Hannah chưa bao giờ khó chịu đến như vậy trong cả cuộc đời. Người đàn ông ngồi cạnh nàng là một tên quái thú. Anh ta chăm chú nhìn nàng như thể nàng là một sự bí ẩn quá mức nào đó.Và anh ta hoàn toàn xác nhận những gì nàng nghe về đàn ông Mỹ. Mọi thứ ở anh quảng cáo một nhãn hiệu nam tính quá mức làm nàng thấy đáng ghét. Cách thức không trang trọng và thả lỏng vai khi anh ngồi trên ghế làm nàng muốn đá vào cẳng chân anh một phát. Chất giọng theo kiểu New York, nguyên âm bằng bằng và phụ âm lỏng lẻo, thật là xa lạ và bực bội. Tuy nhiên, nàng phải thừa nhận là tự giọng nói đó…giọng nam trung mạnh mẽ- tinh tế,sâu lắng rất quyến rũ. Và đôi mắt anh thật lạ thường, đen như hắc ín nhưng lấp lánh ngọn lửa bướng bỉnh. Anh có làn da nâu rám nắng của một người trải qua nhiều thời gian bên ngoài trời, và quai hàm được cạo nhẵn cho thấy hình dáng hàm râu dày. Anh là một tạo vật đầy nam tính đến mức kiên quyết. Hoàn toàn không thích hợp với Natalie trên mọi lãnh vực.Anh không thích hợp cho phòng vẽ tranh, hoặc phòng khách, hay là bất cứ môi trường văn mình nào vây quanh.
Mr Bowman nhắm vào nàng với sự thẳng thắn mà có vẻ như không gì phá vỡ được.
“Nói cho tôi nghe đi, Miss Appleton… người đồng hành của một quý cô làm những gì? Và nàng có nhận được tiền công khi làm không?”
Ồi, anh ta thật kinh khủng khi hỏi chuyện đó! Cố nuốt sự căm phẫn, Hannah trả lời, “ Đó là một vị trí được trả lương. Tôi không nhận được tiền công, mà là trợ cấp.”
Anh nghiêng đầu và chăm chú nhìn vào nàng. “ Khác biệt chỗ nào?”
“ Tiền công có ngụ ý nói tôi là một người hầu.”
“ Tôi hiểu rồi. Và nàng làm việc gì để đáp trả lại khoản trợ cấp?”
Sự cố chấp của anh thật khó chịu. “ Tôi cung cấp tình bạn và chuyện trò,” nàng nói, “ và trong vài dịp, tôi là người đi kèm cho Lady Natalie. Tôi cũng khâu vá nhẹ nhàng, và tôi làm những việc nhỏ để cuộc sống của Lady Natlie thoải mái hơn, chẳng hạn như mang trà đến cho cô ấy hoặc vài việc vặt.”
Sự chế giễu lóe lên trong đôi mắt ma giáo ấy. “ Nhưng nàng không phải là người hầu.”
Hannah nhìn anh lạnh lùng. “ Không”
Nàng quyết định chuyển hướng vào anh. “ Chính xác thì một người đầu cơ tài chính làm gì?”
“ Tôi đầu tư. Tôi cũng xem xét cho những người ngu ngốc với khoản đầu tư của họ. Và sau đó tôi khuyến khích họ lao nhanh vào, cho đến khi tôi rời đi với lợi nhuận trong khi họ đứng trên những đống vụn thuốc lá.”
“Làm sao ngài ngủ được vào ban đêm chứ?” Nàng khiếp sợ.
Bowman cười xấc xược. “ Rất ngon, cám ơn nàng.”
“Tôi không có ý-”
“Ta hiểu ý nàng, Miss Appleton. Ta nghỉ ngơi thanh thản với ý thức là ta đang cung cấp một dịch vụ cho những nạn nhân đó.”
“ Như thế nào?”
“ Ta dạy họ một bài học có giá trị.”
Trước khi Hannah có thể trả lời, Annabelle hấp tấp xen vào. “ Các bạn thân mến, chúng được không nên để cuộc thảo luận trôi dạt vào chuyện kinh doanh. Tôi đã phải nghe quá nhiều tại nhà rồi. Miss Appleton, tôi đã được nghe những chuyện đáng yêu về Lady Natalie. Cô đã làm người đồng hành với cô ấy bao nhiêu lâu rồi?”
“ Ba năm rồi,” Hannah hăng hái trả lời. Nàng hơi lớn tuổi hơn em họ nàng, chính xác là hai năm, và nàng đã nhìn thấy Natalie nở rộ thành một cô gái sáng chói và điềm đạm như em ấy bây giờ.
“ Lady Natalie rất vui vẻ. Tính tình của cô ấy rất hòa nhã và trìu mến, và cô ấy có tất cả những tính cách cao quý và một người muốn có. Không thể tìm được một cô gái thông minh và quyến rũ hơn đâu.”
Bowman cười nhẹ hoài nghi. “ Một viên kim cương hoàn hảo”, anh nói. “ Thật không may tôi đã nghe những phụ nữ trẻ tuổi được quảng cáo bằng như từ ngữ cuồng nhiệt như thế. Nhưng khi ta gặp họ, luôn có một tì vết.”
“Một vài người, “ Hannah đáp, “ sẽ nhất định tìm ra tì vết ở người khác, thậm chí cả khi không hề có.”
“Mọi người đều có sai sót, Miss Appleton.” Anh thật quá khiêu khích để có thể chịu đựng được.
Nàng nhìn ánh mắt đen sắc sảo và hỏi . “ Của ngài là gì, Mr Bowman?”
“ Ồ, ta là một tên vô lại,” anh nói hớn hở. “ Ta lợi dụng người khác, ta không hề để tâm đến khuôn phép, và ta có một thói quen đáng tiếc là phát biểu chính xác những gì ta nghĩ. Còn nàng thì sao?” Anh mỉm cười trước đôi mắt mở to yên lặng của nàng. “ Hoặc là nàng cũng tình cờ hoàn hảo như Lady Natalie?”
Hannah chết lặng không nói được trước sự trơ tráo của anh. Không một người đàn ông nào nói chuyện với nàng bằng thái độ như thế. Người phụ nữ khác có lẽ bị áp đảo trước sự chế nhạo trong giọng nói của anh. Nhưng điều gì đó bên trong nàng sẽ không co rúm lại.
“Rafe,” nàng nghe Lillian nói với giọng ẩn chứa sự cảnh cáo. “ Em chắc là khách của chúng ta không mong muốn trở thành chủ đề cho cuộc thẩm tra trước khi chúng ta mang ra bánh mì dẹt.”
“Không, thưa Bà,” Hannah xoay xở nói, “ không sao đâu.”
Nàng nhìn trực diện vào Bowman. “ Tôi vượt xa sự cố chấp,” nàng nói với anh. “ Tôi tin rằng đó là khuyết điểm tệ hại nhất của tôi.Tôi thường bốc đồng.Và tôi chán ngấy những cuộc nói chuyện thầm. Tôi có xu hướng trở nên bị lôi cuốn vào cuộc thảo luận, và tôi tiếp tục đi quá xa.” Nàng dừng lại suy nghĩ trước khi thêm vào. “ Tôi cũng có rấ ít kiên nhẫn với những người láo xược.”
Một sự im lặng rõ ràng và dữ dội tiếp đo khi ánh mắt họ khóa vào nhau. Hannah dường như không thế không nhìn vào anh. Nành thấy lòng bàn tay trở nên ẩm ướt và nóng bức, và nàng biết nàng đang đỏ mặt.
“ Làm tốt lắm,” anh nói nhẹ nhàng. “ Lỗi của tôi, Miss Appleton. Tôi không có ý để lại bất cứ ấn tượng láo xược nào.”
Nhưng anh có. Anh đã thử thách nàng, đâm chọt nàng một cách chủ tâm để xem nàng sẽ làm gì. Như một con mèo vờn chơi với chuột. Hannah cảm thấy một cảm giác ấm nóng xô đẩy xuống sống lưng nàng khi nàng nhìn vào đôi mắt ma quái sâu thẳm của anh.
“Rafe,” nàng nghe Lillian kêu lên bực bội, “ nếu đây là ví dụ về thái độ tiếp khách của anh, còn quá nhiều việc phải làm trước khi em cho phép anh gặp Lady Natalie.”
“Lady Natalie được giáo dục khá kỹ.” Hannah nói. “ Tôi sợ là ngài sẽ không tiến xa được với cô ấy, Mr Bowman, nếu ngài có bất cứ điều gì không lịch sự.”
“ Ghi điểm.” Bowman trao cho Hannah một cái nhìn vô tội. “ Tôi có thể cư xử tốt hơn thế này.”
Tôi nghi ngờ điều đó, nàng khao khát được nói, nhưng đè những từ ngữ trở lại. Và Bowman mỉm cười như thể anh ta có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Buổi trò chuyện trở lại với chủ đề về Natalie, và Hannah cung cấp các câu trả lời cho câu hỏi về loài hoa ưa thích của cô ấy, loại nhạc và sách cô ấy yêu thích,sở thích và không thích. Ý tưởng không thành thật xuyên qua đầu Hannah, để đặt ra cho Mr Bowman những bất lợi về Natalie. Nhưng bản chất của nàng không nói dối, cũng như nàng không giỏi làm thế. Và còn có yêu cầu của Lord Blandford. Nếu ông ấy thật sự tin rằng dó sẽ là lợi ích của Natalie khi kết hôn vào gia đình Bowman, Hannah không có quyền gì ngăn cản chuyện đó. Nhà Blandford đã đối xử tốt với nàng, và họ không đáng để bị quay lưng. Nàng thấy một chút kỳ lạ là Bowman hỏi rất ít về Natalie. Thay vào đó, có vẻ anh ta vui lòng đễ những người phụ nữ hỏi nàng, trong khi anh uống trà và chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt đánh giá lạnh lùng.
Trong ba người phụ nữ, Hannah thích Annabelle nhất. Cô có sở trường giữ cho buổi nói chuyện vui nhộn, cô rất thích thú và biết rõ nhiều chủ đề. Thật sự, Annabelle là hình mẫu mà Natalie có thể trở thành trong một vài năm nữa. Nếu như không vì sự hiện diện phiền phức của Mr Bowman, Hannh sẽ hết sức tiếc nuối khi thời gian dùng trà kết thúc. Nhưng thật khuây khỏa khi nàng nhận được tin cổ xe Lod Blandford đã đến đón nàng về nha. Nàng không nghĩ là nàng có thể chịu được hơn nữa cái nhìn phá rối của Bowman.
“Cám ơn bà vì bữa tiệc trà đáng yêu.” Hannah nói với Lillian, đứng lên và vuốt thẳng lại váy.
“ Thật vui sướng khi được quen với cô.” Lillian cười tinh nghịch giống như Rafe đã thể hiện trước đó. Với đôi mắt nâu sống động và mái tóc sậm màu bong mượt, không phải nghi ngờ gì họ là một gia đình giống nhau. Ngoại trừ việc Lillian dễ thương hơn nhiều.
“ Cô thật tốt đã chịu đựng được chúng tôi, Miss Appleton. Tôi thật sự hy vọng là chúng tôi không cư xử quá tệ.”
“không có đâu,” Hannah đáp. “ Tôi mong đợi được sớm gặp mọi người tại Hampshire”
Chỉ trong vài ngày, Hannah sẽ đến dinh thự của Lillian và Lord Westcliff với Natalie và nhà Blandfords trong chuyến thăm kéo dài qua Christmas. Nó sẽ kéo dài hơn hai tuần, trong thời gian đó Mr Bowman và Natalie sẽ có nhiều cơ hội để khám ra ra họ hợp nhau. Hay là không.
“Vâng, đó sẽ là buổi lễ Giáng sinh rất lộng lẫy và rực rỡ,” Lillian kêu lên, mắt cô lấp lánh. “m nhạc, tiệc tùng, khiêu vũ, và nhiều trò giải trí khác nữa. Và Lord WestCliff đã hứa là chúng ta nhất định sẽ có một cây Giáng Sinh cao chót vót nhé.”
Hannah cười, sự hăng hái bùng lên trong nàng. “ Tôi chưa từng được thấy cây nào trước đây”
“ Chưa sao? Ôi, thật là huyền diệu khi tất cả những cây nến được thắp sáng. Những cây Giáng sinh khá thịnh hành ở New York, nơi mình lớn lên ấy. Nó bắt đầu như là truyền thống của Đức, và lan truyền nhanh chóng tại Mỹ, mặc dù vậy, vẫn chưa phổ biến ở Anh. Chưa đâu.”
“Hoàng gia có những cây Giáng Sinh một thời gian rồi,” Annabelle nói. “ Nữ hoàng Charlotte luôn đặt một cây ở Windsor. Và mình nghe là Prince Albert tiếp tục giữ truyền thống đó theo phong tục tập quán của Đức “
“Tôi mong đợi được nhìn thấy cây Giáng Sinh,” Hannah nói, “ và trải qua kỳ nghỉ với tất cả mọi người.”
Nàng cúi chào những người phụ nữ và dừng lại không chắc chắn khi nàng nhìn lên Bowman. Anh rất cao, sự hiện diện của anh quá dữ dội và mạnh mẽ làm nàng nhận thấy một sự kích động khi anh tiến lại gần. Khi nàng nhìn lên gương mặt đẹp trai, kiêu ngạo của Bowman, tất cả những gì nàng có thể nghĩ là nàng căm ghét anh đến thế nào. Tuy nhiên, căm ghét chưa bao giờ làm miệng nàng khô khốc như thế này. Căm ghét chưa bao giờ làm nhịp tim nàng đập nhanh và liên tục, cũng chưa bao giờ làm bụng nàng quặn lại. Hannah gật đầu với anh giống như cúi chào.
Bowman mỉm cười, hàm răng trắng toát trên gương mặt nâu rám nắng. “ Nàng bắt tay ta trước đó,” anh nhắc nhở, và đưa tay ra.
Thật trơ tráo. Nàng không muốn chạm vào anh lần nữa, và anh biết điều đó. Ngực nàng như thắt chặt và ép lại, cho đến khi nàng buộc phải hít thêm một hơi thở. Nhưng cùng lúc đó, nàng thấy một nụ cười chế giễu và không kềm được cong trên đôi môi nàng. Hắn ta chắc chắn là một tên vô lại. Natalie sẽ sớm phát hiện ra thôi.
“ Tôi đã làm vậy,” Hannah nói, và chạm vào tay anh.
Một sự run rẩy chạy khắp người nàng khi nàng thấy những ngón tay anh nắm lại quanh nàng. Đó là một bàn tay mạnh mẽ, có khả năng dễ dàng nghiền nát những chiếc xương mảnh mai của nàng, nhưng cái nắm tay của anh rất dịu dàng. Và nóng. Hannah nhìn anh bối rối và giật lại, trong khi tim nàng đập mạnh mẽ. Nàng ước anh ngừng nhìn nàng chăm chú – nàng có thể cảm nhận ánh mắt anh trên mái đầu cúi thấp của nàng.
“Xe đang đợi,” nàng run rẩy nói.
“ Mình sẽ đưa bạn ra cổng,” nàng nghe tiếng Lillian, “ và chúng ta sẽ rung chuông gọi người đem áo khoác và-”. Cô ngừng lại đột ngột khi nghe tiếng em bé khóc. “ Ôi cưng ơi.”
Nhũ mẫu bước vào phòng khách, bế theo một đứa bé tóc đen được bọc lại trong tấm phủ hồng.
“ Thứ lỗi cho con, thưa bà, nhưng em bé không ngừng khóc.”
“ Con gái Merritt của mình,” Lillian giải thích với Hannah. Ôm lấy đứa né, cô âu yếm và dỗ dành bé. “ Con gái tội nghiệp của mẹ, hôm nay con thật là cáu kỉnh. Miss Appleton, nếu cậu chờ một chút-”
“Tôi sẽ tự ra ngoài,” Hannah mỉm cười. “ Hãy ở đây với con gái của bà, thưa Lệnh Bà.”
“ Ta sẽ đi với nàng, “ Bowman thoải mái đề nghị.
“Cám ơn anh, Rafe,” Liilian đầy biết ơn, trước khi Hannah kịp từ chối.
Cảm thấy sự căng thẳng quặn lên trong bụng, Hannah rời phòng khách với rafe Bowman. Trước khi anh bước đến rung chuông, nàng thì thầm, “ Nếu ngài không phiền, tôi muốn được nói chuyện riêng với ngài trong vài giât phút.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh nhìn lướt khắp người nàng, mắt anh ẩn chứa các tia sáng lấp lánh đầy vẻ tinh quái của một người đàn ông quá quen thuộc với những giây phút riêng tư với phụ nữ không quen biết.
Tay anh trượt quanh khuỷu tay nàng khi anh dắt nàng đến bong tối bên dưới chân cầu thang.
“Mr Bowman,” Hannah thì thầm với sự nghiêm chỉnh tuyệt vọng, “ Tôi không có quyền cũng như không có mong mướn để sữa chữa cách cư xử của ngài, nhưng… về vấn đề bắt tay…”
Đầu anh cúi xuống nàng. “ Vâng?”
“Xin ngài, ngài không nên đưa tay ra với người lớn tuổi hơn, hoặc người có uy tín lớn,hay là hầu hết tất cả các quý bà, trừ khi những người này đưa tay ra với ngài trước. Điều đó đơn giản là không được thực hiện ở đây. Mặc dù ngài phiền phức và làm người ta bực bội, nhưng tôi vẫn không muốn ngài bị xem thường.”
Trước sự ngạc nhiên của nàng, bowman có vẻ lắng nghe chăm chú. Khi anh trả lời, giọng anh chứa đầy vẻ nghiêm nghị. “ Nàng thật tốt, Miss Appleton.”
Nàng nhìn qua hướng khác, ánh mắt nàng đuổi theo vòng tròn trên sàn, các bức tường,mặt dưới cầu thàng. Hơi thở nàng trở nên căng thẳng.
“ Tôi không tốt. Tôi vừa nói ngài phiền phức và bực bội. Ngài không hề cố gắng tỏ ra lịch sự.”
“Nàng đúng,” anh nói dịu dàng. “ Nhưng hãy tin ta, ta thậm chí còn phiền toái hơn khi ta cố tỏ ra lịch sự.”
Họ đứng quá gần nhau,mùi hương mạnh mẽ của chiêc áo khoác len và áo sơ mi vải lanh đúng phong cách bay vào mũi nàng. Mùi nước hoa sâu lắng từ da thịt đàn ông, trong lành và đầy hương vị với xà phòng cạo râu mang hương chanh. Bowman ngắm nhìn nàng với cùng một cảm xúc mãnh liệt, gần như là say mê, như anh đã thể hiện trong phòng khách. Nó làm nàng căn thẳng, khi bị nhìn bằng cách đó. Hannah thẳng vai.
“ Tôi phải thẳng thắn, thưa ngài Bowman. Tôi không tin là ngài và Lady Natalie sẽ hợp nhau trên bất kỳ phương diện nào. Không hề có một chút nào giống nhau giữa hai người. Không có điểm chung. Tôi nghĩ nó sẽ là thảm họa. Và đó là nghĩa vụ của tôi để chia sẽ ý kiến này cùng Lady Natalie. Thật ra, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì cần thiết để ngăn cản việc kết hôn này. Và mặc dù ngài không tin điều này, điều đó tốt cho bản thân ngài cũng như Lady Natalie.”
Bowman hoàn toàn không có vẻ quan tâm đến ý kiến nàng, hoặc cảnh báo của nàng.
“Không gì ta có thể làm để thay đổi ý kiến của nàng về ta?”
“Không, tôi khá kiên quyết với ý kiến của mình.”
“Vậy ta sẽ phải cho nàng thấy chuyện gì xảy ra cho những phụ nữ chặn đường đi của ta.”
Hai tay anh êm ái trượt quanh nàng một cách dễ dàng, làm nàng hoàn toàn không biết. Trước khi nàng nhận thức được chuyện đang xảy ra, một cánh tay mạnh mẽ ép nàng vào hơi nóng hừng hực của cơ thể rắn rỏi đầy nam tính. Với bàn tay còn lại, anh ôm lấy gáy và nâng đầu nàng về phía sau. Môi anh chiếm lấy nàng.
Hannah đứng người trong vòng tay anh, căng thẳng giật về sau, nhưng anh cúi theo và ôm nàng chặt hơn vào anh. Anh để nàng cảm nhận anh thật to lớn biết bao, mạnh mẽ biết bao, và khi nàng thở gấp và cố gắng nói, anh nhanh chóng lợi dụng kẻ hỡ giữa đôi môi nàng.
Một cơn chấn động mạnh mẽ dâng lên trong nàng, và nàng với lên đẩy đầu anh ra. Miệng anh thành thạo và mềm mại đến không ngờ, chiếm lấy môi nàng với sự khéo léo đầy quyến rũ. Nàng chưa bao giờ nghĩ một nụ hôn có thể thật tinh tế, đầy hương vị thân mật. Nàng chưa bao giờ ngờ rằng cơ thể nàng sẽ chào đón điều gì đó mà trí óc nàng hoàn toàn phủ nhận.
Nhưng khi Bowman ép buộc nàng chấp nhận nụ hôn mải mê, đầy kích thích, nàng thấy cơ thể nàng lả đi, mọi cảm giác tuôn trào. Những ngón tay phản bội của nàng uốn quanh những món tóc dày đen nhánh của anh, những sợi tóc khỏe mạnh và mịn màng như tơ. Thay vì cự tuyệt, nàng thấy mình đang ôm chặt lấy anh. Miệng nàng run rẩy và mở ra dưới sức thuyết phục thành thạo khi luồng hơi nóng bỏng chãy tràn trong huyết quản nàng.
Chậm rãi, Bowman lấy môi mình ra khỏi nàng và đặt đầu nàng vào ngực anh hiện đang cử động bên dưới má nàng với những hơi thở mạnh mẽ và không nhịp nhàng.
Một lời thì thầm ranh mãnh mơn trớn tai nàng. “ Đây là cách bọn anh tán tỉnh phụ nữ ỡ Mỹ. Bọn anh tóm lấy và hôn họ. Nếu họ không thích, bọn anh sẽ làm lại lần nữa, mạnh hơn và lâu hơn, cho đến khi họ đầu hàng. Nó cứu bọn anh khỏi hàng giờ trò chuyện dí dỏm.”
Nhìn lên một cách gay gắt, Hannah thấy sự vui vẻ nhảy múa trong đôi mắt sẫm màu xấu xa của anh, và nàng hít vào một hơi đầy giận dữ. “ Tôi sẽ nói-”
“Nói với bất kỳ người nào nàng thích. Ta sẽ chối .”
Đôi lông mày nàng cau lại. “ Ngài còn tệ hơn một tên vô lại. Ngài là kẻ đáng khinh.”
“ Nếu nàng không thích nó,” anh thì thầm, “ nàng không nên hôn đáp lại ta.”
“ Tôi không-”
Miệng anh ngấu nghiến nàng lần nữa. Nàng làm một anh thanh tắc nghẹn, nắm tay đấm vào ngực anh. Nhưng anh không bị ảnh hưởng với cú đẩy, tay anh giơ lên và chộp lấy toàn bộ nắm tay nàng. Và anh tiêu đốt nàng với nụ hôn sâu đầy nhục dục, vuốt ve bên trong nàng, làm những việc nàng chưa bao giờ tin rằng người ta làm thế khi đang hôn. Nàng hốt hoảng bợi sự xâm chiếm đầy sở hữu, và thậm chí hơn thế bởi khoái cảm mang đến cho nàng, tất cả cảm giác của nàng mở ra để nhận thêm nữa. Nàng muốn anh dừng lại, nhưng trên cả là, nàng muốn anh tiếp tục mãi mãi.
Hannah cảm thấy luồng hơi thở anh nhanh và nóng bỏng bên má nàng, ngực anh nâng lên hạ xuống với sức ép run rẩy. Anh thả tay nàng ra, và nàng yếu ớt ngả người vào anh, ôm chặt lấy vai anh để giữ thăng bằng. Áp lực cấp bách của miệng anh buộc đầu nàng ngã về sau. Nàng đầu hàng với tiếng rên rĩ yếu đuối, cần một điều gì đó nàng không thể gọi tên, một cách nào đó làm dịu đi giai điệu căng thẳng của nhịp tim nàng. Dường như nếu nàng níu lấy anh gần hơn, chặt hơn, nó có thể làm dễ chịu hơn sự kích động đầy khêu gợi lấp đầy mọi phần của cơ thể nàng.
Lùi lại một cách miễn cưỡng, Bowman kết thúc nụ hôn bằng chuyển động trêu chọc của môi anh, và ôm lấy khuôn mặt nàng trong vòng tay. Sự thích thú biến mất, thay thế bằng một tình cảm âm ỉ nguy hiểm.
“ Tên của nàng là gì?” Lời thì thầm của anh phảng phất như một luồng hơi thoảng qua đôi môi nàng.
Trước sự yên lặng của nàng, anh lê đôi môi lướt trên nàng một cách nhẹ nhàng. “Nói cho ta đi, hoặc là ta sẽ hôn nàng lần nữa.”
“Hannah,” nàng yếu ớt, biết rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa.
Ngón tay cái của anh vuốt ve làn da đỏ hồng của má nàng. “ Từ bây giờ, Hannah, cho dù nàng có làm hay nói gì, ta sẽ nhìn vào miệng nàng và nhớ rằng mùi vị nàng ngọt ngào biết bao.” Một nụ cười tự chế giễu cong trên môi anh khi anh nhẹ nhàng thêm vào, “ Chết tiệt.”
Cẩn thận buông nàng ra, anh đến rung chuông gọi cô hầu. Khi áo khoác và nón Hannah được mang đến, anh lấy chúng từ tay cô ta. “ Đến đây, Miss Appleton.”
Hannah không thể bắt mình nhìn vào anh. Nàng biết mặt mình đang đỏ như gấc. Khỏi phải nói, nàng chưa bao giờ quá xấu hổ và lúng túng trong cả cuộc đời. Nàng chờ đợi trong sự yên lặng đờ đẫn khi anh khéo léo khoác áo quanh nàng và buộc dây quanh cổ.
“Cho đến lúc chúng ta gặp lại nhau ở Hampshire,” nàng nghe anh nói. Đầu ngón trỏ chạm vào cằm nàng, “Ngẩng lên nào, tình yêu ngọt ngào.”
Hannah ngập ngừng làm theo. Anh đội nón lên đầu nàng, cẩn thận chỉnh lại vành. “ Ta có làm nàng sợ không?” Anh thì thầm.
Trừng mắt, nàng ngẩng cao cằm lên. Giọng nàng chỉ hơi run rẩy một chút. “ Tôi xin lỗi vì làm ngài thất vọng, Ngài Bowman. Nhưng tôi không hề sợ hãi cũng như bị đe dọa.”
Một tia thích thú lóe lên trong đôi mắt như thủy tinh. “ Ta nên cảnh báo nàng, Hannah : khi chúng ta gặp nhau ở Stony Cross Park, hãy cẩn thận tránh xa cây tầm gữi (mistletoe). Vì lợi ích của cả hai chúng ta.”
Sau khi cô nàng Appleton thú vị rời đi, Rafe vẫn ở lối vào,cúi người ngồi xuống chiếc ghế gỗ sồi nặng nề. Bị khuấy động và sửng sốt, anh trầm tư nghĩ về sự mất kiểm soát không ngờ đến của mình. Anh chỉ có ý định trao cho cô gái trẻ một cái hôn vội, đủ để nàng bối rối và bấn loạn. Nhưng nụ hôn đã bùng cháy thành một điều gì đó quá khẩn cấp, khoái cảm quá dữ dội, và anh không thể ngừng bản thân mình chiếm lấy nhiều hơn cái anh có thể.
Anh sẽ thích hôn lên đôi môi ngây thơ ấy hàng giờ. Anh muốn hủy hoại từng chút một sự kềm chế của nàng cho đến khi nàng bao phủ quanh anh, trần truồng và khóc thét xin anh chiếm lấy nàng.
Nghĩ đến nó sẽ phải khó khăn đến thế nào khi quyến rũ nàng,và bao nhiêu thích thú chết tiệt đạt được khi chui vào váy nàng, anh thấy mình cứng lên một cách không thoải mái. Một nụ cười uể oải, nhăn nhở nở trên mặt khi anh nhận thấy rằng nếu đây là điều mà anh có thể mong đợi ở phụ nữ Anh quốc, anh sẽ chuyển đến sống lâu dài ở London.
Nghe tiếng chân, Rafe ngẩng đầu lên. Lillian đã ra đến sảnh. Nàng quan sát anh với sự bực tức đầy trìu mến.
“ Cháu bé thế nào rồi?” Rafe hỏi.
“Annabelle đang bế bé. Sao anh vẫn ở ngoài này vậy?”
“Anh cần một ít thời gian để xoa dịu… tâm trạng.”
Khoanh hai cánh tay mảnh khảnh trước ngực, Lillian chậm rãi lắc đầu. Cô thật xinh đẹp với đường nét đặc sắc và đậm đà, mạnh mẽ và ngông cuồng như một nữ cướp biển. Cô và Rafe luôn thấu hiểu lẫn nhau, có lẽ bởi về không ai trong hai người có thể chịu đựng được những luật lệ nghiêm ngặt từ cha mẹ.
“Chỉ có anh” Lillian nói không tức giận, “ mới có thể biến một buổi viếng thăm uống trà đứng đắn thành một cuộc đấu khẩu.”
Rafe nhe răng cười không hối lỗi và trầm ngâm nhìn ra cửa trước. “ Điều gì đó ở cô ta lôi ra sự xấu xa bên trong anh.”
“Được rồi, anh tốt hơn hết nên kềm chế nó lại, anh thương yêu. Bởi vì nếu như anh muốn có được Lady Natalie, anh sẽ phải thể hiện hơn rất nhiều sự lịch sự và tế nhị so với cái anh làm trong phòng khách. Anh nghĩ Cô Appleton sẽ nói gì với chủ về anh chứ?”
“ Rằng anh là một tên vô lại bất lương, thô lỗ?” Rafe nhún vài và nói một cách hợp lý. “ Nhưng họ đã biết anh từ Wall Street.”
Đôi mắt màu-bánh-gừng ( màu nâu ) của Lillian hẹp lại khi nàng nhìn anh nghi ngờ. “ Vì có vẽ như anh hoàn toàn không để tâm, em phải giả định là anh biết những gì mình đang làm. Nhưng để em nhắc anh, Lady Natalie muốn kết hôn với một quý ông.”
“ Với kinh nghiệm của anh,” Rafe uể oải nói, “ không gì làm phụ nữ than phiền quá nhiều khi có được thứ họ muốn.”
Lillian khúc khích. “ Ồ, đây sẽ là một kỳ nghỉ thú vị. Anh sẽ vào lại phòng khách chứ?”
“ Chút nữa. Vẫn đang xoa dịu.”
Cô nhìn anh chế nhạo. “ Tâm trạng của anh phải mất một khoảng thời dài để lắng xuống, đúng không?”
“Em không biết được đâu.” Anh nói nghiêm túc.
Bước vào phòng khách, Lillian đứng ngay ngưỡng cửa và nhìn vào hai người bạn. Annabelle ngồi với Merritt nằm yên lặng trong vòng tay, trong khi Evie rót tách trà cuối cùng.
“ Anh ấy nói gì rồi?” Annabelle hỏi.
Lillian đảo tròn mắt. “ Ông anh ngốc nghếch của mình dường như không quan tâm chút xíu nào đến việc Miss Appleton chắc chắn sẽ mang về bản báo cáo phê phán kịch liệt về anh ấy cho nhà Blandfords và Lady Natalie.” Cô thở dài.
“ Mọi chuyện không tốt đẹp chút nào, phải không? Các cậu có từng thấy sự thù địch ngay tức khắc chẳng vì lý do rõ rệt gì cả giữa hai người chưa?”
“Có,” Evie trả lời.
“ Mình nghĩ vậy,” Annabelle nói.
Lillian cau mày. “ Khi nào chứ? Ai?” cô gặng hỏi, và thấy hoang mang khi hai người họ mỉm cười với nhau.
Hannah chưa bao giờ khó chịu đến như vậy trong cả cuộc đời. Người đàn ông ngồi cạnh nàng là một tên quái thú. Anh ta chăm chú nhìn nàng như thể nàng là một sự bí ẩn quá mức nào đó.Và anh ta hoàn toàn xác nhận những gì nàng nghe về đàn ông Mỹ. Mọi thứ ở anh quảng cáo một nhãn hiệu nam tính quá mức làm nàng thấy đáng ghét. Cách thức không trang trọng và thả lỏng vai khi anh ngồi trên ghế làm nàng muốn đá vào cẳng chân anh một phát. Chất giọng theo kiểu New York, nguyên âm bằng bằng và phụ âm lỏng lẻo, thật là xa lạ và bực bội. Tuy nhiên, nàng phải thừa nhận là tự giọng nói đó…giọng nam trung mạnh mẽ- tinh tế,sâu lắng rất quyến rũ. Và đôi mắt anh thật lạ thường, đen như hắc ín nhưng lấp lánh ngọn lửa bướng bỉnh. Anh có làn da nâu rám nắng của một người trải qua nhiều thời gian bên ngoài trời, và quai hàm được cạo nhẵn cho thấy hình dáng hàm râu dày. Anh là một tạo vật đầy nam tính đến mức kiên quyết. Hoàn toàn không thích hợp với Natalie trên mọi lãnh vực.Anh không thích hợp cho phòng vẽ tranh, hoặc phòng khách, hay là bất cứ môi trường văn mình nào vây quanh.
Mr Bowman nhắm vào nàng với sự thẳng thắn mà có vẻ như không gì phá vỡ được.
“Nói cho tôi nghe đi, Miss Appleton… người đồng hành của một quý cô làm những gì? Và nàng có nhận được tiền công khi làm không?”
Ồi, anh ta thật kinh khủng khi hỏi chuyện đó! Cố nuốt sự căm phẫn, Hannah trả lời, “ Đó là một vị trí được trả lương. Tôi không nhận được tiền công, mà là trợ cấp.”
Anh nghiêng đầu và chăm chú nhìn vào nàng. “ Khác biệt chỗ nào?”
“ Tiền công có ngụ ý nói tôi là một người hầu.”
“ Tôi hiểu rồi. Và nàng làm việc gì để đáp trả lại khoản trợ cấp?”
Sự cố chấp của anh thật khó chịu. “ Tôi cung cấp tình bạn và chuyện trò,” nàng nói, “ và trong vài dịp, tôi là người đi kèm cho Lady Natalie. Tôi cũng khâu vá nhẹ nhàng, và tôi làm những việc nhỏ để cuộc sống của Lady Natlie thoải mái hơn, chẳng hạn như mang trà đến cho cô ấy hoặc vài việc vặt.”
Sự chế giễu lóe lên trong đôi mắt ma giáo ấy. “ Nhưng nàng không phải là người hầu.”
Hannah nhìn anh lạnh lùng. “ Không”
Nàng quyết định chuyển hướng vào anh. “ Chính xác thì một người đầu cơ tài chính làm gì?”
“ Tôi đầu tư. Tôi cũng xem xét cho những người ngu ngốc với khoản đầu tư của họ. Và sau đó tôi khuyến khích họ lao nhanh vào, cho đến khi tôi rời đi với lợi nhuận trong khi họ đứng trên những đống vụn thuốc lá.”
“Làm sao ngài ngủ được vào ban đêm chứ?” Nàng khiếp sợ.
Bowman cười xấc xược. “ Rất ngon, cám ơn nàng.”
“Tôi không có ý-”
“Ta hiểu ý nàng, Miss Appleton. Ta nghỉ ngơi thanh thản với ý thức là ta đang cung cấp một dịch vụ cho những nạn nhân đó.”
“ Như thế nào?”
“ Ta dạy họ một bài học có giá trị.”
Trước khi Hannah có thể trả lời, Annabelle hấp tấp xen vào. “ Các bạn thân mến, chúng được không nên để cuộc thảo luận trôi dạt vào chuyện kinh doanh. Tôi đã phải nghe quá nhiều tại nhà rồi. Miss Appleton, tôi đã được nghe những chuyện đáng yêu về Lady Natalie. Cô đã làm người đồng hành với cô ấy bao nhiêu lâu rồi?”
“ Ba năm rồi,” Hannah hăng hái trả lời. Nàng hơi lớn tuổi hơn em họ nàng, chính xác là hai năm, và nàng đã nhìn thấy Natalie nở rộ thành một cô gái sáng chói và điềm đạm như em ấy bây giờ.
“ Lady Natalie rất vui vẻ. Tính tình của cô ấy rất hòa nhã và trìu mến, và cô ấy có tất cả những tính cách cao quý và một người muốn có. Không thể tìm được một cô gái thông minh và quyến rũ hơn đâu.”
Bowman cười nhẹ hoài nghi. “ Một viên kim cương hoàn hảo”, anh nói. “ Thật không may tôi đã nghe những phụ nữ trẻ tuổi được quảng cáo bằng như từ ngữ cuồng nhiệt như thế. Nhưng khi ta gặp họ, luôn có một tì vết.”
“Một vài người, “ Hannah đáp, “ sẽ nhất định tìm ra tì vết ở người khác, thậm chí cả khi không hề có.”
“Mọi người đều có sai sót, Miss Appleton.” Anh thật quá khiêu khích để có thể chịu đựng được.
Nàng nhìn ánh mắt đen sắc sảo và hỏi . “ Của ngài là gì, Mr Bowman?”
“ Ồ, ta là một tên vô lại,” anh nói hớn hở. “ Ta lợi dụng người khác, ta không hề để tâm đến khuôn phép, và ta có một thói quen đáng tiếc là phát biểu chính xác những gì ta nghĩ. Còn nàng thì sao?” Anh mỉm cười trước đôi mắt mở to yên lặng của nàng. “ Hoặc là nàng cũng tình cờ hoàn hảo như Lady Natalie?”
Hannah chết lặng không nói được trước sự trơ tráo của anh. Không một người đàn ông nào nói chuyện với nàng bằng thái độ như thế. Người phụ nữ khác có lẽ bị áp đảo trước sự chế nhạo trong giọng nói của anh. Nhưng điều gì đó bên trong nàng sẽ không co rúm lại.
“Rafe,” nàng nghe Lillian nói với giọng ẩn chứa sự cảnh cáo. “ Em chắc là khách của chúng ta không mong muốn trở thành chủ đề cho cuộc thẩm tra trước khi chúng ta mang ra bánh mì dẹt.”
“Không, thưa Bà,” Hannah xoay xở nói, “ không sao đâu.”
Nàng nhìn trực diện vào Bowman. “ Tôi vượt xa sự cố chấp,” nàng nói với anh. “ Tôi tin rằng đó là khuyết điểm tệ hại nhất của tôi.Tôi thường bốc đồng.Và tôi chán ngấy những cuộc nói chuyện thầm. Tôi có xu hướng trở nên bị lôi cuốn vào cuộc thảo luận, và tôi tiếp tục đi quá xa.” Nàng dừng lại suy nghĩ trước khi thêm vào. “ Tôi cũng có rấ ít kiên nhẫn với những người láo xược.”
Một sự im lặng rõ ràng và dữ dội tiếp đo khi ánh mắt họ khóa vào nhau. Hannah dường như không thế không nhìn vào anh. Nành thấy lòng bàn tay trở nên ẩm ướt và nóng bức, và nàng biết nàng đang đỏ mặt.
“ Làm tốt lắm,” anh nói nhẹ nhàng. “ Lỗi của tôi, Miss Appleton. Tôi không có ý để lại bất cứ ấn tượng láo xược nào.”
Nhưng anh có. Anh đã thử thách nàng, đâm chọt nàng một cách chủ tâm để xem nàng sẽ làm gì. Như một con mèo vờn chơi với chuột. Hannah cảm thấy một cảm giác ấm nóng xô đẩy xuống sống lưng nàng khi nàng nhìn vào đôi mắt ma quái sâu thẳm của anh.
“Rafe,” nàng nghe Lillian kêu lên bực bội, “ nếu đây là ví dụ về thái độ tiếp khách của anh, còn quá nhiều việc phải làm trước khi em cho phép anh gặp Lady Natalie.”
“Lady Natalie được giáo dục khá kỹ.” Hannah nói. “ Tôi sợ là ngài sẽ không tiến xa được với cô ấy, Mr Bowman, nếu ngài có bất cứ điều gì không lịch sự.”
“ Ghi điểm.” Bowman trao cho Hannah một cái nhìn vô tội. “ Tôi có thể cư xử tốt hơn thế này.”
Tôi nghi ngờ điều đó, nàng khao khát được nói, nhưng đè những từ ngữ trở lại. Và Bowman mỉm cười như thể anh ta có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Buổi trò chuyện trở lại với chủ đề về Natalie, và Hannah cung cấp các câu trả lời cho câu hỏi về loài hoa ưa thích của cô ấy, loại nhạc và sách cô ấy yêu thích,sở thích và không thích. Ý tưởng không thành thật xuyên qua đầu Hannah, để đặt ra cho Mr Bowman những bất lợi về Natalie. Nhưng bản chất của nàng không nói dối, cũng như nàng không giỏi làm thế. Và còn có yêu cầu của Lord Blandford. Nếu ông ấy thật sự tin rằng dó sẽ là lợi ích của Natalie khi kết hôn vào gia đình Bowman, Hannah không có quyền gì ngăn cản chuyện đó. Nhà Blandford đã đối xử tốt với nàng, và họ không đáng để bị quay lưng. Nàng thấy một chút kỳ lạ là Bowman hỏi rất ít về Natalie. Thay vào đó, có vẻ anh ta vui lòng đễ những người phụ nữ hỏi nàng, trong khi anh uống trà và chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt đánh giá lạnh lùng.
Trong ba người phụ nữ, Hannah thích Annabelle nhất. Cô có sở trường giữ cho buổi nói chuyện vui nhộn, cô rất thích thú và biết rõ nhiều chủ đề. Thật sự, Annabelle là hình mẫu mà Natalie có thể trở thành trong một vài năm nữa. Nếu như không vì sự hiện diện phiền phức của Mr Bowman, Hannh sẽ hết sức tiếc nuối khi thời gian dùng trà kết thúc. Nhưng thật khuây khỏa khi nàng nhận được tin cổ xe Lod Blandford đã đến đón nàng về nha. Nàng không nghĩ là nàng có thể chịu được hơn nữa cái nhìn phá rối của Bowman.
“Cám ơn bà vì bữa tiệc trà đáng yêu.” Hannah nói với Lillian, đứng lên và vuốt thẳng lại váy.
“ Thật vui sướng khi được quen với cô.” Lillian cười tinh nghịch giống như Rafe đã thể hiện trước đó. Với đôi mắt nâu sống động và mái tóc sậm màu bong mượt, không phải nghi ngờ gì họ là một gia đình giống nhau. Ngoại trừ việc Lillian dễ thương hơn nhiều.
“ Cô thật tốt đã chịu đựng được chúng tôi, Miss Appleton. Tôi thật sự hy vọng là chúng tôi không cư xử quá tệ.”
“không có đâu,” Hannah đáp. “ Tôi mong đợi được sớm gặp mọi người tại Hampshire”
Chỉ trong vài ngày, Hannah sẽ đến dinh thự của Lillian và Lord Westcliff với Natalie và nhà Blandfords trong chuyến thăm kéo dài qua Christmas. Nó sẽ kéo dài hơn hai tuần, trong thời gian đó Mr Bowman và Natalie sẽ có nhiều cơ hội để khám ra ra họ hợp nhau. Hay là không.
“Vâng, đó sẽ là buổi lễ Giáng sinh rất lộng lẫy và rực rỡ,” Lillian kêu lên, mắt cô lấp lánh. “m nhạc, tiệc tùng, khiêu vũ, và nhiều trò giải trí khác nữa. Và Lord WestCliff đã hứa là chúng ta nhất định sẽ có một cây Giáng Sinh cao chót vót nhé.”
Hannah cười, sự hăng hái bùng lên trong nàng. “ Tôi chưa từng được thấy cây nào trước đây”
“ Chưa sao? Ôi, thật là huyền diệu khi tất cả những cây nến được thắp sáng. Những cây Giáng sinh khá thịnh hành ở New York, nơi mình lớn lên ấy. Nó bắt đầu như là truyền thống của Đức, và lan truyền nhanh chóng tại Mỹ, mặc dù vậy, vẫn chưa phổ biến ở Anh. Chưa đâu.”
“Hoàng gia có những cây Giáng Sinh một thời gian rồi,” Annabelle nói. “ Nữ hoàng Charlotte luôn đặt một cây ở Windsor. Và mình nghe là Prince Albert tiếp tục giữ truyền thống đó theo phong tục tập quán của Đức “
“Tôi mong đợi được nhìn thấy cây Giáng Sinh,” Hannah nói, “ và trải qua kỳ nghỉ với tất cả mọi người.”
Nàng cúi chào những người phụ nữ và dừng lại không chắc chắn khi nàng nhìn lên Bowman. Anh rất cao, sự hiện diện của anh quá dữ dội và mạnh mẽ làm nàng nhận thấy một sự kích động khi anh tiến lại gần. Khi nàng nhìn lên gương mặt đẹp trai, kiêu ngạo của Bowman, tất cả những gì nàng có thể nghĩ là nàng căm ghét anh đến thế nào. Tuy nhiên, căm ghét chưa bao giờ làm miệng nàng khô khốc như thế này. Căm ghét chưa bao giờ làm nhịp tim nàng đập nhanh và liên tục, cũng chưa bao giờ làm bụng nàng quặn lại. Hannah gật đầu với anh giống như cúi chào.
Bowman mỉm cười, hàm răng trắng toát trên gương mặt nâu rám nắng. “ Nàng bắt tay ta trước đó,” anh nhắc nhở, và đưa tay ra.
Thật trơ tráo. Nàng không muốn chạm vào anh lần nữa, và anh biết điều đó. Ngực nàng như thắt chặt và ép lại, cho đến khi nàng buộc phải hít thêm một hơi thở. Nhưng cùng lúc đó, nàng thấy một nụ cười chế giễu và không kềm được cong trên đôi môi nàng. Hắn ta chắc chắn là một tên vô lại. Natalie sẽ sớm phát hiện ra thôi.
“ Tôi đã làm vậy,” Hannah nói, và chạm vào tay anh.
Một sự run rẩy chạy khắp người nàng khi nàng thấy những ngón tay anh nắm lại quanh nàng. Đó là một bàn tay mạnh mẽ, có khả năng dễ dàng nghiền nát những chiếc xương mảnh mai của nàng, nhưng cái nắm tay của anh rất dịu dàng. Và nóng. Hannah nhìn anh bối rối và giật lại, trong khi tim nàng đập mạnh mẽ. Nàng ước anh ngừng nhìn nàng chăm chú – nàng có thể cảm nhận ánh mắt anh trên mái đầu cúi thấp của nàng.
“Xe đang đợi,” nàng run rẩy nói.
“ Mình sẽ đưa bạn ra cổng,” nàng nghe tiếng Lillian, “ và chúng ta sẽ rung chuông gọi người đem áo khoác và-”. Cô ngừng lại đột ngột khi nghe tiếng em bé khóc. “ Ôi cưng ơi.”
Nhũ mẫu bước vào phòng khách, bế theo một đứa bé tóc đen được bọc lại trong tấm phủ hồng.
“ Thứ lỗi cho con, thưa bà, nhưng em bé không ngừng khóc.”
“ Con gái Merritt của mình,” Lillian giải thích với Hannah. Ôm lấy đứa né, cô âu yếm và dỗ dành bé. “ Con gái tội nghiệp của mẹ, hôm nay con thật là cáu kỉnh. Miss Appleton, nếu cậu chờ một chút-”
“Tôi sẽ tự ra ngoài,” Hannah mỉm cười. “ Hãy ở đây với con gái của bà, thưa Lệnh Bà.”
“ Ta sẽ đi với nàng, “ Bowman thoải mái đề nghị.
“Cám ơn anh, Rafe,” Liilian đầy biết ơn, trước khi Hannah kịp từ chối.
Cảm thấy sự căng thẳng quặn lên trong bụng, Hannah rời phòng khách với rafe Bowman. Trước khi anh bước đến rung chuông, nàng thì thầm, “ Nếu ngài không phiền, tôi muốn được nói chuyện riêng với ngài trong vài giât phút.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh nhìn lướt khắp người nàng, mắt anh ẩn chứa các tia sáng lấp lánh đầy vẻ tinh quái của một người đàn ông quá quen thuộc với những giây phút riêng tư với phụ nữ không quen biết.
Tay anh trượt quanh khuỷu tay nàng khi anh dắt nàng đến bong tối bên dưới chân cầu thang.
“Mr Bowman,” Hannah thì thầm với sự nghiêm chỉnh tuyệt vọng, “ Tôi không có quyền cũng như không có mong mướn để sữa chữa cách cư xử của ngài, nhưng… về vấn đề bắt tay…”
Đầu anh cúi xuống nàng. “ Vâng?”
“Xin ngài, ngài không nên đưa tay ra với người lớn tuổi hơn, hoặc người có uy tín lớn,hay là hầu hết tất cả các quý bà, trừ khi những người này đưa tay ra với ngài trước. Điều đó đơn giản là không được thực hiện ở đây. Mặc dù ngài phiền phức và làm người ta bực bội, nhưng tôi vẫn không muốn ngài bị xem thường.”
Trước sự ngạc nhiên của nàng, bowman có vẻ lắng nghe chăm chú. Khi anh trả lời, giọng anh chứa đầy vẻ nghiêm nghị. “ Nàng thật tốt, Miss Appleton.”
Nàng nhìn qua hướng khác, ánh mắt nàng đuổi theo vòng tròn trên sàn, các bức tường,mặt dưới cầu thàng. Hơi thở nàng trở nên căng thẳng.
“ Tôi không tốt. Tôi vừa nói ngài phiền phức và bực bội. Ngài không hề cố gắng tỏ ra lịch sự.”
“Nàng đúng,” anh nói dịu dàng. “ Nhưng hãy tin ta, ta thậm chí còn phiền toái hơn khi ta cố tỏ ra lịch sự.”
Họ đứng quá gần nhau,mùi hương mạnh mẽ của chiêc áo khoác len và áo sơ mi vải lanh đúng phong cách bay vào mũi nàng. Mùi nước hoa sâu lắng từ da thịt đàn ông, trong lành và đầy hương vị với xà phòng cạo râu mang hương chanh. Bowman ngắm nhìn nàng với cùng một cảm xúc mãnh liệt, gần như là say mê, như anh đã thể hiện trong phòng khách. Nó làm nàng căn thẳng, khi bị nhìn bằng cách đó. Hannah thẳng vai.
“ Tôi phải thẳng thắn, thưa ngài Bowman. Tôi không tin là ngài và Lady Natalie sẽ hợp nhau trên bất kỳ phương diện nào. Không hề có một chút nào giống nhau giữa hai người. Không có điểm chung. Tôi nghĩ nó sẽ là thảm họa. Và đó là nghĩa vụ của tôi để chia sẽ ý kiến này cùng Lady Natalie. Thật ra, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì cần thiết để ngăn cản việc kết hôn này. Và mặc dù ngài không tin điều này, điều đó tốt cho bản thân ngài cũng như Lady Natalie.”
Bowman hoàn toàn không có vẻ quan tâm đến ý kiến nàng, hoặc cảnh báo của nàng.
“Không gì ta có thể làm để thay đổi ý kiến của nàng về ta?”
“Không, tôi khá kiên quyết với ý kiến của mình.”
“Vậy ta sẽ phải cho nàng thấy chuyện gì xảy ra cho những phụ nữ chặn đường đi của ta.”
Hai tay anh êm ái trượt quanh nàng một cách dễ dàng, làm nàng hoàn toàn không biết. Trước khi nàng nhận thức được chuyện đang xảy ra, một cánh tay mạnh mẽ ép nàng vào hơi nóng hừng hực của cơ thể rắn rỏi đầy nam tính. Với bàn tay còn lại, anh ôm lấy gáy và nâng đầu nàng về phía sau. Môi anh chiếm lấy nàng.
Hannah đứng người trong vòng tay anh, căng thẳng giật về sau, nhưng anh cúi theo và ôm nàng chặt hơn vào anh. Anh để nàng cảm nhận anh thật to lớn biết bao, mạnh mẽ biết bao, và khi nàng thở gấp và cố gắng nói, anh nhanh chóng lợi dụng kẻ hỡ giữa đôi môi nàng.
Một cơn chấn động mạnh mẽ dâng lên trong nàng, và nàng với lên đẩy đầu anh ra. Miệng anh thành thạo và mềm mại đến không ngờ, chiếm lấy môi nàng với sự khéo léo đầy quyến rũ. Nàng chưa bao giờ nghĩ một nụ hôn có thể thật tinh tế, đầy hương vị thân mật. Nàng chưa bao giờ ngờ rằng cơ thể nàng sẽ chào đón điều gì đó mà trí óc nàng hoàn toàn phủ nhận.
Nhưng khi Bowman ép buộc nàng chấp nhận nụ hôn mải mê, đầy kích thích, nàng thấy cơ thể nàng lả đi, mọi cảm giác tuôn trào. Những ngón tay phản bội của nàng uốn quanh những món tóc dày đen nhánh của anh, những sợi tóc khỏe mạnh và mịn màng như tơ. Thay vì cự tuyệt, nàng thấy mình đang ôm chặt lấy anh. Miệng nàng run rẩy và mở ra dưới sức thuyết phục thành thạo khi luồng hơi nóng bỏng chãy tràn trong huyết quản nàng.
Chậm rãi, Bowman lấy môi mình ra khỏi nàng và đặt đầu nàng vào ngực anh hiện đang cử động bên dưới má nàng với những hơi thở mạnh mẽ và không nhịp nhàng.
Một lời thì thầm ranh mãnh mơn trớn tai nàng. “ Đây là cách bọn anh tán tỉnh phụ nữ ỡ Mỹ. Bọn anh tóm lấy và hôn họ. Nếu họ không thích, bọn anh sẽ làm lại lần nữa, mạnh hơn và lâu hơn, cho đến khi họ đầu hàng. Nó cứu bọn anh khỏi hàng giờ trò chuyện dí dỏm.”
Nhìn lên một cách gay gắt, Hannah thấy sự vui vẻ nhảy múa trong đôi mắt sẫm màu xấu xa của anh, và nàng hít vào một hơi đầy giận dữ. “ Tôi sẽ nói-”
“Nói với bất kỳ người nào nàng thích. Ta sẽ chối .”
Đôi lông mày nàng cau lại. “ Ngài còn tệ hơn một tên vô lại. Ngài là kẻ đáng khinh.”
“ Nếu nàng không thích nó,” anh thì thầm, “ nàng không nên hôn đáp lại ta.”
“ Tôi không-”
Miệng anh ngấu nghiến nàng lần nữa. Nàng làm một anh thanh tắc nghẹn, nắm tay đấm vào ngực anh. Nhưng anh không bị ảnh hưởng với cú đẩy, tay anh giơ lên và chộp lấy toàn bộ nắm tay nàng. Và anh tiêu đốt nàng với nụ hôn sâu đầy nhục dục, vuốt ve bên trong nàng, làm những việc nàng chưa bao giờ tin rằng người ta làm thế khi đang hôn. Nàng hốt hoảng bợi sự xâm chiếm đầy sở hữu, và thậm chí hơn thế bởi khoái cảm mang đến cho nàng, tất cả cảm giác của nàng mở ra để nhận thêm nữa. Nàng muốn anh dừng lại, nhưng trên cả là, nàng muốn anh tiếp tục mãi mãi.
Hannah cảm thấy luồng hơi thở anh nhanh và nóng bỏng bên má nàng, ngực anh nâng lên hạ xuống với sức ép run rẩy. Anh thả tay nàng ra, và nàng yếu ớt ngả người vào anh, ôm chặt lấy vai anh để giữ thăng bằng. Áp lực cấp bách của miệng anh buộc đầu nàng ngã về sau. Nàng đầu hàng với tiếng rên rĩ yếu đuối, cần một điều gì đó nàng không thể gọi tên, một cách nào đó làm dịu đi giai điệu căng thẳng của nhịp tim nàng. Dường như nếu nàng níu lấy anh gần hơn, chặt hơn, nó có thể làm dễ chịu hơn sự kích động đầy khêu gợi lấp đầy mọi phần của cơ thể nàng.
Lùi lại một cách miễn cưỡng, Bowman kết thúc nụ hôn bằng chuyển động trêu chọc của môi anh, và ôm lấy khuôn mặt nàng trong vòng tay. Sự thích thú biến mất, thay thế bằng một tình cảm âm ỉ nguy hiểm.
“ Tên của nàng là gì?” Lời thì thầm của anh phảng phất như một luồng hơi thoảng qua đôi môi nàng.
Trước sự yên lặng của nàng, anh lê đôi môi lướt trên nàng một cách nhẹ nhàng. “Nói cho ta đi, hoặc là ta sẽ hôn nàng lần nữa.”
“Hannah,” nàng yếu ớt, biết rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa.
Ngón tay cái của anh vuốt ve làn da đỏ hồng của má nàng. “ Từ bây giờ, Hannah, cho dù nàng có làm hay nói gì, ta sẽ nhìn vào miệng nàng và nhớ rằng mùi vị nàng ngọt ngào biết bao.” Một nụ cười tự chế giễu cong trên môi anh khi anh nhẹ nhàng thêm vào, “ Chết tiệt.”
Cẩn thận buông nàng ra, anh đến rung chuông gọi cô hầu. Khi áo khoác và nón Hannah được mang đến, anh lấy chúng từ tay cô ta. “ Đến đây, Miss Appleton.”
Hannah không thể bắt mình nhìn vào anh. Nàng biết mặt mình đang đỏ như gấc. Khỏi phải nói, nàng chưa bao giờ quá xấu hổ và lúng túng trong cả cuộc đời. Nàng chờ đợi trong sự yên lặng đờ đẫn khi anh khéo léo khoác áo quanh nàng và buộc dây quanh cổ.
“Cho đến lúc chúng ta gặp lại nhau ở Hampshire,” nàng nghe anh nói. Đầu ngón trỏ chạm vào cằm nàng, “Ngẩng lên nào, tình yêu ngọt ngào.”
Hannah ngập ngừng làm theo. Anh đội nón lên đầu nàng, cẩn thận chỉnh lại vành. “ Ta có làm nàng sợ không?” Anh thì thầm.
Trừng mắt, nàng ngẩng cao cằm lên. Giọng nàng chỉ hơi run rẩy một chút. “ Tôi xin lỗi vì làm ngài thất vọng, Ngài Bowman. Nhưng tôi không hề sợ hãi cũng như bị đe dọa.”
Một tia thích thú lóe lên trong đôi mắt như thủy tinh. “ Ta nên cảnh báo nàng, Hannah : khi chúng ta gặp nhau ở Stony Cross Park, hãy cẩn thận tránh xa cây tầm gữi (mistletoe). Vì lợi ích của cả hai chúng ta.”
Sau khi cô nàng Appleton thú vị rời đi, Rafe vẫn ở lối vào,cúi người ngồi xuống chiếc ghế gỗ sồi nặng nề. Bị khuấy động và sửng sốt, anh trầm tư nghĩ về sự mất kiểm soát không ngờ đến của mình. Anh chỉ có ý định trao cho cô gái trẻ một cái hôn vội, đủ để nàng bối rối và bấn loạn. Nhưng nụ hôn đã bùng cháy thành một điều gì đó quá khẩn cấp, khoái cảm quá dữ dội, và anh không thể ngừng bản thân mình chiếm lấy nhiều hơn cái anh có thể.
Anh sẽ thích hôn lên đôi môi ngây thơ ấy hàng giờ. Anh muốn hủy hoại từng chút một sự kềm chế của nàng cho đến khi nàng bao phủ quanh anh, trần truồng và khóc thét xin anh chiếm lấy nàng.
Nghĩ đến nó sẽ phải khó khăn đến thế nào khi quyến rũ nàng,và bao nhiêu thích thú chết tiệt đạt được khi chui vào váy nàng, anh thấy mình cứng lên một cách không thoải mái. Một nụ cười uể oải, nhăn nhở nở trên mặt khi anh nhận thấy rằng nếu đây là điều mà anh có thể mong đợi ở phụ nữ Anh quốc, anh sẽ chuyển đến sống lâu dài ở London.
Nghe tiếng chân, Rafe ngẩng đầu lên. Lillian đã ra đến sảnh. Nàng quan sát anh với sự bực tức đầy trìu mến.
“ Cháu bé thế nào rồi?” Rafe hỏi.
“Annabelle đang bế bé. Sao anh vẫn ở ngoài này vậy?”
“Anh cần một ít thời gian để xoa dịu… tâm trạng.”
Khoanh hai cánh tay mảnh khảnh trước ngực, Lillian chậm rãi lắc đầu. Cô thật xinh đẹp với đường nét đặc sắc và đậm đà, mạnh mẽ và ngông cuồng như một nữ cướp biển. Cô và Rafe luôn thấu hiểu lẫn nhau, có lẽ bởi về không ai trong hai người có thể chịu đựng được những luật lệ nghiêm ngặt từ cha mẹ.
“Chỉ có anh” Lillian nói không tức giận, “ mới có thể biến một buổi viếng thăm uống trà đứng đắn thành một cuộc đấu khẩu.”
Rafe nhe răng cười không hối lỗi và trầm ngâm nhìn ra cửa trước. “ Điều gì đó ở cô ta lôi ra sự xấu xa bên trong anh.”
“Được rồi, anh tốt hơn hết nên kềm chế nó lại, anh thương yêu. Bởi vì nếu như anh muốn có được Lady Natalie, anh sẽ phải thể hiện hơn rất nhiều sự lịch sự và tế nhị so với cái anh làm trong phòng khách. Anh nghĩ Cô Appleton sẽ nói gì với chủ về anh chứ?”
“ Rằng anh là một tên vô lại bất lương, thô lỗ?” Rafe nhún vài và nói một cách hợp lý. “ Nhưng họ đã biết anh từ Wall Street.”
Đôi mắt màu-bánh-gừng ( màu nâu ) của Lillian hẹp lại khi nàng nhìn anh nghi ngờ. “ Vì có vẽ như anh hoàn toàn không để tâm, em phải giả định là anh biết những gì mình đang làm. Nhưng để em nhắc anh, Lady Natalie muốn kết hôn với một quý ông.”
“ Với kinh nghiệm của anh,” Rafe uể oải nói, “ không gì làm phụ nữ than phiền quá nhiều khi có được thứ họ muốn.”
Lillian khúc khích. “ Ồ, đây sẽ là một kỳ nghỉ thú vị. Anh sẽ vào lại phòng khách chứ?”
“ Chút nữa. Vẫn đang xoa dịu.”
Cô nhìn anh chế nhạo. “ Tâm trạng của anh phải mất một khoảng thời dài để lắng xuống, đúng không?”
“Em không biết được đâu.” Anh nói nghiêm túc.
Bước vào phòng khách, Lillian đứng ngay ngưỡng cửa và nhìn vào hai người bạn. Annabelle ngồi với Merritt nằm yên lặng trong vòng tay, trong khi Evie rót tách trà cuối cùng.
“ Anh ấy nói gì rồi?” Annabelle hỏi.
Lillian đảo tròn mắt. “ Ông anh ngốc nghếch của mình dường như không quan tâm chút xíu nào đến việc Miss Appleton chắc chắn sẽ mang về bản báo cáo phê phán kịch liệt về anh ấy cho nhà Blandfords và Lady Natalie.” Cô thở dài.
“ Mọi chuyện không tốt đẹp chút nào, phải không? Các cậu có từng thấy sự thù địch ngay tức khắc chẳng vì lý do rõ rệt gì cả giữa hai người chưa?”
“Có,” Evie trả lời.
“ Mình nghĩ vậy,” Annabelle nói.
Lillian cau mày. “ Khi nào chứ? Ai?” cô gặng hỏi, và thấy hoang mang khi hai người họ mỉm cười với nhau.