Sáng sớm hôm sau, Điển Vi và Sa Ma Kha đều tự mình dẫn dắt 3000 nhân mã bản bộ bày trận hình dưới thành Thước Âm.
Sa Ma Kha ngồi trên Đan Tê, 100 Ngũ Khê Man binh theo phía sau Sa Ma Kha. Những Ngũ Khê Man binh này đều là những người Ngũ Khê Man cường dũng năm đó theo Sa Ma Kha ra khỏi Võ Lăng sơn. Trải qua vô số lần đại chiến, 800 người lúc trước chỉ còn lại 100 người này, xem như là hộ vệ đi theo Sa Ma Kha.
Tất cả đều Đồng Tụ khải da trâu đen, bên ngoài khảm đồng đinh.
Binh khí của những Ngũ Khê Man binh này không giống với binh khí của rất nhiều sĩ tốt khác. Trên cánh tay mỗi người trang bị thêm tiểu thuẫn, lưng khoác Trúc tiết cương tiên nặng 36 cân, đằng đằng sát khí.
Thân binh của Điển Vi chính là Đổng Phi đích thân tuyển ra cho hắn.
Toàn là Hoành đao tiểu thuẫn, không kém hơn Ngũ Khê Man binh của Sa Ma Kha chút nào.
Mười hàng phích lịch xa sắp hàng trước trận, mỗi một hàng có 50 chiếc phích lịch xa, tổng cộng là 500 chiếc đã bố trí hoàn tất.
Trải qua Mã Quân và Phí Ốc nghiên cứu, sau khi đã tăng thêm một số cải tiến rất nhỏ đối với phích lịch xa, sức mạnh càng thêm mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, mỗi chiếc phích lịch xa nhất định phải sáu người mới có thể thao tác.
Bộ khúc của Điển Vi toàn bộ đều là phích lịch xa binh trải qua chọn lựa và huấn luyện nghiêm ngặt.
Bên ngoài Phích lịch xa được bôi thành màu đen, nhìn qua rất đủ lực chấn nhiếp.
Đám người Trần Đáo vừa nhìn đã nhìn ra được chỗ bất đồng của số phích lịch xa này. Không khỏi nhìn nhau, âm thầm có chút chờ mong.
Có lẽ, bọn Điển Vi thực sự có thể công phá thành Thước Âm.
Phụ tử Mã Khuê từ lâu đã đứng trên tường thành, nhìn từng hàng phích lịch xa đằng xa, trong lòng cũng không dám chắc.
- Phụ thân, ngày hôm nay khí thế của quân Trương Dịch có phần không giống với mọi khi.
Mã Đại nhẹ giọng nói, làm cho trong lòng Mã Khuê cũng cảm thấy bất ổn.
Hắn trừng mắt dữ tợn với Mã Đại:
- Lúc này đừng nói những lời lung tung làm dao động quân tâm, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi.
Mã Đại thụt cổ lại cười.
Hắn lý giải phụ thân, cũng biết vào lúc này chắc hẳn phụ thân cũng cảm thấy rất khẩn trương.
Nhưng có gì mà sợ?
Phích lịch xa giống vậy quân Trương Dịch cũng không phải không sử dụng qua. Thành Thước Âm này còn không phải vẫn nằm trong tay lão Mã gia sao?
Lui ra phía sau một bước, Mã Đại chộp lấy Cổ Nguyệt Đao, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cũng vào lúc này, trong trận doanh ngoài thành tiếng trống đột nhiên trở nên mãnh liệt, một tiếng rống như sấm rền vang lên:
- Phích lịch xa, luân phát!
Chi, ầm. . .
Cũng không biết Mã Quân Phí Ốc rốt cuộc đã làm ra cải biến gì, trong nháy mắt phích lịch xa này phóng ra, nó sinh ra một loại âm thanh cực kỳ chói tai lại quái dị. 50 tảng đá nặng 50 cân từ trên phích lịch xa bị bắn ra ngoài, mang theo tiếng xé gió, vù đập tới tường thành Thước Âm, chỉ nghe tiếng ầm ầm ầm, tường thành giống như đang run rẩy.
Từng hàng phích lịch xa thay phiên bắn ra đá tảng.
So với phích lịch xa Trần Đáo sở dụng trước đó, đá tảng mà loại phích lịch xa mới nghiên cứu phát triển ra này rõ ràng có trọng lượng nhỏ hơn trước đây, nhưng lực đạo lại tăng thêm vài lần. Từng đợt đá tảng không ngừng bay về phía đầu thành Thước Âm, đập cho quân Mã Đằng căn bản không dám ngẩng đầu lên. Tiếng trống càng thêm mãnh liệt, thành Thước Âm bị bao phủ dưới bóng mờ.
Trên tường thành, bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Tay Điển Vi đang khẽ run lên, Tượng Long nôn nóng bất an phì phì mũi, phát ra tiếng hí trầm thấp.
Đột nhiên vứt mũ giáp, cởi ra khải giáp trên người, Điển Vi lộ ra thân thể ngăm đen rắn chắc. Hắn nhảy xuống lưng ngựa, rút ra một thanh Song thủ hoành đao mà Bồ Nguyên đặc biệt chế tạo cho hắn.
Đao dài gần bảy xích, nặng 36 cân.
Điển Vi rống lên:
- Các huynh đệ, theo ta đánh vào thành Thước Âm.
Hắn mang theo 100 thân vệ, dẫn đầu lao ra khỏi trận doanh, sau đó bộ khúc của Sa Ma Kha cũng như thủy triều ùa lên.
Phích lịch xa bắn ra càng dày hơn, càng nhanh hơn.
Có hơn mười chiếc phích lịch xa trong quá trình không ngừng bắn ra đã ầm ầm sụp đổ. Bọn lính phụ trách trông coi phích lịch xa lập tức chộp lấy binh khí, theo đại bộ phận nhân mã xông tới Thước Âm.
Cả đám hú lên, hung hãn không sợ chết xung phong. Mã Khuê đứng nhìn trên đầu thành sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi.
- Bắn cung, bắn cung. . . ngăn cản chúng lại!
Nhưng quân Mã Đằng trên thành đã bị áp chế không ngẩng nổi đầu lên, chỉ có thể vội vội vàng vàng bắn đại lên trời, căn bản không thể nhắm vào đối phương.
Từng chiếc thang mây được móc lên đầu thành Thước Âm.
Sa Ma Kha cũng nhảy xuống Đan Tê, rút cương tiên ra, lớn tiếng quát lên:
- Các dũng sĩ Ngũ Khê Man, theo ta xông lên...
Hai người này một trước một sau xông tới dưới thành Thước Âm. Điển Vi miệng cắn Hoành đao, tay chân cùng sử dụng leo lên thành.
Hai người này đều là người từ nhỏ lớn lên trong núi, bước xuống ngựa bất phân bá trọng.
Hơn nữa mấy năm nay khổ luyện Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật, khiến cho thân thể cũng trở nên vô cùng linh hoạt.
Mặc cho trên đầu thành tên như mưa, nhưng không cách ngăn cản được sự điên cuồng của hai người này. Điển Vi dẫn đầu xông lên đầu thành, hai tay nắm đao, chém trái bổ phải. Hoành đao vẽ ra từng đạo, từng đường, từng vòng hồ quang quỷ dị, chỉ thấy huyết quang bắn lên, tứ chi vung vãi.
Điển Vi không ngừng gầm lên. Từ khi Lâm Kinh thất thủ tới nay, phiền muộn tích tụ trong lòng giống như vào giờ khắc này đều được phát tiết. Điển Vi huy vũ Hoành đao, giống như một con mãnh hổ hung mãnh dị thường.
Thân binh của Điển Vi cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, theo Điển Vi đánh lên tường thành.
Lúc này, phích lịch xa đã ngừng bắn, toàn bộ sĩ tốt dưới tình huống không nhận được bất luận mệnh lệnh gì tự động rút ra binh khí và xông tới thành Thước Âm. Dòng người giống như thủy triều đó không ngừng đánh vào cửa thành Thước Âm.
Trên đầu thành, Mã Khuê huy vũ đại thương, quét ngang đâm chọc, đã không có thời gian mà băn khoăn việc khác.
Điển Vi vung đao chém ngã một sĩ tốt Thước Âm, đã chỉ còn cách Mã Khuê vài chục bước. Hắn không biết Mã Khuê, nhưng cũng biết người này là chủ tướng. Trong mâu quang của Điển Vi hiện lên hoàng mang dữ tợn, hắn gầm lên rồi lao tới Mã Khuê. Đúng lúc này, một cây lợi tiễn đột nhiên bay tới, cắm trúng vai Điển Vi.
Vài tên sĩ tốt Thước Âm vừa thấy Điển Vi bị thương, lập tức xông lên.
Nhưng Điển Vi há miệng cắn đứt lợi tiễn đó rồi vung đầu, một luồng máu tươi bắn ra, Hoành đao tiện tay xoay qua chém vài tên sĩ tốt đó làm đôi.
- Tặc tướng, đại gia nhà ngươi ở đây, còn không cầm mạng qua đây!
Điển Vi hình như hoàn toàn không biết đau đớn, như gió lao tới trước mặt Mã Khuê.
Đạp bộ đằng không bay lên hai tay nắm đao, miệng rống to:
- Chấn sơn đao!
Hoành đao mang theo tiếng gió rít, chém vù tới Mã Khuê. Mã Khuê vừa mới chọc ngã một tên Trương Dịch quân, liền giơ thương ra ngoài ngăn cản.
Chỉ nghe keng một tiếng, cự lực truyền đến, chấn cho cánh tay Mã Khuê tê dại.
Mà trong nháy mắt hai chân Điển Vi vừa rơi xuống đất lại nhảy lên, lại chém ra một đao.
- Chấn sơn đao. . . Chấn sơn đao. . . Chấn sơn đao. . .
Ba phát Chấn sơn đao, thanh đại thương làm bằng tinh thiết bách luyện trong tay Mã Khuê rốt cuộc không đỡ được sự sắc bén của Hoành đao.
Răng rắc gãy thành hai đoạn.
Hoành đao thuận thế hạ xuống, Mã Khuê vội vàng nghiêng người né tránh.
Nhưng phản ứng của hắn nhanh, đao của Điển Vi còn nhanh hơn.
Phốc!
Một luồn máu bắn ra ngoài. Mã Khuê né tránh không kịp, bị Điển Vi một đao chặt đứt cánh tay. Đau đớn khiến Mã Khuê hét thảm một tiếng, cước bộ lảo đảo, suýt nữa đau đến bất tỉnh.
- Phụ thân. . .
Một tiếng thét chói tai truyền đến, Điển Vi quay đầu nhìn lại.
Thấy một thiếu niên 16, 17 tuổi một tay cầm cung, một tay xách đao, sau khi chém ngã một Trương Dịch quân liền chạy tới Mã Khuê.
Chính là tiểu tử này, chính là tiểu tử này vừa rồi bắn ta một tiễn!
Điển Vi xoay người tiến lên, nhưng lúc này Mã Khuê đứng bật dậy, tiện tay cầm lấy một thanh Hoành đao Trương Dịch quân để lại trên mặt đất và quát to:
- Đại nhi, nhanh đi đi, đánh ra ngoài, tìm thúc phụ. . . Đừng quên báo thù cho ta!
Mã Khuê đao pháp tán loạn, nhưng giống như một con hổ điên.
Điển Vi bị hắn quấn lấy, không khỏi thoáng dừng lại.
Lúc này, đầu thành Thước Âm đã vô cùng hỗn loạn. Theo binh mã của Điển Sa hai người xông lên Thước Âm, quân Mã Đằng triệt để rối loạn, khắp nơi trên đất là tàn chi thịt nát, máu thịt nhầy nhụa. Mã Đại được mấy thân binh kéo theo, đánh xuống dưới thành.
Lại nghe phía sau vang lên tiếng la thảm thiết, quay đầu lại nhìn thì thấy Mã Khuê đã bị Điển Vi một đao chặt đầu.
- Ta liều mạng với ngươi!
- Tiểu tướng quân, đi mau, đi mau. . . Đại thế đã mất, không thể ham chiến!
Thân quân hộ vệ kéo chặt lấy Mã Đại.
- Đi? Chạy đi đâu? Dừng lại hết cho ta!
Trên đường cái, một thanh niên mặt đỏ, tóc vàng, thân cao hơn trượng, tướng mạo ghê tởm ngăn cản lối đi của đám người Mã Đại.
Trong tay Sa Ma Kha cầm cương tiên, mặt trên dính đầy xương vỡ thịt vụn, chiến bào màu đỏ đã bị máu nhuộm ướt sũng.
Mắt trợn tròn, Sa Ma Kha lớn tiếng quát:
- Ngày hôm nay ai cũng đừng nghĩ chạy trốn, ăn một roi của ta.
Cương tiên hạ xuống, tiếng gió rít chói tai. Hai tướng lĩnh thân quân giơ binh khí nghênh tiếp, không được hai hiệp đã bị Sa Ma Kha một tay bắt một tên, một tên khác bị hắn một roi đập nát đầu. Mã Đại nhân cơ hội này thoát khỏi Sa Ma Kha truy kích.
Hắn nhảy xuống đầu thành, vừa mới xoay người lên ngựa thì Sa Ma Kha ở trên thành tháo xuống Tượng Long bảo điêu cung, cài tên, kéo cung như trăng đầy tháng rồi gầm lên:
- Tặc tử, đừng chạy, xem tiễn. . .
Võ tướng quyết đấu, thích quang minh chính đại.
Mặc dù là dùng ám khí cung tiễn, nhưng phải gọi trước một tiếng, nhắc nhở đối phương một chút. Trên điểm này Đổng Phi sẽ không như Sa Ma Kha. Quỷ khốc mâu của y thường là dưới tình huống thần không biết quỷ không hay phát ra, làm cho Sa Ma Kha và Điển Vi không chấp nhận được.
Mã Đại vừa mới ngồi vững trên ngựa thì nghe được tiếng gầm của Sa Ma Kha.
Hắn vô ý thức tránh sang bên, trường tiễn do Sa Ma Kha đặc chế đã đến trước người, phập một tiếng, xuyên thủng ngực Mã Đại.
Tượng Long bảo điêu cung, đó chính là cung cứng siêu cường, lực đạo cực mạnh.
Mà trên trường tiễn của Sa Ma Kha mang theo lưỡi câu đặc chế, đâm vào thịt rồi khó có thể rút ra.
Mã Đại ở trên ngựa hét thảm một tiếng, người lắc lư ngã xuống ngựa, lăn tròn trên mặt đất rồi rớt xuống một cống ngầm.
Trận đại chiến Thước Âm, quân Mã Đằng bị giết thảm bại.
Chạng vạng, đại kỳ chữ "Đổng" to như cái đấu tung bay trên đầu thành Thước Âm, biểu thị cửa ngõ Hà Tây đã do quân Trương Dịch nắm giữ.
Đến lúc này, toàn bộ Vũ Uy, ngoại trừ thành Tổ Lệ nằm sát Hán Dương Lũng Tây, toàn bộ đã bị quân Trương Dịch chiếm lĩnh.
Đại môn của Hà Tây và Lương Châu mở ra, quân Trương Dịch có thể tùy thời ra vào Hà Tây, uy hiếp An Định, Lũng Tây, Hán Dương, Kim Thành.
Sau khi Trần Đáo chiếm lĩnh Thước Âm, lập tức yết bảng an dân.
Hắn dẫn theo sĩ tốt dò xét toàn thành phố, sau khi trở lại phủ nha thì đã qua giờ Tuất.
Trên vai Điển Vi quấn băng vải, treo cánh tay ngồi ở trong đại sảnh. Sa Ma Kha vẫn vẻ mặt âm trầm, ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Có thể thấy được họ cũng không vui.
Mặc dù Thước Âm đã công chiếm, nhưng không có nghĩa là họ có thể buông lơi vào lúc này.
- Thúc Chí, hiện tại Thước Âm đã đánh hạ, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì? Có phải nên tiến hành phản kịch bọn người kia rồi không?
Đương nhiên Trần Đáo biết phản kích mà Sa Ma Kha nói là gì?
Trong lòng không khỏi cười khổ: sao ta lại không muốn phản kích, nhưng vấn đề ở chỗ đánh lớn quá, Trương Mã tất sẽ liên thủ với Lý Quách. Đối mặt với hơn mười vạn đại quân Lương Châu, chủ công hạ lạc không rõ, hai chữ phản kích này nói thì dễ, khi làm thì mới thấy khó.
- Sa Sa, đừng làm khó Thúc Chí. . .
Điển Vi ngược lại rất minh bạch chỗ khó xử của Trần Đáo vào lúc này.
- Việc cấp bách, Chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với chủ công, giúp chủ công an toàn trở về Trương Dịch. Hiện tại phản kích không phải là lúc.
Cũng một câu nói, nếu như là Trần Đáo nói, Sa Ma Kha khẳng định nổi trận lôi đình.
Tuy nhiên Điển Vi nói ra thì khác hoàn toàn...
Trần Đáo thở phào một hơi, cảm kích nhìn Điển Vi.
- Quắc Đình Hầu yên tâm, ta đã sai người tìm hiểu tin tức. Chỉ cần chủ công xuất hiện, chúng ta có thể lập tức triển khai hành động.
Sa Ma Kha không nói gì nữa, ngơ ngác ngồi tại chỗ, mặt buồn một đống.
Đúng vậy, nhị ca, hiện tại rốt cuộc huynh đang ở đâu?
Ít nhiều cũng cho một tin tức, để cho bọn ta biết nên phối hợp với huynh hành động thế nào chứ!
Nghĩ tới đây, Sa Ma Kha nhịn không được thở dài một tiếng, nắm chặt bàn tay, nhắm hai mắt lại.
Nỗi hân hoan sau đại thắng, vào lúc chờ đợi bất đắc dĩ này có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Buổi trưa hôm sau, đám người Trần Đáo nhận được tin tức thám mã dò la trở về, tất cả đều ngây dại.
Tô Tắc cau mày:
- Chủ công hành sự gióng trống khua chiêng như thế, tập kích hai vùng Võ Đô Hán Dương, chỉ sợ có thâm ý khác... Chậm đã, vừa rồi thám mã nói, dưới trướng chủ công chỉ có Thiết Giáp quân, thân vệ Cự Ma Sĩ của chủ công thì ở đâu?
Trần Đáo nghe vậy mắt sáng lên.
- Lập tức sai người hồi báo Cư Duyên thành, báo tình huống nơi này cho quân sư biết. Còn có, phái người đến Đê Trì, bảo Tằng Thứ phái người đi Tây Hải, đến Hà Hoàng. Ta nghĩ, chủ công sợ là giở kế minh tu sạn đạo, ám độ trần thương rồi...
Trương Cáp thì không khỏi nhíu mày.
- Nhưng như vậy, chủ công chẳng phải là lâm vào hiểm cảnh?
Tô Tắc lắc đầu:
- Ta thấy không phải vậy, chỉ sợ những động thái này của chủ công là đang phát ra cho chúng ta một tin tức!
Tin tức?
Mọi người nhìn Tô Tắc, tỏ ra khó hiểu.
Sa Ma Kha gãi đầu, nhịn không được hỏi:
- Văn Sư, nhị ca phát cho chúng ta tin tức gì?
- Cái này. . . Ha ha, một chốc ta vẫn chưa nghĩ ra được. Có điều, ta nghĩ hành động này của chủ công nhất định có thâm ý.
Cùng ngày Tào Tháo nghênh đón thiên tử ở Lạc Dương, ở biên hoang tái ngoại phát sinh chuyện làm người thiên hạ không ngờ tới, cũng không dự đoán được, làm cả Đại Hán thoáng cái bị đốt cháy.
Chủ tướng Khất hoạt quân Hạ Tề xuất binh từ Ô Tôn, cùng Đạp Bạch quân vốn trú ở Hô Yết đổi nhau phòng thủ, đột nhiên đánh vào Kiên Côn, bắt sống Đại đan vu Bắc Hung Nô, giết chết Hô Trù Tuyền trên cao nguyên mạc bắc.
Trận chiến này làm thiên hạ rúng động.
Không phải chỉ vì Hạ Tề đánh tan Bắc Hung Nô, mà sau khi tiêu diệt Bắc Hung Nô, giơ đồ đao ở mạc bắc, trong ba nghìn giết hai mươi ba vạn Khống Huyền chi sĩ, thậm chí còn có rất nhiều trẻ nhỏ vị thành niên.
Bắc Hung Nô có ba sáu bộ, gần vạn người, qua lần đồ sát này còn lại không tới vạn phụ nữ trẻ em, bị đưa hết về Sóc Phương, bán thân làm nô lệ.
Không một ai ngờ tới, thậm chí ngay cả Giả Hủ ở Thú huyện chủ trì đại cục cũng không ngờ.
Hạ Tệ thường này nho nhã thư sinh, thậm chí khi nói chuyện đôi khi cũng đỏ mặt lại có một mặt máu lạnh như thế. Hai mươi ba vạn Khống Huyền sĩ bị diệt, khác nào nhổ bật rễ Hung Nô ở tái ngoại.
Trong lịch sử Hung Nô, chỉ có một người từng chém giết tàn nhẫn như thế, đó là Mông Điềm, đại tướng của Tần Thủy Hoàng, nhưng đó là chuyện năm trước rồi.
Mông Điềm sau khi đánh tan Hung Nô, giết sạch người Hung Nô phía nam Hoàng Hà, làm người Hung Nô phải bỏ chạy sang phía bắc, trải qua bao nhiêu năm mới khôi phục được nguyên khí, lần này bị Hạ Tề giết càng tàn ác hơn.
Người Hung Nô may mắn sống sót bỏ chạy tứ tán, dù bọn họ có thể nam hạ tìm người Tiên Ti bảo vệ, nhưng ai thông minh một chút đều biết lần này người Hán chơi thật rồi. Tiên Ti đã không còn là thời đại của Đàn Thạch Hòe năm xưa nữa, nói từ bất kể phương diện nào cũng không thể ngăn cản bước chân của Khất Hoạt Quân, tức là Tiên Ti sớm muộn cũng diệt vong, làm sao bảo vệ được người Hung Nô.
Tiếp ngay đó Mã Đằng bị phục kích ở Loan Điểu Sơn, con út bị Hàn Đức đại tướng của Đổng Phi giết chết, Mã Đằng cũng chết thảm trong Loan Điển Sơn, đồng bọn Quách Hiến bị Điển Vi tập kích, mấy vạn đại quân bị bắn sống, Quách Hiến được thân vệ liều chết yểm hộ, ý đồ tới Võ Đô nương tựa Trương Lỗ, không ngờ gặp phải Đằng Tử Câu của Bạch Mã Khương, kết cục đầu một nơi thân một nẻo.
Bắc Hung Nô và Mã Đằng bị tiêu diệt làm chư hầu Quan Đông chấn kinh thì Mi Huyện thất thủ làm người toàn thiên hạ run rẩy.
Vì đó là tin hiệu: Hổ lang chi tướng đã về.
Trong đại doanh Liên Chước, Vệ Ký nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm làm người ta sợ hãi. Mặc dù trời còn rất nóng, nhưng Vệ Ký cảm thấy toàn thân băng giá.
- Đại công tử, chúng ta rút thôi.
Một võ tướng đứng sau lưng thấp giọng nói:
- Chúng ta rút lui bây giờ vẫn còn kịp.
- Quyền Thúc, ta không cam tâm.
Tuổi Vệ Ký ngang với Đổng Phi, nhưng ưa nhìn hơn nhiều, cằm đề chòm râu đen, khiến cho hắn trông càng thêm chững chạc, nắm chặt tay gào lớn:
- Ta thực sự không cam tâm.
Quyền Thúc là tự, hắn họ Chung tên Thân, đừng nhầm với Chung gia Toánh Xuyên, có thể nói là không liên quan gì hết.
Chung Thân quê huyện Sơn Âm huyện Hội Kê ( Nay Thiệu Hưng Chiết Giang – đồng hương của Thẩm Mặc ), từ nhỏ học văn luyện võ, văn võ song toàn, rất có tài hoa.
Hắn có huynh đệ sinh đôi tên Chung Tấn, hiện cũng ra sức cho Vệ gia.
Dương Châu và Hà Đông cách nhau gần mười vạn tám ngàn dặm, hai người này sao lại tới Hà Đông góp sức cho Vệ gia? Nói ra thì cũng dài.
Từ sau khi Tôn Sách chiếm Dự Chương, huynh đệ họ Chung ý thức được Hội Kê khó giữ, bọn họ cũng nhìn ra Lưu Biểu không phải là người làm đại sự, vì thế thương lượng với nhau, quyết định chạy lên Hà Đông tị nạn.
Bọn họ có thân thích xa ở Hà Đông, tiến cử làm môn hạ Vệ gia.
Nay Vệ gia đã đi xuống, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù sao còn có chút phân lượng. Vệ Ký thấy hai người này có bản lĩnh, nên muốn bọn họ, từ một võ sư không có tên tuổi, mau chóng thành quản sự Vệ gia.
Vệ Ký trải qua bốn trăm năm sĩ tộc hun đúc, văn tài hơn người, tinh thông thư họa, tâm kế cũng vô cùng thâm trầm.
Từ khi Vệ Chính bị giết ở Lạc Dương, Vệ gia thành trò cười cho thiên hạ, nhưng Vệ Ký kiên trì cho rằng, Vệ gia không phải không có cơ hội quật khởi, chỉ là bây giờ thời cơ chưa chín muội, không đủ để đối kháng với Đổng Phi.
Đạo cầu tồn tốt nhất là ẩn dấu thực lực, ngầm tích trữ lực lượng.
Thử nghĩ xem, Vệ gia là đại tộc năm, cho dù có suy sụp thì lực lượng vẫn vô cùng kinh người, ít nhất ở Hà Đông, thế lực của Vệ gia là không ai bì được, lần này ẩn dấu, rời khỏi tầm mắt của rất nhiều người.
Ngay cả Đổng Trác sau khi vào Lạc Dương cũng quên đi sự tồn tại của Vệ gia.
Mới đầu Vệ gia dựa vào Viên Thiệu, sau đó không ngừng phát triển lớn mạnh, tới nay Vệ gia đã khống chế toàn bộ Hà Đông, Vệ Ký chỉ còn đợi một cơ hội.
Sở vương ba năm mài kiếm, lập nên một Sở quốc hùng cường, Vệ Ký hắn mười năm mài kiếm, tuy không nhất định so được với Sở vương, nhưng cũng không có nghĩa Vệ gia không mở ra được một vùng trời hoàn toàn mới.
Xuất binh Tả Phùng là chuyện Vệ Ký mưu tính bao lâu.
Lý Giác Quách Tỷ trong mắt Vệ Ký chỉ là hạng tôm tép, chỉ cần lấy được Trường An, dựa vào hiểm yếu của Quan Trung, đủ cho hắn nổi danh. Mặc dù Tào Tháo cũng nhòm ngó Quan Trung, Nhưng Vệ Ký đã có biện pháp giải quyết.
Chỉ cần kết minh với Viên Thiệu, Tào Tháo không thể không tránh xa ba bước.
Lữ Bố ở U Châu trông thì hung hãn, nhưng thực tế không đủ đối kháng với Viên Thiệu, Ngụy Du lợi hại song đầu năm đã chết.
Ngụy Du chết, Lữ Bố không đáng ngại nữa.
Bước tiếp theo Viên Thiệu sẽ sống mái với Tào Tháo, còn Vệ Ký hắn, ngoài có Hà Đông giàu có, trong có tám trăm dặm Tần Xuyên. Thiên hạ này thế nào cũng có một phần của hắn, nhưng tính đi tính lại, quên mất Đổng Phi.
Tên khốn kiếp đó sao lại đánh gia khỏi Tây Vực? Chẳng lẽ ông trời mù mắt đi hỗ trợ Đổng gia tử đó thành công?
Lúc này Vệ Ký khó chịu vô cùng, trong lòng như bị đè một khối đá lớn, thở không nổi.
Chung Tấn nói:
- Đại công tử, Đổng Tây Bình đã xuất hiện ở Quan Trung, chỉ e nơi đó ắt sẽ đại loạn. Theo Tấn thấy, không bằng giàn hòa với Quách Tỳ, chúng ta lui khỏi Liên Chước, vượt Hà Thủy thủ Lâm Tấn, nhìn trai cò tranh nhau.
Nếu chuyện không thể trái được, vì sao ta không làm ngư ông? Vệ Ký mắt sáng lên, Đổng Tây Bình và Lý Quách tất nhiên sẽ có một trận đại chiến. Ta thủ Lâm Tấn, giữ Hà Đông, bắc nhìn lên Vân Trung, Nam Cố, chưa chắc không thể lập nên một phen đại nghiệp.
Nghĩ tới đó Vệ Ký khẽ gật đầu:
- Trĩ Thúc nói đúng lắm, chuyện này do ngươi an bài, mau chóng giàn hòa với Quách Tỷ đi.
Chung Thân cười:
- Đại công tử đừng gấp, e là lúc này Quách Tỳ muốn giàn hòa hơn người ấy chứ.
Đúng thế, Đổng Phi xuất hiện, Quác Tỷ phải giải quyết trước nhát là hòa giải với Lý Giác ra sao, sau đó đối diện với Đổng Tây Bình.
Đó mới là đại địch của hai người Lý Quách, từ cái ngày bọn chúng giết Đổng Trác, Đổng Phi là cái họa cả đời của chúng.
Ba người thương lượng xong, đang chuẩn bị chia nhau ra hành động thì một có hai thân binh đỡ một người toàn thân máu me, thương tích chằng chịt đi vào.
- Tiểu Tam, đệ ...
Mặc dù vết máu che mặt người kia, nhưng Vệ Ký vẫn nhận ra ngay, người đó chính là huynh đệ của hắn Vệ Khải, chẳng phải ta bảo hắn giữ Lâm Tấn sao, thế nào hắn lại ...
Vệ Ký rùng mình, đi tới nắm lấy cánh tay Vệ Khải:
- Tiểu Tam, sao đệ lại ở đây? Đệ thủ Lâm Tân cơ mà, đệ, đệ, đệ thảm hại thế này ... Xảy ra chuyện gì?
- Đại ca, không hay rồi.
Vệ Khải giọng khàn khàn, còn chưa nói hết, ngước mắt đã đầm đìa:
- Lâm Tấn, Lâm Tấn không còn nữa.
Ba người Vệ Ký não nổ đánh uỳnh một cái, Lâm Tấn không còn nữa là sao? Chẳng lẽ là ... Vệ Ký không dám nghĩ tiếp, quát lớn:
- Tiểu Tam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Đại ca, sau khi huynh đi, đệ thao mệnh lệnh của huynh gia cố tường thành, nhưng không ngờ ba ngày trước binh mã Đổng tặc từ Lương Sơn đánh ra, bọn chúng quá đông. Lâm Tấn chỉ giữ được một ngày ...
Sau đó Vệ Khải nói cái gì, Vệ Ký không nghe được chữ nào, Lâm Tấn đã mất, chẳng phải đường về đã mất rồi sao? Vệ Ký không ngừng run rẩy, nhưng lúc này hắn suy nghĩ càng sâu xa hơn.
Lương Sơn nối liền với Ly Âm, đó là Thượng quận của Tịnh châu, như vậy binh mã của Đổng tặc từ Thượng quận đánh ra? Nghĩa là Thượng quận cũng mất rồi.
Đây là bố cục lớn nhường nào, Đổng gia tử có binh lực đáng sợ như thế sao?
Y khai chiến với mấy phe? Chưa nói Tây Vực còn có Khang Cư, Bắc Hung Nô bị y san bằng tháng trước, vậy chẳng phải đối diện trực tiếp với Tiên Ti. Còn nữa, y khai chiến với Mã Đằng, đoạt Võ Đô, phải đề phòng Hán Trung công kích.
Đoạt lấy Mi Huyện, Đổng gia tử phải đối diện với Lý Quách liên thủ, vậy mà lại còn tiếp tục đánh Lầm Tấn sao.
Vệ Ký càng nghĩ càng thấy sợ, hét lớn:
- Rút binh, lập tức rút binh, chúng ta phải đoạt lại được Lâm Tấn trước khi Đổng tặc đứng vững, nếu không chúng ta xong đời, Hà Đông cũng xong, Vệ gia cũng xong.
Chung Tấn, Chung Thân hiện còn lòng nào để ý tới binh mã Quách Tỷ, tức thì hạ lệnh, mấy vạn đại quân nhổ trại, muốn đoạt lại Lâm Tấn.
Tối hôm đó Vệ Ký vừa mới chuẩn bị rút binh xong, không ngờ tin dữ lại tới, thái thú Sóc Phương là Từ Hoảng dẫn hai vạn Giải Phiền quân, xuất quân từ Đại Thành, ở Cô Sơn đánh bại Mã Thiết, đoạt được Bắc Địa, nhằm vào Tam Phụ.
Cùng lúc đó Tây Vực chia binh ba ngả từ Hà Tây đánh vào Lương Châu.
Chủ soái Bắc lộ quân Trần Đáo dẫn hai vạn Đạp Bạch quân, tới dưới thành Lâm Kính.
Chủ soái Trung lộ quân Điển Vi trong một ngày đoạt liền mười ba thành, gần như quá nửa Hán Dương lọt vào trong tay.
Chủ soái Nam lộ quân Hoàng Trung càng sảng khoái, nắm hai quận Lũng Tây và Kim Thành trong tay.
Thật khó tưởng tượng đó là cảnh thế nào, quân Đổng gia đi tới đâu địch cúi rạp tới đó.
Vệ Ký nghe xong tin đó, ngửa mặt lên trời rống to, phun ra một ngụm máu tươi. Tên Đổng gia tử đáng chết có thực lực như thế sao? Ông trời, thế này người khác còn chơi sao được nữa.
Vệ Ký ngất xỉu, Chung Tấn và Chung Thân không dám trễ nải, chỉnh đốn lương thảo gì nữa, rút cho mau thôi.
Trong một đêm, cả doanh trại rộng lớn không còn bóng người, khắp nơi lang tạ, toàn đồ quân nhu Vệ gia quân để loại, hoảng loạn chạy như cho nhà tang.
Rút lui từ Liên Chước, tới Trọng Tuyền, lui thẳng về Lệ thủy, Lệ thủy này là nhánh của Vị thủy, chỉ cần vượt qua Lệ thủy là tới Lâm Tấn.
Hai ngày một đêm, đại quân Vệ Ký căn bản không dám nghỉ ngơi, bọn chúng biết, ở thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.
Cho tới khi nhìn thấy Lệ thủy, Vệ Ký mới thở phào:
- Truyền lệnh ba quân, chỉnh đốn nhân mã, từ từ qua sông.
Hai ngày qua Vệ Ký ăn không ngon, ngủ không yên, phong độ tuấn nhã trước đó nay còn đâu, sắc mặt thảm hại, hai mắt vô thần. Đúng thế, Vệ Ký hắn là đứa con cưng của Vệ gia, nhưng chưa qua rèn luyện, thủy chung khó thành đại sự. Vệ Ký tuy đầy bụng kinh luân, lòng mang binh thư, nhưng khi gặp phải trở ngại, thiếu đi một phần trầm ổn.
Đại quân lục tục qua sông.
Vệ Ký quay đầu nhìn về phía Trương An, trong lòng vẫn chưa cam tâm.
Chung Tấn khuyên giải:
- Đại công tử, Đổng Tây Bình tuy thế mạnh, nhưng có một câu nói rất hay: Để lại núi xanh, lo gì không có củi đốt. Chúng ta hôm nay rút lui, là vì ngày mai mưu tính Tam Phụ, lúc này không nên khinh suất hành động.
- Ta biết, ta biết.
Vệ Ký ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi hậm hực nói:
- Sẽ có một ngày ta lấy cái đầu của Đổng gia tử.
Lời này còn chưa dứng đã nghe thấy tiếng tù sừng trâu vang lên ù ù ở phía bờ đối diện, tiếp đó một đạo quân đánh ra, tướng đi đầu mũ giáp vàng, cưỡi ngựa đỏ, tay cầm Ô Kim sóc, oai phong lẫm liệt:
- Thằng nhãi nhà họ Vệ, có đại tướng Trương Liêu ở đây.
Đội binh mã này không đông, nhưng kẻ nào kẻ nấy như giao long trong nước, trên cờ soái bên trái viết " Vi quân giải phiền", bên phải là chữ "Trương" cực to, phần phật trong gió.
Vệ Ký không biết Trương Liêu là ai, song nhìn tướng có vẻ không yếu. Vệ Khải thúc ngựa múa thương hô lớn:
- Huynh trưởng, rút mau, rút mau.
Lúc này không còn ai đi cổ động binh mã nữa, toàn bộ đại quân Vệ gia đã loạn rồi. Vệ Khải lều chết đi cản Trương Liêu, nhưng dăm ba hiệp đã bị Trương Liêu đánh ngã xuống ngựa.
Chung Tấn và Chung Thân từ trong đám loạn quân mở ra một đường máu chạy về hướng Trọng Tuyền. Lâm Tấn khẳng định không về được nữa rồi, tới Trọng Tuyền nghỉ ngơi trước, sau đó nghĩ cách về Hà Đông vậy.
Bên cạnh chỉ còn mấy nghìn người, so với trước kia vào Tam Phụ, tinh thần hăm hở thì đúng là khác một trời một vực.
Thấy sắp tới được Trọng Tuyền, huynh đệ Chung Tấn vừa thở phào thì nghe thấy tiếng hò la bốn phương tám hương vang lên, một đại tướng mặc giáp bạc, cưỡi ngựa trắng, cầm ngâm thương xuất hiện:
- Vệ gia tiểu tặc, Thường Sơn Triệu Vân đợi ở đây đã lâu rồi.
Trong kế hoạch đại chiến Quan Trung có một mắt xích vô cùng trọng yếu, đó là phối hợp. Ở điểm này đám người Giả Hủ suy nghĩ rất lâu.
Cần có người đức cao vọng trọng, thiện chuyện binh gia tọa trấn Sóc Phương.
Người này chẳng những phải làm đám người Từ Hoảng tín phục, còn phải uy hiếp được Tiên Ti, Tịnh Châu, để kế hoạch được thực thi hoàn chỉnh. Nhân tuyển này không dễ kiếm, trừ Đổng Phi ra chỉ có Lư Thực đạt yêu cầu.
Nhưng Lư Thực tuổi đã cao, nhà có người già như có bảo vật. Bảo vật của Tây Vực không nhiều, bảo vật như Lư Thực càng chỉ có một.
Đổng Phi vốn không muốn để Lư Thực đi Sóc Phương, nhưng không ngờ Lư Thực nghe Hách Chiêu làm tòng sự ở phủ đô đốc nhắc tới chuyện này liền một mình đi tìm Đổng Phi.
- Còn nhớ không?
Đêm hôm đó, Lư Thực và Đổng Phi gác chân chuyện trò:
- Năm xưa ta tâm tàn ý lạnh, chuẩn bị về nhà sống nốt quãng đời còn lại trong rừng núi thì ngươi đã khơi lên hùng tâm của ta. Lư mỗ cả đời nguyện học Quan quân hầu, Ban Định Viễn, dương cao uy vũ của quân Hán với thiên hạ. Nhưng đời này Lư mỗ không hoàn thành được.
- Lão sư.
Lư Thực cắt ngang lời Đổng Phi:
- Tây Bình, những việc làm của ngươi mấy năm qua ta đều thấy cả. Thực lòng ta rất vui, tiếc nuối duy nhất là không thể đích thân ra trận hoàn thành tâm nguyện của mình.
Nói tới đó mỉm cười:
- Tây Bình, các ngươi đã thành rường cột của Hán thất, vi sư mỗi ngày một già. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để ta thực hiện mộng tưởng. Tây Bình, chẳng lẽ ngươi muốn vi sư mang nuối tiếc suốt đời mà đi à?
Thực sự Lư Thực không sợ chết, hiện trên đời không còn chuyện gì đáng ông ta quyến luyến nữa, ông ta hiểu, một ngày Đổng Phi còn sống, con cháu Lư gia sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý.
Thế là đủ rồi.
Có một học sinh như thế kế thừa y bát của mình, còn vướng bận gì nữa?
Lư sư đúng là đã già, chỉ nhìn mái tóc hoa râm, cái lưng hơi lom khom, Đổng Phi không muốn đồng ý, nhưng nhìn vẻ mặt mong mỏi của Lư sư, Đổng Phi không từ chối được.
Sau khi dặn đi dặn lại, Lư Thực dẫn học sinh Hách Chiêu được Kỹ kích sĩ hộ tống, theo Tuyển Phong quân tới Sóc Phương. Khi Lư Thực xuất phát, một học sinh khác của ông là Hạ Tề nắm ấn soái Khất Hoạt quân.
Từ Hoảng hiện là thổ hoàng đế ở Sóc Phương, song khi Lư Thực tới nơi tuyên bố mệnh lệnh của phủ đại đô đốc, cam tâm tình nguyện giao ra binh quyền trong tay.
Hắn có thể không tôn trọng bất kỳ ai, song không thể không tôn trọng Lư Thực.