Chu Hân hơi hồ đồ.
Hắn không rõ ý những lời Đổng Phi nói, nhịn không được nói:
- Lạc Dương? Tân đế đăng cơ, lại có đại tướng quân phụ tá. Có thể xảy ra đại sự gì?
Dứt lời Đổng Phi đứng dậy:
- Bàng Đức, Phan Chương. Lập tức điểm nhân mã, trước chính ngọ phải xuất phát. Chu đại nhân, tân quân mới thành lập, vẫn còn phải hoàn thành huấn luyện. Ta cần số lượng lớn nhân thủ tới hỗ trợ, nếu có đắc tội, xin thứ lỗi.
Chu Hân là một trung thần Hán thất điển hình, mặc dù không rõ đại sự mà Đổng Phi nói là cái gì, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng đó, hắn vô ý thức gật đầu:
- An Ninh Đình hầu cứ việc phân phó, Chu Hân nếu có thể làm được, nhất định không chối từ.
- Ta muốn chinh tích Hạ Tề làm thị tòng Hổ bí cho ta, cùng Phan Chương hiệp trợ Bàng Đức. Chuyện lần này quan hệ trọng đại, xin đại nhân trong hai canh giờ triệu tập tất cả ngựa, quân nhu có khả năng triệu tập tại Lịch Dương cho ta. Ngày khác, Đổng mỗ sẽ hoàn trả gấp đôi.
Chu Hân vội vàng đứng dậy:
- An Ninh Đình hầu nói thế khách khí rồi, đều là hiệu lực cho hoàng thượng, có gì mà hoàn với trả?
- Thế thì, làm phiền đại nhân.
- Giờ ta sẽ đi an bài!
Chu Hân xoay người bước nhanh ra ngoài, nhưng đi đến cửa doanh trướng đột nhiên dừng lại:
- Tây Bình, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
Đổng Phi do dự chốc lát, nhỏ nhẹ nói:
- Ta cũng chỉ suy đoán lung tung. . . Chỉ sợ đại tướng quân, sẽ bị ám toán.
- Ngươi nói là...
Chu Hân nói đến phân nửa, lại phải nuốt trở lại bụng.
Có một số việc, nếu nói quá rõ ràng, trái lại sẽ không tốt.
Ngẫm lại, nếu như Hà Tiến thực sự xảy ra chuyện, như vậy Lạc Dương chẳng khác nào không ai có thể trấn trụ rồi, Đến lúc đó, khẳng định sẽ xảy ra đại loạn.
Bây giờ Chu Hân vẫn là tận lực nghĩ tới chỗ tốt, mà Đổng Phi lại biết, hậu quả đó sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Tiễn Chu Hân đi rồi, Đổng Phi nói với Lăng Thao:
- Cung Vĩ, thật sự xin lỗi, hoàng thượng băng hà, ta cần phải chạy về Lạc Dương ngay lập tức. Chỉ sợ không thể đi cùng ngươi đến Ngô Quận rồi. Như vậy đi, ngươi có thể đi trước thu xếp cho vợ con, sau đó đến Lạc Dương hội hợp với ta.
Lăng Thao nghe được lời này, lại tức giận.
- Chủ công, chẳng lẽ coi thường Lăng Thao ta sao?
- Cung Vĩ sao nói vậy?
- Chỉ ngài trung tâm, lẽ nào Lăng Thao ta chỉ là kẻ không biết nặng nhẹ? Thao đã theo chủ công, đương nhiên phải bảo vệ ở bên người chủ công. Đại sự như vậy, Thao có thể nào bỏ chủ công mà đi? Thao nguyện đi theo chủ công đến Lạc Dương, việc gia quyến cứ gác lại sau.
Đổng Phi kéo tay Lăng Thao:
- Cung Vĩ không phụ ta, ta cũng sẽ không phụ Cung Vĩ.
Rồi lại nói với Đổng Thiết:
- Đuổi theo Chu đại nhân, bảo ông ấy phái người đến Ngô Quận đón gia quyến của Lăng Thao tới Lịch Dương an cư.
- Vâng. . .
Lăng Thao quỳ một gối xuống đất:
- Chủ công đối với ta như người thân, Thao máu chảy đầu rơi, nguyện cống hiến sức lực.
Có lẽ, chỉ bất đồng trên quan niệm.
Đổng Phi cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì đặc biệt. Trong mắt y, tướng sĩ dụng mệnh, nhưng không thể bạc đãi gia quyến của tướng sĩ. Nhưng loại tư tưởng này đối với người vào thời đó mà nói, không thể nghi ngờ là một loại thủ đoạn khiến người khác cảm động.
Lăng Thao lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Đổng Phi ở trong đại trướng liên tục bồi hồi.
Y thực sự có hơi hồ đồ. Mặc dù Kiển Thạc là người ngũ thể không được đầy đủ, nhưng lấy nhận thức của Đổng Phi đối với hắn, đó là một người cực kỳ trung thành với Hán Đế. Hắn Hán Đế? Mưu đồ cái gì? Vì cái gì? Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Nhưng nếu như không phải là Kiển Thạc, như vậy phương diện này có uẩn khúc gì?
Càng nghĩ, Đổng Phi càng cảm thấy sợ hãi.
Mơ hồ có một loại cảm giác. Thật ra y cũng không thay đổi lịch sử. Bánh xe lịch sử vẫn đang chạy trên con đường vốn có của nó.
Chỉ hy vọng, cha đừng nhập kinh!
Hít sâu một hơi, Đổng Phi nhắm hai mắt lại.
Ngoài đại trướng có tiếng huyên náo, nhưng trong đại trướng lại lặng ngắt như tờ.
Đúng, y quả thật cần phải an tĩnh một chút. . .
Đến chính ngọ, đội ngũ đã chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ.
Chu Hân tại Lịch Dương điều động 800 chiến mã, trong đó còn có rất nhiều là ngựa già đã bước vào cái tuổi xế chiều.
Dương Châu không giống Lương Châu, ngựa xưa nay khuyết thiếu. Lại còn thêm Tần Hiệt chinh phạt Bành Thức, cũng điều đi rất nhiều ngựa. Chu Hân cũng đã toàn lực.
Đối với điều này, Đổng Phi cảm kích không ngớt.
Ngừa già chạy không tốt, nhưng ít ra kéo đồ đạc, quân nhu thì vẫn dư dả.
Ở Lịch Dương tổng cộng 31 ngày, tổng cộng chiêu mộ 2200 Hổ bí lang hợp cách. Cộng thêm Cự Ma Sĩ, tổng cộng 2500 người.
Trong đó, kỵ quân 1000, bộ quân 1500.
Ở trên ngựa, một lần nữa Đổng Phi nói lời cảm tạ với Chu Hân, cũng ước định ngày khác rảnh rỗi nhất định sẽ trở lại Lịch Dương thăm Chu Hân.
Kỵ quân đi đầu, bộ quân áp trận.
Đổng Phi suất lĩnh nhân mã rời khỏi Lịch Dương.
Dọc theo đường đi, ngựa không dừng vó, một nắng hai sương.
Tâm tình của Đổng Phi giống như bị lửa đốt, hận không thể một bước đến Lạc Dương.
Đại quân thấy núi mở đường, gặp sông mắc cầu, sau 10 ngày cũng đã tiến vào cảnh nội Từ Châu. Tại Từ Châu nghỉ ngơi đôi chút, Đổng Phi lần thứ hai khởi hành.
Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm dẫn theo đô úy Tào Báo, biệt giá tòng sự Mi Trúc đưa Đổng Phi ra khỏi Từ Châu.
Trước khi chia tay, còn biếu tặng Đổng Phi 500 Đan Dương binh đã có kinh nghiệm huấn luyện, bổ túc thêm cho đủ 3000 người. Đổng Phi rốt cuộc gặp được Mi Trúc tiên sinh đại danh lừng lẫy. Hắn vốn là một thương gia lớn ở Từ Châu, khá có danh tiếng, được Đào Khiêm chinh tích làm biệt giá tòng sự. Trên lịch sử, người này từng là thành viên chủ yếu của tập đoàn Lưu Bị lúc đầu, nhưng sau đó thì dần dần mờ đi trên sân khấu lịch sử.
Nếu như thường ngày, Đổng Phi nhất định sẽ kéo gần quan hệ với Mi Trúc tiên sinh. Nhưng hiện giờ y không có tâm tư này, đương nhiên cũng không có thời gian đi gặp vị Mi phu nhân dịu dàng mạnh mẽ đó một lần.
Tuy nhiên, Đổng Phi lại có một chiêu khác.
Một tờ công văn, chinh tích Mi Phương, huynh đệ của Mi Trúc làm Hổ bí lang trung. Bản thân Hổ bí lang trung này cũng là một quan văn, phù hợp với thân phận của Mi Phương. Ngay từ đầu, Mi Trúc cũng không quá đồng ý. Về phần nguyên nhân trong đó, Đổng Phi cũng không phải không nghĩ ra được.
Ôi môn hộ. . .
Mi Trúc là một thương gia thành công, có ánh mắt mà rất nhiều người không thể bằng được. Hắn sở dĩ không đồng ý, là bởi vì hắn cũng không xem trọng Đổng Phi, hoặc là nói tương lai của Đổng gia. Vì vậy nhiều lần từ chối, không muốn đáp ứng.
Đổng Phi nổi giận!
Lão tử cũng không phải chinh tích ngươi, cần ngươi tới xía vào sao?
Mặc dù Mi Trúc không đồng ý, nhưng cũng không có nghĩa là Mi Phương cũng không đồng ý. Tuy là thứ tử của gia tộc, nhưng Mi Phương rất có tài hoa. Hắn chung quy cảm thấy bởi vì hắn là thứ tử, không thể vượt qua Mi Trúc được. Trong thâm tâm, Mi Phương cũng không cho rằng bản lĩnh của mình kém hơn Mi Trúc, và hắn vẫn đang muốn tìm cơ hội thi triển tài hoa. Vì vậy Đổng Phi phái người chinh tích, Mi Phương lập tức vui vẻ mà đi.
Đợi khi Mi Trúc phát hiện Mi Phương không còn ở đây, binh mã của Đổng Phi đã rời xa Từ Châu.
Mi Trúc không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài:
- Chỉ sợ từ đây, Từ Châu Mi gia sẽ bị bôi lên dấu vết của Đổng thị rồi!
Oán thì oán, người làm huynh trưởng tự nhiên cũng hy vọng huynh đệ có thể trở nên nổi bật. Ngày thứ ba Mi Phương rời khỏi Từ Châu, Mi Trúc liền sai người lặng yên đến Lương Châu tìm hiểu tình huống tường tận của Đổng gia. Dù sao, là một thương nhân, Mi Trúc cũng rõ ràng một đạo lý: đừng đặt toàn bộ trứng gà trong một cái rổ, bằng không đó sẽ là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Đối với Mi Phương, Đổng Phi không phải không có phòng bị.
Dù sao trên lịch sử, người này đã từng phản bội Thục Quốc, đầu hàng Ngô quốc.
Nhưng nếu như nói là Mi Phương hại Quan Vũ, Đổng Phi lại không cho rằng như thế. Trong Diễn nghĩa, vào giai đoạn sau Quan Vũ thanh cao tự ngạo, khiến người khác khó có thể chịu được. Trước trận chiến Phàn Thành, hắn đã từng tuyên bố cho Mi Phương đẹp mặt. Mi Phương có thể nào không sợ?
Đổi lại là bất kỳ ai, chỉ sợ cũng sẽ bởi vậy mà sản sinh một số hiểu lầm.
Hơn nữa Đổng Phi cảm thấy, Quan Vũ thật ra có chút nịnh bợ.
Muội muội của Mi Phương đã từng là thê tử của Lưu Bị, còn bởi vì Lưu Bị mà chết. Quan Vũ ngươi lúc đầu còn không phải là rất kính trọng người ta. Đợi Mi phu nhân chết rồi, thân tình giữa Mi gia và Lưu Bị cũng đoạn tuyệt theo. Ngươi liền khinh thường người ta.
Trên đời này, chung quy không có khả năng vây quanh một mình Quan Công ngươi.
Cho nên, đối với sự lo lắng của Mi Phương, Đổng Phi không có bởi vậy mà xem nhẹ hắn.
Sau khi Mi Phương gia nhập, đem đồ quân nhu trong quân quản lý ngay ngắn rõ ràng. Việc vốn trước đây là của Hạ Tề, Mi Phương vừa đến, lại làm cho Hạ Tề được giải thoát hoàn toàn. Đừng coi thường số đồ quân nhu này, sau khi quản lý rõ ràng, tốc độ hành quân cũng nhanh hơn theo.
Cứ như vậy, Đổng Phi dẫn 3000 nhân mã ngày đêm lên đường.
Mấy ngày sau đã vượt qua Bành Thành. Đi tới phía trước nữa thì sẽ rời khỏi địa giới của Từ Châu, tiến vào cảnh nội Lạc Dương.
Cách Lạc Dương càng ngày càng gần, tin tức nhận được cũng càng ngày càng nhiều.
Cũng may, Hà Tiến còn sống!
Đổng Phi nhất định phải đến Lạc Dương trước khi Hà Tiến chết.
Một ngày, đội ngũ đang lên đường thì có thám mã đột nhiên đến báo cáo:
- 30 dặm phía trước có sơn tặc tập kích đội xe. Nhìn vết tích của đội xe, giống như là quan viên trong triều.
Sơn tặc?
Đổng Phi lập tức tỉnh táo.
Từ Châu, Nhữ Nam, hai vùng này hiện nay có đạo phỉ hoành hành.
Dọc theo đường đi y vận khí tốt, không gặp sơn tặc tập kích quấy rối. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nhánh nhân mã của y không có người theo dõi.
- Truyền lệnh Bàng Đức, bảo hắn canh gác. . . Vũ An Quốc, theo ta đến phía trước xem sao. Xem là vị đại nhân nào bị sơn tặc để ý đến.
Nói rồi Đổng Phi dục ngựa tiến lên.
Vũ An Quốc, Đổng Thiết, lập tức dẫn theo Cự Ma Sĩ theo sát phía sau.
Lăng Thao rất có ánh mắt, cũng không nóng lòng đuổi theo, mà là lập tức thu gom Cự Ma Sĩ, cũng phái người truyền lại tin tức cho ba người Bàng Đức.
Đổng Phi dẫn dắt là kỵ quân, lấy Bàng Đức là chủ tướng. Hạ Tề và Phan Chương là phó tướng, thống lĩnh bộ quân, cùng với áp giải đồ quân nhu.
Đa số thời gian, Đổng Phi sẽ dẫn theo Cự Ma Sĩ mở đường. Thứ nhất y nóng lòng chạy về Lạc Dương; thứ hai chính là ngựa của Cự Ma Sĩ tất cả đều là bảo mã Tây Lương, có cước trình nhanh hơn kỵ quân mới chiêu mộ rất nhiều. Thứ ba, Đổng Phi cũng muốn để cho Bàng Đức có thể mượn cơ hội này làm quen với nhân mã dưới trướng của mình. 700 kỵ quân trong tay hắn đều là bộ khúc tương lai của hắn.
Nhất mã đương tiên, Đổng Phi leo lên một gò đất.
Tay che nắng nhìn ra phía xa, chỉ thấy có khoảng một hai trăm sơn tặc đang vây quanh và tấn công một xa đội.
Xa đội có hộ binh thủ vệ, xe trượng hình thành một viên trận đơn giản. Dưới chỉ huy của một lão giả tóc đã muối tiêu, mặc cho thế tiến công của sơn tặc hung mãnh, nhưng thủy chung không thể đi tới nửa bước.
Lão giả thân thể gầy guộc, thân cao khoảng chừng tám xích.
Nhìn qua mặc dù tình huống rất khẩn cấp, nhưng lại có vẻ bình tĩnh, điều hành trăm hộ binh, không hoảng loạn chút nào.
Đổng Phi nheo mắt lại, nhìn rõ tướng mạo của lão giả kia.
Trong lòng không khỏi thất kinh. Lão giả đó chính là một trong những ân sư mà y thụ nghiệp, tiền Phiêu Kị tướng quân, Hòe Lý hầu Lư Thực.
Theo đạo lý, lúc này Lư Thực hẳn là ở Lạc Dương chứ?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuy nhiên cũng không cho phép Đổng Phi suy nghĩ quá nhiều, y giơ tay tháo xuống Quỷ Khốc sóc.
- Lão sư đừng hoang mang, Đổng Phi ở đây!
Nói rồi liền dục ngựa lao xuống gò đất. Hai người Vũ An Quốc, Đổng Thiết ở phía sau cũng không chút do dự, mang theo Cự Ma Sĩ đánh tới sơn tặc.
Sơn tặc vây công đoàn xe không được, vốn đang nóng lòng. Đột nhiên lại có một nhánh nhân mã trang bị hoàn mỹ, sát pháp dũng mãnh đánh qua, nào còn dám tái chiến nữa?
Tượng Long nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã chạy ào vào giữa trận địa địch. Đổng Phi ở trên ngựa huy vũ đại sóc, đánh ngã hết sơn tặc quanh mình xuống đất.
Một đầu mục sơn tặc thấy sơn tặc hoảng loạn, lập tức lớn tiếng la lên:
- Không phải sợ, người của chúng ta nhiều hơn nhiều bọn chúng!
Nói rồi cắp thương lao tới Đổng Phi.
Đổng Phi cũng không buồn nhìn, giơ sóc đánh bật ra đại thương của đầu mục sơn tặc. Không đợi đối phương thu thế, ngựa của Đổng Phi cũng đã vọt tới trước mặt hắn. Chỉ thấy Đổng Phi một tay cầm đại sóc, đánh bay vài tên sơn tặc tới gần, tay kia từ trong túi trên lưng ngựa lấy ra một mũi lao, hét lớn một tiếng, mũi lao đâm ngập vào ngực đầu mục sơn tặc. Cũng không để ý đến người đó chết sống, Đổng Phi tiếp tục tấn công.
Lúc này, Đổng Thiết cùng Vũ An Quốc cũng đã đánh vào trận địa địch.
Sơn tặc vừa thấy đầu mục đã chết, lập tức bỏ chạy tán loạn. Làm cho Vũ An Quốc vừa mới chạy tới tức giận ở trên ngựa la ầm lên.
Cái này mà gọi là đánh à? Sao ta vừa đến đã không tìm thấy địch nhân đâu?
Mưu xa vốn không phải sở trường của Đổng Phi. Y giỏi lắm là gặp chuyện gì giải quyết chuyện ấy, đi một bước nhìn thấy bước thứ hai là tốt lắm rồi.
Hương học ba năm, Huyện học ba năm.
Nhưng giữa đó đúng là tồn tại một khoảng cách lớn, làm sao kết nối hai học, thậm chí Tam học.
Học thứ ba, chính là Thái học, do đám Dương Tự, Lưu Hồng lập nên.
Câu hỏi của Mã Kiệu rất hay, tức thì làm khó Đổng Phi:
- Điều Bá Lương nói rất trọng yếu, ừm, à ... Ừm, hay là thế này, chúng ta dùng khảo thí.
Mã Kiệu chỉ muốn thăm dò một chút, không nghĩ Đồng Phi cho đáp án thật.
- Khảo thí sao?
Có câu một sự thông, vạn sự thông!
Đồng Phi nói ra hai từ "khảo thí", suy nghĩ đột nhiên trở nên thoáng đạt.
Trong ký ức kiếp trước không phải có khảo thí sao? Hương học Huyện học, nghĩ kỹ giống khái niệm tiểu học trung học kiếp trước. Đương nhiên tiểu học trung học ở thời đại này không thể dạy loại môn học như đời sau. Nhưng bách gia chư tử cũng có thể phân ra đẳng cấp, dựa vào trình độ khác nhau để soạn ra tài liệu dạy học, chứ không phải làm tùy ý như hiện nay.
Ừm, phải rồi, khảo thí là điểm mấu chốt nối liền Hương học và Huyện học.
Nếu như có thể nối liền Tam học, chẳng phải một hệ thống giáo dục chưa từng có xưa nay đã hình thành sao?
Đổng Phi tức thì thao thao bất tuyệt nói ra suy tưởng của mình, hết điều này tới điều khác, từ định ra tài liệu ra sao, dùng tới từng học thế nào, làm Mã Kiệu há hốc mồm.
Loại ý tưởng kỳ quái này chưa bao giờ nghe thấy, vừa nghe lại vừa gật đầu, tới khi Đổng Phi nói xong, ở cửa truyền tới tràng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay không to lắm, ngẩng đầu lên thấy Hoàng Thiệu được Hoàng Thị dìu từ ngoài cửa đi vào trong đại sảnh.
- Chủ công cao minh, thực sự rất cao minh.
Hoàng Thiệu tất nhiên biết người thường cầu học vất vả gian nan thế nào, Đổng Phi đã mở ra một con đường cho sĩ tử thiên hạ cầu học. Đương nhiên muốn thực thi chẳng phải là dễ dàng.
Tài liệu, tiên sinh, rồi làm sao nối liền tam học, vẫn đề còn rất dài.
Thế giới này là thế, khi ngươi có ý tưởng, có khái niệm, có được đường lối, tất cả không còn quá khó khăn nữa.
Hoàng Thiệu quỳ xuống, nước mắt như mưa:
- Thiệu vì học tử thiên hạ tạ ân điển chủ công.
Mã Kiệu cũng nghe ra manh mối, nếu đúng như suy nghĩ của Đổng Phi thiết lập trườn học, như thế học thức vốn bị thế phiệt lũng đoạn sẽ không còn uy hiếp được vị Hổ lang chi tướng, mặt mũi xấu xí nhưng tâm tư tinh tế này nữa.
Có lẽ Tam học không thể dạy ra được đại gia học vấn như Thái Ung, Dương Tự, nhưng thế cũng đủ rồi. Đem sao ra, người được tam học đào tạo, càng chuyên nghiệp hóa hơn.
Mã Kiệu mãi chưa hạ được quyết tâm, lúc này không còn do dự gì nữa! Tam học được kiến lập lên, chướng ngại cuối cùng của Đổng gia bị loại trừ.
Nếu như hiện giờ còn không quy thuận Đổng Phi, đợi tương lai tam học hưng thịnh mới quy thuận thì không thu được lợi ích gì nữa rồi, liền quỳ xuống theo Hoàng Thiệu:
- Việc này của chủ công đại lợi cho thiên hạ, tuy không phải thánh nhân, nhưng vượt qua thánh nhân, học sinh nguyện theo chủ công dốc sức khuyển mã.
Đổng Phi choáng luôn.
Đang nói chuyện tử tế, sao đột nhiên nhận chủ công rồi?
Có điều trong lòng rất cao hứng.
Đợi bệnh Hoàng Thiệu khỏe rồi, nhất định phải đón về Hán An điều dưỡng, nhưng truân điền cũng cần người có tài năng tiếp nhận. Hoàng Thiệu tiến cử hai người, một là Phí Ốc, một là Mã Kiệu. Nhưng trước đó Mã Kiệu không tỏ thái độ, Đổng Phi cũng không tiện nói. Mà Phí Ốc tuy có đại tài, nhưng một người sao phân thân làm hai được?
Hít sâu một hơi, Đổng Phi đỡ hai người lên:
- Tằng Thứ, có Bá Lương ở đây, ngươi có thể yên tâm theo ta về Hán An rồi.
Mặt Hoàng Thiệu nổi lên màu hồng bệnh tật, gật đầu liên hồi:
- Thiệu yên tâm rồi, yên tâm rồi.
Mã Kiệu nói:
- Chủ công, có điều chuyện tam học còn cần trù tính cẩn thận, Quảng Nguyên có chút nghiên cứu ở phương diện này, sao không để hắn tham gia. Còn về tài liệu, có thể mời Thái Bá tiên sinh và Hưng Tổ tiên sinh ra mặt. Chủ công không cần nói chuyện xác nhập tam học, chỉ cần nói rõ đại khái, mời bọn họ biên soạn là được. Đây là chuyện tốt lưu danh sử sách, tin rằng hai vị tiên sinh đó sẽ không cự tuyệt, hơn nữa có hai vị tiên sinh đó đứng ra, có thể làm thanh danh tam học vang dội.
Đổng Phi thấy Mã Kiệu nói rất có đạo lý, lập tức gật đầu đồng ý.
Mã Kiệu nói tiếp:
- Còn một chuyện riêng, gia quyến của Kiệu nay còn ở Tương Dương. Điền sản không quan trọng, nhưng có năm đứa con, khiến Kiệu không thể không nhớ nhung. Không biết chủ công có thể phái người tới Tương Dương một chuyến không?
- Điều nà có gì khó? Ta sẽ bảo Lâm Hương đình hầu xử lý chuyện này.
Đổng Phi bảo Mã Kiệu và Hoàng Thiệu ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
- Bá Lương tuổi không chênh với ta là bao, không ngờ có năm con trai cơ à, bao tuổi rồi?
Mã Kiệu bỏ được một tâm sự xuống, trở nên thoải mái hơn nhiều, nghe Đổng Phi hỏi, trả lời ngay:
- Làm chủ công cười rồi, trưởng tử của Kiệu tên Lương, năm nay chín tuổi. Thứ tử tên Tĩnh, tam tử tên Quý, tứ tử tên Thông, chúng là thai sinh ba, cách nhau mấy canh giờ, đều bảy tuổi. Con út tên Tốc, cũng chính là đứa láu lỉnh, hiện mới sáu tuổi.
Đổng Phi vốn chỉ thuận miệng hỏi, không để tâm lắm. Trưởng tử tên Lương, vậy là Mã Lương rồi, nghe quen tai lắm, nhưng không nhớ ra xuất sứ.
Lại còn sinh ba, Mã Quý, Mã Tĩnh, Mã Thông? Đều rất xa lạ.
Con út tên Mã Tốc.
Hả? Mã Tốc?
Đổng Phi từ thì tròn mắt.
Chậm đã, Mã Lương Mã Tốc ... Mã thị ngũ thường, bạch mi tối lương? ( Nhà họ Mã có người, mi ai trắng nhất là Lương)
- Không ngờ lại là Mã thị ngũ Thường?
Nói ra thì Đổng Phi gặp quá nhiều danh nhân, sớm đã nhàm rồi. Nhưng vô tình phát hiện người trước mắt là cha của danh nhân, không nhịn được thốt lên.
Những lời ấy làm Mã Kiệu giật mình.
Vì sao chứ?
Đây là cổ nhân nhiều người đặt tên chiếu theo tộc phổ định trước từ lâu.
Theo tộc phổ của Mã thị, trong tên chữ của đám con Mã Kiệu có chữ "Thường", dựa theo truyền thống sớm định tên chữ của năm đứa con lần lượt là Bá Thường, Trọng Thường, Thúc Thường, Quý Thường, Ấu Thường.
Tên chữ này thật ra có quy luật để suy luận.
Ví như ba anh em Đổng Trác, dựa theo quy luận này, là Bá Dĩnh, Trọng Dĩnh, Thúc Dĩnh, điều này chẳng có gì lạ, nhưng làm sao Đổng Trác lại biết con mình có chữ "Thường"?
Mã Kiệu cũng há hốc mồm hồi lâu không nói lên lời.
Đổng Phi sống ở cái thời đại này lâu rồi, nói lỡ lời là ý thức được ngay, định giải thích nhưng không biết phải nói sao, nên không giải thích nữa, nhìn sang Hoàng Thiệu chờ hắn giải vây.
Hoàng Thiệu thì theo Đổng Phi lâu rồi, tất nhiên hiểu ý của y, vội chuyển hướng:
- Chủ công, nếu tiểu nhi tới Hán An thì đừng cho nó vào thái học ngay. Theo ý Thiệu, cứ để nó vào Hương học đã, tương lai có thành tựu không phải xem bản lĩnh của nó.
Câu này làm Mã Kiệu hổ thẹn, hắn muốn cho con vào thẳng Thái học, nhìn lão Hoàng rồi lại nhìn bản thân, ài ...
Chủ đề chuyển đi, quên luôn chuyện vừa rồi, ba người ở thư phòng nói chuyện rất lâu, dần dần vẽ lên bóng dáng của tam học. Đổng Phi thở phào, bất kể thế nào thì cũng xong một việc.
Sức khỏe Hoàng Thiệu dần dần chuyển biến tốt, đó là kỳ tích ngay Mã Chân cũng không ngờ tới, mặc dù thi thoảng cảm thấy đau bụng, hơn nữa khi đau còn cảm giác như rách ruột, nhưng vẫn sống được.
Nguyên nhân à?
Mã Chân nói không rõ.
Có lẽ là chuyện tam học khiến Hoàng Thiệu sinh vương vấn với cuộc đời.
Có điều khỏe rồi, Hoàng Thiệu liền kéo Mã Kiệu và Đổng Phi thảo luận chi tiết vấn đề tam học, biên soạn tài liệu ra sao, phải sửa đổi tới mức độ nào ...v..v..v.. Làm Đổng Phi đầu to như cái đấu, đa số thời gian là y giữ im lặng, không phải là y làm bộ gì, mà vì y không biết đáp án.
Kiếp trước, các cụ từng dạy, khi ngươi không biết nói gì thì hãy im lặng.
Im lặng chính là vàng.
Đổng Phi làm như thế.
Hay một cái là cho dù y im lặng, nhưng thường thường một động tác vớ vẩn, một ánh mắt lại khiến Hoàng Thiệu, Mã Kiệu sinh ra rất nhiều linh cảm. Làm Mã Kiệu ngày càng cảm thấy :" Chủ công nhà mình đúng là có phong phạm cao nhân, thâm sâu khó lường!"
Đổng Phi dở khóc dở cười.
Hoàng Thiệu khỏe rồi, liền theo Đổng Phi xuất phát.
Mã Kiệu tiếp tục ở lại quản lý chuyện truân điền, còn gánh một trọng trách, đó là đem thành quả bọn họ thảo luận, cố gắng tổng hợp thành hệ thống, dùng hình thức công văn gửi tới các hộ phủ, tiến hành thương thảo.
Nói chung là không liên quan gì tới y nữa rồi.
Đổng Phi vội vàng đưa Hoàng Thiệu tới Hán An.
Lần này tới Hán An một mặt là để Hoàng Thiệu nghỉ ngơi cho khỏe, mặt khác còn phải thuật chức với Lưu Biện.
Đương nhiên, đó không phải là điều Lưu Biện yêu cầu. Ngược lại, để Đổng Phi tới Hán An là kiến nghị của Giả Hủ và Lý Nho. Nói trắng ra là vấn đề thể diện, bất kể nói thế nào thì hiện Đổng Phi là Hán thần, thể diện phải làm cho trọn vẹn.
Thành Hán An cao sáu trượng, diện tích chẳng hề thua kém Lạc Dương.
Là vương thành của Lưu Biện, tất n hiên không thể xem nhẹ, dù hiện nhân khẩu còn chưa tới mười vạn, nhưng Đổng Phi tin, thế nào cũng có một ngày nó sẽ thành vương thành phồn hoa nhất Tây Vực.
Điều này không chỉ Đổng Phi tin mà tất cả mọi người, kể cả Lưu Biện cũng tin.
Hán An xây dựng theo phong cách thành Lạc Dương, đường lớn lát đá, có tổng cổng mười hai cổng thành, cái lớn nhất gọi là Thú môn, nối liền với nó là đường Ngọc, sở dĩ gọi như thế là vì Đổng Phi tưởng niệm đại tỷ của mình, Đổng Ngọc.
Nói ra con đường lớn Ngọc này gây ra một phen tranh luận.
Khi đặt tên cho nó, Dương Tự muốn dựa theo đường chính Trường An, đặt là Chu Tước, Thái Ung lại muốn đặt tên theo đường ở Lạc Dương, nói chung là mỗi người một ý, các vị tiên sinh đều muốn để lại dấu tích của mình trên con đường đó.
Khi tranh luận không ngừng, Lưu Biện thỉnh giáo mẫu thân.
Hà thái hậu nắm tay Lưu Biện:
- Đại vương, tên đường là gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải nhớ, tòa thành to lớn này là ai dựng lên cho chúng ta.
Lưu Biện lập tức tỉnh ra:
- Ý mẫu hậu nói phải lấy tên Đổng khanh?
Hà thái hậu lắc đầu:
- Không được, như thế chưa nói tới Đổng khanh nhất định sẽ chối từ, còn khiến người ta sinh ra suy đoán không hay. Đại vương, người sắp thành thân rồi, có một số việc phải tự mình suy nghĩ. Phải cảm ơn Đổng khanh mà không đẩy y lên đầu sóng ngọn gió. Dù sao có Đổng khanh ở đây, người mới có khả năng về Trung Nguyên.
Lưu Biện không phát hiện, Hà thái hậu dùng từ "người", mà không phải "chúng ta".
- Cô nhớ Đổng khanh kính trọng nhất là tỷ tỷ của y, không bằng dùng tên tỷ tỷ của y.
- Điều này tùy đại vương quyết định.
Thế là con đường chính đó tên là Ngọc, còn về phần hàm nghĩa trong đó, Lưu Biện không phải là trẻ con nữa, tự nhiên có thể bịa ra đạo lý.
Đổng Phi đang giới thiệu cho Hoàng Thiệu căn hào trạch có thể chứa ngàn người.
Đây vốn là trạch viện Lưu Biện để lại cho Đổng Phi, nhưng Đổng Phi thấy mình không thường ở Hán An, không bằng tặng cho Hoàng Thiệu.
Phong Hoàng Thiệu làm thái thường, hưởng bổng lộc hai nghìn thạch, sai nhân mã mua hơn hai trăm nô lệ làm nô bộc cho Hoàng Thiệu.
Hoàng Thiệu cảm kích vạn phần.
Chỗ ở của Đồng Phi an bài phía tây Hán vương phủ, đó là cử động mang tính tập quán, trong lòng Đồng Phi, Lưu Biện còn là đứa trẻ cần bảo hộ, ở gần một chút, nói không chừng làm Lưu Biện thấy vui vẻ.
Mọi chuyện xử lý xong, Đổng Phi mỗi ngày ở bên cạnh Lưu Biện,
Y dùng sáp ong đặc sản của Tây Vực làm cho Lưu Biện một cái thương lớn, đương nhiên thứ này dùng để chơi thôi, chẳng có tác dụng gì. Nhưng với Lưu Biện mà nói, món quà này làm hắn rất vui, như trở lại thời ở Lạc Dương vậy.
Lưu Biện mỗi ngày mang Hạ Hầu Lan tới nhà Đổng Phi múa kiếm luyện thương, đôi khi một lời khen của Đổng Phi làm hắn rất cao hứng. Còn Đổng Phi kể cho hắn phong tình Tây Vực.
Trong mắt người ngoài Đổng Phi và Lưu Biện quan hệ cực tốt.
Cho dù Dương Tự hồi đầu còn thấy ngứa mắt với Đổng Phi cũng bắt đầu có thái độ cởi mở hơn, hắn thậm chí ra mặt thuyết phục Lưu Hồng làm cho Đổng Huân chút việc, bất kể Lưu Hồng nể mặt Dương Tự hay Lưu Biện, dù sao cũng chính thức thừa nhận địa vị chủ đạo của Đổng Phi, vì y san sẻ không ít phiền não.
Tất cả mọi việc tựa hồ đều không tệ.
Chỉ là .
Ngày hôm đó Lưu Biện vừa đi, Đổng Phi đang chuẩn bị hành trang về Thú huyện, đã rời Thú huyện gần bốn tháng rồi, trong thời gian này trừ Tây Vực, cũng xảy ra rất nhiều việc.
Viên Thiệu tấn công U Châu, sau khi chiếm cứ hai châu U Ký, hắn bắt đầu nhòm ngó sang Thanh châu.
Mà trước khi đoạt Thanh Châu, hắn cần phải giải quyết quyết Lữ Bố ở U Châu. Dùng lời Điền Phong mà nói :" Lữ Bố là ác hổ trên đời, không thể để nó nằm kè kè bên cạnh. Lấy Thanh Châu tức là chính thức trở mặt với Tào Tháo, cho nên muốn lấy Thanh Châu thì phải lấy U Châu trước. Không bình U Châu, hậu phương của chủ công luôn có ẩn họa."
Đúng thế, đem so với Tào Tháo, Lữ Bố mới có được U Châu một năm hiển nhiên là yếu hơn nhiều.
Viên Thiệu nghe lời Điền Phong, chia binh năm ngả, tấn công U Châu. Có điều hắn lại từ chối một kiến nghị khác của Điền Phong là nghênh đón thiên tử ở Trường An.
Cùng lúc đó Tào Tháo đột nhiên ngừng tấn công Từ Châu, binh mã ba châu Thanh Duyệt Dự điều động liên tục.
Đổng Phi thầm nghĩ, hẳn đây là chuẩn bị đón thiên tử, dùng thiên tử lệnh chư hầu. Viên Thiệu không phải không biết lợi ích trong đó, nhưng hắn quên, uy nghiêm Hán thất đã mất sạch, có điều ai có được Hán đế, người đó có được đại thống. Tào Tháo nhìn ra đó là cơ hội, còn Viên Thiệu chỉ coi Hán đế thành củ khoai nóng.
Đôi khi y nghĩ vẩn vơ: Nếu Viên Thiệu đóng thiên tử thì có kế quả gì?
Đúng lúc y đang nghĩ vẩn vơ thì Hà Nghi vào bẩm báo:
- Khởi bẩm chủ công, Lư công ở ngoài phủ cầu kiến.
Đổng Phi vội thu lại suy tư, nói:
- Mau mau mở nghi môn, theo ta nghênh tiếp.
- không cần nữa.
Lời chưa dứt thì Lư Thực đã đi vào đại sảnh.
Bên cạnh ông ta có một thiếu niên môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn mỹ là con trai Lư Thực, Lư Dục.
- Nghe nói ngày mai Tây Bình về Thú huyện, ta liền tới thăm. Dục Nhi, đi tìm Đổng Ký chơi đi, ta có chuyện phải trao đổi với đại đô đốc.
Đổng Phi nghe ra Lư Thực có chuyện quan trọng, sai người đưa Lư Dực đi tìm Đổng Ký và Đổng Tiết, lại sai Vương Nhung, Việt Hề gác ngoài cửa, không cho người không liên quan tới gần.
- Lão sư, có chuyện gì mà phải tự mình tới đây?
Lư Thực tỏ ra có chút khó xử, tầm ngâm một lúc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đổng Phi:
- Tây Bình, ngươi nói thực cho ta biết, ngươi có tâm tư thay thế Hán Vương không?
Câu này như tiếng sấm nổ bên tai Đổng Phi:
- Lão sư sao lại nói lời ấy? Phi đã bao giờ có tâm tư đó?
Lư Thực cười:
- Ngươi không có suy nghĩ đó, không đại biểu người khác tin ngươi không có suy nghĩ đó. Tây Bình, ngươi đánh hạ Tây Vực, mở cương thổ ba ngàn dặm, Đại Hán ta chưa bao giờ có công tích hiển hách như thế. Nhưng ngươi không biết, vì thế mà ngươi thành cái đích cho người khác nhắm vào. Tây Hán vương vô cùng tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi phải hiểu một chuyện.
- Chuyện gì?
- Tây Hán vương đã trưởng thành.
Câu nói này bao hàm rất nhiều ý tứ, Đổng Phi chợt phát hiện, đứa bé nhút nhát luôn nấp sau lưng mình đã tới tuổi nhược quan:
- Lão sư, người có gì cứ nói thẳng đi.