Tiểu Điềm theo đuổi A Ngạo.
Tại sao không phải A Ngạo theo đuổi tiểu Điềm? Nếu như vậy sẽ thành đuổi theo chứ không còn là theo đuổi. Hãy tưởng tượng buổi sáng, dãy hành lang vang lên tiếng giày của tiểu Điềm cùng tiếng thét thất thanh của A Ngạo “tiểu Điềm! Em đợi tôi!”. Đúng vậy, cách theo đuổi của A Ngạo hơi biến thái nên tiểu Điềm quyết định theo đuổi A Ngạo.
“Phải tỏ ra thanh cao trước khi xác định rõ được tâm tình trong lòng bản thân”, thư ký bó tay nhìn A Ngạo như thiếu niên Omega, hình như hai người này đổi thể chất bên trong cơ thể cho nhau luôn rồi.
“Cậu nghĩ tôi có thành với tiểu Điềm được không? Tôi sợ sẽ khiến em ấy buồn…”, anh ưu sầu cầm bánh bao con thỏ cậu làm buổi sáng, từ từ gặm từng miếng.
Thư ký nhìn trần nhà. Sao lại hỏi chuyện ấu trĩ này với người từng lụy mình cơ chứ? Anh cố ý, là cố ý đúng không?!
A Ngạo vẫn đưa đón tiểu Điềm, khác ở chỗ, cậu quấn anh hơn, nói ngọt với anh hơn và không khí giữa hai người tình đến không thể tình hơn. Điền Quân cảm khái tiểu Điềm thực biết câu người mà, cậu mà làm Alpha có phải sẽ biết A Ngạo thành Omega mà cưng sủng không?
Nhưng nói gì thì nói, tiểu Điềm vẫn là Omega chân yếu tay mềm tâm kiên cường thôi.
“Anh, đưa em dược, em nghĩ đến chuyện chuốc y phát tình rồi”, tiểu Điềm vừa làm bữa sáng thứ năm trong tuần vừa gọi cho lão nhị cao quý. “Đừng làm bậy, anh nghĩ quá tam ba bận, qua ba lần em chặn đường của A Ngạo, dồn y vào góc tường mà dứt khoát hỏi y yêu mình không đi”, lão nhị lười biếng đáp, lão đang bận dũa từng ngón chân cho bảo bối của mình nên đáp xong liền cúp máy.
Qua năm lần thì hẳn là chặn đường xem như hơi muộn.
“A Ngạo. Tôi không thể theo đuổi anh mãi được mà cách anh theo đuổi tôi có hơi dị nên tôi thẳng thắn hỏi anh! Yêu tôi hay không?”, ánh mắt kiên định của tiểu Điềm nhìn chằm chằm A Ngạo đang bất đắc dĩ bị dồn vào góc tường thang máy.
Anh dở khóc dở cười nhìn lên camera đang hoạt động, nhẹ mấp máy môi “tôi đồng ý yêu em”, chướng ngại Điền Quân không còn, đào lưu lạc tứ phương, ừm, chấp nhận tạo khởi đầu mới là một việc tốt.
Cứ thế, họ quen nhau.
“Hai người đó thiệt đang quen nhau hả?”, lão tam sâu sắc nhìn em mình đang cùng A Ngạo dạo phố mua đồ đôi, nếu không phải có thêm tim hồng bay lất phất thì chẳng ai nhìn ra họ quen nhau cả, tiểu Điềm nộn nộn bị yy thành O sủng của mấy Alpha, còn Alpha thì ừ là A Ngạo… Mọi hôm hai người này cũng tình thôi rồi, đến khi quen nhau thì lên tầng cao mới khiến đồng bào chói mù chó.
Thế nào là ngọt ngào?
“A Ngạo, hôm nay tôi muốn ngủ với anh”, tiểu Điềm tay ôm gối, vai hứng mèo nhỏ, tay cầm cốc sữa, dùng chân đạp đạp cửa nhà anh. A Ngạo mở cửa cho cậu vào, giúp cậu cất gối lên giường, mang mèo nhỏ đi thảy vào ổ chó rồi anh căng thẳng ngồi cạnh ái nhân.
“Anh vẫn chưa quen sao?”, tựa đầu lên vai anh để anh ôm hẳn mình vào lòng. Tiểu Điềm nhếch môi cười chế nhạo. A Ngạo không quen khi bị cậu cười như thế, đồng thời cảm giác khí chất Alpha bị chê cười, dứt khoát nâng cằm cậu lên mà hôn sâu vào đôi môi đang lép chép uống sữa.
Thơm mùi sữa, cả người tiểu Điềm, nếu không dùng hương liệu thì sẽ tỏa ra mùi sữa bột em bé… A Ngạo cảm thấy răng tê rần, có lẽ là ảo giác vì mùi sữa thôi. Anh vươn lưỡi vào khoan miệng ấm áp kia, cùng lưỡi cậu dây dưa một chỗ, trao đổi dịch mật (nước miếng) và không để cậu có thời gian hô hấp. Tay không tự chủ luồn vào áo ngủ hình đám mây, vuốt ve thắt lưng thẳng băng với làn da mịn màng.
“Ẳng!!”
Tiểu Điềm vội đẩy A Ngạo ra “cún nhỏ bị sao kìa!”, cậu vội rời khỏi lòng anh, chạy qua ổ chó. Tay A Ngạo trống không, lòng anh khẽ trùng xuống, là cố ý phải không?
Cún nhỏ ủy khuất nhìn con mèo đang đè lên đầu mình mà liếm láp và ngáp to. Tiểu Điềm tha mèo con xuống, vừa cười ha ha vừa vuốt lông cún con trấn an nó. Mèo nhà cậu là mèo thành tinh à, suốt ngày ăn hiếp cún nhỏ.
“Mày không ngoan tao khẽ mông đấy!”. Nói rồi cùng A Ngạo đi vệ sinh và đi ngủ.
Đơn thuần mà ngủ. A Ngạo trợ trắng mắt nhìn tiểu Điềm thở đều trong lòng mình, anh cứ nghĩ sẽ tiếp tục chuyện ban nãy chứ… Dù bình thường bên nhau đôi khi hơi căng thẳng nhưng nói về hành động chủ động thì Alpha có khát vọng chiếm lấy Omega của mình. Huống chi còn chưa cắn cổ và đánh dấu chủ quyền.
A Ngạo không hề hay biết, là tiểu Điềm nghiêm phạt anh, cho anh nhịn chết luôn! Ai kêu lại để một Omega theo đuổi mình kia chứ?!
Thế nào là theo đuổi kiểu A Ngạo: gọi dậy là trèo qua ban công, lăn lê vào nhà và vô tình thất thần nhìn dáng vẻ cậu ngủ say, đến khi cậu tỉnh, thấy người ngồi bên giường, nói không giật bắn mà hét lên là nói dối!
(Д)ノ các đồng chí à… Các đồng chí chờ giây phút này để tôi bắt đầu lăn xả xôi thịt thôi phải không?… Chúc mừng các đồng chí, chương sau có H đấy.
Tại sao không phải A Ngạo theo đuổi tiểu Điềm? Nếu như vậy sẽ thành đuổi theo chứ không còn là theo đuổi. Hãy tưởng tượng buổi sáng, dãy hành lang vang lên tiếng giày của tiểu Điềm cùng tiếng thét thất thanh của A Ngạo “tiểu Điềm! Em đợi tôi!”. Đúng vậy, cách theo đuổi của A Ngạo hơi biến thái nên tiểu Điềm quyết định theo đuổi A Ngạo.
“Phải tỏ ra thanh cao trước khi xác định rõ được tâm tình trong lòng bản thân”, thư ký bó tay nhìn A Ngạo như thiếu niên Omega, hình như hai người này đổi thể chất bên trong cơ thể cho nhau luôn rồi.
“Cậu nghĩ tôi có thành với tiểu Điềm được không? Tôi sợ sẽ khiến em ấy buồn…”, anh ưu sầu cầm bánh bao con thỏ cậu làm buổi sáng, từ từ gặm từng miếng.
Thư ký nhìn trần nhà. Sao lại hỏi chuyện ấu trĩ này với người từng lụy mình cơ chứ? Anh cố ý, là cố ý đúng không?!
A Ngạo vẫn đưa đón tiểu Điềm, khác ở chỗ, cậu quấn anh hơn, nói ngọt với anh hơn và không khí giữa hai người tình đến không thể tình hơn. Điền Quân cảm khái tiểu Điềm thực biết câu người mà, cậu mà làm Alpha có phải sẽ biết A Ngạo thành Omega mà cưng sủng không?
Nhưng nói gì thì nói, tiểu Điềm vẫn là Omega chân yếu tay mềm tâm kiên cường thôi.
“Anh, đưa em dược, em nghĩ đến chuyện chuốc y phát tình rồi”, tiểu Điềm vừa làm bữa sáng thứ năm trong tuần vừa gọi cho lão nhị cao quý. “Đừng làm bậy, anh nghĩ quá tam ba bận, qua ba lần em chặn đường của A Ngạo, dồn y vào góc tường mà dứt khoát hỏi y yêu mình không đi”, lão nhị lười biếng đáp, lão đang bận dũa từng ngón chân cho bảo bối của mình nên đáp xong liền cúp máy.
Qua năm lần thì hẳn là chặn đường xem như hơi muộn.
“A Ngạo. Tôi không thể theo đuổi anh mãi được mà cách anh theo đuổi tôi có hơi dị nên tôi thẳng thắn hỏi anh! Yêu tôi hay không?”, ánh mắt kiên định của tiểu Điềm nhìn chằm chằm A Ngạo đang bất đắc dĩ bị dồn vào góc tường thang máy.
Anh dở khóc dở cười nhìn lên camera đang hoạt động, nhẹ mấp máy môi “tôi đồng ý yêu em”, chướng ngại Điền Quân không còn, đào lưu lạc tứ phương, ừm, chấp nhận tạo khởi đầu mới là một việc tốt.
Cứ thế, họ quen nhau.
“Hai người đó thiệt đang quen nhau hả?”, lão tam sâu sắc nhìn em mình đang cùng A Ngạo dạo phố mua đồ đôi, nếu không phải có thêm tim hồng bay lất phất thì chẳng ai nhìn ra họ quen nhau cả, tiểu Điềm nộn nộn bị yy thành O sủng của mấy Alpha, còn Alpha thì ừ là A Ngạo… Mọi hôm hai người này cũng tình thôi rồi, đến khi quen nhau thì lên tầng cao mới khiến đồng bào chói mù chó.
Thế nào là ngọt ngào?
“A Ngạo, hôm nay tôi muốn ngủ với anh”, tiểu Điềm tay ôm gối, vai hứng mèo nhỏ, tay cầm cốc sữa, dùng chân đạp đạp cửa nhà anh. A Ngạo mở cửa cho cậu vào, giúp cậu cất gối lên giường, mang mèo nhỏ đi thảy vào ổ chó rồi anh căng thẳng ngồi cạnh ái nhân.
“Anh vẫn chưa quen sao?”, tựa đầu lên vai anh để anh ôm hẳn mình vào lòng. Tiểu Điềm nhếch môi cười chế nhạo. A Ngạo không quen khi bị cậu cười như thế, đồng thời cảm giác khí chất Alpha bị chê cười, dứt khoát nâng cằm cậu lên mà hôn sâu vào đôi môi đang lép chép uống sữa.
Thơm mùi sữa, cả người tiểu Điềm, nếu không dùng hương liệu thì sẽ tỏa ra mùi sữa bột em bé… A Ngạo cảm thấy răng tê rần, có lẽ là ảo giác vì mùi sữa thôi. Anh vươn lưỡi vào khoan miệng ấm áp kia, cùng lưỡi cậu dây dưa một chỗ, trao đổi dịch mật (nước miếng) và không để cậu có thời gian hô hấp. Tay không tự chủ luồn vào áo ngủ hình đám mây, vuốt ve thắt lưng thẳng băng với làn da mịn màng.
“Ẳng!!”
Tiểu Điềm vội đẩy A Ngạo ra “cún nhỏ bị sao kìa!”, cậu vội rời khỏi lòng anh, chạy qua ổ chó. Tay A Ngạo trống không, lòng anh khẽ trùng xuống, là cố ý phải không?
Cún nhỏ ủy khuất nhìn con mèo đang đè lên đầu mình mà liếm láp và ngáp to. Tiểu Điềm tha mèo con xuống, vừa cười ha ha vừa vuốt lông cún con trấn an nó. Mèo nhà cậu là mèo thành tinh à, suốt ngày ăn hiếp cún nhỏ.
“Mày không ngoan tao khẽ mông đấy!”. Nói rồi cùng A Ngạo đi vệ sinh và đi ngủ.
Đơn thuần mà ngủ. A Ngạo trợ trắng mắt nhìn tiểu Điềm thở đều trong lòng mình, anh cứ nghĩ sẽ tiếp tục chuyện ban nãy chứ… Dù bình thường bên nhau đôi khi hơi căng thẳng nhưng nói về hành động chủ động thì Alpha có khát vọng chiếm lấy Omega của mình. Huống chi còn chưa cắn cổ và đánh dấu chủ quyền.
A Ngạo không hề hay biết, là tiểu Điềm nghiêm phạt anh, cho anh nhịn chết luôn! Ai kêu lại để một Omega theo đuổi mình kia chứ?!
Thế nào là theo đuổi kiểu A Ngạo: gọi dậy là trèo qua ban công, lăn lê vào nhà và vô tình thất thần nhìn dáng vẻ cậu ngủ say, đến khi cậu tỉnh, thấy người ngồi bên giường, nói không giật bắn mà hét lên là nói dối!
(Д)ノ các đồng chí à… Các đồng chí chờ giây phút này để tôi bắt đầu lăn xả xôi thịt thôi phải không?… Chúc mừng các đồng chí, chương sau có H đấy.