Đêm đã về khuya, mây đen che khuất ánh trăng khiến cho trời đất càng thêm màu ảm đạm.
Dường như cùng một lúc, rất nhiều phương đều thở dài một câu: Tại sao Đổng gia tử kia không thể an phận một chút chứ?
Cao Vọng, đường đường Trung thường thị, không ngờ bị bêu đầu thị chúng.
Có kẻ âm thầm vỗ tay gọi y là người tốt, có kẻ lại mắng Đổng Phi là kẻ không biết sống chết, còn có một số người thì cười trên nỗi đau của người khác.
- Trương đại nhân, Đổng gia tử như vậy là có ý gì? Muốn khiêu khích chúng ta sao?
Tống Điển một trong Thập thường thị vung tay:
- Cao Vọng không thể chết như vậy được, chúng ta hẳn là phải chỉnh tên Đổng gia tử kia một chút.
Trong phòng còn ngồi rất nhiều người, nhưng không có ai tiếp lời.
Cao Vọng mặc dù là một trong Thập thường thị, nhưng đám người Trương Nhượng đối với hắn đều cảm thấy chướng mắt. Chẳng qua chỉ mượn oai Hà hoàng hậu, nhưng hoàng thượng cùng Hà hoàng hậu không thèm đứng ra nói giúp, chẳng phải là nói giết rồi thì thôi?
Trương Nhượng, Triệu Trung cùng đám người Tất Lam thật ra là một bè đảng nhỏ trong Thập thường thị.
Nhất là từ sau việc Phong Tư cùng Từ Phụng xảy ra, bọn họ rất đề phòng những người khác trong Thập thường thị.
Theo bọn họ thấy, Cao Vọng chết là vì gieo gió gặt bão.
Sớm đã nhắc qua, Đổng gia tử kia là một gia hỏa mọi rợ, rất cố chấp, nhưng hắn không nghe mà chạy đến quân doanh kiêu ngạo, lẽ nào tên cẩu nô tài này không biết, hiện nay trong thành Lạc Dương, phàm là những kẻ có tư cách kiêu ngạo đều sợ tên Đổng Phi Đổng Tây Bình kia?
Thiên ý cũng đã nói, Đổng Phi cùng Hán đế như Lôi chấn tử của Chu Văn Vương.
Mặc dù cũng biết tám chín phần mười đó chỉ là ý của Thái Ung cùng đám Đông Quan học sinh làm ra, nhưng ngươi cũng không thể phản bác. Phản bác thì chính là nói Hán đế không thể làm thánh quân, Hán đế không phải là thánh quân thì có khác nào Hán đế là hôn quân? Đám người Trương Nhượng đối với những việc này đều đã quen, thậm chí đám học sinh đó chỉ cần nói mồm, cũng có thể nói người chết thành người sống.
- Tống Điển, vậy ngươi nói chúng ta nên chỉnh y thế nào?
Triệu Trung không cao hứng, trong nhà hắn vẫn còn bày một bộ Mộc gia cụ Hoàng lê mộc do Gia cụ phường của Đổng Phi làm, bên trong có dát không ít vàng, tính sơ sơ cũng phải 300 kim. Nhìn bộ dáng của đám người Trương Nhượng cùng Tất Lam, chỉ sợ cũng thu được không ít chỗ tốt.
Kỳ thật, chủ trương của Thập thường thị, chân chính chỉ do bốn người.
Trương Nhượng, Triệu Trung, Tất Lam cùng Đoạn Khuê. Trong đó Đoạn Khuê trên danh nghĩa là Trung thường thị của Trường Nhạc cung, thuộc về người của Hà hoàng hậu.
Về phần những người khác thì có thân có sơ.
Giống như Cao Vọng, Tống Điển, Hàn Lý, những người này chỉ mang danh hào của Thập thường thị, không có quá nhiều quyền.
Có câu lấy tiền của người thì nghĩ cho người.
Đám người Trương Nhượng lòng tham không đáy cũng tốt, hoành hành ngang ngược cũng được, nhưng có một điểm làm người ta hài lòng.
Ngươi cho ta chỗ tốt thì ta sẽ giúp ngươi. Ngươi kính ta một phần, rất tốt, ta sẽ trả cho ngươi một phần, mọi người đều sống tốt. Có chuyện tốt ta nhớ ngươi, đương nhiên nếu như ngươi không gặp may, thì xin lỗi, ta sẽ không hỗ trợ, nói không chừng còn có thể bỏ đá xuống giếng.
Tống Điển nói:
- Dù thế nào cũng được, chỉ cần cho y biết, nơi này là địa bàn của ai.
Đoạn Khuê vuốt một miếng ngọc ban chỉ xanh biếc, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:
- Vậy ngươi nói một chút, đây là địa bàn của ai?
Người này khác với đám người Trương Nhượng, rất yêu thích mỹ ngọc.
Vì vậy Đổng Trác sai người thu thập hòa điền ngọc thượng đẳng từ Tây Vực, do xảo tượng của Lạc Dương gia công, sau đó đưa đến tay Đoạn Khuê.
Tống Điển ngẩn ra:
- Cái này...
Trương Nhượng đứng lên, thở dài một hơi:
- Thâm cung đại nội này là địa bàn của hoàng thượng. Tống Điển, ta cảnh cáo ngươi chớ có làm ra vẻ quan trọng. Đổng gia tử không phải là đám sĩ tử giảng đạo lý với ngươi. Nghiêm chỉnh mà nói thì y sinh ở tây bắc, là một mọi rợ, sự cố chấp một khi phát tác thì Thiên Vương lão tử cũng không sợ. Đừng quên những người của Thái Học viện chết như thế nào. Tạo ra tai họa lớn như vậy mà còn có thể sống sót, ngươi nên tự mình suy nghĩ hậu quả nếu trêu chọc y.
Tống Điển tuy là kẻ ngu si, nhưng cũng đã nhìn ra.
Đám người Trương Nhượng rõ ràng là đã nhận lợi ích của Đổng Phi...
Đâu chỉ Trương Nhượng, người trong phòng này chỉ sợ hơn phân nửa đã nhận chỗ tốt từ Đổng Phi.
Đừng thấy hắn thoạt nhìn phong quang như vậy, trên thực tế Trung thường thị này chẳng có chút lợi ích nào từ Đổng Phi, Đổng Phi y còn thấy chướng mắt hắn là đằng khác.
Cụt hứng ngồi xuống, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ cứ vậy cho qua?
- Tính hay không không phải ngươi nói mà được, cũng không phải ta nói, mà là hoàng thượng cùng hoàng hậu quyết định. Ngươi không thấy mấy vị đó không hề có động tĩnh nào sao, ngươi còn muốn thế nào? Mọi người làm việc với nhau nhiều năm, đều là vì phục vụ hoàng thượng, những điều nên nói ta đều đã nói, còn muốn làm thế nào tùy ngươi quyết định. Dù sao thì chuyện này hoàng thượng không mở miệng, chúng ta cũng không động được đến Đổng gia tử kia.
Lúc trước các ngươi nhận hối lộ, sao không nhắc tới hoàng thượng?
Tống Điển vô cùng tức giận, thế nhưng lại không biết làm thế nào. Ai bảo hắn không có quyền thế như đám người Trương Nhượng, trong lòng dù tức cũng chỉ có thể nén lại. Đợi lúc nào Trương Nhượng muốn thu thập Đổng Phi thì nói sau vậy.
Những người khác đi rồi, trong phòng chỉ còn lại bốn người Trương Nhượng.
- Nhượng ông, ngươi xem...
- Lam ông chớ có nói nữa. Đám Cao Vọng đôi khi không biết trên dưới, lẽ nào không biết Đổng gia tử kia đang được ưu ái sao? Chạy tới quân doanh tìm chết, Đổng gia tử kia học Chu Á Phu, mà hoàng thượng cũng đang muốn thu thập binh quyền, cần lúc này chính là người có thể cầm binh... Giết một Cao Vọng thì tính là gì, phỏng chừng hoàng thượng cao hứng còn không kịp nữa chứ.
- Nhưng ta thấy tên Tống Điển kia có vẻ không phục.
Trương Nhượng lạnh lùng cười:
- Không phục thì mặc hắn muốn làm gì thì làm, đến lúc đó tự nhiên có thể minh bạch.
- Gần đây Tống Điển rất thân cận với đại tướng quân.
Đoạn Khuê nói:
- Gần đây ra vào Trường Nhạc cung còn khó chịu với ta. Ta thấy tiểu tử này không được bao lâu đã muốn thăng chức rồi. Đến lúc đó còn nghe lời chúng ta hay không cũng khó nói.
Bỗng nhiên Triệu Trung ngẩng đầu quan sát Đoạn Khuê.
Còn Đoạn Khuê chỉ thưởng thức ban chỉ của hắn, dường như trên đời này không có điều gì có thể hấp dẫn hắn bằng ban chỉ này.
- Nhượng ông, bên ngoài thịnh truyền Thập thường thị, mười hai người chỉ sợ hơi nhiều.
Trương Nhượng mặt không biểu tình, nhưng lại cười sằng sặc, giống như con vịt bị bóp cổ khò khè, vô cùng khó nghe.
Đổng Phi đặt xấp giấy xuống, duỗi lưng vươn vai.
Trên giấy là tất cả sở thích của quyền quý lớn nhỏ khắp Lạc Dương. Ngay cả thái phó Viên Ngỗi kia cũng có trong đó.
- Ban Chỉ này thật có bản lĩnh.
Thái Diễm ở bên cạnh cười nói:
- Không ngờ hắn có thể tìm hiểu được sở thích của nhiều nhân vật như vậy, giỏi.
- Giỏi sao?
Đổng Phi cười nói:
- Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận. Người này ngay cả sự tình trong phủ đại tướng quân cũng có thể dò la được. Một ngày nào đó ta không bảo vệ được ngươi cùng Lục nhi...
Đổng Lục mặt đỏ lên, cả giận nói:
- Hắn dám, ta sẽ thiến hắn.
Nói xong không nhịn được nở nụ cười.
- A Sửu, nhìn ngươi hai ngày này mặt ủ mày chau, thật ra là có chuyện gì vậy?
Đổng Phi thở dài:
- Còn có thể là chuyện gì chứ, một người nhà chúng ta, còn một người trong thâm cung đại nội nữa, cũng đủ phiền rồi.
- Là Sa Sa sao?
Chu Hân hơi hồ đồ.
Hắn không rõ ý những lời Đổng Phi nói, nhịn không được nói:
- Lạc Dương? Tân đế đăng cơ, lại có đại tướng quân phụ tá. Có thể xảy ra đại sự gì?
Dứt lời Đổng Phi đứng dậy:
- Bàng Đức, Phan Chương. Lập tức điểm nhân mã, trước chính ngọ phải xuất phát. Chu đại nhân, tân quân mới thành lập, vẫn còn phải hoàn thành huấn luyện. Ta cần số lượng lớn nhân thủ tới hỗ trợ, nếu có đắc tội, xin thứ lỗi.
Chu Hân là một trung thần Hán thất điển hình, mặc dù không rõ đại sự mà Đổng Phi nói là cái gì, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng đó, hắn vô ý thức gật đầu:
- An Ninh Đình hầu cứ việc phân phó, Chu Hân nếu có thể làm được, nhất định không chối từ.
- Ta muốn chinh tích Hạ Tề làm thị tòng Hổ bí cho ta, cùng Phan Chương hiệp trợ Bàng Đức. Chuyện lần này quan hệ trọng đại, xin đại nhân trong hai canh giờ triệu tập tất cả ngựa, quân nhu có khả năng triệu tập tại Lịch Dương cho ta. Ngày khác, Đổng mỗ sẽ hoàn trả gấp đôi.
Chu Hân vội vàng đứng dậy:
- An Ninh Đình hầu nói thế khách khí rồi, đều là hiệu lực cho hoàng thượng, có gì mà hoàn với trả?
- Thế thì, làm phiền đại nhân.
- Giờ ta sẽ đi an bài!
Chu Hân xoay người bước nhanh ra ngoài, nhưng đi đến cửa doanh trướng đột nhiên dừng lại:
- Tây Bình, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
Đổng Phi do dự chốc lát, nhỏ nhẹ nói:
- Ta cũng chỉ suy đoán lung tung. . . Chỉ sợ đại tướng quân, sẽ bị ám toán.
- Ngươi nói là...
Chu Hân nói đến phân nửa, lại phải nuốt trở lại bụng.
Có một số việc, nếu nói quá rõ ràng, trái lại sẽ không tốt.
Ngẫm lại, nếu như Hà Tiến thực sự xảy ra chuyện, như vậy Lạc Dương chẳng khác nào không ai có thể trấn trụ rồi, Đến lúc đó, khẳng định sẽ xảy ra đại loạn.
Bây giờ Chu Hân vẫn là tận lực nghĩ tới chỗ tốt, mà Đổng Phi lại biết, hậu quả đó sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Tiễn Chu Hân đi rồi, Đổng Phi nói với Lăng Thao:
- Cung Vĩ, thật sự xin lỗi, hoàng thượng băng hà, ta cần phải chạy về Lạc Dương ngay lập tức. Chỉ sợ không thể đi cùng ngươi đến Ngô Quận rồi. Như vậy đi, ngươi có thể đi trước thu xếp cho vợ con, sau đó đến Lạc Dương hội hợp với ta.
Lăng Thao nghe được lời này, lại tức giận.
- Chủ công, chẳng lẽ coi thường Lăng Thao ta sao?
- Cung Vĩ sao nói vậy?
- Chỉ ngài trung tâm, lẽ nào Lăng Thao ta chỉ là kẻ không biết nặng nhẹ? Thao đã theo chủ công, đương nhiên phải bảo vệ ở bên người chủ công. Đại sự như vậy, Thao có thể nào bỏ chủ công mà đi? Thao nguyện đi theo chủ công đến Lạc Dương, việc gia quyến cứ gác lại sau.
Đổng Phi kéo tay Lăng Thao:
- Cung Vĩ không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ Cung Vĩ.
Rồi lại nói với Đổng Thiết:
- Đuổi theo Chu đại nhân, bảo ông ấy phái người đến Ngô Quận đón gia quyến của Lăng Thao tới Lịch Dương an cư.
- Vâng. . .
Lăng Thao quỳ một gối xuống đất:
- Chủ công đối với ta như người thân, Thao máu chảy đầu rơi, nguyện cống hiến sức lực.
Có lẽ, chỉ bất đồng trên quan niệm.
Đổng Phi cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì đặc biệt. Trong mắt y, tướng sĩ dụng mệnh, nhưng không thể bạc đãi gia quyến của tướng sĩ. Nhưng loại tư tưởng này đối với người vào thời đó mà nói, không thể nghi ngờ là một loại thủ đoạn khiến người khác cảm động.
Lăng Thao lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Đổng Phi ở trong đại trướng liên tục bồi hồi.
Y thực sự có hơi hồ đồ. Mặc dù Kiển Thạc là người ngũ thể không được đầy đủ, nhưng lấy nhận thức của Đổng Phi đối với hắn, đó là một người cực kỳ trung thành với Hán Đế. Hắn Hán Đế? Mưu đồ cái gì? Vì cái gì? Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Nhưng nếu như không phải là Kiển Thạc, như vậy phương diện này có uẩn khúc gì?
Càng nghĩ, Đổng Phi càng cảm thấy sợ hãi.
Mơ hồ có một loại cảm giác. Thật ra y cũng không thay đổi lịch sử. Bánh xe lịch sử vẫn đang chạy trên con đường vốn có của nó.
Chỉ hy vọng, cha đừng nhập kinh!
Hít sâu một hơi, Đổng Phi nhắm hai mắt lại.
Ngoài đại trướng có tiếng huyên náo, nhưng trong đại trướng lại lặng ngắt như tờ.
Đúng, y quả thật cần phải an tĩnh một chút. . .
Đến chính ngọ, đội ngũ đã chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ.
Chu Hân tại Lịch Dương điều động chiến mã, trong đó còn có rất nhiều là ngựa già đã bước vào cái tuổi xế chiều.
Dương Châu không giống Lương Châu, ngựa xưa nay khuyết thiếu. Lại còn thêm Tần Hiệt chinh phạt Bành Thức, cũng điều đi rất nhiều ngựa. Chu Hân cũng đã toàn lực.
Đối với điều này, Đổng Phi cảm kích không ngớt.
Ngừa già chạy không tốt, nhưng ít ra kéo đồ đạc, quân nhu thì vẫn dư dả.
Ở Lịch Dương tổng cộng ngày, tổng cộng chiêu mộ Hổ bí lang hợp cách. Cộng thêm Cự Ma Sĩ, tổng cộng người.
Trong đó, kỵ quân , bộ quân .
Ở trên ngựa, một lần nữa Đổng Phi nói lời cảm tạ với Chu Hân, cũng ước định ngày khác rảnh rỗi nhất định sẽ trở lại Lịch Dương thăm Chu Hân.
Kỵ quân đi đầu, bộ quân áp trận.
Đổng Phi suất lĩnh nhân mã rời khỏi Lịch Dương.
Dọc theo đường đi, ngựa không dừng vó, một nắng hai sương.
Tâm tình của Đổng Phi giống như bị lửa đốt, hận không thể một bước đến Lạc Dương.
Đại quân thấy núi mở đường, gặp sông mắc cầu, sau ngày cũng đã tiến vào cảnh nội Từ Châu. Tại Từ Châu nghỉ ngơi đôi chút, Đổng Phi lần thứ hai khởi hành.
Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm dẫn theo đô úy Tào Báo, biệt giá tòng sự Mi Trúc đưa Đổng Phi ra khỏi Từ Châu.
Trước khi chia tay, còn biếu tặng Đổng Phi Đan Dương binh đã có kinh nghiệm huấn luyện, bổ túc thêm cho đủ người. Đổng Phi rốt cuộc gặp được Mi Trúc tiên sinh đại danh lừng lẫy. Hắn vốn là một thương gia lớn ở Từ Châu, khá có danh tiếng, được Đào Khiêm chinh tích làm biệt giá tòng sự. Trên lịch sử, người này từng là thành viên chủ yếu của tập đoàn Lưu Bị lúc đầu, nhưng sau đó thì dần dần mờ đi trên sân khấu lịch sử.
Nếu như thường ngày, Đổng Phi nhất định sẽ kéo gần quan hệ với Mi Trúc tiên sinh. Nhưng hiện giờ y không có tâm tư này, đương nhiên cũng không có thời gian đi gặp vị Mi phu nhân dịu dàng mạnh mẽ đó một lần.
Tuy nhiên, Đổng Phi lại có một chiêu khác.
Một tờ công văn, chinh tích Mi Phương, huynh đệ của Mi Trúc làm Hổ bí lang trung. Bản thân Hổ bí lang trung này cũng là một quan văn, phù hợp với thân phận của Mi Phương. Ngay từ đầu, Mi Trúc cũng không quá đồng ý. Về phần nguyên nhân trong đó, Đổng Phi cũng không phải không nghĩ ra được.
Ôi môn hộ. . .
Mi Trúc là một thương gia thành công, có ánh mắt mà rất nhiều người không thể bằng được. Hắn sở dĩ không đồng ý, là bởi vì hắn cũng không xem trọng Đổng Phi, hoặc là nói tương lai của Đổng gia. Vì vậy nhiều lần từ chối, không muốn đáp ứng.
Đổng Phi nổi giận!
Lão tử cũng không phải chinh tích ngươi, cần ngươi tới xía vào sao?
Mặc dù Mi Trúc không đồng ý, nhưng cũng không có nghĩa là Mi Phương cũng không đồng ý. Tuy là thứ tử của gia tộc, nhưng Mi Phương rất có tài hoa. Hắn chung quy cảm thấy bởi vì hắn là thứ tử, không thể vượt qua Mi Trúc được. Trong thâm tâm, Mi Phương cũng không cho rằng bản lĩnh của mình kém hơn Mi Trúc, và hắn vẫn đang muốn tìm cơ hội thi triển tài hoa. Vì vậy Đổng Phi phái người chinh tích, Mi Phương lập tức vui vẻ mà đi.
Đợi khi Mi Trúc phát hiện Mi Phương không còn ở đây, binh mã của Đổng Phi đã rời xa Từ Châu.
Mi Trúc không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài:
- Chỉ sợ từ đây, Từ Châu Mi gia sẽ bị bôi lên dấu vết của Đổng thị rồi!
Oán thì oán, người làm huynh trưởng tự nhiên cũng hy vọng huynh đệ có thể trở nên nổi bật. Ngày thứ ba Mi Phương rời khỏi Từ Châu, Mi Trúc liền sai người lặng yên đến Lương Châu tìm hiểu tình huống tường tận của Đổng gia. Dù sao, là một thương nhân, Mi Trúc cũng rõ ràng một đạo lý: đừng đặt toàn bộ trứng gà trong một cái rổ, bằng không đó sẽ là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Đối với Mi Phương, Đổng Phi không phải không có phòng bị.
Dù sao trên lịch sử, người này đã từng phản bội Thục Quốc, đầu hàng Ngô quốc.
Nhưng nếu như nói là Mi Phương hại Quan Vũ, Đổng Phi lại không cho rằng như thế. Trong Diễn nghĩa, vào giai đoạn sau Quan Vũ thanh cao tự ngạo, khiến người khác khó có thể chịu được. Trước trận chiến Phàn Thành, hắn đã từng tuyên bố cho Mi Phương đẹp mặt. Mi Phương có thể nào không sợ?
Đổi lại là bất kỳ ai, chỉ sợ cũng sẽ bởi vậy mà sản sinh một số hiểu lầm.
Hơn nữa Đổng Phi cảm thấy, Quan Vũ thật ra có chút nịnh bợ.
Muội muội của Mi Phương đã từng là thê tử của Lưu Bị, còn bởi vì Lưu Bị mà chết. Quan Vũ ngươi lúc đầu còn không phải là rất kính trọng người ta. Đợi Mi phu nhân chết rồi, thân tình giữa Mi gia và Lưu Bị cũng đoạn tuyệt theo. Ngươi liền khinh thường người ta.
Trên đời này, chung quy không có khả năng vây quanh một mình Quan Công ngươi.
Cho nên, đối với sự lo lắng của Mi Phương, Đổng Phi không có bởi vậy mà xem nhẹ hắn.
Sau khi Mi Phương gia nhập, đem đồ quân nhu trong quân quản lý ngay ngắn rõ ràng. Việc vốn trước đây là của Hạ Tề, Mi Phương vừa đến, lại làm cho Hạ Tề được giải thoát hoàn toàn. Đừng coi thường số đồ quân nhu này, sau khi quản lý rõ ràng, tốc độ hành quân cũng nhanh hơn theo.
Cứ như vậy, Đổng Phi dẫn nhân mã ngày đêm lên đường.
Mấy ngày sau đã vượt qua Bành Thành. Đi tới phía trước nữa thì sẽ rời khỏi địa giới của Từ Châu, tiến vào cảnh nội Lạc Dương.
Cách Lạc Dương càng ngày càng gần, tin tức nhận được cũng càng ngày càng nhiều.
Cũng may, Hà Tiến còn sống!
Đổng Phi nhất định phải đến Lạc Dương trước khi Hà Tiến chết.
Một ngày, đội ngũ đang lên đường thì có thám mã đột nhiên đến báo cáo:
- dặm phía trước có sơn tặc tập kích đội xe. Nhìn vết tích của đội xe, giống như là quan viên trong triều.
Sơn tặc?
Đổng Phi lập tức tỉnh táo.
Từ Châu, Nhữ Nam, hai vùng này hiện nay có đạo phỉ hoành hành.
Dọc theo đường đi y vận khí tốt, không gặp sơn tặc tập kích quấy rối. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nhánh nhân mã của y không có người theo dõi.
- Truyền lệnh Bàng Đức, bảo hắn canh gác. . . Vũ An Quốc, theo ta đến phía trước xem sao. Xem là vị đại nhân nào bị sơn tặc để ý đến.
Nói rồi Đổng Phi dục ngựa tiến lên.
Vũ An Quốc, Đổng Thiết, lập tức dẫn theo Cự Ma Sĩ theo sát phía sau.
Lăng Thao rất có ánh mắt, cũng không nóng lòng đuổi theo, mà là lập tức thu gom Cự Ma Sĩ, cũng phái người truyền lại tin tức cho ba người Bàng Đức.
Đổng Phi dẫn dắt là kỵ quân, lấy Bàng Đức là chủ tướng. Hạ Tề và Phan Chương là phó tướng, thống lĩnh bộ quân, cùng với áp giải đồ quân nhu.
Đa số thời gian, Đổng Phi sẽ dẫn theo Cự Ma Sĩ mở đường. Thứ nhất y nóng lòng chạy về Lạc Dương; thứ hai chính là ngựa của Cự Ma Sĩ tất cả đều là bảo mã Tây Lương, có cước trình nhanh hơn kỵ quân mới chiêu mộ rất nhiều. Thứ ba, Đổng Phi cũng muốn để cho Bàng Đức có thể mượn cơ hội này làm quen với nhân mã dưới trướng của mình. kỵ quân trong tay hắn đều là bộ khúc tương lai của hắn.
Nhất mã đương tiên, Đổng Phi leo lên một gò đất.
Tay che nắng nhìn ra phía xa, chỉ thấy có khoảng một hai trăm sơn tặc đang vây quanh và tấn công một xa đội.
Xa đội có hộ binh thủ vệ, xe trượng hình thành một viên trận đơn giản. Dưới chỉ huy của một lão giả tóc đã muối tiêu, mặc cho thế tiến công của sơn tặc hung mãnh, nhưng thủy chung không thể đi tới nửa bước.
Lão giả thân thể gầy guộc, thân cao khoảng chừng tám xích.
Nhìn qua mặc dù tình huống rất khẩn cấp, nhưng lại có vẻ bình tĩnh, điều hành trăm hộ binh, không hoảng loạn chút nào.
Đổng Phi nheo mắt lại, nhìn rõ tướng mạo của lão giả kia.
Trong lòng không khỏi thất kinh. Lão giả đó chính là một trong những ân sư mà y thụ nghiệp, tiền Phiêu Kị tướng quân, Hòe Lý hầu Lư Thực.
Theo đạo lý, lúc này Lư Thực hẳn là ở Lạc Dương chứ?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuy nhiên cũng không cho phép Đổng Phi suy nghĩ quá nhiều, y giơ tay tháo xuống Quỷ Khốc sóc.
- Lão sư đừng hoang mang, Đổng Phi ở đây!
Nói rồi liền dục ngựa lao xuống gò đất. Hai người Vũ An Quốc, Đổng Thiết ở phía sau cũng không chút do dự, mang theo Cự Ma Sĩ đánh tới sơn tặc.
Sơn tặc vây công đoàn xe không được, vốn đang nóng lòng. Đột nhiên lại có một nhánh nhân mã trang bị hoàn mỹ, sát pháp dũng mãnh đánh qua, nào còn dám tái chiến nữa?
Tượng Long nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã chạy ào vào giữa trận địa địch. Đổng Phi ở trên ngựa huy vũ đại sóc, đánh ngã hết sơn tặc quanh mình xuống đất.
Một đầu mục sơn tặc thấy sơn tặc hoảng loạn, lập tức lớn tiếng la lên:
- Không phải sợ, người của chúng ta nhiều hơn nhiều bọn chúng!
Nói rồi cắp thương lao tới Đổng Phi.
Đổng Phi cũng không buồn nhìn, giơ sóc đánh bật ra đại thương của đầu mục sơn tặc. Không đợi đối phương thu thế, ngựa của Đổng Phi cũng đã vọt tới trước mặt hắn. Chỉ thấy Đổng Phi một tay cầm đại sóc, đánh bay vài tên sơn tặc tới gần, tay kia từ trong túi trên lưng ngựa lấy ra một mũi lao, hét lớn một tiếng, mũi lao đâm ngập vào ngực đầu mục sơn tặc. Cũng không để ý đến người đó chết sống, Đổng Phi tiếp tục tấn công.
Lúc này, Đổng Thiết cùng Vũ An Quốc cũng đã đánh vào trận địa địch.
Sơn tặc vừa thấy đầu mục đã chết, lập tức bỏ chạy tán loạn. Làm cho Vũ An Quốc vừa mới chạy tới tức giận ở trên ngựa la ầm lên.
Cái này mà gọi là đánh à? Sao ta vừa đến đã không tìm thấy địch nhân đâu?