- Đây là phạm quy.
Đột nhiên Thái Ung rống giận, xắn tay áo hét lớn:
- Tài phán đâu, vì sao không thấy tài phán, mắt chó mù rồi hay sao?
Hán đế đang uống rượu quan chiến trên đài, dù sao hắn chỉ cần náo nhiệt là được.
Một tiếng gầm lên của Thái lão gia tử, khiến Hán đế suýt nữa phụt rượu ra.
- Khụ khụ, Thái Ung sao lại nóng tính như vậy?
- Hoàng thượng, Thái Ung hôm nay vẫn còn nhẹ nhàng chán. Lần trước còn ầm ĩ với Viên thái phó, thậm chí còn muốn động tay chân nữa.
Thái Ung lời còn chưa dứt, Lư Thực cũng không tỏ ra yếu kém, giậm chân quát lớn:
- Đồ vô liêm sỉ, các ngươi đánh người hay kích cúc? Tài phán, thổi hắn phạm quy... Ngươi nếu không thổi còi, lão tử một kiếm chém ngươi... Lại phạm quy rồi.
Hay thật, Lư Thực thường ngày tao nhã, vậy mà giờ cũng đã chửi ầm lên.
Việc này khiến cho đám người đang xem trên đài mồm miệng há hốc.
Đông Quan tiến sĩ liền đồng thanh kêu vang, ân cần thăm hỏi gia nhân của vị tài phán này.
Hán đế lẩm bẩm:
- Xem ra Lư công lần này bị ức hiếp không ít... Vô liêm sỉ... Trương Nhượng, cái này có tính là phạm quy hay không?
Trên thao trường, bắc cung vệ sĩ bị người của Xạ thanh doanh đánh rớt ngựa, xem ra cánh tay đã bị chặt đứt.
Trương Nhượng trán nhỏ mồ hôi lạnh:
- Hoàng thượng nói phạm quy thì nhất định là phạm quy.
Bên kia, đại tướng quân Hà Tiến đã rút bảo kiếm ra, giống như quên mất hoàng thượng ở đây:
- Đừng ngăn ta, để ta chém chết đám khốn này... Con mẹ nó, ăn gian, ăn gian...
(ăn gian: nguyên bản Hắc Tiêu, nghĩa là tiếng còi đen)
Người bên cạnh Viên Ngỗi liều mạng kéo Hà Tiến lại, mới giữ cho hắn không lao xuống.
- Toại Cao không cần lo lắng, ngươi xem Đổng gia tử kia là người dễ bị bắt nạt như vậy hay sao? ***, hôm nay là ai giám sát?
Trong lúc nhất thời, xung quanh thao trường tiếng suỵt suỵt vang lên.
Hán đế mờ mịt hỏi:
- Thế nào là ăn gian? Giám sát là cái gì?
- Ăn gian, ăn gian chính là không công chính, hình như là từ ngữ của Đổng gia tử phát minh ra, còn giám sát thì lão cũng không hiểu rõ lắm.
- Vậy hôm nay ai là giám sát?
- Hoàng thượng, hình như là Tống Điển...
Hán đế lẩm bẩm:
- Nếu là ăn gian, lập tức lôi ra chém.
Đám người Trương Nhượng nhất thời ngạc nhiên.
Có lẽ là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, mỗi doanh Giáo úy làm tài phán trong lòng có chút chột dạ.
Đúng lúc này, hành động của Xạ thanh doanh đã chọc giận Đổng Phi.
- Sa Sa.
- Nhị ca, có chuyện gì?
- Đi ra ngoài, giết chết bọn họ...
Sa Ma Kha gần đây cũng nghiên cứu kích cúc, nghe vậy không nói không rằng, phi thân lên ngựa, chộp lấy cầu chùy tiến vào thao trường.
Cầu chùy của hắn phải cỡ miệng bát. Người này trời sinh thần lực, kể cả khi luyện tập cũng rất hiếm người dám đánh với hắn. Thế cho nên từ khi thi bắt đầu đấu kích cúc, Sa Ma Kha đều không xuất hiện. Hôm nay hắn vừa tiến ra, cầu chùy đã khiến người khác cả kinh, bắc cung vệ sĩ bị đánh trọng thương kêu to:
- Tam gia, xin báo thù cho tiểu nhân.
- Người này là ai?
Kiển Thạc vội trả lời:
- Đây là huynh đệ kết nghĩa của Đổng gia tử, đứng thứ ba, là Ngũ Khê Man nhân, tên là Sa Ma Kha.
- Quả là chân dũng sĩ.
Hán đế lớn tiếng tán thán.
Sa Ma Kha vừa lên đài, quả nhiên dũng mãnh.
Nhị ca đã bảo hắn giết chết đối phương, hắn lại khách khí hay sao?
Thuật cưỡi ngựa cũng không giỏi, kỹ thuật kích cúc cũng không giỏi, nhưng vừa lên đài đã vung cầu chùy to bằng miệng bát khắp nơi, hai binh sĩ của Xạ thanh doanh bị đánh thổ huyết trên lưng ngựa, bắc cung vệ sĩ thấy vậy nhất thời khí thế tăng vọt.
Biện vương tử huy vũ cầu chùy, giục ngựa xoay quanh:
- Tam ca, đáng đánh, đánh chết đám hỗn đản này đi...
Hán đế ngẩn ra:
- Sao Biện lại ở đó? Trẫm không tìm được nó, hóa ra là nó ở đây. Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì?
Hà hoàng hậu vội nói:
- Hoàng thượng, Biện đã tập từ tháng trước, hôm nay xem như là một thành viên của bắc cung Loan vệ doanh.
- Hả?
Hán đế nhướng mi:
- Hài tử này thật khác trước kia quá.
Đổng hoàng hậu cười lạnh một tiếng:
- Không sai, càng lúc càng lỗ mãng.
Hà hoàng hậu quay đầu căm tức nhìn Đổng hoàng hậu, vừa định mở miệng thì nghe tiếng Hán đế:
- Đừng nói cái này vội... Không biết Biện có lên đấu hay không? Kiển Thạc, truyền khẩu dụ của trẫm, nói ai dám làm hoàng tử bị thương, trẫm sẽ tru cửu tộc hắn, có nghe hay không?
Đổng hoàng hậu cùng hoàng hậu liền ngậm miệng lại. Nhưng trong lòng thì nghi hoặc: nếu là như vậy thì còn thi đấu cái nỗi gì?
Sa Ma Kha trong thao trường đánh cho bốn năm binh sĩ Xạ thanh doanh thổ huyết, khiến khán giả xung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, còn đặt cho hắn một biệt hiệu, là Sa Ma Vương.
Có điều Sa Ma Vương không đắc ý được bao lâu thì có tiếng còi vang lên, báo hiệu phạm luật.
Vừa lên đấu một lúc đã phạm luật, một tháng qua chưa từng có chuyện như vậy.
Dù vậy, xung quanh vẫn vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Lúc này, mệnh lệnh của Hán đế cũng truyền đến tai Đổng Phi.
Đổng Phi gọi Biện vương tử, thấp giọng nói:
- Điện hạ, đến ngài lên đài rồi.
- A, cô gia có thể lên đài rồi sao?
- Nhớ kỹ, mang thành quả luyện tập của một tháng qua ra biểu diễn một phen, đừng để hoàng thượng xem thường điện hạ.
Lưu Biện mừng rỡ, xoay người lên ngựa, chộp lấy cầu chùy rồi lên đài.
Dưới quan nguyệt đài, Tào Tháo cũng nói thân phận của Biện vương tử, ý muốn nhắc nhở mỗi doanh Giáo úy: Mấy người các huynh, chuyện vừa rồi coi như là chơi đùa có thể cho qua... Lần này cẩn thận một chút, bắc cung người ta còn tuyệt chiêu chưa xuất, các ngươi cũng đừng làm loạn.
Những trận thi đấu trước đây Lưu Biện chưa bao giờ lên đài, mỗi doanh sĩ tốt đều biết kích cúc này vốn là thứ Đổng Phi nghĩ ra dành cho Biện vương tử.
Sắc mặt của Thuần Vu Quỳnh nhất thời thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía quan đài.
Tống Điển kia mặt xám như tro tàn, không ngờ được Đổng gia tử kia thực sự cho Biện vương tử dự thi.
Trận thi đấu này thoáng cái đã thay đổi tính chất, mọi người gần như là chạy theo từng bước của Biện vương tử. Chỉ thấy Biện vương tử ở trên ngựa trái một chùy, phải một chùy, những nơi đi qua không ai dám tranh đoạt với hắn. Tài phán của mỗi doanh sắc mặt trắng bệch, chửi bới Đổng Phi vô sỉ.
Có điều để Biện vương tử lộ rõ tư thế hào hùng, tất cả mọi người đều cực kỳ phối hợp.
Tỷ số tăng lên chóng mặt, Hà hoàng hậu trên quan duyệt đài mặt lộ vẻ vui mừng. Có người làm mẹ nào không muốn thấy con trai có tiền đồ? Mà Đổng hoàng hậu thì lộ vẻ khinh miệt, thỉnh thoảng lại cười nhạt vài tiếng, nhưng cũng không dám quấy rầy hứng thú của Hán đế.
Kỳ thật, trong lòng Hán đế bây giờ cũng cảm thấy quái lạ.
Hắn vẫn khinh thường Lưu Biện, cho rằng người con này vô cùng nhu nhược. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Biện thi đấu, lại thấy ít đi rất nhiều nhu nhược, còn thêm vài phần oai hùng của hắn năm xưa. Chỉ là tại đây, trước đông đảo mọi người, hành động của Biện có chút lỗ mãng rồi.
Có lẽ hắn vẫn không thích Lưu Biện, nhưng bất tri bất giác, cảm giác chán ghét kia cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Kinh ngạc nhìn theo từng bước chạy của Lưu Biện, Hán đế không tự chủ được quay đầu, liếc mắt nhìn Hà hoàng hậu, ánh mắt càng thêm phức tạp...
Khương Tự đã dẫn theo binh mã lên đường...
Tuy nhiên sĩ tốt thủ thành của Thượng Quê vẫn lười biếng trên môn lâu sưởi ấm, nhìn đại đội nhân mã biến mất trong đêm tuyết.
Cũng khó trách, mấy trăm tàn binh bại tướng mang theo gia quyến thì làm sao là đối thủ của Khương Tự?
Khương Tự cũng không nói người hắn muốn đánh là ai? Chỉ nói là một đám tàn binh bại tướng. . . Cũng khó trách hắn làm như thế, uy vọng của Đổng Phi tại Lương Châu rất cao, Hán Dương lại tiếp giáp quận Lũng Tây, hắn thực sự sợ, đến lúc đó khống chế không được cục diện.
Đêm đã khuya, mây đen lăn mình, tuyết càng lúc càng lớn.
Dưới chân tường thành Thượng Quê đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng đen. Đứng ở giữa góc chết mà quân thủ thành tuần tra không thể bao trùm. Họ tung lên đầu thành bốn năm sợi dây thừng dài, sau đó nghe tiếng két két rất nhẹ truyền đến, bóng đen lập tức kề sát góc tường.
Gió lạnh gào thét đã che đi âm thanh rất nhỏ đó.
Trên đầu thành không có bất luận động tĩnh gì, mười mấy bóng đen đang chờ đợi. Sau một lát đột nhiên đồng thời phát lực, tăng tăng tăng, giống như vượn giẫm lên tường, linh hoạt leo lên đầu thành. Những người này tất cả đều khoác áo cừu trắng, dán lên tường, thật giống như hòa hợp làm một thể với tường thành. Một đội tuần tra binh đi qua, bóng đen lập tức đình chỉ leo lên.
- Tuyết lớn thế này, Khương đại nhân tiêu diệt phỉ gì nhỉ... Các ngươi nói sẽ là phỉ gì?
Người nói chuyện mang theo khẩu âm đặc sệt.
- Tiểu Thất, đừng xen vào việc của người khác. Đại nhân tự có chủ trương của đại nhân. Điều này chẳng phải là vì tốt cho vùng Thượng Quê chúng ta sao.
- Ta thấy, tốt cho hắn thì đúng hơn. . . Hầu Bá, ngươi nói có phải không...
- Là cái gì? Ngươi đừng nói bậy, cẩn thận rớt đầu. Việc này không có quan hệ với chúng ta, nên làm gì làm gì đi. . .Mẹ nó, trời thì lạnh, tuần thành cái gì chứ? Lẽ nào , người cũng muốn công thành?
Sĩ tốt tuần tra hùng hùng hổ hổ bỏ đi!
Bóng đen đi động, lần thứ hai leo lên tường thành.
Chốc lát sau, mười mấy bóng đen liền nhảy lên đầu thành.
Đi dọc theo đường cái, vừa qua khỏi chỗ ngoặt, trước mặt liền thấy được một đội sĩ tốt tuần tra Thượng Quê đi tới.
Song phương chỉ cách vài chục bước, sĩ tốt tuần tra khoảng chừng người, khi thấy được bạch y nhân cũng ngẩn ra.
Vừa muốn mở miệng la lên thì đã thấy bạch y nhân lấy ra từng cây nỗ cơ từ trong áo cừu tuyết, nhắm ngay vào sĩ tốt tuần tra. Một đợt nỗ tiến nổ ra thảm liệt, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong trời đêm, cùng tiếng gió lạnh gào thét như ẩn như hiện, như quỷ khóc sói gào.
Sĩ tốt tuần tra kinh ngạc phát hiện, nỗ cơ của những bạch y nhân này không ngờ có thể bắn liền.
Cự ly bước, lực đạo của tinh thiết nỗ tiến đó rất mạnh, không ngờ có thể xuyên thấu khải giáp, trực tiếp cướp đi tính mệnh. Điểm chết người là mặt trên của những nỗ tiến này hình như được bôi độc dược, chỉ cần làm rách da, rất nhanh toàn thân mất cảm giác, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.
Có điều tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng đã kinh động binh lính trên môn lâu.
Có người thấy thấy một màn như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kinh khủng la lên:
- Địch tập kích, có địch tập kích. . .
Bạch y nhân vừa thấy hành tung bại lộ, cũng không do dự gì nữa.
Hất tung áo cừu, thuần một sắc đồng đinh Đồng Tụ khải da trâu, một tay nỗ tiến, một tay Hoành đao, lao tới thành môn lâu.
Thời tiết giá lạnh, trên đầu thành mặt đất rất trơn.
Nhưng những bạch y nhân này lại không chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn lao tới quân Thượng Quê.
Hai quân quan trang phục môn bá cầm theo binh khí chạy lên trên:
- Đừng hoảng hốt. Chúng ít người, giết chết chúng, giết chết chúng!
Tiếng la này làm cho quân thủ thành thất kinh liền kịp phản ứng, cầm theo binh khí xông tới những người đó.
Bạch y nhân dẫn đầu dùng vải trắng che mặt, chỉ lộ ra mắt mũi miệng. Từ trong áo cừu tuyết trở tay rút ra một đoản mâu kiểu dáng như bảo kiếm, một thanh đoản kích hình thù kỳ lạ dài chừng sáu xích. Vì sao nói hình thù kỳ lạ chứ? Song nhĩ của đoản kích này không giống khía của kích, mà là nguyệt nha sạn dùng tinh thiết chế tạo ra. Loại kích này sử không ra các loại chiêu số như móc, khóa các loại. Nhưng tại một mức độ nào đó đã gia tăng thêm lực đạo bổ chém, thật giống như một thanh rìu nhỏ song nhận.
Đại hán thân cao hơn trượng, vai rộng eo tròn.
Tại đế giày không biết đã cột thứ gì, dù sao thì trên mức độ rất lớn đã giải quyết vấn đề mặt đất trơn trượt.
Hắn tiến nhanh tới nghênh đón hai môn bá, Nguyệt Nha nhi kích trong tay đột nhiên giơ lên, keng đánh bật ra binh khí của hai môn bá.
Mâu tay trái nhanh như tia chớp, xoát đâm ra, mang theo một đạo tàn ảnh, phốc một tiếng xuyên thủng ngực một quân quan. Cũng không thấy hắn có động tác rút, dưới chân bước đi như bay, xẹt qua trước người quân quan đó, trở tay thuận thế rút ra đoản mâu, sử ra chiêu thức giống như bảo kiếm, nhẹ nhàng quét một cái, vượt qua bên người một môn bá khác.
Trên cổ, xuất hiện một vết máu rất nhỏ, huyết vụ phun ra.
Môn bá thế nào cũng chưa rõ, binh khí của đại hán này rốt cuộc là mâu hay là kiếm?
- Cam Bí ở đây, ai dám không cho ta lập công, lão tử sẽ xé người đó!
Giọng đại hán đó như cự lôi, nổ vang trên đầu thành. Nguyệt Nha kích huy vũ, Thanh phong mâu bắn ra lãnh điện, từng đạo hàn quang kỳ dị xuất hiện trong đám người, lúc thẳng tắp, lúc mang theo đường vòng cung. Nơi đại hán đi qua như vào chỗ không người, giết cho quân thủ thành máu thịt tung toé, chạy trối chết.
Nếu như nói Cam Bí là một con mãnh hổ, như vậy mười mấy người đi theo phía sau hắn quả thật chính là một đàn sói.
Hoành đao đó hàn quang xoèn xoẹt, chém trái bổ phải. Hoành đao chọn dùng tinh thiết Tây Vực chế tạo ra mặc dù không thể nói là thần binh lợi khí gì, nhưng có thể chém sắt như chém bùn. Binh khí của quân thủ thành vốn không coi là hoàn mỹ, hàn quang hiện lên, binh khí của quân thủ thành bị chém gãy, sau đó bổ xuống tới người. Chỉ có ba chiêu, Hoành tảo thiên quân, Lực phách Hoa Sơn, Khóa bộ liêu đao thức. . . Nhưng chỉ có ba chiêu này đã giết cho mấy trăm quân thủ thành chạy trốn khắp nơi, căn bản không thể ngăn cản.
- Lão Hổ đừng giết nữa, nhanh bắn ra minh đích đi!
- A, lão tử suýt nữa quên mất...
Cam Bí đánh bay một sĩ tốt ra xa, Thanh phong mâu cắm xuống thi thể rồi thuận tay lấy ra một cây tên lệnh minh đích từ bên hông.
Tiếng huýt gió chói tai vang vọng trên đầu thành.
Vài tên bạch y nhân lao xuống tường thành, tháo ra then cửa, dùng sức mở ra cửa thành.
Theo minh đích vang lên, trong cánh đồng tuyết dưới thành đột nhiên thoát ra mấy trăm bóng người thân khoác áo cừu trắng như tuyết. Người dẫn đầu giơ lên Hoành đao, quát lên chói tai:
- Bối Ngôi quân, xông vào...
Trong sát na, tiếng la giết nổi lên bốn phía. Bối Ngôi sĩ xông tới cửa thành.
Quân thủ thành vội vã phản kháng, nhưng tại lúc này liền nghe Cam Bí trên đầu thành gầm lên:
- Ta là bộ hạ của Phiêu Kị đại tướng quân, các ngươi buông vũ khí, lập tức đầu hàng. Bằng không Võ Công Hầu đến, tất cả các ngươi sẽ chết hết.
Phiêu Kị đại tướng quân, Võ Công Hầu?
Hơn nghìn quân thủ thành nghe thế không khỏi ngẩn ra.
Khúc Nghĩa thầm nghĩ: ngươi nói cho họ quan chức của chủ công, bọn họ biết thế chó nào được. Hắn lập tức lớn tiếng quát lên:
- Ta là Bối Ngôi quân trung lang tướng Khúc Nghĩa dưới trướng Đổng sát thần, các ngươi còn không đầu hàng, còn đợi đến khi nào?
Đổng sát thần? Đổng Phi. . .
Lần này quân thủ thành xem như là nghe hiểu, đây là người Đổng gia đánh trở lại rồi!
Đánh, hay là không đánh?
Đáp án rất nhanh xuất hiện.
Mấy trăm quân thủ thành ném binh khí xuống rầm rầm, lớn tiếng nói:
- Chúng tôi là thú vệ Lương Châu, chúng tôi nguyện ý đầu hàng.
Cam Bí mở to hai mắt nhìn. Nhìn một đám binh lính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Tại sao danh hiệu của chủ công có uy lực như vậy? Chỉ gọi một câu Đổng sát thần, những quân thủ thành này liền đầu hàng rồi?
Bà nội nó, quân công của ta thì nên tính thế nào đây?
Danh khí của Đổng Phi đích thật là vang dội, đó chính là hung danh thành lập từ giết hơn mười vạn người.
Còn nữa, quân thủ thành Thượng Quê này có một bộ phận rất lớn là đến từ Lũng Tây binh. Sau khi Ngưu Phụ chết, Lũng Tây quân lập tức tán loạn.
Mã Đằng Trương Mạc nhân cơ hội thu nạp, thu nó vào dưới trướng.
Nói đến thì binh mã hiện giờ của Trương Mã có phân nửa là đến từ binh mã Ngưu Phụ để lại lúc trước. Hôm nay Đổng Phi đánh trở về, những quân Lũng Tây này lập tức đình chỉ chống cự. Người khác không biết sự lợi hại của Đổng Phi, nhưng người của quân Lũng Tây lại cực kỳ rõ ràng.
Đương nhiên, dưới tình huống như nhau, nếu đổi lại địa phương khác có thể chưa hẳn sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Đổng gia ba đời kinh doanh Lâm Thao, uy danh tích lũy bao năm cũng không phải Trương Mã hai người một chốc là có thể xóa nhòa.
Khúc Nghĩa sai người thu nạp hàng binh, sau đó hội hợp với Cam Bí.
Cam Bí gãi đầu, nhìn Khúc Nghĩa nói:
- Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?
Khúc Nghĩa cười, quay đầu nhìn về hướng Xạ Hổ cốc, nhỏ nhẹ nói:
- Đừng vội, chủ công mưu đồ đâu thể đơn giản như vậy? Chúng ta cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, chờ chủ công trở về. . .Lão Hổ, ngươi đừng lo lắng, đi theo chủ công sao lại thiếu quân công được? Ha ha, lần này Vô Nan sơn ngươi đã mở cửa thành, nên giành công đầu. Đợi đến Trương Dịch rồi, ta thấy ngươi chí ít cũng có thể làm đô úy.
- Đô úy? Đó là quân công tước mấy đẳng?
Ý nghĩ của Cam Bí rất đơn giản, hắn chính là muốn quân công tước. Về phần chức quan mà Khúc Nghĩa nói, đến bây giờ hắn vẫn chưa minh bạch.
Khúc Nghĩa liếc mắt khinh thường, vừa định giải thích thì thấy một gã Bối Ngôi sĩ chỉ tay về phương xa, lớn tiếng la:
- Mau nhìn kìa, bốc lửa rồi. Là hướng Xạ Hổ cốc bốc lửa rồi!
Cam Bí quay đầu nhìn lại, thấy đằng xa khói lửa nghi ngút.
Ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời, vỗ vai Khúc Nghĩa mà hưng phấn la lên:
- Không sai, chính là Xạ Hổ cốc.
Hắn cũng không nghĩ tay hắn có bao nhiêu khí lực. Cái vỗ này làm cho Khúc Nghĩa hai mắt trắng dã.
Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn đặc biệt hưng phấn. Như vậy, Thượng Quê đã vào tay ta!
Lúc này Khương Tự hoảng sợ như chó nhà có tang.
Mang theo nhân mã, đội gió tuyết, một đường đi vội, sau đó đến Xạ Hổ cốc.
Rất xa, có thể thấy khói bay từ trong cốc, còn mang theo mùi cơm đậm đà. Rất rõ ràng, địch nhân đang làm cơm.
Trong lòng không khỏi hưng phấn: bây giờ đánh vào, nhất định là giành được toàn thắng.
Nghĩ tới đây, hắn ở trên ngựa tháo xuống đại thương, chỉ vào Xạ Hổ cốc:
- Các huynh đệ, theo ta đánh vào Xạ Hổ cốc.
Nói xong phóng ngựa xông tới sơn cốc.
Nhưng hắn không phát hiện, thám báo báo tin cho hắn lúc trước nhìn như chạy về phía trước, nhưng tốc độ cực kỳ thong thả, dần dần rơi xuống cuối cùng.
Khương Tự nhất mã đương tiên, mang theo người xông vào trong Xạ Hổ cốc.
Nhưng ngoài ý muốn phát hiện, trong cốc vắng vẻ, không có ai. Trong sơn cốc chất đống là củi khô, bếp hành quân do trên trăm tảng đá xây thành lửa cháy hừng hực. Trên lửa đặt một nồi cơm, bên trong còn nấu đồ ăn, nhưng không thấy một địch nhân nào.
Cũng không thể nói không có người. . .
Chính giữa sơn cốc có một cọc gỗ dựng thẳng đứng, trên cọc gỗ treo mười thi thể.
Trên mỗi thi thể còn viết một chữ to, sắp hàng lại thì chính là:"Khương Tự hôm nay sẽ chết nơi này!"
Nhìn rõ chữ viết kia, Khương Tự hô to không hay, quay đầu nhìn thì thấy thám báo theo hắn lúc trước đã không thấy bóng dáng.
- Bị lừa, chúng ta bị lừa rồi. . .
Khương Tự hô to lui lại. Binh sĩ lúc trước tiến vào sơn cốc chạy ra ngoài, binh lính theo vào phía sau thì chạy vào trong.
Trong sát na, trong sơn cốc người hô ngựa hý, vô cùng hỗn loạn.
Liền nghe một hồi chiêng đồng, sau đó từ vách núi hai bên cốc khẩu truyền đến tiếng ầm ầm.
Lăn cây đá tảng từ vách núi hai bên cốc khẩu rơi xuống, đập cho binh lính ở cửa cốc máu thịt không rõ.
- Khương Tự, các ngươi vốn là sĩ tốt của môn hạ Đổng gia ta, vì sao lại muốn phản bội ta?
Ngẩng đầu nhìn thì thấy vách núi đèn đuốc sáng trưng.
Ba trăm hổ nữ lẳng lặng đứng ở phía sau Đổng Phi, giơ cao cây đuốc. Đổng Phi thân khoác Đồng Tụ khải, hai con tuyết quỷ ngao phủ phục bên chân. Sư tông thú lẳng lặng đứng ở bên người Đổng Phi, hai tròng mắt có vẻ mê ảo, phát ra ánh sáng yêu dị.
- Đổng sát thần?
Khương Tự nhịn không được quát to.
Lại nghe Đổng Phi nói:
- Hôm nay ta sẽ cho thiên hạ biết, kẻ phản bội ta chỉ có đường chết. Phóng hỏa!
Ba trăm cây đuốc nương theo hoa tuyết từ không trung rơi xuống. Sau đó người trên đỉnh vách núi bắn ra từng cây lợi tiễn cháy rực. Hỏa vũ rơi vào sơn cốc, rớt lên cỏ khô. Liền nghe ầm một tiếng, cỏ khô được tẩm dầu hỏa lập tức bốc cháy. Hỏa thế trong nháy mắt lan tràn khắp sơn cốc, mà lối ra của cốc khẩu đã bị đá tảng che lấp.
Trong sơn cốc, vang vọng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Lòng Khương Tự không ngừng trầm xuống, tràn ngập tuyệt vọng.
Đúng lúc này, liền nghe ngoài sơn cốc truyền tới tiếng gầm giận dữ:
- Hán An trung lang tướng Hoa Hùng ở đây, các ngươi chạy đi đâu!