Nghĩ đến trong kinh thành thế tộc san sát, dưới hào môn nô bộc như mây. Đổng Phi ở kinh thành, không thiếu được xung đột với người ta, không bằng giữ Cự Ma Sĩ lại làm hộ vệ. Thứ nhất những người này đều trải qua chiến trận, thứ hai cũng trung thành với Đổng Phi. Có những người này ở đây, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, cũng đủ để yểm hộ Đổng Phi rút lui khỏi Lạc Dương.
Cho nên, khi Đổng Phi đứng ở Nghi môn của trạch viện đó, người hơi đờ ra.
Nghi môn là gì?
Chính là cửa chính mà thường ngày chúng ta hay nói. Bởi tọa lạc trên đường cái, vì vậy cũng xưng là Nghi môn.
Tại thời đại tam quốc, tiểu hộ bình dân thông thường thì không tư cách sở hữu Nghi môn. Cũng là chủ nhân trước đây của tòa nhà này có chút thân phận, cho nên mới có được tư cách như vậy. Xây thì xây rồi, chung quy không thể chắn Nghi môn này lại.
Hơn nữa, Đổng Phi thân là Binh tào duyện của phủ đại tướng quân, hưởng bổng lộc tam bách thạch. Cha của y còn là thứ sử Lương Châu, Đông Hương, Tiền tướng quân, cũng tính là đại quan của triều đình, thân phận đủ để xứng với Nghi môn.
Chỉ là Đổng Phi cảm thấy, coi như là Đổng phủ tại Lâm Thao, chỉ sợ cũng không có đại môn xa hoa như vậy.
Sau khi đi vào trạch viện, thấy bên trong đường nối đường. Ban công đình tạ, giả sơn nước chảy, đều đượm nét của hào môn.
Có ba sân trong, chỉ sân trong đầu tiên thôi, quẹo trái rẽ phải, đã khiến Đổng Phi không mò ra đường đi.
Đổng Lục đang chỉ huy các nữ hài tử của Hổ Nữ doanh thu dọn đồ đạc cũ trong phòng khách, thay vào đồ đạc Đổng Phi mang đến từ Lâm Thao.
Một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế bành.
Hai bên phòng khách đặt hai hàng bàn trà.
Thấy Đổng Phi đi tới, cao hứng bừng bừng nói:
- Tướng công xem bày biện thế này có được không?
Đổng Phi không trả lời, mà đi thẳng tới ngồi bên cạnh bàn vuông.
Xoay xoay người, đột nhiên nở nụ cười.
- Tướng công cười cái gì?
Đổng Phi nói:
- Rất tốt, cứ đặt như thế đi. .. Được rồi, những nhân viên ở đây phân phối thế nào?
Đổng Lục cười hì hì:
- Nhà ở đây vừa to vừa nhiều. Sân trong đầu tiên có thể cho Cự Ma Sĩ cùng người Ngũ Khê Man của tam đệ ở.
- Có nhiều phòng như vậy sao?
- Mã Tung tính toán qua, chỉ sân trong đầu tiên đã có tổng cộng 200 gian phòng. Mỗi gian phòng ba người, cũng đủ để an trí. . . Ngoài ra tiền viện còn có một diễn võ trường rất lớn, vừa lúc có thể cung cấp cho họ thao luyện. Đường Chu nói, thì ra chủ nhân của trạch viện này là đại quan trong triều, khí phái thật là khác lạ. Thiếp cảm thấy, nó còn lớn hơn cả mục trường của chúng ta nữa.
Quả nhiên ứng với câu nói kia, quan làm càng lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều!
Đổng Phi thầm cảm thán một tiếng, sau đó hỏi:
- Hổ Nữ doanh đâu? Nàng an trí thế nào?
- Hổ Nữ doanh sẽ ngụ ở hậu viện. Nơi đó cũng có rất nhiều sương phòng, hai người có thể sử dụng một gian, còn rộng rãi hơn cả mục trường nữa. Chúng ta sẻ ở chính giữa, đại ca cùng tam đệ cũng ở đó. . .À, vừa rồi đại ca còn nói, chuẩn bị đón cả người nhà qua đây. Cứ thế này thì còn không ít nhà, Đường Chu nói muốn mua chút nô bộc.
- Không cần nô bộc!
Đổng Phi đứng lên nói:
- Nói cho Đường Chu, ta muốn tu chỉnh trạch viện này một chút, mấy thứ giả sơn chướng mắt dọn hết cho ta. Xây thêm diễn võ trường. . . Từ hôm nay trở đi, ta muốn đại trạch môn này giống như quân doanh. Hiểu chưa?
- Quân doanh?
Đổng Lục không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Đổng Phi nói.
Trong lòng nghĩ: đại trạch môn sao? Lời này nói cũng chuẩn xác thật.
Đổng Phi đi ra khỏi phòng, đứng ở trên bậc thang, nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, khóe miệng đột nhiên nhếch lên nụ cười.
Có lẽ, thành Lạc Dương này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. . .
Viên Ngỗi từ hoàng cung về đến nhà đã là buổi trưa, bụng đói kêu vang.
Trương Cử tạo phản, cũng không tạo hành ảnh hưởng quá lớn. Dù sao Thái Bình Đạo vừa mới bình định, tuy nói còn có biên loạn, nhưng sau khi Đổng Trác đến Lương Châu tình huống rất nhanh ổn định lại. Hiện nay đang giằng co, Đổng Trác thượng tấu triều đình rằng, chậm nhất chỉ vào đầu tháng ba sẽ triển khai phản kích phản quân. Mà người Hồ ở địa khu Ti Lệ cũng đã im lặng lui bước.
Bất luận Thái Bình Đạo hay là biên loạn, ở đâu không phải là hơn mười vạn người?
Nhưng Trương Cử này không biết tự lượng sức mình. Dựa vào nghìn người đánh hạ Hữu Bắc Bình liền tự cho mình là giỏi, cảm thấy bản thân là chân mệnh thiên tử thật. Không biết, trong mắt các quan viên triều đình, Trương Cử đã là một người chết.
Việc kế tiếp chỉ là tranh đấu trong triều đình. Đối với Viên Ngỗi mà nói, đây mới là trọng điểm hắn quan tâm nhất.
Hoạn quan hoành hành, bóc lột những quân quan Hoàng Cân đầu hàng không kiêng nể gì cả, đã làm cho những người này cảm thấy bất mãn. Đồng thời cũng gia tăng chèn ép đối với đảng nhân triều đình, trước sau đòi Lư Thực và Chu Tuấn hối lộ.
Lư Thực và Chu Tuấn đều là người thành thật, có thể nói thanh liêm, nào có tiền tài cung phụng? Mặc dù đám người Trương Nhượng không nói rõ, nhưng Viên Ngỗi rất rõ ràng, chỉ sợ Lư Thực và Chu Tuấn đã hết phong quang rồi! Phương diện này, có ý của hoàng thượng hay không?
Thị tỳ bưng tới một chén canh thịt nai khô, mùi thơm ngào ngạt.
Viên Ngỗi đang chuẩn bị dùng cơm thì có hạ nhân báo lại:
- Đại công tử và nhị công tử tới rồi!
- A? Mau mời!
Viên Ngỗi vội vàng ra hiệu cho mỹ tỳ đưa canh thịt xuống. Một lát sau, thấy Viên Thiệu cùng một thanh niên đi vào thư phòng.
- Bản Sơ, Công Lộ, hôm nay sao hai người có thời gian tới chỗ ta thế này? Chỗ Hà Toại Cao chắc cũng rất nhàn hạ nhỉ?
Trong giọng nói có ý trêu tức.
Viên Thiệu cười nói:
- Hà Toại Cao phụng mệnh vào cung, phỏng chừng ngày hôm nay sẽ không tới làm phiền chúng ta nữa rồi.
Thanh niên gầy teo đặt mông ngồi xuống ghế, lại vặn người hai cái:
- Thúc phụ, cái này ngồi thoải mái thật. Sau khi ngồi cái này ở chỗ ngài, trở về thế nào ta cũng cảm thấy khó chịu. . .Hừ hừ, không nghĩ tới lương gia tử của Lương Châu kia cũng có bản lĩnh này. Ta tìm người muốn phỏng chế một bộ, nhưng cảm thấy vẫn không có cảm giác thế này.
Viên Ngỗi vừa nghe cười ha ha, phiền não trong lòng cũng thoáng cái giảm đi rất nhiều.
Thanh niên là con trai của vợ cả lão Viên gia, tên là Viên Thuật, tự Công Lộ, nhỏ tuổi hơn Viên Thiệu. Trước đây cống hiến dưới trướng Chu Tuấn, sau khi Hoàng Cân chi loạn bình định, Viên Thuật đã được điều vào kinh thành, hôm nay đảm nhiệm chức giáo úy cửa thành Lạc Dương.
Viên Công Lộ rất có tài cán, chỉ là có hơi lỗ mãng, làm cho Viên Ngỗi không thích lắm.
So sánh hai huynh đệ này, Viên Ngỗi vẫn càng thích Viên Thiệu hơn. Mặc dù Viên Thiệu chỉ là một trưởng tử của cơ thiếp.
Đồ đạc trong lòng là lễ vật Đổng Phi phái người đưa qua.
Tục ngữ nói rất đúng, vật quý ở chỗ hiếm. Thứ này vừa ngồi thoải mái lại thực dụng. Chỉ nói đến giá sách do năng công xảo tượng của Tướng Tố doanh thiết kế, cũng khí phái hơn nhiều so với mấy cái giá dùng vài miếng gỗ dựng lên.
Có người nói, toàn bộ thành Lạc Dương tổng cộng chỉ có 10 bộ gia cụ này.
Trong phủ Đại tướng quân có một bộ, trong đại trạch môn Đổng gia tại Nghênh Xuân môn có một bộ, Trương Nhượng và Triệu Trung phỏng chừng cũng từ chỗ Đổng Phi yêu cầu hai bộ, ngoài ra còn có Phiêu Kị tướng quân Lư Thực cũng được tặng một bộ. Bốn bộ gia cụ còn lại, có người nói một bộ là muốn tặng cho Thái Ung, ba bộ còn lại thì là lễ vật chuẩn bị hiến cho hoàng thượng, ai cũng không thể dùng.
-Viên Ngỗi là thủ lĩnh sĩ lâm, vì sao nói ra những lời như vậy? Lẽ nào hắn. . .
Ánh mắt hai người không khỏi bắt đầu nghi hoặc. Mà tâm tư Hán Đế thoáng cái trở nên có sự khác biệt...
Viên Ngỗi là đang khuất phục với Hà Tiến và Trương Nhượng sao?
Như vậy, đảng nhân chẳng phải là rơi xuống hạ phong, mà Hà Tiến và Trương Nhượng, chẳng phải là chiếm thượng phong rồi?
Làm hoàng thượng chú ý đó là cân đối, Hán Đế thật vất vả mới xây dựng ra cục diện tranh đấu giữa tam phương Thập thường thị, đại tướng quân cùng đảng nhân, sao có thể đơn giản để cho nó mất cân đối? Hắn đảo tròng mắt:
- Việc thái phó nói quan hệ trọng đại, cần phải tỉ mỉ thương nghị. . . Nhưng, Lưu Đà quản lý không nghiêm, bãi chức Gián nghị đại phu, trục xuất Lạc Dương. Học sinh Thái Học Viện tạm giao cho thái phó xử lý. Tội của Đổng gia tử đợi tương lai hoàng thúc xác nhận thiên ý, sau đó mới xử trí thêm. Trong thời gian này, Loan Vệ doanh trong vòng dặm, không một ai tự ý ra vào.
Văn võ cả triều hô to hoàng thượng thánh minh!
Mà Viên Ngỗi thì chí đắc ý mãn, trong một tiến một lui, không chỉ lý giải thái độ của Hán Đế, còn đạt được Thái Học Viện.
Việc này, Hà Tiến và Trương Nhượng cũng đã hiểu ý của Viên Ngỗi. Hai người thầm nghĩ: lão cáo già này thật biết tính toán. . . Không cần tốn nhiều sức, đã bắt gọn các sĩ tử của Thái Học Viện.
Như vậy, không phải đảng nhân thì khó có thể đặt chân tại Lạc Dương.
Nếu lại bị đảng nhân nắm giữ binh quyền, vậy là việc không hay rồi!
Trương Nhượng và Hà Tiến càng kiên định tín nhiệm lôi kéo Đổng Trác, mà Viên Ngỗi, trong lơ đãng lại dời đi đầu mâu, đồng thời còn bán cho Đổng gia một nhân tình.
Ai thắng ai bại, trận tranh đấu trên triều đình này lập tức trở nên vi diệu.
Đổng Phi không rõ, Vương Việt nói có việc muốn nhờ, rốt cuộc là chuyện gì?
Tuy nhiên y cũng không có tâm tình để ý tới chuyện này. Bởi vì sau khi trở lại Loan Vệ doanh, y cũng đã đặt tâm tư lên một việc khác.
Đổng Lục không có nguy hiểm đến tính mệnh, Thái Ung phái người lén thông báo cho y.
Lúc này trong đầu của y đã bị một kiếm cuối cùng của Vương Việt thi triển ra ở trên tửu lâu chiếm giữ.
Một kiếm đó rất đủ phong tình, lại còn kinh diễm. Kiếp trước lý giải của Đổng Phi đối với võ thuật không sâu, nhưng kiếp này tốt xấu cũng luyện vài chục năm. Nhưng, chưa bao giờ gặp qua kiếm pháp như vậy, quả thật khiến người khó có thể tưởng tượng.
Tứ lạng bạt thiên cân sao?
Lấy thanh phong ba xích nặng tám cân, đánh bại một sóc lực đạt vạn quân đó của Đổng Phi, đâu chỉ đơn giản là tứ lạng bạt thiên cân.
Mơ hồ, Đổng Phi đã nắm được sự ảo diệu trong đó.
Nhưng nếu tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng lại càng mơ hồ không rõ...
- Vương Song, cầm binh khí của ta qua đây!
Đổng Phi suy nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ không ra một đạo lý. Y liền dứt khoán đi ra ngoài doanh trướng, ra lệnh cho Vương Song đang đứng chờ ở ngoài trướng.
Vương Song lập tức chạy đi.
Mà Đổng Phi đứng ngoài trướng một lúc. Chợt nhớ tới một việc, y xoay người trở lại trung quân đại trướng và viết một phong thơ.
Đi tới cửa Loan Vệ doanh, Đổng Phi gọi đô úy Vũ Lâm quân đang trông coi ở ngoài doanh.
- Làm phiền các hạ đưa phong thư này đến nhà nhạc phụ của ta, một chút tâm ý, chớ chối từ.
Đổng Phi không thể ra ngoài, nhưng không có nghĩa là y không thể thư từ qua lại với người trong nhà. Hôm nay việc y lo lắng nhất chính là Sa Ma Kha.
Vạn nhất người này áp chế không nổi nộ khí chạy đi gây sự. Lấy Cự Ma Sĩ cùng người Ngũ Khê Man thủ hạ của hắn, nguy hiểm tạo thành khẳng định rất lớn. Người có thể trấn áp Sa Ma Kha, ngoại trừ Điển Vi thì chỉ có Đổng Phi. Mặc dù đã truyền lời qua đó, nhưng Đổng Phi vẫn cảm thấy lo lắng. Y liền dứt khoát bảo Điển Vi và Sa Ma Kha ở chung với nhau, phía Thái phủ thì giao cho Thành Lễ bảo vệ.
Nhìn bánh vàng trong tay Đổng Phi, mắt đô úy sáng lên.
- Đại nhân yên tâm, tiểu tướng lập tức phái người đưa thư đi ngay.
- Vậy làm phiền tướng quân!
Từ trước đến nay Đổng Phi đều khách khí đối với quân quan của Vũ Lâm quân.
Mọi người đều là quân nhân, cũng không có nhiều gút mắt lắm. Mặc dù Vũ Lâm quân phụ trách trông giữ Loan Vệ doanh, nhưng không ảnh hưởng gì tới sự kính nể của họ đối với Đổng Phi. Mọi người đều là đàn ông có vợ, xảy ra loại chuyện này, phỏng chừng đổi lại là mình thì cũng sẽ như Đổng Phi thôi.
Đô úy lập tức đi an bài người truyền tin, mà Đổng Phi thì trở lại trung quân đại trướng, lúc này thì Vương Song đã cầm đại sóc qua.
Dựa vào ánh sáng trong đại trướng, Đổng Phi tỉ mỉ quan sát.
Trên thân đầu sóc đồng nhân nặng trích có một lỗ kiếm rất nhỏ. Hẳn là vết tích thanh kiếm kia để lại.
Phải nói, phẩm chất của Độc Cước Đồng Nhân sóc này có thể nói cực kỳ cứng rắn. Thanh Phong kiếm bình thường trong tay Vương Việt lại có uy lực như vậy sao? Quan sát thêm, tại ngực đồng nhân có một vết cắt rất kỳ lạ, sâu nửa đốt ngón tay, rất rõ ràng.
Vết cắt này nhìn qua là một đường thẳng, nhưng cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra vết kiếm kéo ra một hình cung cổ quái.
Cũng không phải quá rõ ràng, hơn nữa hình cung này như ẩn như hiện, rất khó phát hiện. Đổng Phi nhìn chằm chằm vết kiếm đó, âm thầm kinh hãi.
Một thanh bảo kiếm bình thường có loại uy lực này sao?
Cử khinh nhược trọng, đây nhất định là cử khinh nhược trọng mà Hoàng Trung từng nói qua. Nếu không phải như vậy, thì quả thật khó mà giải thích.
Y cười khổ: không nghĩ tới mình lại gặp phải cố sự chỉ xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp.
Cử khinh nhược trọng. . . cử khinh nhược trọng. . .
Vương Việt đó rốt cuộc làm sao để làm ra được điều này?
Nhấc đại sóc lên, Đổng Phi đi ra ngoài đại trướng, đi tới giáo trường trong doanh trại.
Lúc này trăng đã treo đầu cành liễu, trên giáo trường không có một ai, các nữ binh y theo quân kỷ phần lớn đã đi nghỉ ngơi sớm.
Giơ ngang đại sóc, trong đầu Đổng Phi toàn là phong tình của một kiếm Vương Việt sử ra.
Thật giống như đã khắc vào trong đầu, nhiều lần lặp lại, làm cho Đổng Phi cảm thấy như say như dại.
Rốt cuộc, y hít sâu một hơi, đại sóc trong tay tự nhiên đâm thẳng tới. Chỉ nghe bát âm tề minh, một luồng khí thế thảm liệt đột ngột phát ra, gió tạo ra bởi đại sóc, kích bụi bặm trong giáo trường tung bay, thanh thế đó đặc biệt đáng sợ.
Mặc dù ở bên cạnh quan chiến, Vương Song cũng không khỏi rùng mình.
Thân là quân nhân, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được chỗ tàn nhẫn trong một sóc này của Đổng Phi, sau khi hít một hơi lạnh, hắn nhịn không được quát to:
- Chủ công sử hảo sóc!
Nhưng Đổng Phi tỉnh táo lại, liền cười khổ lắc đầu.
- Đúng là tốt, nhưng vẫn không đúng. . . Thoạt nhìn muốn lý giải sự ảo diệu của cử khinh nhược trọng, bây giờ ta vẫn còn kém xa.
- Cử khinh nhược trọng gì?
Đổng Phi cười nói:
- Chỉ là một loại cảnh giới của võ nghệ thôi. Vương Song, hôm nay người đánh một trận với Sử A, thế có thu hoạch gì không?
- Kiếm của Sử A quả thật là kiếm của thích khách!
- Sao?
Vương Song suy nghĩ một chút:
- Kiếm pháp của Sử A nhìn như công chính bình thản, nhưng ẩn tàng sự biến ảo kỳ lạ, cực kỳ tàn nhẫn. Ngày hôm nay một là hắn không muốn liều chết với chúng tôi, thứ hai là bị Tiểu Thiết ca quấn chặt lấy, không thể thi triển ra tuyệt chiêu. Bằng không, nếu chỉ một mình ta đánh với hắn, mặc dù ta ngồi trên lưng ngựa, chỉ sợ cũng đỡ nổi ba chiêu công kích của Sử A.
Kiếm của thích khách?
Cách hình dung của Vương Song rất hình tượng, làm cho Đổng Phi nhận thức được nhiều hơn.
Kiếm pháp của Vương Việt không động thì thôi, đã động thì giống như tật phong bạo vũ, căn bản không cho người khác thở dốc.
Có khí thế của sát phạt, nhưng rất quang minh chính đại. Bất đồng với kiếm của thích khách mà Vương Song hình dung, kiếm pháp của Vương Việt này càng có hiệp khí hơn.
Y nhịn không được thở dài:
- Vương Song, thoạt nhìn con đường chúng ta phải đi còn rất dài.
Lời này làm cho Vương Song có vẻ ngỡ ngàng, nhưng hình như đã hiểu ý của Đổng Phi.
Thấy thời hạn ngày mà Lưu Hồng nói đã gần đến, các sĩ phu của thành Lạc Dương đều xắn tay áo lên, chuẩn bị cho Đổng Phi đẹp mặt.
Thằng nhãi này quá kiêu ngạo rồi!
Một giới vũ phu, dám vô lễ với sĩ phu khắp thiên hạ? Hơn nữa người y giết không thiếu đệ tử của môn phiệt.
Chính gọi là sĩ khả nhẫn thứ bất khả nhẫn, nếu như không thu thập Đổng Phi kia, thể diện của họ sao mà coi được?
Dù sao thì không quản thiên ý thế nào, Đổng gia tử nhất định phải giết, bằng không không thể bình ổn sự phẫn nộ của các sĩ nhân.
Nhưng mà, ngay khi ngày thứ đó sắp đến, thứ sử Ký Châu Vương Phân thượng tấu: Ký Châu Hoàng Cân tro tàn lại cháy.
Lấy Hắc Sơn Quản Hợi dẫn đầu, dư nghiệt của Hoàng Cân quân liên tục tập kích quấy rối các nơi Thường Sơn, Trung Sơn, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Mà Quản Hợi này giơ tay kêu gọi, Hoàng Cân lưu khấu ở Ký Châu và các nơi đều hưởng ứng, triển khai công kích rất dữ dội.
Hoàng Cân chi loạn vào năm Trung Bình thứ nhất đã tạo thành bóng ma trong đầu các sĩ phu đến nay vẫn còn.
Ai cũng không ngờ, mới cách một năm Hoàng Cân tặc nổ ra lần thứ hai. Mặc dù thanh thế không lớn như trước kia, nhưng trở nên càng giảo hoạt hơn, chiến thuật của các tướng lĩnh cũng rèn luyện ngày càng lợi hại hơn. Không công thành đoạt đất, cũng không cắt cứ một phương, đánh cướp xong thì lui, hơn nữa đều chia làm nhiều nhóm nhân mã nhỏ tập kích quấy rối khắp nơi, náo loạn vùng Ký Châu không phút nào yên.
Các sĩ nhân nhân tâm hoảng sợ, thế tộc cũng đều hành động.
Triều đình còn chưa đưa ra biện pháp đối phó với dư nghiệt Hoàng Cân tại Ký Châu, thì lúc này chiến cuộc Lương Châu thay đổi bất ngờ.
Hàn Toại suất lĩnh nhân mã bản bộ, đột phá phòng tuyến Kim Thành - Hà Cốc, đi vòng qua Lâm Thao, đánh thẳng tới An Định...