Trước kia Vương Việt đã nói qua với Đổng Phi về việc của Biện vương tử, vì vậy sau khi binh sĩ thông lập tức cho vào.
Tiểu hoàng môn vẫn còn cằn nhằn:
- Một Bắc Cung giáo úy nho nhỏ, quan chức lớn qua nhỉ!
Vương Việt nhìn hắn, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Đại nhân tốt nhất là ngậm miệng lại. Ở đây không phải là Bắc Cung, người ở bên trong cũng không phải người đại nhân hay thấy thường ngày, hơn 300 cái đầu người ở cửa viên môn là minh chứng, đừng trách thảo dân không đề tỉnh.
Nhắc tới số đầu người đó, Biện vương tử không kìm nổi người run lên.
Ở trong hoàng cung đã nghe nói qua ác danh của Đổng Phi, đều nói đó là một người mãnh như hổ, mãng như man, giết người không chớp mắt.
Vương sư nói y có thể giúp được ta, thật có thể sao?
Biện vương tử liền có chút chờ mong, đồng thời lại có chút sợ hãi.
Tiểu hoàng môn lại có vẻ không sợ, âm dương quái khí nói:
- Vương tiên sinh, nghe người ta nói ngài là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, sao lại nhát gan như vậy. Ta là người của Biện vương tử, không thể so sánh với đám tiện dân đó được...Cũng muốn xem mãng phu đó có dám động đến ta hay không.
Vương Việt thản nhiên cười:
- Bốn chữ thiên hạ đệ nhất này Vương mỗ thẹn không dám nhận. Có điều Vương mỗ đã nhắc nhở qua, đại nhân tự mình suy nghĩ đi. Trong quân doanh này không phải là đại nội thâm cung, nghe Vương mỗ khuyên đi, thu liễm một chút mới tốt.
Tiểu hoàng môn giận tím mặt, vừa muốn mở miệng trách cứ, lại nghe Biện vương tử khẽ nói:
- Cao Vọng, bớt tranh cãi đi.
- Vâng!
Tiểu hoàng môn lập tức ngậm miệng lại, song nhìn qua có vẻ không phục lắm.
Cũng khó trách, Cao Vọng này là người bên cạnh Hà hoàng hậu, có giao hảo với đám người Trương Nhượng. Thập thường thị mà thế nhân thường nói, trên thực tế tổng cộng 12 người này, Cao Vọng cũng là một trong số đó. Bởi vì quan hệ với hoàng hậu, Cao Vọng thường ở trong hoàng cung ngang ngược kiêu ngạo đã quen. Trong mắt hắn, Đổng Phi thì sao? Đừng thấy hung danh của ác hán đó truyền xa, nhưng so với hắn còn kém xa lắm.
Vì vậy phóng ngựa đi tới dưới đài điểm tướng, không đợi người khác mở miệng đã la lên:
- Đổng Phi ở đâu? Biện vương tử tới rồi. Còn không nhanh xuống bái kiến?
Chỉ thấy trên đài lệnh kỳ đột nhiên phấp phới, giáo trường tiếng kêu rung trời, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh bất thình lình, làm cho tiểu hoàng môn Cao Vọng, thậm chí Biện vương tử lộp bộp trong lòng, không khỏi sợ hãi.
Vương Việt thầm nghĩ không hay, vừa muốn đứng ra nói liền nghe trên đài điểm tướng vang lên tiếng như hổ rống:
- Người phương nào đang ầm ĩ?
- Là ta!
Cao Vọng là muốn tỏ uy phong, trong lòng mặc dù sợ, nhưng mặt mũi không thể để mất, không trở lại chắc chắn thành trò cười. Vì vậy giục ngựa tiến lên, lớn tiếng nói:
- Đổng Phi, còn không qua bái kiến Biện vương tử, ngươi muốn tạo phản sao?
Trên đài điểm tướng trầm mặc chốc lát, liền nghe một thanh âm hơi khàn khàn:
- Quân ti mã ở đâu?
- Có mạt tướng! - Một thiếu niên quân quan tuấn tú đi ra, chắp tay tuân mệnh.
Thiếu niên quân quan này dáng vẻ thanh tú, nhưng quanh thân lộ ra một tầng sát khí lạnh thấu xương, khiến Vương Việt thầm cảm thấy giật mình.
- Vương tử, nhanh xuống ngựa?
- Vì sao?
- Ngài xuống ngựa trước đi, thảo dân mới giải thích cho ngài!
Biện vương tử là một người rất hiền lành, đương nhiên cũng có thể được xưng là nhu nhược. Nếu như đổi lại là hoàng tử khác, từ lâu đã mắng một trận rồi. Cũng chính là hắn, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, vẫn cực kỳ nhu thuận nghe theo lời Vương Việt.
- Trong quân doanh, phóng ngựa chạy nhanh, phải bị tội gì?
- Án luật nên trảm!
- Quân doanh thao diễn, chưa được quân lệnh tự ý làm ầm ĩ, phải bị tội gì?
- Án luật nên trảm!
- Trong quân doanh, không nhìn thượng quan, ngang ngược kiêu ngạo, phải bị tội gì?
- Án luật nên phạt 80 quân côn!
- Nếu biết quân luật, còn chờ cái gì?
Trương Tú nghe vậy, lập tức xoay người, vung lệnh kỳ trong tay và quát lớn:
- Người đâu, bắt người dưới đài cho ta!
- Ta xem ai dám động, ta là Cao Vọng của Trung thường thị!
Nếu như thay đổi là người khác, nghe câu này thật đúng là sẽ hiểu ý. Nhưng Cự Ma Sĩ dưới đài lại khác. Từ sau khi gia nhập, trải qua hai năm huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt, còn tham gia các chiến dịch lớn nhỏ vô số kể. Đối với các Cự Ma Sĩ phần lớn lớn lên tại biên tái mà nói, quân lệnh như núi, ngoại trừ chủ tướng của họ, không người có thể chỉ huy.
Nếu quân lệnh đã phát ra, tự nhiên sẽ không quản Cao Vọng là Trung thường thị gì hết.
Cự Ma Sĩ như lang như hổ xông tới bắt lấy Cao Vọng từ trên ngựa, kéo hắn tới trước đài điểm tướng giống như kéo một con gà con.
Đổng Phi đi tới bên đài điểm tướng, bộ dáng đó làm cho Biện vương tử hoảng sợ.
Hay cho một ác hán!
Biện vương tử đang thầm cảm thán, liền nghe Đổng Phi lên tiếng:
- Ta mặc kệ ngươi là Cao Vọng hay là cao hoàn, trong quân doanh này đâu có chỗ cho ngươi lên tiếng? Người đâu, kéo hắn xuống dưới đánh 80 quân côn, chém đầu thị chúng.
Sau tiếng ra lệnh, Cao Vọng đã sợ thật.
Nhớ lời của Trương Nhượng nói qua: Đổng gia tử kia sinh ra tại nơi man hoang khắc khổ, nói trắng ra chính là một mọi rợ, ngoan cố. Ngươi đừng đi trêu chọc hắn, bằng không nếu xảy ra chuyện, cũng bất kể bọn ta có để tỉnh hay không, đến lúc đó không ai cứu được ngươi đâu.
Ngay từ đầu, Cao Vọng quả thật không nghe lọt tai lời này.
Nhưng hiện tại, hắn đã sợ thật rồi...
- Ta là Trung thường thị, là người bên cạnh Biện vương tử, các ngươi. . .
- Chặn cái miệng của hắn lại, đánh!
Đổng Phi quát lên, Cự Ma Sĩ cũng không biết tìm được một miếng vải rách từ đâu, đi tới bịt lấy miệng của Cao Vọng.
Kéo đến giữa giáo trường, vung hèo đánh ngay.
Cao Vọng thường ngày sống an nhàn sung sướng, da dẻ mềm mại như trẻ con, nào chịu nổi hình phạt như vậy.
Giống như con gà bị bóp cổ họng, miệng lại bị bịt một miếng vải. Muốn gọi, phát không ra thanh âm, muốn vùng vẫy, lại không thể địch nổi thủ chưởng như kìm sắt của Cự Ma Sĩ. Đánh một trận, thanh âm quân côn tiếp xúc với da thịt lại đặc biệt rõ ràng, liên tục quanh quẩn trong giáo trường.
Cấm vệ quân đã không phải lần đầu tiên nghe thanh âm này, nhưng cũng chết lặng...
Hứng thú duy nhất chính là muốn nhìn xem Trung thường thị đại nhân trước kia cao cao tại thượng, ngang ngược có thể chịu được mấy hèo?
Mà Biện vương tử không ngừng run lên, vài lần muốn mở miệng, lại bị Vương Việt nháy mắt ngăn lại.
Mới mười mấy côn, Cao Vọng đã bất tỉnh.
Cái mông đã máu thịt không rõ, nhưng Cự Ma Sĩ chưởng hình vẫn còn dùng thanh âm không chút cảm tình đọc lên số lượng.
Ngay từ đầu Vương Việt đã biết Cao Vọng gặp phiền toái rồi.
Nhìn dạng này, Đổng Phi rõ ràng là nhất quyết muốn thu thập Cao Vọng. Trong lòng thầm giật mình: Đổng gia tử này cũng to gan thật.
Tám mươi quân côn kết thúc, có quân quan chưởng hình tiến lên, chắp tay hồi báo:
- Khởi bẩm tướng quân, hành hình hoàn tất, nhưng người đó không chịu nổi, đã chết rồi...
Quân quan trên đài điểm tướng hít một hơi lạnh, nhìn Đổng Phi giống như nhìn quái vật.
Mà Đổng Phi vẫn mặt không có biểu cảm:
- Đã như vậy, Cao Vọng còn tội danh phóng ngựa trong quân doanh cùng làm ầm ĩ chưa trách phạt. Hai tội quy một, kéo ra ngoài chém đầu, treo ngoài viên môn, thị chúng ba ngày sau lại gỡ xuống.
Nói xong, lúc này y mới sai người vung lệnh kỳ, trong giáo trường lần thứ hai vang lên tiếng thao luyện.
- Ngươi. . . A, ta nhớ ra rồi, năm trước, dưới cầu Bách Hoa Lạc Dương.
Có lẽ trong minh minh có thiên ý như thế, Hà Tiến không ngờ thực sự nhớ tới Phan Ẩn là ai. Nhìn Phan Ẩn quần áo ngăn nắp, Hà Tiến không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
Trong lòng Phan Ẩn cũng không khỏi ấm áp.
- Mười hai năm không gặp, Hà công có khỏe không?
Hà Tiến vội vã bảo Phan Ẩn ngồi xuống:
- Năm đó là lúc Tiến nghèo túng nhất, sao lại quên được đêm hôm đó? Sau đó ta còn phái người đi tìm ngươi, thế nhưng. . . Thật xin lỗi, ta đã không nhớ nổi tên của ngươi. . . Nhưng sao ngươi lại chạy tới hoàng cung rồi?
- Việc này nói đến, một lời khó nói hết.
Phan Ẩn nói ra tên của mình, lại làm cho Hà Tiến giật mình.
Hắn tự nhiên biết người này, chỉ là chưa từng gặp qua. Đó chính là tư mã của Kiển Thạc, sao hơn nửa đêm lại chạy tới tâm sự với ta?
Hà Tiến kinh ngạc nhìn Phan Ẩn, muốn hỏi, lại không biết mở miệng thế nào.
Phan Ẩn nói:
- Đại tướng quân hôm nay hưởng hết vinh quang, Ẩn cũng không nguyện leo cao. Chỉ là, hiện tại đại tướng quân đang có nguy hiểm đến tính mệnh, Ẩn thực không đành lòng thấy đại tướng quân mất mạng, vì vậy đến đây bảnh cáo.
Hà Tiến vội vàng đứng dậy:
- Không biết mỗ có gì hung hiểm?
- Hoàng thượng. . .
Phan Ẩn vốn định nói, hoàng thượng muốn giết ngươi, nhưng lời đến bên mép lại do dự. Làm như vậy, có phải có lỗi với Kiển Thạc hay không?
Lúc trước vào trong cung, may được Kiển Thạc bảo vệ, hắn mới có hôm nay.
Nếu là. . .
- Phan công, vì sao im lặng không nói?
Phan Ẩn cắn răng, nhỏ nhẹ nói:
- Hoàng thượng muốn giết đại tướng quân, phái tiểu nhân đến đây tuyên đọc chiếu thư. Nếu như lúc này đại tướng quân vào Trường Nhạc cung, nhất định sẽ bị giết chết. Ẩn đặc biệt tới báo cho biết. Tuyệt đối không được vào cung, xin đại tướng quân tự cân nhắc đi.
Đầu Hà Tiến ông một tiếng, có vẻ không biết làm thế nào.
- Hoàng thượng, hoàng thượng vì sao phải giết ta?
- Hoàng thượng phỏng chừng đã hạ quyết tâm, lập Hiệp vương tử làm đế.
- Cái gì?
- Hơn nữa sức khỏe của hoàng thượng cũng không được nữa rồi, theo tiểu nhân quan sát, phỏng chừng khó có thể kéo dài tới hừng đông.
Hà Tiến nghe vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người. . .
- Đại tướng quân, tiểu nhân có hoàng mệnh trong người, không dám ở lâu. Nói chung, mời đại tướng quân sớm có chuẩn bị, để phòng bất trắc.
Nói xong Phan Ẩn đứng dậy cáo từ.
Hà Tiến tiễn Phan Ẩn ra ngoài, sắc mặt đột nhiên tái mét.
- Lập tức mệnh Viên Thiệu, Tào Tháo đến đây gặp ta.
Hà Tiến phân phó gia nhân, rồi xoay người đi tới thư phòng, thuật lại những lời Phan Ẩn nói vừa rồi cho Hà Miêu.
Hà Miêu cũng không khỏi giật mình. Đừng thấy thường ngày hắn đối nghịch với Hà Tiến, nhưng dù sao cũng là người một nhà, sao hắn lại có thể không để ý đến huynh trưởng sống chết. Hà Tiến còn, Biện vương tử làm đế, thì Hà gia có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng nếu như. . .
Hà Miêu không dám nghĩ tiếp.
Sự tàn khốc trong cấm cung, hắn cực kỳ rõ ràng.
Nếu như thực sự để cho Hiệp vương tử trở thành hoàng đế, chỉ sợ Hà gia khó có thể bảo toàn.
- Huynh trưởng xem nên xử lý thế nào đây?
- Phan Ẩn nói, hoàng thượng không kéo dài được đến hừng đông, ta sẽ tin hắn một lần. Có điều, trước hừng đông chúng ta phải giải quyết việc này. Nếu Hiệp trở thành hoàng thượng, chúng ta sẽ không có đường sống. Phải giải quyết nhanh chóng, ủng hộ lập Biện làm hoàng thượng mới được.
- Vậy phải làm sao?
- Hoài Cao, ngươi quen thuộc Bắc Cung, có thể lập tức đến Vĩnh Yên cung tìm muội muội, bảo muội muội điều động Loan Vệ doanh cho ngươi chỉ huy. Đồng thời, bảo muội muội lấy danh nghĩa của hoàng hậu, mệnh lệnh Bắc Cung Vệ mở cửa cung, cũng phong tỏa một số tin tức. Hôm nay chúng ta cũng chỉ có đập nồi dìm thuyền, bất cứ giá nào phải đưa Biện leo lên hoàng vị. Chỉ có như vậy, vinh hoa phú quý của Hà gia ta mới có thể bảo toàn.
Hà Miêu lập tức gật đầu xưng phải, rồi xoay người rời khỏi.
Thoáng cái đưa ra một loạt quyết định, trong đầu Hà Tiến không khỏi cảm thấy mê man. Hắn ngồi trong thư phòng, bình phục tâm tình kích động.
Lúc này, có quản gia đi đến, khẽ nói:
- Lão gia, mọi người đã tới rồi!
- Lấy khôi giáp của ta tới đây!
Nói xong Hà Tiến đứng lên. Có hạ nhân đi qua mặc khôi giáp cho hắn.
Chỉnh trang hoàn tất xong, đầu Hà Tiến cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Hắn tay vịn bảo kiếm, sải bước đi đến phòng khách. Dọc theo đường đi, hắn còn nghĩ những tính toán chuẩn bị nói ra với mọi người.
Trong phòng khách, có hơn người đứng trang nghiêm, nhìn qua khiến phòng khách có hơi chật chội.
Người nào cũng mắt ngái ngủ, hiển nhiên là mới được gọi thức dậy, vì vậy còn chưa rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Chư vị đại nhân, Tiến muốn tuyên bố một việc.
Thấy Hà Tiến đội khôi mặc giáp đi vào, Tào Tháo giật thót một cái, có một điềm báo trước không rõ.
- Bệ hạ, đã băng hà rồi!
- Cái gì? Đại tướng quân, ngài nói cái gì?
Viên Thiệu la lên thất thanh. Nhưng nghe thế nào cũng không giống như có ý bi thương, ngược lại hình như còn có phần vui mừng.
Hà Tiến vẫn không thể nói là Hán Đế chưa chết, bằng không việc này cũng chỉ là nhằm vào một mình hắn, mà cũng không nhằm vào các thần tử khác.
Hắn rất thoả mãn với phản ứng của mọi người, lập tức nói tiếp:
- Bệ hạ băng hà, chưa lập thái tử, theo lý nên do trưởng tử Biện kế vị. Nhưng có hoạn quan Kiển Thạc, ỷ vào tay cầm Tây viên tân quân, lại sinh ra dụng tâm hiểm ác độc tài triều cương, muốn diệt trừ chúng ta. Hôm nay triệu tập chư vị đại nhân, Tiến muốn nghe ý kiến của các vị.
Ngươi đã trang phục thế này rồi, còn nghe ý kiến cái chó gì nữa?
Tào Tháo nói thầm, liền tranh trước một bước đứng ra:
- Đã như vậy, chúng ta nên chính quân vị, trừ hoạn quan, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Kiển Thạc kia.
Hà Tiến nghe vậy liền nở nụ cười.
- Ai dám cùng ta chính quân thảo tặc?
Viên Thiệu đứng ra:
- Thiệu nguyện đi theo!
Hà Tiến mừng rỡ:
- Bản Sơ quả nhiên có đảm lược, ta có thể điều động ba nghìn Vũ Lâm quân cho ngươi chỉ huy, theo ta cùng vào cung.
Tào Tháo sao lại đồng ý sau người khác, lập tức cũng đứng ra:
- Đại tướng quân, dưới trướng của Tháo còn có một nghìn tân quân, nguyện theo đại tướng quân.
- Mạnh Đức, quả nhiên anh hùng.
Hà Tiến dứt lời, lập tức mệnh lệnh Tào Tháo và Viên Thiệu đi điểm nhân mã, đồng thời còn bảo Tuân Du, Trịnh Thái làm tốt chuẩn bị nghênh đón tân quân.
Sau khi tất cả an bài thỏa đáng, hắn nắm chặt bảo kiếm dưới sườn.
Sống hay là chết, chỉ nhìn hai canh giờ tiếp theo thôi...
Vừa qua lúc gà gáy, cấm cung vắng lặng.
Cách giờ mẹo vào hừng đông còn hai canh giờ, đại nội thâm cung im ắng, đến mức khiến người khác có cảm giác ngạt thở không hiểu.
Hán Đế tựa mình trên tấm đệm, nhắm mắt ngưng thần.
Một canh giờ đã qua, sao Hà Tiến còn chưa vào cung yết kiến?
Không chỉ Hà Tiến không xuất hiện, ngay cả Phan Ẩn phụng mệnh truyền chỉ cũng chưa trở về. Trong lòng mơ hồ có điềm báo trước bất tường, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận. Trẫm còn sống, chỉ cần trẫm sống, thì nhất định có thể cho Hiệp ngồi lên hoàng vị
Biện đích thật là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc. . .
Hán Đế sở dĩ lựa chọn Hiệp vương tử, nói trắng ra bởi vì Hiệp không có bất luận bối cảnh gì.
Mẫu thân chết sớm, chết một cách kỳ lạ. Mặc dù trong cung lưu truyền là Hà hoàng hậu hạ độc thủ, nhưng Hán Đế mấy năm nay tỉ mỉ quan sát, dần dần bài trừ Hà hoàng hậu khỏi đối tượng hiềm nghi. Sinh tử có mệnh, có lẽ nàng thực sự không có phúc khí đó.
Hán Đế rất lo lắng!
Hắn thật sự không muốn người kế thừa hắn phải đối mặt với tràng sống mái cùng ngoại thích.
Giống như trước hắn, tranh đấu giữa Hoàn đế và đại tướng quân Lương Dực, lại giống như hắn, sau khi đăng cơ cùng đại tướng quân Đậu Võ tranh đấu.
Hai trận tranh đấu, khiến giang sơn Đại Hán nguyên khí mất sạch.
Nếu như Hán Đế lập Biện, như vậy sớm muộn có một ngày, còn có thể tái diễn lại quá khứ của hai đời hoàng đế.
Đại Hán, thật sự không chịu nổi loại hao tổn bên trong này...
Hà Tiến và đảng nhân đi lại rất gần, đây là một việc khác Hán Đế lo lắng.
Trước đây hắn có thể mặc kệ cho Hà Tiến tiếp xúc với đảng nhân, bởi vì còn còn tồn tại. Nhưng nếu hắn chết rồi, Biện năm nay mới chỉ , tuổi, sẽ không thể đối phó với Hà Tiến và đảng nhân liên thủ. Mặc dù có Thập thường thị ở chính giữa, nhưng vẫn không phải là đối thủ.
Mà Đổng Trọng thì không có lo lắng như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Hán Đế cuối cùng hạ quyết tâm, lựa chọn Hiệp làm người kế thừa.
Hắn nhẫn nại, đợi đợi. . . Nhưng thời gian đợi càng lâu, dự cảm bất an trong lòng hắn càng mãnh liệt.
Đột nhiên, Hán Đế mở mắt.
- Kiển Thạc, Kiển Thạc. . .
- Có nô tài!
- Có nghe được thanh âm gì không?
Kiển Thạc ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe, một lát sau sắc mặt hơi đổi.
Sau đó, từ ngoài cung vang lên âm thanh leng keng đao kiếm va chạm, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ ràng.
- Xảy ra chuyện gì?
Có tiểu hoàng môn lảo đảo chạy vào, thần sắc luống cuống hô to:
- Bệ hạ, không hay, việc lớn không hay rồi...
Kiển Thạc không đợi Hán Đế hỏi, lật đật chạy qua tóm lấy cổ áo tiểu hoàng môn.
- Xảy ra chuyện gì?
- Có tân quân Trợ quân hữu giáo úy Tào Tháo, suất lĩnh Tây viên tân quân, phá vỡ Nam Cung môn, miệng hô muốn thanh trừ hoạn quan. Một đường đánh qua bên này rồi. . . Hiện giờ Nam Cung đã không thể cản nổi, tân quân xông lên cầu, đang chạy qua Bắc Cung bên này.
Kiển Thạc nhịn không được hét a lên sợ hãi, lập tức kịp phản ứng.
- Phan Ẩn tiểu nhân, dám phản bội ta.
Quay đầu nhìn Hán Đế, lại hoảng sợ phát hiện, trong nháy mắt khi hắn hỏi, Hán Đế đã tuyệt khí.
Nếu như Hán Đế còn, Kiển Thạc còn có vài phần đảm lược. Nhưng Hán Đế không còn, dũng khí của hắn thoáng cái chạy mất tích.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu hoàng môn kia nói:
- Thạc công, ngài đi nhanh thôi...
- Đi, đi chỗ nào? - Kiển Thạc luống cuống, vô ý thức hỏi.
Tiểu hoàng môn nói:
- Mặc kệ đi chỗ nào, phải rời khỏi đây. Bộ khúc ngài để lại trong cấm cung có lẽ ngăn cản được một chút. Nam Cung mặc dù bị phá, nhưng Bắc Cung vẫn còn chưa có động tĩnh. Hiện tại nên rời khỏi hoàng cung trước, tìm một địa phương an toàn, rồi mới tìm cách sau.
Mắt Kiển Thạc sáng lên.
Không sai, việc cấp bách là nên rời khỏi hoàng cung trước mới phải.
- Ngươi tên là gì?
Kiển Thạc cũng không khỏi thầm tán thưởng sự cơ trí của tiểu hoàng môn này, hắn trầm giọng hỏi.
Tiểu hoàng môn nói:
- Nô tài tên là Dương Khiêm, nguyện dẫn người ngăn cản tân quân, tranh thủ thời gian cho Thạc công.
- Dương Khiêm?
Kiển Thạc cũng đã bị loạn, gật đầu nói:
- Ân tình lần này, Kiển Thạc nhớ kỹ trong lòng. Ngày khác nếu như có cơ hội, ta sẽ báo đáp ổn thỏa. Chỗ ta có Thượng quân hổ phù, có thể điều động tân quân bộ khúc trong Trường Nhạc cung. Dương Khiêm, ta đi trước, sẽ báo đáp sau. . .
Xưng hô biên chế quân đội cổ đại, phân thượng quân, trung quân, hạ quân. Trung quân cao nhất, thượng quân thứ hai, hạ quân thứ ba.
Nói rồi Kiển Thạc đưa hổ phù cho Dương Khiêm, rồi vội vã rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Kiển Thạc biến mất, tiểu hoàng môn Dương Khiêm lại nhếch nụ cười quỷ dị. Quay đầu nhìn Hán Đế đã chết, đột nhiên cười ha ha. Sau đó hắn đi ra ngoài Trường Nhạc cung.
Ngoài Trường Nhạc cung, Hà Tiến suất lĩnh Loan Vệ doanh đã đánh tới.
Tân quân bộ khúc của Kiển Thạc vội vội vàng vàng nghênh chiến, thì làm sao chống nỗi loan vệ đã trải qua năm huấn luyện gian khổ trác tuyệt.
Vốn chỉ dự định phục kích, đương nhiên không có khả năng trang bị toàn bộ vũ khí.
Mà loan vệ sau khi nhận được mệnh lệnh của Hà hoàng hậu, Lý Tín lập tức chọn Loan Vệ quân, sát khí nghiêm nghị đi tới.
Bắc Cung Vĩnh Yên cung, tự có Tư Mã Hương Nhi dẫn theo loan vệ mới chiêu mộ thủ hộ, cũng không đáng lo.
Lý Tín khoác trên người ngân giáp, đầu búi tóc bằng ngân hoàn.
Cưỡi ngựa, tay cầm thương, những nơi đi qua, Thượng quân bộ khúc đều lui về phía sau. Lý Tín này theo Đổng Phi cũng luyện võ nghệ nhiều năm, tự nhiên không thường. Mà câu tương nữ binh thì trong một tiếng gọi đã từng bước đi đến Trường Nhạc cung.
Hà Tiến tự mình đốc chiến, tay vuốt râu liên tục gật đầu.
Bên cạnh hắn có một một văn sĩ, chính là Nam Cung giáo úy Lưu Hồng, Lưu Nguyên Trác.
Hà Tiến vốn không muốn gọi Lưu Hồng, nhưng Lưu Hồng đó là Nam Cung giáo úy, nếu như không thông báo cho hắn, chỉ sợ đám người Tào Tháo khó có thể từ Nam Cung phá cửa mà vào, chỉ có chuyển cáo cho Lưu Hồng, đương nhiên nói là Hán Đế đã băng hà, có Kiển Thạc ý đồ mưu phản.
Mặc dù Lưu Hồng không có tiếng nói chung với Hà Tiến, nhưng dù sao vẫn trung với Hán Đế.
Vì vậy nghe được Kiển Thạc mưu nghịch, Lưu Hồng lập tức đáp ứng phối hợp. Hắn mang thân vệ hộ tống Hà Tiến vào từ Bắc Cung môn. Sau khi hội hợp với loan vệ, liền đánh vào Trường Nhạc cung. Hà Tiến rất khẩn trương, dù sao hắn giả truyền tin tức, nói Hán Đế băng hà mới làm như thế. Nếu như. . . Hà Tiến thấp thỏm trong lòng, nhìn thân vệ bên người Lưu Hồng, nháy mắt ra hiệu một cái với người phía sau.
Nếu thật sự không được, thì giết chết lão tiểu tử này!
Đúng lúc này, Dương Khiêm xuất hiện trên bậc thang cửa cung, trong tay lên cao thượng quân hổ phù.
- Dừng tay, ta có thượng quân hổ phù, tân quân bộ khúc lập tức buông vũ khí đầu hàng. . .
Có thượng quân quân quan tiến lên hỏi:
- Thạc công ở đâu?
Dương Khiêm cười lạnh:
- Thạc công, đã bỏ trốn một mình rồi...
- A!
Tân quân liền truyền đến tiếng chửi bới. Dương Khiêm nhân cơ hội lớn tiếng nói:
- Mau dừng tay, ta là người của đại tướng quân. Hễ kẻ nào đầu hàng sẽ không truy cứu. Các ngươi còn không buông binh khí, chẳng lẽ phải đợi đến khi đồ đao hạ xuống mới hối hận sao?
Xa xa, Hà Tiến thấy được Dương Khiêm xuất hiện, mắt không khỏi sáng ngời.
Dương Khiêm vốn là người hắn an bài bên người Thập thường thị, hiện giờ xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là. . .
- Loan vệ, lập tức thu binh!
Lý Tín bên kia nghe được mệnh lệnh, dẫn dắt câu tương nữ binh cấu thành Vân Chùy trận, thối lui đến phía sau Hà Tiến.
Thấy Dương Khiêm tay cầm hổ phù, đi tới trước ngựa của Hà Tiến, hai tay dâng lên:
- Đại tướng quân, tân quân vốn không có ý mưu phản, chỉ là bị một mình Kiển Thạc kia lừa gạt. Kiển Thạc chạy về hướng Bắc Cung môn. Mời đại tướng quân minh xét.
Nói rồi hắn chớp chớp mắt.
Hà Tiến đang thấp thỏm, thoáng cái yên lòng.
Hắn nhận lấy hổ phù:
- Bản công sẽ không truy cứu tội danh của các tướng sĩ tân quân, chỉ giết kẻ cầm đầu. Lý Tín, mệnh ngươi lập tức dẫn theo loan vệ truy sát Kiển Thạc, đừng để hắn đi ra khỏi Bắc Cung. . .
- Vâng!
Lý Tín lập tức dẫn người đuổi theo, Hà Tiến cùng Lưu Hồng đi vào Trường Nhạc cung.
Khi Hà Tiến thấy được thi thể của Hán Đế, đột nhiên sinh ra một loại xung động muốn cất tiếng cười to.
Bệ hạ ơi bệ hạ, không phải là Hà Tiến muốn giết ngươi, thật sự là ngươi không cho Hà Tiến đường đi thôi. Hôm nay ngươi chết rồi, ta còn sống. . .Ha ha. Ngoại sanh của ta sẽ trở thành hoàng đế, ngươi an tâm mà đi đi.
- Nguyên Trác, lúc này không phải là lúc đau khổ, ở đây nhờ ngươi rồi. Tiến nhất định chém đầu của Kiển Thạc để tế anh linh của thánh thượng.
Trong lời nói, đã xác định rõ tội danh của Kiển Thạc.
Lúc này Lưu Hồng đang đau khổ, cũng không có tâm tư đi tính toán hàm nghĩa ẩn dấu trong lời nói của Hà Tiến.
Hắn lập tức nhận lời, triệu tập cung nữ tài nữ thu dọn cho Hán Đế. Mà bên kia, Hà Tiến và Dương Khiêm đã đi ra ngoài Trường Nhạc cung.
- Có biết đám người Trương Nhượng đi đâu không?
- Hồi bẩm chủ công, khi Nam Cung náo loạn Nhượng công và mọi người đã bỏ chạy đến Vĩnh Yên cung, tìm hoàng hậu che chở. Nô tài vô năng, không ngăn chặn họ lại được, xin chủ công tha thứ.
Hà Tiến a một tiếng:
- Việc này cũng không trách ngươi được, ngươi lập tức trở lại, để ý bọn Trương Nhượng cho ta.
- Nô tài minh bạch!
Nói rồi Dương Khiêm hành lễ, sau đó vội vã rời đi.
Bên kia, Kiển Thạc như chim sợ cành cong bỏ chạy đến Bắc Cung môn.
Sau khi thoát khỏi hoàng thành, nên đi đâu?
Kiển Thạc vốn định chạy đến chỗ Đổng hoàng hậu lánh nạn, nhưng lại nghĩ, trong tay Đổng hoàng hậu không binh tướng. Nếu đi đến đó, nói không chừng còn có thể mang đến phiền phức Đổng hoàng hậu. Hắn cũng không phải trung thành với Đổng hoàng hậu cho cam, mà là hy vọng có thể lưu lại một người có thể nói giúp cho hắn. Vạn nhất không trốn thoát được, bằng chiếu thư trong tay hắn, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.
Đi Lương Châu. . .
Đúng rồi, chính là đi Lương Châu!
Kiển Thạc âm thầm hạ quyết tâm. Kế sách hiện nay, chỉ có thoát khỏi Lạc Dương, đến Lương Châu.
Hoàng thượng không phải nói là thứ sử Lương Châu Đổng Trác kia vẫn trung thành với Đổng hoàng hậu sao? Chỉ cần đến Lương Châu thì an toàn rồi.
Kiển Thạc dục ngựa chạy đi, thấy sắp đến Bắc Cung môn, trong lòng mừng như điên.
Nhưng vào lúc này, một đạo nhân mã đột nhiên xuất hiện ngoài cửa cung, ngăn cản lối đi của Kiển Thạc.
Đại tướng dẫn đầu mặt màu vàng nhạt, đầu đội Quyển duyên sư tử khôi, thân khoác Hoàng kim giáp, cầm trong tay một đôi đại kích bằng thép.
- Điển tướng quân, mau tránh đường, ta có việc gấp ra ngoài.
Kiển Thạc nhận ra người đó, chính là tân nhiệm Bắc Cung giáo úy Điển Vi. Điển Vi từng hiệu lực dưới trướng của hắn, tự nhiên Kiển Thạc sẽ không xa lạ.
Điển Vi chắp tay:
- Thạc công, cũng không phải hạ quan không chịu nhường đường, mà là hoàng hậu có lệnh, không có thủ dụ của hoàng hậu, bất kỳ ai không được xuất nhập Bắc Cung. Thạc công, xin đừng làm hạ quan khó xử. Nếu ngài có việc gấp muốn đi ra ngoài, xin đi Nam Cung môn đi.
Lời vô ích, Nam Cung có thể đi, ta đã đi Nam Cung từ lâu rồi!
Phía sau truyền đến tiếng la giết, Lý Tín dẫn theo loan vệ đuổi qua đây.
- Điển tướng quân, đừng buông tha nghịch tặc Kiển Thạc!
Kiển Thạc trong lòng biết không ổn, thoạt nhìn, muốn đánh ra ngoài khó càng thêm khó. Hắn đánh liều, rút bảo kiếm dục ngựa lao tới Điển Vi.
Nói thật thì Điển Vi cũng không muốn làm khó Kiển Thạc.
Nhưng Kiển Thạc đã xông qua, hắn cũng không thể không đi ngăn cản.
Thu một cây đại kích lại, sau đó hoành kích ngênh đón. Một thức Đan phượng triều dương, đánh bật bảo kiếm của Kiển Thạc.
Ngay khi hai ngựa giao nhau, Kiển Thạc đột nhiên đem một quyển chiếu thư nhét vào trong tay Điển Vi:
- Xin nể mặt tình cảm đồng đội, giao chiếu thư này cho Đổng thứ sử.
Nói rồi hoành kiếm tự vận, người ngã xuống ngựa.
Điển Vi ngẩn ra. . .
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tới cùng ai là mưu nghịch, ai là trung thần?
Bên kia Lý Tín đuổi tới, Điển Vi vội vàng nhét chiếu thư vào trong túi dưới sườn.
- Điển mỗ phụng mệnh thủ vệ cửa cung, Lý Tín ngươi lấy thi thể của Kiển Thạc rồi trở về đi.
Năm đó Lý Tín cũng xuất thân từ môn hạ Bắc Cung Vệ, tự nhiên không có hoài nghi gì với Điển Vi, lập tức ứng tiếng rồi sai người khiêng đi thi thể của Kiển Thạc, đi đến Vĩnh Yên cung.
Hà Tiến, cũng đang ở tại Vĩnh Yên cung.
Sau khi hắn hội hợp với đám người Tào Tháo Viên Thiệu, vốn muốn việc này ngay lúc này, nhưng Viên Thiệu lại đưa ra ý kiến:
- Đại tướng quân, hôm nay chính là cơ hội tốt giết hoạn quan, sao không nhân cơ hội diệt trừ chúng nó. Đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Hà Tiến không nguyện ý lắm.
Nhưng Viên Thiệu cứ quyết ý, nói Thập thường thị kia tội ác tày trời, không thể không giết. Rơi vào đường cùng, Hà Tiến đành phải đi tới Vĩnh Yên cung hỏi Hà hoàng hậu. Đám người Trương Nhượng liền quỳ gối bên cạnh Hà hoàng hậu.
Nghe Hà Tiến nói xong, Hà hoàng hậu nói:
- Nội thị quản lý hoàng cung, đó là pháp luật tổ tông để lại, không thể thay đổi. Huống hồ, tiên hoàng thi cốt chưa lạnh, tân hoàng tuổi nhỏ, ai gia là phận đàn bà, há có thể cộng sự cùng sĩ nhân? Huynh trưởng, đám người Trương Nhượng đều là cận thần của tiên hoàng, tiên hoàng hôm nay... Ngươi giết cận thần của tiên hoàng, chẳng phải là làm cho tiên hoàng thất vọng?
Hà Tiến cảm thấy hoàng hậu nói có đạo lý.
Hơn nữa hắn mơ hồ có thể cảm giác được, người muội muội ngày xưa luôn gọi hắn ca ca hình như cũng có biến hóa không bình thường rồi.
Trong lời nói, rõ ràng là đang nhắc nhở hắn: vinh hoa phú quý của Hà gia đến từ đám người Trương Nhượng chăm lo, ruồng bỏ Thập thường thị, coi như từ bỏ gốc rễ của Hà gia. Sĩ nhân chỉ biết dệt hoa trên gấm khi ngươi phú quý, nhưng sẽ không đưa than sưởi ấm cho ngươi trong ngày tuyết rơi. . . Cho nên, sĩ nhân thì... Khả hữu khả vô. Nhưng ngươi cần phải có đám người Trương Nhượng, chế ước đám sĩ nhân này cho ngươi.
Những lời này khiến Hà Tiến đổ mồ hôi lạnh. Rồi hắn rời khỏi Vĩnh Yên cung.
Lúc này vừa qua giờ mẹo, trời còn tối, nhưng tiếng la hét trong hoàng thành cũng đã biến mất.
Viên Thiệu không thể đạt thành mục đích, không khỏi có chút thất lạc đi về nhà. Hắn có thể cảm giác được, Hà Tiến cũng không tín nhiệm hắn.
Bằng không, sao lại sau khi sự việc kết thúc, chỉ thu binh quyền của mình hắn? Hơn nữa, Hà Tiến đều giữ lại đại đa số sĩ nhân, nhưng lại bảo Viên Thiệu về nhà nghỉ ngơi. Thái độ trong đó đã minh bạch không thể nghi ngờ.
Càng quan trọng là, cơ hội tốt như vậy lại không thể giết chết Thập thường thị, thật sự đáng tiếc.
Về đến nhà, Viên Thiệu vừa mới vào cửa thì đã thấy quản gia cung kính đứng chờ ở cửa đại môn:
- Thiếu gia, lão gia đang chờ ngài ở thư phòng.
- Sao thúc thúc còn chưa nghỉ ngơi?
- Đúng vậy, lão gia không nghỉ ngơi, nói là muốn ngài trở về lập tức đi gặp lão gia.
Viên Thiệu vội vã theo quản gia đi tới thư phòng, thấy Viên Ngỗi đang ngồi sau bàn đọc sách.
Thấy hắn đi vào, xua tay ra hiệu cho Viên Thiệu ngồi xuống.
- Bản Sơ, tình huống thế nào?
- Bệ hạ băng hà, Kiển Thạc bị giết. . . Chỉ là đám người Trương Nhượng vẫn...
Viên Ngỗi nghe được, không những không lộ vẻ thất vọng, trái lại nở nụ cười.
- Bản Sơ, đừng nóng ruột. Lẽ nào ngươi thấy qua một con cọp cùng ác lang có thể sống hòa bình chung với nhau chưa? Bệ hạ băng hà. . .Hừ hừ, thực sự là trời giúp chúng ta có thể thoát khỏi cảnh đen tối. Ta hiểu, nữ nhân của Hà gia là muốn mượn đám người Trương Nhượng để chế ước chúng ta. Nữ nhân này đã theo bệ hạ mấy năm. Điều khác học được, không nghĩ tới đã học được vài phần thủ đoạn của bệ hạ.
Viên Thiệu nói:
- Vậy chúng ta nên làm cái gì?
- Làm cái gì?
Viên Ngỗi cười lạnh:
- Tự nhiên là đuổi hổ chiếm lang, sau đó nghĩ cách tiến cử một con cọp vào Lạc Dương. Bản Sơ, ngươi lén thông báo cho đám người Trịnh Thái, nghĩ cách gây xích mích quan hệ giữa Hà Toại Cao và Trương Nhượng. Đồng thời, phải nghĩ biện pháp khiêu khích lưỡng cung tranh đấu. . . Con cọp ở Lương Châu hình như có qua lại với Đổng gia. Nếu có thể diệt trừ Đổng gia, thì con cọp Lương Châu có thể mất đi một chỗ dựa vững chắc. Đến lúc đó, hắn có thể dựa vào, chỉ có chúng ta thôi.
Viên Thiệu nghe vậy, nhịn không được giơ ngón tay cái lên:
- Thúc phụ, cao, thật sự là cao. . . Ha ha ha ha!