Ánh ban mai chiếu vào mục trường. Một ngày mới lại đến!
Sẽ là một thời tiết đẹp, chí ít thì đó là một thời tiết đẹp hiếm có vào ngày đông...
Huyên náo ngày hôm qua đã qua đi, mọi người nghênh đón một ngày mới.
Đổng Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh vào mi mắt lại là khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Lục, nhưng có vẻ tiều tụy.
- Chào buổi sáng!
- Công tử, chào buổi sáng!
Đổng Lục đã quen với cách chào hỏi mang theo mùi của thế giới tương lai này, nàng mỉm cười đáp lại.
Nhưng nhìn ra được nụ cười của nàng rất miễn cưỡng. Đổng Phi xoay người ngồi dậy, nhưng phát hiện y phục vẫn mặc chỉnh tề trên người, nhưng y nhớ kỹ ngày hôm qua hình như không phải là bộ hiện giờ. Gãi gãi đầu, đối với việc ngày hôm qua nhớ không rõ lắm. Nhìn bốn phía, Đổng Phi không khỏi lần thứ hai sửng sốt.
Đây không phải phòng hoa chúc.
Hoặc là nói, ở đây đã từng là phòng ngủ của y, nhưng khi thành thân lão phu nhân đã chuẩn bị cho y và Đổng Lục một gian phòng mới.
Mà gian phòng ngủ này từ lúc trước khi thành thân, y chưa từng tới đây.
Nhưng sao mình lại ở đây?
Đổng Phi trầm tư suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra sao mình lại ngủ trong phòng này.
- Lục Nhi, nàng vẫn tốt chứ?
- Lục Nhi rất tốt. . .
Đổng Phi cau mày hỏi:
- Sao ta lại ở chỗ này?
Đổng Lục gượng cười một tiếng:
- Công tử quên hết rồi sao? Ngày hôm qua công tử uống rất nhiều, lại không chịu để người khác đưa đi. Trời mới biết sao công tử lại đến đây. Lục Nhi đợi đến nửa đêm không thấy bóng công tử đâu... Sau đó mới phát hiện, công tử đang ngủ ở chỗ này đấy. Nghĩ là công tử sau khi uống rượu không tỉnh táo, theo thường lệ trở về gian phòng của mình, hiện tại lại tới hỏi ta?
Bừng tỉnh đại ngộ, Đổng Phi vỗ mạnh vào đầu.
- Coi trí nhớ của ta này!
Ngẩng đầu nhìn Lục Nhi, Đổng Phi loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như y đi nhầm phòng, vậy tối hôm qua. . . Hình như rõ ràng có quan hệ phu thê với Lục Nhi. Nhưng nghe giọng điệu của Lục Nhi, lại hình như chưa từng xảy ra gì hết.
Cái loại cảm giác này mơ hồ còn nhớ rõ mà!
- Lục Nhi, chúng ta. . .
- Được rồi, đừng hỏi nữa. Nhanh đứng lên đi, chúng ta còn phải đi vấn an phu nhân và lão phu nhân nữa.
- A, coi trí nhớ của ta này, cả chuyện này cũng quên!
Nói rồi Đổng Phi đứng dậy khỏi giường. Cảm giác kích tình đêm qua vẫn còn. Nếu như là thật, vậy đối tượng là ai?
Đổng Lục như một tiểu thê tử hiền huệ, sửa sang quần áo cho Đổng Phi, rửa mặt chải đầu xong xuôi.
Thừa dịp lúc này, Đổng Phi lại nhìn thoáng qua gian phòng. Phòng ngủ vẫn là bố cục như lúc trước y ở, chẳng qua hình như có một số điều chỉnh. Tỷ như, bàn sách trong phòng. Trong trí nhớ của Đổng Phi nó vốn đặt ở bên trong thư phòng, nhưng hôm nay lại ở chỗ này. Còn có sách đặt trên bàn, còn có một chiếc đàn cổ thất huyền làm bằng gỗ ngô đồng.
Đổng Phi càng nhìn càng cảm thấy không đúng, loáng thoáng cảm thấy khả năng y đã làm sai chuyện gì.
Đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nhi. Người nàng đột nhiên cứng đờ, như con chim nhỏ dựa sát vào lòng y.
- Lục Nhi, mấy ngày nay ai ở đây?
Người Đổng Lục khẽ run lên, ngẩng đầu cười nói:
- Không có ai hết, là Lục Nhi tạm thời ở đây thôi.
ikienthuc.org
- Nàng ở đây?
- Đúng vậy, bàn sách đó cũng là ta dọn qua. Trước khi đi ngủ sẽ xem sách một chút, nó sẽ thuận tiện hơn là đặt ở trong thư phòng.
- Phải không?
Đổng Phi rất nghi hoặc nhìn Đổng Lục, nhạy cảm nhìn ra nàng đang nói dối.
Hơn nữa cái mùi trên người Lục Nhi không giống cái mùi như lan như xạ trong trí nhớ đó lắm. Mặc dù cũng rất thơm, nhưng Đổng Phi có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải cùng một mùi hương. Mùi hương trên người Lục Nhi hơi tương tự mùi cây oải hương, một loại đặc sản của Sắc Lặc xuyên. Đổng Phi ngửi được, nhưng mùi thơm tối hôm qua lại hình như rất khác loại.
*Sắc Lặc xuyên: nơi ở của tộc Sắc Lặc.
Muốn hỏi lại, nhưng Đổng Lục đã giục y đi bái kiến phụ mẫu.
Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Đổng Phi cùng Đổng Lục ra khỏi phòng. Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Đổng Phi nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Khẳng định là đã xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Đổng Phi đã có thể khẳng định. . .
Nhưng rốt cuộc là ai?
Đổng Lục khẳng định biết đáp án, nhưng Đổng Phi lại không thể đi hỏi.
Dù sao đêm tân hôn, để cho tân nương tử ngủ một mình, mà y lại cùng một nữ tử khác trăng hoa, thế thì không thể nào nói nổi. Trong lòng rất hổ thẹn, Đổng Lục cũng không nói tiếng nào. Trong lòng Đổng Phi cũng lại càng cảm thấy có quỷ.
Làm rõ ràng mọi chuyện sao?
Vậy đối với Lục Nhi chẳng phải là quá tàn nhẫn.
Đổng Phi lòng mang ý xấu, mà Đổng Lục dọc theo đường đi cũng không nói một tiếng.
Hai người tới phòng nghị sự, y theo quy củ bái kiến tổ tiên, sau đó lại dập đầu cho lão phu nhân cùng phu nhân, coi như là chính thức hoàn thành tất cả mọi việc.
Quỳ gối trên bồ đoàn, Đổng Phi lèn nhìn lướt qua mọi người trong phòng nghị sự.
Ngoại trừ lão phu nhân cùng phu nhân, thì toàn là thành viên của Đổng gia.
Lão phu nhân nở nụ cười hiền hậu:
- A Sửu, hôm nay ngươi thành thân rồi, cũng đã có nhà, xem như là trưởng thành. Theo đạo lý, ngươi vẫn chưa tới tuổi nhược quán (20 tuổi), hơn nữa đây vốn là việc của phụ thân ngươi. Nhưng nãi nãi vẫn cảm thấy ngươi nên có tự rồi. . . Ta và mẫu thân ngươi đã thương lượng qua, lấy cho ngươi một cái tự. Nếu cha ngươi sau này cảm thấy không hài lòng, còn có thể sửa lại. . .
Đổng Phi cũng không có ý kiến với việc này, cung kính nói:
- Tạ nãi nãi ban thưởng tự.
- Ngươi sinh tại Lũng Tây, lại gặp loạn thế, sống trong bấp bênh. Nãi nãi không hy vọng xa vời tương lai ngươi trở nên nổi bật, xuất tướng nhập tướng, chỉ hy vọng ngươi có thể bình an, sớm sinh cho nãi nãi một tiểu tằng tôn tử. Ừm, Tây Bình, gọi ngươi là Đổng Tây Bình đi.
- Đa tạ nãi nãi!
Đổng Phi cung kính khấu đầu một cái.
Cũng khó trách nãi nãi sẽ có ý nghĩ như vậy, hình như bắt đầu từ 13 tuổi, Đổng Phi luôn sống trong bấp bênh. Đầu tiên là chuyển chiến tây thùy, sau đó lại gặp loạn Thái Bình Đạo. Hầu như đi vòng hơn phân nửa giang sơn Hán thất. Hung hiểm tao ngộ trong đó có lẽ chỉ có người đương sự như Đổng Phi mới rõ ràng. Lão phu nhân cũng rất sợ, nên ban cho một cái tự như thế.
Ý tứ là nhắc nhở Đổng Phi: đừng quên, trong nhà còn có lão nhân. Mọi việc chớ có xung động.
Đổng Phi thì sao, đương nhiên cũng có thể lĩnh hội nổi khổ tâm của lão nhân gia.
Lão phu nhân gật đầu, lại quay sang Đổng Lục. Mặc dù bà nhìn không thấy, nhưng lại có thể rất chuẩn xác bắt được đúng vị trí của Đổng Lục.
- Lục Nhi, luận tuổi tác, ngươi cũng 18 rồi. . .Bài hát ngày hôm qua A Sửu hát rất hay. Anh Liên, là biểu tự A Sửu lấy cho ngươi sao?
Đổng Lục ngẩng đầu muốn nói, nhưng cảm giác tay của Đổng Phi khẽ huých nàng một cái.
Quay đầu nhìn, phát hiện hình như Đổng Phi gật đầu. Tiểu nha đầu lập tức kịp phản ứng:
- Đúng vậy lão tổ tông. Công tử lấy tự cho Lục Nhi chính là Anh Liên. Chỉ là chưa kịp bẩm báo lão tổ tông cùng phu nhân, xin thứ lỗi.
iếp, càng làm cho huyết mạch người sôi sục. . .
Hứa Thiệu tự Tử Tương, người Nam Dương.
Tuổi ngoài , tướng mạo thanh tú, mặc dù đã qua tuổi thanh niên, nhưng vẫn răng trắng môi hồng, trên mặt nhìn không thấy nếp nhăn nào. Dưới hàm để ba nhúm râu, mặc bộ thanh sam, khoác cẩm bào, đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh phủ.
Ba người Đổng Phi xông vào đại sảnh. Cự Ma Sĩ che kín cửa lại.
Các gia nhân trong phủ còn định xông lên thể hiện, nhưng nhìn dáng dấp đằng đằng sát khí của Cự Ma Sĩ, họ lại lùi bước.
Cũng không quản Hứa Thiệu kinh ngạc thế nào, Đổng Phi hiên ngang ngồi xuống trong sảnh.
Lúc này Tào Tháo cũng mới chạy đến, thấy Đổng Phi và Hứa Thiệu trừng mắt nhìn nhau, lời đã đến bên mép đột nhiên nuốt trở vào.
Hứa Thiệu có nghe được tiếng gây rối bên ngoài không?
Điều này không cần nghi vấn. Từ phòng khách đến đại môn cách chưa đến trăm bước. Nếu như dựa theo cách tính toán bước tiến tiêu chuẩn của hậu thế, ba bước hai thước, trăm bước cũng chỉ hơn mét mà thôi. Giọng Đổng Phi lớn như vậy, sao hắn có thể không nghe được?
Chỉ là, Hứa Thiệu này có lẽ sẽ không ngờ, thực sự có người dám đến đập cửa nhà hắn.
Đợi Đổng Phi đi vào, hắn lại không khỏi bị tướng mạo của ba huynh đệ Đổng Phi làm giật mình, hồi lâu cũng nói không nên lời nói.
Hết một lúc hắn mới tỉnh táo lại.
Hứa Thiệu tức giận đến hai tay lạnh run, chỉ tay vào Đổng Phi:
- Thật to gan. . . Ngươi, ngươi, ngươi. . .
"Ngươi" cả nửa ngày, nhưng nói không ra một nguyên do.
Đổng Phi không chịu được khoát tay, ngồi chồm hỗm trước bàn lớn tiếng nói:
- Không cần ngươi nữa. Ta tên Đổng Phi, tự Tây Bình, là Binh tào duyện của phủ đại tướng quân. Hôm nay đến đây, là muốn mời ngươi bình phẩm. Dựa theo quy củ của ngươi, chỉ cần ba người đầu tiên có thể đi vào đại môn của ngươi là có thể nhận được tư cách. Hiện tại ba huynh đệ bọn ta đều ở đây, ngươi nhanh bắt đầu đi.
Đập cửa của người ta, lại muốn người ta bình phẩm!
Đời này Hứa Thiệu chưa gặp qua nhân vật to gan làm bậy như vậy.
- Tào Mạnh Đức, đây là bằng hữu của ngươi?
Tào Tháo vội vã xua tay:
- Hứa tiên sinh, ngài đừng trút giận lên người ta. Hôm nay Tào mỗ cũng chỉ là người tiếp khách thôi.
Nói rồi hắn ngả hai tay, chỉ qua Đổng Phi.
- Biến đi!
Hứa Thiệu nổi giận.
Đổng Phi híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười lạnh.
Vẻ mặt này ở trong mắt Tào Mạnh Đức đẹp trai không thể tả. Thì ra nheo mắt lại sẽ có hiệu quả như vậy.
Đổng Phi nói:
- Hứa tiên sinh đây là tự hủy quy củ, không định thực hiện lời hứa sao?
Hứa Thiệu cả giận:
- Cho dù ta bình phẩm cho loại người phiến phu tẩu tốt như ngươi, cũng sẽ không cho ngươi một chữ.
- Tiểu nhân lật lọng, dám bắt nạt ta?
Đổng Phi vỗ bàn đứng dậy.
Khí lực hùng tráng, đừng thấy mặc đồ văn sĩ, nhưng lộ ra một áp lực vô hình. Giọng điệu đặc biệt lạnh lẽo.
Hứa Thiệu khẽ run rẩy, kiên trì nói:
- Ta dứt khoát không bình, các ngươi tính thế nào?
- Nếu như không bình, vậy thì ta sẽ bình cho ngươi...Ta thấy ngươi khó sống qua hôm nay. Không biết ngươi tin hay là không tin?
Bên ngoài Đổng Thiết tiến đến, đặt một cây Trảm Mã đao vào trong tay Đổng Phi.
Tào Tháo cũng bị Đổng Phi làm hoảng sợ!
Tên này sao nói cái muốn rút đao liền vậy?
- Thằng nhóc nếu như không giết ta, ngay cả súc sinh cũng không bằng. . .
Hứa Thiệu còn muốn tiếp tục kiên cường, liền nghe keng một tiếng long ngâm, trường đao xuất vỏ. Lưỡi Trảm Mã đao lóe ra hàn quang, chém vù tới Hứa Thiệu. Răng rắc, chiếc bàn trước mặt Hứa Thiệu bị chém làm đôi, làm Hứa Thiệu sợ không dám hó hé nữa.
- Ngươi dám nói thêm một câu nữa?
Có câu là tú tài gặp phải binh, có lý nói không rõ.
Hôm nay Hứa Thiệu chính là loại tình huống thế này. Trảm Mã đao gác lên cổ hắn, lưỡi dao kề sát da thịt hắn. Hàn khí đó, từ lỗ chân lông thấu vào trong. Lần này Hứa Thiệu sợ thật rồi. Đời này, những nơi hắn đi qua, đâu đâu cũng tung hô hắn, đâu có gặp phải loại người thế này. Loại chuyện này, nhìn từ bàn tay rắn chắc như thép của Đổng Phi, sửu quỷ này tuyệt đối là một người thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt.
Khuất phục hay kiên trì?
Việc này liên quan đến sinh tử. Nghĩ sai thì hỏng hết, khả năng sẽ phải giã từ tính mệnh. Mặc dù Hứa Thiệu bề ngoài kiên cường, nhưng nhưng trong lòng lại cực kỳ nhu nhược.
Tào Tháo ở bên cạnh nói câu công bằng:
- Tử Tương tiên sinh, Tây Bình giết người cũng nhiều như lông trâu vậy. Hắn cũng sẽ không giống như ta, chỉ hù dọa ngươi đâu. Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, bình hay không không quan trọng, mất mạng thì lại là đại sự đấy.
Ngoài đại môn, đông đảo người nhìn Hứa Tử Tương, cùng đợi câu trả lời của hắn.
Hứa Tử Tương xấu hổ và giận dữ không ngớt.
Một lần trước, Tào Mạnh Đức kia đầu tiên là dùng danh thiên tử lừa gạt hắn mở cửa, sau đó cầm kiếm để mời, ép hắn phải bình.
Nhưng đó dù sao cũng không có ai.
Khuất phục, ngày sau thanh danh của mình cũng coi như xong.
Không khuất phục, vậy tính mệnh lập tức sẽ gặp nguy.
- Ta bình!
Hứa Tử Tương nhắm mắt lại, thở dài một tiếng. Nếu so sánh danh tiếng và tính mệnh, vẫn là tính mệnh quan trọng hơn.
Cheng, trường đao vào vỏ.
Đổng Phi ngồi xuống trong tiếng xuýt xoa của mọi người.
Trước tiên Hứa Tử Tương nhìn thoáng qua Sa Ma Kha:
- Ngươi là người Man, là kẻ bạo ngược, nhất định sẽ chết không tử tế!
Sa Ma Kha nghe thế tức giận đứng lên, trợn tròn mắt mà quát:
- Thất phu, ngươi dám lập lại lần nữa không?
Các sĩ tử bên ngoài thì hoan hô.
Theo họ thấy, đây là Tử Tương tiên sinh đang dùng một loại phương thức khác để phản kích sự thô bạo của Đổng Phi, quả nhiên không hổ có phong phạm đại sư.
Ngay cả Tào Tháo cũng nhướng mày.
Hứa Thiệu này có dũng khí như thế sao? Lần trước hắn cũng không biểu hiện kiên cường như thế mà.
Lúc này Hứa Tử Tương lòng yên tĩnh như nước, dùng một loại ngữ khí thản nhiên nói:
- Ta bình người, nếu đã bình rồi, cho tới bây giờ chỉ có nói thật. Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào. Ngươi bản tính bạo ngược, mặc dù có địa vị cao làm Man Vương, cũng không chết tử tế được.
Đổng Phi kéo Sa Ma Kha lại, ý bảo hắn an tâm đừng nóng.
Ánh mắt Hứa Thiệu lại đặt lên người Điển Vi:
- Ngươi là một man phu, có sự dũng mãnh của Phàn Khoái, nhưng không được chết già, thi cốt không còn.
Có cốt khí, con mẹ hắn thật có cốt khí!
Ánh mắt Tào Tháo nhìn Hứa Thiệu đã khác xưa.
Điển Vi cũng là một người thành thật, nhưng nghe xong lời này cũng nhịn không được trong lòng bùng lên lửa giận, nổi trận lôi đình.
Đổng Phi lấy làm kinh hãi. Trên lịch sử có Sa Ma Kha hay không thì y không nhớ rõ. Nhưng Điển Vi không phải là cuối cùng không được chết già, thi cốt không còn sao? Nếu như lời của lão nhân này là thật tình, xem như cũng có bản lĩnh.
Hứa Thiệu cũng không để ý đến Điển Vi nổi giận, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Đổng Phi.
- Ơ?
Hắn nhịn không được kinh hô, mắt trợn to, tay ở trong ống tay áo liên tục bấm đốt ngón tay, sau khi xem hồi lâu đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngửa mặt ngã xuống đất.
- Tử Tương tiên sinh!
Hứa Thiệu ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.
Có nô bộc dìu hắn ngồi dậy, xoa ngực hắn. Sau một lúc lâu, Hứa Thiệu mới ổn định lại, lớn tiếng nói:
- Điều đó không có khả năng!
Tào Tháo ngẩn ra:
- Tiên sinh nói cái gì không có khả năng?
Hứa Thiệu không trả lời, mà lại chuyển ánh mắt sang phía Sa Ma Kha và Điển Vi.
Lần này lại khiến hắn mặt như giấy trắng, ho khan liên tục, ánh mắt tán loạn, giống như thấy vật gì rất đáng sợ.
- Điều này sao có thể, sao có thể được?
Trong nhất thời, ngoài đại môn lặng ngắt như tờ. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Hứa Thiệu, mang theo nghi hoặc.
- Ngươi, ngươi, ngươi. . .
Hứa Thiệu chỉ vào Đổng Phi:
- Ngươi rõ ràng chỉ là một hèn tiểu nhân hèn mọn, vì sao, vì sao. . . Mệnh số của hai người này vừa rồi vẫn là đại hung, nhưng sao chỉ trong nháy mắt lại thay đổi. Ngươi, sẽ làm Man Vương Hán thất, hưởng hết vinh hoa phú quý. . . Ngươi, vốn không chết tử tế được, hiện giờ lại biến thành công thành danh toại. . . Mà ngươi, đúng là ác hán. . .
Trước chỉ Đổng Phi, sau chỉ Sa Ma Kha, lại chỉ Điển Vi, cuối cùng lại chỉ vào Đổng Phi.
Hứa Thiệu nói chưa hết lại phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.
Biến hóa này làm cho tất cả mọi người kinh sợ. . .
Đổng Phi cũng hồ đồ!
Nhìn Điển Vi, nhìn Sa Ma Kha. Hai người này cũng đều không hiểu ra sao, cũng không biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Sao vừa rồi còn mắng không chết tử tế được, nháy mắt lại sửa lời rồi? Hơn nữa nghe giọng điệu của Hứa Thiệu, rõ ràng mệnh của hai người họ đều bởi vì Đổng Phi mà biến.
Tào Tháo cũng choáng váng. . .
Sau khi Hứa Thiệu bình mệnh số của ba người Đổng Phi, đêm hôm đó thổ huyết mà chết.
Ba người Đổng Phi bởi vậy mà danh tiếng lan truyền rộng, trong một đêm, nổi tiếng khắp thành Lạc Dương.
Khi tin tức truyền tới phủ đại tướng quân, Hà Tiến đang cùng gia nhân ăn cơm quanh bàn tròn mà Đổng Phi đưa tới.
Nghe được tin tức này, ly ngọc rơi xuống đất nát bấy.
- Hứa Tử Tương, đã chết rồi?
- Không sai, chết sau khi bình cho ba huynh đệ Đổng binh tào. . .
Hà Miêu sinh động như thật nói:
- Đại ca không biết tình huống lúc đó khúc chiết thế nào đâu. Hứa Tử Tương vốn bị buộc bình xét, chỉ vào hai huynh đệ Đổng Phi chửi ầm lên. Nhưng không ngờ khi nhìn Đổng binh tào lại đột nhiên thổ huyết. . . Sau đó lại bình xét hai huynh đệ của Đổng binh tào. Thì ra tam đệ của Đổng binh tào còn là vương tử Ngũ Khê Man. . .
Hà Tiến đâu thèm đi quản vương tử của người Man làm gì.
- Vậy Đổng Phi có từng động thủ không?
- Chưa từng!
- Sao Hứa Tử Tương lại thổ huyết?
- Không rõ lắm. . . Sau đó lão nhân đó chỉ vào Đổng binh tào nói là ác hán, rồi chết luôn.