Tiểu Điềm là con người kỉ luật cao, thức khuya cách mấy cũng đúng 6 giờ sáng mở toang cửa sổ ra, đứng vươn vai một chút, tập vài động tác giãn cơ, nằm bẹp trên giường thêm một chút rồi hoàn toàn tỉnh táo mà làm bữa sáng.
Vấn đề là cậu không thích chiên xào vào buổi sáng! Sữa không đủ no, tiểu Điềm đáng thương phát hiện bột mì cũng hết, miễn cưỡng mặc quần bông, khoác áo khoác, lệch xệch dép lào ra khỏi cửa.
Thang máy sắp đóng lại.
Anh nghe tiếng dép vang lên từ hành lang, một thân ảnh quen thuộc đang cố gắng đuổi đến thang máy. Anh vươn tay tính nhấn nút giữ cửa thì một vật thể không xác định xoẹt ngang cửa thang máy, khiến nó mở ra lại.
“Ôi cha ôi cha, may quá kịp rồi”
Tiểu Điềm xốc lại áo khoác, lò cò vào bên trong, mang lại chiếc dép ban nãy bị quăng đi. “Xin chào. Làm phiền anh rồi… Tôi đi mua đồ ăn sáng..”, ngượng ngùng cười toe với chàng trai đang nhìn mình chăm chú.
“Ừm, tôi cũng đi mua đồ ăn sáng”, dời tầm mắt, anh thoáng nghe tiếng thở phào của cậu, hình như cậu không phát hiện ra anh là người hôm qua.
Đi dọc ở đường đến công viên lă những quầy hàng ăn bốc mùi thơm phức, tiểu Điềm bị một quầy bán bánh bao hấp dẫn, bụng reo vang không ngừng, cậu dứt khoát đi vào mua bánh bao.
“Chào quý khách, bánh bao thịt trứng hay bánh bao thập cẩm?”, chị gái xinh xắn cười tít mắt nhìn hai người vừa bước vào.
“Bánh bao thịt trứng đi”, tiểu Điềm rút tiền ra, cô gái quay sang người đàn ông đứng sau cậu “còn anh thì sao? Chỗ chúng tôi có chương trình đặt biệt, cặp đôi đi mua cùng nhau vào buổi sáng sẽ được tặng một cái ca dé đó nha!”.
“Vậy hai cái thịt trứng, gói riêng một thịt trứng một ca dé ra”
Tiểu Điềm ngốc lăng nhìn người đàn ông trả tiền. Đến lúc bọc giấy gói hai cái bánh bao thơm phức trong tay, cậu mới định thần lại vội chạy theo người đàn ông trở lại căn hộ.
“Anh… Tôi… À… Tôi trả tiền lại cho anh!”
“Không cần, xem như cảm ơn vì phần bánh hôm qua, tôi mong lần sau em làm nhiều hơn một chút”, anh câu môi cười lên, mặt đầy tiếu ý nhìn cậu.
Khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, tiểu Điềm vội quay lưng về phía anh, đứng nhìn chăm chăm góc thang máy, như là đang trở lại thời học sinh, đứng áp mặt vào góc chịu phạt.
Thang máy chậm rãi đi lên, anh luôn không ngừng quan sát cậu, cậu vừa nhai bánh bao vừa xoắn xuýt lườm nguýt anh.
ĐINH
Anh chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa, chỉ thấy cái mông vểnh vểnh đang cong lên khi cậu co giò chạy luỵch huỵch về phòng mình. Anh xoa cằm, chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Vùi mặt vào bánh bao và ly sữa, tiểu Điềm vẫn chưa hết đỏ mặt. Cậu uất hận tự sỉ vả bản thân dễ ngại ngùng! Tiền đồ không có!!!
Chuyện mua bánh bao không tính là gì, chuyện đi siêu thị mới khiến cậu sững sốt. Cô nhân viên tủm tỉm cười “cậu bé, nếu đi với Alpha sẽ được giảm giá nghen”. Tiền thì cậu không thiếu, mua cũng không đáng là bao nhưng quả thật nếu có Alpha thì được lời hơn hẳn. Vấn đề là cậu không có Alpha! 囧
“Tôi là Alpha của cậu ấy”
Lại là người đàn ông hôm bữa. Đến lúc lấy tiền thối trong tay, tiểu Điềm mặc kệ cuộc đời, co giò mà chạy trước!!! Để lại người đàn ông cười cười giải thích với cô nhân viên rằng “nhà tôi ngượng ngùng thôi”.
Về đến nhà là gọi ngay cho lão Nhị, tiểu Điềm cảm giác ai cũng bắt bạt mình, đến hàng xóm cũng muốn bắt nạt Omega chân yếu tay mềm là cậu nga!
“Ha hả! Anh quên nói, ở đó chuộng giảm giá cho các cặp đôi, được thì kết giao với hàng xóm luôn đi, anh ta có ý tốt thì cứ nhận đi em!”
“Nhưng… Nhưng đó là Alpha!!!”, cậu dở khóc dở cười.
“Chỉ cần hắn không sỗ sàng thì đừng ngần ngại mà kết giao bằng hữu! Dẫu gì được lợi cũng là em, ngoan, anh dạy em cách tự vệ rồi. Được thì cứ dùng đừng ngần ngại, ngoan, tiểu Điềm ráng thích nghi, vài ngày nữa đi làm bù đầu là không được hưởng thụ cuộc sống nữa đâu”.
Ngồi trên sàn lông êm ái, tiểu Điềm nhu nhu cái mũi. Lão Nhị nói cũng đúng, phần tặng kèm hay chuyện giảm giá thực sự rất có lợi cho cậu, cho người kia nữa… Được rồi, có lẽ nên tạo thói quen rủ người kia đi mua đồ chung mới được, bên người có Alpha bảo vệ cũng tốt, huống chi người kia cũng không có vẻ gì là kẻ gian hay người xấu.
Tiểu Điềm vực dậy tinh thần, đi hết ăn rồi coi tivi, hết coi tivi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, đêm về cày game đến sáng. Chuyện kết giao gì đó thoáng chốc đã bị thảy ra sau đầu, mãi đến khi cậu một mình đứng trong thang máy để xuống mua đồ ăn, cậu mới nhận ra quên rủ anh hàng xóm Alpha mất rồi!!! Nhịn không bật khóc, chờ thang máy xuống dưới tầng trệt.
ĐINH
Dụi dụi cặp mắt hồng hồng, tiểu Điềm khẽ thở dài vội bước ra ngoài. Tông trúng bờ ngực rắn chắn của người kia.
“Không sao chứ? Ồ! Em xuống mua đồ ăn sao? Cùng đi không? Để được giảm giá nữa”, anh khẽ cười nhìn người trong lòng đang ngạc nhiên tròn mắt, cậu mím môi ngượng ngừng gật nhẹ đầu “ừm”.
Vấn đề là cậu không thích chiên xào vào buổi sáng! Sữa không đủ no, tiểu Điềm đáng thương phát hiện bột mì cũng hết, miễn cưỡng mặc quần bông, khoác áo khoác, lệch xệch dép lào ra khỏi cửa.
Thang máy sắp đóng lại.
Anh nghe tiếng dép vang lên từ hành lang, một thân ảnh quen thuộc đang cố gắng đuổi đến thang máy. Anh vươn tay tính nhấn nút giữ cửa thì một vật thể không xác định xoẹt ngang cửa thang máy, khiến nó mở ra lại.
“Ôi cha ôi cha, may quá kịp rồi”
Tiểu Điềm xốc lại áo khoác, lò cò vào bên trong, mang lại chiếc dép ban nãy bị quăng đi. “Xin chào. Làm phiền anh rồi… Tôi đi mua đồ ăn sáng..”, ngượng ngùng cười toe với chàng trai đang nhìn mình chăm chú.
“Ừm, tôi cũng đi mua đồ ăn sáng”, dời tầm mắt, anh thoáng nghe tiếng thở phào của cậu, hình như cậu không phát hiện ra anh là người hôm qua.
Đi dọc ở đường đến công viên lă những quầy hàng ăn bốc mùi thơm phức, tiểu Điềm bị một quầy bán bánh bao hấp dẫn, bụng reo vang không ngừng, cậu dứt khoát đi vào mua bánh bao.
“Chào quý khách, bánh bao thịt trứng hay bánh bao thập cẩm?”, chị gái xinh xắn cười tít mắt nhìn hai người vừa bước vào.
“Bánh bao thịt trứng đi”, tiểu Điềm rút tiền ra, cô gái quay sang người đàn ông đứng sau cậu “còn anh thì sao? Chỗ chúng tôi có chương trình đặt biệt, cặp đôi đi mua cùng nhau vào buổi sáng sẽ được tặng một cái ca dé đó nha!”.
“Vậy hai cái thịt trứng, gói riêng một thịt trứng một ca dé ra”
Tiểu Điềm ngốc lăng nhìn người đàn ông trả tiền. Đến lúc bọc giấy gói hai cái bánh bao thơm phức trong tay, cậu mới định thần lại vội chạy theo người đàn ông trở lại căn hộ.
“Anh… Tôi… À… Tôi trả tiền lại cho anh!”
“Không cần, xem như cảm ơn vì phần bánh hôm qua, tôi mong lần sau em làm nhiều hơn một chút”, anh câu môi cười lên, mặt đầy tiếu ý nhìn cậu.
Khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, tiểu Điềm vội quay lưng về phía anh, đứng nhìn chăm chăm góc thang máy, như là đang trở lại thời học sinh, đứng áp mặt vào góc chịu phạt.
Thang máy chậm rãi đi lên, anh luôn không ngừng quan sát cậu, cậu vừa nhai bánh bao vừa xoắn xuýt lườm nguýt anh.
ĐINH
Anh chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa, chỉ thấy cái mông vểnh vểnh đang cong lên khi cậu co giò chạy luỵch huỵch về phòng mình. Anh xoa cằm, chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Vùi mặt vào bánh bao và ly sữa, tiểu Điềm vẫn chưa hết đỏ mặt. Cậu uất hận tự sỉ vả bản thân dễ ngại ngùng! Tiền đồ không có!!!
Chuyện mua bánh bao không tính là gì, chuyện đi siêu thị mới khiến cậu sững sốt. Cô nhân viên tủm tỉm cười “cậu bé, nếu đi với Alpha sẽ được giảm giá nghen”. Tiền thì cậu không thiếu, mua cũng không đáng là bao nhưng quả thật nếu có Alpha thì được lời hơn hẳn. Vấn đề là cậu không có Alpha! 囧
“Tôi là Alpha của cậu ấy”
Lại là người đàn ông hôm bữa. Đến lúc lấy tiền thối trong tay, tiểu Điềm mặc kệ cuộc đời, co giò mà chạy trước!!! Để lại người đàn ông cười cười giải thích với cô nhân viên rằng “nhà tôi ngượng ngùng thôi”.
Về đến nhà là gọi ngay cho lão Nhị, tiểu Điềm cảm giác ai cũng bắt bạt mình, đến hàng xóm cũng muốn bắt nạt Omega chân yếu tay mềm là cậu nga!
“Ha hả! Anh quên nói, ở đó chuộng giảm giá cho các cặp đôi, được thì kết giao với hàng xóm luôn đi, anh ta có ý tốt thì cứ nhận đi em!”
“Nhưng… Nhưng đó là Alpha!!!”, cậu dở khóc dở cười.
“Chỉ cần hắn không sỗ sàng thì đừng ngần ngại mà kết giao bằng hữu! Dẫu gì được lợi cũng là em, ngoan, anh dạy em cách tự vệ rồi. Được thì cứ dùng đừng ngần ngại, ngoan, tiểu Điềm ráng thích nghi, vài ngày nữa đi làm bù đầu là không được hưởng thụ cuộc sống nữa đâu”.
Ngồi trên sàn lông êm ái, tiểu Điềm nhu nhu cái mũi. Lão Nhị nói cũng đúng, phần tặng kèm hay chuyện giảm giá thực sự rất có lợi cho cậu, cho người kia nữa… Được rồi, có lẽ nên tạo thói quen rủ người kia đi mua đồ chung mới được, bên người có Alpha bảo vệ cũng tốt, huống chi người kia cũng không có vẻ gì là kẻ gian hay người xấu.
Tiểu Điềm vực dậy tinh thần, đi hết ăn rồi coi tivi, hết coi tivi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, đêm về cày game đến sáng. Chuyện kết giao gì đó thoáng chốc đã bị thảy ra sau đầu, mãi đến khi cậu một mình đứng trong thang máy để xuống mua đồ ăn, cậu mới nhận ra quên rủ anh hàng xóm Alpha mất rồi!!! Nhịn không bật khóc, chờ thang máy xuống dưới tầng trệt.
ĐINH
Dụi dụi cặp mắt hồng hồng, tiểu Điềm khẽ thở dài vội bước ra ngoài. Tông trúng bờ ngực rắn chắn của người kia.
“Không sao chứ? Ồ! Em xuống mua đồ ăn sao? Cùng đi không? Để được giảm giá nữa”, anh khẽ cười nhìn người trong lòng đang ngạc nhiên tròn mắt, cậu mím môi ngượng ngừng gật nhẹ đầu “ừm”.