Đúng vậy, các bác nhìn không lầm cái tựa đâu, chúng nó lại chơi trò trẻ trâu né tránh nhau để không mất tình bạn, mà lần này người muốn lẩn trốn là A Ngạo.
Chuyện là sau sự kiện thang máy bảo trì, thì chẳng hiểu sao tiểu Điềm bị bỏ rơi. Sáng sớm không được gọi dậy đi làm, phải hụt hơi bắt xe buýt trong đau khổ, cứ nghĩ A Ngạo nhất thời quên mất, cậu hậm hực nhắn tin cho anh nói anh nhớ đón buổi chiều thì chiều đó mình cậu bơ vơ ven đường chờ xe đến gần tối.
Không có tin nhắn đáp lại luôn khiến tam quan của cậu sụp đổ, cố nén cơn buồn bực trong ***g ngực, tiểu Điềm tự nhủ… Chắc hôm nay A Ngạo căng thẳng hay bận túi bụi thôi, có khi điện thoại hết pin cũng không chừng.
Một, hai rồi lại ba ngày, sự chờ đợi của tiểu Điềm đạt đến đỉnh điểm. Tức giận mà chạy qua đập cửa phòng A Ngạo đùng đùng “A Ngạo! Anh ra đây! Đừng chơi trò giả chết với tôi! Không nói không rằng gì mà cắt đứt liên lạc như thế thật quá khốn nạn rồi!”.
“Bình tĩnh nào nhóc con, nóng vội là hư bột hư đường í”, chị gái Omega xinh đẹp từ phòng đối diện ló đầu ra khuyên nhủ tiểu Điềm, khiến cậu mặt mũi đỏ bừng mà lao về phòng đóng sầm cửa lại, chị gái lại cảm thán “aizz, tụi nhỏ chẳng biết tiết chế gì cả…” Rồi lặng lẽ khép cửa phòng, trả hành lang về yên ắng.
Nếu nói thiếu nữ biết yêu chính là ngắt cánh hoa thì thào “yêu… Không yêu… Ghét… Thương… Thích…” Thì A Ngạo đây chính là miệng ngậm thuốc lá, tay bắt rận cho cún con, vừa bắt vừa thì thào “né tránh… Không né tránh… Né tránh…!!! Sao mày nhiều rận thế?! Mới thả xuống tầng chơi thôi mà?!”, A Ngạo mặt hắc tuyến vỗ vỗ cún cưng, khiến nó ư ử đầy vô tội, vội chui tọt xuống thảm trốn tịt đi.
Xoa xoa mi tâm, anh bị ám ảnh bởi lời nói lúc mớ của tiểu Điềm mà hoàn toàn tìm cách tránh né cậu. Anh hiểu cảm giác của cậu lúc tránh né anh khi đó rồi, khó chịu, thật sự là vô cùng khó chịu. Lo sợ họ tìm thấy mình, lại sợ họ không còn muốn tìm thấy mình nữa.
“Bình tĩnh nào… Chỉ là tạm lánh để mối quan hệ không đi quá xa thôi… Em ấy là nhân viên, là bạn tốt… Mày phải để tâm thanh tịnh A Ngạo à…” ( =v= anh cũng không phải Bạch Liên Hoa hay Liễu Hạ Huệ đâu mà thanh với chả tịnh)
Mệt mỏi lê thân vào buồng tắm cùng xô nước chứa rận, A Ngạo khẽ thở dài ngao ngán với chính bản thân mình.
Tiểu Điềm quả thậm không thèm tìm A Ngạo nữa! Cậu có anh trai mà, lo gì chứ, nhắn cho anh mấy cái tin, thế là hôm sau có xe đưa đón như thường thôi.
Khoái chí ăn bánh kẹp vào sáng sớm, tiếng nhạc du dương trong xe của lão đại khiến cậu thoải mái hưởng thụ sau ba ngày vật vờ sống dở chết dở trên xe buýt công cộng. Lão đại nhìn đứa nhỏ biết cách hưởng thụ thì không khỏi bật cười, tiểu Điềm là một trong những bảo bối mà lão nhị cưng chiều nhất nhì trong nhà, lại ngoan ngoãn nên lão đại không ý kiến gì cả, lúc lái xe gần đến công ty, mới chậm rãi hỏi “em với hàng xóm giận nhau sao?”.
“Hở? Đâu? Ổng tự nhiên tránh né em!”, chùi mép miệng dính sốt, tiểu Điềm ủy khuất kể lể, “hôm bữa còn cõng em về, cho em lên giường ổng nằm, đắp mền đàng hoàng nữa, chỉ là sáng hôm sau em về phòng thay đồ thì ổng hình như hơi kì lạ…”, tiểu Điềm nghiêng đầu nhớ lại, quả thật A Ngạo cứ thế mà tránh né ánh mắt cậu, như làm chuyện xấu sợ bị lộ!
“Lúc hắn cõng em, em có nói mớ gì không?”, lão đại đã xem hồ sơ điều tra qua, quả thật thì trừ quá khứ hơi khó nói thì người này vô hại và khá ngại chuyện yêu đương, hẳn là quá khứ đi, dù rải thính lung tung thật. Nhắc đến thính, lão đại nhíu chặt mày, lão mới không muốn tiểu Điềm sa vào thính của hắn!
“Em.. Em không nhớ, em chỉ nhớ em mơ được tắm trong dược liệu, còn được phục vụ tận răng, mà mèo béo một bên, A Ngạo một bên đút trái cây cho em! Em trong mơ thì có thốt lên là thương cả hai thôi mà?”, đối mặt mới tiểu Điềm bạch thỏ, lão đại đau đầu a đau đầu, xoa nhẹ đầu tiểu Điềm, lão dừng xe trước cổng công ty.
Nhắc nhở trước khi thả người “chiều thì lão cửu đến đón em. Mà này tiểu Điềm, gần tới kì phát tình rồi, em nên cẩn thận một chút, anh sẽ nhắn lão thất gửi thuốc cho em! Cần thì nhờ người đến chăm nhé!”, lão đại thao thao bất tuyệt. Tiểu Điềm không muộn phiền, ngược lại cậu thấy ấm áp, không có tình thương cha mẹ, đổi lại là tình thương gia đình, tốt quá rồi còn gì. Vươn người đến thơm má lão đại, như hồi bé mà tinh nghịch nháy mắt “đã rõ ạ! Thưa lão đại!”.
Thong dong vào công ty, nay cậu không đi trễ. Bước ngang qua thang máy chuyên dụng của giám đốc, cậu thấy A Ngạo đang đứng ở kia chờ thang máy xuống. Bất giác, ánh mắt hai người giao nhau, kết quả? Tiểu Điềm làm mặt quỷ rồi hất mặt không nhìn A Ngạo nữa, cao ngạo bước vào thang máy.
A Ngạo không nói gì, ánh mắt thì dõi theo người mà anh tránh né mấy nay, khoé môi anh khẽ nhếch lên mà chính anh cũng không hay biết, chỉ có thư ký đi bên cạnh, hoá đá tự bao giờ, cô tự nghĩ ‘nhân viên kia vẫn gan quá, không sợ bị đuổi còn dám làm mặt đó với A Ngạo…’.
Ủa chương mấy thì phát tình được? ( ゚д゚) hoang mang quá… Vì sau phát tình đôi trẻ tiến một bước, rồi lại như các cặp khác lùi một bước…
Cơ mà viết truyện này nhẹ nhàng quá các bác ε-(‘∀`) não không hề đau tẹo nào vì tình tiết luôn, cứ cho tiến triển như thường… tới hè chắc cô bé đi beta giúp tớ còn khỏe nữa vì mỗi chương có 1000 chữ hơn thôi.
Chuyện là sau sự kiện thang máy bảo trì, thì chẳng hiểu sao tiểu Điềm bị bỏ rơi. Sáng sớm không được gọi dậy đi làm, phải hụt hơi bắt xe buýt trong đau khổ, cứ nghĩ A Ngạo nhất thời quên mất, cậu hậm hực nhắn tin cho anh nói anh nhớ đón buổi chiều thì chiều đó mình cậu bơ vơ ven đường chờ xe đến gần tối.
Không có tin nhắn đáp lại luôn khiến tam quan của cậu sụp đổ, cố nén cơn buồn bực trong ***g ngực, tiểu Điềm tự nhủ… Chắc hôm nay A Ngạo căng thẳng hay bận túi bụi thôi, có khi điện thoại hết pin cũng không chừng.
Một, hai rồi lại ba ngày, sự chờ đợi của tiểu Điềm đạt đến đỉnh điểm. Tức giận mà chạy qua đập cửa phòng A Ngạo đùng đùng “A Ngạo! Anh ra đây! Đừng chơi trò giả chết với tôi! Không nói không rằng gì mà cắt đứt liên lạc như thế thật quá khốn nạn rồi!”.
“Bình tĩnh nào nhóc con, nóng vội là hư bột hư đường í”, chị gái Omega xinh đẹp từ phòng đối diện ló đầu ra khuyên nhủ tiểu Điềm, khiến cậu mặt mũi đỏ bừng mà lao về phòng đóng sầm cửa lại, chị gái lại cảm thán “aizz, tụi nhỏ chẳng biết tiết chế gì cả…” Rồi lặng lẽ khép cửa phòng, trả hành lang về yên ắng.
Nếu nói thiếu nữ biết yêu chính là ngắt cánh hoa thì thào “yêu… Không yêu… Ghét… Thương… Thích…” Thì A Ngạo đây chính là miệng ngậm thuốc lá, tay bắt rận cho cún con, vừa bắt vừa thì thào “né tránh… Không né tránh… Né tránh…!!! Sao mày nhiều rận thế?! Mới thả xuống tầng chơi thôi mà?!”, A Ngạo mặt hắc tuyến vỗ vỗ cún cưng, khiến nó ư ử đầy vô tội, vội chui tọt xuống thảm trốn tịt đi.
Xoa xoa mi tâm, anh bị ám ảnh bởi lời nói lúc mớ của tiểu Điềm mà hoàn toàn tìm cách tránh né cậu. Anh hiểu cảm giác của cậu lúc tránh né anh khi đó rồi, khó chịu, thật sự là vô cùng khó chịu. Lo sợ họ tìm thấy mình, lại sợ họ không còn muốn tìm thấy mình nữa.
“Bình tĩnh nào… Chỉ là tạm lánh để mối quan hệ không đi quá xa thôi… Em ấy là nhân viên, là bạn tốt… Mày phải để tâm thanh tịnh A Ngạo à…” ( =v= anh cũng không phải Bạch Liên Hoa hay Liễu Hạ Huệ đâu mà thanh với chả tịnh)
Mệt mỏi lê thân vào buồng tắm cùng xô nước chứa rận, A Ngạo khẽ thở dài ngao ngán với chính bản thân mình.
Tiểu Điềm quả thậm không thèm tìm A Ngạo nữa! Cậu có anh trai mà, lo gì chứ, nhắn cho anh mấy cái tin, thế là hôm sau có xe đưa đón như thường thôi.
Khoái chí ăn bánh kẹp vào sáng sớm, tiếng nhạc du dương trong xe của lão đại khiến cậu thoải mái hưởng thụ sau ba ngày vật vờ sống dở chết dở trên xe buýt công cộng. Lão đại nhìn đứa nhỏ biết cách hưởng thụ thì không khỏi bật cười, tiểu Điềm là một trong những bảo bối mà lão nhị cưng chiều nhất nhì trong nhà, lại ngoan ngoãn nên lão đại không ý kiến gì cả, lúc lái xe gần đến công ty, mới chậm rãi hỏi “em với hàng xóm giận nhau sao?”.
“Hở? Đâu? Ổng tự nhiên tránh né em!”, chùi mép miệng dính sốt, tiểu Điềm ủy khuất kể lể, “hôm bữa còn cõng em về, cho em lên giường ổng nằm, đắp mền đàng hoàng nữa, chỉ là sáng hôm sau em về phòng thay đồ thì ổng hình như hơi kì lạ…”, tiểu Điềm nghiêng đầu nhớ lại, quả thật A Ngạo cứ thế mà tránh né ánh mắt cậu, như làm chuyện xấu sợ bị lộ!
“Lúc hắn cõng em, em có nói mớ gì không?”, lão đại đã xem hồ sơ điều tra qua, quả thật thì trừ quá khứ hơi khó nói thì người này vô hại và khá ngại chuyện yêu đương, hẳn là quá khứ đi, dù rải thính lung tung thật. Nhắc đến thính, lão đại nhíu chặt mày, lão mới không muốn tiểu Điềm sa vào thính của hắn!
“Em.. Em không nhớ, em chỉ nhớ em mơ được tắm trong dược liệu, còn được phục vụ tận răng, mà mèo béo một bên, A Ngạo một bên đút trái cây cho em! Em trong mơ thì có thốt lên là thương cả hai thôi mà?”, đối mặt mới tiểu Điềm bạch thỏ, lão đại đau đầu a đau đầu, xoa nhẹ đầu tiểu Điềm, lão dừng xe trước cổng công ty.
Nhắc nhở trước khi thả người “chiều thì lão cửu đến đón em. Mà này tiểu Điềm, gần tới kì phát tình rồi, em nên cẩn thận một chút, anh sẽ nhắn lão thất gửi thuốc cho em! Cần thì nhờ người đến chăm nhé!”, lão đại thao thao bất tuyệt. Tiểu Điềm không muộn phiền, ngược lại cậu thấy ấm áp, không có tình thương cha mẹ, đổi lại là tình thương gia đình, tốt quá rồi còn gì. Vươn người đến thơm má lão đại, như hồi bé mà tinh nghịch nháy mắt “đã rõ ạ! Thưa lão đại!”.
Thong dong vào công ty, nay cậu không đi trễ. Bước ngang qua thang máy chuyên dụng của giám đốc, cậu thấy A Ngạo đang đứng ở kia chờ thang máy xuống. Bất giác, ánh mắt hai người giao nhau, kết quả? Tiểu Điềm làm mặt quỷ rồi hất mặt không nhìn A Ngạo nữa, cao ngạo bước vào thang máy.
A Ngạo không nói gì, ánh mắt thì dõi theo người mà anh tránh né mấy nay, khoé môi anh khẽ nhếch lên mà chính anh cũng không hay biết, chỉ có thư ký đi bên cạnh, hoá đá tự bao giờ, cô tự nghĩ ‘nhân viên kia vẫn gan quá, không sợ bị đuổi còn dám làm mặt đó với A Ngạo…’.
Ủa chương mấy thì phát tình được? ( ゚д゚) hoang mang quá… Vì sau phát tình đôi trẻ tiến một bước, rồi lại như các cặp khác lùi một bước…
Cơ mà viết truyện này nhẹ nhàng quá các bác ε-(‘∀`) não không hề đau tẹo nào vì tình tiết luôn, cứ cho tiến triển như thường… tới hè chắc cô bé đi beta giúp tớ còn khỏe nữa vì mỗi chương có 1000 chữ hơn thôi.