Không có gì lâu dài, chẳng hạn như việc dỗi A Ngạo.
Sau khi đuổi kẻ gõ cửa nhầm hộ kia đi thì tiểu Điềm cùng sự tò mò đã không giữ được sự giận dỗi lâu và ngay hôm sau nhân cuối tuần, đi gõ cửa phòng A Ngạo, niết niết hộp bánh nhỏ trong tay, cậu cảm thấy mình không có tiền đồ chút nào!
“Tiểu Điềm?…”, A Ngạo cực kì ngạc nhiên, đến tỉnh ngủ mà không tin vào mắt mình… Người đang giận dỗi lại chủ động đi gặp anh?
“À.. Anh… Tôi… Tôi vẫn chưa hết giận anh đâu…”, cậu mím môi, đi thẳng vào phòng A Ngạo, đặt mông lên ghế sofa quen thuộc, chờ anh đi pha trà rồi cùng ngồi xuống cạnh cậu.
“Em muốn hỏi gì?”, A Ngạo lấy bánh ăn, anh tưởng niệm vị bánh ngon cùng cực của tiểu Điềm nhiều ngày lắm rồi!
Tiểu Điềm đảo mắt, trong đầu cậu cực kì rối ren, hỏi gì? Bắt đầu từ đâu? Bắt đầu như thế nào? “Sao thư ký lại gọi Beta hay Money Omega đến cho anh?”.
A Ngạo ngừng động tác lấy bánh, anh đưa mắt nhìn cậu, thật sự muốn hỏi vặn “em ghen sao?”, cuối cùng anh vẫn không hỏi mà ngoan ngoãn đáp “đó là sở thích của thư ký, sợ tôi tự đi tìm tình nhân mà lỡ bị tình nhân chơi một vố, thế nên thư ký lo chuyện bao đông giúp tôi luôn”.
“Ách… Cũng làm tròn bổn phận thật”, cậu khẽ chậc lưỡi cảm thán.
“Phiền chết”, anh nhẹ giọng nói, cười cười “nếu cô ta không phải từng là tai mắt của ông lão nhà tôi thì tôi sa thải cô ta lâu rồi”.
“A? Sao lại không sa thải người ta?”, tôi mà là anh tôi liền tống khứ cô ta đi ngay sau khi biết cô ta tự ý lựa Money O cho tôi, tiểu Điềm trầm mặc uống trà.
“Cô ta là tai mắt nên năng lực làm việc rất tốt, tôi từng muốn khử cô ả nhưng lão già động tay ngược lại với tôi”, giọng nói lạnh đi một chút. Tiểu Điềm hiểu lão gia là ai nhưng chuyện nhà anh thì để anh xử lý, chứ lí trí mách bảo rằng tò mò chuyện tình nhân thôi, tò mò sâu vào nữa chính là tự hại bản thân.
Tiểu Điềm thu liễm lại, bàn với A Ngạo về công việc, về mấy ngày nay giận nhau v..v… Đến tối thì cáo từ mà trở về phòng đi ngủ.
Tiểu Điềm đặt mình xuống nệm êm. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang inh ỏi.
“A lô?”, dụi dụi mắt, ngái ngủ mà hỏi.
“Em lại đi ngủ sớm?”, giọng lão lục vang lên khiến tiểu Điềm giật thót. Ngồi bật dậy và nghiêm túc lắng nghe.
“Anh dò thấy A Ngạo, người em nhờ anh tìm thông tin giúp. Hm… Chuyện này quả thật… Anh sẽ sắp xếp thời gian để gặp em chứ nói qua điện thoại thì hơi..”
“Dạ không sao đâu anh, có gì anh cứ nhắn tin cho em nha”, cậu khẽ cười. Lão lục trong nhà vốn làm trong mảng thiết kế web, chẳng biết học từ ai trò hack với xâm nhập quyền riêng tư gì đó v..v.. Lúc cậu kể hàng xóm là Alpha bí ẩn thì lão lục xung phong tìm hiểu giúp cậu.
Thức giấc liền chẳng thể ngủ lại nữa.
Vỗ nước lên mặt của mình, tiểu Điềm khẽ thở dài khi nghĩ đến việc tìm cách né tránh A Ngạo, bĩu bĩu môi, cậu tự nhủ “chỉ là giám đốc thôi mà… Nếu mình không động đến vảy ngược của anh ta thì chắc anh ta không làm gì mình đâu…”, thông suốt rồi thì tự tin mà quá giang xe người ta thay vì chạy hồng hộc theo chiếc xe buýt, thế thôi.
“A Ngạo, cỡ tuần sau anh không cần chở tôi đâu, tôi sẽ làm đơn xin nghỉ phép”, gỡ bịch bánh Donut khoai môn ra, cậu lên tiếng.
“Hử?”, A Ngạo vặn nhỏ radio lại.
“Tuần sau, trong tuần tôi sẽ tới kì phát tình, thuốc kìm chế thật sự là vô dụng đối với tôi nên tôi sẽ xin nghỉ phép”, cậu lấy cái bánh nóng hổi ra khỏi bao, thổi nhẹ thổi nhẹ.
A Ngạo không lên tiếng, anh nhỉ gật đầu đáp ứng cho phép.
“Trong nhà có ai đến chăm em không?”, anh nhớ đến chị gái là Omega, mỗi lần phát tình là mẹ anh lại tự mình chăm sóc chị ấy chả khác gì tiên phật đến lúc qua kì phát tình.
Tiểu Điềm tròn mắt, có vẻ ngạc nhiên một chút. Cậu nuốt xuống miếng bánh đang ăn, chậm chạp nói “thật ra thì có nhưng tôi nghĩ không cần đâu, chỉ cần tự cách ly khỏi Alpha, nhân lúc còn tỉnh táo mua đồ ăn dự trữ hoặc gọi món để người ta giao tới chứ có người chăm a… Lúc phát tình thì họ cũng chỉ giúp mình uống thuốc thôi mà”.
“À”, anh hiểu, ra là mẹ quan tâm chị nên mới làm quá lên như thế thôi. Đánh xe qua con đường gần công ty, tấp vào lề. Trước khi cậu mở cửa xe, anh chợt níu tay cậu lại. “Cứ xin phép nghỉ một tuần hơn, nếu quản lý gây khó dễ, cứ nói là giám đốc bảo kê em”, anh khẽ nhếch môi.
Phủi tay anh ra, tiểu Điềm cùng khuôn mặt đỏ bừng lại chạy trối chết vào công ty. Lần nào đi với anh, cậu cũng bị chọc ghẹo… “A Ngạo ngày càng có vẻ bất lương là sao ấy, thật hết nói nổi”.
Các bác đoán xem, nếu tiểu Điềm phát tình, A Ngạo sẽ mần răng để giúp tiểu Điềm nạ? ( `ω’)
Sau khi đuổi kẻ gõ cửa nhầm hộ kia đi thì tiểu Điềm cùng sự tò mò đã không giữ được sự giận dỗi lâu và ngay hôm sau nhân cuối tuần, đi gõ cửa phòng A Ngạo, niết niết hộp bánh nhỏ trong tay, cậu cảm thấy mình không có tiền đồ chút nào!
“Tiểu Điềm?…”, A Ngạo cực kì ngạc nhiên, đến tỉnh ngủ mà không tin vào mắt mình… Người đang giận dỗi lại chủ động đi gặp anh?
“À.. Anh… Tôi… Tôi vẫn chưa hết giận anh đâu…”, cậu mím môi, đi thẳng vào phòng A Ngạo, đặt mông lên ghế sofa quen thuộc, chờ anh đi pha trà rồi cùng ngồi xuống cạnh cậu.
“Em muốn hỏi gì?”, A Ngạo lấy bánh ăn, anh tưởng niệm vị bánh ngon cùng cực của tiểu Điềm nhiều ngày lắm rồi!
Tiểu Điềm đảo mắt, trong đầu cậu cực kì rối ren, hỏi gì? Bắt đầu từ đâu? Bắt đầu như thế nào? “Sao thư ký lại gọi Beta hay Money Omega đến cho anh?”.
A Ngạo ngừng động tác lấy bánh, anh đưa mắt nhìn cậu, thật sự muốn hỏi vặn “em ghen sao?”, cuối cùng anh vẫn không hỏi mà ngoan ngoãn đáp “đó là sở thích của thư ký, sợ tôi tự đi tìm tình nhân mà lỡ bị tình nhân chơi một vố, thế nên thư ký lo chuyện bao đông giúp tôi luôn”.
“Ách… Cũng làm tròn bổn phận thật”, cậu khẽ chậc lưỡi cảm thán.
“Phiền chết”, anh nhẹ giọng nói, cười cười “nếu cô ta không phải từng là tai mắt của ông lão nhà tôi thì tôi sa thải cô ta lâu rồi”.
“A? Sao lại không sa thải người ta?”, tôi mà là anh tôi liền tống khứ cô ta đi ngay sau khi biết cô ta tự ý lựa Money O cho tôi, tiểu Điềm trầm mặc uống trà.
“Cô ta là tai mắt nên năng lực làm việc rất tốt, tôi từng muốn khử cô ả nhưng lão già động tay ngược lại với tôi”, giọng nói lạnh đi một chút. Tiểu Điềm hiểu lão gia là ai nhưng chuyện nhà anh thì để anh xử lý, chứ lí trí mách bảo rằng tò mò chuyện tình nhân thôi, tò mò sâu vào nữa chính là tự hại bản thân.
Tiểu Điềm thu liễm lại, bàn với A Ngạo về công việc, về mấy ngày nay giận nhau v..v… Đến tối thì cáo từ mà trở về phòng đi ngủ.
Tiểu Điềm đặt mình xuống nệm êm. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang inh ỏi.
“A lô?”, dụi dụi mắt, ngái ngủ mà hỏi.
“Em lại đi ngủ sớm?”, giọng lão lục vang lên khiến tiểu Điềm giật thót. Ngồi bật dậy và nghiêm túc lắng nghe.
“Anh dò thấy A Ngạo, người em nhờ anh tìm thông tin giúp. Hm… Chuyện này quả thật… Anh sẽ sắp xếp thời gian để gặp em chứ nói qua điện thoại thì hơi..”
“Dạ không sao đâu anh, có gì anh cứ nhắn tin cho em nha”, cậu khẽ cười. Lão lục trong nhà vốn làm trong mảng thiết kế web, chẳng biết học từ ai trò hack với xâm nhập quyền riêng tư gì đó v..v.. Lúc cậu kể hàng xóm là Alpha bí ẩn thì lão lục xung phong tìm hiểu giúp cậu.
Thức giấc liền chẳng thể ngủ lại nữa.
Vỗ nước lên mặt của mình, tiểu Điềm khẽ thở dài khi nghĩ đến việc tìm cách né tránh A Ngạo, bĩu bĩu môi, cậu tự nhủ “chỉ là giám đốc thôi mà… Nếu mình không động đến vảy ngược của anh ta thì chắc anh ta không làm gì mình đâu…”, thông suốt rồi thì tự tin mà quá giang xe người ta thay vì chạy hồng hộc theo chiếc xe buýt, thế thôi.
“A Ngạo, cỡ tuần sau anh không cần chở tôi đâu, tôi sẽ làm đơn xin nghỉ phép”, gỡ bịch bánh Donut khoai môn ra, cậu lên tiếng.
“Hử?”, A Ngạo vặn nhỏ radio lại.
“Tuần sau, trong tuần tôi sẽ tới kì phát tình, thuốc kìm chế thật sự là vô dụng đối với tôi nên tôi sẽ xin nghỉ phép”, cậu lấy cái bánh nóng hổi ra khỏi bao, thổi nhẹ thổi nhẹ.
A Ngạo không lên tiếng, anh nhỉ gật đầu đáp ứng cho phép.
“Trong nhà có ai đến chăm em không?”, anh nhớ đến chị gái là Omega, mỗi lần phát tình là mẹ anh lại tự mình chăm sóc chị ấy chả khác gì tiên phật đến lúc qua kì phát tình.
Tiểu Điềm tròn mắt, có vẻ ngạc nhiên một chút. Cậu nuốt xuống miếng bánh đang ăn, chậm chạp nói “thật ra thì có nhưng tôi nghĩ không cần đâu, chỉ cần tự cách ly khỏi Alpha, nhân lúc còn tỉnh táo mua đồ ăn dự trữ hoặc gọi món để người ta giao tới chứ có người chăm a… Lúc phát tình thì họ cũng chỉ giúp mình uống thuốc thôi mà”.
“À”, anh hiểu, ra là mẹ quan tâm chị nên mới làm quá lên như thế thôi. Đánh xe qua con đường gần công ty, tấp vào lề. Trước khi cậu mở cửa xe, anh chợt níu tay cậu lại. “Cứ xin phép nghỉ một tuần hơn, nếu quản lý gây khó dễ, cứ nói là giám đốc bảo kê em”, anh khẽ nhếch môi.
Phủi tay anh ra, tiểu Điềm cùng khuôn mặt đỏ bừng lại chạy trối chết vào công ty. Lần nào đi với anh, cậu cũng bị chọc ghẹo… “A Ngạo ngày càng có vẻ bất lương là sao ấy, thật hết nói nổi”.
Các bác đoán xem, nếu tiểu Điềm phát tình, A Ngạo sẽ mần răng để giúp tiểu Điềm nạ? ( `ω’)