Đêm đó, Đổng Phi bày yến tẩy trần cho Bàng Đức, Khúc Nghĩa trong phủ.
Trong tiệc rượu, cũng tiện thể an bài chức vụ cho hai người bọn họ.
Bắc Cung hiện có ngũ doanh, trong đó tất cả Loan Vệ doanh đều là nữ binh, chỉ có thể do Nhậm Hồng Xương đảm nhiệm. Còn lại tứ doanh vệ sĩ ngoài cung, vẫn còn một một doanh trại chưa có chủ tướng, trước giờ đều là do Trương Tú chiếu cố. Trần Đáo nói Khúc Nghĩa tinh về chiến sự, đơn giản là giao một doanh trại này cho Khúc Nghĩa chấp chưởng, quan bái nha môn tướng. Ba doanh còn lại do ba lão nhân Bắc Cung quân đảm nhiệm. Ba người này coi như tận tâm tận lực, Đổng Phi cũng không tiện động đến bọn họ, bằng không sẽ xuất hiện hiềm nghi.
Có điều ba doanh này thực ra đã bị Điển Vi cùng Trương Tú khống chế, không cần lo lắng họ tạo phản.
Trầm tư một lát, Đổng Phi mệnh Bàng Đức chấp chưởng Bác Lãng Sĩ, dù sao Trương Tú hiện giờ đã là Quân Ti Mã, Bắc Cung quân có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý, không thể có nhiều thời gian huấn luyện Bác Lãng Sĩ. Bàng Đức cũng là dũng tướng, cũng được quan bái nha môn tướng, mặc dù nằm trong danh sách của Bắc Cung quân, nhưng thực tế lại phụ trách huấn luyện Bác Lãng Sĩ.
Tất cả sự tình an được bài thỏa đáng, Đổng Phi thở phào một hơi.
- Mỗi doanh bắt đầu từ hôm nay đều phải tăng cường huấn luyện, không được chậm trễ.
- Rõ.
Chúng tướng lĩnh mệnh đứng dậy.
Cho dù là Khúc Nghĩa hay Bàng Đức, đối với an bài của Đổng Phi rõ ràng là rất hài lòng.
Mà Đổng Phi cũng muốn xem một chút, một người xa lạ được Trần Đáo khen ngợi "Ta không bằng hắn", một người lưu danh trong lịch sử, kỳ phùng địch thủ của Quan nhị ca, Bàng Đức có tài năng thế nào. Hai người này dù còn trẻ, nhưng thiết nghĩ sẽ không làm cho Đổng Phi thất vọng.
Việc tiếp theo chính là chờ đến khi tân quân thành lập.
Năm 4 Trung Bình, mắt thấy thiên hạ đều tốt, bên trong thành Lạc Dương ca vũ thanh bình.
Đúng vào lúc mọi người đều cho rằng thái bình thịnh thế sắp đến, thì Kinh Châu Trường Sa quận lại đột nhiên xảy ra một đại sự, một lần nữa khiến cho giang sơn Hán thất tưởng sắp bình ổn lại bị rung chuyển phiêu diêu.
Khu Tinh người Trường Sa, vốn là giáo chúng Thái Bình đạo, vì bất mãn tân nhiệm thái thú Trường Sa bóc lột dân chúng mà triệu tập ba trăm giáo đồ Thái Bình đạo đánh chết thái thú Trường Sa. Sau đó tụ chúng tạo phản, rất nhanh đã tụ được mấy nghìn người, chiếm lĩnh Trường Sa.
Khu Tinh tự xưng tướng quân, trong vòng một tháng công thành đoạt đất, chiếm lĩnh các thị trấn xung quanh Trường Sa, thanh thế rất lớn.
So với lần tạo phản của Trương Cử lúc trước, thì Khu Tinh có vẻ thông minh hơn nhiều.
Sau đó Khu Tinh lộ ra thân phận giáo đồ Thái Bình của hắn, tự xưng là người kế thừa y bát Trương Giác, khiến cho giáo chúng Thái Bình tứ phương tới đầu nhập. Chỉ ngắn ngủi một tháng, số lượng phản tặc từ mấy nghìn tăng lên 5 vạn nhân mã, thèm thuồng nhìn Kinh Châu.
- Phi Yến, Khu Tinh này ngươi có từng nghe qua?
Trong sâu thẳm Nhương sơn Nhữ Nam, cũng có một đạo nhân mã, số lượng chỉ trên dưới 8000 người, thế nhưng cực kỳ sắc bén.
Đại trại dựa vào núi mà xây, chia thành hai trại nội ngoại. Bên trong chính là lão ấu phụ nữ, trẻ em, phụ trách trồng trọt dệt vải; bên ngoài lại chia thành ba trại, trung quân đại trại có 4000 người, bên trái xây một trại trên núi, bên phải một trại dựng nơi trống trải.
Ba trại thành thế kỷ giác, có thể tương hỗ lẫn nhau.
Chủ soái của đại trại không ngờ chính là Trương Yến bỏ chạy từ Uyển huyện lúc trước, chủ tướng doanh trại bên trái là Lưu Tích, Cung Đô; Chủ tướng doanh trại bên phải là Trương Bạch Kỵ, vốn là nhất bộ Hắc sơn quân.
Trương Bạch Kỵ từng thủ hạ đại tướng của Trương Ngưu Giác, vốn có tình huynh đệ với Trương Yến.
Lúc Trương Ngưu Giác chết, Trương Bạch Kỵ phụ trách trấn thủ Cao ấp, không ngờ lại bị Đổng Trác đánh cho trở tay không kịp, bị mất Cao ấp. Hắn dẫn theo nhân mã bản bộ chạy đến Ký Châu. Lúc này Quản Hợi đang tụ quân ở Hắc sơn, được Mãn Sủng tương trợ, thanh thế rất mạnh.
Vì vậy Trương Bạch Kỵ đầu nhập vào, mà Quản Hợi lúc đầu chẳng qua chỉ là một gã tiểu tướng thủ hạ của Trương Ngưu Giác, đột nhiên hôm nay trở thành thượng cấp của Trương Bạch Kỵ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Quản Hợi còn nghe ý kiến của Mãn Sủng, lấy tự thân phát triển là chính, lực lượng lớn mạnh không ngừng, nhưng chưa bao giờ nghe thấy hắn đề cập đến chuyện báo thù cho Trương Ngưu Giác hay Trương Giác, khiến Trương Bạch Kỵ bất mãn.
Quản Hợi khởi binh, chỉ cướp đoạt mà không chiếm thành trì, khiến bất mãn của Trương Bạch Kỵ rốt cuộc bạo phát.
Mà lúc này hắn cũng biết được tin tức của Trương Yến, Trương Bạch Kỵ không phục Quản Hợi, nhưng lại rất phục Trương Yến.
Vì vậy lúc lâm trận đột nhiên dẫn theo nhân mã bản bộ lui lại, chạy tới Nhữ Nam đầu nhập vào Trương Yến. Cũng vì hắn đột nhiên lui lại, tạo thành lỗ hổng trong phòng tuyến của Quản Hợi, chỉ trong một ngày đã tan tác mà chạy, bất đắc dĩ lại phải lui về Hắc sơn.
Cũng vì vậy mà khiến cho ba người Bạch Nhiễu đành phải rời khỏi Ký Châu, đến địa khu Ti Lệ cầu sinh.
Trương Bạch Kỵ sau khi đến Nhương sơn mới biết được tin tức này, hắn rất lấy làm xấu hổ, Trương Yến phải vất vả khuyên bảo mới khiến hắn bớt suy nghĩ. Lúc này nghe được tin Khu Tinh dựng cờ Hoàng Cân, Trương Bạch Kỵ nhất thời cảm thấy vô cùng hưng phấn, liền đến trung quân đại trại hỏi.
Trương Yến cũng nhận được tin tức, đang định cho người thông tri cho ba người Trương Bạch Kỵ biết. Nghe câu hỏi của Trương Bạch Kỵ, Trương Yến không nhịn được nói:
- Sao, ngươi cũng biết người tên Khu Tinh này sao?
- Lần đầu tiên nghe thấy.
Lúc này Cung Đô cùng Lưu Tích cũng đã tới, Trương Yến vội hỏi hai người.
Cũng khó trách, hắn và Trương Bạch Kỵ vốn dưới trướng đại soái Trương Ngưu Giác phương bắc, việc Thái Bình đạo phía nam cũng không rõ lắm.
Nhưng khuôn mặt Lưu Tích, Cung Đô cũng lộ vẻ mơ hồ.
- Khu Tinh là ai? Chúng ta chưa từng nghe nói qua...
Cung Đô nói:
- Phi Yến, mỗi châu phía nam, thậm chí cả rất nhiều giáo hữu của Giao châu, dù cho chỉ là một tiểu soái thì hai người ta ít nhiều cũng đều nghe nói tới. Thế nhưng Khu Tinh này chúng ta quả thật không biết... Phỏng chừng ngay cả là một tiểu phương cũng không phải, chúng ta không rõ lắm.
- Tiểu nhân chết tiệt, sao dám nhận xằng được y bát của tướng quân.
Cuộc đời Trương Bạch Kỵ kính trọng nhất Trương Giác, thứ nhì Trương Ngưu Giác. Về phần Trương Bảo, Trương Lương thì vẫn còn dưới Trương Mạn Thành. Nghe có bọn tiểu tặc mạo danh Trương Giác sao lại không tức giận? Theo hắn thấy, Trương Yến bây giờ mới đúng là truyền nhân chính tông của Trương Giác, lúc nào tới phiên tiểu nhân vật kia lên tiếng? Lúc trước khi hắn rời Ký Châu, cũng là vì không ưa Quản Hợi đứng đầu.
Trương Yến tỉnh táo lại, trầm ngâm một lát, đột nhiên nở nụ cười.
- Cũng được, nếu thằng nhãi này muốn dùng danh của Thiên tướng quân, chúng ta không ngại thành toàn cho hắn... Hai năm nay quan phủ cũng bắt đầu lưu ý đến chúng ta, không có lợi cho chúng ta phát triển. Không bằng nhân cơ hội này bất ngờ đánh Nhữ Nam, thu hết lương thảo vàng bạc Nhữ Nam lại... Việc này có nhị vị tướng quân Lưu, Cung phụ trách, nhớ kỹ, phải dọn sạch khố phủ Nhữ Nam cho ta.
Cung Đô cười nói:
- Mỗ đang có ý này, nhất định không phụ kỳ vọng của tướng quân. Hắc hắc, nghe nói năm nay Nhữ Nam được mùa, lương thảo chồng chất như núi. Nếu như dọn sạch khố phủ, thì Nhương sơn quân ta có thể mở rộng đến hơn vạn người, lương thảo cũng không cần lo lắng trong hai năm.
Trương Bạch Kỵ nói:
- Ta thì sao?
- Bạch Kỵ huynh theo ta tập kích quấy rối Từ Châu... Đồng thời tạo thanh thế, chúng ta phải trợ giúp Khu Tinh tiểu tặc kia. Bạch Kỵ, ta biết ngươi muốn chấn hưng đại nghiệp của nghĩa phụ, nhưng khi nào đến lúc thì ắt nó đến. Quản Hợi ở Ký Châu đã làm rất tốt, không chiếm châu huyện chỉ cướp bóc. Cũng vì vậy mà công việc của quan quân càng thêm khó khăn. Một khi chiếm châu huyện cũng chính là lúc chúng ta lộ thực lực... Chúng ta bây giờ vẫn còn quá yếu.
- Phi Yến, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không phạm sai lầm lần nữa. Lần này ta theo ngươi đi, ngươi nói đánh thế nào thì chúng ta đánh thế đó.
Tháng 7, Nhữ Nam bị chiếm đóng.
Dư nghiệt Hoàng Cân ở khắp Dự Châu đều hưởng ứng Khu Tinh, có Phi Yến quân ở Từ Châu một đường cướp đoạt.
Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm mệnh kỵ đô úy Tang Bá dưới trướng xuất binh chặn lại, bị Phi Yến lừa vào tuyệt địa, suýt nữa toàn quân bị diệt.
Đào Khiêm giận dữ định chém Tang Bá.
Mà Tang Bá dưới cơn giận dữ, cũng cảm thấy uất ức, cho nên suất lĩnh thuộc cấp Tôn Quán, Ngô Đôn rời khỏi Từ Châu, chạy vào Thái Sơn.
Tang Bá, tự Tuyên Cao, vốn người Hoa huyện Thái Sơn Thanh Châu, có chút mưu lược.
Phụ thân Tang Giới từng đảm nhiệm ngục duyện Hoa huyện, vì không chịu nghe thái thú Thái Sơn lấy công trả thù tư giết người mà bị giam giữ.
Tang Bá giận dữ, dẫn theo hơn mười người đi cướp ngục cứu phụ thân. Sau đó chạy trối chết đến Đông Hải, từ đó nổi danh dũng tráng. Lúc loạn Hoàng Cân, Đào Khiêm tiếp chưởng Từ Châu, Tang Bá quy phụ Đào Khiêm, mấy lần phá địch, có thể nói công huân lớn lao.
Nhưng cũng bởi vì vậy, Tang Bá ở Từ Châu có chút danh tiếng, khiến Đào Khiêm cố kỵ.
Lần này trị tội Tang Bá, tuy nói là do Tang Bá chinh phạt thất bại, hao binh tổn tướng, nhưng chẳng qua chỉ là diệt trừ đối lập. Đào Cung Tổ vốn cũng là một người lanh lẹ, nhưng chức quan càng lớn khiến hắn càng thêm cẩn thận.
Nghe Tang Bá rời khỏi Từ Châu, Đào Khiêm giận tím mặt.
Lập tức phái dũng tướng Tào Báo dưới trướng lĩnh 8000 quân, đến Thái Sơn tiêu diệt Tang Bá.
Tào Báo, xuất thân đại tộc địa phương Từ Châu, cũng có mưu lược. Có điều tuy hắn binh nhiều tướng mạnh, nhưng Thái Sơn lại là địa bàn của Tang Bá. Tào Báo không quen địa hình, bị Tang Bá tập kích bất ngờ, hao binh tổn tướng. Dưới thành Hoa huyện chiến một trận, càng khiến cho Tào Báo sức cùng lực kiệt chật vật mà chạy, 8000 nhân mã khi rời khỏi Từ Châu, lúc trở về không còn đủ 2000.
Vậy vẫn chưa hết, cùng lúc với Tào Báo xuất chinh, Đào Khiêm cũng nhận được cầu viện của Thanh Châu.
Có phản tặc Hoàng Cân Hà Mạn tạo phản, thỉnh cầu Đào Khiêm xuất binh viện trợ.
Khi Đào Khiêm nhận được tin tức chiến bại của Tào Báo thì không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ Tang Bá kia lại có bản lĩnh như vậy.
Thanh Châu không có sức cứu rồi, lửa ở nhà còn chưa dập được nói gì cứu chỗ khác.
Do dự mãi, Đào Khiêm cũng nghe theo kiến nghị của tân nhiệm biệt giá Mi Trúc, dâng thư lên Lạc Dương, thỉnh cầu triều đình xuất binh bình định.
(biệt giá tòng sự: tên một chức quan)
Trong tháng 7, tin Đào Khiêm cầu viện đã về đến Lạc Dương.
Mà cùng trong một ngày, Viên Thiệu bình định loạn Hoàng Cân Ký Châu cũng đắc ý giục ngựa từ Chính Dương môn tiến nhập Lạc Dương...
Lâm Thao vào tháng ba cỏ cây xanh mượt.
Đại kế di dời của Đổng Phi nói đến thì rất đơn giản, nhưng khi làm cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Liên quan đến vấn đề các mặt, bao gồm lộ tuyến di dời, thời gian, làm sao động viên bách tính hai quận đi theo.
Đây đều là chuyện phức tạp.
Về phần vấn đề an trí, cũng không phải rất trắc trở.
Lưu dân truân điền của ba quận Trương Dịch trước kia theo đám người Lư Thực đến Tây Vực khai phát, cũng để lại cho lần di dời này đủ không gian và khoảng trống. Chỉ lương thảo thì càng không đáng nói tới. Dựa theo cách nói của Giả Hủ, ba quận Trương Dịch bắt đầu từ trong năm Trung Bình đã truân điền, đã dự trự đại lương lương thảo, cũng đủ cho hơn vạn người dùng trong hai năm, cho nên vấn đề này cũng bỏ qua.
Vấn đề lớn nhất ở chỗ, lòng thương nhớ quê của cổ nhân cực kỳ nghiêm trọng.
Muốn thuyết phục họ di cư toàn tộc, cũng không phải nói dăm ba câu là có thể giải quyết, có đôi khi thậm chí phải vận dụng vũ lực mới được.
Bách tính Lâm Thao thì cũng dễ dàng hơn.
Dù sao họ cũng từng tham dự giao phong cùng Mã Đằng, một khi Đổng Phi khỏi, bọn họ cũng lo lắng đối mặt với sự trả thù của Mã Đằng.
Hơn nữa, Diêm Ôn Quách Vĩnh lúc này đang làm rất nhiều công tác, hình dung Trương Dịch như một thiên đường trong mơ.
Nói đến thì Trương Dịch và Lũng Tây đều là trị hạ của Lương Châu, thói quen sinh hoạt cũng không có gì khác nhau, còn có thể chấp nhận.
Quan trọng nhất là, Đổng Phi đồng ý, sau khi đến Tây Vực họ sẽ nhận được ruộng đất gấp hai thậm chí gấp ba.
Mặc kệ là tự nguyện, hay là bên trong có nhân tố hiếp bức gì, người Lâm Thao sau khi đại chiến đình chỉ bắt đầu đưa gia đình lặn lội đường xa tới Trương Dịch. Già trẻ lớn bé, một ngày có thể đi được , dặm là tốt rồi. Tuy nhiên Mã Đằng mới bại, không rảnh bận tâm tới những điều này, cho nên Đổng Phi coi như có đầy đủ thời gian!
Nếu như nói Đổng Phi am hiểu nhất là cái gì?
Cái nhìn đại cục, y không xem như quá giỏi. Mặc dù là đã đọc rất nhiều binh thư nhưng cũng như vậy.
Cách nhìn người. Y cũng không tính quá lợi hại. Nhân vật mời chào phần lớn là ngưu nhân từng xuất hiện trong diễn nghĩa.
Suy nghĩ một chút, hình như ngoại trừ đánh trận, Đổng Phi cũng không có ưu điểm gì. Nhưng Thái Ung cảm thấy, ưu điểm lớn nhất của Đổng Phi chính ở chỗ y có thể buông tay, có thể không hề bảo lưu tín nhiệm một người, khiến người khác bán mạng vì y.
Công việc chỉ tay năm ngón Đổng Phi làm rất đúng lúc đúng chỗ.
Sau này đã định ra được đường đi nước bước, y liền buông tay không quản, mặc cho đám người Giả Hủ Lý Nho xử lý, Đổng Phi cũng không thèm hỏi đến.
Nên làm việc gì, cũng không phải là y có thể xử lý được.
Nếu mình xử lý không tốt chuyện này, thôi thì để cho người giỏi về xử lý lo liệu. Đó mới là đạo lý chân chính.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này, đám người Giả Hủ mới nguyện ý hiệu lực cho y.
Di dân rất nhiều việc, phải đi giải quyết từng thành trấn một.
Cũng may Quách Vĩnh Diêm Ôn đều là cao thủ xử lý loại việc nhỏ này. Mà danh dự của Đổng gia tại Lũng Tây liền quyết định phần lớn người Lũng Tây lựa chọn theo Đổng Phi. Hơn nữa Gia Cát Cẩn Trương Tùng hiệp trợ từ bên trong, sự việc tiến hành coi như thuận lợi.
Đương nhiên, phương diện này không thiếu một ít máu tanh.
Một số đại hộ của Lũng Tây cũng không muốn đi theo Đổng Phi như thế.
Sau khi Lý Nho nghe tin tức này, cười lạnh:
- Nếu không muốn đi, vậy đừng đi nữa, vĩnh viễn ở lại Lũng Tây đi.
Nói xong những lời này, hắn liền tìm Vương Mãi tới.
Không bao lâu, đại hộ này sẽ gặp phải sự việc rất lạ lùng, không phải là toàn gia trúng độc, thì cả nhà sẽ chết đột nhiên.
Lý Nho thì thuận lợi tiếp thu tư binh cùng tài sản của nhà đại hộ này, từng xe vận chuyển tới Vũ Uy.
Đổng Phi đang làm gì?
Cả ngày ôm Đổng Sóc, dẫn theo tiểu Văn Cơ cùng Đổng Ký, dắt chó, cưỡi ngựa, dạo chơi trên khắp mục trường Sắc Lặc xuyên.
Y kể một số cố sự rất thú vị, kể cho các con nghe từng li từng tí về mình khi còn bé, bao gồm cố sự của đại tỷ.
Khi tâm tình tốt, còn có thể kể một số cố sự thần thoại ở quê hương tại hậu thế. Tỷ như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, tỷ như Trư Bát Giới cõng vợ, hỏa diệm sơn, các truyền thuyết hậu thế. Hơn nữa bản thân y cũng biên tập một số, Đổng Ký và tiểu Văn Cơ nghe mà cười khúc khích, có đôi khi hấp dẫn cả lão phu nhân và mọi người.
Tuy nhiên càng nhiều khi Đổng Phi sẽ ở cùng với Hoàng Trung.
Hai người thảo luận võ nghệ, khi nói đến hưng khởi, Đổng Phi còn có thể đấu một trận với Hoàng Trung.
Luận võ nghệ chiêu thức khí lực, Hoàng Trung hơn một chút, chỉ là Hoàng Trung có kỹ xảo vận dụng lực tinh diệu nhất, thường trước tiên đứng ở thế bất bại, sau đó tiêu hao khí lực của Đổng Phi. Nếu như Đổng Phi không dùng phương pháp vận khí, thì không phải là đối thủ của Hoàng Trung.
Hai người cùng nhau luận bàn, đôi bên đều rất có thu hoạch.
Đổng Phi càng loáng thoáng cảm nhận được chỗ ảo diệu của lấy ý sử lực.
Chỉ là cảm giác đó cũng không phải rất rõ ràng, thường ý nghĩ thoáng qua, liền không bắt được. Nhưng dù vậy, Đổng Phi vẫn cảm thấy được lợi không cạn. Chỉ cần có thể hoàn toàn nắm giữ sự ảo diệu trong đó, y có thể chân chính làm được cử khinh nhược trọng.
Một cây mộc chùy, sử ra lực vạn quân.
Điều này nghe qua có phần cùng loại với tứ lạng bạt thiên cân, liên miên kéo dài, không dứt không ngừng, như nước chảy, rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, thuận thế mà làm.
Tại phương diện này, Hoàng Trung và Hoa Đà đều là chuyên gia.
Vì vậy sau khi Đổng Phi đạt được trạng thái bình cảnh, hai người ném cho Đổng Phi bộ Đạo Đức Kinh do Thái Ung biên soạn, cũng có thêm dấu chấm câu.
Năm nghìn chữ như rừng, đã nói hết sự huyền diệu của thiên địa.
Lũng Tây đại di dời diễn ra tròn một tháng.
Căn cứ vào thống kê của Gia Cát Cẩn, huyện Lũng Tây tổng cộng vạn nhân khẩu, toàn bộ động viên hoàn tất di chuyển đến Trương Dịch.
Trong đó, lại có hào tộc Lũng Tây bị diệt, bao gồm Bình Dương Lý thị, Tương Võ Dương thị, An Cố Cảnh thị, ba nhánh hào tộc lớn nhất bị tiêu diệt triệt để, từ nay về sau đoạn tuyệt huyết mạch. Một bên là tương lai tốt đẹp, một bên là đồ đao máu chảy đầm đìa.
Từ xưa lịch sử là do người thắng viết. Về phần tương lai các hậu nhân đánh giá lần di dời này thế nào, Đổng Phi không quan tâm.
Mà đám người Giả Hủ cũng không hoài nghi gì về hành động này.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây là thiên đạo. Đồ đao ở trong tay ta, ta nói như thế nào, các ngươi phải làm như thế đó.
Đạo lý chính là đơn giản như vậy.
Nếu như nói việc di dời ở Lũng Tây coi như là ôn hòa, như vậy ở quận Kim Thành thì tràn ngập máu tanh.
Đổng Phi không có hảo cảm gì đối với Kim Thành, họ đầu tiên là hại chết liễu đại tỷ, sau đó theo Trương Mạc gây họa cho Lũng Tây.
Cho nên, đối với Kim Thành Đổng Phi chỉ có một chính sách: phục ta thì sống, không phục thì giết!
Quận Kim Thành có toàn bộ huyện thành, có thể nói máu chảy thành sông. Từ Hoàng Trung cho đến Du Trung, tổng cộng có vạn người xa xứ. Đổng Phi tự mình chủ trì, phàm những người không nghe khuyên bảo, đều lấy tội phản nghịch xử trí, chỉ một chữ: giết!
Đồ đao của Đổng Tây Bình không chỉ đối đãi với dị tộc.
Phàm là địch nhân của ta, ta sẽ không lưu tình. . .
Đổng Phi hướng người trong thiên hạ phát ra một tín hiệu, giết chóc một cách công khai, khiến Lương Châu chấn động.
Trong một tháng, mấy vạn người chết dưới đồ đao.
Tới trung tuần tháng sáu, hai quận Lũng Tây Kim Thành biến thành một tử địa nghìn dặm không thấy vết chân.
Khi Mã Đằng trùng chỉnh binh mã, lần thứ hai đánh vào Lũng Tây, cảnh hoang vắng trước mắt, làm cho những kẻ tự xưng gan lớn cũng không khỏi lạnh lòng.
Thủ đoạn thật độc ác, đưa người đi hết rồi, để lại hai vùng đất trống thì làm được gì?
Từ xưa chiến tranh, nói trắng ra chính là tranh chấp thuế ruộng nhân khẩu.
Dù cho ngươi chiếm địa bàn có lớn, không có người thì có ích gì?
- Đuổi, đuổi theo cho ta!
Mã Đằng suất lĩnh vạn thiết kỵ, dọc bờ sông Thao một đường truy kích.
Ven đường chỉ thấy các loại phế liệu vứt bỏ ngổn ngang.
Tuy nhiên, đợi Mã Đằng đuổi tới Hà Quan Tiểu Âm sơn thì đột nhiên nghe được có tiếng chiêng đồng truyền đến.
Góc núi một đạo nhân mã đi vòng tới, đại tướng dẫn đầu kim khôi kim giáp, cưỡi Hoàng phiêu mã, cầm Cổ Nguyệt Đao, ngăn cản lối đi của Mã Đằng.
Chính là Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng.
Có câu là cừu nhân gặp mặt, mắt long sòng sọc. Mã Đằng mặc dù bại bởi Hoàng Trung, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng tại trước trận của hai quân, không thể lùi bước.
Đỉnh thương xông vào Hoàng Trung.
Chưa đánh được bảy tám hiệp, đột nhiên hai đạo nhân mã từ hai bên đánh ra.
Văn Sính Vương Uy, Trương Nhậm Cổ Long, mỗi người dẫn Thiết Giáp quân đánh ra, giết cho quân Mã Đằng binh lui dặm mới dừng lại.
Đổng gia tử thật là lợi hại!
Mã Đằng cảm thấy hối hận chưa bao giờ từng có. . .
Đang êm đẹp, sao phải đi trêu chọc một cừu gia như thế?
Vốn tưởng rằng Đổng Trác chết thì Đổng gia cũng sẽ xong. Nhưng không ngờ, trong tay Đổng Phi lại có đông đảo mãnh tướng như vậy.
Được địa bàn, mất nhân khẩu.
Mã Đằng không dám truy kích nữa, chỉ có thể lui về Hán Dương, trùng chỉnh nhân mã.
Không đợi Mã Đằng lại lần nữa truy kích Đổng Phi, Lý Giác tại lúc này đột nhiên xuất binh, từ Nhai Tuyền đình đánh vào Hán Dương.
Mã Đằng đành phải tạm thời bỏ lại việc của Đổng Phi, toàn tâm toàn ý đối phó binh mã của Lý Giác. Đồng thời, Quách Hiến hoả lực tập trung Võ Đô, đặt ánh mắt lên vùng Hán Trung nhân khẩu đông đảo.
Tháng chín năm Hưng Bình thứ nhất, vạn nhân khẩu từ Thước Âm tiến vào quận Vũ Uy.
Đây có lẽ là lần di dời nhân khẩu lớn nhất trước thời Đông Hán, theo đại lượng nhân khẩu đổ vào bốn quận Hà Tây. Người Hán từ từ trở thành chủ đạo. Đồng thời theo Hán Trung, Lương Châu, Tam Phụ hỗn chiến liên tục, rất nhiều bách tính trôi giạt khắp nơi bắt đầu quan tâm tới hai vùng Hà Tây Sóc Phương có chiến hỏa tương đối không nhiều lắm, đồng thời bắt đầu lặng yên di chuyển.
Kinh Tương yên bình theo, nhưng phải trải qua Quan Đông chiến loạn không ngừng.
Dương Châu chiến hỏa khắp nơi, sau khi Tôn Sách công hãm Dự Chương, lần thứ hai triển khai công kích hung mãnh đối với Lưu Dao.
Viên Thiệu và Lưu Ngu liên tục công kích lẫn nhau.
Thanh Châu có Hoàng Cân, Duyễn Châu mặc dù coi như bình tĩnh, nhưng từ xưa Quan Đông nhiều chiến sự, trời mới biết lúc nào sẽ loạn lên?
Suy nghĩ một chút, Sóc Phương và Hà Tây lại khá yên ổn.
Mà hết thảy biến cố này Đổng Phi cũng không biết.
Bởi vì sau khi Đổng Phi đến Thước Âm, y ngoài ý muốn nhận được một tin tức.
- Đào Khiêm đã giết cả nhà Tào Tháo? Sao có thể?
Đổng Phi ngồi ở trong đại sảnh phủ nha Thước Âm, kinh ngạc nhìn Lý Nho:
- Đào Khiêm đang êm đẹp, giết cả nhà Tào Tháo làm cái gì?
Trong diễn nghĩa, người nhà của Tào Tháo quả thật là chết ở Từ Châu.
Tuy nhiên dựa theo thuyết pháp trong diễn nghĩa, đó là hành vi tự phát của thuộc cấp Đào Khiêm, không có quan hệ với Đào Khiêm.
Đổng Phi sở dĩ cảm thấy khiếp sợ, là bởi vì tình báo mà y đạt được, chính là Đào Khiêm chủ động tấn công gia quyến của Tào Tháo.
Đào Khiêm, hẳn là một người hiền lành mà, sao lại làm ra việc như vậy?
Giả Hủ cười lạnh:
- Đào Cung Tổ đó nếu là một người thành thật thì làm sao có thể làm chư hầu một phương? Chủ công, Hoàng Cân chi loạn đã thành tựu công danh cho rất nhiều người. Nhưng nếu như ngài tỉ mỉ ngẫm lại, người thu lợi lớn nhất có lẽ chính là Đào Cung Tổ kia.
Đổng Phi tỉ mỉ ngẫm lại, hình như thật là như vậy.
Đến nay y cũng nghĩ không rõ, Đào Khiêm trước kia mặc dù có danh tiếng, nhưng quan chức cũng không hiển hách, sao thoáng cái lại trở thành Từ Châu mục?
- Tỷ phu, Văn Hòa tiên sinh, các ngươi nói, Đào Khiêm có thể ngăn được Tào Tháo không?
Đổng Phi trầm ngâm một lát, mới khẽ hỏi.
Giả Hủ Lý Nho ngẩn ra, đồng loạt lắc đầu:
- Tào Tháo chiếm Duyễn Châu, hiện giờ từng bước xâm chiếm Thanh Châu, lại còn thêm thu binh mã của kinh triệu, thực lực đại tăng. Mà Đào Khiêm mặc dù chiếm Từ Châu, nguồn thuế dồi dào, nhưng muốn chống Tào Tháo, chỉ sợ không dễ dàng.
Từ sau khi Gia Cát Cẩn đầu quân cho Đổng Phi, Đổng Phi vẫn chưa lập tức cho hắn chức quan.
Nhưng xem như phụ tá của Đổng Phi, Gia Cát Cẩn có một thân phận Thương tào duyện, mặc dù không nổi bật, nhưng là thân tín của Đổng Phi.
Phần lớn thời gian, hắn được tính như phụ tá của hai người Lý Cổ, không dễ dàng phát biểu ý kiến.
Tuy nhiên việc lớn việc nhỏ, Đổng Phi đều sẽ để Gia Cát Cẩn tham dự, để nâng cao kinh nghiệm cho Gia Cát Cẩn...
Điểm này, Giả Hủ và Lý Nho cũng rất rõ ràng.
Gia Cát Cẩn nói:
- Chủ công, nếu như Tào Tháo chiếm lĩnh Từ Châu, vậy vây cánh sẽ càng đầy... Hắn lấy hai châu Thanh Duyễn đối kháng Viên Thiệu, lại lấy hai châu Từ Dự bỏ qua Kinh Dương. Từ Châu nhất định không thể để hắn chiếm, bằng không cuối cùng sẽ trở thành họa lớn.
- Không sai!
Giả Hủ Lý Nho gật đầu:
- Hiện tại chúng ta cần nhất là dưỡng sức, nhưng nhất định phải bảo đảm Quan Đông hỗn loạn. Quan Đông Quan Trung càng hỗn loạn, chúng ta mới dễ đục nước béo cò, từ đó ngư ông đắc lợi. Cho nên, trước khi chúng ta hồi sức, Quan Đông không thể yên bình.
Gia Cát Cẩn nhíu mày:
- Nhưng hiện tại bốn quận Hà Tây của chúng ta, phía trước có Hán Dương An Định và vùng Tam Phụ ngăn trở, làm sao nhúng tay vào sự vụ Quan Đông?
Giả Hủ Lý Nho trầm mặc không nói gì.
Đúng vậy, nếu như hiện tại họ an ổn lâu dài tại Tam Phụ, cũng có thể đem ao nước này quấy đục.
Thế nhưng hiện tại. . .
Tào Tháo cũng không phải nhân vật đơn giản, muốn đối phó hắn, nhất định phải có một người có thực lực tương đương với hắn.
Ai, ai có thể đảm đương nhiệm vụ này?
Đổng Phi lười biếng tựa ở trên ghế bành, mắt híp chặt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn.
Một lát sau, y đột nhiên ngồi dậy.
- Trong lòng ta cũng có một nhân tuyển, chắc có thể làm cho Tào Tháo đau đầu.
Giả Hủ Lý Nho mắt sáng lên, vội vã hỏi:
- Không biết, người chủ công nói là ai?
Đổng Phi nhếch môi cười hì hì.
Thầm nghĩ: chư hầu hỗn chiến, nếu như thiếu người này, chẳng phải quá không thú vị rồi sao?