Thiên giới
Thủ Kiếm trừng mắt nhìn Tòng Dung, hi vọng có thể từ trong miệng hắn moi được một ít thông tin nhưng hắn cái gì cũng không nói
“Thời cơ chưa tới”
Nàng hỏi mười lần, hắn đều trả lời một câu như vậy.
“Ngươi đợi đến khi nào mới là đúng thời cơ? Từ trước tới giờ, ngươi luôn thao túng sinh mệnh của người khác, ngay cả ta cũng là quân cờ của ngươi, có phải không?”, nàng nắm vạt áo Tòng Dung, lạnh măt quát hỏi, tính nhẫn nại đã không còn nữa.
Trở lại thiên giới, nàng còn chưa kịp điều dưỡng thân thể đã tìm tìm đến Vân Thiên động tiên của Tòng Dung, muốn tìm hiểu chân tướng sự việc nhưng Tòng Dung lại không chịu trả lời vấn đề của nàng.
“Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không phản đối”, khuôn mặt tuấn dật của Tòng Dung vẫn trầm tĩnh,bất động.
“Ngươi……” Nàng tức giận đến nói không được nữa.
Nghe theo hắn thành ra bị Phụng Thao Thiên giam giữ, chịu sự lăng nhục, hắn chẳng những không có lời xin lỗi mà ngay một câu giải thích cũng không, miệng kín như bưng, quả thật so với người chết còn lợi hại hơn.
“Khí lực của ngươi quá yếu, tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều nếu không thể lực sẽ kiệt quệ đến mức không còn”, Tòng Dung nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, khuyên nhủ.
“Ta làm sao có thể nghỉ ngơi, Lệ vương sẽ trở lại, toàn bộ Thừa Thiên cung sắp lâm đại nạn, Ngọc Hoàng lo âu không ngừng, hạ lệnh cho thiên binh thần tướng phải canh phòng cẩn mật, ngươi còn bảo ta nghỉ ngơi nhiều?”, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, hét lớn.
Nàng hiển nhiên đã trúng quỷ kế của Lệ vương, hắn báo trước là sắp đột kích làm cho cả thiên giới rối loạn cả lên.
“Ngọc hoàng kỳ thật một chút cũng không cần lo lắng, tuy rằng tinh tượng biểu hiện ác triệu, Lệ vương lại rất đáng sợ nhưng chúng ta có vũ khí khống chế được hắn”, Tòng Dung nhẹ giọng nói.
“Vũ khí gì?”
“Ngươi.”
“Ta?” Nàng ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi là đủ rồi, từ trước cho tới giờ, người duy nhất có thể chế ngự hắn cũng chỉ có một mình ngươi”, Tòng Dung vẫn một câu nói cũ.
“Vì sao?” Nàng không hiểu. Lúc trước nàng nghĩ Tòng Dung nói vậy là do nàng có võ công và thần kiếm, nhưng thực ra mọi chuyện dường như lại không phải như vậy.
“Bởi vì hắn yêu ngươi.” Tòng Dung nhìn nàng.
Mặt nàng biến sắc, nhớ lại những gì Phụng Thao Thiên đã nói, đã làm với nàng trong hai mươi ngày qua, chẳng lẽ ngoài đằng sau sự chiến đoạt cùng lăng nhục đáng giận thật sự là yêu sao?
“Ngươi hẳn cũng đã cảm giác được, hắn đối với ngươi là yêu quá mức…”
“Đừng nói nữa!” Nàng lớn tiếng giận kêu.
Không, nàng không muốn biết, cho dù nàng đã cảm nhận sự mê đắm của Phụng Thao Thiên dành cho nàng nhiều thế nào, nàng vẫn không muốn đối mặt với loại tình cảm gấy áp lực của hắn.
“Bất quá đây là số mệnh của hắn, hắn yêu ngươi nhiều như vậy sẽ hủy diệt hết thảy của hắn”, Tòng Dung lại nói.
Nàng trợn to hai mắt, không hiểu sao trong lồng ngực trống rỗng lại nổi lên một cảm giác đau đớn.
“Không phải hắn vẫn chưa bị hủy diệt sao? Ngươi muốn ta đi đối phó hắn nhưng ngược lại vì ta mà hắn khôi phục trí nhớ cũng giải trừ được rủa hình Không thuộc mình”, nàng ảo não nói nhưng chỉ mới được một nửa thì ngưng lại, sắc mặt trắng xanh.
Đây…chính là mục đích của Tòng Dung.
Hắn đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, cho nên mới cố ý đối với chuyện nàng bị bắt đi không hề quan tâm, chính là muốn tạo cơ hội cho nàng và Phụng Thao Thiên ở chung một chỗ, lợi dụng nàng để cho Phụng Thao Thiên khôi phục trí nhớ.
Tòng Dung nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, mỉm cười.
“Đúng vậy.” Hắn nhìn thấu lòng lòng nàng, gật gật đầu.
“Vì sao? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Làm cho Phụng Thao Thiên hồi phục trí nhớ, tương đương với để Ngọc Hoàng cùng toàn bộ thiên giới rơi vào tình cảnh nguy hiểm..”, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.
“Có một số việc, mạo hiểm mới có thể đạt được mục đích, cũng vậy, muốn trừ bỏ Lệ vương chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan này…”
“Đây không phải phương pháp gì, đây căn bản là hồ đồ, kế tiếp ngươi muốn làm sao mà đối phó hắn? Ngươi nói đi”
“Ta nói rồi, ngươi có thể đối phó hắn, ngươi thậm chí cái gì cũng không cần làm, hắn liền thua định rồi.” Hắn lần nữa cường điệu.
Nàng lại một lần nữa sợ hãi mà câm mồm.
“Vì sao ngươi chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ..Ta cùng hắn thực sự có liên quan với nhau? Ta…trước kia ta có yêu hắn sao?”, nàng gian nan nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Đáp án này, ngươi phải tự hỏi lòng mình..”
“Tâm của ta? Không phải tâm của ta đã sớm không thấy sao? Ngươi cầm tâm của ta đi, biến ta thành một khối thi thể chỉ có thể dựa vào thần kiếm để sống, một cái xác không hồn…”, nàng không kiềm chế được mà hét to.
“Ta không lấy đi của ngươi cái gì, Thủ Kiếm, tâm của ngươi, thật lâu trước đó đã bị chính ngươi ẩn giấu rồi”, trong đôi mắt sáng của Tòng Dung hiện lên một tia đau thương.
“Bị..chính ta?”, nàng ngây ngốc hỏi.
“Đúng vậy, ngươi đem tâm của ngươi cùng với đoạn trí nhớ kia giấu đến một nơi không ai chạm tới được”, Tòng Dung thì thào thở dài.
“Cái gì?” Nàng kinh ngạc
“Mấy ngàn năm trước ngươi gieo nhân hiện tại thì gặt quả, Thủ Kiếm, nghĩ sai một chút sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm cả vận mệnh của ngươi. Lệ vương nghĩ hắn đã mất rất nhiều nhưng thật ra hắn đã có được cái hắn muốn nhất, cho nên hắn phải trả giá lớn, trở thành thú, chịu rủa hình Không thuộc mình, đều là kết quả mà thôi”, Tòng Dung khó có lúc nói nhiều như vậy nhưng vẫn không nói tới trọng điểm.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, mọi chuyện thật kỳ lạ. Ta vì sao lại muốn đem tâm của mình bỏ đi? Một người không có tâm làm sao có thể sống được…”
“Là không thể sống.” Tòng Dung lại thở dài một hơi.
“Vậy vì sao ta lại có thể sống đến bây giờ?” Tòng Dung chẳng những không giải trừ nghi vấn của nàng mà còn làm cho nàng hoang mang hơn.
Tòng Dung không hề nhiều lời, phe phẩy quạt lông xoay người tránh ra.
“Ngươi đừng nghĩ, chờ đến thời điểm ngươi tự nhiên sẽ rõ, hiện tại quan trọng nhất là nên bảo trọng bản thân, lần này xuống thế gian, nguyên khí của ngươi đã bị thương nặng”
Trong lời nói của hắn tràn ngập tâm ý, nàng nhớ tới bản thân với thần kiếm có liên hệ đặc thù, trong lòng vừa động liền hỏi “ Tòng Dung, là ngươi đã cứu ta phải không? Ngươi dùng thần kiếm giúp ta tục mệnh, giúp ta sống sót…”
Tòng Dung thân mình khựng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút trách cứ “ đúng vậy, ngươi làm việc ngốc, vốn đáng chết nhưng ta lại cứu ngươi”
“Vì sao ngươi muốn cứu ta? Thậm chí là tiêu hao pháp lực để giúp ta tục mệnh?”, nàng trừng lớn hai mắt, trong lòng chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn cảm thấy hắn đang có âm mưu gì.
“Ta chỉ làm việc ta nên làm, cứu ngươi tất nhiên là có lý do của ta”, giọng hắn mang đầy vẻ bí hiểm.
“Nguyên nhân gì? Ngươi luôn tự xưng là quan tinh, cũng chỉ có đoán trước mà không can thiệp nhưng ngươi lại lần nữa can thiệp vào cuộc sống của người khác, không hiểu phải tránh xa…” nàng đột nhiên tức giận cũng tràn đầy cảnh giác.
Nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ hoài nghi tư cách của Tòng Dung, nhưng hiện tại lòng nàng thấy lạnh run,. Người này trước giờ làm cho người ta không nhìn thấu. Hắn là thiện hay là ác?
“Ta không phải không hiểu, mà là không thể……” Hắn thở dài.
“Ngươi……”
“Tốt lắm, ngươi từ nãy giờ đã hỏi một loạt vấn đề, Thủ Kiếm ngươi không thấy phiền sao?”, hắn đột nhiên cười.
“Bởi vì ta có rất nhiều nghi vấn, mà những nghi vấn đó, chỉ có ngươi có biết đáp án.” Nàng nhăn mày, lúc này mà hắn còn cười được.
“Thật ra ngươi cũng đừng sốt ruột quá, chờ đến ngày mai khi Lệ vương xuất hiện, tất cả nghi vấn đều sẽ được giải đáp”
Lại là cách nói làm người ta chán nản, nàng giận dữ đang muốn truy vấn tiếp thì đã thấy hắn thần sắc khác thường, nhìn về Thừa Thiên cung.
“Bất quá, ta nghĩ ngươi có lẽ không cần chờ đến ngày mai……”
Nàng nghiêm nghị quay đầu, chỉ thấy một mảnh đen kịt yêu khí tới gần Thừa Thiên cung, sắc mặt đột nhiên biến.
“Hắn đến đây! Thế nhưng lại đến trước một ngày!” Nàng kinh sợ hô nhỏ.
“Quả nhiên là tác phong của Lệ vương, luôn thích chơi bài ngửa.” Tòng Dung hừ lạnh.
“Ta phải trở về……” Nàng đội mũ giáp, vội vã rút kiếm phải đi, lại đột nhiên không có lực, bước chân lảo đảo.
Tòng Dung đỡ lấy nàng,“Ta đi trước nhìn xem, ngươi luyện kiếm dưỡng khí sau lại đến.”
“Đừng nói giỡn, thời điểm này, ta thế nào còn có tâm tình luyện kiếm.” Nàng tránh khỏi tay hắn, hít thở sâu rồi nhắm hướng Thừa Thiên cung bay đến.
Tòng Dung đứng lại nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, thần sắc thâm trầm, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ngươi cho là ngươi vì sao sống đến tận bây giờ? Thủ Kiếm, bởi vì bàn cờ này không có ngươi không thể kết thúc, bàn cờ này đã chờ đợi mấy năm vì chờ ngươi để hạ nước cuối…”
Hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu, khuôn mặt thanh dật hiện lên một đạo sát khí.
Thừa Thiên ngoài cung, vốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Ngọc Hoàng mà khắp nơi giăng đèn kết hoa, lẽ ra phải là một cảnh tượng náo nhiệt nhưng lúc này toàn bộ cung bao trùm một không khí âm tà đen tối, sự vui mừng đều tan biến hết.
Một đoàn ma thú đang tác loạn chung quanh, toàn bộ cấm vệ quân cũng đã sớm xuất hiện đánh nhau với bọn chúng, Triệu Đồng cũng dẫn một nhóm thiên binh thần tướng đến hỗ trợ nhưng bọn ma thú lúc thì quấy rối phía đông, khi thì tụ tập phía tây, nhìn như rối loạn, không có trật tự nhưng lại tạo hiệu quả rất lớn, liên tiếp tạo nên sự khủng hoảng, làm cho thiên binh thần tướng cũng lâm vào rối loạn.
Thủ Kiếm đứng ở chỗ cao, liếc mắt một cái liền nhìn ra bọn yêu thú này được cao nhân chỉ điểm, cái gọi là tiến hành tập kích bất ngờ thật ra là dò xét sự phòng bị của thiên giới, cũng muốn làm nhiễu loạn lòng người.
Phụng Thao Thiên quả nhiên lợi hại, trước thời hạn lại sử dụng chiêu đột kích làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nàng cười lạnh, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng cho tương lai của thiên giới
“Xem ra, lần này Lệ vương là có chuẩn bị mà đến”, Tòng Dung đến sau, quan sát toàn bộ tình huống rồi nói.
“Lần này cùng lần mưu đồ đoạt quyền trước không giống nhau, Phụng Thao Thiên ngay từ đầu muốn làm lớn sự tình cho nên mới triệu đàn yêu thú này tới”, nàng nhíu mi nói.
“Võ Khúc đại nhân, bầy yêu quái này tác loạn khắp nơi dường như là cố ý để che giấu mục đích”, Triệu Đồng vội vàng chạy tới báo cáo.
“Có thấy Lệ vương không?” Nàng cảnh giác nhìn bốn phía.
“Không có.” Triệu Đồng lắc đầu.
“Hắn nhất định cũng đi vào thiên giới, đến tột cùng là ẩn ở chỗ nào?”, nàng lo lắng nói
“Ta vào cung xem sao, các ngươi phòng bị cẩn thận, đừng để bọn yêu thú xông vào cung”, Tòng Dung dứt lời liền bay vào trong cung.
“Triệu tướng quân, kêu bọn lính đi chuẩn bị ‘Phong hồn châm’ cùng ‘Kim cương tác’, thấy yêu ma lập tức công kích, giết không tha.” Thủ Kiếm lập tức ra lịnh.
“Dạ.”
“Toàn lực đề phòng, nhân mã của Lệ vương tuyệt không chỉ có bấy nhiêu đây, tăng thêm người tuần tra các tiên thần điện các,đừng để địch nhân thừa cơ xâm nhập”
“Tuân mệnh.” Triệu Đồng lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Nàng xoay người đi đến hậu cung, trấn an đám hậu phi cũng chức trách đầu tiên của nàng, giờ phút này, nàng cũng không mong đám nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện sai lầm gì.
Nàng điểm mũi chân bay lên, tính đến Phúc Lộc điện của hoàng hậu đột nhiên một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm làm nàng dừng lại, ngẩng đầu hình hành cung của Lệ vương đối diện Thừa Thiên cung phía xa xa, trong lòng chợt động.
Phụng Thao Thiên nhất định ở trong tòa cung điện bị bỏ hoang phế đó.
Nàng chuyển hướng, nhanh chóng đi về hành cung của Lệ vương.
Từ khi Lệ vương bị bắt, chịu rủa hình biến thành điêu tòa cung điện nguy nga, kiến trúc đẹp đẽ này đã bị Ngọc Hoàng ra lịnh cấm không cho ai bước vào. Nó liền giống như chủ nhân của nó, cũng bị bỏ rơi, cũng chịu cực hình, long đong, thống khổ.
Thủ Kiếm bước trên lối đi phủ đầy cỏ dại đi vào hoa viên, đình đài lầu các đã phai màu, mất đi phong thái vốn có, cảm giác như một người già tang thương, cô độc chờ đến ngày ra đi.
Cảm giác đau đớn cùng chua xót đột nhiên tràn qua người nàng, mặt nàng trắng bệch,giật mình đứng lại, thật lâu vẫn không động đậy.
“Ngươi đã đến rồi.”
Một âm thanh trầm thấp bỗng vang lên sau lưng nàng, nàng giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Phụng Thao Thiên không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Hắc bào ở ngoài, khoác áo cừu, tóc đen rối tung..phục hồi thành bộ dáng của Lệ vương Phụng Thao Thiên, khí thế càng thêm kinh người.
“Ngươi quả nhiên ở trong này.” Nàng trừng mắt nhìn hắn, tay cầm thần kiếm đề phòng, thân thể không hiểu sao cảm thấy căng thẳng.
“Ta thực không thích ngươi mặt bộ giáp này, che đi gương mặt xinh đẹp, còn có đôi mắt làm người ta mất hồn”, hắn nhìn nàng mặc bộ áo giáp mà đánh giá.
“Câm mồm! Ngươi đừng quá kiêu ngạo, Lệ vương.” Nàng biến sắc mặt giận xích.
“Thật sự là vô lễ a! Võ Khúc đại nhân, xông thẳng vào cung điện của ta, lại làm càn như thế, thật sự nên có người giáo huấn ngươi”, khóe miệng hắng gợi lên sự hứng thú.
“Nên bị giáo huấn là ngươi, hành vi sở tác sở vi của ngươi đã phạm vào lễ pháp”, nàng phản bác.
“Lễ pháp? Ai định lễ? Là ai lập pháp?” Hắn khinh miệt nói.
“Ta thật nhiều lời, lại quên người trời sinh luôn tự cho là đúng, cuồng vọng, tự đại, không tuân theo quy tắc…”, nàng hứ lạnh.
“A……” Hắn đột nhiên cười to ra tiếng.“Ngươi không biết là những câu nói này của hai chúng ta nghe thực quen tai sao? Năm đó, ngươi cũng xâm nhập hành cung của ta, vì Triệu phi mà khởi binh vấn tội, chính là bộ dáng này, ngay cả lời nói cũng không khác biệt…”
“Cái gì?” Nàng kinh ngạc.
“Ngày đó là kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp mặt a, chúng ta thậm chí còn đánh nhau, ngươi bị ta đánh rơi mũ giáp cho nên ta lần đầu tiên thấy được gương mặt của ngươi…”, Phụng Thao Thiên nói xong, suy nghĩ cũng trở nên phiêu du.
Lần đó, trong lòng hắn giống như có một tảng đá lớn rơi xuống, hắn nhớ rõ lúc đó ngực hắn như có sóng ngầm mãnh liệt, thật lâu sau cũng không thể bình ổn.
Có lẽ do trí nhớ của hắn bị che lại cho nên về sau vẫn có cảm giác mãnh liệt với nàng như vậy.
Nàng cường hãn, nàng tuyệt mỹ, nàng ương ngạnh, quật cườn…tất cả những gì thuộc về nàng đều khắc sâu trong lòng hắn, dù là chú ngữ cũng không thể bôi xóa được.
Thủ Kiếm biến sắc, phá tan suy nghĩ của hắn.
“Đủ, ta cũng không phải là đến cùng ngươi ôn chuyện, Lệ vương.” Nàng bất an khiển trách.
“Nga? Ta nghĩ ngươi là tới tìm lại một đoạn trí nhớ thuộc về hai chúng ta”, hắn nhướng mi.
“Ta đối với những chuyện đã phát sinh một chút hứng thú cũng không có…”, nàng trái lương tâm nói.
“Thật vậy chăng? Ngươi thật sự không muốn biết, trước đây chúng ta yêu nhau như thế nào sao?”, hắn chậm rãi đến gần nàng.
Nàng cả người chấn động. Nàng…… Thật sự đã từng yêu Phụng Thao Thiên sao? Có sao?
Cơ thể đột nhiên co rút nhanh, tựa như đã hiểu hết thảy nhưng nàng lại không đủ can đảm đển nhận đáp án này…
Hoặc là không thể nhận đáp án này, chỉ vì nàng không thể lý giải tại sao trước đây mình lại có thể yêu nam nhân ác danh này.
“Chúng ta ở đây hẹn hò triền miên vài lần, hoan độ đêm xuân mấy đêm, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không nhớ sao?” Hắn vươn tay muốn khẽ vuốt mặt nàng.
Nàng giơ kiếm ngăn cản tay hắn, nhìn chằm hắn, nói nhanhh “ đúng, ta đều đã quên hết tất cả, hiện tại ta chỉ biết nhiệm vụ của ta là giết ngươi”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, nhất thời trong lòng dấy lên lửa giận.
“Đã quên? Nói được thực đơn giản, ngươi đã làm chuyện đáng giận với ta như vậy rồi nói quên là xem như không có gì xảy ra sao?, giọng hắn lành lạnh, tràn đầy hận ý.
“Buông tay!” Nàng ra sức giãy dụa, lại phát hiện như thế nào cũng tránh không ra.
“Ngươi dùng sắc đẹp, dùng thân thể của mình để lấy được sự tín nhiệm của ta để rồi đến thời điểm quan trọng lại đâm ta một đao, đẩy ta vào địa ngục, ngươi còn mặt mũi nào nói ngươi đã quên không còn một mảnh?”
“Hừ, có lẽ đó là trừng phạt đúng tội của ngươi. Ta bất quá là làm chuyện nên làm thôi”, nàng cười lạnh.
“Cái gì?” Hắn giận dữ.
“Ngươi năm đó ý đồ soán vị xưng đế, hành vi sở tác sở vi của ngươi làm người khác khó chấp nhận, ta chỉ hận lúc đó không giết được ngươi nên hôm nay ngươi mới có thể làm loạn lần nữa”
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, lời của nàng làm tâm hắn đau cũng dập tắt một tia cảm tình cuối cùng của hắn dành cho nàng.
Lần đầu tiên hắn động chân tình, hắn yêu nàng nhiều đến mức muốn phế bỏ vương phi nguyên phối trên danh nghĩa, đưa nàng lên làm vương phi. Nhưng vì nàng là Tứ Thần quan, chung thân nguyện trung thành với Ngọc Hoàng cho nên hắn khởi binh đoạt vương vị, nguyên nhân chính là muốn thay đổi quy định buồn cười đó, có thể quang minh chính đại cưới nàng…
Nhớ lại hành vi của mình thật đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, tình cảm của nàng đối với hắn từ đầu đến cuối đều là hư tình giả ý, mà hắn lại không chút nghi ngờ.
Thật đáng giận, hắn làm sao có thể bỏ qua cho nàng? Làm sao có thể…
Lửa giận kích động làm cho hắn phóng ra một chưởng, đánh mạnh vào người nàng.
“A……” Nàng không thể né tránh, trúng một chưởng làm rớt ra mũ giáp,đau đến nhăn mặt.
Hắn liền nhanh tay nắm lấy tay nàng, kéo tóc nàng, nguy hiểm nheo lại hai mắt.
“Kẻ phản bội ta tuyệt đối không thể thoát khỏi bàn tay ta, ngươi cũng giống như vậy, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ chậm rãi tra tấn ngươi, đem ngươi biến thành một con rối có cảm giác nhưng lại không nói được, không động được, để cho ta chà đạp ngươi cho đến khi nào ngươi chết mới thôi..”
Hận ý của hắn dường như muốn ăn mòn nàng, làm cho tế bào toàn thân nàng đều đau, đau đến mức muốn khóc.
“Bởi vì, đây là ngươi nợ ta.” Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cuồng bạo gầm nhẹ.
“Ta không nợ ngươi bất kỳ cái gì, ngươi đừng nằm mơ..”, nàng không muốn yếu thế ở trước mặt hắn, lớn tiếng phản bác cũng muốn rút kiếm nhưng tay chưa đụng đến đã bị hắn nắm lấy.
“Đừng tưởng rằng có Tòng Dung đưa cho ngươi thần kiếm là ngươi có thể đối phó được ta, hắn lấy đi tâm của ngươi, lại xóa bỏ trí nhớ của ngươi về ta thì ta cũng có biện pháp làm cho ngươi nhớ lại tất cả. Mọi chuyện trước kia, nếu chỉ có mình ta nhớ rõ thì không công bằng, ta không cho phép ngươi một mình quên nó đi, trước khi ngươi trở thành con rối của ta thì hãy nhớ lại một chút…”, hắn hung ác, nham hiểm nói xong thì chậm rãi giơ tay phải lên.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng la to.
“Để xem ngươi sẽ xin lỗi ta như thế nào, ta muốn ngươi một lần nữa trải qua, nhìn xem sinh mệnh chúng ta từ khi bắt đầu quan hệ với nhau…”, hai mắt hắn sáng rỡ, hồng quang từ trong tay hắn bắn ra, trực tiếp đánh vào mi tâm của nàng.
Nàng ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, cảm thấy đau đớn khi bị đánh trúng, cảnh trí trước mắt trở nên mơ hồ, đầu cũng như bị cái gì bao phủ lại mà ý thức lại như bị một lực lượng rất mạnh hút đi qua, xuyên qua một mảnh sương mù. Nàng cứ như vậy bị kéo trở lại dĩ vãng trước kia, trở lại nơi trí nhớ bị đứt đoạn, trở lại tình yêu đã có trong nàng…
Thủ Kiếm trừng mắt nhìn Tòng Dung, hi vọng có thể từ trong miệng hắn moi được một ít thông tin nhưng hắn cái gì cũng không nói
“Thời cơ chưa tới”
Nàng hỏi mười lần, hắn đều trả lời một câu như vậy.
“Ngươi đợi đến khi nào mới là đúng thời cơ? Từ trước tới giờ, ngươi luôn thao túng sinh mệnh của người khác, ngay cả ta cũng là quân cờ của ngươi, có phải không?”, nàng nắm vạt áo Tòng Dung, lạnh măt quát hỏi, tính nhẫn nại đã không còn nữa.
Trở lại thiên giới, nàng còn chưa kịp điều dưỡng thân thể đã tìm tìm đến Vân Thiên động tiên của Tòng Dung, muốn tìm hiểu chân tướng sự việc nhưng Tòng Dung lại không chịu trả lời vấn đề của nàng.
“Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không phản đối”, khuôn mặt tuấn dật của Tòng Dung vẫn trầm tĩnh,bất động.
“Ngươi……” Nàng tức giận đến nói không được nữa.
Nghe theo hắn thành ra bị Phụng Thao Thiên giam giữ, chịu sự lăng nhục, hắn chẳng những không có lời xin lỗi mà ngay một câu giải thích cũng không, miệng kín như bưng, quả thật so với người chết còn lợi hại hơn.
“Khí lực của ngươi quá yếu, tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều nếu không thể lực sẽ kiệt quệ đến mức không còn”, Tòng Dung nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, khuyên nhủ.
“Ta làm sao có thể nghỉ ngơi, Lệ vương sẽ trở lại, toàn bộ Thừa Thiên cung sắp lâm đại nạn, Ngọc Hoàng lo âu không ngừng, hạ lệnh cho thiên binh thần tướng phải canh phòng cẩn mật, ngươi còn bảo ta nghỉ ngơi nhiều?”, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, hét lớn.
Nàng hiển nhiên đã trúng quỷ kế của Lệ vương, hắn báo trước là sắp đột kích làm cho cả thiên giới rối loạn cả lên.
“Ngọc hoàng kỳ thật một chút cũng không cần lo lắng, tuy rằng tinh tượng biểu hiện ác triệu, Lệ vương lại rất đáng sợ nhưng chúng ta có vũ khí khống chế được hắn”, Tòng Dung nhẹ giọng nói.
“Vũ khí gì?”
“Ngươi.”
“Ta?” Nàng ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi là đủ rồi, từ trước cho tới giờ, người duy nhất có thể chế ngự hắn cũng chỉ có một mình ngươi”, Tòng Dung vẫn một câu nói cũ.
“Vì sao?” Nàng không hiểu. Lúc trước nàng nghĩ Tòng Dung nói vậy là do nàng có võ công và thần kiếm, nhưng thực ra mọi chuyện dường như lại không phải như vậy.
“Bởi vì hắn yêu ngươi.” Tòng Dung nhìn nàng.
Mặt nàng biến sắc, nhớ lại những gì Phụng Thao Thiên đã nói, đã làm với nàng trong hai mươi ngày qua, chẳng lẽ ngoài đằng sau sự chiến đoạt cùng lăng nhục đáng giận thật sự là yêu sao?
“Ngươi hẳn cũng đã cảm giác được, hắn đối với ngươi là yêu quá mức…”
“Đừng nói nữa!” Nàng lớn tiếng giận kêu.
Không, nàng không muốn biết, cho dù nàng đã cảm nhận sự mê đắm của Phụng Thao Thiên dành cho nàng nhiều thế nào, nàng vẫn không muốn đối mặt với loại tình cảm gấy áp lực của hắn.
“Bất quá đây là số mệnh của hắn, hắn yêu ngươi nhiều như vậy sẽ hủy diệt hết thảy của hắn”, Tòng Dung lại nói.
Nàng trợn to hai mắt, không hiểu sao trong lồng ngực trống rỗng lại nổi lên một cảm giác đau đớn.
“Không phải hắn vẫn chưa bị hủy diệt sao? Ngươi muốn ta đi đối phó hắn nhưng ngược lại vì ta mà hắn khôi phục trí nhớ cũng giải trừ được rủa hình Không thuộc mình”, nàng ảo não nói nhưng chỉ mới được một nửa thì ngưng lại, sắc mặt trắng xanh.
Đây…chính là mục đích của Tòng Dung.
Hắn đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, cho nên mới cố ý đối với chuyện nàng bị bắt đi không hề quan tâm, chính là muốn tạo cơ hội cho nàng và Phụng Thao Thiên ở chung một chỗ, lợi dụng nàng để cho Phụng Thao Thiên khôi phục trí nhớ.
Tòng Dung nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, mỉm cười.
“Đúng vậy.” Hắn nhìn thấu lòng lòng nàng, gật gật đầu.
“Vì sao? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Làm cho Phụng Thao Thiên hồi phục trí nhớ, tương đương với để Ngọc Hoàng cùng toàn bộ thiên giới rơi vào tình cảnh nguy hiểm..”, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.
“Có một số việc, mạo hiểm mới có thể đạt được mục đích, cũng vậy, muốn trừ bỏ Lệ vương chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan này…”
“Đây không phải phương pháp gì, đây căn bản là hồ đồ, kế tiếp ngươi muốn làm sao mà đối phó hắn? Ngươi nói đi”
“Ta nói rồi, ngươi có thể đối phó hắn, ngươi thậm chí cái gì cũng không cần làm, hắn liền thua định rồi.” Hắn lần nữa cường điệu.
Nàng lại một lần nữa sợ hãi mà câm mồm.
“Vì sao ngươi chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ..Ta cùng hắn thực sự có liên quan với nhau? Ta…trước kia ta có yêu hắn sao?”, nàng gian nan nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Đáp án này, ngươi phải tự hỏi lòng mình..”
“Tâm của ta? Không phải tâm của ta đã sớm không thấy sao? Ngươi cầm tâm của ta đi, biến ta thành một khối thi thể chỉ có thể dựa vào thần kiếm để sống, một cái xác không hồn…”, nàng không kiềm chế được mà hét to.
“Ta không lấy đi của ngươi cái gì, Thủ Kiếm, tâm của ngươi, thật lâu trước đó đã bị chính ngươi ẩn giấu rồi”, trong đôi mắt sáng của Tòng Dung hiện lên một tia đau thương.
“Bị..chính ta?”, nàng ngây ngốc hỏi.
“Đúng vậy, ngươi đem tâm của ngươi cùng với đoạn trí nhớ kia giấu đến một nơi không ai chạm tới được”, Tòng Dung thì thào thở dài.
“Cái gì?” Nàng kinh ngạc
“Mấy ngàn năm trước ngươi gieo nhân hiện tại thì gặt quả, Thủ Kiếm, nghĩ sai một chút sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, bao gồm cả vận mệnh của ngươi. Lệ vương nghĩ hắn đã mất rất nhiều nhưng thật ra hắn đã có được cái hắn muốn nhất, cho nên hắn phải trả giá lớn, trở thành thú, chịu rủa hình Không thuộc mình, đều là kết quả mà thôi”, Tòng Dung khó có lúc nói nhiều như vậy nhưng vẫn không nói tới trọng điểm.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, mọi chuyện thật kỳ lạ. Ta vì sao lại muốn đem tâm của mình bỏ đi? Một người không có tâm làm sao có thể sống được…”
“Là không thể sống.” Tòng Dung lại thở dài một hơi.
“Vậy vì sao ta lại có thể sống đến bây giờ?” Tòng Dung chẳng những không giải trừ nghi vấn của nàng mà còn làm cho nàng hoang mang hơn.
Tòng Dung không hề nhiều lời, phe phẩy quạt lông xoay người tránh ra.
“Ngươi đừng nghĩ, chờ đến thời điểm ngươi tự nhiên sẽ rõ, hiện tại quan trọng nhất là nên bảo trọng bản thân, lần này xuống thế gian, nguyên khí của ngươi đã bị thương nặng”
Trong lời nói của hắn tràn ngập tâm ý, nàng nhớ tới bản thân với thần kiếm có liên hệ đặc thù, trong lòng vừa động liền hỏi “ Tòng Dung, là ngươi đã cứu ta phải không? Ngươi dùng thần kiếm giúp ta tục mệnh, giúp ta sống sót…”
Tòng Dung thân mình khựng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút trách cứ “ đúng vậy, ngươi làm việc ngốc, vốn đáng chết nhưng ta lại cứu ngươi”
“Vì sao ngươi muốn cứu ta? Thậm chí là tiêu hao pháp lực để giúp ta tục mệnh?”, nàng trừng lớn hai mắt, trong lòng chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn cảm thấy hắn đang có âm mưu gì.
“Ta chỉ làm việc ta nên làm, cứu ngươi tất nhiên là có lý do của ta”, giọng hắn mang đầy vẻ bí hiểm.
“Nguyên nhân gì? Ngươi luôn tự xưng là quan tinh, cũng chỉ có đoán trước mà không can thiệp nhưng ngươi lại lần nữa can thiệp vào cuộc sống của người khác, không hiểu phải tránh xa…” nàng đột nhiên tức giận cũng tràn đầy cảnh giác.
Nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ hoài nghi tư cách của Tòng Dung, nhưng hiện tại lòng nàng thấy lạnh run,. Người này trước giờ làm cho người ta không nhìn thấu. Hắn là thiện hay là ác?
“Ta không phải không hiểu, mà là không thể……” Hắn thở dài.
“Ngươi……”
“Tốt lắm, ngươi từ nãy giờ đã hỏi một loạt vấn đề, Thủ Kiếm ngươi không thấy phiền sao?”, hắn đột nhiên cười.
“Bởi vì ta có rất nhiều nghi vấn, mà những nghi vấn đó, chỉ có ngươi có biết đáp án.” Nàng nhăn mày, lúc này mà hắn còn cười được.
“Thật ra ngươi cũng đừng sốt ruột quá, chờ đến ngày mai khi Lệ vương xuất hiện, tất cả nghi vấn đều sẽ được giải đáp”
Lại là cách nói làm người ta chán nản, nàng giận dữ đang muốn truy vấn tiếp thì đã thấy hắn thần sắc khác thường, nhìn về Thừa Thiên cung.
“Bất quá, ta nghĩ ngươi có lẽ không cần chờ đến ngày mai……”
Nàng nghiêm nghị quay đầu, chỉ thấy một mảnh đen kịt yêu khí tới gần Thừa Thiên cung, sắc mặt đột nhiên biến.
“Hắn đến đây! Thế nhưng lại đến trước một ngày!” Nàng kinh sợ hô nhỏ.
“Quả nhiên là tác phong của Lệ vương, luôn thích chơi bài ngửa.” Tòng Dung hừ lạnh.
“Ta phải trở về……” Nàng đội mũ giáp, vội vã rút kiếm phải đi, lại đột nhiên không có lực, bước chân lảo đảo.
Tòng Dung đỡ lấy nàng,“Ta đi trước nhìn xem, ngươi luyện kiếm dưỡng khí sau lại đến.”
“Đừng nói giỡn, thời điểm này, ta thế nào còn có tâm tình luyện kiếm.” Nàng tránh khỏi tay hắn, hít thở sâu rồi nhắm hướng Thừa Thiên cung bay đến.
Tòng Dung đứng lại nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, thần sắc thâm trầm, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ngươi cho là ngươi vì sao sống đến tận bây giờ? Thủ Kiếm, bởi vì bàn cờ này không có ngươi không thể kết thúc, bàn cờ này đã chờ đợi mấy năm vì chờ ngươi để hạ nước cuối…”
Hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu, khuôn mặt thanh dật hiện lên một đạo sát khí.
Thừa Thiên ngoài cung, vốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Ngọc Hoàng mà khắp nơi giăng đèn kết hoa, lẽ ra phải là một cảnh tượng náo nhiệt nhưng lúc này toàn bộ cung bao trùm một không khí âm tà đen tối, sự vui mừng đều tan biến hết.
Một đoàn ma thú đang tác loạn chung quanh, toàn bộ cấm vệ quân cũng đã sớm xuất hiện đánh nhau với bọn chúng, Triệu Đồng cũng dẫn một nhóm thiên binh thần tướng đến hỗ trợ nhưng bọn ma thú lúc thì quấy rối phía đông, khi thì tụ tập phía tây, nhìn như rối loạn, không có trật tự nhưng lại tạo hiệu quả rất lớn, liên tiếp tạo nên sự khủng hoảng, làm cho thiên binh thần tướng cũng lâm vào rối loạn.
Thủ Kiếm đứng ở chỗ cao, liếc mắt một cái liền nhìn ra bọn yêu thú này được cao nhân chỉ điểm, cái gọi là tiến hành tập kích bất ngờ thật ra là dò xét sự phòng bị của thiên giới, cũng muốn làm nhiễu loạn lòng người.
Phụng Thao Thiên quả nhiên lợi hại, trước thời hạn lại sử dụng chiêu đột kích làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nàng cười lạnh, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng cho tương lai của thiên giới
“Xem ra, lần này Lệ vương là có chuẩn bị mà đến”, Tòng Dung đến sau, quan sát toàn bộ tình huống rồi nói.
“Lần này cùng lần mưu đồ đoạt quyền trước không giống nhau, Phụng Thao Thiên ngay từ đầu muốn làm lớn sự tình cho nên mới triệu đàn yêu thú này tới”, nàng nhíu mi nói.
“Võ Khúc đại nhân, bầy yêu quái này tác loạn khắp nơi dường như là cố ý để che giấu mục đích”, Triệu Đồng vội vàng chạy tới báo cáo.
“Có thấy Lệ vương không?” Nàng cảnh giác nhìn bốn phía.
“Không có.” Triệu Đồng lắc đầu.
“Hắn nhất định cũng đi vào thiên giới, đến tột cùng là ẩn ở chỗ nào?”, nàng lo lắng nói
“Ta vào cung xem sao, các ngươi phòng bị cẩn thận, đừng để bọn yêu thú xông vào cung”, Tòng Dung dứt lời liền bay vào trong cung.
“Triệu tướng quân, kêu bọn lính đi chuẩn bị ‘Phong hồn châm’ cùng ‘Kim cương tác’, thấy yêu ma lập tức công kích, giết không tha.” Thủ Kiếm lập tức ra lịnh.
“Dạ.”
“Toàn lực đề phòng, nhân mã của Lệ vương tuyệt không chỉ có bấy nhiêu đây, tăng thêm người tuần tra các tiên thần điện các,đừng để địch nhân thừa cơ xâm nhập”
“Tuân mệnh.” Triệu Đồng lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Nàng xoay người đi đến hậu cung, trấn an đám hậu phi cũng chức trách đầu tiên của nàng, giờ phút này, nàng cũng không mong đám nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện sai lầm gì.
Nàng điểm mũi chân bay lên, tính đến Phúc Lộc điện của hoàng hậu đột nhiên một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm làm nàng dừng lại, ngẩng đầu hình hành cung của Lệ vương đối diện Thừa Thiên cung phía xa xa, trong lòng chợt động.
Phụng Thao Thiên nhất định ở trong tòa cung điện bị bỏ hoang phế đó.
Nàng chuyển hướng, nhanh chóng đi về hành cung của Lệ vương.
Từ khi Lệ vương bị bắt, chịu rủa hình biến thành điêu tòa cung điện nguy nga, kiến trúc đẹp đẽ này đã bị Ngọc Hoàng ra lịnh cấm không cho ai bước vào. Nó liền giống như chủ nhân của nó, cũng bị bỏ rơi, cũng chịu cực hình, long đong, thống khổ.
Thủ Kiếm bước trên lối đi phủ đầy cỏ dại đi vào hoa viên, đình đài lầu các đã phai màu, mất đi phong thái vốn có, cảm giác như một người già tang thương, cô độc chờ đến ngày ra đi.
Cảm giác đau đớn cùng chua xót đột nhiên tràn qua người nàng, mặt nàng trắng bệch,giật mình đứng lại, thật lâu vẫn không động đậy.
“Ngươi đã đến rồi.”
Một âm thanh trầm thấp bỗng vang lên sau lưng nàng, nàng giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Phụng Thao Thiên không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Hắc bào ở ngoài, khoác áo cừu, tóc đen rối tung..phục hồi thành bộ dáng của Lệ vương Phụng Thao Thiên, khí thế càng thêm kinh người.
“Ngươi quả nhiên ở trong này.” Nàng trừng mắt nhìn hắn, tay cầm thần kiếm đề phòng, thân thể không hiểu sao cảm thấy căng thẳng.
“Ta thực không thích ngươi mặt bộ giáp này, che đi gương mặt xinh đẹp, còn có đôi mắt làm người ta mất hồn”, hắn nhìn nàng mặc bộ áo giáp mà đánh giá.
“Câm mồm! Ngươi đừng quá kiêu ngạo, Lệ vương.” Nàng biến sắc mặt giận xích.
“Thật sự là vô lễ a! Võ Khúc đại nhân, xông thẳng vào cung điện của ta, lại làm càn như thế, thật sự nên có người giáo huấn ngươi”, khóe miệng hắng gợi lên sự hứng thú.
“Nên bị giáo huấn là ngươi, hành vi sở tác sở vi của ngươi đã phạm vào lễ pháp”, nàng phản bác.
“Lễ pháp? Ai định lễ? Là ai lập pháp?” Hắn khinh miệt nói.
“Ta thật nhiều lời, lại quên người trời sinh luôn tự cho là đúng, cuồng vọng, tự đại, không tuân theo quy tắc…”, nàng hứ lạnh.
“A……” Hắn đột nhiên cười to ra tiếng.“Ngươi không biết là những câu nói này của hai chúng ta nghe thực quen tai sao? Năm đó, ngươi cũng xâm nhập hành cung của ta, vì Triệu phi mà khởi binh vấn tội, chính là bộ dáng này, ngay cả lời nói cũng không khác biệt…”
“Cái gì?” Nàng kinh ngạc.
“Ngày đó là kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp mặt a, chúng ta thậm chí còn đánh nhau, ngươi bị ta đánh rơi mũ giáp cho nên ta lần đầu tiên thấy được gương mặt của ngươi…”, Phụng Thao Thiên nói xong, suy nghĩ cũng trở nên phiêu du.
Lần đó, trong lòng hắn giống như có một tảng đá lớn rơi xuống, hắn nhớ rõ lúc đó ngực hắn như có sóng ngầm mãnh liệt, thật lâu sau cũng không thể bình ổn.
Có lẽ do trí nhớ của hắn bị che lại cho nên về sau vẫn có cảm giác mãnh liệt với nàng như vậy.
Nàng cường hãn, nàng tuyệt mỹ, nàng ương ngạnh, quật cườn…tất cả những gì thuộc về nàng đều khắc sâu trong lòng hắn, dù là chú ngữ cũng không thể bôi xóa được.
Thủ Kiếm biến sắc, phá tan suy nghĩ của hắn.
“Đủ, ta cũng không phải là đến cùng ngươi ôn chuyện, Lệ vương.” Nàng bất an khiển trách.
“Nga? Ta nghĩ ngươi là tới tìm lại một đoạn trí nhớ thuộc về hai chúng ta”, hắn nhướng mi.
“Ta đối với những chuyện đã phát sinh một chút hứng thú cũng không có…”, nàng trái lương tâm nói.
“Thật vậy chăng? Ngươi thật sự không muốn biết, trước đây chúng ta yêu nhau như thế nào sao?”, hắn chậm rãi đến gần nàng.
Nàng cả người chấn động. Nàng…… Thật sự đã từng yêu Phụng Thao Thiên sao? Có sao?
Cơ thể đột nhiên co rút nhanh, tựa như đã hiểu hết thảy nhưng nàng lại không đủ can đảm đển nhận đáp án này…
Hoặc là không thể nhận đáp án này, chỉ vì nàng không thể lý giải tại sao trước đây mình lại có thể yêu nam nhân ác danh này.
“Chúng ta ở đây hẹn hò triền miên vài lần, hoan độ đêm xuân mấy đêm, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không nhớ sao?” Hắn vươn tay muốn khẽ vuốt mặt nàng.
Nàng giơ kiếm ngăn cản tay hắn, nhìn chằm hắn, nói nhanhh “ đúng, ta đều đã quên hết tất cả, hiện tại ta chỉ biết nhiệm vụ của ta là giết ngươi”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, nhất thời trong lòng dấy lên lửa giận.
“Đã quên? Nói được thực đơn giản, ngươi đã làm chuyện đáng giận với ta như vậy rồi nói quên là xem như không có gì xảy ra sao?, giọng hắn lành lạnh, tràn đầy hận ý.
“Buông tay!” Nàng ra sức giãy dụa, lại phát hiện như thế nào cũng tránh không ra.
“Ngươi dùng sắc đẹp, dùng thân thể của mình để lấy được sự tín nhiệm của ta để rồi đến thời điểm quan trọng lại đâm ta một đao, đẩy ta vào địa ngục, ngươi còn mặt mũi nào nói ngươi đã quên không còn một mảnh?”
“Hừ, có lẽ đó là trừng phạt đúng tội của ngươi. Ta bất quá là làm chuyện nên làm thôi”, nàng cười lạnh.
“Cái gì?” Hắn giận dữ.
“Ngươi năm đó ý đồ soán vị xưng đế, hành vi sở tác sở vi của ngươi làm người khác khó chấp nhận, ta chỉ hận lúc đó không giết được ngươi nên hôm nay ngươi mới có thể làm loạn lần nữa”
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, lời của nàng làm tâm hắn đau cũng dập tắt một tia cảm tình cuối cùng của hắn dành cho nàng.
Lần đầu tiên hắn động chân tình, hắn yêu nàng nhiều đến mức muốn phế bỏ vương phi nguyên phối trên danh nghĩa, đưa nàng lên làm vương phi. Nhưng vì nàng là Tứ Thần quan, chung thân nguyện trung thành với Ngọc Hoàng cho nên hắn khởi binh đoạt vương vị, nguyên nhân chính là muốn thay đổi quy định buồn cười đó, có thể quang minh chính đại cưới nàng…
Nhớ lại hành vi của mình thật đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, tình cảm của nàng đối với hắn từ đầu đến cuối đều là hư tình giả ý, mà hắn lại không chút nghi ngờ.
Thật đáng giận, hắn làm sao có thể bỏ qua cho nàng? Làm sao có thể…
Lửa giận kích động làm cho hắn phóng ra một chưởng, đánh mạnh vào người nàng.
“A……” Nàng không thể né tránh, trúng một chưởng làm rớt ra mũ giáp,đau đến nhăn mặt.
Hắn liền nhanh tay nắm lấy tay nàng, kéo tóc nàng, nguy hiểm nheo lại hai mắt.
“Kẻ phản bội ta tuyệt đối không thể thoát khỏi bàn tay ta, ngươi cũng giống như vậy, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ chậm rãi tra tấn ngươi, đem ngươi biến thành một con rối có cảm giác nhưng lại không nói được, không động được, để cho ta chà đạp ngươi cho đến khi nào ngươi chết mới thôi..”
Hận ý của hắn dường như muốn ăn mòn nàng, làm cho tế bào toàn thân nàng đều đau, đau đến mức muốn khóc.
“Bởi vì, đây là ngươi nợ ta.” Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cuồng bạo gầm nhẹ.
“Ta không nợ ngươi bất kỳ cái gì, ngươi đừng nằm mơ..”, nàng không muốn yếu thế ở trước mặt hắn, lớn tiếng phản bác cũng muốn rút kiếm nhưng tay chưa đụng đến đã bị hắn nắm lấy.
“Đừng tưởng rằng có Tòng Dung đưa cho ngươi thần kiếm là ngươi có thể đối phó được ta, hắn lấy đi tâm của ngươi, lại xóa bỏ trí nhớ của ngươi về ta thì ta cũng có biện pháp làm cho ngươi nhớ lại tất cả. Mọi chuyện trước kia, nếu chỉ có mình ta nhớ rõ thì không công bằng, ta không cho phép ngươi một mình quên nó đi, trước khi ngươi trở thành con rối của ta thì hãy nhớ lại một chút…”, hắn hung ác, nham hiểm nói xong thì chậm rãi giơ tay phải lên.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng la to.
“Để xem ngươi sẽ xin lỗi ta như thế nào, ta muốn ngươi một lần nữa trải qua, nhìn xem sinh mệnh chúng ta từ khi bắt đầu quan hệ với nhau…”, hai mắt hắn sáng rỡ, hồng quang từ trong tay hắn bắn ra, trực tiếp đánh vào mi tâm của nàng.
Nàng ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, cảm thấy đau đớn khi bị đánh trúng, cảnh trí trước mắt trở nên mơ hồ, đầu cũng như bị cái gì bao phủ lại mà ý thức lại như bị một lực lượng rất mạnh hút đi qua, xuyên qua một mảnh sương mù. Nàng cứ như vậy bị kéo trở lại dĩ vãng trước kia, trở lại nơi trí nhớ bị đứt đoạn, trở lại tình yêu đã có trong nàng…