Giống như người không có việc gì, Đổng Phi đi xuống đài điểm tướng, bước nhanh tới trước mặt Biện vương tử đã mặt không còn chút máu, chắp tay hành lễ:
- Mạt tướng Đổng Phi, bái kiến vương tử điện hạ, xin thứ cho mạt tướng giáp trụ trong người, không thể toàn lễ.
Thân thể khôi ngô quá mức đó, mang đến một cảm giác áp bách không hiểu cho Biện vương tử. Mặc dù biết rõ người trước mắt chẳng qua là thần tử của hắn, nhưng Biện vương tử cũng không dám lớn tiếng nói, chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Đổng tướng quân vất vả rồi, miễn lễ bình thân đi.
- Vương sư cứ tự nhiên, ta bảo Đổng Thiết đi theo ngài. . . Điện hạ chỉ sợ là lần đầu tiên quân doanh phải không, mời theo mạt tướng cùng lên đài điểm tướng tham quan thao diễn. Vương sư đã nói việc này với ta rồi, chỉ là mạt tướng vừa mới tiếp nhận nơi này, thao diễn còn chưa đủ.
Biện vương tử nhịn không được muốn nắm lấy vạt áo của Vương Việt, có vẻ sợ hãi.
Vương Việt khẽ vỗ tay hắn:
- Điện hạ, nếu muốn ngày khác có được thành tựu, thì cứ theo Đổng tướng quân đi. Trong quân doanh mới là nơi của hảo nam nhi. Điện hạ có thể tỉ mỉ quan sát, Đổng tướng quân thật ra là người rất tốt. Ngài cứ yên tâm đi.
Ngẫm lại cũng đúng, mặc kệ nói như thế nào hắn cũng là vương tử.
Nhưng Biện vương tử vẫn còn sợ, run giọng nói:
- Vậy làm phiền Đổng tướng quân rồi!
- Biện vương tử mời!
Đổng Phi chắp tay mời Biện vương tử lên đài điểm tướng. Có tùy tùng của vương tử muốn đi cùng, nhưng Đổng Phi quay đầu lại hịp mắt, hừ lạnh một tiếng, đám tùy tùng liền câm như hến, không ai còn dám bước đi một bước. Cũng khó trách, sửu quỷ này ngay cả Trung thường thị đại nhân cũng dám giết, hơn nữa sau khi giết còn cho chết không toàn thây, quả nhiên là thủ đoạn độc ác.
Đám tùy tùng phần lớn là tiểu nhân vật, cũng không dám tiến lên chọc giận Đổng Phi.
Đi cùng Đổng Phi lên đài điểm tướng, chỉ thấy quan tướng trên đài đều chắp tay, cung kính hành quân lễ với Biện vương tử.
Có người đem lên một cái ghế bành.
- Mời Biện vương tử ngồi!
Biện vương tử rất tò mò nhìn cái ghế một chút, đột nhiên nở nụ cười, khẽ nói:
- Đổng tướng quân, ở trong cung cô cũng từng thấy loại ghế này. Nghe nói là tướng quân ngài phát minh, còn lấy một cái tên khá thú vị, là ghế bành, đúng không?
Đổng Phi cười, khiến Biện vương tử run rẩy trong lòng.
- Chỉ là trò vặt, là mạt tướng rảnh rỗi, muốn ngồi cho thoải mái nên nghĩ ra thôi. Mời điện hạ ngồi.
Lập tức Biện vương tử ngồi xuống ghế, nhìn người chung quanh đều đứng, hắn lại nhịn không được nói:
- Sao các ngươi không ngồi?
- Mạt tướng không dám!
Chúng tướng đồng thời hô to, làm cho Biện vương tử nhịn không được nhìn sang Đổng Phi.
Đổng Phi cười nói:
- Điện hạ, hôm nay đang thao diễn, bọn lính thao diễn, các quân quan cũng đang thao diễn. Trước khi thao diễn chưa kết thúc, đều phải bảo trì quân dung, như vậy mới có thể có được tác dụng tăng cường sĩ khí. Nếu như chúng ta đều ngồi xuống, thì còn quân dung đáng nói gì nữa?
- Vậy cô cũng đứng đi!
Biện vương tử này thật ra rất hiểu chuyện, nếu như có thể to gan hơn một chút, không hẳn không thể là một hoàng đế oai hùng.
Đáng tiếc bị đại nội thâm cung làm hỏng, nếu ở trong quân doanh này rèn luyện mấy năm, nói không chừng sẽ khác đi.
Đổng Phi không ngăn cản, đứng sóng vai với Biện vương tử.
Trong giáo trường thao diễn khí thế ngất trời, bên kia là Loan Vệ doanh diễn luyện Vân Thùy trận pháp, tiếng la hét rung trời; bên này có nam nhi bảy xích không muốn đánh mất thể diện, dưới chỉ huy của cờ chữ soái, không ngừng mà biến hóa đội hình, tư thế rất hùng tráng.
Biện vương tử nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được nắm chặt tay.
Nhưng vừa mới bắt đầu còn được, thời gian dài, đã có vẻ chịu không được.
Quay đầu nhìn, tất cả mọi người trên đài điểm tướng đều đội khôi mặc giáp, khoác bào thắt đai lưng. Thời tiết rất nóng, người nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng không ai dám thả lỏng, đều ưỡn thẳng người, đứng hai bên đài điểm tướng giống như ngọn núi.
Ngay cả Đổng Phi thân là chủ tướng cũng không hưởng thụ chút đặc quyền nào.
Mắt hơi khép, quan sát mọi động tĩnh trên giáo trường, thỉnh thoảng phát ra mệnh lệnh với quan cầm cờ, biến hóa trận hình.
Thao diễn kéo dài trong hai canh giờ, đợi đến khi kết thúc, hai chân Biện vương tử đã tê dại.
Nếu không có Đổng Phi ở bên cạnh dìu hắn, khả năng ngay cả bước đi cũng không được.
- Điện hạ quả nhiên lợi hại, lần đầu tiên tham quan thao diễn có thể kiên trì thời gian dài như vậy, tiểu tướng thật sự bội phục.
Khi Biện vương tử cáo từ rời đi, Đổng Phi khích lệ:
- Lần đầu tiên tiểu tướng thao diễn, cũng không kiên trì được lâu như vậy đâu.
Biện vương tử đã mệt như con gà con, nghe vậy mắt không khỏi sáng ngời.
- Thật vậy sao?
- Đương nhiên, sao mạt tướng dám lừa dối điện hạ.
Có đôi khi, cần thêu dệt một số lời nói dối thiện ý để cổ vũ người ta. Chí ít theo Đổng Phi thấy, cái Biện vương tử còn thiếu chính là lòng tin, mà không phải là cái khác. Khích lệ nhiều hơn, bớt đi một phần trách móc, có lẽ rất có tác dụng đối với Biện vương tử.
Nhìn theo đoàn người Biện vương tử dần tan biến đại nội thâm cung, Đổng Phi thở dài ra một hơi.
- Đại ca nói đệ có phải là tự tìm phiền toái cho mình hay không?
Ba người Điển Vi, Trương Tú và Đổng Thiết nhịn không được đều nở nụ cười:
- Cũng không phải đâu. Nhưng mà muốn dạy dỗ vị điện hạ này được, sợ rằng còn vất vả hơn huấn luyện đám ô hợp này nhiều. Sau đó ngươi phải vất vả nhiều hơn rồi.
Đúng vậy, chỉ sợ phải hao tổn tâm tư rồi!
Đổng Phi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: thật ra việc phải hao tổn tâm tư đâu chỉ một việc này chứ? Lạc Dương này, mặc dù phồn hoa, nhưng cũng khiến người mệt mỏi...
Trần Khuê đã hồi âm!
Đây đích thật là ngoài dự liệu của Đổng Phi. Vị Trần tiên sinh này và Đổng Phi cũng chỉ gặp nhau một lần, hôm nay lại nguyện ý ra mặt cho y, bãi bình việc này. Dựa theo cách nói của Trần Khuê, Lịch Dương Trần thị có thể không truy cứu, nhưng Đổng Phi phải đưa ra đủ tiền chuộc tội mới được. Trần gia không thiếu tiền, chắc hẳn loại thuyết pháp này cũng chỉ là vì giữ gìn cho thể diện của Lịch Dương Trần thị.
Vì thế, Đổng Phi hứa hẹn một người kim, tổng cộng kim để chuộc Phan Chương và Lăng Thao.
Chu Hân cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền. Trần gia thì sao, cũng biểu hiện ra có ý thoái nhượng. Vì vậy một vụ án mạng dưới sự phối hợp của tam phương cũng tiêu tan thành mây khói.
Nhưng vì sao Trần Khuê lại nể mặt Đổng Phi lần này?
Không chỉ Đổng Phi không rõ, ngay cả Chu Hân cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên, hai người cũng không dành quá nhiều suy nghĩ trên vấn đề này. Chu Hân công vụ bận rộn, bởi vì loạn Bành Thức tại Tiền Đường, thủ hạ của Tần Hiệt mặc dù có các tướng lĩnh như Hoàng Trung, Lý Nghiêm, Văn Sính, không ai giỏi về thuỷ chiến, tình hình đang rất đáng lo.
Chu Hân phải vất vả vì việc này, nên cả ngày mày ủ mặt ê.
Mà Đổng Phi thì bận việc chiêu mộ Hổ bí, cho nên cũng không rỗi rãi nhiều. Hổ bí lang là thể diện của hoàng đế, còn là thiếp thân hộ vệ của hoàng đế, Đổng Phi nhất định phải trong vạn chọn một, vì vậy người ứng mộ mặc dù rất nhiều, nhưng hơn mười ngày sau cũng chỉ chiêu mộ được hơn người. Thậm chí không đủ một nghìn. Có điều y cũng không vội, mộ binh phải chọn lựa kỹ càng, không thể có sai sót.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, Đổng Phi sẽ cùng luyện tập võ nghệ với thủ hạ.
Bàng Đức đao pháp thuần thục, sát pháp dũng mãnh, mặc dù chưa lĩnh ngộ ra sự huyền diệu của cử trọng nhược khinh, sũng đã bước đầu mò mầm ra con đường.
Mà võ nghệ của Vũ An Quốc cũng không thể khinh thường.
Theo Đổng Phi thấy, dũng lực của Vũ An Quốc này còn trên cả Bùi Nguyên Thiệu, hơi dưới Bàng Đức. Tuy nhiên Bàng Đức vẫn còn trẻ tuổi, không gian phát triển của hắn còn rất lớn. Mà Vũ An Quốc đã , , lại còn thêm tư chất cũng không phải đặc biệt tốt, rất khó đề cao hơn nữa.
Dù vậy, Vũ An Quốc vẫn mang đến cho Đổng Phi không ít ngạc nhiên.
Phan Chương, Lăng Thao. Hai Giang Đông hổ thần tương lai này bị Đổng Phi chinh tích làm thị tòng Hổ bí, làm chúc quan của Hổ bí trung lang.
Phan Chương đã nhược quán, năm nay tuổi, tự Văn Khuê, bản tính thô lỗ, từng học qua binh pháp, trị quân cực kỳ nghiêm ngặt. Người sau khi được Hổ bí lang chiêu mộ, đều phải trải qua sự huấn luyện của hắn. Chỉ trong hơn ngày ngắn ngủi, cũng đã thấy được công hiệu, khá có thủ đoạn. Vũ lực của hắn cũng không tầm thường, có thể ở trên ngựa đấu hiệp không phân thắng bại với Bàng Đức. Khí lực cũng lớn, thân cao tám xích, thiện sử Kim Đỉnh Táo Dương Khai sơn sóc.
Lăng Thao lớn hơn Phan Chương hai tuổi, là người dũng cảm, rất có hiệp khí.
Đổng Phi biết, Lăng Thao tinh về thuỷ chiến, nhưng không giỏi về đánh trận trên đất liền.
Hai người này sau khi nhìn thấy Đổng Phi đều vô cùng kích động. Vốn tưởng rằng hẳn phải chết, không ngờ lại được phục hồi sinh cơ, còn được chinh tích làm thị tòng Hổ bí, hưởng bổng lộc tam bách thạch. Mặc dù không phải là đại quan gì, nhưng đối với hai người mà nói cũng đủ rồi.
Lăng Thao đã thành hôn, chưa có con.
Tuy nhiên Đổng Phi nhớ Lăng Thao hình như có một hài tử. Vì vậy kiến nghị Lăng Thao đưa gia quyến từ Ngô Quận đến Lũng Tây.
Nhưng tình hương thổ của người Giang Nam vượt xa người Hán phương bắc.
Rơi vào đường cùng, Đổng Phi liền kiến nghị Lăng Thao đưa gia quyến từ Ngô Quận tới Lịch Dương. Tốt xấu đều thuộc về Dương Châu, có Tần Hiệt, Hoàng Trung ở đây, ít hoặc nhiều có thể chiếu cố nhiều hơn. Đối với kiến nghị này, Lăng Thao cũng không cự tuyệt, liền vui vẻ đáp ứng.
Nói đến Ngô Quận, Đổng Phi lại nhớ tới một người.
Sư huynh của y, Cố Ung Cố Nguyên Thán.
Thấy Lăng Thao chuẩn bị đến Ngô Quận, y cũng động tâm tư. Muốn đến Ngô Quận một chuyến hỏi thăm tin tức của Cố Ung.
Về phần phía Lịch Dương, để một mình Bàng Đức ở lại đủ rồi. Nói đến Chu Hân kia cũng rất thú vị, hắn còn phái tiểu tướng Hạ Tề tới hiệp trợ.
Hạ Tề, tự Công Miêu, hứng thú rộng khắp, khéo trị quân. Hắn thường có ý nghĩ kỳ lạ, ngay cả người ngạo khí như Bàng Đức cũng rất tán thưởng Hạ Tề.
Nhưng Đổng Phi thực sự nghĩ không ra trong Bình Thư từng xuất hiện một người như thế. Dù sao thì có Bàng Đức ở đây, cộng thêm Hạ Tề và Phan Chương đã đủ rồi!
Nghĩ xong xuôi, Đổng Phi liền gọi Bàng Đức tới, nói ra ý nghĩ y muốn đến Ngô Quận một chuyến.
Bàng Đức chắp tay nói:
- Chủ công cứ đi đi, nơi này có Đức và Công Miêu, Văn Khuê, nhất định sẽ lo liệu mọi việc thỏa đáng.
Đổng Phi càng yên tâm, lập tức dẫn theo Đổng Thiết, Vũ An Quốc và Lăng Thao đi đến phủ thái thú.
Đã là khách quen của phủ thái thú, đoàn người Đổng Phi đi thẳng vào phủ nha.
Chu Hân đang mày ủ mặt ê xem một phong thư, thậm chí không cảm thấy đám người Đổng Phi đi vào phòng khách.
- Chu đại nhân. . .
- Là Tây Bình à!
Chu Hân đột nhiên tỉnh giấc, đặt thư xuống và nói:
- Sao ngày hôm nay rảnh rỗi thế hả, không đi quân doanh sao?
Đổng Phi cười nói:
- Đâu cần phải cả ngày ở trong quân doanh chứ? Có Công Miêu ở đó, Phi rất nhàn rỗi rồi.
Đây coi như là cái lễ lặng lẽ đưa cho Chu Hân. Hạ Tề là người Chu Hân phái qua, nghe Đổng Phi khích lệ, tự nhiên cảm thấy rất có mặt mũi. Hắn liền cười, đưa tay mời ngồi:
- Mặc dù Công Miêu có khả năng, nhưng vẫn còn hơi nhỏ tuổi...Không kham nổi trọng trách. Nếu như hắn lớn thêm vài tuổi, sao ta lại phát sầu chứ.
Đổng Phi ngạc nhiên nói:
- Phát sầu?
Chu Hân gật đầu:
- Tiền Đường Bành Thức, trốn sâu trong Chấn Trạch, không giao phong với chúng ta trên đất liền. Trong tay Tần đại nhân tuy có mãnh tướng, nhưng lại không làm gì được được Bành Thức kia. Ngươi xem, thủy tặc nho nhỏ, nhưng nhưng đến nay chưa giải quyết. Hao tổn tiền tài vô số không nói, còn thiệt hại không ít người mã. . .Bởi vậy, Tần đại nhân phái người truyền tin, muốn ta tìm kiếm mãnh tướng cho hắn.
- Vậy tìm cho ông ấy đi.
Chu Hân nói:
- Đâu có dễ dàng như ngươi nói? Thuỷ quân không giống kỵ quân, bộ quân, yêu cầu các mặt đều rất cao. Chấn Trạch địa hình phức tạp, có rất nhiều nơi hung hiểm. Nếu như không có một người tinh về thuỷ chiến dẫn dắt, sợ rằng rất khó thủ thắng.
Đổng Phi đánh thót một cái, vô ý thức nghĩ tới Lăng Thao.
Bên người y không phải có một nhân vật tinh về thuỷ chiến như thế sao?
Nhưng nhân vật tới tay, buông ra y lại cảm thấy không quá cam tâm. Hơn nữa Lăng Thao nói rõ là muốn đầu nhập vào y, đâu thể đưa cho người khác như món hàng được.
- Cung Vĩ, ngươi nghe nói qua tên của Tưởng Khâm, Chu Thái, hoặc là Cam Ninh chưa?
Cung Vĩ là tự của Lăng Thao. Nghe được Đổng Phi hỏi, Chu Hân đầu tiên là ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Chủ công vừa hỏi, tiểu tướng cũng là có chút ấn tượng. Từng nghe người ta nói qua tên của Cam Ninh. Hắn từng đảm nhiệm tiểu lại của Ba quận, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì đã gây gổ với thái thú quận. Người này khá có bản lĩnh, triệu tập mấy trăm người làm thủy tặc từ Ba quận đến vùng Giang Hạ. Người này bản tính xa hoa, thường lấy gấm Tứ Xuyên làm buồm, vì vậy tên là Cẩm Phàm tặc, người đeo lục lạc, lại có tên là đạo tặc lục lạc.
Nói đến đây. Lăng Thao nhíu mày:
- Tuy nhiên Cam Ninh là người rất cao ngạo, sợ là. . .
- Vậy Tưởng Khâm, Chu Thái thì sao?
- Hai người này làm thủy tặc tại Động Đình, cũng là người có bản lĩnh. Có điều muốn nói bản lĩnh lớn, Cam Hưng bá lợi hại nhất.
Chu Hân đã hiểu:
- Tây Bình, ngươi là muốn ta chiêu mộ ba người này sao?
- Nếu như không có tướng lĩnh thích hợp thuỷ quân, ba người này cũng có thể thử một lần. Mặt khác ta nghe nói, con trai Kinh Châu Thái Phúng là Thái Mạo cũng tinh về thuỷ chiến. Chỉ là không rõ bản lĩnh cụ thể. Nếu Chu đại nhân không nghĩ đến người khác, không ngại thử một lần.
Chu Hân tươi cười rạng rỡ:
- Tây Bình, ngươi đã giúp ta một việc lớn... Kinh Châu Thái thị, ừm, họ có vẻ như có liên quan tới Tần đại nhân. Với lại biệt giá tòng sự dưới trướng của hắn. Khoái Lương chính là đại tộc Kinh Châu, hẳn là có thể thuyết phục Thái Mạo. . . Cam Ninh, Tưởng Khâm, Chu Thái. . . Ừm, ta sẽ sai người đi tìm, nếu có thể mời chào, với Tần đại nhân mà nói sẽ càng diệu hơn.
Đổng Phi khẽ co quắp gò má, thầm nghĩ: lão gia hỏa này tham thật.
Hiện tại y không có thời gian đi tìm, hơn nữa nơi Đổng Phi muốn đặt chân vững là phương bắc, vì vậy cho dù mời chào được những người đó, cũng chưa hẳn có thể có trọng dụng. Giới thiệu cho Tần Hiệt, chí ít có thể khiến Tần Hiệt nợ y một phần nhân tình. Tương lai. . .
Nghĩ tới đây. Đổng Phi không khỏi cười khà khà.
Vấn đề lớn đã giải quyết, Chu Hân cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhõm.
Hắn cùng Đổng Phi lại trò truyện vu vơ một lúc, đột nhiên nói:
- Đổng Tây Bình, ngươi tìm đến ta, chẳng lẽ chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi sao?
- A, suýt nữa quên đại sự mất!
Đổng Phi vỗ đầu:
- Ta muốn cùng Cung Vĩ đến Ngô Quận một chuyến, bái phỏng sư huynh của ta, thuận tiện đón gia quyến của Cung Vĩ tới Lịch Dương. Chu đại nhân, sau này phải nhờ ngài chiếu ứng nhiều hơn.
- Sư huynh ngươi là người phương nào?
- Ngô Quận Cố Nguyên Thán!
Chu Hân a một tiếng giật mình, sau đó cười nói:
- Suýt nữa ta quên mất, Tây Bình là cao đồ của Bá Giai tiên sinh, tự nhiên có tình đồng môn với Cố Nguyên Thán.
Đổng Phi nói tiếp:
- Vừa lúc ta có thể đi vấn an Tần đại nhân, từ biệt ở huyện Uyển, cũng nhiều năm rồi chưa nghe lời dạy bảo của ông ấy.
Chu Hân liên tục gật đầu:
- Nếu như vậy, Tần đại nhân nhất định sẽ rất vui. Tây Bình cứ yên tâm đi đi, việc mộ binh ở đây ta sẽ phái người tiếp quản giao tiếp. Chờ khi ngươi trở về, có thể mang đủ nhân mã, khởi hành về Lạc Dương rồi.
- Vậy đa tạ đại nhân rồi!
Đổng Phi cảm thấy câu nói đó của Chu Hân rất quái dị.
Cái gì là 'Yên tâm đi đi'? Có điều cũng không tiện nói gì, lập tức đứng dậy hành lễ, cáo từ với Chu Hân.
Trở lại trong quân doanh, lại an bài các công việc khác.
Ngày hôm sau Đổng Phi dậy rất sớm, Đổng Thiết đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cho y. Bên ngoài doanh trại, Lăng Thao và Vũ An Quốc cũng đã điểm ra hai trăm Cự Ma Sĩ, chuẩn bị xuất phát. Rửa mặt hoàn tất, Đổng Phi mặc một bộ trường sam màu đen, bên trong mặc nhuyễn giáp, đi ra ngoài đại trướng.
Đổng Thiết dắt Tượng Long tới. Đổng Phi xoay người lên ngựa.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nghe được có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên.
Rất xa đã nghe được có người lớn tiếng gọi:
- Tây Bình, Đổng Tây Bình chậm đi đã, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!
Đổng Phi ghìm ngựa lại, quay đầu nhìn.
Thấy Chu Hân vạt áo tán loạn, tóc tai bù xù, thần sắc hoảng loạn giục ngựa chạy đến.
Nhìn bộ dạng, hình như vừa mới thức dậy không lâu.
Đổng Phi không khỏi kinh ngạc, dục ngựa đi lên nghênh đón.
- Chu đại nhân, ta chỉ đến Ngô Quận một chuyến, hà tất ngài phải tự mình đưa tiễn?
Trên ngựa, Chu Hân thở dốc, tức giận nói:
- Ta không rảnh mà tới tiễn ngươi... Đã xảy ra chuyện, hoàng thượng. . . Băng hà rồi.
Câu nói này giống như sấm sét nổ vang bên tai Đổng Phi.
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?
- Hoàng thượng, hoàng thượng mười ngày trước. . .đã băng hà rồi.
Đầu Đổng Phi ông một tiếng, cả người ngẩn ra, ngơ ngác hồi lâu cũng không nói một câu nên lời.
Hán Đế, đang yên lành sao lại băng hà chứ?
- Chu đại nhân, chúng ta vào trướng rồi nói!
Đổng Phi không dám ngồi trên ngựa nữa, nhảy xuống Tượng Long cùng Chu Hân bước vào trong doanh trại, lại lệnh Cự Ma Sĩ canh chừng trung quân đại trướng, lại triệu tập ba người Bàng Đức, Hạ Tề, Phan Chương đến. Vũ An Quốc và Đổng Thiết dẫn người tuần tra đại trướng, bảo hộ trung quân đại trướng mưa gió không lọt.
- Rốt cuộc là thế nào?
Chu Hân cũng ổn định chút tâm tình:
- Sáng sớm ta vừa mới thức dậy, liền nhận được công văn thư khẩn tám trăm dặm triều đình phát tới. Thượng quân giáo úy Kiển Thạc âm mưu tạo phản, đã hại chết hoàng thượng. . . May có đại tướng quân và mọi người gặp nguy không loạn, giết chết Kiển Thạc. Chỉ là hoàng thượng. . . Hôm nay, tân đế đã đăng cơ, nhưng bởi tuổi nhỏ, cho nên do lưỡng cung thái hậu buông rèm chấp chính.
Buông rèm chấp chính?
Có vẻ như là một danh từ rất quen tai.
Sao ở những năm cuối Đông Hán đã có thuyết pháp buông rèm chấp chính rồi sao?
Đổng Phi hơi do dự, trong lòng cảm thấy bất an không hiểu. Lẽ nào, lịch sử này lại một lần trở lại con đường vốn dĩ của nó?
- Xin hỏi, tân đế là ai?
- Tự nhiên là đích trưởng tử của hoàng thượng, Biện vương tử đăng cơ.
Chậm đã, chậm đã. . .
Đổng Phi đánh thót một cái, lẽ nào lịch sử thực sự trở lại con đường vốn dĩ sao? Trong Diễn nghĩa, sau Hoàng Cân chi loạn không bao lâu, Hán Đế liền băng hà. Nhoáng lên đã trôi qua bốn năm, vốn tưởng rằng lịch sử này đã xảy ra thay đổi, nhưng không nghĩ tới. . . Hán Đế đã chết, người cuối cùng đăng cơ vẫn là Biện. Như vậy kế tiếp, chỉ sợ cha phải vào kinh rồi!
Nghĩ tới đây, Đổng Phi ngẩng đầu hỏi:
- Vậy Thập thường thị thế nào?
Chu Hân cười khổ nói:
- Còn có thể thế nào? Hoạn quan vẫn còn, nhưng bình yên vô sự!
Sắc mặt Đổng Phi không ngừng biến hóa, nhắm mắt lại, yên lặng hồi ức lại tình tiết trong diễn nghĩa.
Sau một lát, y đột nhiên đứng dậy:
- Đại nhân, ta phải lập tức khởi hành, tối sẽ quay lại Lạc Dương.
- Về Lạc Dương? Nhưng ngươi còn chưa chiêu mộ đủ binh mã mà!
- Không còn kịp rồi, ta sẽ mang người này lên đường. Nếu như không quay về, ta lo lắng Lạc Dương sẽ xảy ra đại sự.