Sáng sớm, Đổng Phi sau một đêm không chợp mắt di dạo trong quân doanh, bỗng nhiên dụng phải Bàng Đức Công cùng cảnh ngộ đang đi tới. Đổng Phi không ngủ được vì lo lắng chuyện sau này sẽ đi đâu về đâu, còn Bàng Đức Công cũng sốt ruột vì không biết an trí lũ tù binh kia như thế nào. Hai người mắt thâm cuồng lên vì thiếu ngủ đụng phải nhau bất chợt nở nụ cười.
" Phi công tử, nếu không phiền, ta cùng ngươi đi dạo a?"
" Hân hạnh!"
Đổng Phi tuy rằng một đêm thức trắng, nhưng tinh thần xem ra vẫn rất tốt, sánh vai nhau bước đi, một lúc hai người đã đến bên bờ sông. Sáng sớm người qua lại cũng thưa thớt bởi hôm qua là kết thúc chiến sự vì vậy bọn họ cố níu kéo giấc ngủ thêm một chút.
Buổi sáng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Dòng sông nước lặng lẽ trôi, trong lòng bất tri bất giác nhận ra thời gian đã bước vào tháng sáu.
Bàng Đức Công đột nhiên mở miệng:" Phi công tử, ngươi sau này có dự định gì không?"
" Dự định?"
" Sau trận chiến này lệnh tôn nhất định sẽ được trọng dung ... còn ngươi? Ngươi có dự định gì ? Hay là ở trong quân doanh giúp đỡ phụ thân ..."
Đổng Phi ngắt một ngọn cỏ xanh cho vào miệng cắn cắn cảm giác mùi vị của cỏ cây, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:" Bàng công, nếu ta nói ta không muốn phụ thân ta sẽ thăng chức nhanh đến vậy, ngươi nhất định không tin?"
Bàng Đức Công chợt nhắm mắt nói," xin chỉ giáo cho?"
Đổng Phi khẽ thở dài một hơi nói:" Ta không có ý tưởng nào quá lớn, chỉ cầu cho người nhà khoái hoạt cả đời. Cha ta đã dấn sâu vào chốn quan trường, tuy có quyền mưu nhưng lại không biết được thế cục ... Ta rất lo lắng, hắn quan chức càng cao sẽ lợi dụng rất nhiều người ... mà tính tình của hắn ... Bàng công, xuất phát từ trong lòng của ta, ta chẳng bao giờ có cái gì là đền đáp quốc gia, cũng không nghĩ đến chuyện cứu vớt dân chúng qua cơn nước lửa. Ta chỉ có một sở cầu là gia đình bình an, hi vọng phụ thân trong tương lại sẽ không sảy ra chuyện gì."
Bàng Đức Công nghe được những lời này, bất giác nở nụ cười.
"Phi công tử, những lời ngươi nói, trái lại lão phu rất yên tâm. Ngươi và ta có nhiều điểm giống nhau, đều là người bình thường. Bất quá ngươi phải hiểu là người bình thường chỉ làm những chuyện bình thương! Hôm nay phụ thân ngươi đã là cánh diều no gió, có muốn ngăn lại cũng không được. Bây giờ không tính toán thì đến lúc nào mới tính toán đây.
Đổng Phi nói :" Ta cũng có chí cả, chỉ tiếc là tài năng chưa đủ."
"A"
Bàng Đức công nghẹ giọng nói:" Ngươi tài năng chưa đủ, nhưng chỉ cần biết dùng người thì có thể khắc phục được.
"Chính là, không có người nguyện chí cùng ta."
Đổng Phi nói những lời này thật sầu não, sau đó lặng lẽ cúi đầu. Đúng vậy, ai muốn vì hắn mà gia sức đây? Ngay cả sư huynh hắn, cũng không thể mời xuống núi được?
Bàng Đức công ngẩng đầu. Thật lâu mới nói:" Không phải là không có người nguyện cùng ngươi sát cánh mà là họ không nguyện ở dưới trướng của lệnh tôn."
Đổng Phi nói:" Bàng công, nhưng lời vữa nãy là thế nào?"
" Lệnh tôn tuy có chiến công, nhưng tính tình thì hấp tấp, lại không biết dung người, chính là lời ngươi vừa nói đó, mặc dù có quyền mưu, nhưng không hiểu được thời cuộc ... Phi công tử, nói những lời này ngươi đừng mất hưng. Ngươi nếu một ngày không tự lập ra môn hộ thì khó có thể chiêu hiền nạp sĩ."
Đổng Phi trong lòng chợt có sự bối rối.
Đây là người thư hai nói với hắn về vấn đề này. Lần trước là Quách Gia, bây giờ là Bàng Đức Công. Nếu như Quánh tuổi còn trẻ, lời nói không đáng tin thì Bàng Đức Công đa mưu túc trí, hắn không phải là bắn tên không đích. Tự lập môn hộ?
Bàng Đức Công nói tiếp" Hơn nữa, lão hủ chỉ nhìn là biết, Công tử muốn tự lập môn hộ, nhưng vẫn còn e ngại lệnh tôn. từ xưa một trời không thể có hai mặt trời, nếu công tử làm như thế tất nhiên là lệnh tôn sẽ không đồng ý. Sở dĩ con đường của công tử sau này còn rất dài, còn rất nhiều gian nan a."
Đổng Phi vội nói:" Mời tiên sinh chỉ giáo cho?"
" Chỉ giáo thì không dám ... Bất qua Phi công tử muốn bảo toàn được người nhà, lại không biết câu thỏ khôn thường có ba hang sao."
Bàng Đức Công trầm ngâm mất một lúc, rồi nói tiếp:" Lưỡng Châu về diện tích rất rộng lớn, lại là chỗ biên thùy, ở đó các bộ tộc hỗn tạp quần cư, dân chúng cực kỳ dũng mãnh và nhanh nhẹn. Tuy là rất lạnh, nhưng không phải là nơi không thể xây dựng được sự nghiệp. Tịnh Châu đã cùng với bọn Tiên Bị, Hung Nô giao tranh nhiều lần, nhưng thiên hạ coi trọng về binh, tốt nhất là cả Tịnh Châu và Lương Châu đều có quân đội nhanh nhẹn dũng mãnh, công tử là người vũ dũng, việc này có thể đảm đương được .
Lương châu, Tịnh châu ...
Đổng Phi suy nghĩ một chút, khom người nói:" Đa tạ Bàng công đã chỉ giáo."
Bàng Đức công đứng lên, cẩn thận chỉnh lại thắt lưng," đây cũng không phải là chỉ giáo gì, lão hủ chỉ tùy tiện nói, công tử cũng tùy tiện nghe. Mai lão hủ sẽ mang tiểu A Sửu quay lại Tương Dương, lần đi này sẽ là xa cách rất lâu mới gặp lại. Cùng với công tử tương kiến một thời gian cũng coi như là sự may mắn trong đời. Sắp phải chia tay lão hủ cũng có một lời muốn tặng cho công tử: từ việc bạo dân này là cơ hội cho công tử lập nghiệp, vận lần không nên buông tha. Ở đây ta có một quyển gọi là " đồn điền lục" là bạn tốt của ta là Hoàng Thừa Ngạn làm ( thằng này là bổ vợ của Khổng Minh đó ) nay đưa cho công tử coi như là lễ vạt đi.” Từ trong tay áo lão rút ra một quyển sách đặt vào tay Đổng Phi.
Đổng Phi nhạc nhiên nói:" tiên sinh định ngày mai rời khỏi đây?"
" Đúng vậy ... ha ha, lúc trước chỉ muốn tương kiên với công tử, lại không nghĩ trải qua nhiều chuyện như vây. Hôm nay mọi việc xong rồi, nhất định phải rời đi."
Bàng Đức công trở về, Đổng Phi vội vã đuổi theo. vậy mà, Bàng Đức Công đột nhiên nhỏ giọng nói:" Công tử ta nghe nói, Hoảng Phủ Tung bị phản tặc giết, lên tôn đã tiếp nhận chiếc ghế trống đó?"
"A..."
Đổng Phi trong lòng run run, khó khăn lắm mới không để cho mặt mũi có thay đồi gì cười cười, “ mọi việc đều phải có công văn"
" Hoàng Phủ là người nhân nghĩa , cũng là một trí sĩ trung trinh, chỉ sợ chuyện này có điều không đơn giản, công tử tốt nhất là nên cẩn thận một chút."
Đổng Phi hoảng sợ trông theo Bàng Đức Công, trong lòng thấp thỏm không yên.
" Lão hủ nghe nói, kẻ giết chết Hoảng Phủ Tung tuy là phản tặc nhưng lại có ngoại hình rất giống với công tử, bất quá công tử là người ngời ngời chánh khí đó lại là điểm bất đồng, tất nhiên là một chuyện hiểu lầm thôi. Chỉ là lệnh tôn là người đứng mũi chịu sao, chắc chắn sẽ bị lũ tiểu nhân lấy cớ làm hại. nếu ta là công tử, lập tức ly khai chỗ này. Sau này cố dấu tài một chút, sẽ không bị lũ tiểu nhân quấy nhiễu nữa."
Đông Phi với ánh mắt phức tạp nhìn Bàng Đức Công, đột nhiên có một loại xung đột chính là giết người diệt khẩu.
Nhưng giết lão thì có tác dụng gì. Do dự một lat, Đổng Phi khoanh tay hành lễ," đa tạ Bàng Công đã chỉ ra những điểm sai lầm!"
Bàng Đức Công cười cười, quay về doanh trại không nói môt lời nào nữa.
Sau khi trở lại quân doanh, hắn liền mang theo bàng thống trở về Huyện Uyển. Còn Đổng Phi thì ngồi thừ ở trung quân suy nghĩ rất lâu.
Buổi trưa, Đổng Trác tổ chức yến tiệc ở Uyển huyện tẩy trần cho Hà lão thái công. Đổng Phi không tham dự mà lén tìm Lý Nho," tỷ phu, ta có ý muốn li khai khỏi đây."
Lý Nho kỳ quái nói:" Li khai? Hiện tại li khai sao? Nhạc phụ còn muốn chờ thánh chỉ đến mang ngươi ra bái kiến."
" Đây là chủ ý của ta... huynh cũng đừng hỏi nguyên nhân gì nữa."
"Chuyện này, ngươi cũng phải nói cho nhạc phụ một tiếng chứ."
"Ta sẽ nói với phụ thân. Bất quá huynh cấp cho ta một ít lương thảo, ngày mai ta sẽ đi."
Lý Nho không hiểu vì sao mà Đổng Phi lại đột nhiên muốn đi. Hơn nữa lại vội vã đến như vây. Nhưng hắn đã không nói, Lý Nho cũng không hỏi thêm nữa. Lập tức gật đầu nói:" Lương thảo thì dễ lắm, ta có thể cho ngươi một ít."
Đông Phi không nói thêm gì nữa, liền trở lại quân doanh của cự ma sĩ. Hắn triệu tập tất cả thủ hạ đến.
" Ta có việc gấp, nên ngày mai phải li khai nơi này. Đại ca, Tam đệ, Bá Hầu ba người theo ta đi về Hà Đông một chuyến, Thúc Chí, Đổng Triệu, Hàn Đức, ba ngươi hãy tạm thời ở lại nơi này. Chờ thêm hai ngày nữa, chiếu chỉ của hoàng thượng tới, ta sẽ cầu xin phụ thân cho các ngươi một danh phận. phụ trách áp giải tù binh đên Lâm Thao... Ta ở Hà Đông bái kiến mẫu thân sau đó sẽ cùng các ngươi hội họp ở Lâm Thao."
Điển Vi trừng hai con mắt " Huynh đệ, chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
" Cái này, các ngươi đừng có bận tâm.
Đổng Phi cười cười một tiếng, " Dù sao chuyện này ta đã cho người xử lý. Ta đã trao cho phụ thân Hàn Mạnh Tân Hồ Binh, hơn nữa còn 1000 Cự ma sĩ bộ quân và 500 kỵ quân. Toàn bộ cho quy cho Thúc Chí chỉ huy. Hàn Mãnh, Đổng Triệu, hai ngươi phải theo mệnh lệnh của Thúc Chí ta không ở đây hắn chính là chỉ huy. nếu ta mà nghe thấy hai ngươi cai lại lời quân kỷ, Thúc Chí có tha cho các ngươi ta cũng không tha cho các ngươi."
Trần Đáo có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Đổng Phi, lại thấy Đổng Phi cho hắn một nụ cười khổ.
Lập tức minh bạch ra điều ảo diệu bên trong. Hắn là một tiểu nhân vật không quan trọng, ở lại trong quân sẽ càng an toàn. Mà chuyến đi của Đổng Phi lần này, vô cùng khẩn cấp. Vì vậy mới đem những chuyện kia giao phó. Trong lúc nhất thời trong lòng hăn dấy lên một trận cảm khái.
Hàn Đức, Đổng Triệu lĩnh mệnh lập tức cùng Trần Đáo ly khai quân doanh.
Đổng Phi ngồi tựa ở trên giường, suy nghĩ một chút:" Tam đệ, mang người đi tìm tỉ phu của ta, ta cần 3 ngày lương cho 800 người. mặt khác từ Huyện Uyển đi tới Hà Đông cũng phải có chút phòng bị không để lộ ra bí mất, nhất nhất không được lộ ra."
"Vâng!"
"Đại ca, 500 kỵ quân giao cho ngươi thông lĩnh, Bá Hầu sẽ đảm nhiệm phó tướng. ngươi đi tiếp quản chúng ngày mai ta sẽ có lệnh."
Điển Vi cùng Bùi Nguyên Thiệu cùng lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Thở phào một cái, Đổng Phi nhẹ nhàng bóp trán, trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nói:" Trung Hành, ngươi đích thân đến nhà Hoàng Trung tướng quân một chuyến xem thể trạng của hài tử. xem có bị gì không."
Mã chân đứng dây tuân mênh, không hiểu vì sao lại li khai.
Thầm nghĩ: chủ công hôm nay làm sao vậy, mệnh lênh đem tới đều là những địa điểm lạ ...
Trong đại trướng chỉ còn lại Đổng Phi cùng Hoàng Thiệu hai người. Đổng Phi lúc này mới đứng dậy, đi tới cửa nói với Đổng Thiết và Thành Lễ nói:" Ta cùng với lão Hoàng có chuyện cần bàn, các ngươi ra ngoài, nếu có ai đên lập tức báo ngay.”
Dứt lời hắn ngồi xuống .
"Lão Hoàng, ngươi xem cái này."
Đổng Phi từ ống tay áo lẩy ra quyển " đồn điền lục" đưa ra trước mắt Hoàng Thiệu.
Hoàng Thiệu chăm chú nhìn vào đó, con mắt đột nhiên sáng ngời, kinh hỉ nói:" Chủ công đây là thứ tốt, ở chỗ nào mà có?"
" Thứ tốt là được còn ở đâu mà có ... ngươi không cần phải hỏi nhiều. Ta có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn nhờ ngươi làm."
"Chủ công cứ phân phó."
Đổng Phi trầm ngâm một lát, " Ta đã mời phụ thân tâu lên triều đình, tha cho bọn bạo dân này. Những người này sẽ bị áp giải lên Lương Châu, Mậu Biên. nhưng ngươi cũng biết, Lương Châu cũng là một nơi khô cằn, khó mà sinh sống, những người này nếu tới Lương Châu rồi, nếu không xử lý được sẽ gặp phải chuyện phiền phức. Ta muốn ngươi làm chủ đồn điền, đem những người này an trí thỏa đáng... Nhưng trọng yếu nhất là những người này ngươi phải nắm chắc trong tay, ngươi nên nhớ kỹ.
Hoàng Thiệu nghe được trong lòng cả kính, mơ hồ đoán được trong đó có một chút mánh khóe.
Nắm chặt trong tay? Vậy phải chăng là nắm giữ đất của chủ công ở trong tay? có lẽ nào chủ công muốn tự lập môn hộ?
Có một loại hưng phấn mơ hồ, song song với cảm động phi thường.
Đây là một loại đặc biệt tín nhiệm a, chỉ sợ so với chức trưởng binh kia có phần to lớn hơn.
Lập tức đứng dậy khom người đáp:" Chủ công yên tâm, Thiệu sẽ dùng hết khả năng hành sự, để đền đáp được sự tín nhiệm của chủ công."
Mọi người đi rồi ...
Trong đại trướng vắng vẻ vô cùng.
Trong lòng Đổng Phi cũng có một sự trống vắng phi thường.
Một mình tựa ở trên giường nhưng linh hồn lại phiêu bạt ở một phương trời nào đó.Đổng Phi cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì. Cứ nhìn mãi lên trần nhà, mãi sau mới lật đật ra khỏi quân doanh.
Tiếng thét lớn lùi lại của lão Vương Thiêu Đương đã triệt để khiến cho quân sỹ mất đi ý chí chiến đấu. Nhốn nháo chạy loạn ra bốn phía, không kịp chạy thì xuống ngựa đầu hàng. Sa Ma Kha quyết không tha đuổi theo, cho nên sau đó, đám người Đổng Lục bị hắn bỏ lại phía sau khá xa.
Một người một trâu, mang theo Ngũ Khê man nhân, giết cho mấy ngàn người chật vật chạy trốn.
Trên đường lại thêm Đường Chu đặt phục binh, tại hai bên cửa sông một trận tên bay loạn xạ, khiến cho lão Vương Thiêu Đương càng mất đi ý chí.
Cũng may, hắn biết Lâm Thao bên kia còn có một đội nhân mã, mang theo tàn binh bại tượng chạy sang đó.
Mà dưới chân thành Lâm Thao, hào suất Lang Khương Ngạc Hòa vừa mới lập trại, nhìn thấy từ rất xa lão Vương Thiêu Đương đang chật vật chạy tới, cũng không khỏi kinh hãi. Theo cách nghĩ của hắn, tám ngàn thiết kỵ của Thiêu Đương đối phó với một cái mục trang nho nhỏ, thật dễ như trở ban tay! Như thế nào vừa mới được một lát, đã bị đánh cho khổ sở như vậy. Vội vàng tiếp trận, chuẩn bị ứng cứu cho lão Vương Thiêu Đương, không nghĩ tới lão Vương lại không chút tỉnh táo, xông thẳng về phía nhân mã của mình.
Ngạc Hòa lớn tiếng gọi:
- Chạy tách ra, lão vương Thiêu Đương, mau chạy tách ra!
Hắn rất rõ ràng, nếu như lão Vương Thiêu Đương cứ thế xông tới mà nói, phe mình vừa mới kết thành trận doanh lập tức sẽ bị phân tán ra.
Nhưng lão Vương Thiêu Đương này đã điên rồi, phía sau Sa Ma Kha rống lên một tiếng, không ngừng vang vọng.
Lão Vương Thiêu Đương không hiểu, sửu quỷ kia cưỡi trên một con trâu, làm sao có khả năng chạy nhanh như vậy?
Cũng khó trách lão Vương Thiêu Đương có cảm giác như thế, đầu ngưu dưới háng Sa Ma Kha, không phải là một đầu ngưu bình thường. Đó là một con dã ngưu của Phi Châu do lão man vương nhờ người ở Tây Vực mua về. Đan Tê nguyên bản là hậu đại của ngưu vương, cước lực và trùng kích lực, cũng không phải những đầu ngưu bình thường có thể so sánh. Nếu như chờ Đan Tê trưởng thành, tốc độ vị tất đã chậm hơn chiến mã.
Nháy mắt công phu, quân của lão Vương Thiêu Đương đã vọt tới trước trận của Lang Khương.
Một hồi hỗn loạn ở đầu trận tuyến, Ngạc Hòa đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong. Mắt mở trừng trừng nhìn quân Thiêu Đương xông đến làm rỗi loạn trận doanh phe mình.
Sát phía sau, Sa Ma Kha mang theo Ngũ Khê man nhân liều mạng xung phong qua đây, khiến trận doanh của Lang Khương người chết ngựa đổ(hàm ý quân doanh sẽ bị phá nát bét)
Sau khi bốn người Bùi Nguyên Thiệu tụ hợp, dẫn theo hai nghìn thiết kỵ cũng thuận thế lao đến. Thấy Sa Ma Kha lâm vào thế bị bao vây, bốn người không chút do dự, mang theo nhân mã lập tức trùng kích. Mặc dù tố chất không so được với cự ma sĩ, nhưng đám người này giết người cũng cực kỳ dũng mãnh. Thủ hạ của Hàn Đức, phần lớn xuất thân từ binh lính của Tần Hồ. Đánh trên ngựa không kém gì Lang Khương.
Đây thực sự là một nhánh quân tan tác, toàn quân lâm cảnh khó khăn.
Lão Vương Thiêu Đương chạy tới trung quân, bị Ngạc Hòa chỉ vào mũi thóa mạ.Cũng biết là mình đuối lý. Cho nên dù bị dội máu chó lên đầu, lão Vương cũng không dám nói lại một câu.
Ngạc Hòa ra lệnh cho thủ hạ huy vũ cờ thống lĩnh, kết trận chuẩn bị phát động công kích. Đúng vào lúc này, bên trong thành Lâm Thao truyền đến một hồi tù ngưu trang nghiêm. Bốn cửa mở rộng ra, từ trong thành nhân mã không rõ là bao nhiêu tuôn ra, lao về phía quân Lang Khương.
- Không phải Lý Tương Như nói là Lâm Thao Chỉ có mấy ngàn quân thôi sao?
Ngạc Hòa kinh sợ quát lên:
- Đây mà là có mấy ngàn quân sao? Ta xem nhân mã của họ, so với chúng ta còn muốn nhiều hơn!
Lão Vương Thiêu Đương bi phẫn không ngớt, giậm chân đấm ngực nói:
- Chính là Hàn Văn Ước lừa dối chúng ta. Bằng không Lý Tương Như làm sao lại không biết Lâm Thao có bao nhiêu nhân mã?
Lúc này, đi trách cứ người khác đã không còn nửa điểm ý nghĩa.
Đào mạng quan trọng hơn a…
Hậu quân bị nhân mã của Lâm Thao trung kích đến.
Ngạc Hòa mắt mở trừng trừng nhìn thiết kỵ của Lang Khương chạy trối chết. Nhưng hắn lại không có chút biện pháp nào khác.
Vẫn là lão Vương Thiêu Đương kịp thời phản ứng lại nói:
- Ngạc Hòa huynh đệ, lúc này chúng ta chỉ có thể hợp thành một khối vững chắc… Liều mạng đánh một trận, liều mạng đánh một trận đi. May ra có thể giết ra tìm lấy một con đường sống. Bằng không. Cả ngươi và ta ngày hôm này đều phải chết ở chỗ này.
Ngạc Hòa cũng tỉnh ngộ, vội vàng sai vệ binh thổi lên kèn lệnh phản kích.
Dưới chân thành Lâm Thao, mấy vạn nhân mã quấn lấy nhau, triển khai một hồi tê sát thảm liệt.
Tật lê cốt đóa của Sa Ma Kha đánh tới mức biến dạng, liền thẳng thắn ném qua một bên, tay múa Trúc Tiết Tiên. Ra sức trung kích về phía trung quân.
Toàn thân từ trên xuống dưới. Đều nhuộm là máu tươi.
Ngay cả thiết giáp trên thân Đan Tê cũng loang lổ vết máu. Mái tóc vàng phất phơ trong gió, người như biến thành hung thần ác sát.
Quân Lang Khương và Thiêu Đương liên tục lùi về phía sau.
Mắt thấy trung cờ lệnh của trung quân cách mình hơn ba trăm bộ, nhưng hết lần này tới lần khác địch nhân càng ngày càng đông, lại vô pháp tiến thêm một bước. Sa Ma Kha phẫn nộ quát lớn :
- Ngũ Khê man nhân, ngăn trở cho ta!
Hơn mười Ngũ Khê man nhân lập tức vây quanh người Sa Ma Kha . Hắn thu thồi Trúc Tiết Tiên, từ trên lưng trâu tháo xuống cự cung, giương lên.
Cự cung này, chính là năm đó Bắc Cung Bá tặng cho Đổng Phi , là Tượng Long Bảo Điêu Cung.
Đáng tiếc Đổng Phi không tinh thông xạ thuật, giữ ở bên người cũng không có tác dụng gì. Sa Ma Kha thì ngược lại, vừa thấy đã sinh ra cảm giác yêu thích.
Sa Ma Kha tay nâng Tượng Long Bảo Điêu Cung lên, kéo cung thành hình bán nguyệt, mạnh mẽ buông dây cung.
Tượng Long tiễn được đặc chế rít lên một tiếng vun vút lao đi. Tượng Long tiễn này so với tiễn bình thường to và sắc hơn một chút.Trong lúc chế tạo, Bồ sư phụ đã đục thêm rất nhiều lỗ nhỏ trên thân tiễn. Khi phá không bay đi, không khí trong lỗ nhở bị đè nén, sinh ra tiếng rít chói tai bén nhọn, như tiếng gào khóc thảm thiết.
Ngạc Hòa đang lúc chỉ huy nhân mã chống địch, đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít chói tai truyền đến. Ngẩng đầu nhìn lên, thì Tượng Long tiễn đã đến trước mặt.
Không đợi hắn kịp phản ứng, mũi tên sắc nhọn đã xuyên thấu qua đầu hắn, phốc một tiếng, kéo hắn bay khỏi lưng ngựa.
- Tặc tù() đã chết, các người còn chờ gì nữa mà không xuống ngựa đầu hàng?
Theo tiếng gầm thét giận dữ của Sa Ma Kha , sĩ tốt dưới trướng cùng nhau gào thét:
- Tặc tù đã chết.
- Chết…
Quân Lang Khương và Thiêu Đương đang một hồi chống đỡ vất vả, rốt cục cũng không thể nào kiên trì nổi nữa. Lập tức tan rã, dưới ánh tà dương lưu lại một mảnh hỗn độn.
Cổ Hủ đứng ở trên cửa thành, nhìn tử thi rải khắp núi đồi, chung quanh chiến mã bơ vơ không chủ, trong lòng sinh ra một loại ý niệm cổ quái.
- Vậy mà thắng sao? Ta đến bây giờ, còn chưa xuất ra kế nào mà!
Đồng thời, khiếp sợ khi thấy Đông Phi lại có thể có nhiều dũng tướng như vậy. Cho dù là Sa Ma Kha hay là đám người Bùi Nguyên Thiệu, đều phô bày ra vũ dũng bất phàm. Có được những tinh binh, dũng tướng như thế này, chủ công… thực sự có thể thành đại sự.
Nghĩ tới đây, Cổ Hủ không khỏi cảm thấy một loại áp lực.
Bên người chủ công, cũng không phải không có cao nhân chỉ điểm… Nếu như ta không chịu xuất lực, chỉ sợ sẽ chủ công nhìn ta với ánh mắt khinh thường.
- Cổ chủ bộ, đang suy nghĩ gì thế?
Ngưu Phụ lúc này xuất hiện ở phía sau Cổ Hủ, hỏi.
Cổ Hủ cả kinh, bất quá sắc mặt vẫn như trước bình thản, quay đầu cười nói:
- Hủ chỉ là đang suy nghĩ, thủ hạ của Phi công tử, sao lại nhiều đến như vậy.
Ngưu Phụ nghe thế thì ha ha cười:
- Cổ chủ bộ, chờ ngươi chứng kiến A Sửu xuất thủ, e là ngươi sẽ không cho rằng bọn họ mạnh mẽ nữa.
- Ồ, Phi công tử so với Sa Ma Kha kia còn dũng mãnh hơn sao?
Đối với sự vũ dũng của Đổng Phi, Cổ Hủ chỉ nghe nói qua, nhưng chưa một lần nhìn thấy. Trong đầu không khỏi có một loại cảm giác, chuyện được kể lại, chung quy khó tránh khỏi sẽ có điểm khoa trương. Bất quá, chân chính làm hắn bái phục, không phải là sự vũ dũng, mà là sự quyết đoán của hắn.
Sau ngày đó, Cổ Hủ từng hỏi qua Đổng Phi:
- Nếu như lúc đó, ta không hô dừng tay, một đao đó của chủ công, có chém xuống hay không?
Đổng Phi lúc đó chỉ cười hắc hắc, thần sắc bình tĩnh nói một chữ:
- Sẽ!
Cổ Hủ hỏi:
- Chủ công, Hủ không rõ một việc… Thanh danh của Hủ không hề hiển hách, nhưng vì sao có thể được chủ công coi trọng như vậy? Xin thứ cho hủ mạo muội, lúc trước cùng chủ công nói chuyện, hủ thậm chí có thể cảm giác được, chủ công có chút e ngại Hủ.
Câu trả lời của Đổng Phi khiến cho Cổ Hủ giật mình:
- Người khác không biết lão sư mới như thế, nhưng Phi quả thực rất rõ ràng. Cái tài của lão sư, có thể nói ở chữ độc. Hai chữ độc sĩ, hoàn toàn xứng đáng với lão sư. Cho nên, Phi tuyệt đối sẽ không để lão sư đầu nhập dưới trướng của người khác. Chỉ sợ một thân thật tài hoa, cũng phải giấu tài mà sống.
- Sao chủ công dám khẳng định, Hủ đầu nhập dưới trướng của ngài, sẽ xuất toàn lực?
Đổng Phi lúc đó sải bước về phía chiến mã, cười ha hả mà nói một câu:
- Bởi vì chúng ta đều cùng một dạng người!
- Cùng một dạng người?
- Lão sư người vì bảo toàn bản thân mà thiết kế thiên hạ, Phi cũng vì người nhà, mà vô địch khắp thiên hạ.
Một trận đánh ở Lâm Thao, thiết kỵ của Thiêu Đương hầu như toàn bộ bị tiêu diệt. Mà quân Lang Khương cũng thiệt hại phân nửa, có thể nói là hơn cả thảm bại. Hốt hoảng mở một đường máu, lão Vương Thiêu Đương hoảng sợ như chó nhà có tang. Mang theo mấy nghìn người bỏ chạy về phía quận thành Lũng Tây. Chỉ cần có thể bình an đến quận thành, hắn còn có có hi vọng vùng lên.
Bất quá lão Vương Thiêu Đương lại mơ hồ cảm giác thấy thiếu chút gì đó. Trong đầu có chút thấp thỏm bất an.
Dọc theo đường đi, không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Bất luận là gió thổi cỏ lay, cũng đều làm cho lão Vương Thiêu Đương hết hồn. Thù của con trai? Coi như hết…
Khó trách Hàn Văn Ước sống chết không chịu xuất binh đánh Lâm Thao, nguyên lai hắn đã sớm biết, người của Đổng Gia lợi hại.
Nhưng vì sao hắn không nói ra chứ?
Lão Vương Thiêu Đương đầu tiên là cảm kích, chợt lại là một trận phẫn nộ khó hiểu.
Chờ trở về quận thành, nhất định phải giết tên Lý Tương Như đáng ghét kia. Nói cái gì mà Lâm Thao chỉ có mấy ngàn người… Con mẹ nó không biết hắn làm thái thú cái kiểu gì, lại có thể đem mấy vạn người nói thành mấy nghìn người. Lúc này đây, thực sự là có chút tính toán không chu đáo mà.
Quá nửa đêm, đã nhìn thấy tường thành ở phía xa xa.
Lão Vương Thiêu Đương lúc này mới dám thở dài một hơi. Trên đầu tường thành, đại kỳ đề chữ “Lý” lay động, chứng tỏ nơi này coi như là an toàn.
Mang theo tàn binh bại tướng chạy đến chân thành.
Lão Vương Thiêu Đương xuất mã chạy về phía trước, hướng phía đầu tường thành lớn tiếng hô:
- Người trên thành, mau mau mở cửa thành, mở cửa thành!
Im ắng, một điểm thanh âm cũng không có.
Lão Vương Thiêu Đương kỳ quái chính là: chuyện gì đã xảy ra?
Giữa lúc đó, chợt nghe một hồi trống cao vút sôi sục vang lên trên đầu tường thành, cùng lúc đó đột nhiên một đạo nhân mã giết ra.
Dẫn đầu là một đại tướng, toàn thân khôi giáp đen bóng.
Trong tay là một đôi đại kích bằng sắt nguyên chất, mặt vàng nhạt, hùng vĩ tựa một đầu lão hổ.
Bên cạnh còn có một tướng quân trẻ tuổi, tay cầm cổ nguyệt đao, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đại hán như lão hổ hét lớn một tiếng:
- Phản tặc, ông nội Điển Vi của ngươi chờ ngươi ở đây đã lâu!
Lời còn chưa dứt, trên đầu thành tức thì sáng rực.
Một viên mãnh tướng xuất hiện ở trên đầu thành. Dưới ánh đèn chiếu rọi, dũng tướng này mặc một bộ giáp bằng da trâu, bao tay bằng đồng, áo khoác màu đen theo gió tung bay phấp phới. Thân cao hơn chín thước, vai rộng eo tròn, mồm rộng mũi sư tử, một đôi mắt dài nhỏ, chăm chú nhìn lão Vương Thiêu Đương.
- Lão Vương Thiêu Đương, quân thành Lũng Tây đã thuộc quyền nắm giữ của triều đình. Phản tặc Lý Tương Như đã mất mạng, sao còn không xuống ngựa đầu hàng?
- Ngươi là ai?
Lão Vương Thiêu Đương mơ hồ đoán ra thân phận của người nọ, nhưng vẫn như cũ nhịn không được lớn tiếng quát hỏi.
Dũng tướng trên đầu thành cười ha hả:
- Ta thường nghe người ta nói, lão Vương khắc con rối có tên của ta làm bia ngắm, mỗi ngày phải bắn vài tiễn mới có thể cảm thấy thoải mái. Hôm nay ta ở chỗ này, vì sao còn cố hỏi làm gì? Mỗ là Lâm Thao Đổng Phi.
Cừu nhân giết con, đã ở ngay trước mặt.
Nhưng không biết vì sao, lão Vương Thiêu Đương lại không có nửa điểm hận ý.
Có lẽ là ngày này đã định trước, hơn một lần ngay khi đại sự sắp thành, Đổng Phi này lại hoành không xuất hiện. Hôm nay hắn lại một lần nữa phá hủy chuyện tốt của mình. Trách không được vừa mới cảm thấy quên chuyện gì đó.. Tại mục tràng, không nhìn thấy Đổng Phi, thì cũng đã biết kết quả.
- Đổng Phi, nếu ta hàng ngươi, ngươi có thể tha những thuộc hạ này của ta không?
Lão Vương Thiêu Đương chỉ một ngón tay về phía Khương nhân ở phía sau. Những người đó không chỉ là người Thiêu Đương, đại bộ phận lại là nhân mã của Lang Khương.
Lại nói tiếp, nhân số phe mình chưa chắc đã ít hơn đối phương. Nhưng người thì kiệt sức, ngựa hết hơi, sao có thể tiếp tục đánh nữa?
Đổng Phi có chút do dự:
- Người khác có thể không giết, nhưng riêng lão Vương… Phi mặc dù không muốn giết ngươi, nhưng quốc pháp khó mà khoan dung.
- Chỉ cần công tử có thể cam đoan không giết những thuộc hạ này của ta, lao Vương Ta nguyện ý chết.
- Cái này, ta có thể cam đoan.
Lão Vương Thiêu Đương sau khi nghe xong, thở phào một hơi. Cheng một tiếng rút ra bảo kiếm, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Bắc Cung Bá Ngọc, ngươi ta tính tới tính lui, chỉ sợ kết quả, cũng vẫn là công dã tràng. Con của ta, không cần chờ lâu nữa, lão cha ta đến bổi tiếp ngươi…
Nói xong, bảo kiếm hoành ngang một nhát, máu tươi bắn mạnh ra…
() Tặc tù: tù trong tù trưởng, tặc trong phản tặc. Một chữ ghép để gọi thủ lĩnh là phản tặc. Việt Nam mình chắc hiếm khi có từ ghép kiểu này.