“THANG MÁY ĐANG BẢO TRÌ”. Cả hai thang máy. Đúng vậy, là cả hai thang máy. Đúng vậy, ngay hôm sau khi họ làm lành.
Khuôn mặt vặn vẹo của các hộ gia đình sống trên tầng 50 khi đối diện với quản lý toà nhà. Dưới sự đảm bảo rằng ngày kia là xong của quản lý, mọi người mới than ngắn thở dài mà tản đi.
“A Ngạo, tôi xin nghỉ từ giờ luôn được không?…”, phiêu phiêu ánh mắt xa xăm, tiểu Điềm cảm giác mình sẽ tổn thọ cả chục lần nếu leo lên trèo xuống 50 tầng như vậy trong vài ba ngày.
“Không sao, tôi đi thang bộ cùng em mà”, giọng nói A Ngạo đầy sự trấn an, dịu êm như suối rót vào tai khiến cậu mếu máo… Không cần đi cùng đâu, anh nên tự đi tìm ngược một mình đi! Điềm gào thét trong lòng, cậu ỉu xìu đi vào phỡn, đóng sập cửa ban công, không thèm nói chuyện với anh làm gì nữa.
A Ngạo lấy thuốc lá ra, đốt, rít một hơi thật dài rồi thở ra khói trắng mờ ảo… Ừm, leo cầu thang có thể luyện lên cơ, cũng tốt.
Người ta thường nói leo cầu thang, đi xuống thì dễ đi lên mới khó. Tiểu Điềm biết đạo lí này nhưng cậu không ngờ bản thân có thể trải nghiệm được sâu sắc đến vậy.
Đặt chân xuống bậc cuối cùng, cậu như người từ bóng đêm tìm ra ánh sáng, vươn vai mà nói “ôi chao, cuối cùng cũng xuống tới nơi!”
“Mất 15 phút đúng.”, A Ngạo quan sát đồng hồ. May mà thang máy bảo trì có hai ba ngày, nếu bảo trì cả tuần chắc anh phải dậy sớm hơn nếu không muốn đi trễ, làm gương xấu cho các nhân viên của mình.
Không có thời gian để ăn, tiểu Điềm mua tạm hai ly cà phê nóng cho cậu và anh, cậu khẽ lầm bầm “chiều nay đi ăn lẩu đi? Chúng ta lấy sức lực leo 50 tầng lầu í!”. Anh bật cười “được!”.
Kể chuyện này cho Kha Ly nghe, đáp lại là dáng vẻ ôm mặt bàn tay chống hông, cười đến vui vẻ, “cậu đơn thuần quá tiểu Điềm ơi! Ăn vào mà leo như thế chả phải công dã tràng sao? Leo đến nơi cũng mệt đứ đự rồi!”. Đảo mắt cảm giác bị bẽ mặt một chút. Tiểu Điềm vùi mặt vào máy tính, kệ cô bạn đồng nghiệp vẫn không ngừng cười bên kia… Thật là… người gì đâu dễ cười thế không biết.
Nghịch con chuột máy tính, tiểu Điềm tự hỏi A Ngạo sẽ dắt cậu đi ăn lẩu ở đâu. Nhớ đến vài chỗ lão đại hay mang cậu cùng các anh em đến ăn, nước miếng lại không tự chủ muốn chảy ra khỏi mép miệng, bụng đói cồn cào. Hương vị lẩu hải sản cay nồng khiến đại não đình chỉ hoạt động. Tiểu Điềm bi ai nhận ra ly cà phê không đủ bỏ kẽ răng, chỉ mong giờ trưa mau đến để lót dạ mà thôi.
Tĩnh lượt buổi trưa. Cuối cùng tối mong đợi cũng đến.
Tiểu Điềm chạy ù đến xe của anh, thoăn thoắt ngồi vào, đóng cửa, cài dây an toàn. Nhanh đến không thể nhanh hơn. Cậu vỗ nhẹ mu bàn tay đang vươn ra tính thắt dây an toàn cho cậu của anh, giọng nói đầy sự thúc giục “mau! Mau đi ăn lẩu!”.
Dở khóc dở cười thu tay lại, anh lặng lái xe rời khỏi công ty, cậu nhóc này có ăn là không quan tâm gì nữa cả, đây là tính xấu cần bỏ đấy tiểu Điềm. Anh liếc nhìn tiểu Điềm không ngừng cao hứng ngồi cạnh bên, khoé môi anh khẽ nhếch.”Quán lẩu sạch sẽ, gian phòng đặt trước mang phong cách cổ xưa, quạt trần mát thổi khắp phòng. Sau khi đánh giá muốn nát căn phòng, tiểu Điềm thu liễu lại, hạ mi mắt nhìn ngón tay, chờ lẩu được mang lên.
Có lẩu là có bia, chỉ thiếu dàn karaoke, đồ nhắm và vài vị đồng nghiệp rống như bò nữa thôi là chẳng khác gì bàn nhậu. Đó chỉ là liên tưởng thôi, hiện tại trong căn phòng nhỏ xinh này trừ tiếng quạt, tiếng hút nước lẩu cay xé lưỡi, tiếng vung đũa múc đồ trong nồi thì chẳng còn tiếng gì khác.
“Ăn chậm thôi, thiếu thì gọi thêm”, anh bất đắc dĩ gọi thêm tôm và chả cá. Nhìn xem, anh còn chưa ăn được gì thì tiểu Điềm với sức ăn lũ bão đã cần quét qua nồi lẩu, cứ như là động vật ăn thịt… Cậu thật sự là Omega sao? A Ngạo thoáng nghi ngờ dù chuyện ăn thịt hay không chả liên quan đến chuyện O với A.
Chắc bản thân lại tự lên cơn sản gì đó rồi, anh không nghĩ ngợi nữa mà tiếp tục ăn phần của mình. Một con tôm lột sạch vỏ bay vào chén của A Ngạo khiến anh giật mình, tiểu Điềm cười hì hì, mặt phồng đầy đồ ăn trong miệng, líu ríu nói “o anh đó!” (Cho anh đó!)
Nhờ sự san sẻ tôm cá mà cuối cùng A Ngạo cũng được ăn no, ăn đầy đủ sinh vật trong nồi lẩu. Cơ mà người say vì bia lại là tiểu Điềm, anh đành đỡ cậu ra xe. Lúc thắt dây an toàn, anh đã nghĩ chút nữa còn phải leo lên 50 tầng thì phải làm sao?…
Người tính không bằng trời tính, anh còn tính cõng cậu lên rồi mai đòi bồi thường bằng bánh nướng thì khi thấy bậc thang, tiểu Điềm lại tự loạng choạng bước lên, cậu hất tay anh ra “hắc, tôi có… Có thể tự… Hắc… Leo… Leo lên a… Hắc…”. Có mấy lúc leo nửa bước, cậu lại mất trọng tâm mà ngã ra đằng sau, ngã vào ***g ngực của A Ngạo.
Trừ tiếng hít thở thì còn tiếng chân của cả hai. Tiểu Điềm dần thấm mệt, thân thể O luôn yếu và chuyện leo lên 50 tầng chính là hành xác tiểu Điềm nha. Cậu không quấy nháo mà đột ngột đứng sững lại, A Ngạo khẽ cau mày khó hiểu hỏi “khó chịu chỗ nào sao? Hay là mệt rồi?”.
“Hắc… Người ta… Người ta… Đang.. Hắc… Lấy lại sức a… Hắc.. Mà… Hắc.. Tôi buồn ngủ quá… A Ngạo.. Hắc… Ơi..”, lí nhí đáp lời, thuận tay nằm lọt trong lòng anh. Cậu vô thức cảm giác khí tức Alpha trên người anh thật tuyệt, thật khiến cậu buồn ngủ, an ổn mà ngủ mất trong lòng anh.
A Ngạo đành cố đổi tư tế thành cõng tiểu Điềm trên lưng, cầm tài liệu này kia rồi tiếp tục lên tầng thứ 30.
“Ủa, A Ngạo? Sao cháu lại đi thang bộ? Dãy P có thang máy chưa tới kì bảo trì mà? Bác nhớ là nó lên thẳng tầng 50, chỉ là cháu phải băng qua hành lang hai khu hơi xa thôi chứ không cần leo 50 tầng thế này…”, bác lao công của toà nhà hoà ái cười hỏi A Ngạo đang định bước lên cầu thang.
A Ngạo à, đầu anh khai sáng ra cái gì rồi? Lúc người ta ngu đần nhất thì cái ngu liền bị vạch trần ra sao? Anh sống trong toà nhà này lâu như thế mà cư nhiên quên mất mỗi dãy đều có thang máy riêng!!!
Lúc hoàn toàn an vị đứng trong thang máy, anh mới xốc người sau lưng lên để cậu không bị tuột dần xuống. Cọ đầu nhỏ vào hõm cổ A Ngạo, chẳng biết mơ gì mà tiểu Điềm khẽ cười khúc khích, còn nói mớ vào tai anh.
A Ngạo tò mò, nhẹ nín thở để nghe xem cậu muốn nói mớ gì, hơi ấm từ môi cậu phun ra dán lên tai anh, friendzone thì không nên có phản ứng sinh lí, anh tự khắc chế chính mình chờ cậu nói sảng.
Trong thang máy vắng lặng, từ môi cậu phun ra hai chữ “thương thương…”.
Thương thương?
“A Ngạo… Thương thương…”
Đại não anh đình chỉ.
Tiếng thang may vang lên rất lớn, át luôn câu nói mớ tiếp theo của cậu, “thương thương… Mèo béo…”, khiến anh không hề nghe được gì và khiến anh hiểu lầm rằng tiểu Điềm trong mơ, đang tỏ tình với anh! Đứng trước mặt anh, mặt mũi đỏ bừng, xoắn xuýt lọng ngọng nói rằng cậu thương thương anh!
=))))))) viết xong tự cười vì độ sảng và ảo tưởng của A Ngạo. Ủa nói mớ vậy đó, A Ngạo tính làm gì người ta? Tránh né? Giận dỗi sao?
Khuôn mặt vặn vẹo của các hộ gia đình sống trên tầng 50 khi đối diện với quản lý toà nhà. Dưới sự đảm bảo rằng ngày kia là xong của quản lý, mọi người mới than ngắn thở dài mà tản đi.
“A Ngạo, tôi xin nghỉ từ giờ luôn được không?…”, phiêu phiêu ánh mắt xa xăm, tiểu Điềm cảm giác mình sẽ tổn thọ cả chục lần nếu leo lên trèo xuống 50 tầng như vậy trong vài ba ngày.
“Không sao, tôi đi thang bộ cùng em mà”, giọng nói A Ngạo đầy sự trấn an, dịu êm như suối rót vào tai khiến cậu mếu máo… Không cần đi cùng đâu, anh nên tự đi tìm ngược một mình đi! Điềm gào thét trong lòng, cậu ỉu xìu đi vào phỡn, đóng sập cửa ban công, không thèm nói chuyện với anh làm gì nữa.
A Ngạo lấy thuốc lá ra, đốt, rít một hơi thật dài rồi thở ra khói trắng mờ ảo… Ừm, leo cầu thang có thể luyện lên cơ, cũng tốt.
Người ta thường nói leo cầu thang, đi xuống thì dễ đi lên mới khó. Tiểu Điềm biết đạo lí này nhưng cậu không ngờ bản thân có thể trải nghiệm được sâu sắc đến vậy.
Đặt chân xuống bậc cuối cùng, cậu như người từ bóng đêm tìm ra ánh sáng, vươn vai mà nói “ôi chao, cuối cùng cũng xuống tới nơi!”
“Mất 15 phút đúng.”, A Ngạo quan sát đồng hồ. May mà thang máy bảo trì có hai ba ngày, nếu bảo trì cả tuần chắc anh phải dậy sớm hơn nếu không muốn đi trễ, làm gương xấu cho các nhân viên của mình.
Không có thời gian để ăn, tiểu Điềm mua tạm hai ly cà phê nóng cho cậu và anh, cậu khẽ lầm bầm “chiều nay đi ăn lẩu đi? Chúng ta lấy sức lực leo 50 tầng lầu í!”. Anh bật cười “được!”.
Kể chuyện này cho Kha Ly nghe, đáp lại là dáng vẻ ôm mặt bàn tay chống hông, cười đến vui vẻ, “cậu đơn thuần quá tiểu Điềm ơi! Ăn vào mà leo như thế chả phải công dã tràng sao? Leo đến nơi cũng mệt đứ đự rồi!”. Đảo mắt cảm giác bị bẽ mặt một chút. Tiểu Điềm vùi mặt vào máy tính, kệ cô bạn đồng nghiệp vẫn không ngừng cười bên kia… Thật là… người gì đâu dễ cười thế không biết.
Nghịch con chuột máy tính, tiểu Điềm tự hỏi A Ngạo sẽ dắt cậu đi ăn lẩu ở đâu. Nhớ đến vài chỗ lão đại hay mang cậu cùng các anh em đến ăn, nước miếng lại không tự chủ muốn chảy ra khỏi mép miệng, bụng đói cồn cào. Hương vị lẩu hải sản cay nồng khiến đại não đình chỉ hoạt động. Tiểu Điềm bi ai nhận ra ly cà phê không đủ bỏ kẽ răng, chỉ mong giờ trưa mau đến để lót dạ mà thôi.
Tĩnh lượt buổi trưa. Cuối cùng tối mong đợi cũng đến.
Tiểu Điềm chạy ù đến xe của anh, thoăn thoắt ngồi vào, đóng cửa, cài dây an toàn. Nhanh đến không thể nhanh hơn. Cậu vỗ nhẹ mu bàn tay đang vươn ra tính thắt dây an toàn cho cậu của anh, giọng nói đầy sự thúc giục “mau! Mau đi ăn lẩu!”.
Dở khóc dở cười thu tay lại, anh lặng lái xe rời khỏi công ty, cậu nhóc này có ăn là không quan tâm gì nữa cả, đây là tính xấu cần bỏ đấy tiểu Điềm. Anh liếc nhìn tiểu Điềm không ngừng cao hứng ngồi cạnh bên, khoé môi anh khẽ nhếch.”Quán lẩu sạch sẽ, gian phòng đặt trước mang phong cách cổ xưa, quạt trần mát thổi khắp phòng. Sau khi đánh giá muốn nát căn phòng, tiểu Điềm thu liễu lại, hạ mi mắt nhìn ngón tay, chờ lẩu được mang lên.
Có lẩu là có bia, chỉ thiếu dàn karaoke, đồ nhắm và vài vị đồng nghiệp rống như bò nữa thôi là chẳng khác gì bàn nhậu. Đó chỉ là liên tưởng thôi, hiện tại trong căn phòng nhỏ xinh này trừ tiếng quạt, tiếng hút nước lẩu cay xé lưỡi, tiếng vung đũa múc đồ trong nồi thì chẳng còn tiếng gì khác.
“Ăn chậm thôi, thiếu thì gọi thêm”, anh bất đắc dĩ gọi thêm tôm và chả cá. Nhìn xem, anh còn chưa ăn được gì thì tiểu Điềm với sức ăn lũ bão đã cần quét qua nồi lẩu, cứ như là động vật ăn thịt… Cậu thật sự là Omega sao? A Ngạo thoáng nghi ngờ dù chuyện ăn thịt hay không chả liên quan đến chuyện O với A.
Chắc bản thân lại tự lên cơn sản gì đó rồi, anh không nghĩ ngợi nữa mà tiếp tục ăn phần của mình. Một con tôm lột sạch vỏ bay vào chén của A Ngạo khiến anh giật mình, tiểu Điềm cười hì hì, mặt phồng đầy đồ ăn trong miệng, líu ríu nói “o anh đó!” (Cho anh đó!)
Nhờ sự san sẻ tôm cá mà cuối cùng A Ngạo cũng được ăn no, ăn đầy đủ sinh vật trong nồi lẩu. Cơ mà người say vì bia lại là tiểu Điềm, anh đành đỡ cậu ra xe. Lúc thắt dây an toàn, anh đã nghĩ chút nữa còn phải leo lên 50 tầng thì phải làm sao?…
Người tính không bằng trời tính, anh còn tính cõng cậu lên rồi mai đòi bồi thường bằng bánh nướng thì khi thấy bậc thang, tiểu Điềm lại tự loạng choạng bước lên, cậu hất tay anh ra “hắc, tôi có… Có thể tự… Hắc… Leo… Leo lên a… Hắc…”. Có mấy lúc leo nửa bước, cậu lại mất trọng tâm mà ngã ra đằng sau, ngã vào ***g ngực của A Ngạo.
Trừ tiếng hít thở thì còn tiếng chân của cả hai. Tiểu Điềm dần thấm mệt, thân thể O luôn yếu và chuyện leo lên 50 tầng chính là hành xác tiểu Điềm nha. Cậu không quấy nháo mà đột ngột đứng sững lại, A Ngạo khẽ cau mày khó hiểu hỏi “khó chịu chỗ nào sao? Hay là mệt rồi?”.
“Hắc… Người ta… Người ta… Đang.. Hắc… Lấy lại sức a… Hắc.. Mà… Hắc.. Tôi buồn ngủ quá… A Ngạo.. Hắc… Ơi..”, lí nhí đáp lời, thuận tay nằm lọt trong lòng anh. Cậu vô thức cảm giác khí tức Alpha trên người anh thật tuyệt, thật khiến cậu buồn ngủ, an ổn mà ngủ mất trong lòng anh.
A Ngạo đành cố đổi tư tế thành cõng tiểu Điềm trên lưng, cầm tài liệu này kia rồi tiếp tục lên tầng thứ 30.
“Ủa, A Ngạo? Sao cháu lại đi thang bộ? Dãy P có thang máy chưa tới kì bảo trì mà? Bác nhớ là nó lên thẳng tầng 50, chỉ là cháu phải băng qua hành lang hai khu hơi xa thôi chứ không cần leo 50 tầng thế này…”, bác lao công của toà nhà hoà ái cười hỏi A Ngạo đang định bước lên cầu thang.
A Ngạo à, đầu anh khai sáng ra cái gì rồi? Lúc người ta ngu đần nhất thì cái ngu liền bị vạch trần ra sao? Anh sống trong toà nhà này lâu như thế mà cư nhiên quên mất mỗi dãy đều có thang máy riêng!!!
Lúc hoàn toàn an vị đứng trong thang máy, anh mới xốc người sau lưng lên để cậu không bị tuột dần xuống. Cọ đầu nhỏ vào hõm cổ A Ngạo, chẳng biết mơ gì mà tiểu Điềm khẽ cười khúc khích, còn nói mớ vào tai anh.
A Ngạo tò mò, nhẹ nín thở để nghe xem cậu muốn nói mớ gì, hơi ấm từ môi cậu phun ra dán lên tai anh, friendzone thì không nên có phản ứng sinh lí, anh tự khắc chế chính mình chờ cậu nói sảng.
Trong thang máy vắng lặng, từ môi cậu phun ra hai chữ “thương thương…”.
Thương thương?
“A Ngạo… Thương thương…”
Đại não anh đình chỉ.
Tiếng thang may vang lên rất lớn, át luôn câu nói mớ tiếp theo của cậu, “thương thương… Mèo béo…”, khiến anh không hề nghe được gì và khiến anh hiểu lầm rằng tiểu Điềm trong mơ, đang tỏ tình với anh! Đứng trước mặt anh, mặt mũi đỏ bừng, xoắn xuýt lọng ngọng nói rằng cậu thương thương anh!
=))))))) viết xong tự cười vì độ sảng và ảo tưởng của A Ngạo. Ủa nói mớ vậy đó, A Ngạo tính làm gì người ta? Tránh né? Giận dỗi sao?