Trần Khuê đã hồi âm!
Đây đích thật là ngoài dự liệu của Đổng Phi. Vị Trần tiên sinh này và Đổng Phi cũng chỉ gặp nhau một lần, hôm nay lại nguyện ý ra mặt cho y, bãi bình việc này. Dựa theo cách nói của Trần Khuê, Lịch Dương Trần thị có thể không truy cứu, nhưng Đổng Phi phải đưa ra đủ tiền chuộc tội mới được. Trần gia không thiếu tiền, chắc hẳn loại thuyết pháp này cũng chỉ là vì giữ gìn cho thể diện của Lịch Dương Trần thị.
Vì thế, Đổng Phi hứa hẹn một người 500 kim, tổng cộng 1000 kim để chuộc Phan Chương và Lăng Thao.
Chu Hân cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền. Trần gia thì sao, cũng biểu hiện ra có ý thoái nhượng. Vì vậy một vụ án mạng dưới sự phối hợp của tam phương cũng tiêu tan thành mây khói.
Nhưng vì sao Trần Khuê lại nể mặt Đổng Phi lần này?
Không chỉ Đổng Phi không rõ, ngay cả Chu Hân cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên, hai người cũng không dành quá nhiều suy nghĩ trên vấn đề này. Chu Hân công vụ bận rộn, bởi vì loạn Bành Thức tại Tiền Đường, thủ hạ của Tần Hiệt mặc dù có các tướng lĩnh như Hoàng Trung, Lý Nghiêm, Văn Sính, không ai giỏi về thuỷ chiến, tình hình đang rất đáng lo.
Chu Hân phải vất vả vì việc này, nên cả ngày mày ủ mặt ê.
Mà Đổng Phi thì bận việc chiêu mộ Hổ bí, cho nên cũng không rỗi rãi nhiều. Hổ bí lang là thể diện của hoàng đế, còn là thiếp thân hộ vệ của hoàng đế, Đổng Phi nhất định phải trong vạn chọn một, vì vậy người ứng mộ mặc dù rất nhiều, nhưng hơn mười ngày sau cũng chỉ chiêu mộ được hơn 800 người. Thậm chí không đủ một nghìn. Có điều y cũng không vội, mộ binh phải chọn lựa kỹ càng, không thể có sai sót.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, Đổng Phi sẽ cùng luyện tập võ nghệ với thủ hạ.
Bàng Đức đao pháp thuần thục, sát pháp dũng mãnh, mặc dù chưa lĩnh ngộ ra sự huyền diệu của cử trọng nhược khinh, sũng đã bước đầu mò mầm ra con đường.
Mà võ nghệ của Vũ An Quốc cũng không thể khinh thường.
Theo Đổng Phi thấy, dũng lực của Vũ An Quốc này còn trên cả Bùi Nguyên Thiệu, hơi dưới Bàng Đức. Tuy nhiên Bàng Đức vẫn còn trẻ tuổi, không gian phát triển của hắn còn rất lớn. Mà Vũ An Quốc đã 27, 28, lại còn thêm tư chất cũng không phải đặc biệt tốt, rất khó đề cao hơn nữa.
Dù vậy, Vũ An Quốc vẫn mang đến cho Đổng Phi không ít ngạc nhiên.
Phan Chương, Lăng Thao. Hai Giang Đông hổ thần tương lai này bị Đổng Phi chinh tích làm thị tòng Hổ bí, làm chúc quan của Hổ bí trung lang.
Phan Chương đã nhược quán, năm nay 22 tuổi, tự Văn Khuê, bản tính thô lỗ, từng học qua binh pháp, trị quân cực kỳ nghiêm ngặt. Người sau khi được Hổ bí lang chiêu mộ, đều phải trải qua sự huấn luyện của hắn. Chỉ trong hơn 10 ngày ngắn ngủi, cũng đã thấy được công hiệu, khá có thủ đoạn. Vũ lực của hắn cũng không tầm thường, có thể ở trên ngựa đấu 30 hiệp không phân thắng bại với Bàng Đức. Khí lực cũng lớn, thân cao tám xích, thiện sử Kim Đỉnh Táo Dương Khai sơn sóc.
Lăng Thao lớn hơn Phan Chương hai tuổi, là người dũng cảm, rất có hiệp khí.
Đổng Phi biết, Lăng Thao tinh về thuỷ chiến, nhưng không giỏi về đánh trận trên đất liền.
Hai người này sau khi nhìn thấy Đổng Phi đều vô cùng kích động. Vốn tưởng rằng hẳn phải chết, không ngờ lại được phục hồi sinh cơ, còn được chinh tích làm thị tòng Hổ bí, hưởng bổng lộc tam bách thạch. Mặc dù không phải là đại quan gì, nhưng đối với hai người mà nói cũng đủ rồi.
Lăng Thao đã thành hôn, chưa có con.
Tuy nhiên Đổng Phi nhớ Lăng Thao hình như có một hài tử. Vì vậy kiến nghị Lăng Thao đưa gia quyến từ Ngô Quận đến Lũng Tây.
Nhưng tình hương thổ của người Giang Nam vượt xa người Hán phương bắc.
Rơi vào đường cùng, Đổng Phi liền kiến nghị Lăng Thao đưa gia quyến từ Ngô Quận tới Lịch Dương. Tốt xấu đều thuộc về Dương Châu, có Tần Hiệt, Hoàng Trung ở đây, ít hoặc nhiều có thể chiếu cố nhiều hơn. Đối với kiến nghị này, Lăng Thao cũng không cự tuyệt, liền vui vẻ đáp ứng.
Nói đến Ngô Quận, Đổng Phi lại nhớ tới một người.
Sư huynh của y, Cố Ung Cố Nguyên Thán.
Thấy Lăng Thao chuẩn bị đến Ngô Quận, y cũng động tâm tư. Muốn đến Ngô Quận một chuyến hỏi thăm tin tức của Cố Ung.
Về phần phía Lịch Dương, để một mình Bàng Đức ở lại đủ rồi. Nói đến Chu Hân kia cũng rất thú vị, hắn còn phái tiểu tướng Hạ Tề tới hiệp trợ.
Hạ Tề, tự Công Miêu, hứng thú rộng khắp, khéo trị quân. Hắn thường có ý nghĩ kỳ lạ, ngay cả người ngạo khí như Bàng Đức cũng rất tán thưởng Hạ Tề.
Nhưng Đổng Phi thực sự nghĩ không ra trong Bình Thư từng xuất hiện một người như thế. Dù sao thì có Bàng Đức ở đây, cộng thêm Hạ Tề và Phan Chương đã đủ rồi!
Nghĩ xong xuôi, Đổng Phi liền gọi Bàng Đức tới, nói ra ý nghĩ y muốn đến Ngô Quận một chuyến.
Bàng Đức chắp tay nói:
- Chủ công cứ đi đi, nơi này có Đức và Công Miêu, Văn Khuê, nhất định sẽ lo liệu mọi việc thỏa đáng.
Đổng Phi càng yên tâm, lập tức dẫn theo Đổng Thiết, Vũ An Quốc và Lăng Thao đi đến phủ thái thú.
Đã là khách quen của phủ thái thú, đoàn người Đổng Phi đi thẳng vào phủ nha.
Chu Hân đang mày ủ mặt ê xem một phong thư, thậm chí không cảm thấy đám người Đổng Phi đi vào phòng khách.
- Chu đại nhân. . .
- Là Tây Bình à!
Chu Hân đột nhiên tỉnh giấc, đặt thư xuống và nói:
- Sao ngày hôm nay rảnh rỗi thế hả, không đi quân doanh sao?
Đổng Phi cười nói:
- Đâu cần phải cả ngày ở trong quân doanh chứ? Có Công Miêu ở đó, Phi rất nhàn rỗi rồi.
Đây coi như là cái lễ lặng lẽ đưa cho Chu Hân. Hạ Tề là người Chu Hân phái qua, nghe Đổng Phi khích lệ, tự nhiên cảm thấy rất có mặt mũi. Hắn liền cười, đưa tay mời ngồi:
- Mặc dù Công Miêu có khả năng, nhưng vẫn còn hơi nhỏ tuổi...Không kham nổi trọng trách. Nếu như hắn lớn thêm vài tuổi, sao ta lại phát sầu chứ.
Đổng Phi ngạc nhiên nói:
- Phát sầu?
Chu Hân gật đầu:
- Tiền Đường Bành Thức, trốn sâu trong Chấn Trạch, không giao phong với chúng ta trên đất liền. Trong tay Tần đại nhân tuy có mãnh tướng, nhưng lại không làm gì được được Bành Thức kia. Ngươi xem, thủy tặc nho nhỏ, nhưng nhưng đến nay chưa giải quyết. Hao tổn tiền tài vô số không nói, còn thiệt hại không ít người mã. . .Bởi vậy, Tần đại nhân phái người truyền tin, muốn ta tìm kiếm mãnh tướng cho hắn.
- Vậy tìm cho ông ấy đi.
Chu Hân nói:
- Đâu có dễ dàng như ngươi nói? Thuỷ quân không giống kỵ quân, bộ quân, yêu cầu các mặt đều rất cao. Chấn Trạch địa hình phức tạp, có rất nhiều nơi hung hiểm. Nếu như không có một người tinh về thuỷ chiến dẫn dắt, sợ rằng rất khó thủ thắng.
Đổng Phi đánh thót một cái, vô ý thức nghĩ tới Lăng Thao.
Bên người y không phải có một nhân vật tinh về thuỷ chiến như thế sao?
Nhưng nhân vật tới tay, buông ra y lại cảm thấy không quá cam tâm. Hơn nữa Lăng Thao nói rõ là muốn đầu nhập vào y, đâu thể đưa cho người khác như món hàng được.
- Cung Vĩ, ngươi nghe nói qua tên của Tưởng Khâm, Chu Thái, hoặc là Cam Ninh chưa?
Cung Vĩ là tự của Lăng Thao. Nghe được Đổng Phi hỏi, Chu Hân đầu tiên là ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Chủ công vừa hỏi, tiểu tướng cũng là có chút ấn tượng. Từng nghe người ta nói qua tên của Cam Ninh. Hắn từng đảm nhiệm tiểu lại của Ba quận, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì đã gây gổ với thái thú quận. Người này khá có bản lĩnh, triệu tập mấy trăm người làm thủy tặc từ Ba quận đến vùng Giang Hạ. Người này bản tính xa hoa, thường lấy gấm Tứ Xuyên làm buồm, vì vậy tên là Cẩm Phàm tặc, người đeo lục lạc, lại có tên là đạo tặc lục lạc.
Nói đến đây. Lăng Thao nhíu mày:
- Tuy nhiên Cam Ninh là người rất cao ngạo, sợ là. . .
- Vậy Tưởng Khâm, Chu Thái thì sao?
- Hai người này làm thủy tặc tại Động Đình, cũng là người có bản lĩnh. Có điều muốn nói bản lĩnh lớn, Cam Hưng bá lợi hại nhất.
Chu Hân đã hiểu:
- Tây Bình, ngươi là muốn ta chiêu mộ ba người này sao?
- Nếu như không có tướng lĩnh thích hợp thuỷ quân, ba người này cũng có thể thử một lần. Mặt khác ta nghe nói, con trai Kinh Châu Thái Phúng là Thái Mạo cũng tinh về thuỷ chiến. Chỉ là không rõ bản lĩnh cụ thể. Nếu Chu đại nhân không nghĩ đến người khác, không ngại thử một lần.
Chu Hân tươi cười rạng rỡ:
- Tây Bình, ngươi đã giúp ta một việc lớn... Kinh Châu Thái thị, ừm, họ có vẻ như có liên quan tới Tần đại nhân. Với lại biệt giá tòng sự dưới trướng của hắn. Khoái Lương chính là đại tộc Kinh Châu, hẳn là có thể thuyết phục Thái Mạo. . . Cam Ninh, Tưởng Khâm, Chu Thái. . . Ừm, ta sẽ sai người đi tìm, nếu có thể mời chào, với Tần đại nhân mà nói sẽ càng diệu hơn.
Đổng Phi khẽ co quắp gò má, thầm nghĩ: lão gia hỏa này tham thật.
Hiện tại y không có thời gian đi tìm, hơn nữa nơi Đổng Phi muốn đặt chân vững là phương bắc, vì vậy cho dù mời chào được những người đó, cũng chưa hẳn có thể có trọng dụng. Giới thiệu cho Tần Hiệt, chí ít có thể khiến Tần Hiệt nợ y một phần nhân tình. Tương lai. . .
Nghĩ tới đây. Đổng Phi không khỏi cười khà khà.
Vấn đề lớn đã giải quyết, Chu Hân cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhõm.
Hắn cùng Đổng Phi lại trò truyện vu vơ một lúc, đột nhiên nói:
- Đổng Tây Bình, ngươi tìm đến ta, chẳng lẽ chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi sao?
- A, suýt nữa quên đại sự mất!
Đổng Phi vỗ đầu:
- Ta muốn cùng Cung Vĩ đến Ngô Quận một chuyến, bái phỏng sư huynh của ta, thuận tiện đón gia quyến của Cung Vĩ tới Lịch Dương. Chu đại nhân, sau này phải nhờ ngài chiếu ứng nhiều hơn.
- Sư huynh ngươi là người phương nào?
- Ngô Quận Cố Nguyên Thán!
Chu Hân a một tiếng giật mình, sau đó cười nói:
- Suýt nữa ta quên mất, Tây Bình là cao đồ của Bá Giai tiên sinh, tự nhiên có tình đồng môn với Cố Nguyên Thán.
Đổng Phi nói tiếp:
- Vừa lúc ta có thể đi vấn an Tần đại nhân, từ biệt ở huyện Uyển, cũng nhiều năm rồi chưa nghe lời dạy bảo của ông ấy.
Chu Hân liên tục gật đầu:
- Nếu như vậy, Tần đại nhân nhất định sẽ rất vui. Tây Bình cứ yên tâm đi đi, việc mộ binh ở đây ta sẽ phái người tiếp quản giao tiếp. Chờ khi ngươi trở về, có thể mang đủ nhân mã, khởi hành về Lạc Dương rồi.
- Vậy đa tạ đại nhân rồi!
Đổng Phi cảm thấy câu nói đó của Chu Hân rất quái dị.
Cái gì là 'Yên tâm đi đi'? Có điều cũng không tiện nói gì, lập tức đứng dậy hành lễ, cáo từ với Chu Hân.
Trở lại trong quân doanh, lại an bài các công việc khác.
Ngày hôm sau Đổng Phi dậy rất sớm, Đổng Thiết đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cho y. Bên ngoài doanh trại, Lăng Thao và Vũ An Quốc cũng đã điểm ra hai trăm Cự Ma Sĩ, chuẩn bị xuất phát. Rửa mặt hoàn tất, Đổng Phi mặc một bộ trường sam màu đen, bên trong mặc nhuyễn giáp, đi ra ngoài đại trướng.
Đổng Thiết dắt Tượng Long tới. Đổng Phi xoay người lên ngựa.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nghe được có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên.
Rất xa đã nghe được có người lớn tiếng gọi:
- Tây Bình, Đổng Tây Bình chậm đi đã, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!
Đổng Phi ghìm ngựa lại, quay đầu nhìn.
Thấy Chu Hân vạt áo tán loạn, tóc tai bù xù, thần sắc hoảng loạn giục ngựa chạy đến.
Nhìn bộ dạng, hình như vừa mới thức dậy không lâu.
Đổng Phi không khỏi kinh ngạc, dục ngựa đi lên nghênh đón.
- Chu đại nhân, ta chỉ đến Ngô Quận một chuyến, hà tất ngài phải tự mình đưa tiễn?
Trên ngựa, Chu Hân thở dốc, tức giận nói:
- Ta không rảnh mà tới tiễn ngươi... Đã xảy ra chuyện, hoàng thượng. . . Băng hà rồi.
Câu nói này giống như sấm sét nổ vang bên tai Đổng Phi.
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?
- Hoàng thượng, hoàng thượng mười ngày trước. . .đã băng hà rồi.
Đầu Đổng Phi ông một tiếng, cả người ngẩn ra, ngơ ngác hồi lâu cũng không nói một câu nên lời.
Hán Đế, đang yên lành sao lại băng hà chứ?
- Chu đại nhân, chúng ta vào trướng rồi nói!
Đổng Phi không dám ngồi trên ngựa nữa, nhảy xuống Tượng Long cùng Chu Hân bước vào trong doanh trại, lại lệnh Cự Ma Sĩ canh chừng trung quân đại trướng, lại triệu tập ba người Bàng Đức, Hạ Tề, Phan Chương đến. Vũ An Quốc và Đổng Thiết dẫn người tuần tra đại trướng, bảo hộ trung quân đại trướng mưa gió không lọt.
- Rốt cuộc là thế nào?
Chu Hân cũng ổn định chút tâm tình:
- Sáng sớm ta vừa mới thức dậy, liền nhận được công văn thư khẩn tám trăm dặm triều đình phát tới. Thượng quân giáo úy Kiển Thạc âm mưu tạo phản, đã hại chết hoàng thượng. . . May có đại tướng quân và mọi người gặp nguy không loạn, giết chết Kiển Thạc. Chỉ là hoàng thượng. . . Hôm nay, tân đế đã đăng cơ, nhưng bởi tuổi nhỏ, cho nên do lưỡng cung thái hậu buông rèm chấp chính.
Buông rèm chấp chính?
Có vẻ như là một danh từ rất quen tai.
Sao ở những năm cuối Đông Hán đã có thuyết pháp buông rèm chấp chính rồi sao?
Đổng Phi hơi do dự, trong lòng cảm thấy bất an không hiểu. Lẽ nào, lịch sử này lại một lần trở lại con đường vốn dĩ của nó?
- Xin hỏi, tân đế là ai?
- Tự nhiên là đích trưởng tử của hoàng thượng, Biện vương tử đăng cơ.
Chậm đã, chậm đã. . .
Đổng Phi đánh thót một cái, lẽ nào lịch sử thực sự trở lại con đường vốn dĩ sao? Trong Diễn nghĩa, sau Hoàng Cân chi loạn không bao lâu, Hán Đế liền băng hà. Nhoáng lên đã trôi qua bốn năm, vốn tưởng rằng lịch sử này đã xảy ra thay đổi, nhưng không nghĩ tới. . . Hán Đế đã chết, người cuối cùng đăng cơ vẫn là Biện. Như vậy kế tiếp, chỉ sợ cha phải vào kinh rồi!
Nghĩ tới đây, Đổng Phi ngẩng đầu hỏi:
- Vậy Thập thường thị thế nào?
Chu Hân cười khổ nói:
- Còn có thể thế nào? Hoạn quan vẫn còn, nhưng bình yên vô sự!
Sắc mặt Đổng Phi không ngừng biến hóa, nhắm mắt lại, yên lặng hồi ức lại tình tiết trong diễn nghĩa.
Sau một lát, y đột nhiên đứng dậy:
- Đại nhân, ta phải lập tức khởi hành, tối sẽ quay lại Lạc Dương.
- Về Lạc Dương? Nhưng ngươi còn chưa chiêu mộ đủ binh mã mà!
- Không còn kịp rồi, ta sẽ mang 2000 người này lên đường. Nếu như không quay về, ta lo lắng Lạc Dương sẽ xảy ra đại sự.
Chẳng bao lâu Điều Trù vào đại trướng, hành lễ với Lữ Bố xong liền hỏi:
- Nghe nói chủ công ở đây không thuận lợi.
- Bố thật coi thường anh hùng thiên hạ, không ngờ Lô Long Tắc cũng là nơi ngọa hổ tàng long.
Điền Trù cười:
- Chủ công, thắng bại là chuyện thường của binh gia, hà tất phải để trong lòng? Theo thuộc hạ thấy, chẳng bao lâu Lô Long Tắc sẽ lọt vào tay chủ công thôi.
- Ồ, sao lại nói thế?
- Thái Sơ tiên sinh có một phong thư mật bảo thuộc hạ giao cho chủ công.
Lữ Bố nhận lấy, xem xong mây đen trên mặt tan biến hết cả:
- Tiên sinh quả nhiên cao minh, nếu đã thế nó coi như ở trong tay ta rồi.
Tức thì sai người bày tiệc khoản đãi Điền Trù.
Hôm sau Lữ Bố tiếp tục tấn công Lô Long Tắc, có điều tâm tình đã khác trước, Triệu Vân và Điền Dự nhạy bén phát giác ra thế công của Lữ Bố đã thay đổi, nhìn thì mãnh liệt đấy, nhưng thực tế rất hời hợt, không liều chết như trước.
Triệu Vân không nhịn được hỏi:
- Có nhìn ra mánh khóe gì không?
Điền Dự trầm tư chốc lát, chợt sắc mặt đại biến:
- Không hay, chẳng lẽ con Ác Hổ này minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương?
- Quốc Nhược nói rõ xem.
- Lữ Bố khua chiêng gióng trống ở đây, thu hút tất cả mọi sự chú ý, như thế phương hướng Lệnh Chi buông lỏng đề phòng. Nếu là ta chỉ huy, ta sẽ vượt Long Tiên Thủy, tập kích Lệnh Chi.
Long Tiên Thủy là tên một con sông nữa giữa Bắc Bình và Liêu Tây, là một lá chăn thiên nhiên, nhưng nếu Công Tôn Phạm đem sự chú ý tập trung vào Lô Long Tắc, phòng ngự ở Long Tiên Thủy, nhất định vô cùng lỏng lẻo.
Vượt qua Long Tiên Thủy chính là thành Lệnh Chi.
Triệu Vân hiểu ra, mặt cũng trắng bệch:
- Quốc Nhược, lập tức phái người nhắc nhở Công Tôn đại nhân, chớ để Lữ Bổ thành công.
Điền Dự khẽ lắc đầu:
- Hiện tại đã muộn rồi, Lữ Bố vây đánh ở đây đã hai mươi ngày, nếu đúng như ta nói thì hiện giờ Lệnh Chi ... Tử Long, nếu đã thế chúng ta phải tính đường lui thôi.
Đường lui?
Triệu Vân lòng giật đánh thót, nếu Lệnh Chi bị chiếm, vậy còn đường lui nào nữa?
Tây Vực, cỏ xanh mướt mắt.
Đại chiến đã kết thúc, toàn bộ Tây Vực càng trở nên bận rộn.
Từ mảnh đất hoang biến thành ruộng tốt, cùng với thế cục Tây Vực ổn định, rất nhiều lưu dân tụ tập ở một dải Hà Tây bắt đầu đổ về phía Tây Vực. Tây Vực đại đô đốc phủ phát ra điều kiện ưu đãi, khiến mảnh đất hoang vu ở Tây Vực dần trở nên náo nhiệt.
Từng cái cối xay gió được từ Tương Tố Doanh đưa ra, từng cái cối xay gió cao lớn được dựng lên ở Tây Vực, tạo thành phong cảnh độc đáo. Về cối xay gió, Đổng Phi cũng chỉ có khái niệm mơ hồ, còn cái thứ đó dùng làm gì, y chẳng nói rõ được.
Có điều cối xay gió được dựng lên, hưởng lợi đầu tiên là Tương Tố Doanh, sau đó Phí Ốc phát hiện, cối xay gió này có thể ứng dụng vào nhiều phương diện, từ nông canh tới ngư nghiệp, từ khai thác tới nghề rèn, cối xay gió xuất hiện được đề cao cực lớn.
Không có chiến tranh, nhiệt tình của bách tính dần được khơi lên.
Tháng Giêng, cùng với vô số người Hán vào Tây Vực, đột nhiên Đổng Phi đề xuất khái niệm Hoạt mệnh lâm.
Thế nào là Hoạt mệnh lâm?
Nói một cách đơn giản là trồng rừng ở Tây Vực, một cái cây đại biểu một tính mạng, cây còn người còn, cây chết người chết.
Vì sao phải thực hiện chính sách này?
Trong ký ức kiếp trước của Đổng Phi, Tây Vực là một vùng hoang mạc, năm thương hải tang điền, vì sao Tây Vực lại biến thành một vùng hoang mạc?
Nguyên nhân, Đổng Phi chẳng thể truy tìm, điều y muốn làm là muốn mọi người bảo vệ vùng đất phì nhiêu này, sau khi y chết đi, con trai y chết đi, cháu y chết đi, Tây Vực vẫn cứ mỹ lệ như bây giờ, trong thâm tâm, Đổng Phi đã coi Tây Vực là nhà.
Đồng thời do Đại Uyển và Ô Tôn chiến bại, rất nhiều tù binh trở thành vấn đề cần giải quyết, người chấp nhận bỏ cuộc sống du mục còn dễ. Nhưng dầu sao đời đời sống trên lưng ngựa, rất nhiều người không muốn thay đổi.
Vì thế Đổng Phi bắt bọn họ trồng Hoạt mệnh lâm, trói buộc bọn họ vào đó, cây chết một cái giết một người, chết cả mảng rừng giết toàn tộc.
Khi những tù binh nơm nớp lo sợ trồng từng cái cây xuống, tính mạng của bọn họ đã gắn liền với mảnh đất đó, có lẽ mười hai mươi năm sau, khi những cái cây này thành đại thụ che trời, bọn họ cũng coi đây thành nhà của mình.
Vì vậy mà Đổng Phi chuyên môn thành lập một ban nghành tại Thú huyện, đặt tên là đốc sát viện, người cai quản đốc sát viện là Pháp Chính.
Chức trách của Đốc sát viện thôi thì đủ cả, từ lâm nghiệp, nông nghiệp, còn bố trí nhân viên, đốc sát quan lại, duy trì ổn định trật tự v...v..v...
Vì đảm bảo quyền uy của Đốc sát viện, Đồng Phi còn chuyên môn cấp cho Pháp Chính Kỹ kích sĩ.
Kỹ kích sĩ tới Đốc sát viện đổi tên là đốc sát, toàn bộ mặc áo đen, cho người ta cảm nhận uy nghiêm. Thế nên có người gọi họ là đốc sát hắc y, Pháp Chính từ đó bắt đầu cuộc đời đốc sát thối hoắc của hắn.
Sở học của Pháp Chính, lấy pháp gia làm chủ, sau theo Lư Thực, Lý Nho học vài năm, thành ra kiêm hết sở học các nhà.
Trong lòng Pháp Chính, Đốc sát viện chân chính phải đốc sát thiên hạ, chuyện to chuyện nhỏ, đều nằm trong tay Đốc sát viện.
Khi Đổng Phi phát hiện ra thì tính chất của Đốc sát viện đã thay đổi, có điều hiện giờ Đồng Phi chưa thể dự đoán trước được chuyện sẽ xảy ra.
Một thớt khoái mã lướt nhanh như gió trên quan đạo.
- Đại đô đốc ở đâu? Hỏa tốc tám trăm dặm từ Thú huyện, mau mau đưa ta đi gặp đại đô đốc.
Chạy tới một trạch viện, chiến mã dừng lại, kỵ sĩ trên ngựa lăn xuống, hô lớn:
Trạch viện này chính là phủ nha.
Tháng ba, Đổng Phi nhận được tin về Hoàng Thiệu. Đối với thuộc hạ theo mình mười ba năm suốt từ Quang Hòa thứ sáu, bất kể là khi Đổng Phi xui xẻo hay đắc ý đều không rời bỏ, Đổng Phi có một tình cảm khó miêu tả.
Nói ra đời này Hoàng Thiệu rất trắc trở.
Năm xưa bái sư không được, về sau tự học thành tài, không thuộc về một thế gia nào, thậm chí có thời gian còn là người Thái Bình Đạo. Đó là một trong hai mưu thần sớm nhất của Đổng Triệu, Đường Chu đã bệnh mất trước khi Đổng Trác chết.
Còn Hoàng Thiệu.
Không có Hoàng Thiệu, không có Tây Vực ngày hôm nay.
Khí độ của hắn không bao la như Gia Cát Cẩn, mưu kế không cay độc như Giả Hủ, văn tài kém Dương Tục, Tô Tắc.
Nhưng người như thế thủy chung cần mẫn, chịu khó, không một lời oán trách.
Đổng Phi nhiều lần muốn đề bạt hắn, nhưng đều bị Hoàng Thiệu cự tuyệt, lý do là :" Thiệu tài hèn, đã kiệt lực rồi, nếu ngồi ở vị trí cao hơn, e không làm người ta phục. Chủ công phải lấy đại nghiệp làm trọng, thu hút hiền lương mà dùng, Thiệulàm điền nông lại đã thỏa mãn rồi.
Cho nay hay tin Hoàng Thiệu bệnh nặng, Đổng Phi lập tức bỏ hết việc đấy, mang Việt Hề, Vương Nhung, Hà Nghi, Hà Mạn tới Liễu Trì. Đi theo còn có con gái Đổng Tiết và con trai Đổng Ký.
Đổng Tiết là Tiểu Văn Cơ, năm nay mười hai, tuổi không nhiều, nhưng thiên kiều bá mị, rất có phong thái của mẹ. Đổng Phi thích gọi con gái là Tiểu Văn Cơ, bất kể thế nào, cái tên này mang một đoạn ký ức không ai biết.
Lúc này Đổng Phi đang ngồi trong phòng ngủ, nắm chặt tay Hoàng Thiệu. Hoàng Thiệu nắm trên giường, mặt hốc hác, nhưng ánh mắt mang theo niềm vui không thể diễn ta bằng lời:
- Thiệu thân ti tiện, lại làm chủ công lúc bộn bề tới thăm ...
- Tằng Thứ đừng nói lời ấy, ai dám bảo ngươi ti tiện? Ai dám nói ta cho một chùy đập chết. Ngươi là người theo ta sớm nhất, là người ta coi trọng nhất, mau mau khỏe lại đi, ta còn nhiều việc dựa vào ngươi.
Trong mắt Hoàng Thế chảy ra hai hàng lệ nóng:
- Chủ công, đời này Thiệu gặp được chủ công là phúc của Thiệu. Nếu có kiếp sau Thiệu nguyện được tiếp tục ra sức vì chủ công.
Mũi cay cay, Đổng Phi thiếu chút nữa rơi lệ, khẽ thở dài:
- Tằng Thứ, đừng nói những lời không may ấy. Đời này ngươi còn sống dài, ngươi còn phải ra sức vì ta. Còn nhớ không, năm xưa chúng ta gặp nhau ở dịch trạm Quản Thành, ngươi từng nói muốn theo ta gây dựng sự nghiệp, hiện mời chỉ bắt đầu thôi, ngày tháng sau này còn dài, còn dài lắm.
Hoàng Thiệu nghe lời này, cười vui vẻ.
- Dưỡng bệnh cho tốt đi, khỏi rồi ta đón ngươi tới Hán An, tiểu chất tuổi không còn nhỏ nữa, ta chuẩn bị đưa nó tới Thái học, mời tiên sinh dạy cho thật tốt. Còn cả tẩu tử nữa, từ khi gả cho ngươi cũng được hưởng phúc mấy ngày đâu, vừa vặn sống vài ngày nhẹ nhõm. Tằng Thứ, thành Hán An đã xây xong rồi, ngươi phải tới xem, không hề kém Lạc Dương ... Đó là thành phố chúng ta xây lên, thành thuộc về chúng ta, không ờ vài ngày ngươi không thấy tiếc à?
Hoàng Thiệu cười mỗi lúc một vui, lẩm bẩm như nói mê:
- Thành của chúng ta, thành của chúng ta ... Thiệu thực sự muốn đi xem ...
Bất tri bất giác ngủ mất.
Đổng Phi hít sâu một hơi đứng dậy, đắp chăn cho Hoàng Thiệu, quay người nói với một phụ nữ tư sắc bình thường:
- Tẩu tử, mong tẩu tử chiếu cố tốt cho Tằng Thứ, ta ra ngoài một chút. Đừng lo, Tằng Thứ không sao đâu, đợi thời gian nữa hắn khỏe lại, ta đưa mọi người tới thành Hán An.
Phụ nhân đó là nữ tử mà Hoàng Thiệu cưới sau khi tới Trương Dịch, là người Tinh Tuyệt, gả cho Hoàng Thiệu rồi, cũng mang họ Hoàng, bên cạnh nàng là một đứa bé trai, là con họ, tên là Hoàng Dung.
Nghe Đổng Phi nói vậy, Hoàng Thị cảm kích quỳ lạy liên hồi.
Đổng Phi thở dài, an ủi vài câu rồi ra ngoài phòng ngủ.
Ở cửa Mã Chân đứng đợi, nay Mã Chân quan tới thái y trung lang tướng, dưới quyền có Y hộ doanh, là nhân vật có thực quyền. Các quân xuất chinh đều mang theo Y hộ binh, mà có được Y hộ binh thế nào, hoàn toàn nhờ một câu nói của Mã Chân.
Không ở trong quân của Đổng Phi, không hiểu được tác dụng của Y hộ doanh.
Vốn nếu luận y thuật, chức của hắn phải do Hoa Đà đảm nhận, có điều Hoa Đà không muốn ra mặt, chỉ mang chức Thái y lệnh, đại bộ phận thời gian dành nghiên cứu y thuật, lần này Hoàng Thiệu bệnh nặng, Đổng Phi đưa Mã Chân tới.
- Bệnh của Tằng Thứ ...
- Chủ công, bệnh Tằng Thứ do vất vả tích thành tật, thuộc hạ đã dùng thuốc, nhưng có hiệu quả hay không thì khó nói
Mã Chân theo Đổng Phi lâu năm, địa vị Hoàng Thiệu ra sao, lòng hắn biết rõ, mặt mang vẻ lo âu:
- Nếu gia sư còn thì còn có cách, nhưng ... Xin chủ công thứ tội.
Lời này đã nói rõ ràng rồi.
Đồng Phi nhắp mắt lại, hai gò má co giật. Đúng vậy, nếu có Trương Cơ, nhưng vấn đề là Trương Cơ lại không có ở đây, dù Trương Cơ ở Vũ Lăng Sơn, cho dù đi mời, Hoàng Thiệu có đợi được tới lúc đó không? Đổng Phi nghiến chặt răng:
- Nghĩa Quyền.
- Có tiểu tướng.
- Lập tức truyền lệnh của ta, bảo Lâm Hương đình hầu phái người liên hệ với Tam gia, hỏa tốc mời Trương Cơ đại nhân tới trị bệnh.
- Vâng!
- Nguyên Đạo, nhờ cha ngươi bỏ thêm công sức, tận lực giữ cho được Tằng Thứ. Nếu không được ta cũng không trách, dẫu sao chúng ta phải dốc toàn lực.
- Mạt tướng đã hiểu.
Đúng lúc này tiền viện truyền tới tiếng huyên náo, tâm tình Đổng Phi vốn không tốt, không kìm được giận, rít lên:
- Kẻ nào ồn ào ngoài đó? Không biết Tằng Thứ cần yên tĩnh điều dưỡng à?
Vương Nhung lập tức xoay người đi, chốc lát sau quay trở lại:
- Chủ công, hỏa tốc tám trăm dặm từ Thú huyện, quân sư có thư gấp.
Thư gấp?
Đổng Phi ngẩn người, lúc này có cái gì gấp được? Nhíu mày trầm giọng nói:
- Nguyên Đạo, ngươi ở đây chăm sóc Tằng Thứ, ta đi xem chuyện gì gấp đến thế.
Dứt lời chân đã bước ra khỏi cửa viện.
Lý Giác Quách Tỷ trở mặt thành thù rồi.
Đổng Phi cười nhạt.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lý Giác Quách Tỷ bị người ta xúi bẩy chia rẽ, cuối cùng trở mặt thành thù. Một kẻ bắt cóc hoàng đế, một kẻ cầm tù đại thần, chút thể diện cuối cùng của Đại Hán mất sạch, kéo màn Tam Quốc tranh bá.
Không còn nhớ kẻ chủ mưu kia là ai, nhớ mang máng có liên quan tới Giả Hủ. Nhưng hiện giờ Giả Hủ ở Thú huyện, tất nhiên không thể là người đó, vậy là ai?
Một ý nghĩ thoáng qua đầu Đồng Phi, y biết Tào Tháo sắp nâng Hán đế lên, từ đó bắt thiên tử lệnh chư hầu, đặt nền móng cuối cùng để thống nhất phương bắc.
Nhưng những chuyện này cách Đổng Phi rất xa, ít nhất hiện giờ y chẳng có sức, cũng chẳng có lòng dạ nào mà xen vào.
Ở trong thư Giả Hủ viết :" Lý Quách trở mặt, nhất định khiến cho Mã Đằng bốn năm qua sống giữa khe hở có được thời gian nghỉ lấy sức. Đồng thời Trường An gây áp lực với Lương Châu đã không còn. Mã Đằng sẽ không tấn công Tam Phụ, dù sao Lý Quách tuy trở mặt, nhưng khi đối diện với ngoại địch, dứt khoát nắm tay đối phó. Mâu thuẫn giữa hai người đó không sâu, không lớn. Mã Đằng chỉ cần không ngốc, tuyệt đối không đi chọc giận Lý Quách!"
Lời lẽ đó mang ý tứ là: " Mã Đằng sẽ dùng binh với bốn quận Hà Tây!"
Thực ra đó là kết quả không khó phân tích, Hán Trung địa hình phức tạp, dễ thủ khó công. Không chiếm được Hán Trung, không đoạt nổi Tam Phụ, vậy chỉ còn lại bốn quận Hà Tây thôi. Mã Đừng là người uy vũ, có tình cố thổ rất sâu, ông ta mà muốn thống nhất Lương Châu, ắt phải đoạt lại Võ Uy. Mã Đằng có chút uy vọng ở Võ Uy, cho nên tuyệt đối không từ bỏ.
Đổng Phi xem thư lại một lần nữa, sau đó nói với tín sứ:
- Quân sư còn dặn gì nữa không?
- Quân sư chỉ nói, xin chủ công mau chóng đưa ra quyết định.
- Vậy được, ngươi nói với quân sư, tiến lui của Tây Vực nằm trong trù mưu của quân sư, không cần hỏi ta. Các lộ nhân mã của Hán An quân đều có quân sư điều phối. Thời gian nữa ta về, trước đó đô đốc phủ do ông định đoạt.
- Vâng.
Tín sứ vội vã rời đi.
Nhưng Mã Kiệu ở bên không nhịn được hỏi:
- Đại đô đốc quyết định như thế liệu có hơi khinh suất không?
Mã Kiệu từ cuối năm ngoái bị điều tới Chí Trì, phụ trợ Hoàng Thiệu truân điền, thể hiện ra tài năng cực kỳ xuất chúng. Ở điểm này, Hoàng Thiệu từng nhiều lần viết thư cho đô đốc phủ, tán dương tài năng của Mã Kiệu. Chỉ là trong lòng Mã Kiệu còn chưa thừa nhận thân phận chủ công của Đồng Phi, nguyên nhân vì sao chỉ có một mình hắn mới rõ, có điều hắn làm việc luôn tận tâm tận lực.
Những ngày Hoàng Thiệu ngã bệnh, cũng nhờ Mã Kiệt quản lý các sự vụ, cho nên mọi thứ mới được tiến hành đúng trật tự.
Đổng Phi cười:
- Tin một người thì đừng nên hoài nghi. Ta tin quân sự có thể làm thỏa đáng chuyện này.
Dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng! Có lẽ điều vị đại đô đốc này nói là ý đó. Nhưng những lời này nói thì dễ, làm chẳng hề đơn giản, ngồi ở vị trí của Đổng Phi, mấy người làm nổi điều đó?
Có điều, cảm giác được người khác tín nhiệm, nhất định là rất tốt! Trong lòng Mã Kiệu hâm mộ Giả Hủ, nghĩ Giả Hủ nghe được câu này hẳn rất vui, do dự chốc lát chợt hỏi:
- Đại đô đốc, nghe nói ngài lập Hương học, Huyện học, không hỏi xuất thân, ai cũng được học.
- Đúng là nhớ thế.
- Ti hạ trên đường tới Tây Vực từng cùng Quảng Nguyên thảo luận vấn đề này, sau lại tận mắt nhìn thấy, nhưng trong lòng có một nghi vấn. Hương học và huyện học dạy điều hoàn toàn khác nhau. Nếu người có phẩm đức tài học kiêm toàn, sau khi hoàn thành học nghiệp ở hương học mà muốn học tiếp sẽ giải quyết ra sao? Ngài biết đó có học tử gia cảnh tốt, nhưng không đủ học tiếp. Có học tử xuất chúng, nhưng vì một số nguyên nhân không thể học được thì thế nào ...
Mã Kiệu đột nhiên hỏi câu này làm Đổng Phi ngớ ra, dù sao hương học huyện học mới tổ chức được chưa tới hai năm, điều Mã Kiệu nói Đổng Phi chưa từng gặp phải.