Trước sự kinh ngạc của Hannah, Natalie chẳng những không kinh ngạc trước lời tường thuật về buổi gặp mặt với Rafe Bowman, mà cô còn cực kỳ cao hứng. Lúc Hannah kết thúc câu chuyện bằng nụ hôn dưới chân cầu thang, Natalie sụp xuống giường trong một tràng cười khúc khích.
“Natalie,” Hannah nhăn mặt, “ rõ ràng là chị không thể diễn đạt được hắn ta đã là kẻ tồi tệ đến mức nào đâu. Là tên tồi tệ. Hắn là tên thô lỗ. Cục súc. Ngu ngốc nhà quê.
“Hiển nhiên là thế.” Vẫn cười nắc nể, Natalie ngồi dậy. “ Mong mong chờ được gặp anh ta.”
“Gì chứ?”
“ Anh ta khá là hấp dẫn, Ngài Bowman của chúng ta ấy. Anh ta biết chị sẽ nói với em những việc anh ta làm, và em sẽ trở nên tò mò. Và khi em gặp anh ta tại Hampshire, anh ta sẽ đóng vai một quý ông hoàn hảo với hy vọng làm em mất thăng thằng.
“Em không nên tò mò, em nên kinh sợ!”
Natalie mỉm cười và vỗ tay nàng. “ Ôi, Hannah, chị không biết làm thế nào để điều khiển đàn ông. Chị đừng nên nhìn mọi chuyện quá trầm trọng như thế.”
“Nhưng tìm hiểu nhau là một vấn đề nghiêm túc,” Hannah phản đối. Trong những khoảng khắc như thế này nàng hiểu sự khác biệt giữa bản thân mình và cô em họ. Natalie dường như thấu hiểu kỹ lưỡng về quy luật vận động xã hôi, về quá trình theo đuổi và quyến rũ, hôn là Hannah từng biết.
“ Ôi, thánh thần ơi, Khoảng khắc một cô gái cho rằng tán tỉnh nhau là một vấn đề nghiêm túc cũng là giây phút cô ta thua cuộc. Chúng ta phải bảo vệ trái tim của mình, và che giấu cảm xúc một cách cẩn thận, Hannah. Đó là cách duy nhất để thắng cuộc.”
“ Chị nghĩ tìm hiễu nhau là quá trình thổ lộ con tim của một người,” Hannah nói. “ Không phải là chiến thắng một trò chơi.”
Natalie mỉm cười. “ Em không hiểu chị lấy cái suy nghĩ ấy ở đâu ra. Nếu chị muốn xóa sổ một tên đàn ông, đừng bao giờ thổ lộ trái tim chị cho anh ta. Ít nhất là không quá sớm. Đàn ông chỉ trân trọng những thứ mà họ phải cố gắng nhiều mới đạt được.” Nàng gõ nhẹ ngón tay vào cằm. “ Humm… sẽ sẽ phải xuất hiện với một chiến lược phản công xuất sắc mới được.”
Leo xuống giường, Hannah đi lấy một gố găng tay, vớ, và nhiều thứ khác được thả lung tung trên sàn. Nàng chưa bao giờ thấy phiền vì phải thu dọn cho Natalie. Hannah đã gặp những người đồng hành của các quý cô khác, những cô này đã làm cuộc sống của họ toàn là đau khổ, dối xử họ với thái độ khinh khi và bắt phải hứng chịu tất cả những sự tàn nhẫn cỏn con khác. Natalie, hoàn toàn khác, tốt bụng và trìu mến, mặc dù cô có thể là người thích đùa cợt tùy hứng, nhưng không có gì mà thời gian và sự trưởng thành không sửa chữa được.
Đặt những đồ vật riêng tư vào ngăn kéo quần áo, Hannah quay lại nhìn vào Natalie, vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Natalie thật xinh đẹp, lăn mình trên chiếc giường trắng lộn xộn, mái tóc cô xõa dài từng lọn xoăn vàng óng. Đôi mắt xanh tươi cười quyến rũ đã cướp đi biết bao trái tim của các quý ông trong lần ra mắt đầu tiên của mình. Và những lời từ chối tế nhị đầy đáng tiếc của nàng cho việc cầu hôn không hề làm nản chí quyết tâm của họ. Rất lâu sau khi Lễ hội kết thúc, hàng đống hoa cao ngất vẫn được chuyển đến nhà Blandford, và thiệp mời xếp thành chồng trong khay bạc đặt ở cổng trước.
Một cách lơ đễnh, Natalie xoắn một lọn tóc óng ả quanh ngón tay. “ Ngài Bowman đang đánh cuộc với sự thật là vì em đã trải qua cả lễ hội mà không quyết định chọn một ai, em chắc phải chán ghét tất cả những vị quý tộc dịu dàng, dáng kính đầy dễ chịu này. Và vì đã nhiều tháng kể từ khi lễ hội kết thúc, anh ta cũng cho là em buồn chán sẽ hăm hở cho một thách thức.” Nàng bật ra tiếng cười ngắn. “ Anh ta đúng trên tất cả các phương diện.”
“Cách thức đúng đắn của để thu hút sự chú ý của em không phải là cưỡng ép bạn đồng hành của em.” Hannah thì thầm.
“ Chị không bị cưỡng ép, chị bị hôn.” Đôi mắt Natalie lấp lánh đầy vẻ tinh quái khi cô hỏi, “ Bây giờ thì thú thật đi, Hannah - anh ta hôn khá không ?”
Hồi tưởng lại cảm giác nóng bỏng gợi tình của đôi môi Bowman, Hannah nhận thấy màu sắc chết tiệt đang quét qua mình một lần nữa. “ Chị không biết,” nàng nói ngắn gọn. “ Chị không có cơ sở để so sánh.”
Natalie tròn mắt . “ Ý chị là chị chưa từng được hôn trước đó hả?”
Hannah lắc đầu.
“ Nhưng chắc hẳn là Ngài Clark-”
“Không.” Hannah đưa tay lên đôi má nóng bừng.
“Anh ta chắc chắn phải cố thử,” Natalie khăng khăng. “ Chị đã dành quá nhiều thời gian bên anh ta mà.”
“ Chị làm việc với anh ấy,” Hannah phản đối. “ Giúp anh ấy với các bài viết và giấy tờ.”
“Ý chị là chị thật sự sửa chính tả cho anh ta?”
Hannah nhìn cô lúng túng . “ Chứ chị còn làm được gì khác nữa?”
“Em đã luôn cho là khi chị nói chị ‘ sửa chính tả’ cho anh ta có nghĩa là chị đang cho phép anh ta hôn chị.”
Hannah há hốc miệng. “ Khi chị nói chị ‘sửa chính tả’, chị muốn nói là chị sửa chính tả!”
Natalie thất vọng rõ rệt. “ Lạy Chúa tôi. Nếu chị trải qua nhiều thời gian đến vậy với anh ta, và anh ta chưa từng một lần hôn chị, em phải nói đó là bằng chứng cho sự thật rằng niềm đam mê công việc của anh ta sẽ che lấp tất cả mọi thứ khác. Thậm chí là một người vợ. Chúng ta phải tìm một ai khác cho chị.”
“ Chị không phiền lấy vị trí thứ hai so với công việc của Mr. Clark,” Hannah nghiêm túc. “ Anh ấy sẽ trở thành người đàn ông vĩ đại một ngày nào đó. Anh ta sẽ làm rất nhiều việc tốt cho người khác-”
“Vĩ đại thì không cần thiết để làm người chồng tốt.Và chị quá đỗi đáng yêu và duyên dáng để bị lãng phí cho anh ta.” Natalie lắc đầu ghê tởm. “ Tại sao, tất cả những người bị bỏ lại của em trong lễ hội trước còn tốt hơn cho chị hơn là Ngài Clark già nua ngớ ngẩn.”
Một suy nghĩ phiền toái xuất hiện trong đầu Hannah, nhưng nàng gần như lo sợ khi cất tiếng hỏi. “ Natalie, em có bao giờ để một trong những người theo đuổi hôn em chưa?”
“ Không,” Natalie trấn an.
Hannah thở ra nhẹ nhõm.
“ Em cho phép gần như tất cả bọn họ hôn em,” Natalie tiếp tục hớn hở. “ Trong những cơ hội riêng biết, tất nhiên.”
Kinh hoàng, Hannah dựa hẳn vào tủ áo. “ Nhưng… Nhưng chị luôn quan sát em…”
“Chị là một người đi kèm kinh khủng, Hannah. Chị thường trở nên quá say mê trò chuyện mà quên để mắt nhìn em. Đó là một trong những lý do em yêu quý chị cực kỳ.”
Hannah chưa bao giờ ngờ là cô em họ xinh đẹp,tính cách mạnh mẽ của mình sẽ cho phép bất kỳ cậu trai trẻ nào mạo muội đến thế. Hơn cả một vài. “ Em biết là em không nên cho phép thái độ sỗ sàng như vậy,” nàng nói yếu ớt. “ Nó sẽ gây ra những lời đồn đãi, và em sẽ bị lưu ý nhanh chóng, và sau đó…”
“ Không ai thèm hứa hôn với em?” Natalie cười gượng. “ Lễ hội trước em nhận được bốn lời cầu hôn, và nếu em để tâm khuyến khích hơn nữa, em có thể sẽ nhận thêm nửa tá nữa. Tin em đi, Hannah, em biết làm thế nào để điều khiển đàn ông. Chị vui lòng đem lược đến cho em nha.”
Làm theo, Hannah phải thừa nhận là có lý do chính đáng để Natalie tự tin đến vậy. Cô là, hoặc sẽ là, cô dâu lý tưởng cho bất cứ người đàn ông nào. Nàng đưa cây lược khảm bạc cho Natalie và nhìn em ấy chải qua nhũng lọn tóc dày vàng óng rối tung. “ Natalie, tại sao em không chấp nhận bất cứ lời cầu hôn nào trong lễ hội trước vậy?”
“Em đang chờ đợi một người đặc biệt,” câu trả lời thận trọng vang lên. “ Em sẽ ghét phải chấp nhận một người tầm thường.” Natalie mỉm cười khi thêm vào một cách cợt nhã. “ Khi em hôn một người đàn ông, em muốn nghe bài hát của thiên thần.”
“Lord Travers thế nào?”
Trong tất cả các quý ông bày tỏ sự thích thú với Natalie, người Hannah đánh giá cao nhất là Edward, Lord Travers. Ngài ấy là một quý ông chín chắn, trầm lặng, thận trọng trong cả hình thức và cư xử. Mặc dù vẻ trang nghiêm không đực cho là quá đẹp trai,cơ thể ngài ấy mãnh khỏe và cân đối. Ngài ấy dường như không bị Natalie làm cho đờ đẫn, nhưng ngài vẫn có sự chú ý thân mật và kính trọng với em ấy bất cứ khi nào em ấy xuất hiện. Giàu có, địa vị, cái mà, cùng với nhiều phẩm chất khác, làm cho ngài ấy trở thành một mối tuyệt vời.
Việc đề cập đến Travers làm Natalie nhăn mặt. “ Ngài ấy là người duy nhất trong số những người quen không hề tiến đến với em, thậm chí khi được trao tặng một cơ hội tốt đến hoàn hảo. Em cho là tại vì tuổi tác của ngày ấy.”
Hannah phá ra cười không kềm chế được. “ Tuổi ngài ấy?”
“Anh ta quá 30 rồi, sau tất cả.”
“Ngài ấy trưởng thành,” Hannah đồng tình. “ Nhưng ngày ấy cũng tự tin, thông minh, và trong tất cả mọi phương diện, hoàn toàn tráng kiện.”
“Thế thì tại sao lại không hôn em?”
“Bởi vì ngài áy tôn trọng em?” Hannah gợi ý.
“ Em thà được đối xử với thèm muốn hơn là kính trọng.”
“Well, thế thì,” Hannah nói chế giễu, “ Chị phải nói là Mr Bowman là người đàn ông của em.”
Nhắc đến Bowman tâm trạng tốt đẹp của Natalie được khôi phục. “ Có thể là vậy. Giờ thì, Hannah, nói với Papa và Mama là Ngài Bowman cư xử rất trang nhã . Không, họ sẽ không tin, anh ta là một người Mỹ. Nói với cha mẹ là anh ta xem cũng được. Và không được nhắc đến nụ hôn dưới chân cầu thang.”
Trước sự kinh ngạc của Hannah, Natalie chẳng những không kinh ngạc trước lời tường thuật về buổi gặp mặt với Rafe Bowman, mà cô còn cực kỳ cao hứng. Lúc Hannah kết thúc câu chuyện bằng nụ hôn dưới chân cầu thang, Natalie sụp xuống giường trong một tràng cười khúc khích.
“Natalie,” Hannah nhăn mặt, “ rõ ràng là chị không thể diễn đạt được hắn ta đã là kẻ tồi tệ đến mức nào đâu. Là tên tồi tệ. Hắn là tên thô lỗ. Cục súc. Ngu ngốc nhà quê.
“Hiển nhiên là thế.” Vẫn cười nắc nể, Natalie ngồi dậy. “ Mong mong chờ được gặp anh ta.”
“Gì chứ?”
“ Anh ta khá là hấp dẫn, Ngài Bowman của chúng ta ấy. Anh ta biết chị sẽ nói với em những việc anh ta làm, và em sẽ trở nên tò mò. Và khi em gặp anh ta tại Hampshire, anh ta sẽ đóng vai một quý ông hoàn hảo với hy vọng làm em mất thăng thằng.
“Em không nên tò mò, em nên kinh sợ!”
Natalie mỉm cười và vỗ tay nàng. “ Ôi, Hannah, chị không biết làm thế nào để điều khiển đàn ông. Chị đừng nên nhìn mọi chuyện quá trầm trọng như thế.”
“Nhưng tìm hiểu nhau là một vấn đề nghiêm túc,” Hannah phản đối. Trong những khoảng khắc như thế này nàng hiểu sự khác biệt giữa bản thân mình và cô em họ. Natalie dường như thấu hiểu kỹ lưỡng về quy luật vận động xã hôi, về quá trình theo đuổi và quyến rũ, hôn là Hannah từng biết.
“ Ôi, thánh thần ơi, Khoảng khắc một cô gái cho rằng tán tỉnh nhau là một vấn đề nghiêm túc cũng là giây phút cô ta thua cuộc. Chúng ta phải bảo vệ trái tim của mình, và che giấu cảm xúc một cách cẩn thận, Hannah. Đó là cách duy nhất để thắng cuộc.”
“ Chị nghĩ tìm hiễu nhau là quá trình thổ lộ con tim của một người,” Hannah nói. “ Không phải là chiến thắng một trò chơi.”
Natalie mỉm cười. “ Em không hiểu chị lấy cái suy nghĩ ấy ở đâu ra. Nếu chị muốn xóa sổ một tên đàn ông, đừng bao giờ thổ lộ trái tim chị cho anh ta. Ít nhất là không quá sớm. Đàn ông chỉ trân trọng những thứ mà họ phải cố gắng nhiều mới đạt được.” Nàng gõ nhẹ ngón tay vào cằm. “ Humm… sẽ sẽ phải xuất hiện với một chiến lược phản công xuất sắc mới được.”
Leo xuống giường, Hannah đi lấy một gố găng tay, vớ, và nhiều thứ khác được thả lung tung trên sàn. Nàng chưa bao giờ thấy phiền vì phải thu dọn cho Natalie. Hannah đã gặp những người đồng hành của các quý cô khác, những cô này đã làm cuộc sống của họ toàn là đau khổ, dối xử họ với thái độ khinh khi và bắt phải hứng chịu tất cả những sự tàn nhẫn cỏn con khác. Natalie, hoàn toàn khác, tốt bụng và trìu mến, mặc dù cô có thể là người thích đùa cợt tùy hứng, nhưng không có gì mà thời gian và sự trưởng thành không sửa chữa được.
Đặt những đồ vật riêng tư vào ngăn kéo quần áo, Hannah quay lại nhìn vào Natalie, vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Natalie thật xinh đẹp, lăn mình trên chiếc giường trắng lộn xộn, mái tóc cô xõa dài từng lọn xoăn vàng óng. Đôi mắt xanh tươi cười quyến rũ đã cướp đi biết bao trái tim của các quý ông trong lần ra mắt đầu tiên của mình. Và những lời từ chối tế nhị đầy đáng tiếc của nàng cho việc cầu hôn không hề làm nản chí quyết tâm của họ. Rất lâu sau khi Lễ hội kết thúc, hàng đống hoa cao ngất vẫn được chuyển đến nhà Blandford, và thiệp mời xếp thành chồng trong khay bạc đặt ở cổng trước.
Một cách lơ đễnh, Natalie xoắn một lọn tóc óng ả quanh ngón tay. “ Ngài Bowman đang đánh cuộc với sự thật là vì em đã trải qua cả lễ hội mà không quyết định chọn một ai, em chắc phải chán ghét tất cả những vị quý tộc dịu dàng, dáng kính đầy dễ chịu này. Và vì đã nhiều tháng kể từ khi lễ hội kết thúc, anh ta cũng cho là em buồn chán sẽ hăm hở cho một thách thức.” Nàng bật ra tiếng cười ngắn. “ Anh ta đúng trên tất cả các phương diện.”
“Cách thức đúng đắn của để thu hút sự chú ý của em không phải là cưỡng ép bạn đồng hành của em.” Hannah thì thầm.
“ Chị không bị cưỡng ép, chị bị hôn.” Đôi mắt Natalie lấp lánh đầy vẻ tinh quái khi cô hỏi, “ Bây giờ thì thú thật đi, Hannah - anh ta hôn khá không ?”
Hồi tưởng lại cảm giác nóng bỏng gợi tình của đôi môi Bowman, Hannah nhận thấy màu sắc chết tiệt đang quét qua mình một lần nữa. “ Chị không biết,” nàng nói ngắn gọn. “ Chị không có cơ sở để so sánh.”
Natalie tròn mắt . “ Ý chị là chị chưa từng được hôn trước đó hả?”
Hannah lắc đầu.
“ Nhưng chắc hẳn là Ngài Clark-”
“Không.” Hannah đưa tay lên đôi má nóng bừng.
“Anh ta chắc chắn phải cố thử,” Natalie khăng khăng. “ Chị đã dành quá nhiều thời gian bên anh ta mà.”
“ Chị làm việc với anh ấy,” Hannah phản đối. “ Giúp anh ấy với các bài viết và giấy tờ.”
“Ý chị là chị thật sự sửa chính tả cho anh ta?”
Hannah nhìn cô lúng túng . “ Chứ chị còn làm được gì khác nữa?”
“Em đã luôn cho là khi chị nói chị ‘ sửa chính tả’ cho anh ta có nghĩa là chị đang cho phép anh ta hôn chị.”
Hannah há hốc miệng. “ Khi chị nói chị ‘sửa chính tả’, chị muốn nói là chị sửa chính tả!”
Natalie thất vọng rõ rệt. “ Lạy Chúa tôi. Nếu chị trải qua nhiều thời gian đến vậy với anh ta, và anh ta chưa từng một lần hôn chị, em phải nói đó là bằng chứng cho sự thật rằng niềm đam mê công việc của anh ta sẽ che lấp tất cả mọi thứ khác. Thậm chí là một người vợ. Chúng ta phải tìm một ai khác cho chị.”
“ Chị không phiền lấy vị trí thứ hai so với công việc của Mr. Clark,” Hannah nghiêm túc. “ Anh ấy sẽ trở thành người đàn ông vĩ đại một ngày nào đó. Anh ta sẽ làm rất nhiều việc tốt cho người khác-”
“Vĩ đại thì không cần thiết để làm người chồng tốt.Và chị quá đỗi đáng yêu và duyên dáng để bị lãng phí cho anh ta.” Natalie lắc đầu ghê tởm. “ Tại sao, tất cả những người bị bỏ lại của em trong lễ hội trước còn tốt hơn cho chị hơn là Ngài Clark già nua ngớ ngẩn.”
Một suy nghĩ phiền toái xuất hiện trong đầu Hannah, nhưng nàng gần như lo sợ khi cất tiếng hỏi. “ Natalie, em có bao giờ để một trong những người theo đuổi hôn em chưa?”
“ Không,” Natalie trấn an.
Hannah thở ra nhẹ nhõm.
“ Em cho phép gần như tất cả bọn họ hôn em,” Natalie tiếp tục hớn hở. “ Trong những cơ hội riêng biết, tất nhiên.”
Kinh hoàng, Hannah dựa hẳn vào tủ áo. “ Nhưng… Nhưng chị luôn quan sát em…”
“Chị là một người đi kèm kinh khủng, Hannah. Chị thường trở nên quá say mê trò chuyện mà quên để mắt nhìn em. Đó là một trong những lý do em yêu quý chị cực kỳ.”
Hannah chưa bao giờ ngờ là cô em họ xinh đẹp,tính cách mạnh mẽ của mình sẽ cho phép bất kỳ cậu trai trẻ nào mạo muội đến thế. Hơn cả một vài. “ Em biết là em không nên cho phép thái độ sỗ sàng như vậy,” nàng nói yếu ớt. “ Nó sẽ gây ra những lời đồn đãi, và em sẽ bị lưu ý nhanh chóng, và sau đó…”
“ Không ai thèm hứa hôn với em?” Natalie cười gượng. “ Lễ hội trước em nhận được bốn lời cầu hôn, và nếu em để tâm khuyến khích hơn nữa, em có thể sẽ nhận thêm nửa tá nữa. Tin em đi, Hannah, em biết làm thế nào để điều khiển đàn ông. Chị vui lòng đem lược đến cho em nha.”
Làm theo, Hannah phải thừa nhận là có lý do chính đáng để Natalie tự tin đến vậy. Cô là, hoặc sẽ là, cô dâu lý tưởng cho bất cứ người đàn ông nào. Nàng đưa cây lược khảm bạc cho Natalie và nhìn em ấy chải qua nhũng lọn tóc dày vàng óng rối tung. “ Natalie, tại sao em không chấp nhận bất cứ lời cầu hôn nào trong lễ hội trước vậy?”
“Em đang chờ đợi một người đặc biệt,” câu trả lời thận trọng vang lên. “ Em sẽ ghét phải chấp nhận một người tầm thường.” Natalie mỉm cười khi thêm vào một cách cợt nhã. “ Khi em hôn một người đàn ông, em muốn nghe bài hát của thiên thần.”
“Lord Travers thế nào?”
Trong tất cả các quý ông bày tỏ sự thích thú với Natalie, người Hannah đánh giá cao nhất là Edward, Lord Travers. Ngài ấy là một quý ông chín chắn, trầm lặng, thận trọng trong cả hình thức và cư xử. Mặc dù vẻ trang nghiêm không đực cho là quá đẹp trai,cơ thể ngài ấy mãnh khỏe và cân đối. Ngài ấy dường như không bị Natalie làm cho đờ đẫn, nhưng ngài vẫn có sự chú ý thân mật và kính trọng với em ấy bất cứ khi nào em ấy xuất hiện. Giàu có, địa vị, cái mà, cùng với nhiều phẩm chất khác, làm cho ngài ấy trở thành một mối tuyệt vời.
Việc đề cập đến Travers làm Natalie nhăn mặt. “ Ngài ấy là người duy nhất trong số những người quen không hề tiến đến với em, thậm chí khi được trao tặng một cơ hội tốt đến hoàn hảo. Em cho là tại vì tuổi tác của ngày ấy.”
Hannah phá ra cười không kềm chế được. “ Tuổi ngài ấy?”
“Anh ta quá rồi, sau tất cả.”
“Ngài ấy trưởng thành,” Hannah đồng tình. “ Nhưng ngày ấy cũng tự tin, thông minh, và trong tất cả mọi phương diện, hoàn toàn tráng kiện.”
“Thế thì tại sao lại không hôn em?”
“Bởi vì ngài áy tôn trọng em?” Hannah gợi ý.
“ Em thà được đối xử với thèm muốn hơn là kính trọng.”
“Well, thế thì,” Hannah nói chế giễu, “ Chị phải nói là Mr Bowman là người đàn ông của em.”
Nhắc đến Bowman tâm trạng tốt đẹp của Natalie được khôi phục. “ Có thể là vậy. Giờ thì, Hannah, nói với Papa và Mama là Ngài Bowman cư xử rất trang nhã . Không, họ sẽ không tin, anh ta là một người Mỹ. Nói với cha mẹ là anh ta xem cũng được. Và không được nhắc đến nụ hôn dưới chân cầu thang.”