Chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là đuốc, Chính giữa doanh địa có một cái trống trận, phía trên mặt treo một con dê.
Tiếng trống, vốn là từ đây ra. Trong cả doanh địa, không có lấy một bóng người.
- Không ổn, rút lui!
Tướng lãnh này lập tức mang người rút khỏi doanh địa, tại bên kia bờ sông lớn tiếng quát lên:
- Tướng quân, không doanh, đây là một không doanh!
Lời còn chưa dứt, từ trên thượng du, truyền đến một hồi tiếng gầm gừ ầm ầm.
Giống như thiên hà tràn đến, hai bức tường nước cao lớn gào thét lao nhanh đến. Hoàng Phủ Tung không nghe rõ tiếng la của tướng lãnh bờ bên kia, nhưng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hôm nay đã gần kỳ nước lên, mực nước sông Ẩm Mã không có khả năng thấp như vậy.
Chỉ có một khả năng, có người ở thượng du sông Ẩm Mã chặn dòng nước chảy, mới xuất hiện kết quả như vậy.
Ba Tài này, chỉ sợ không phải là chủ soái quân khăn vàng. Đối phương có cao nhân.... Hoàng Phủ Tung trở thân nhảy lên ngựa, hô lớn:
- Chạy, chạy mau!
Xung trận ngựa lên trước, dưới hộ vệ tùy tùng đã phi ngựa như bay.
Nhưng đại đa số binh lính còn không biết rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Trơ mắt nhìn lũ lụt cuồn cuộn tràn tới. Lúc này mới phát ra la hét hoảng sợ.
Sông Ẩm Mã là thượng du Dĩnh thủy, bởi vì đợt rét đậm vừa qua, trong nước sông có không ít khối băng lớn chưa tan.
Mấy ngàn binh lính bị cuốn vào cơn hồng thủy. Rất nhiều người bị băng cứng đụng bay, sau khi rơi vào nước sông đã biến thành thi thể. Nước đã tích trữ hai ngày, mực nước thượng du sông Ẩm Mã cao đến đâu có thể tưởng tượng được.
Hai bờ sông sau khi bị hồng thủy cuốn qua, biến thành một mảnh lầy lội.
Khắp nơi đều là tử thi. Binh lính, cả ngựa.... Vũ khí, lương thảo trải đầy đất, cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Hoàng Phủ Tung chạy nhanh, hơn nữa còn chạy về chỗ cao.
Một khối băng cứng đã đập đến , đụng vào trên ngựa, chiến mã hí thảm một tiếng, đem Hoàng Phủ Tung đẩy rớt khỏi lưng ngựa.
Thân binh đi theo sau lưng, có người cỡi ngựa. Có người căn bản là không kịp lên ngựa. Có thân binh đem Hoàng Phủ Tung chộp vào trên lưng ngựa, điên cuồng xông lên một gò đất cao. Hồng thủy từ dưới chân cuộn trào mãnh liệt, tiếng va đập của các băng khối, thanh âm nước sông lao nhanh. Làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Hoàng Phủ Tung ngồi ở trên một ngọn đồi cao, chết lặng nhìn hồng thủy cuồn cuộn.
Đột nhiên hô to một tiếng:
- Tung... Đáng chết!
Cheng rút bội kiếm dưới sườn muốn tự vận. Có thân binh tay mắt lanh lẹ kịp thời ngăn cản Hoàng Phủ Tung.
- Tướng quân, ngài không thể chết được!
- Tung vô năng, bị tặc nhân lừa gạt, liên lụy ba quân tướng sĩ bỏ mạng, càng phụ ưu ái của hoàng thượng, để ta chết, để ta chết!
Mấy trăm binh sĩ cùng chạy lên ngọn đồi cao đồng loạt quỳ xuống,
- Tướng quân, ngài mà chết, chúng ta phải làm sao đây? Tại Dĩnh Âm còn có hai vạn đại quân, chúng ta còn có cơ hội mà..... Tướng quân ngài chết, ai sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta chứ?
Bảo kiếm trong tay Hoàng Phủ Tung bị thân binh cướp đi, ngẩn ngơ như khúc gỗ đứng tên thảo nguyên.
Đúng vậy, phải báo thù rửa hận!
Dĩnh Âm còn có hai vạn đại quân, ta còn có cơ hội rửa sạch sỉ nhục hôm nay.
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tung tinh thần tỉnh táo lại. Sau hừng đông, Hoàng Phủ Tung thu nạp tàn binh bại tướng may mắn còn sống, cũng chỉ còn lại bốn năm trăm người .
Hơn nữa phần lớn ngựa của bọn họ đều bị hồng thủy cuốn đi, Hà Nội kỵ binh, hôm nay biến thành Hà Nội bộ quân.
Đợi hồng thủy qua đi, Hoàng Phủ Tung tinh thần phấn chấn, mang theo tàn binh bại tướng bỏ chạy về hướng Dĩnh Âm. Trên đường đi chứng kiến vô số binh sĩ bị chết trong hồng thủy, Hoàng Phủ Tung lòng như đao cắt, không ngừng ở trên lưng ngựa trách cứ chính mình quá khinh địch.
Tặc khăn vàng, không đơn giản!
Tuy không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng Hoàng Phủ Tung không thể không đối mặt.
Có khả năng không tiếc hơn vạn tính mạng đồng bạn mà xếp đặt kế sách này, chẳng những túc trí đa mưu, mà còn tâm ngoan thủ lạt.
Ba Tài?
Chỉ là hạng người tầm thường, không đáng nhắc đến. Kẻ đáng sợ chính là, người ẩn dấu phía sau Ba Tài.
Hoàng Phủ Tung là vận khí tốt, mà Trử Yến cũng vì nhất thời chủ quan. Từ lúc mấy ngày trước, tướng lãnh khăn vàng Bành Thoát ở Trần Lưu đã phái người hướng hắn cầu cứu. Đối mặt với công kích hung mãnh của Chu Tuấn, Bành Thoát đã sắp duy trì không nổi. Cho nên Trử Yến sau khi xếp đặt kế sách này, đã dẫn nhân mã chủ lực lao thẳng về Trần Lưu, chuẩn bị cùng Bành Thoát giáp công nhân mã của Chu Tuấn.
Mà Ba Tài lại một đường lo lắng hãi hùng, hiện giờ đang tránh ở bãi đất thượng du sông Ẩm Mã ngủ khò khò.
Cho nên, Hoàng Phủ Tung lúc này mới có thể nhặt về tính mạng.
Chỉ có điều, khi tới là kỵ binh, mọi người tinh thần hăng hái. Lúc trở về biến thành bộ quân, còn phải ảo nảo tránh né giặc cỏ. Quả nhiên là cảnh tượng không hề vẻ vang.
Chạy một ngày sau, Hà Nội kỵ binh đã kỵ mã chạy như bay liên tục thật sự đã không còn chịu nổi.
Đã có vài chiến mã, bởi vì quá mức mỏi mệt mà mệt chết bên đường.
Hoàng Phủ Tung trong lòng biết tiếp tục như vậy thì không được. Nếu như bị tặc binh đuổi theo, tình huống hiện tại của bọn họ có thể là một người cũng không thoát.
Bất quá, chuyện trên đời này có đôi khi thật là cổ quái.
Lúc bầu trời sắp về đêm, một đám tàn binh bại tướng đói khổ lạnh lẽo, mỏi mệt vô cùng phát hiện một đội nhân mã ở dưới chân núi, hơn nữa đều là kỵ binh, xem những chiến mã kia, không biết so với chiến mã của bọn hắn trước kia còn tốt hơn gấp mấy lần.
Nhân số cũng không tính là nhiều, hơn ba mươi người.
Tuy rằng đều cầm vũ khí, nhưng bốn năm trăm người Hoàng Phủ Tung bên này, trong tay cũng đều cầm đồ chơi.
- Tướng quân, những người kia thoạt nhìn không phải quan quân. Hơn nữa người lúc này dám ở Dĩnh Hà huyên hoang, không phải phản tặc thì cũng là giặc cỏ. Chúng ta cứ như vậy chạy trốn Trời mới biết phải chạy tới khi nào. Không bằng, chúng ta đoạt ngựa của bọn hắn?
Nếu như lúc bình thường, Hoàng Phủ Tung tất nhiên sẽ thăm dò rõ ràng tình huống đối phương.
Nhưng tình huống hôm nay này, bảo vệ tánh mạng là đệ nhất. Hơn nữa thân binh nói cũng không sai. Lúc này người còn có thể huênh hoang khắp nơi. Không phải giặc cỏ cũng là phản tặc. Không quản bọn họ là giặc cỏ, hay phản tặc. Tất cả đều không trọng yếu.
Trọng yếu là, phải nhanh một chút chạy về Dĩnh Âm
Lập tức. Hoàng Phủ Tung làm ra một quyết định sai lầm nhất trong cả đời hắn, cũng là một quyết định cuối cùng trong đời hắn.
Mấy trăm quan quân ùa lên, lao thẳng tới những người kia. Trong lúc vội vã, đối phương lập tức lên ngựa nghênh chiến, một người cầm đầu đầu đội mũ sư tử vàng, mặc sư tử giáp. Dưới khố giống như long mã, bàn tay một đôi lôi cổ úng kim chuy, đúng là đoàn người Đổng Phi từ Uyển Huyện giết đến đây.
* * *
Sau khi rời khỏi Uyển Huyện, bọn người Đổng Phi ngày đêm thần tốc, ngựa không dừng vó tiến vào Toánh Xuyên.
Nhưng Toánh Xuyên lúc này đã biến thành thiên hạ của Thái Bình Đạo, cõi yên vui của giặc cỏ. Khắp nơi đều là phản tặc đeo khăn vàng, ngược lại quan quân thì nhìn như không thấy. Trên đường đi, đoàn người Đổng Phi cũng vài lần chạm trán quân khăn vàng. Chẳng qua may mắn nhân số của đối phương đều không xem là nhiều, liền bị bọn người Đổng Phi giết sạch, nghe nói tại thành Dĩnh Âm có quan quân đóng quân, đang chuẩn bị đến đó.
Mắt thấy trời sắp tối !
Người bên cạnh Đổng Phi cũng đều trong tình trạng kiệt sức mệt mỏi.
Hết cách đành dừng lại tại khe núi. Chuẩn bị nghỉ ngơi một lát ăn chút gì rồi mới xuất phát.
Ai cũng không tưởng được, một đám người cầm trong tay vũ khí đột nhiên vọt ra. Mặc dù không có mang theo tiêu chí khăn vàng, chỉ nhìn bộ dạng như vậy, là biết đối phương là đồ cùng hung cực ác. Nói thật ra, lúc này bộ dáng thủ hạ của Hoàng Phủ Tung cũng rất thê thảm, nhìn so với đám quê mùa không khác biệt gì. Nếu như là ngày thường, Đổng Phi còn có thể lưu tâm chú ý. Nhưng trên đường gặp tập kích số lần ngày càng nhiều, Đổng Phi không khỏi có chút chim sợ cành cong. Chứng kiến đối phương xông lại, không nói hai lời lật chùy giết ra.
Một bên Ngũ Khê man cự ma sĩ mỏi mệt, một bên là quan quân chật vật.
Tình huống mọi người đều không sai biệt lắm, cự ma sĩ tuy ỷ vào lợi thế của ngựa và binh khí, nhưng nhân số quan quân cũng rất nhiều.
Đại chuỳ Đổng Phi vung lên vung xuống, trong đám người liên tục thảm sát.
Nơi chùy đi qua, không một ai có thể ngăn cản. Giống như rồng trong quần người tung hoành ngang dọc, đấm đá, lại cắn xé, rồi va đập.
Hoàng Phủ Tung ở phía xa nhìn rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ một tiếng: trong phản tặc, quả nhiên là tàng long ngọa hổ. Mãnh tướng như thế, lại không thể vì triều đình hiệu lực... Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!
Bất quá đáng tiếc thì đáng tiếc, Hoàng Phủ Tung vẫn từ trong tay thân binh tiếp nhận một tam thạch ngạnh cung.
Giương cung lắp tên, nhắm ngay vào Đổng Phi. Nhẹ tay buông dây cung, mũi tên nhọn giống như sao băng lao thẳng tới Đổng Phi trong đám người.
Cuồng lang quát to một tiếng,
- Chủ công chú ý!
Một cái hổ vồ, lập tức nhào đến, xô Đổng Phi té xuống chiến mã. Mũi tên nhọn cắm ngay ở giữa lưng Cuồng Lang, Cuồng Lang mất mạng tại chỗ.
Con mắt Đổng Phi thoáng cái đã đỏ .....
Đại chuỳ tuy rằng đã rớt mất, nhưng giống như rồng có linh tình chạy tới bên cạnh hắn.
Phiên thân lên ngựa, rút Trảm Mã kiếm ra.
- Phản tặc, để mạng lại!
Âm thanh như cự lôi, tay múa Trảm Mã kiếm, một đường xông sát lao thẳng tới Hoàng Phủ Tung.
Khởi xướng hung ác này của Đổng Phi, sát pháp vô cùng hung tàn. Đao đao thấy máu, chiêu chiêu đòi mạng. Phàm là quan quân ngăn trở trước mặt hắn, đều bị hắn chém cho huyết nhục tung tóe, nát thành mảnh nhỏ. Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung âm thầm giật mình: trong phản tặc lại có nhân vật như thế?
Thân binh bên người tiến lên , bao vây Đổng Phi vào giữa.
Lúc này, cự ma sĩ đã liên tiếp bại lui. Có câu hảo hổ không chịu nổi quần lang, quan quân cũng liều mạng giết chóc.
Hoàng Phủ Tung mặt trầm như nước, trong mắt hàn mang ẩn hiện.
Lần nữa giương cung lắp tên, đang chuẩn bị bắn chết Đổng Phi, đột nhiên từ trong khe suối bên cạnh truyền đến một thanh âm:
- Chủ công, đừng kinh hoảng, không phải sợ, Đường Chu đến đây!
Nói thì chậm, nhưng lúc đó lại nhanh, một mũi tên nhọn gào thét bắn về phía Hoàng Phủ Tung.
Phù một tiếng, cắm vào giữa bả vai Hoàng Phủ Tung. Mà Đổng Phi cũng tại lúc đó chém bay thân binh bên người, lấy tay cầm một cái lao, nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay ném. Song phương cách xa nhau hơn mười bước, nhưng một cú ném của Đổng Phi, lại là nén giận mà ném, chẳng những lực đạo mãnh liệt, tốc độ lại nhanh như sao băng.
Hoàng Phủ Tung đầu tiên là bị mũi tên bắn trúng bả vai, tay mềm nhũn, cung tiễn rời tay.
Theo sát là một đạo ô mang phủ mặt, con mắt khép lại, thầm kêu một tiếng nói: mạng ta xong rồi!
Phốc....
Một chùm huyết vụ đã phun lên không trung.
“Dừng tay!”
Tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xe truyền ra, rèm xe nhướng lên, tử bên trong xuất hiện một mỹ nhân.
Nàng tuổi khoảng mười tám, da thịt nở nang, nõn nà, má phấn đúng là tân lệ. Đôi mắt tròn, lông mày lá liễu. Váy lá sen màu trắng, ngọc bội bên hông theo tiếng bước chân của nàng mà phát ra những âm thanh vui tai. Búi tóc như mây màu ngọc bích, càng làm rõ nét diễm hoa, vong eo nhỏ nhắn gọn gàng, di chuyển theo áo gấm, giống như gió lượn tuyết bay, vô cùng tha thướt, làm lòng người rung động.
Mỹ nhân ấy đứng ở đầu xe, má phấn lạnh như băng, như băng sơn vạn năm, Mà lại có khí chất đoan trang, chân mày nhíu lại có ý nổi giận, trong trầm mặc lại có sự dịu dàng, khiến người ta không khỏi tìm cách tiếp cận. Đổng Phi vốn dĩ đứng ở xa quan sát cuộc chiến, không hề muốn nhúng tay vào việc này. Nhưng khi mỹ nhân kia xuất hiện, sau khi đầu óc hắn ong lên một tiếng, lại trở nên trống rỗng.
“Tỷ tỷ….”
Đổng Phi thậm chí còn hoài nghi hắn đang nằm mơ, ngây người trên ngựa, mãi không thốt lên lời. Mỹ nhân kia rất giống với đại tỷ của hắn làĐổng Ngọc. Ngay cả Đổng Thiết đứng bên từng gặp Đổng Ngọc cũng không nén được thở nhẹ một tiếng, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào. Mỹ nhân kia mặc dù oán giận muôn phần phong tình. Bốn tên gia tướng lớn tiếng la: “Tiểu thư, quay vào trong xe, nguy hiểm.”
Nhưng mỹ nhân lại giống như không nghe thấy, mắt hạnh trợn lên, từng mắt về phía thanh niên kia nói: “Vệ Chính, xin ngươi hãy bỏ qua cho bốn người A Khổ.”
Thanh niên, lại có thể xứng danh là một tên vô lại của Hà Đông Vệ gia, Vệ Chính. Hắn nhìn thấy mỹ nhân xuất hiện, trong ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng tình dục. Thấy mỹ nhân mở lời, đột nhiên giơ cao tay.
Đám tùy tùng lập tức ngừng tấn công, vây quanh bốn tên gia tướng và mỹ nhân đang đứng ở đầu xe. Từ mặt sông một trận gió thổi tới, làm cho chiếc váy gấm lá sen bay phần phật, phảng phất như thần tiên nhẹ nhàng bay.Như mùi xạ lan hương thơm ngào ngạt mùi cơ thể. Mặc dù ở rất xa, nhưng Đổng Phi dường như cũng ngửi thấy. Ánh mắt hắn như dại nhìn Mỹ nhân, trong miệng thì thào: “ Tỷ tỷ, là tỷ tỷ sao?”
Vệ Chính cười hì hì: “ Đệ muội (em dâu), cuối cùng thì muội cũng lộ diện”
“Vệ Chính, ý ngươi là sao?”
Mỹ nhân môi như anh đào tách ra, thanh âm tuyệt vời êm tai. Mặc dù mang theo nỗi oán giận xem thường nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy như hoàng ca hót êm tai. Vệ Chính cười nói: “Em dâu, ngươi hỏi ta muốn làm gì. Ta lại phải hỏi người muốn làm gì. Ngươi được gả vào nhà họ Vệ ta, thì chính là người của Vệ Gia. Huynh đệ ta số khổ đã mất rồi, nhưng thân phận ngươi vẫn là con dâu Vệ gia ta, không thể thay đổi được.”
Mỹ nhân không nói gì. Trong ánh mắt có sự khinh thường lại có cả phẫn nộ.
“Ngươi không nói một tiếng đã đi rồi. Nếu như để người khác biết, lại cho rằng Vệ Thị ta không hiểu lễ nghĩa, áp bức ngươi….Hắc hắc, em dâu ngươi cũng xuất thân thế gia vọng tộc, bá phụ lại là danh sĩ đương thời. Nếu muốn về nhà, phải báo cho chúng ta chứ. Chúng ta sẽ sắp xếp cho ngươi trở về đúng không? Không từ mà biệt thế này, em dâu ngươi mất đi lễ nghĩa, kẻ làm huynh như ta đây lẽ nào lại không ngăn cản?”
Trong lời nói, dường như đều là đạo lý của hắn.
Mỹ nhân nói: “Nếu ta không quay lại, ngươi tính sẽ làm gì?”
“Ca ca này đành phải đắc tội với em dâu thôi….Bốn tên bỉ phu này ở giữa khiêu khích, đáng xử tử.”
“Nếu như ta trở về, có phải ngươi sẽ tha cho A khổ bọn họ chứ?”
“Tiểu thư, chớ thỏa hiệp những con gà gáy cẩu trộm giả dạng người này. Ta có phải chết, cũng không muốn tiểu thư về lại cái nơi ô hợp đó.”
Mỹ nhân thở dài, “A Khổ ca ca, các huynh có thể chết vì ta, sao ta lại có thể không quan tâm đến các huynh được.”
Ánh mắt Vệ Chính hoài nghi, “Em dâu, bây giờ ngươi nói gì cũng không có tác dụng. Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không động tay động chân, nếu như còn khăng khăng một mực, ta cũng đành phải phí chút sức lực mà thôi. Về phần bốn tên bỉ phu kia, ta có thể cho bọn họ chết nhanh chóng một chút.”
Lời nói còn chưa dứt, Vệ Chính đột nhiên thúc ngựa xông tới. Đưa tay tháo đại đao xuống, xoát xoát xoát một ngựa ba đao, mũi nhọn lóe lên, nhưng thật ra chứng tỏ hạ thủ một chút công phu. Thân thủ bốn người A Khổ không được coi là giỏi, chỉ dựa vào dũng khí trung thành mà chống đỡ đến bây giờ. Vốn đã mình đầy thương tích, làm sao so sánh được với tên Vệ Chính được nghỉ ngơi dưỡng sức kia.
A Khổ né không kịp, liền bị đánh ngã khỏi ngựa.Ba tên gia tướng còn lại vây quanh Vệ Chính, nhưng không đến ba hiệp, liền bị rơi xuống khỏi ngựa. Mỹ nhân thấy A Khổ bị ngã xuống ngựa, kêu lên một tiếng bi thương. Tên A Khổ này cũng không phải là gia tướng nàng mang đến, mà là hộ vệ của phu quân nàng.
Từ sau khi gả vào Vệ gia, địa vị của phu quân trong Vệ gia cũng không phải là vô cùng hiển hách, mất đi rồi cũng chỉ để lại vài phần đất cằn và bốn tên gia tướng này. Nếu không có A Khổ, thìđám người Vệ Chính đã sớm làm loạn, nàng lại càng không thủ được sự trong sạch.
Phụ nữ Vệ gia mắng nàng là sao chổi, nhưng đàn ông của Vệ gia lại đối với nàng như hổ rình mồi, bụng dạ khó lường. Nếu như không phải vậy, nàng cũng không đến mức tìm cách về nhà. Nhưng không nghĩ tới, tại bờ sông này lại mất đi tính mạng của bốn người A Khổ. Vệ Chính chém đầu bốn gia tướng, dương dương tự đắc.
“Đưa phu nhân về nhà.”
Đám tùy tùng lập tức lao tới, nào ngờ mỹ nhân đột nhiên lấy tay, từ trong xe đám tùy tùng lập tức lao tới, nào ngờ mỹ nhân đột nhiên lấy tay, từ trong xe rút ra một thanh bảo kiếm sắc bén lấp lánh.
“Cẩu tặc Vệ Chính, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu.”
Vừa nói xong, bảo kiếm gác ở trong cổ, như muốn tự sát để bảo toàn danh tiết. Đúng vào lúc này, một tiếng gọi như tiếng sét đánh truyền đến: “Đại ca, cứu lấy tỷ tỷ…cự ma sĩ, một tên cũng không được bỏ qua.”
Một đạo tiểu kích phá không phi tới, đâm thẳng vào thân ngưu. Lão ngưu một tiếng gầm nhẹ, đột nhiên lủi về phía trước, đứng ở càng xe bên chỗ mỹ nhân dừng chân vẫn chưa vững, lảo đảo một cái rồi ngả xuống.
Một đoàn chiến mã hùng tuấn gào thét mà đến, độc cước đồng sóc phần phật, quét một trận lớn.Xuất hiện ở bên cạnh càng xe, mỹ nhân vừa lúc ngã vào trong lòng người trên ngựa vừa xuống. Cổ ngọc mịn màng, bảo kiếm để lại một vệt máu, máu tươi ròng ròng chảy xuống. Cũng may, vết thương không quá sâu, không đủ để lấy mạng nàng. Chỉ là Mỹ nhân lúc ngã vào lòng Đổng Phi, người đã hôn mê rồi. Mặt mày toát ra vẻ bi phẫn cùng với đau khổ, làm Đổng Phi tan nát cõi lòng.
“Tặc tử phương nào, lại dám nhúng tay vào việc của Vệ gia ta?”
Vệ Chính ngồi trên ngựa lớn tiếng quát hỏi. Thấy mỹ nhân ngã vào lòng một tên quái dị, trong lòng nhất thời nảy sinh ghen tị. Thúc ngựa như muốn xông lên, nhưng bị một hán tử khôi ngô tướng mạo dữ tợn, mặt lạnh như tiền cản lại.Dưới hông một thất ngựa màu lông kim khí nhàn nhạt, vừa nhìn là biết cùng một loại Đại Uyên Lương Câu. Trong tay một đôi đại kích, trên ngựa quát lên nói: “Tiểu tặc, đầu của ngươi ông nội ta muốn rồi, nhớ kỹ tên của ông nội ngươi, mỗ gia Điển Vi Điển Quân Minh!”
Tiếng đến, ngựa đến, người đến… Đại kích mang theo một hình vòng cung kỳ dị, nguyệt nha kia giống như tiểu chi, đúng là một vòng trăng tàn, lóe ra tia máu kỳ dị. Kích mang theo tiếng gió. Vệ Chính đưa tay giơ đao nghênh đón. Chỉ nghe một tiếng đích, như tiếng động của chuông vàng đại lữ bình thường.
Vệ Chính bị đại kích này chém trúng, đầu một trận ong ong, ngựa dưới thân hí lên một tiếng thảm thiết. Bốn vó mềm nhũn, khụy gối xuống mặt đất. Vệ Chính cũng bị rơi xuống khỏi ngựa. Vừa đứng lên, chỉ thấy một con ngựa như long thần vọt xông tới. Tốc độ của thần câu cực nhanh, nhanh như tia chớp của sao đổi ngôi vậy, khiến người khác không thể né tránh.
Người trên ngựa xoay độc cước đồng nhân sóc liền đánh. Đầu Vệ Chính vẫn còn chút phát mộng, trợn tròn mắt nhìn đâị sóc đang tới, không biết né tránh thế nào. Chỉ nghe phốc một tiếng, huyết quang băng hiện, đầu bị đập nát, cơ thể càng bị tượng long đánh bay ra ngoài. Ngã trên mặt đất.
“Một tên cũng không để lại, một tên cũng không để lại.”
Đổng Phi bộ mặt dữ tợn. Giống như ác quỷ điên cuồng gào thét. Cũng khó trách, mỹ nhân này bộ dạng thật sự quá giống đại tỷ, mặc dù khí chất không giống, nhưng cương liệt từ trong xương tủy này, không hề kém cỏi chút nào.
Thấy mỹ nhân này, Đổng Phi liền nhớ tới đại tỷ. Trong sâu thẳm tâm hồn hắn, đối với đại tỷ có vài phần ái mộ. Chứng kiến mỹ nhân bị thương, Đổng Phi liền nhớ tới trận đại tuyết ban đêm ở Tây Bắc.
Đổng Thiết hiện nay thuật cưỡi ngựa đã không tồi. Một đôi thiết đao gãy bay lên bay xuống, hàn quang lóe lên, chỉ thấy huyết nhục vẩy ra. Mà Điển Vi kia càng thêm mãnh liệt, đại kích một chiêu là một, ai cũng không đỡ được một đòn của hắn.
Đám tùy tùng Vệ gia muốn tháo chạy, lại bị cự ma sĩ vây quanh. So sánh với những cự ma sĩ này mà nói đám tùy tùng Vệ gia quả thực không chịu nổi một kích. Cũng may cự ma sĩ chỉ phụ trách dọn dẹp ở vòng ngoài, trách nhiệm giết hại chủ yếu là do Điển Vi hoàn thành. Đổng Phi một tay bưng kín vết thương trên cổ mỹ nhân, cầm máu. Ngẩng đầu nhìn, thấy đò ngang đã trở lại. Rất dễ nhận thấy, người chèo đòấy nhìn thấy sát hại bên này, bị hoảng sợ không ít. Nếu đò vừa đi, chí ít cũng phải đợi một canh giờ nữa. Ở đây là địa bàn Hà Đông, hơn nữa mỹ nhân còn bị thương, Đổng Phi không muốn tiếp tục chờ nữa. Đò ngang cách bờ khoảng bước
“Tiểu Thiết, đưa chiếc đò kia mau quay lại cho ta, ta đến giúp ngươi”
Đổng Thiết bay lên trời, lao đến bên người Đổng Phi. Một tay nắm chắc tay Đổng Phi, đột nhiên thúc chiến mã, Đổng Phi xoay cánh tay, sử dụng toàn bộ sức lực, hét lớn một tiếng, ném Đổng Thiết từ bến đò về phía đò ngang giữa sông.
Nói ra, đây là việc làm rất nguy hiểm. Cần phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, sức lực của Đổng Phi và sự linh hoạt của Đổng Thiết cần phải kết hợp hoàn hảo mới có thể thành công.
Trước đó, hai người chưa từng rèn luyện qua việc này. Nhưng cho dù là Đổng Phi hay Đổng Thiết, đều vô cùng tín nhiệm lẫn nhau. Đổng Thiết trong không trung lộn một vòng cung vô cùng tuyệt diệu, giống như chim bay xa tới bước, đột nhiên giữa không trung lại dồn lực dựa vào không trung tiến xa thêm mấy bước. Lúc rơi xuống, vừa may tới mép thuyền. Đổng Thiết một đao chém vào mép thuyền, mượn lực bay lên, một tay bám vào mạn thuyền, thoáng chốc nhảy lên được trên thuyền. Thiết đao gãy đặt trên cổ của lái đò, “Quay lại, lập tức quay lại”
Người lái đò là một lão nhân bốn năm mươi tuổi, tuy rằng đã nhiều năm đưa đò, trải qua nhiều mưa gió, nhưng chưa từng gặp qua việc thế này. Sợ tới chân tay bủn rủn, tay không còn chút sức lực. Có ý phản kháng, nhưng nhìn thấy lệ khí dữ tợn trên khuôn mặt thanh tuấn của Đổng Thiết, trong lòng biết loại người này, tuyệt đối giết người không chớp mắt. Cắn răng chịu đựng cập thuyền vào bờ, Đổng Thiết đáp hai khối lên mạn thuyền,
Đổng Phi thúc ngựa lên thuyền đầu tiên. Hai tròng mắt của tượng long, nhìn chằm chằm vào lái đò. Mà Đổng Phi không lòng dạ nào lo lắng do dự cho đối phương, ôm mỹ nhân xuống ngựa hướng về phía bờ sông quát: “Đại ca, không cần để lại tên nào, ngựa thi thể , không để lại gì cả.Đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta phải gấp rút lên đường thôi.”
Điển Vi đang đánh rất cao hứng, vui tươi hớn hở cười nói: “Nhị đệ yên tâm, một tên cũng không chạy thoát…Cự ma sĩ xuất kích!”
Đám tùy tùng Vệ gia vốn bị đánh cho hồn bay phách lạc, chỉ còn lại vài người vẫn đang chống cự. Nhưng cự ma sĩ xuất kích, lại không giống với những kỵ binh xung trận bình thường.
Đổng Triệu trong lúc huấn luyện những người này, đặc biệt tăng bổ sung một hạng mục, đó chính là ném lao. Hắn cho rằng, ném lao là một tiêu chí của chủ công, thân làm cự ma sĩ, tất nhiên cũng nên nắm vững kỹ xảo này.
Cho nên trải qua hơn nửa năm huấn luyện, kỹ xảo ném lao của các cự ma sĩ đã rất thành thục. Sức lực trên không thể so sánh với tên quái vật Đổng Phi kia, nhưng cũng rất khả quan. Mỗi con ngựa có ba ngọn lao, cự ma sĩ, chính là lao ném ra.
Điển Vi bên này lui xuống, lao của cự ma sĩ liền bay vụt tới. Khoảng cách quá chật, tiến công lại vô cùng hung mãnh. Đám tùy tùng Vệ gia vẫn còn chưa kịp thở một cái, đã bị đánh cho giống như tổ ong vò vẽ vậy.
Vận khí tốt, một thương lấy mạng. Vận khí không tốt, trên người , chiếc thương, lại không đứt hơi nổi. Không chỉ là người, đến cả chiến mã cũng biến thành con nhím. Cự ma sĩ một vòng lao kết thúc, lại nghiêng ngựa tới, cũng không biết sống hay chết, thấy người là một đao.
Bến đò máu chảy thành sông, dưới sự chỉ huy của Điển Vi, cự ma sĩ đem từng thi thể, từng thây ngựa chết chém ném xuống dòng nước đang cuồn cuộn chảy, tỏa ra một đám bọt máu, rồi không thấy tung tích gì nữa.Sau đó, các cự ma sĩ này mới dẫn ngựa lên thuyền.
Thuyền không lớn, một lượt chỉ chứa được người, con ngựa. Đổng Phi nói với Điển Vi và Đổng Thiết: “Các người qua sau, ta qua sông trước, mang theo nàng đi tìm lang trung. Mọi người sau khi qua sông, liền tập hợp ở bến đò. Về phần bác lái đò, Tiểu Thiết ngươi phải mất chút công sức rồi, đừng giết hắn, thu xếp thích đáng cho hắn đi.”
Đổng Thiết vội vàng trả lời: “Chủ nhân yên tâm, Tiểu Thiết nhất định làm tốt việc này.”
Bác lái đò lần này coi như thật thà. Cự ma sĩ từng người nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn không dám có chút ý nghĩa gây rối nào trong đầu. Thật thà chạy tới chuyến, ước chừng mất hơn một canh giờ mới coi như đưa toàn bộ sang bên bờ kia. Thấp thỏm nghĩ những người này có giết mình diệt khẩu hay không? Đổng Thiết đi tới, từ trong túi lấy ra hai đĩnh vàng
“Ở đây có lượng, ta nghĩ cũng đủ cho ngươi cơm áo vô lo đến hết đời. Nếu ngươi thông minh, thì lập tức rời khỏi đây. Ta không cần biết ngươi đi đâu, nhưng hãy nhớ kỹ, việc gì cũng không nhìn thấy, hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra cả….Nếu để ta nghe được tin đồn gì, thì cho ngươi có trốn dưới sông, ta cũng bắt được ngươi lên, hiểu không?”
Một bên là mười lượng vàng, một bên là cương đao. Bác lái đò gật đầu liên tục, “Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân sẽ bán ngay cái thuyền này, sau đó rời khỏi nơi đây.”
“Người thông minh chớ làm chuyện ngu xuẩn”
Đổng Thiết vỗ vỗ hai má bác lái đò, nhảy xuống thuyền xoay người lên ngựa.
Lúc này, có hai cự ma sĩ đi tới bờ sông, nói là cách đó không xa có một thôn trang nhỏ. Đổng Phi đang ở đó chờ.
Đổng Thiết và Điển Vi mang người ngựa đi như bay tới. Còn bác lái đò thở phào một cái, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa. Có thể sống sót, đã là nằm ngoài dự tính của hắn. Nhìn tiền vàng trong tay, bác lái đò như đang nằm mơ. Những người này mặc dù từng người trông giống như hung thần, nhưng không thể phủ nhận, những người này thật ra cũng không tệ…
Tuy rằng không biết những người bị giết kia từ đâu tới. Nhưng bác lái đò cũng hiểu rõ, mối bất hoà trong đó, tiểu dân thường như hắn không có khả năng tham dự trong đó. Lưu lại đây, sớm muộn cũng bị liên lụy. Nếu như nói ra lai lịch của những người kia, chỉ sợ cũng vẫn là con đường chết. Chi bằng, cầm số vàng này mai danh ẩn tích. lượng vàng, đủ cho hắn lấy vợ, mua ruộng đất, tiêu dao sung sướng cả đời.
Chủ ý này quyết định, bác lái đò ngay ngày hôm đó tìm người bán thuyền. Người cô độc cũng không có gì phải thu dọn, suốt đêm đó rời khỏi bến đò. Về phần vết máu ở bến đò,…ha, đầu năm nay loạn lạc, mã tặc giặc cỏ nổi lên bốn phía….Mạng người như con chó, chết đi một người mà thôi, ai đi quan tâm tới những việc đó.
Vì thế, đoàn người Vệ Chính, biến mất. Người nhà Vệ gia lúc đầu cũng không để ý vì tên tiểu tử này thường xuyên mất tích là hơn cả chục ngày. Dù sao ở Hà Đông một mẫu ba phần mặt đất, vẫn không có mấy người dám đến trêu chọc Vệ gia. Hai mươi ngày qua đi, người Vệ gia mới ý thức được có chút không ổn. Nhưng lực lượng đuổi theo điều tra cũng không có chút manh mối