- Đúng vậy, đại ca!
Quan Vũ cũng nói:
- Có chuyện gì thì nói ra, huynh đệ chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.
Lưu Bị lập tức nói ra việc bị sung quân đến huyện An Hỉ. Đương nhiên hắn cũng không nói là hắn đã nói những lời ngỗ nghịch. Trải qua chuyện của Lư Thực, khiến hắn rõ ràng cảm thấy được, có một số việc, chưa đến lúc nói ra, thì tuyệt đối không thể nói ra.
Trương Phi nghe được giận tím mặt:
- Lão già kia không nói đạo lý, chúng ta đã lập công lao cho hắn, sao hắn có thể đối với chúng ta như vậy?
Phản ứng của Quan Vũ rất kỳ diệu, híp mắt, khẽ vuốt râu, như có chút suy nghĩ.
- Dực Đức chớ có nói bậy, lão sư. . .Ài, nghìn vạn lần không nê, đều là Bị sai. Còn liên lụy hai vị huynh đệ xui xẻo theo ta. Trong lòng ta thật sự là. . . Cũng được, giờ ta sẽ đi gặp lão sư, cầu lão sư giữ các ngươi ở lại. Ta một mình đến An Hỉ cũng được. Đại trượng phu mình làm mình chịu, tuyệt đối không thể để liên lụy đến tiền đồ của huynh đệ.
Trương Phi trừng mắt:
- Ca ca nói gì vậy? Ngày đó chúng ta kết nghĩa đào viên, không phải đã nói chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu sao? Ca ca đi rồi, Dực Đức cũng không thèm ở cái quân doanh vứt đi này nữa, không có ca ca, chả thú vị gì.
Quan Vũ gật đầu:
- Tam đệ nói rất phải, chúng đệ cùng theo ca ca đến huyện An Hỉ.
Cũng chính như thế, từ đường đường giáo úy, thoáng cái biến thành huyện úy An Hỉ.
Lưu Bị ngồi ở trước đường, nhìn tuyết rơi đầy trời, trong lòng đau đớn khôn nguôi. Huyện An Hỉ này vô cùng cằn cỗi, nhân khẩu cũng chỉ có tám chín nghìn mà thôi, ngay cả huyện nha cũng tàn tạ không chịu nổi.
Lão sư ơi lão sư, học sinh một lòng suy nghĩ cho ngài, ngài không nghe thì thôi, vì sao đưa ta đến địa phương quỷ quái này chứ?
Trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, hắn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này, có huyện lại vội vã chạy vào huyện nha:
- Đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi!
Lòng đang phiền, nghe huyện lại la ó, Lưu Bị càng thêm tức giận. Có điều bản tính hắn kiên nhẫn, sau khi trải qua sự kiện lần này càng trở nên hỉ nộ không hiện ra trên mặt. Hắn đứng dậy, vẻ mặt ôn hoà mà hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
- Hôm nay tam gia phiền muộn, lại uống nhiều rượu!
Lưu Bị không khỏi thở dài một hơi. Cũng khó trách, từ quân doanh vô cùng náo nhiệt đi ra, biến thành mã cung thủ như hôm nay, làm cho Trương Phi, người vốn sinh ra cho những tràng diện lớn làm sao có thể chịu được?
Có câu là tằng kinh thương hải nan vi thủy, tháng trước vẫn là đường đường đô úy, nhưng nháy mắt đã biến thành mã cung thủ.
Loại chuyện này, sợ rằng đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
- Nhưng lại đập tửu quán của người ta hả? Làm hư bao nhiêu đồ đạc, để tiệm rượu trình báo lên, ta bồi thường cho hắn là được.
Huyện lại nghe vậy lại lắc đầu.
- Đại nhân, nếu đã đập tửu quán thì cũng không có gì. Tam gia uống nhiều rượu, nghe người ta nói bên ngoài có một đội kỵ quân đi ngang qua, hơn nữa đều là Đại Uyên lương câu thuần huyết thượng đẳng. Tam gia nói Đại Uyên lương câu đó cũng chỉ có đại nhân mới xứng sở hữu, vì vậy. . .
Lưu Bị giật mình.
- Kỵ quân, đó có phải là kỵ quân của triều đình không?
- Không phải, nhìn qua hình như không phải là người Hán. Nhưng trang phục còn hoàn mỹ hơn cả kỵ quân của triều đình, đồng thời đều là một ngươi hai ngựa.
Lưu Bị nghe vậy quá sợ hãi:
- Mau mau nói cho Vân Trường, bảo hắn theo ta cùng đi ngăn cản Dực Đức.
Vì sao hắn lại có phản ứng như vậy?
Lưu Bị rõ ràng một việc, đó chính là Ký Châu thế tộc san sát, cường hào nhiều không kể xiết. Hơn nữa phần lớn là vọng tộc trăm năm.
Lư Thực còn ở đây, còn có thể áp chế những người đó, dù sao danh vọng của bản thân Lư Thực không nhỏ.
Nhưng hiện tại Lư Thực đi rồi, tân nhiệm thứ sử Ký Châu Vương Phân cũng xuất thân vọng tộc Ký Châu, đặc biệt coi trọng địa lợi của thế tộc. Cũng chính bởi vì nguyên nhân nàym Vương Phân mới có thể trong thời gian ngắn đứng vững gót chân tại Ký Châu.
Nếu như Trương Phi cướp của thương đội bình thường thì cũng dễ nói chuyện.
Coi như là cướp của kỵ quân triều đình, dựa vào hắn hiệu lực dưới trướng của Lư Thực được một đoạn thời gian, ít nhiều cũng có không ít người quen, cũng có thể giải quyết được. Nhưng nếu như là đoạt của thế tộc cường hào. Không nói đến thực lực của bản thân những vọng tộc trăm năm này đã rất lớn, cho dù họ không tính toán, nhưng thứ sử Ký Châu Vương Phân có thể không lên tiếng sao? Tuy nói Vương Phân cùng Lư Thực có giao tình, nhưng ở trước mặt loại chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không đứng ở bên Lưu Bị đi bảo vệ cho ba huynh đệ Lưu Bị chu toàn.
Ngồi lên ngựa, dẫn theo các thôn binh ứng mộ lúc trước từ Trác Quận, nhanh như điện lao ra khỏi thị trấn An Hỉ.
Bên kia Quan Vũ đang thao luyện cho trên trăm quân sĩ thủ hạ, sau khi nghe được chuyện này cũng vội vàng mang theo người chạy qua.
Tại nơi cách huyện An Hỉ khoảng chừng mười dặm, xa xa đã thấy có người đang chém giết.
Giao thủ với Trương Phi là một hán tử mặt đỏ cầm trong tay Thiết Tật Lê Cốt Đóa, cưỡi con Đại Uyên lương câu thuần huyết làm cho Quan Vũ và Lưu Bị đều đỏ mắt không ngớt, thèm nhỏ dãi ba thước. Hán tử kia nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, nhưng vai rộng eo tròn, mắt xanh tóc vàng, tướng mạo rất xấu, giống như một con dã thú, không ngừng lớn tiếng rít gào, thanh như cự lôi.
Hai bên chiến trường, một bên là kỵ đội trăm người do Trương Phi dẫn ra theo, bên kia thì khoảng chừng trên ba trăm người.
Nữ binh khoảng trăm người, toàn bộ ngân khôi ngân giáp, thuần một sắc ngân thương, thân khoác áo khoác gió, cưỡi Bạch long mã một màu, người nào cũng tư thế oai hùng, rất uy phong. Trên mặt đều mang mặt nạ bằng đồng thau, nhìn qua khiến người hết hồn.
Ngoài ra còn có hơn trăm người, toàn bộ chỉ mặc Đồng Tụ khải kiểu dáng kỳ lạ, khoác áo khoác đen.
Nhìn tướng mạo, không giống người Hán, nhưng trang bị lại làm cho Quan Vũ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Khiến cho hai người Lưu Bị đỏ mắt có lẽ là ngựa bên cạnh họ. Ngồi một con, dắt một con, trên người chiến mã để không được mặc khôi giáp rất kín.
Còn có hơn mười chiếc xe ngựa, hơn trăm tùy tùng phụ trách trông giữ.
Hai đại hán dẫn đầu cũng đều thân cao chín xích.
Một người mặt đen như dầu, còn ửng màu đồng cổ, một người khác như trát vàng, ngồi trên lưng ngựa giống như mãnh hổ xuống núi.
Hai người này đều có một đặc thù.
Đó chính là xấu. . .xấu cực kỳ!
Ở phía sau hai người có hai viên nữ tướng. Bên trong khoác ngân giáp, một người khoác áo choàng màu xanh nhạt, một người thì áo choàng màu đỏ thẫm. Trên mặt cũng đeo mặt nạ đồng thau, nhìn không thấy tướng mạo.
Chỉ là khôi giáp quấn quanh đường cong tuyệt đẹp, chắc hẳn tướng mạo sẽ không kém.
Hán tử mặt đen cùng hán tử mặt vàng thỉnh thoảng lại thấp giọng nói chuyện với nhau. Trên chiến trường, thiếu niên mặt đỏ vũ động Thiết Tật Lê Cốt Đóa, trên dưới tung bay, thế như sấm đánh; mà tam gia Trương Phi cũng không rảnh rỗi, Trượng Bát Xà Mâu như giao long rời bến, chiêu chiêu trí mệnh.
Hai người này lao vào nhau, tất cả đều là chiêu số chí cương chí dương.
Thiếu niên mặt đỏ trên chiêu số không tinh diệu bằng Trương Phi, khí lực cũng ngang bằng với Trương Phi, dần dần rơi vào hạ phong.
Thái Ung tức giận đến nổi trận lôi đình.
Khi thấy Đổng Phi và Thái Diễm ôm lấy nhau, nghi vấn cả tháng qua cũng thoáng cái rõ ràng. Lão nhân có vẻ thẹn quá thành giận, keng một tiếng rút bảo kiếm ra, hét lên rồi xông qua:
- Ta muốn giết tên súc sinh nhà ngươi.
- Phụ thân. . . Không liên quan đến hắn!
Thái Diễm sợ đến tái mặt, từ phía sau Đổng Phi chạy đến ôm lấy cổ Thái Ung.
- Đệ đệ, còn không mau đi!
Nào biết lúc này Đổng Phi trở nên cố chấp, đứng yên không nhúc nhích, lớn tiếng nói:
- Ta không đi, đây vốn là việc của hai chúng ta. Sao ta có thể bỏ mặt tỷ ở chỗ này. Nếu như tiên sinh trách phạt, thì cứ trách phạt một mình ta đi.
- Đệ đệ, nghe ta nói, hiện tại phụ thân đang nổi nóng, nếu như ngươi không đi, chỉ sợ ông ấy khó tan nộ khí.
- Nhưng mà, nhưng mà...
Nhìn hai tròng mắt Thái Ung đỏ bừng, gầm rút lên giống như phát điên, đâu còn chút phong thái nào của danh sĩ nhã nhặn.
Đổng Phi sợ run cả người, khi đã cố chấp thì chín con trâu cũng không kéo đi được.
Y bước nhanh tới hai bước, quỳ gối trước mặt Thái Ung:
- Xin tiên sinh trách phạt. . .Nhưng, ta muốn cưới tỷ tỷ về nhà, xin tiên sinh đáp ứng.
Thái Diễm cũng đã hiểu, lúc này Đổng Phi tuyệt đối sẽ không trốn.
Mặc dù rất sợ, nhưng nàng cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Thái Ung giơ bảo kiếm lên, người không ngừng run rẩy. Hắn sẽ chém thật sao? Hiển nhiên đó là việc không quá hiện thực. Hắn làm như vậy, kỳ thật hơn phân nửa là vì ra vẻ.
Đổng Phi, tiểu tử này mặc dù xấu xí, nhưng lại là một người có trách nhiệm. Chí ít vừa rồi y không bỏ lại nữ nhi trốn đi một mình, mà là ở lại. Điều này cũng nói rõ, tiểu tử này thật sự thích nữ nhi.
Gia thế mặc dù hơi kém, nhưng cũng tính khiến người thỏa mãn.
Tài văn chương thì quả thật không nghe nói qua, nhưng danh tiếng vũ dũng thì người trong thiên hạ đều biết.
Nữ nhi gả cho sửu tiểu tử này cũng không tính là ủy khuất. Hơn nữa Đổng Phi không có chính thê, nói đến coi như là thuần khiết.
Chỉ là, chỉ là tiểu tử này hơi quá đáng!
Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng hắn dần dần bình tĩnh trở lại.
Ném bảo kiếm trong tay vào bụi hoa, Thái Ung sầm mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Sau một lúc lâu, Thái An mới hớt hải chạy tới, mặt nở nụ cười:
- Tiểu thư, giáo úy đại nhân, lão gia cho mời, bảo hai người vào thư phòng gặp ông ấy.
Nhìn nhau, Đổng Phi thấp thỏm trong lòng.
Nâng Thái Diễm dậy, hai người theo Thái An đi đến thư phòng.
Dọc theo đường đi, hai người ai cũng không có mở miệng, nhưng tâm tình thì rất không bình tĩnh. Đến khi đến cửa cửa thư phòng, Thái An mới ngừng bước:
- Tiểu thư, đại nhân, mời. . .
Hít sâu một hơi, Đổng Phi cầm lấy tay Thái Diễm rồi đi vào phòng.
Thấy Thái Ung đưa lưng về phía cửa, đang nhìn vào bức tranh chữ trên tường đến xuất thần. Hai người đi vào gian phòng hắn cũng không quay đầu lại.
- Tiên sinh ( phụ thân ). . .
Đổng Phi và Thái Diễm đồng thời lên tiếng, nắm chặt tay nhau, khẽ run lên.
- Có mấy chuyện, ngươi cần đáp ứng lão phu!
- Mời tiên sinh chỉ bảo!
- Đầu tiên, phải lập tức thành thân với tiểu nữ!
- Lập tức?
Đổng Phi giật mình không nhỏ, nghi hoặc nhìn Thái Ung, không rõ sao lão nhân này đột nhiên thay đổi chủ ý.
Thái Ung xoay người, mặt mày dữ tợn quát lên:
- Nói nhảm, không lập tức, lẽ nào ngươi còn muốn cho nữ nhi của ta ôm cái bụng to tướng cùng ngươi thành thân hay sao? Tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi, tiền trảm hậu tấu, lẽ nào bây giờ còn muốn chối hay sao?
- Bụng to?
Đổng Phi nhất thời chưa phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn Thái Ung:
- Bụng to gì?
Cũng khó trách, Đổng Phi còn chưa quá lý giải về phụ nữ. Kiếp trước ít tiếp xúc với người ta, kiếp này lại...
Thái Ung tức giận đến run lên:
- Ngươi nói đi?
Đổng Phi ngạc nhiên quay đầu nhìn Thái Diễm, chỉ thấy Thái Diễm má phấn đỏ bừng, cúi đầu, cả cái cổ trắng tinh cũng đỏ lên.
Thuận thế nhìn xuống, cái thắt lưng phì ra...
Đổng Phi hét a lên:
- Tỷ tỷ, có phải là sự thật?
Thái Diễm ưm một tiếng, xem như là trả lời.
Nhưng trong đầu Đổng Phi thì trở nên trống rỗng.
Nghe qua thì có hơi buồn cười, nhưng, nhưng, ta sắp làm ba rồi sao? Đổng Phi quả thật chưa chuẩn bị tốt tư tưởng này.
Phải biết rằng, bây giờ y vẫn còn chưa đủ tuổi!
Thái Ung sầm mặt:
- Chuyện thứ nhất là phải lập tức thành thân. . . Thời gian thì ta sẽ chọn, bên phụ thân ngươi ta cũng sẽ phái người thông báo. Nói chung, chuyện này phải nhanh. Ta cũng không muốn ngày sau trở thành chuyện cười trong miệng những người Lạc Dương.
Hít thở sâu liền mấy hơi, cuối cùng Đổng Phi cũng bình tĩnh trở lại.
- Vãn bối hoàn toàn nghe tiên sinh làm chủ.
- Thứ hai, sau này ngươi phải đối xử tốt với nữ nhi của ta. Hài tử này tuy có tài hoa, nhưng mệnh khổ...
- Phi tuyệt đối sẽ không để cho tỷ tỷ chịu chút ủy khuất nào.
- Thứ ba, ta chỉ có một đứa con gái, tương lai nếu các ngươi có con, phải mang họ Thái của ta, xem như là truyền lại hương hỏa cho Thái gia ta.
- Phụ thân hơi quá đáng rồi!
Thái Diễm hơi giận, lên tiếng trách cứ.
Cũng khó trách, việc hương hỏa này xưa nay là rất quan trọng. Lúc trước khi Thái Diễm gả cho Vệ Trọng Đạo, Thái Ung không có thể đề xuất là bởi vì thứ nhất hắn đang không may, thứ hai Vệ gia thế lớn. Nhưng hiện tại lại khác, vì vậy cũng rất trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Đổng Phi cũng không quá lưu ý.
Họ gì cũng không quan trọng, không quản họ Thái hay là Đổng, đó đều không phải con của mình?
- Tỷ tỷ đừng nói, chuyện này ta đồng ý. . . Tiên sinh ở nhà một mình, tổng khó tránh khỏi cô đơn, có một đứa con bên cạnh cũng là một niềm vui. Nhưng mà tiên sinh, ta thấy ngài không bằng dọn đến trong đại trạch môn của ta ở đi, mọi người cũng tiện chăm sóc cho nhau.
Thái Ung cười lạnh:
- Mỗi ngày nghe Cự Ma Sĩ của ngươi la hét sao? Bỏ đi, ta cứ ở chỗ này một mình thanh tịnh vẫn tốt hơn.
- Xin hỏi tiên sinh còn có phân phó gì nữa không?
- Hiện tại không muốn nghĩ nữa, đợi nghĩ được rồi...Nhưng tiểu tử ngươi, từ hôm nay trở đi, không cho gặp nữ nhi của ta nữa.
- Hả...
- Khi đại hôn, ta chọn thời gian rồi tự nhiên sẽ nói cho ngươi. Nhưng trước đó, ngươi tuyệt đối không thể đến làm phiền Chiêu Cơ.
- Việc này, ta đồng ý.
Thái Ung xụ mặt:
- Được rồi, ngươi trở về đi. Ta còn một số chuyện muốn nói cho Chiêu Cơ... Được rồi, tìm người tới cầu thân. Đây chính là chuyện lớn, đừng có mà quên. Còn nữa, gần đây ngươi thành thật một chút, đừng có mà ra bên ngoài gây chuyện nữa.
- Vậy, ta cáo từ trước.
Đổng Phi lưu luyến nhìn Thái Diễm, rồi theo Thái An rời khỏi.
- Phụ thân làm cái gì vậy? Sao phải làm khó hắn?
- Nha đầu này...
Sắc mặt Thái Ung hòa hoãn hơn rất nhiều:
- Ta không phải vì tốt cho ngươi sao? Nói đến thì Đổng gia hắn coi như là gia thế thuần khiết, cũng xứng với ngươi. Nhưng tiểu tử này ngươi cũng thấy đấy, rất bướng bỉnh, khi điên lên rồi thì cái gì cũng không để ý. . . Ta không dằn mặt hắn, tương lai vạn nhất ngươi bị khi dễ thì làm thế nào?
- Nhưng mà...
- Ngươi đừng thế nhưng gì nữa, chuyện này ta làm chủ. Cứ quyết định như thế đi. Mấy ngày này yên ổn ở nhà cho ta, không có việc gì đừng chạy loạn. Ngày hôm nay người của Viên gia qua đây cũng cầu hôn với ta, bị ta đuổi đi rồi. Nhưng ta lo lắng, họ chưa từ bỏ ý định đâu.
- Nữ nhi biết rồi!
- Còn nữa, bản tập văn Sắc Lặc xuyên ngươi biên tập lúc trước... Sắc Lặc xuyên công tử, chẳng lẽ chính là sửu tiểu tử kia sao?
Thái Diễm xấu hổ gật đầu:
- Đúng vậy.
- Hừ, ta thật không nghĩ tới tiểu tử này còn có bản lĩnh như vậy? Mỹ nhân cuốn rèm che, lặng ngồi chau mày lại... Không tệ, không tệ!
- Đâu chỉ vậy, bản lĩnh của hắn không chỉ vậy đâu!
- Hắn, hắn, hắn là ai... Nha đầu quả nhiên không biết xấu hổ, còn chưa có gả cho người ta, đã nói tốt cho hắn rồi!
- Phụ thân. . .
Thái Diễm khẽ hờn dỗi, sau đó nói với Thái An vừa mời tiễn Đổng Phi rồi trở lại:
- An thúc, phiền thúc cầm tập văn Sắc Lặc xuyên trong phòng ta tới đây.