Tiểu Điềm mặt lạnh lùng nhìn A Ngạo, anh lặng người, ngồi qua một bên, không nhìn cậu và khẽ nói “xin lỗi…”
Quá trình trở về phòng trên đôi chân bủn rủn, không cần nói cũng biết khốn đốn thế nào. Vừa đóng chặt cửa nhà lại thì cậu trực tiếp ngã xuống sàn thảm và ngất lịm đi.
Tích tắc… Tích tắc… Tích tắc…
“Miew.. Miew…”, tiếng mèo kêu thê lương vì đói khiến cậu tỉnh lại. May mắn lấy lại được ý thức, tiểu Điềm chầm chậm mở mắt, lần động tình đầu tiên luôn khiến cậu mất sức… Nghĩ đến lần thứ hai, thứ ba tiếp theo… Sắc mặt tiểu Điềm lập tức trắng xanh một mảng.
Chuẩn bị thức ăn cho mèo đầy đủ xong, cậu vội chạy vào phòng tắm và đóng cửa thật chặt lại. Thoát ly áo đẫm mồ hôi, ngâm quần lót đã bị nhớp nháp thành mảng, tiểu Điềm khẽ sụt sịt mũi, cố chà sạch cái quần, thừ nước trong bồn, không thả hương liệu mà trực tiếp bước vào ngâm mình.
Khi phát tình mà còn dùng hương liệu, mùi tỏa ra sẽ nặng và lan xa hơn bình thưởng, trừ khi muốn chết thì cậu không thể dùng hương liệu được.
Nước không đầy cả bồn, tựa lưng vào tường đá lạnh lẽo, dang hai chân gác lên thành bồn để thuận tiện cho việc tự rửa sạch, khẽ hít một hơi thật sâu, cậu vươn tay ra đằng sau, lần xuống tiểu huyệt vì đến kì phát tình mà mềm mại trơn láng, nhẹ dùng ngón tay khều cửa huyệt, cả người như nhiễm điện mà run lên, vội vã che miệng lại để không phát ra tiếng rên khó kìm.
“Khốn nạn…” tiểu Điềm là muốn rửa sạch chất làm trơn mà tiểu huyệt tự tiết ra lúc ban nãy khi bị mùi Alpha ảnh hưởng. Một ngón tay tuột vào trong huyệt động, nước ấm trong bồn thuận theo chảy vào giúp bôi trơn cho cậu, thêm một ngón nữa. Vụng về mà chuyển động ngón tay bên trong nội vách mềm mại nóng ẩm, tiểu huyệt có đôi khi tự siết nhẹ ngón tay cậu lại, nuốt ngón tay cậu vào sâu hơn.
Cả cơ thể tiểu Điềm nhiễm lên màu hồng khả ái. Ngón tay luận động ra vào và xoay chuyển nhanh hơn bên trong tiểu huyệt, cạ sát vách thành, chẳng hiểu sao có thể nghe tiếng lép nhép nhiều như thế. Nam căn nho nhỏ của tiểu Điềm cũng dần nổi lên phải ứng, đôi môi mím chặt cùng tiếng rên khe khẽ không thể phát ra khiến tiểu Điềm ngày càng khó chịu.
Mẹ nó! Chỉ là rửa huyệt động mà cũng khiến cho bản thân động tình là thế nào ấy!! Một tay ra vào huyệt động, một tay vươn đến nam căn, nắm lấy nó, cậu hít một hơi thật sâu, khuôn mặt ửng hồng lên nhu hoà dưới ánh đèn phòng tắm, ánh mắt khép hờ, lí trí của cậu dần bị tan rã.
“Ưm…”, khẽ ngâm nhẹ thành tiếng, những ngón tay thon dài linh hoạt vuốt ve nam căn, cảm nhận sự nóng rực trong lòng bàn tay, chậm rãi chà sát những nếp nhăn ít ỏi, vuốt ve đỉnh nam căn, còn có di chuyển xuống an ủi hai tiểu cầu bị bỏ rơi.
Không đủ là hai từ cậu nghĩ đến hiện tại. Lí trí vẫn chưa hoàn toàn tan rã.
Phòng tắm của Omega, không đơn giản chỉ là để tắm. Tạm đình chỉ hoạt động, tiểu Điểm đảo ánh mắt quanh phòng, đưa mắt hướng đến những ô gạch trên tường, vươn người với tay mở ra một ô gạch, thứ cần tìm xuất hiện.
Trứng rung, bao cao su, kẹp ti và cự vật giả lọt vào tầm mắt cậu. Vội đóng rầm lại ô gạch.
Không, hiện tại chưa cần… Chỉ… Chỉ là rửa sạch… “A…”, run rẩy ngã lại trong nước. Hút khí mà rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt đang khát cầu, cảm giác trống rỗng đổ ập đến. Cậu nhịn! Dùng cả hai tay vuốt ve nam căn cương cứng.
“Ưm… Ân…”, mùi hương vẫn chưa nồng đậm, thuốc ức chế xổ ra vẫn còn chút ít tác dụng. Cong chân lên, ngưỡng cổ lộ ra xương quai xanh và vòng eo xinh đẹp. Nam căn cương cứng bắn ra đầy tay cậu.
Nước trong bồn bồng bềnh với những dịch nhầy cậu tiết ra. Hít hít mũi, xả nước, tắm rửa lại lần nữa, chọn áo choàng tắm thoáng mát nhà nhẹ nhàng, tiểu Điềm đi chuẩn bị bữa ăn.
Không có hương liệu nhưng có mùi hương thoang thoảng từ chính bản thân cậu. Mèo con khoái chí kêu meo meo cọ quanh chân cậu. Mùi hương của Omega còn được thú vật yêu thích nữa.
Sữa ấm với cháo trứng. Bữa ăn giản dị được xử lý nhanh chóng.
Tiểu Điềm đang suy nghĩ, cậu hình như quên gì đó rồi thì tiếng tin nhắn đến. Của A Ngạo “ngày mai em bắt đầu nghỉ phép, tôi đã xin quản lý giúp em rồi nên không cần lo lắng. Xin lỗi vì chuyện ban nãy, tôi không cố ý tổn thương em”.
Trầm mặc nhìn màn hình điện thoại. Trong lòng tiểu Điềm ngũ vị tạp trần, anh mắt dần đỏ lên, vội dụi dụi mắt để không cho nước mắt rơi. Cậu giận không nổi A Ngạo, thật sự không thể giận anh.
Mệt mỏi nằm ngoài ra giường, vùi mình trong chăn. Đã đến kì phát tình thì không cần uống ức chế làm gì, càng kéo dài thì càng mệt mỏi. Cậu lim dim chìm vào giấc ngủ.
(^)ゞ chương sau… Chương sau chương sau… Hí hí hí.
Quá trình trở về phòng trên đôi chân bủn rủn, không cần nói cũng biết khốn đốn thế nào. Vừa đóng chặt cửa nhà lại thì cậu trực tiếp ngã xuống sàn thảm và ngất lịm đi.
Tích tắc… Tích tắc… Tích tắc…
“Miew.. Miew…”, tiếng mèo kêu thê lương vì đói khiến cậu tỉnh lại. May mắn lấy lại được ý thức, tiểu Điềm chầm chậm mở mắt, lần động tình đầu tiên luôn khiến cậu mất sức… Nghĩ đến lần thứ hai, thứ ba tiếp theo… Sắc mặt tiểu Điềm lập tức trắng xanh một mảng.
Chuẩn bị thức ăn cho mèo đầy đủ xong, cậu vội chạy vào phòng tắm và đóng cửa thật chặt lại. Thoát ly áo đẫm mồ hôi, ngâm quần lót đã bị nhớp nháp thành mảng, tiểu Điềm khẽ sụt sịt mũi, cố chà sạch cái quần, thừ nước trong bồn, không thả hương liệu mà trực tiếp bước vào ngâm mình.
Khi phát tình mà còn dùng hương liệu, mùi tỏa ra sẽ nặng và lan xa hơn bình thưởng, trừ khi muốn chết thì cậu không thể dùng hương liệu được.
Nước không đầy cả bồn, tựa lưng vào tường đá lạnh lẽo, dang hai chân gác lên thành bồn để thuận tiện cho việc tự rửa sạch, khẽ hít một hơi thật sâu, cậu vươn tay ra đằng sau, lần xuống tiểu huyệt vì đến kì phát tình mà mềm mại trơn láng, nhẹ dùng ngón tay khều cửa huyệt, cả người như nhiễm điện mà run lên, vội vã che miệng lại để không phát ra tiếng rên khó kìm.
“Khốn nạn…” tiểu Điềm là muốn rửa sạch chất làm trơn mà tiểu huyệt tự tiết ra lúc ban nãy khi bị mùi Alpha ảnh hưởng. Một ngón tay tuột vào trong huyệt động, nước ấm trong bồn thuận theo chảy vào giúp bôi trơn cho cậu, thêm một ngón nữa. Vụng về mà chuyển động ngón tay bên trong nội vách mềm mại nóng ẩm, tiểu huyệt có đôi khi tự siết nhẹ ngón tay cậu lại, nuốt ngón tay cậu vào sâu hơn.
Cả cơ thể tiểu Điềm nhiễm lên màu hồng khả ái. Ngón tay luận động ra vào và xoay chuyển nhanh hơn bên trong tiểu huyệt, cạ sát vách thành, chẳng hiểu sao có thể nghe tiếng lép nhép nhiều như thế. Nam căn nho nhỏ của tiểu Điềm cũng dần nổi lên phải ứng, đôi môi mím chặt cùng tiếng rên khe khẽ không thể phát ra khiến tiểu Điềm ngày càng khó chịu.
Mẹ nó! Chỉ là rửa huyệt động mà cũng khiến cho bản thân động tình là thế nào ấy!! Một tay ra vào huyệt động, một tay vươn đến nam căn, nắm lấy nó, cậu hít một hơi thật sâu, khuôn mặt ửng hồng lên nhu hoà dưới ánh đèn phòng tắm, ánh mắt khép hờ, lí trí của cậu dần bị tan rã.
“Ưm…”, khẽ ngâm nhẹ thành tiếng, những ngón tay thon dài linh hoạt vuốt ve nam căn, cảm nhận sự nóng rực trong lòng bàn tay, chậm rãi chà sát những nếp nhăn ít ỏi, vuốt ve đỉnh nam căn, còn có di chuyển xuống an ủi hai tiểu cầu bị bỏ rơi.
Không đủ là hai từ cậu nghĩ đến hiện tại. Lí trí vẫn chưa hoàn toàn tan rã.
Phòng tắm của Omega, không đơn giản chỉ là để tắm. Tạm đình chỉ hoạt động, tiểu Điểm đảo ánh mắt quanh phòng, đưa mắt hướng đến những ô gạch trên tường, vươn người với tay mở ra một ô gạch, thứ cần tìm xuất hiện.
Trứng rung, bao cao su, kẹp ti và cự vật giả lọt vào tầm mắt cậu. Vội đóng rầm lại ô gạch.
Không, hiện tại chưa cần… Chỉ… Chỉ là rửa sạch… “A…”, run rẩy ngã lại trong nước. Hút khí mà rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt đang khát cầu, cảm giác trống rỗng đổ ập đến. Cậu nhịn! Dùng cả hai tay vuốt ve nam căn cương cứng.
“Ưm… Ân…”, mùi hương vẫn chưa nồng đậm, thuốc ức chế xổ ra vẫn còn chút ít tác dụng. Cong chân lên, ngưỡng cổ lộ ra xương quai xanh và vòng eo xinh đẹp. Nam căn cương cứng bắn ra đầy tay cậu.
Nước trong bồn bồng bềnh với những dịch nhầy cậu tiết ra. Hít hít mũi, xả nước, tắm rửa lại lần nữa, chọn áo choàng tắm thoáng mát nhà nhẹ nhàng, tiểu Điềm đi chuẩn bị bữa ăn.
Không có hương liệu nhưng có mùi hương thoang thoảng từ chính bản thân cậu. Mèo con khoái chí kêu meo meo cọ quanh chân cậu. Mùi hương của Omega còn được thú vật yêu thích nữa.
Sữa ấm với cháo trứng. Bữa ăn giản dị được xử lý nhanh chóng.
Tiểu Điềm đang suy nghĩ, cậu hình như quên gì đó rồi thì tiếng tin nhắn đến. Của A Ngạo “ngày mai em bắt đầu nghỉ phép, tôi đã xin quản lý giúp em rồi nên không cần lo lắng. Xin lỗi vì chuyện ban nãy, tôi không cố ý tổn thương em”.
Trầm mặc nhìn màn hình điện thoại. Trong lòng tiểu Điềm ngũ vị tạp trần, anh mắt dần đỏ lên, vội dụi dụi mắt để không cho nước mắt rơi. Cậu giận không nổi A Ngạo, thật sự không thể giận anh.
Mệt mỏi nằm ngoài ra giường, vùi mình trong chăn. Đã đến kì phát tình thì không cần uống ức chế làm gì, càng kéo dài thì càng mệt mỏi. Cậu lim dim chìm vào giấc ngủ.
(^)ゞ chương sau… Chương sau chương sau… Hí hí hí.