nói tiếp.
" Một tuần nữa là sinh nhật mười tám của A Hảo, tôi định đến sinh nhật mới đem giấy tờ đến cho cô ấy ký nhưng xem ra cô ấy rất gấp. "
" Cô từ bỏ anh ta.? " người đàn ông lên tiếng.
Băng Linh hơi giật mình, rất nhanh trở lại bình thường : " Tôi chưa bao giờ. "
" Trong vòng một tuần đó, khiến A Hảo rời khỏi anh ta. "
" Một tuần.? "
" Dùng một chút thủ đoạn... Cô hiểu tôi.? "
Băng Linh cơ hồ hiểu được khẽ gật đầu, cô cũng đã nghĩ đến việc này, bao năm nay cô không về nước là vì muốn chờ anh có thể hoàn toàn quên được chị sau đó mới quay về. Không ngờ cô đã chậm một bước.
Người đàn ông lấymột bìa văn kiện, anh ta đẩy bìa văn kiện đến trước mặt Băng Linh. Cô mở ra xem thì không khỏi kinh ngạc.
" Bán.? Tại sao, lúc đầu không phải là sẽ uỷ quyền cho anh ấy sao.?"
" Để A Hảo ký vào giấy này." người đàn ông nhấp một ngụm trà rồi nói.
" Bán đất cho Jk.? Anh sao lại thay đổi kế hoạch.? " Băng Linh khó hiểu nhìn anh ta, nếu bán đất cho Jk anh thật sự sẽ không còn đường lui, công ty nhất định sẽ phá sản.
" Tôi không hề thay đổi, đây vốn là kế hoạch ban đầu. " người đàn ông đáp lại Băng Linh bằng một ánh mắt chắc chắn, ngữ điệu cũng rất bình thản.
Băng Linh nắm chặt văn kiện trong tay mình, cô nhận lệnh người đàn ông này gây khó dễ cho anh để anh dùng mảnh đất hợp tác với họ nhưng không nghĩ người đàn ông này vốn không có ý hợp tác. Ngược lại còn muốn hủy hoại công ty của anh.
" Tôi không làm. "
Tách.... Người đàn ông đặt mạnh tách trà xuống bàn phát ra một âm thanh thật chối tai.
" Cô đau lòng.? "
" Tôi... Sẽ không hại anh ấy. "
" Cô đã hại anh ta. Là ai ép anh ta đến nước này. " ánh mắt sắt bén của anh ta nhìn cô.
Băng Linh môi hơi run : " lúc đó tôi không biết anh có ý định muốn A Hảo bán đất. "
Người đàn ông nhếch môi : " có biết tại sao tôi muốn cô khiến A Hảo rời khỏi anh ta, tại sao tôi muốn A Hảo bán đất không. "
" Anh muốn đầu tư vào khu đất đó.?"
Người đàn ông lắc đầu, khoé môi hơi cong : " nếu không có A Hảo, không có những thứ liên quan đến A Hảo, anh ta đối với cô sẽ khác. "
" ý anh là anh đang giúp tôi.? Tôi theo anh nhiều năm rồi, còn không hiểu anh sao."
" Tôi muốn khu đất... Và A Hảo. "
Băng Linh trợn to mắt nhìn anh ta,im lặng một lúc lâu mới nói : " tại sao là A Hảo.? "
Người đàn ông đứng lên hơi chỉnh lại âu phục của mình, anh ta đi qua chỗ Băng Linh cúi người nói vào tai cô.
Băng Linh nghe xong một lần nữa trợn tròn mắt, sững người, cô nghe một tin khiến mình không thể nào tin được.
Miệng cô nhấp mấy cái mới nói được : " cho nên anh sẽ đem A Hảo đi.? "
" Tôi chờ tin tốt của cô. " người đàn ông cong môi vỗ nhẹ lên vai Băng Linh rồi ra khỏi phòng.