Điện thoại tiểu Điềm reo không dứt, cậu trở mình mò tìm điện thoại rơi rớt trên giường.
“A lô, tiểu Điềm hử? Lão bát đây, hôm nay có thể qua chỗ anh không? Em và lão tứ ghé qua kể anh nghe chuyện này”, giọng lão bát lanh lảnh vang lên, khiến cậu triệt để thức giấc là câu nói tiếp theo “chuyện liên quan đến A Ngạo đấy!”.
Ngày hôm qua, A Ngạo quả thật say khước không ngóc đầu lên nổi, phải để tiểu Điềm mượn chìa khóa bảo vệ, vào phòng và giúp pha nước giải rượu, khi đó A Ngạo mới ngây ngốc trên giường, cười và níu tay tiểu Điềm, mông lung nói loạn, đồng thời nói ra một cái tên “Điền Quân”.
Ồ, Điền Quân, cái tên nghe thực quen tai. Tiểu Điềm nắm tay A Ngạo, khẽ hát ru anh ngủ giống cách mẹ từng làm ngày trước vì trừ ru ngủ thì cậu chẳng biết làm gì nữa… Cái tên Điền Quân gì đó bị cậu quên béng mất, đến lúc đặt lưng lên nệm mới sực nhớ lại.
Điện thoại có kết nối wifi, tiện lợi tra web “Điền Quân…”. Idol từng nổi tiếng trong showbiz. Ai dè nghe quen như thế, Điền Quân là Beta, Beta? Tiểu Điềm cau mày zoom hình lên xem, soi từng vết sẹo vết thâm trên hình người ta rồi tổng kết “từng là Omega nha!”.
“Thiệt kì quá, mò chết mà cũng chẳng có gì hot?… oh hình như giải nghệ cách đây vài năm a? Ở nước ngoài… lý do lý do lý do, ơ không có lý do? Kì quái!”.
Lướt đến gần khuya để rồi ngủ quên lúc nào không hay biết, mãi đến khi lão bát gọi dậy vào tinh mơ.
“Ơi bát, đưa máy cho lão tứ đi. Dạ lão tứ, dạ chiều nay. Dạ, là em tan, lão tứ coi chừng lạc, dạ, nhắn lão bát đừng mang theo lão cửu nhé… dạ, bai bai”.
Tiểu Điềm chuẩn bị bữa sáng cho bản thân xong thì mò qua xem A Ngạo, chưa kịp gõ cửa thì cửa đã bật mở. A Ngạo tinh thần như mọi khi cùng tiểu Điềm giao lưu ánh mắt.
“Chào… chào buổi sáng, anh thấy thế nào rồi?”, tiểu Điềm lúng túng cúi đầu.
“À… khá hơn rồi, đi làm thôi… tiểu Điềm”.
Bầu không khí trầm mặc kéo dài như vậy mãi tận lúc ra về, dù một trong hai cố tìm chủ đề nhưng bầu không khí vẫn cứ trầm mặc và im ắng.
“Tiểu Điềm ơi “, lão bát dang tay ôm chầm cậu vào lòng, còn nhấc lên xoay xoay khiến tiểu Điềm hãi hùng tại sao mới rời vài tháng mà em trai có thể cao như thế…
“Nhờ làm tình đó”, treo nón lên mắc cài, lão bát nhe răng nanh cười tinh nghịch. Lão tứ vỗ đầu lão bát, bắt đúng đắn lại để bàn chính sự.
Kể về chuyện ngày xưa. Thời mà gia đình còn ấm êm với cha Omega ấm áp, ông già Alpha cổ hủ, cô em gái Omega đáng yêu. A Ngạo vốn là bạn học bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn trong trường đại học, dù năm đầu vào còn bỡ ngỡ nhưng anh vẫn nhanh chóng hòa nhập nhịp sống sinh viên. Xin gia đình ở trọ để rồi lập thành nhóm Alpha thích thi đua và năng nổ nhất khối.
“Ngạo huynh! Hôm nay Khang đại ca dắt người yêu của hắn đi chơi rồi, chúng ta đi tìm Quân thư sinh đi ăn vằn thắn không? Rủ thêm cả Tường công công đi nữa!”, giọng nói hảo sáng của cậu bạn cùng phòng vang lên.
“Ừ, để anh mày tắm rửa thơm tho lại đã rồi chúng ta đi”
A Ngạo khi đấy bắt đầu chú ý vẻ ngoài hơn thì tình cờ phát hiện ra Omega của đời mình trong lần đi ăn với huynh đệ, chỉ là lướt qua nhau nhưng một khắc ngửi thấy mùi hương bạc hà đó, anh cảm giác như chính mình bị động tình dẫn đến động tâm. Vội chạy theo cậu nghệ sĩ nhỏ không danh tiếng, xin cách trao đổi và chủ động liên lạc với người ta.
Được theo đuổi trong một quãng thời gian dài, nói không động tâm là nói dối. Người yêu bí mật của A Ngạo chính thức được trình diện trước mặt huynh đệ và người nhà. Vì chưa nổi tiếng trong showbiz nên Điền Quân cứ cùng A Ngạo công khai cho người quen thôi.
“Xin.. Xin chào, em/con là Điền Quân”
Hình ảnh đầu tiên mọi người nghĩ tới là chú thỏ con ngại ngùng xinh xắn, Điền Quân là người có lễ phép gia giáo, dễ thẹn nên hay ngồi sát A Ngạo, thích nấp sau lưng A Ngạo và thích làm nũng anh. Từ huynh đệ cho đến gia đình, ai cũng thích Omega của anh. A Ngạo tự hào và ngày càng say đắm hơn trong mối tình mặn nồng này.
Yêu không có tội, có tội vì yêu quá sâu dẫn đến càng bi lụy hơn nên khi bi kịch xảy ra, chẳng ai trở tay kịp cả.
…
“Bi kịch? Bi kịch gì cơ?”, tiểu Điềm 囧 cạn lời với cách kể chuyện thích dừng ở khúc gay cấn của lão bát.
“Em nhớ bi kịch cách đây nhiều năm của gia đình mình không? Chuyện của lão tam đấy”, lão tứ cười cười.
“Em… Còn nhớ, lão tam cũng từng tự sát… Nhưng may mà giữ được chất Omega của chính mình…”, đó là quá khứ bi thương nha.
“Bi kịch của nhà A Ngạo giống nhà mình nhưng người tự sát lại là người khác”, lão tứ chầm chậm nói.
“Là Điền Quân… Cậu ta thành Beta”
“Phải, lão bát, em kể tiếp xem bi kịch lụy tình thế nào đi”, lão tứ vỗ vỗ đầu em trai, khiến lão bát có cảm tưởng mình chả khác gì con cún… Là con cún lão tứ từng nuôi 囧
Tác giả cũng thích dừng ở khúc gay cấn ( `ω’) nói chứ tới hôm nay mới nặn được quá khứ huy hoàng của anh A Ngạo huhuhu…
“A lô, tiểu Điềm hử? Lão bát đây, hôm nay có thể qua chỗ anh không? Em và lão tứ ghé qua kể anh nghe chuyện này”, giọng lão bát lanh lảnh vang lên, khiến cậu triệt để thức giấc là câu nói tiếp theo “chuyện liên quan đến A Ngạo đấy!”.
Ngày hôm qua, A Ngạo quả thật say khước không ngóc đầu lên nổi, phải để tiểu Điềm mượn chìa khóa bảo vệ, vào phòng và giúp pha nước giải rượu, khi đó A Ngạo mới ngây ngốc trên giường, cười và níu tay tiểu Điềm, mông lung nói loạn, đồng thời nói ra một cái tên “Điền Quân”.
Ồ, Điền Quân, cái tên nghe thực quen tai. Tiểu Điềm nắm tay A Ngạo, khẽ hát ru anh ngủ giống cách mẹ từng làm ngày trước vì trừ ru ngủ thì cậu chẳng biết làm gì nữa… Cái tên Điền Quân gì đó bị cậu quên béng mất, đến lúc đặt lưng lên nệm mới sực nhớ lại.
Điện thoại có kết nối wifi, tiện lợi tra web “Điền Quân…”. Idol từng nổi tiếng trong showbiz. Ai dè nghe quen như thế, Điền Quân là Beta, Beta? Tiểu Điềm cau mày zoom hình lên xem, soi từng vết sẹo vết thâm trên hình người ta rồi tổng kết “từng là Omega nha!”.
“Thiệt kì quá, mò chết mà cũng chẳng có gì hot?… oh hình như giải nghệ cách đây vài năm a? Ở nước ngoài… lý do lý do lý do, ơ không có lý do? Kì quái!”.
Lướt đến gần khuya để rồi ngủ quên lúc nào không hay biết, mãi đến khi lão bát gọi dậy vào tinh mơ.
“Ơi bát, đưa máy cho lão tứ đi. Dạ lão tứ, dạ chiều nay. Dạ, là em tan, lão tứ coi chừng lạc, dạ, nhắn lão bát đừng mang theo lão cửu nhé… dạ, bai bai”.
Tiểu Điềm chuẩn bị bữa sáng cho bản thân xong thì mò qua xem A Ngạo, chưa kịp gõ cửa thì cửa đã bật mở. A Ngạo tinh thần như mọi khi cùng tiểu Điềm giao lưu ánh mắt.
“Chào… chào buổi sáng, anh thấy thế nào rồi?”, tiểu Điềm lúng túng cúi đầu.
“À… khá hơn rồi, đi làm thôi… tiểu Điềm”.
Bầu không khí trầm mặc kéo dài như vậy mãi tận lúc ra về, dù một trong hai cố tìm chủ đề nhưng bầu không khí vẫn cứ trầm mặc và im ắng.
“Tiểu Điềm ơi “, lão bát dang tay ôm chầm cậu vào lòng, còn nhấc lên xoay xoay khiến tiểu Điềm hãi hùng tại sao mới rời vài tháng mà em trai có thể cao như thế…
“Nhờ làm tình đó”, treo nón lên mắc cài, lão bát nhe răng nanh cười tinh nghịch. Lão tứ vỗ đầu lão bát, bắt đúng đắn lại để bàn chính sự.
Kể về chuyện ngày xưa. Thời mà gia đình còn ấm êm với cha Omega ấm áp, ông già Alpha cổ hủ, cô em gái Omega đáng yêu. A Ngạo vốn là bạn học bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn trong trường đại học, dù năm đầu vào còn bỡ ngỡ nhưng anh vẫn nhanh chóng hòa nhập nhịp sống sinh viên. Xin gia đình ở trọ để rồi lập thành nhóm Alpha thích thi đua và năng nổ nhất khối.
“Ngạo huynh! Hôm nay Khang đại ca dắt người yêu của hắn đi chơi rồi, chúng ta đi tìm Quân thư sinh đi ăn vằn thắn không? Rủ thêm cả Tường công công đi nữa!”, giọng nói hảo sáng của cậu bạn cùng phòng vang lên.
“Ừ, để anh mày tắm rửa thơm tho lại đã rồi chúng ta đi”
A Ngạo khi đấy bắt đầu chú ý vẻ ngoài hơn thì tình cờ phát hiện ra Omega của đời mình trong lần đi ăn với huynh đệ, chỉ là lướt qua nhau nhưng một khắc ngửi thấy mùi hương bạc hà đó, anh cảm giác như chính mình bị động tình dẫn đến động tâm. Vội chạy theo cậu nghệ sĩ nhỏ không danh tiếng, xin cách trao đổi và chủ động liên lạc với người ta.
Được theo đuổi trong một quãng thời gian dài, nói không động tâm là nói dối. Người yêu bí mật của A Ngạo chính thức được trình diện trước mặt huynh đệ và người nhà. Vì chưa nổi tiếng trong showbiz nên Điền Quân cứ cùng A Ngạo công khai cho người quen thôi.
“Xin.. Xin chào, em/con là Điền Quân”
Hình ảnh đầu tiên mọi người nghĩ tới là chú thỏ con ngại ngùng xinh xắn, Điền Quân là người có lễ phép gia giáo, dễ thẹn nên hay ngồi sát A Ngạo, thích nấp sau lưng A Ngạo và thích làm nũng anh. Từ huynh đệ cho đến gia đình, ai cũng thích Omega của anh. A Ngạo tự hào và ngày càng say đắm hơn trong mối tình mặn nồng này.
Yêu không có tội, có tội vì yêu quá sâu dẫn đến càng bi lụy hơn nên khi bi kịch xảy ra, chẳng ai trở tay kịp cả.
…
“Bi kịch? Bi kịch gì cơ?”, tiểu Điềm 囧 cạn lời với cách kể chuyện thích dừng ở khúc gay cấn của lão bát.
“Em nhớ bi kịch cách đây nhiều năm của gia đình mình không? Chuyện của lão tam đấy”, lão tứ cười cười.
“Em… Còn nhớ, lão tam cũng từng tự sát… Nhưng may mà giữ được chất Omega của chính mình…”, đó là quá khứ bi thương nha.
“Bi kịch của nhà A Ngạo giống nhà mình nhưng người tự sát lại là người khác”, lão tứ chầm chậm nói.
“Là Điền Quân… Cậu ta thành Beta”
“Phải, lão bát, em kể tiếp xem bi kịch lụy tình thế nào đi”, lão tứ vỗ vỗ đầu em trai, khiến lão bát có cảm tưởng mình chả khác gì con cún… Là con cún lão tứ từng nuôi 囧
Tác giả cũng thích dừng ở khúc gay cấn ( `ω’) nói chứ tới hôm nay mới nặn được quá khứ huy hoàng của anh A Ngạo huhuhu…