Ban Chỉ và Yến Minh đều là dạng người nói là làm.
Sau khi hoàn tất thương nghị với Đổng Phi, lập tức muốn bắt đầu hành động.
Yến Minh nhận được 100 kim, dẫn theo mười Cự Ma Sĩ mà Đổng Phi cấp cho rời đi. Mà đầu lĩnh của mười tên Cự Ma Sĩ này chính là tuỳ tùng của Đổng Phi, Long Kỵ Thập Nhị. Tuy nhiên, Long Kỵ Thập Nhị ở trong Cự Ma Sĩ cũng không phải quá nổi bật. Đổng Phi cũng không biểu hiện ra có chỗ nào đặc biệt, chỉ khi dặn dò Long Kỵ, giống như lơ đãng nháy mắt mấy cái.
Long Kỵ Thập Nhị ngầm hiểu, tự nhiên minh bạch ý của Đổng Phi.
Khi chắp tay lĩnh mệnh có gật đầu với Đổng Phi, ý là: chủ nhân yên tâm, Thập Nhị chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó, Đổng Phi tự viết một phong thơ, giao cho Ban Chỉ, bảo hắn đến Gia cụ phường làm một quản sự bình thường.
Đợi sau khi an bài thỏa đáng hai người này rồi, lúc này đã sắp đến giờ Tý.
Lúc này mới nhớ còn chưa ăn cơm tối, bụng đói kêu vang, cực kỳ khó chịu.
Hiện giờ mặc dù Đổng Phi đã làm quan, đã làm chủ nhân, trong nhà cũng có nô bộc vô số, nhưng nói đến thì vẫn duy trì một số thói quen của kiếp trước. Tỷ như tôn trọng mọi người, không phân sang hèn, thái độ đối xử bình đẳng. . .Các nô bộc cũng đã mệt mỏi một ngày, trễ thế này còn bảo chuẩn bị cơm nước thì thật làm phiền người ta quá. Vì vậy Đổng Phi cũng không định bảo phòng bếp làm cơm.
Đang nghĩ ngợi nên kiếm cái gì bỏ bụng thì có mùi cơm thơm mê người bay tới.
Ngẩng đầu nhìn, thấy Thái Diễm và Đổng Lục dẫn theo hai nha hoàn, đang bưng cơm đi vào đại sảnh nghị sự.
- Đã trễ thế này, sao hai người còn chưa đi ngủ?
- Đúng vậy, ngươi cũng biết trễ sao? A Sửu hiện tại đã thành người bận rộn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Ngươi không đau lòng, Lục Nhi đang đau lòng đây này.
Thái Diễm cười hì hì trả lời, Đổng Lục thoáng cái đỏ mặt.
- Không phải, rõ ràng là tỷ tỷ bảo phòng bếp nấu cơm.
Trong lòng cảm động, đợi nha hoàn đợt cơm lên bàn rồi đi ra ngoài, Đổng Phi đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy nhị nữ.
- Nghiêm chỉnh một chút, bọn hạ nhân còn đang nhìn kìa!
Đổng Phi một tay ôm lấy eo Lục Nhi, một tay khẽ xoa bụng Thái Diễm, hừ lạnh:
- Ta xem ai dám nhìn!
Nha hoàn kia vốn muốn nhìn một chút, vừa nghe những lời này, sợ quá thụt cổ trở lại.
Những nha hoàn này là những người mới Đổng Lục mua tại Lạc Dương, cũng không hiểu Đổng Phi nhiều lắm, nên có một loại cảm giác sợ hãi rất sâu.
Thái Diễm giơ tay đánh vào đầu Đổng Phi.
- Hù dọa tiểu hài tử làm cái gì? Biết ngươi hiện tại uy phong rồi, nhanh ăn cơm đi.
Cơm cũng không phải quá phong phú, nhưng chứa tâm ý của Thái Diễm và Lục Nhi, Đổng Phi ăn cảm thấy rất ngon.
- Đã trễ thế này, ngươi và Ban tiên sinh nói gì vậy? Lục Nhi đi qua nhìn mấy lần, đều nói các ngươi đang thấp giọng nói chuyện.
Đổng Phi vừa ăn vừa nói lại tình huống một lần.
Lục Nhi nghe được liên tục gật đầu, mà Thái Diễm thì ra chiều suy nghĩ.
- Không ngờ Ban tiên sinh còn có ánh mắt như vậy. Người Lạc Dương này thật là bị mù mắt mà. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận.
- Cẩn thận?
Thái Diễm nghiêm mặt nói:
- Phàm là người có tâm cơ và ánh mắt này, phần lớn là kẻ dã tâm bừng bừng. Hôm nay hắn đầu nhập vào ngươi, là bởi vì hắn cùng đường. Nhưng nếu như tương lai. . .Hắn đã làm kẻ xấu, thì sẽ có thể lật lọng. Mình phải phòng bị.
Đổng Phi nghe vậy, không khỏi ngừng ăn cơm.
- Tỷ tỷ nói có lý. Ban Chỉ đúng là có bản lĩnh, điểm này không chê được . . . Nhưng càng là người có bản lĩnh, tâm lại càng lớn, cũng không thể không đề phòng. Ta thấy Yến Minh là kẻ hữu dũng vô mưu, theo Ban Chỉ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không đáng lo. Ta đã an bài Thập Nhị ở bên người hắn thầm quan sát, chắc hẳn có thể nhìn ra một số mánh khóe. Nhưng Ban Chỉ này...
- Thế nào?
- Người này có đại tài. Ít dùng, sẽ lãng phí, dùng nhiều, ta lo lắng. Tỷ tỷ nói nên làm thế nào cho phải?
Thái Diễm suy nghĩ một chút:
- Việc này đơn giản, có thể tìm một người phân quyền lợi với hắn.
- Người này phải cơ linh, nhưng lại phải trung thành. Không dễ tìm...
- A Sửu, sao ngươi hồ đồ rồi? Quản thúc Ban Chỉ, quả thật cần một người có đại tài. Nhưng hiện tại ngươi có quyền lợi gì? Nếu Ban Chỉ có dã tâm, thì sẽ không vì một Gia cụ phường mà hủy đi tiền đồ. Trước mắt, người này nhất định là dốc hết sức, nếu như ngày khác ngươi có thể bay tận trời, mới là lúc Ban Chỉ biểu lộ dã tâm. Hiện giờ, chỉ cần tìm một người để ý đến hắn là được.
- Vậy tìm ai?
- Có thể bảo Đường Chu. . . Người này rất cơ linh, ham lợi nhỏ nhưng không quá dã tâm. A Sửu ngươi có thể âm thầm thành lập một bộ, do Ban Chỉ tiếp nhận, để cho Đường Chu hiệp trợ. Ban Chỉ đang cần sự tín nhiệm của ngươi. Ngươi làm như vậy, chắc chắn khiến hắn toàn tâm toàn ý làm việc. Về phần sau này, tự nhiên sẽ có người tới khống chế hắn, chúng ta chỉ cần lẳng lặng quan sát, không cần quá mức lo lắng.
Đổng Phi gật đầu:
- Tỷ tỷ nói có lý, đợi Đường Chu trở về, ta sẽ an bài hắn làm việc.
Một bữa cơm, kề cà hết nửa canh giờ, cũng thương lượng được không ít chuyện.
Đổng Phi đột nhiên cảm thấy, y không hề thiếu khuyết mưu sĩ.
Mặc dù Giả Hủ không ở bên người, nhưng có Ban Chỉ đã đủ ứng phó cục diện hiện tại. Huống chi, trí tuệ của tỷ tỷ cũng không thể khinh thường. Thái Diễm tuy không hiểu quỷ đạo âm mưu, nhưng quý tại tâm tư tỉ mỉ, có thể phát huy được tác dụng sữa chữa khuyết điểm.
Một người là nữ trí tuệ, tỉ mỉ độ lượng.
Một người giỏi chiến trận, có thể bảo đảm trong nhà không lo.
Có nhị nữ này, còn tiếc nuối gì nữa.
Mà khi Đổng Phi ôm lấy Thái Diễm và Đổng Lục, trong đầu lại bất giác hiện ra vẻ phong tình kiều mị tận xương của Nhậm Hồng Xương.
Ta làm sao vậy?
Đang yên lành sao lại nghĩ đến nàng ta...
Quay đầu nhìn Thái Diễm, lại nhìn Đổng Lục, Đổng Phi cảm thấy mỹ mãn.
- Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ sớm đi...
Đương nhiên, Thái Diễm đang mang thai không thể thỏa mãn Đổng Phi.
Mà Lục Nhi lại xấu hổ, kiên trì muốn ngủ cùng Thái Diễm. Nói là thuận tiện chiếu cố, đuổi Đổng Phi một mình ngủ trong thư phòng.
Đổng Phi vừa một mình ngồi trong thư phòng, vừa than thở: Ai nói thê thiếp thành đàn là tốt, lúc này mới hai người đã đùn đẩy nhau thành thế này rồi.
Tuy nhiên quả thật cũng rất mệt, Đổng Phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, rửa mặt xong, Đổng Phi liền dẫn Điển Vi và Đổng Thiết vội vã rời khỏi đại trạch môn.
Hôm nay giáo trường điểm binh, là chủ tướng thì không thể đến muộn được...
Giờ Thìn, giáo trường ngoài Bắc Cung vang lên tiếng trống ầm ầm.
Cấm vệ quân sống quen với an nhàn sung sướng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, lèo nhèo đi ra khỏi phòng, đi tới giáo trường tập hợp.
Ngoài dự liệu của cấm vệ quân, trên giáo trường đã có một phương trận tập hợp hoàn tất từ lâu.
Các nữ binh của Loan Vệ doanh khôi giáp sáng bóng, cầm trong tay câu tương đoản đao, lưng đeo đoản cung. Tinh thần tỉnh táo, đặc biệt oai hùng.
Ngược lại đám đàn ông nhìn qua buồn bã ỉu xìu, ngay cả khôi giáp cũng không có.
Đổng Phi đứng ngạo nghễ trên đài điểm tướng, phía sau tinh kỳ phấp phới. Điển Vi, Trương Tú và các tướng lĩnh toàn bộ đội khôi mặc giáp. Dưới đài điểm tướng, 500 Bác Lãng sĩ hùng dũng phân hai hàng hai bên, quả nhiên là đằng đằng sát khí, hùng tráng mà uy vũ.
Đổng Phi ở bên cười nói:
- Tiểu Thiết, còn không ngừng tay!
Đổng Thiết thu kiếm vào vỏ, động tác tiêu sái mà lưu loát. Vũ An Quốc thở hắt một hơi, nhịn không được nói:
- Thiết huynh đệ, kiếm pháp của ngươi nhanh thật đấy!
- Cái này tên Thứ Kiếm Thuật. . .
Đổng Phi hỏi:
- Tiểu Thiết, sao ta cảm thấy, kiếm pháp này tương tự như kiếm pháp của Sử A vậy?
- Chủ nhân, kiếm pháp của Sử A chính là Thứ Kiếm Thuật. Vương sư nói, Sử A sư huynh cả đời chỉ nghiên cứu một bộ kiếm pháp, có thể dùng đủ loại kiếm thi triển ra Thứ Kiếm Thuật. Tuy nhiên, thành tựu của sư huynh chỉ ngừng ở đó, vĩnh viễn không thể đạt được cảnh giới cao nhất của kiếm thuật. Vương sư nói rất nhiều, Tiểu Thiết cũng không hiểu rõ lắm. Vương sư nói, đợi thời gian đến rồi, tự nhiên cũng có thể hiểu ra...
Nước chảy thành sông, có lẽ ý của Vương Việt chính là vậy.
Đổng Phi không hỏi thêm nữa, cùng Đổng Thiết trò chuyện vẩn vơ, nghe hắn kể lại những chuyện lý thú gặp được ở các nơi trong hai năm qua.
Bất tri bất giác, trời đã sắp sáng.
Đổng Phi và Văn Sính lập tức cáo từ Chu Trị. Chu Trị đưa tiễn hai người đến tận ngoài thành. . .
Nhìn lão tiên sinh tóc bạc sớm, Đổng Phi đột nhiên nói:
- Chu đại nhân, tương lai nếu cảm thấy không muốn ở Trung Nguyên nữa, thì cứ đi tìm ta.
- A?
Chu Trị không rõ ý của Đổng Phi, ngơ ngác nhìn theo đám người Đổng Phi rời đi.
Đi một mạch hơn mười dặm, Văn Sính mới khẽ nói:
- Tây Bình, không nghĩ tới, ngươi cũng đã nhìn ra!
Đổng Phi ngạc nhiên hỏi:
- Ta nhìn ra cái gì?
- Tần đại nhân nói, thiên hạ này sớm muộn sẽ có một trận hỗn loạn. Nếu như trong mười năm long thể khoẻ mạnh thì còn dễ nói. Nhưng nếu là. . .
Đổng Phi giật thót trong lòng.
Trong Bình Thư, Hán Đế chết sau khi Hoàng Cân chi loạn mấy năm, lúc này mới dẫn phát ra các trận hỗn loạn. Đó là lúc nào?
Đổng Phi nhớ không rõ lắm!
Chỉ hy vọng, lịch sử đã xuất hiện biến đổi vậy.
Đổng Phi xoa xoa mặt, lắc đầu, cố gắng quên chuyện này đi. Nhưng càng như vậy, trong đầu y lại càng rối loạn.
Dọc theo đường đi, cũng không nhớ rõ đã nói gì với Văn Sính, chỉ là khi trời tối thì đoàn người đã đến Lịch Dương.
Chu Hân đã nhận được thông báo từ lâu, bởi vậy nên đang chờ ở trong phủ nha.
Đối với hai người trong đại lao, chính như lời Văn Sính nói, hắn vốn cũng không dự định làm khó.
Chỉ là Đổng Thiết ban đêm xông vào đại lao, làm hắn rất mất mặt.
Khi mời Văn Sính truy kích, đồng thời đã hạ quyết tâm, muốn bắt hai người này khai đao.
Tuy nhiên sau khi nhận được báo cáo của Hạ Tề, Chu Hân cũng khó xử. Không giết hai người kia, hắn mất sạch thể diện, nhưng giết hai người kia, chỉ sợ sẽ phải đắc tội với ác hán. Nói không chừng bởi vậy khiến lão bằng hữu không vui. Ở chỗ Tần Hiệt cũng không chỉ một lần nghe qua tên của Đổng Phi. Hai năm nay, càng không ngừng có đủ loại chuyện về Đổng Phi truyền đến.
Chu Hân là một đế đảng cực kỳ điển hình, hắn ghét cay ghét đắng hành vi phản loạn của đám người Vương Phân tại Ung Khâu.
Cho nên, trong thâm tâm hắn vẫn có phần thưởng thức Đổng Phi. Bằng không cũng sẽ không sớm hiệp trợ Đổng Phi mộ binh.
Đổng gia tử này, thực sự là đi tới đâu thì phiền phức tới đó.
Ngay khi Chu Hân đang khổ nào thì ngoài cửa có người truyền đến tin tức, nói là An Ninh Đình hầu Đổng Phi cầu kiến.
- Cho hắn vào!
Chu Hân nhíu mày, đứng dậy.
Việc gì nên tới cuối cùng sẽ tới. Cũng phải xem Đổng gia tử đó nói thế nào.
Khi người vừa vào đình viện, Chu Hân lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy một đại hán vạm vỡ thân cao hơn trượng, diện mục hung ác, để trần cánh tay, lưng đeo một cành mận gai, đứng ở bên trong đại môn.
Bên cạnh có đốc quân tòng sự Văn Sính nói:
- An Ninh Đình hầu, vị này chính là Chu đại nhân.
Đại hán đó tiến lên vài bước, cúi người hành lễ:
- Đổng Phi đặc biệt tới bái kiến Chu đại nhân, cảm kích sự hỗ trợ của Chu đại nhân. Chỉ là không nghĩ tới, gia nhân của ta không hiểu chuyện, đã làm ra việc đại nghịch bất đạo, đó là lỗi Phi quản giáo không nghiêm. Hôm nay đặc biệt tới thỉnh tội, mong đại nhân có thể tha thứ. Nếu như đại nhân muốn trách phạt, mời đại nhân trách phạt Phi đi.
Đây, nhất định chính là Đổng Tây Bình rồi!
Chu Hân cũng không ngờ Đổng Phi sẽ chịu đòn nhận tội như thế, nhất thời khiến hắn không biết làm thế nào.
- An Ninh Đình hầu, điều này sao được, sao được...
Nói rồi Chu Hân liền tiến tới nâng dậy. Một mặt bảo Văn Sính tháo xuống cành mận gai trên người Đổng Phi, một mặt cởi xuống áo choàng trên người khoác lên người Đổng Phi.
Chẳng qua, Chu Hân chỉ cao khoảng bảy xích, áo choàng đó khoác lên người Đổng Phi, nhìn thế nào cũng có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Nộ khí trong lòng thoáng cái tiêu tan không ít.
- An Ninh Đình hầu nhất thiết đừng làm vậy, Chu mỗ thực không dám nhận. Mau mau mời ngồi.
Đổng Phi ngồi xuống, nói:
- Hôm nay đến đây, một là vì cảm kích đại nhân đã mộ binh cho Phi, hai là thỉnh tội cho hạ nhân của ta. Thứ ba. . . Phi quả thật khó có thể mở miệng. Ta nghe nói có hai vị hảo hán bởi vì nghe được có phường vô lại làm nhục ta, bức xúc mà giết người, bị nhốt vào lao. . . Phi nguyện bỏ tiền chuộc tội gấp mười, cầu một đường sống cho hai vị hảo hán đó, xin đại nhân có thể châm chước.
Lúc này Chu Hân đã không còn chút nộ khí nào.
Hắn trầm ngâm một chút:
- An Ninh Đình hầu, việc mộ binh thì không cần nhắc tới nữa, đều là hiệu lực cho bệ hạ, cần gì phân ngươi ta? Chỉ là thời gian gấp gáp, hiện nay Chu mỗ chỉ tuyển được khoảng nghìn người. Nghe nói An Ninh Đình hầu muốn mộ binh ba nghìn?
Đổng Phi gật đầu:
- Đúng vậy!
- Ba nghìn nhân mã vốn cũng không quá trở ngại. Quận Đan Dương ta toàn cho ra tinh binh, thế nhân đều biết. Tuy nhiên nếu là vì hoàng thượng, tự nhiên phải trong vạn chọn một. Mấy ngày này Tần đại nhân tiễu phỉ tại Tiền Đường, cho nên chỉ có thể chiêu mộ từ dân gian. . . Như vậy đi, xin An Ninh Đình hầu cho ta thêm thời gian, tối đa ngày, nhất định gom đủ ba nghìn Hổ bí tinh binh, thế nào?
- Thế thì, Phi vô cùng cảm kích.
- Về phần gia nhân của ngài, Chu mỗ cũng có thể không tính toán, đối với bên ngoài chỉ cần nói không bắt được. . . Ha ha, chỉ là việc nhỏ, cũng không quá khó xử. Chẳng qua, hai người bị bắt lại cần phải tính toán thêm. An Ninh Đình hầu có thể không biết, hai người đó giết là tộc nhân Trần thị, là vọng tộc bản địa. Trần thị đó là một nhánh của Trần thị Từ Châu, nếu như họ làm lớn chuyện...
Đổng Phi nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
- Vậy đại nhân cho là phải làm thế nào?
- Chu mỗ nghe nói, An Ninh Đình hầu quen biết Trần Khuê tiên sinh?
Đổng Phi ngẩn ra, gật đầu:
- Từng gặp mặt một lần.
- Trần Khuê tiên sinh chính là tộc trưởng của Trần thị Từ Châu, nếu có ông ta đứng ra nói một tiếng, thì Trần thị Đan Dương cũng sẽ không làm ầm ĩ nữa. Chỉ cần họ không làm ầm ĩ, bên Chu mỗ cũng sẽ thuận lợi hành sự. Đương nhiên, nếu như Trần Khuê tiên sinh không đáp ứng hỗ trợ, Chu mỗ còn có một đối sách. Nếu An Ninh Đình hầu có được công văn chinh tích của triều đình, Chu mỗ cũng có thể thả hai người kia ra.
Đổng Phi không khỏi trầm ngâm.
Công văn chinh tích cũng dễ làm, nhưng làm như vậy, Trần thị gia tộc kia khẳng định vẫn sẽ làm khó cho Chu Hân.
Nếu người ta đã suy nghĩ cho mình, mình tự nhiên cũng không thể làm cho Chu Hân.
Sau khi nghĩ kĩ càng, Đổng Phi nói:
- Đại nhân, không bằng như vậy, Phi sẽ viết thư, mời đại nhân đưa đến Từ Châu. Nếu Hán Du tiên sinh có thể đứng ra dàn xếp, vậy tự nhiên là mọi người đều vui. Nếu như ông ấy không chịu hỗ trợ, Phi sẽ đưa ra đủ công văn chinh tích. Đại nhân nghĩ thế nào?
Chu Hân đưa tay vuốt râu, nhẹ nhàng gật đầu.
Đổng gia tử này cũng là một người thú vị, biết suy nghĩ cho người khác, không tệ, không tệ!
- Đã như vậy, xin mời An Ninh Đình hầu lập tức viết thư. Từ Lịch Dương đến Từ Châu cũng cần một số thời gian. Bên này ta sẽ cố gắng kéo dài. . . An Ninh Đình hầu cũng không cần lo lắng cho hai người kia, thuận tiện đốc thúc việc mộ binh đi. An Ninh Đình hầu khả năng không biết, chỗ Chu mỗ cai quản, có không ít thanh niên bội phục sát đất An Ninh Đình hầu ngài đấy.
Đổng Phi không khỏi nở nụ cười, gật đầu đáp ứng.
Lúc này có gia nhân trải giấy mực. Đổng Phi đi qua, ngẩng đầu viết mấy chữ "Hán Du tiên sinh đài giám", sau đó đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, ta lại quên hỏi bộ hạ của ta, không biết hai vị hảo hán trong lao tên là gì?
Đài giám (thời xưa dùng sau lời xưng hô mở đầu, thể hiện mời đối phương xem thơ).
Cũng khó trách, Đổng Phi quên hỏi, mà Đổng Thiết thì cho rằng Văn Sính đã nói cho Đổng Phi.
Về phần Văn Sính, cũng không đề cập đến tên của hai người đó. Mãi đến lúc này, Đổng Phi còn chưa biết người y muốn cứu rốt cuộc là ai.
Chu Hân nghe được cảm thấy buồn cười.
- À, hai người đó một người là người quận Đông Duyễn Châu, tên là Phan Chương; một người khác là người Dư Hàng Ngô Quận, thuộc Dương Châu, tên là Lăng Thao.
Đổng Phi a một tiếng, đang muốn viết thơ, trong lòng lại đột nhiên lộp bộp, bút lông trong tay không khỏi khẽ lắc lư.
Phan Chương, Lăng Thao?
Chẳng lẽ là Giang Đông nhị hổ thần tương lai sao?