Ngày ấy là Valentine. Phòng A Ngạo chất đầy chocolate, tới mức mèo nhỏ rời ban công lại trở về sẽ ngậm theo một hộp hay một thỏi chocolate.
Vào ngày này tiểu Điềm thích làm chocolate tặng anh em mình nhưng sau đó nhận ra không ở gần để tặng, thế là tiểu Điềm quyết định mang qua cho A Ngạo thưởng thức.
“Chúng ta chỉ là bạn”, A Ngạo đã thốt như vậy khi thấy hộp chocolate nhỏ trong tay cậu.
“Không phải tỏ tình với anh đâu đồ ngốc! vì chẳng có ai tặng nên mới tặng anh!”, tiểu Điềm xù lông, ném hộp quà nhỏ vào người A Ngạo rồi về phòng mình.
[…]
Lúc đó chưa kịp nói lời nào, A Ngạo đã thẳng thắn phán mối quan hệ của cả hai nên từ đó về sau, tiểu Điềm nhìn A Ngạo bằng ánh mắt của “friendzone”, cho tới hôm nay. Ngồi trên ghế và uống sữa ấm, cậu bình thản suy ngẫm việc chờ đến tháng sau khi kỳ phát tình lại đến, lợi dụng điều đó mà câu dẫn rồi lên giường rồ… Tiểu Điềm thừ người vài giây, hình như kịch bản này giống của lão tam ngày trước? Giống kịch bản lão bát viết thành tiểu thuyết…
“Không được không được! quá hèn rồi! mình phải tự dùng chính khả năng của mình để mang A Ngạo về bên cạnh! Mình là Omega cơ mà! sao có thể thua Beta được!”
Xốc lại tinh thần, tiểu Điềm tự làm hành động quyết tâm.
Sáng hôm sau, A Ngạo theo thói quen gọi tiểu Điềm đi làm, vừa vươn tay gõ cửa thì cửa tự bật mở, tiểu Điềm cười toe toét hướng A Ngạo mà hô “Chào buổi sáng!”. Cùng tiểu Điềm mang khuôn mặt rạng rỡ là A Ngạo chẳng hiểu mô tê gì đi vào thang máy cùng cậu.
“phần của anh, sáng nay tôi dậy sớm nên thuận tiện làm a, có cà phê và sandwich ấy”, chìa túi giấy cho A Ngạo, anh bật cười nhận lấy và cảm ơn, tiện tay xoa đầu cậu.
Kha Ly thấy tiểu Điềm đi làm lại thì vui mừng ra mặt, hết ôm ôm xoa xoa thì ân cần hỏi han quan tâm hết mực, cô khẽ thở dài “aizz, cả tuần cậu nghỉ làm, tôi buồn đến xót ruột xót gan đây”. Tiểu Điềm bày ra bộ mặt bó tay, đành ôm lại Kha Ly và xoa lưng cô, dỗ dỗ “ngoan ngoan tôi đi làm lại rồi đây”.
Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp ngồi cùng bàn ăn hỏi han cậu, chuyện nghỉ phép vì phát tình chẳng ai trách được, huống chi trong công ty cũng có vài người là Omega, thế giới này bình đẳng cả rồi nên luật lao động cũng ưu tiên cho Omega hơn một chút.
“Tiểu Điềm nên tìm cho mình một lão Alpha đi, lão nhà tớ này, tới kì phát tình lại giúp tớ nên cũng không chật vật gì mấy đâu”, đồng nghiệp X lên tiếng.
“Đúng đấy đúng đấy! Alpha thường thôi không cần nổi bật đâu, lão nhà tôi là minh tinh, cậu không biết tôi khổ thế nào với fan… não tàn của anh ấy…”, đỡ trán thở than, đồng nghiệp Y tức giận ghim chân gà cắn cắn.
Cả bàn khinh bỉ nhìn đồng nghiệp Y. Tiểu Điềm gãi má, chậm chạp hỏi “nếu lỡ thích Alpha, mà người ta luôn trong trạng thái friendzone với mình thì sao?”.
“Dụ lên giường”, A lên tiếng.
“Ép cắn, đòi trách nhiệm”, B cất lời.
“Quyến rũ”, X giơ tay.
“Không ngần ngại phá vỡ hai chữ friendzone”, Y đập bàn.
“Tát tỉnh hắn, ai đời Alpha lại không chịu quen O? Tiểu Điềm cưng thế này cơ mà”, Kha Ly nựng má cậu.
Thư ký giám đốc ngồi phía sau bàn của tiểu Điềm, nghe cuộc trò chuyện mà đánh rơi cánh gà hai ba lần… bất đắc dĩ đứng lên đổi bàn để bảo toàn bữa ăn. Cô nghe hiểu Alpha luôn friendzone Omega là ai.
Tiểu Điềm hoàn toàn không lưu tâm những đề xuất từ đồng nghiệp vì chẳng có cái nào đáng tin cậy cả, thu dọn ra về, nhìn thoáng xuống cửa thủy tính hướng ra lề đường, chiếc xe của A Ngạo luôn dừng ở đó đợi cậu. Có chút mong chờ mà nghe tiếng thang máy đóng lại, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình cảm thấy vui vẻ vì có người đón đưa như thế này.
Thang máy yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ phát ra.
“A Ngạo, mua bia về uống nhé?”, cậu ngăn không cho A Ngạo lái xe đi, bên kia là Mini Store, chẳng hiểu sao lại thèm bia.
“Không uống, em vừa qua đợt phát tình dậy, phải tĩnh dưỡng, để tôi dắt em đi ăn cháo gà”
Quả thật là dắt đi ăn cháo gà, với hai má lúng búng cháo, tiểu Điềm lèo nhèo “ngày mai uống bia uống bia uống bia cơ”
“Ngoan, lo ăn đi”, A Ngạo gõ trán cậu. Tiểu Điềm làm mặt xấu, xù lông thả sa tế vào tô cháo của anh. A Ngạo không bị trở ngại về món cay món đắng hay món mặn nên cứ bình thản ăn cháo gà trộn sa tế.
Ủ rũ ăn xong tô cháo, tiểu Điềm nghĩ quẩn quanh trong đầu “đòi cho bằng được! say rồi tỏ tình luôn! người say thả rắm không sợ kẻ khác!”. (chời má =)))
Đòi hỏi, bám tay áo, ôm thắt lưng, làm mọi cách thuyết phục A Ngạo để rồi anh phải bất lực đầu hàng “Ừ ừ mai mua bia nhậu nhưng không cho em uống nhiều, một lon là đủ rồi.”, anh đỡ trán nhìn cậu nhún nhảy hú hét.
“Tại sao lại con nít thế này?”, anh phì cười nhìn cậu làm hành động mi gió mình và hô “A Ngạo siêu soái ngủ ngon!” mà không thắc mắc tại sao cậu lại hành động thân mật như vậy.
Đáp lại hành động của cậu rồi đóng cửa phòng, A Ngạo không hay rằng tiểu Điềm được đáp lại mà vui đến chết đi sống lại, ngồi ngâm trong hương liệu cả tiếng, hát hò ầm ĩ rồi mới an phận lăn lộn trên giường mất ngủ cho tới ngày mai.
Viết cỡ 300 từ, bản mặt mình kiểu “viết gì nữa giờ…”, may mà viết xong chương mới rồi.
Ngày mai sóng gió, có mưa có nắng. ‘ ^ ‘
Vào ngày này tiểu Điềm thích làm chocolate tặng anh em mình nhưng sau đó nhận ra không ở gần để tặng, thế là tiểu Điềm quyết định mang qua cho A Ngạo thưởng thức.
“Chúng ta chỉ là bạn”, A Ngạo đã thốt như vậy khi thấy hộp chocolate nhỏ trong tay cậu.
“Không phải tỏ tình với anh đâu đồ ngốc! vì chẳng có ai tặng nên mới tặng anh!”, tiểu Điềm xù lông, ném hộp quà nhỏ vào người A Ngạo rồi về phòng mình.
[…]
Lúc đó chưa kịp nói lời nào, A Ngạo đã thẳng thắn phán mối quan hệ của cả hai nên từ đó về sau, tiểu Điềm nhìn A Ngạo bằng ánh mắt của “friendzone”, cho tới hôm nay. Ngồi trên ghế và uống sữa ấm, cậu bình thản suy ngẫm việc chờ đến tháng sau khi kỳ phát tình lại đến, lợi dụng điều đó mà câu dẫn rồi lên giường rồ… Tiểu Điềm thừ người vài giây, hình như kịch bản này giống của lão tam ngày trước? Giống kịch bản lão bát viết thành tiểu thuyết…
“Không được không được! quá hèn rồi! mình phải tự dùng chính khả năng của mình để mang A Ngạo về bên cạnh! Mình là Omega cơ mà! sao có thể thua Beta được!”
Xốc lại tinh thần, tiểu Điềm tự làm hành động quyết tâm.
Sáng hôm sau, A Ngạo theo thói quen gọi tiểu Điềm đi làm, vừa vươn tay gõ cửa thì cửa tự bật mở, tiểu Điềm cười toe toét hướng A Ngạo mà hô “Chào buổi sáng!”. Cùng tiểu Điềm mang khuôn mặt rạng rỡ là A Ngạo chẳng hiểu mô tê gì đi vào thang máy cùng cậu.
“phần của anh, sáng nay tôi dậy sớm nên thuận tiện làm a, có cà phê và sandwich ấy”, chìa túi giấy cho A Ngạo, anh bật cười nhận lấy và cảm ơn, tiện tay xoa đầu cậu.
Kha Ly thấy tiểu Điềm đi làm lại thì vui mừng ra mặt, hết ôm ôm xoa xoa thì ân cần hỏi han quan tâm hết mực, cô khẽ thở dài “aizz, cả tuần cậu nghỉ làm, tôi buồn đến xót ruột xót gan đây”. Tiểu Điềm bày ra bộ mặt bó tay, đành ôm lại Kha Ly và xoa lưng cô, dỗ dỗ “ngoan ngoan tôi đi làm lại rồi đây”.
Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp ngồi cùng bàn ăn hỏi han cậu, chuyện nghỉ phép vì phát tình chẳng ai trách được, huống chi trong công ty cũng có vài người là Omega, thế giới này bình đẳng cả rồi nên luật lao động cũng ưu tiên cho Omega hơn một chút.
“Tiểu Điềm nên tìm cho mình một lão Alpha đi, lão nhà tớ này, tới kì phát tình lại giúp tớ nên cũng không chật vật gì mấy đâu”, đồng nghiệp X lên tiếng.
“Đúng đấy đúng đấy! Alpha thường thôi không cần nổi bật đâu, lão nhà tôi là minh tinh, cậu không biết tôi khổ thế nào với fan… não tàn của anh ấy…”, đỡ trán thở than, đồng nghiệp Y tức giận ghim chân gà cắn cắn.
Cả bàn khinh bỉ nhìn đồng nghiệp Y. Tiểu Điềm gãi má, chậm chạp hỏi “nếu lỡ thích Alpha, mà người ta luôn trong trạng thái friendzone với mình thì sao?”.
“Dụ lên giường”, A lên tiếng.
“Ép cắn, đòi trách nhiệm”, B cất lời.
“Quyến rũ”, X giơ tay.
“Không ngần ngại phá vỡ hai chữ friendzone”, Y đập bàn.
“Tát tỉnh hắn, ai đời Alpha lại không chịu quen O? Tiểu Điềm cưng thế này cơ mà”, Kha Ly nựng má cậu.
Thư ký giám đốc ngồi phía sau bàn của tiểu Điềm, nghe cuộc trò chuyện mà đánh rơi cánh gà hai ba lần… bất đắc dĩ đứng lên đổi bàn để bảo toàn bữa ăn. Cô nghe hiểu Alpha luôn friendzone Omega là ai.
Tiểu Điềm hoàn toàn không lưu tâm những đề xuất từ đồng nghiệp vì chẳng có cái nào đáng tin cậy cả, thu dọn ra về, nhìn thoáng xuống cửa thủy tính hướng ra lề đường, chiếc xe của A Ngạo luôn dừng ở đó đợi cậu. Có chút mong chờ mà nghe tiếng thang máy đóng lại, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình cảm thấy vui vẻ vì có người đón đưa như thế này.
Thang máy yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ phát ra.
“A Ngạo, mua bia về uống nhé?”, cậu ngăn không cho A Ngạo lái xe đi, bên kia là Mini Store, chẳng hiểu sao lại thèm bia.
“Không uống, em vừa qua đợt phát tình dậy, phải tĩnh dưỡng, để tôi dắt em đi ăn cháo gà”
Quả thật là dắt đi ăn cháo gà, với hai má lúng búng cháo, tiểu Điềm lèo nhèo “ngày mai uống bia uống bia uống bia cơ”
“Ngoan, lo ăn đi”, A Ngạo gõ trán cậu. Tiểu Điềm làm mặt xấu, xù lông thả sa tế vào tô cháo của anh. A Ngạo không bị trở ngại về món cay món đắng hay món mặn nên cứ bình thản ăn cháo gà trộn sa tế.
Ủ rũ ăn xong tô cháo, tiểu Điềm nghĩ quẩn quanh trong đầu “đòi cho bằng được! say rồi tỏ tình luôn! người say thả rắm không sợ kẻ khác!”. (chời má =)))
Đòi hỏi, bám tay áo, ôm thắt lưng, làm mọi cách thuyết phục A Ngạo để rồi anh phải bất lực đầu hàng “Ừ ừ mai mua bia nhậu nhưng không cho em uống nhiều, một lon là đủ rồi.”, anh đỡ trán nhìn cậu nhún nhảy hú hét.
“Tại sao lại con nít thế này?”, anh phì cười nhìn cậu làm hành động mi gió mình và hô “A Ngạo siêu soái ngủ ngon!” mà không thắc mắc tại sao cậu lại hành động thân mật như vậy.
Đáp lại hành động của cậu rồi đóng cửa phòng, A Ngạo không hay rằng tiểu Điềm được đáp lại mà vui đến chết đi sống lại, ngồi ngâm trong hương liệu cả tiếng, hát hò ầm ĩ rồi mới an phận lăn lộn trên giường mất ngủ cho tới ngày mai.
Viết cỡ 300 từ, bản mặt mình kiểu “viết gì nữa giờ…”, may mà viết xong chương mới rồi.
Ngày mai sóng gió, có mưa có nắng. ‘ ^ ‘