Hơn mười đạo nhân mã tản ra khắp bình nguyên để tìm kiếm tung tích Hán quân.
Thế nhưng đạo nhân mã của Đổng Phi hành tung phiêu hốt, giết chóc mạnh tay, gặp nơi mạnh thì trốn, nhưng gặp nơi yếu thì vô cùng hung ác. Nơi đi qua gà chó không tha, thi thể xếp đống, chọc cho người Ô Tôn nổi trận lôi đình mà không biết làm sao, chỉ biết truyền tử lệnh, liều lĩnh tìm Nguyên Nhung quân quyết chiến.
Mà Đổng Phi lúc này cũng đã rút khỏi bình nguyên Ô Cổ Lí.
Sau khi vứt bỏ các chiến mã bắt được, Nguyên Nhung quân sau khi trải qua huyết chiến liên tiếp cũng đã tổn thất tám, chín mươi người.
Thời gian chắc cũng đủ để dựng xong phòng ngự cho sơn khẩu, nếu không dừng lại lúc này thì về sau sẽ càng khó rút lui hơn.
Có điều trước lúc rút lui Đổng Phi vẫn quyết định cho người Ô Tôn một mẻ.
Vì vậy lại suất lĩnh Nguyên Nhung quân trong hai ngày một đêm tập kích nghìn dặm, đánh giết tới dưới Xích Cốc thành, đột tập đại doanh Ô Tôn.
Binh mã trong đại doanh Ô Tôn đã bị điều đi, vì vậy binh lực ở đây yếu đi rất nhiều.
Có điều mặc dù là như vậy, nơi đây vẫn tập trung hơn một vạn Ô Tôn Côn Di quân, là nhân mã chuyên phụ trách thủ vệ Xích Cốc thành.
Đêm đó, Đổng Phi suất lĩnh nhân mã đột nhập vào đại doanh Côn Di quân phóng hỏa khắp nơi, gặp người là giết.
Côn Di quân không ngờ được Hán quân lại có gan lớn như vậy, không ngờ lại dám tới Xích Cốc thành gây sự.
Do bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên toàn bộ đại doanh đều trở nên hỗn loạn. Đổng Phi trong đại doanh cứ thấy một tên lao ra là giết, sau khi thiêu kho lương thì thừa dịp bóng đêm cấp tốc rút lui, bỏ chạy về phía sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, để lại một đại doanh Côn Di quân chìm trong biển lửa...
Đến nước này thì cả Ông Quy Mị cũng không thể chịu nổi nữa.
Hắn lại tập kết các bộ nhân mã Ô Cổ Lí một lần nữa, đồng thời nói rõ ràng: Hán quân đánh lén Ô Tôn đã rút về sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc. Nếu như chúng ta không thể công phá sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc thì sẽ là sỉ nhục trọn đời của người Ô Tôn.
Thủ lĩnh các bộ lạc cũng phát mệnh lệnh, thề phải công phá sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, tiêu diệt sạch sẽ Hán quân.
Lần này Nguyên Quý Mị không ra mặt ngăn cản, trái lại còn lấy danh nghĩa Đại Côn Di Ô Tôn để hạ ý chỉ cho Ông Quy Mị.
Không phá Hán quân thì cầm đầu tới gặp.
Ông Quy Mị cũng biết đây là mưu mô Nguyên Quý Mị nhằm khiến lão rớt đài.
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, nếu không thể đánh bại Hán quân thì Ông Quy Mị lão cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục làm Tướng Đại Lộc nữa.
Mười một vạn đại quân lập minh ước dưới Xích Cốc thành, sau đó trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía sơn khẩu.
Khi Đổng Phi rút về sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, y cũng không thể tin nổi vào mắt mình...
Một tòa cứ điểm hùng vĩ cao gần 8 trượng xuất hiện trước mặt y. Hai bên vách đá của sơn khẩu vốn chỉ dốc thoai thoải, nhưng lúc này đã biến thành một tòa dốc băng dựng đứng cao ngang đầu ngựa. Cũng không biết bọn họ đã dùng bao nhiêu nước đổ lên, tạo thành một đường trượt trên sườn núi dài chừng 20 trượng, tạo thành hình quạt tản về ba phía, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Khúc Nghĩa, Từ Thứ, Đổng Thiết, Cam Bôn dẫn theo người theo đường trượt ra nghênh đón.
Từ Thứ quỳ gối trước ngựa Đổng Phi, cung kính nói:
- Chúa công, Thứ đã trở về.
Trong nháy mắt Đổng Phi thấy Từ Thứ thì ngẩn ra:
- Nguyên Trực, sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào đã xuất sư rồi sao?
- Việc này một lời khó nói hết.
Từ Thứ được Đổng Phi nâng lên, nói:
- Chúa công, chúng ta về doanh trại rồi nói.
Đổng Phi lại chào hỏi những người còn lại, sau đó mọi người cùng nhau vào cứ điểm trong sơn khẩu. Chỉ thấy cứ điểm này toàn bằng tường băng, dày tầm một trượng, mã diện thì kiến thiết trên sườn dốc của sơn khẩu. Phía sau tường băng là từng tòa đại doanh sừng sững đứng kề nhau, giữa mỗi đại doanh đều có hơn mười cái nồi lớn, liên tục được binh sĩ đổ tuyết đọng vào, sau đó mang nước đã đun sôi hắt lên mã diện.
Hai bên vách núi cũng được dựng hai doanh trại.
Từ Thứ nói:
- Hai sơn trại này là để phòng người Ô Tôn chiếm trước, nếu không lúc đó bọn họ trên cao nhìn xuống thì chúng ta nguy rồi. Cam Bôn tướng quân và Đổng giáo úy mỗi người thủ một sơn trại. Như thế chúng ta không còn phải lo gì.
Đổng Phi gật đầu, đối với sắp xếp thế này vô cùng thỏa mãn.
Một đám người ngồi xuống trong đại doanh, Khúc Nghĩa nói:
- Trong mấy ngày chúa công xuất binh, khí giới không ngừng được đưa tới từ Thú huyện và các nơi khác. Trong đó có 1300 chiếc Thiết Hoạt xa của Bồ Nguyên Bồ giáo úy đưa tới đã được bố trí trên thành đầu. Chúa công, Thiết Hoạt xa này quả nhiên lợi hại, hai ngày trước tiểu tướng thử một chút mới biết uy lực kinh người. Có đại sát khí này tại đây, người Ô Tôn đừng mơ bước tới trước nửa bước.
Thiết Hoạt xa này là thứ Đổng Phi chợt nghĩ ra khi nhìn thấy mã diện.
Thiết Hoạt xa trong lịch sử hình dạng thế nào? Điều này Đổng Phi cũng không rõ. Chỉ là trong Bình thư diễn nghĩa có mô tả sơ qua. Thật ra khi Đổng Phi làm ra Tứ Luân xa thì Mã Quân đã bắt đầu nghiên cứu ổ trục cho xa giá. Sau khi Bồ Nguyên nghiên cứu ra Thiết Hoạt xa thì phối hợp với ổ trục, dùng để vận chuyển thì thuận tiện hơn nhiều.
Hai bên lấy hai tay vịn sắt làm chủ, trên xe đặt chừng hơn 500 cân đá. Mặt trước hình tam giác nhọn với răng cưa hai bên cạnh. Một chiếc xe này có thể đụng vỡ cự thạch nghìn cân, hơn nữa nếu độ dốc càng lớn, càng dài thì uy lực của Thiết Hoạt xa càng thêm đáng sợ. Lần đầu tiên Khúc Nghĩa thử nghiệm đã bị uy lực của nó làm chấn kinh.
Từ Thứ lại cho móc sắt vào phía sau Thiết Hoạt xa, như vậy có thể sử dụng nhiều lần.
Hơn nữa trên núi còn có phích lịch xa, phạm vi bắn có thể bao trùm 150 bộ, toàn bộ sơn khẩu có thể nói là phòng thủ kiên cố. Chỉ cần khí trời không ấm lên đến mức tan tường băng, thì người Ô Tôn cũng đừng mong vượt qua nơi này.
Thấy được tình hình này, lo lắng trong lòng Đổng Phi cuối cùng cũng được trút bỏ.
- Vị này là...
Khi Đổng Phi thấy Việt Hề thì sửng sốt một chút.
Đó là một cao thủ, từ khí độ mà nhìn thì e rằng võ nghệ người này không yếu, ít nhất có thể đánh với bản thân một hồi.
Chỉ là từ lúc bắt đầu, thì ánh mắt của hắn nhìn Đổng Phi y có chút cổ quái.
Hắn chăm chú nhìn Đổng Phi, dường như cảm thấy rất hưng phấn.
Từ Thứ vội giới thiệu lai lịch của Việt Hề cho Đổng Phi, nghe người này tới là để luận võ với bản thân, Đổng Phi liền nở nụ cười.
- Chỉ sợ phải làm Nghĩa Quyền thất vọng rồi, hiện tại chỉ sợ ta không có thời gian luận võ cùng ngươi... Nội trong ba ngày đại quân Ô Tôn tất sẽ đến đây, trước lúc đó ta còn rất nhiều chuyện phải xử lí. Nếu như ngươi đồng ý thì có thể về Thú huyện chờ, ta có thể đảm bảo, đợi chiến sự chấm dứt sẽ tỉ thí một trận ra trò với ngươi. Ngươi thấy như vậy có được hay không?
Đổng Phi nói nhẹ nhàng, nhưng không ngờ Việt Hề lại nhảy dựng lên.
- Đại đô đốc, việc luận võ có thể lùi lại, hiện tại tiểu tướng muốn chờ lệnh của đại đô đốc... Đại đô đốc khai cương khoách thổ, dương hùng phong Hán quân ta, tiểu tướng rất bội phục. Tiểu tướng từ nhỏ được phụ thân giáo dục, mặc dù văn võ chẳng thứ nào ra hồn, nhưng cũng biết bảo vệ lãnh thổ là bổn phận của nam nhi. Tiểu tướng muốn thỉnh một đạo nhân mã, để cho người Ô Tôn biết vũ dũng của nam nhi Đại Hán ta.
Đổng Phi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Việt Hề.
Một lát sau y bỗng cười nói:
- Nghĩa Quyền, ngươi có biết ta là người thế nào không? Ngươi nói như vậy không chừng sẽ bị người hiểu lầm.
- Thế nhân đều xưng đại đô đốc là bạo hổ, hung tàn bạo ngược... Nhưng từ khi tới Tây Vực tiểu tướng lại thấy rằng, nếu như thiên hạ có thể nhiều bạo hổ như đại đô đốc vậy, thì Hồ man tái ngoại sao lại dám trợn mắt nhìn giang sơn xã tắc Đại Hán ta?
Đám người Từ Thứ đều gật đầu tán thành.
Đổng Phi không còn gì để nói, bản thân có giống như bọn Việt Hề nói hay không? Trong lòng y rất rõ.
Thật ra y như bây giờ chẳng phải bị bức làm vậy? Nếu như có thể, y nguyện chỉ ở cùng người thân, cùng nhau vui sướng thảnh thơi quên thời gian, mà không phải là cả ngày giết chóc thế này. Thật ra nhiều lúc y rất chán ghét tình cảnh hiện tại.
Quên đi, người ta nói thế nào thì mặc nó là như thế đi...
Trong lòng Đổng Phi thở dài, trầm giọng nói:
- Nếu Nghĩa Quyền nguyện ý, ta đúng là cầu còn không được.
Trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Sắp xếp của Nguyên Trực đã khá hoàn hảo, chỉ là tập trung phòng ngự quá cũng không tốt. Ừm, ta cần có một đạo nhân mã để quấy nhiễu địch. Không cầu thương vong lớn cho người Ô Tôn, chỉ cần khiến bọn chúng mất ăn mất ngủ là được.
Nói đến đây Đổng Phi nhìn Việt Hề:
- Nghĩa Quyền, trong tay ta vẫn còn 300 Nguyên Nhung quân, ta sẽ giao cho ngươi dẫn dắt, ngươi có bằng lòng hay không?
Đổng Phi nói rất dễ hiểu. Chính là muốn Việt Hề dẫn theo một đạo nhân mã, liên tục quấy rối người Ô Tôn.
Ngươi muốn làm gì cũng được, cướp đường vận lương, quấy nhiễu, vào nhà cướp của... Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần khiến cho người Ô Tôn đau đầu là được. Đương nhiên nếu vậy thì Việt Hề cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh. Đầu tiên là hắn sẽ không có hậu viện, chỉ có thể một mình tác chiến. Thứ hai cũng không có quân nhu bổ sung cho hắn, tất cả hắn đều phải tự giải quyết lấy.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm.
Nhưng Việt Hề cũng không cho là như thế.
Đổng Phi đem nhiệm vụ như vậy giao cho hắn, đủ để thấy Đổng Phi coi trọng hắn thế nào.
Nếu là người khác nói, Việt Hề chưa chắc đã đồng ý. Có câu sĩ vi tri kỷ giả tử, Việt Hề kích động gật đầu:
- Tiểu tướng nhất định không phụ sự ủy thác của đại đô đốc.
Đổng Phi cười cười, không nói lời vô ích với Việt Hề nữa.
Với người thông minh thì nói một câu là đủ. Việt Hề chính là một người thông minh, chỉ cần nói phương hướng cho hắn là đủ.
Về phần nên làm như thế nào, tin chắc hắn có thể nghĩ ra được.
Sau khi an bài xong chuyện này, Đổng Phi lại nhìn về phía Từ Thứ.
Y đột nhiên nói:
- Nguyên Trực, ta cũng có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn ngươi hoàn thành.
- Thỉnh chúa công phân phó.
- Ngươi theo Bàng công học tập nhiều năm, chắc hẳn cũng học được tám chín phần mười. Ha ha, lần này việc sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc sẽ do ngươi chỉ huy, tất cả tướng lĩnh bao gồm cả ta cũng sẽ nghe theo ngươi sắp đặt, ngươi có dám gánh chăng?
Lời này quả thật khiến mọi người giật mình không ít.
Từ Thứ cũng sửng sốt, nhưng chợt hiểu: đây là chúa công muốn kiểm tra ta, cũng mang công lao lớn nhất cho ta... Nói như thế ta không làm cũng phải làm, hơn nữa còn phải làm cho tốt, bằng không sẽ đánh mất thể diện của chúa công.
Dù sao trong doanh trướng này, tư cách và từng trải của Từ Thứ là ít nhất.
Đổng Phi quyết định như vậy thật ngoài dự liệu của mọi người.
Khúc Nghĩa nhíu mày muốn đứng lên nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì im lặng. Hắn cũng có thể nhìn ra, Đổng Phi là nhân cơ hội này để Từ Thứ vững chân ở Tây Vực. Có điều tiểu thư sinh này có thể làm được không? Hay chỉ là một người lý luận suông?
- Thứ nhất định sẽ dốc hết sức, không để chúa công thất vọng.
Đổng Phi nở nụ cười, nhìn mọi người trong trướng. Khi ánh mắt dời đến người Khúc Nghĩa thì nở nụ cười.
- Lão Khúc, ngươi theo ta quan chiến đi.
- A?
- Đám Ô Tôn này còn chưa đủ để người tinh nhuệ nhất Bối Ngôi quân xuất chiến, hai ta không ngại cùng nhau xem bản lĩnh của Nguyên Trực.
Khúc Nghĩa trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn cũng hiểu sắp xếp này của Đổng Phi. Chính là Đổng Phi sợ hắn không quen dưới trướng Từ Thứ. Dù sao Khúc Nghĩa lão nhân thân kinh bách chiến, trong các bộ khúc của Đổng Phi thì tư cách không cạn. Mạo muội để hắn nghe theo mệnh lệnh của Từ Thứ, chỉ sợ trong lòng hắn sẽ sinh ý khác. Cho nên cho hắn nghe theo chúa công, ở một bên nhìn thủ đoạn của Từ Thứ.
Đổng Phi an bài thế này càng khiến mọi người yên tâm.
Ít nhất thái độ này nói cho mọi người biết: Người Ô Tôn chẳng qua chỉ là đám ô hợp, còn không đáng để ta xuất thủ.
Lập tức Từ Thứ tiếp nhận soái ấn, phân công nhân thủ, khẩn trương bắt đầu chuẩn bị chiến sự.
Không thể không nói Từ Thứ quả nhiên không giống người thường, không hổ của danh hào Đan Phúc tiên sinh. Từ sau khi tiếp chưởng soái ấn, mọi bố trí đều có ngăn nắp trật tự, không chút nào hỗn loạn. Ngay đến Khúc Nghĩa cũng không bới ra lỗi.
Cứ như vậy thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Vào sáng sớm ngày thứ tư, Ông Quy Mị suất lĩnh đại quân xuất hiện ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Cùng lúc đó, bốn người Điển Vi, Hoàng Trung, Hoa Hùng, Ban Chỉ trong Đại Uyển đánh đâu thắng đó. Cuối tháng 11 thì hội sư dưới Quý Sơn thành...
Từ lúc thấy được tòa băng thành, Ông Quy Mị liền biết Đại Uyển đã xong.
Thế nhưng lúc này lão cũng không còn đường lui, mặc kệ có thể tới Đại Uyển hay không, lão cũng phải thắng một trận để dẹp loạn trong nước. Nguyên Quý Mị đang từng bước ép bức, các bộ lạc cũng đã bắt đầu có ý bất mãn với lão.
Cho nên lão phải hạ sơn khẩu để chứng minh cho người trong nước rằng Hán quân không phải là không thể chiến thắng.
Chỉ cần có thể hạ sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, đến lúc đó những bất mãn với lão chẳng phải sẽ theo gió mất đi?
Ông Quy Mị biết lão có thể chấp chưởng đại quyền Ô Tôn chính là vì sự suy yếu của Hán thất. Mặc cho Hán quân Tây Vực uy vũ cỡ nào, nhưng sự suy sụp của Hán thất đã là một sự thực không thể che giấu. Điều lão muốn làm lúc này chính là đánh tan Hán quân trông có vẻ cường đại ở Tây Vực, để nói cho người Ô Tôn biết, rằng chỉ có Hung Nô mới đáng để họ dựa vào.
Đã là ngày thứ ba, đại quân Ô Tôn dường như thủy triều trùng kích cứ điểm sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Tử thương bao nhiêu người?
Ông Quy Mị cũng không nhớ rõ, có điều tòa băng thành đã bị nhuộm đỏ như máu.
Chân tay đứt lìa vương vãi trên mặt băng dài 20 trượng, rộng 4 trượng cũng đã bị đông cứng vào đó luôn.
Khí giới phòng ngự của Hán quân thật sự là đáng sợ...
"Con trai ngươi trong tay ta, ta muốn kết minh với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ một nhóm quân Hán, chẳng những ta tha cho con ngươi, còn khiến Viên Thiệu ngừng công kích. Được hay không toàn một câu của ngươi, muốn thì giết Đổng Phi trước!"
Hòa Liên hiện đã biết, chủ tướng nhóm quân Hán kia chính là Đổng Phi.
Khó mà trách, Đổng Phi là mục tiêu quá dễ nhận biết, Sư tông thú, Lôi Âm chùy, lại còn Quỷ Khốc mâu nữa, cái nào cũng nói lên Đổng Phi đang ở bên mép hắn.
Nhưng vấn đề là hiện thảo nguyên đã rối loạn, Hòa Liên vốn định dụ giết Khuyết Cư vương, nhưng lại để lộ tin, nên không thèm để ý nữa, mặc nhóm quân Hán kia cuốn vào vòng chém giết của ba đội nhân mã.
Lữ Bố vốn không muốn ra tay, thế nhưng Viên Thiệu lui, khiến U châu được nghỉ dưỡng sức đúng là điều kiện rất dụ hoặc.
Còn nữa, hắn chỉ có một đứa con trai.
Nghiêm Thị khóc rằng :" Tướng quân chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ một đoạn huyết mạch sao?"
Lữ Bố sợ nhất là nước mắt nữ nhân, huống hồ Nghiêm Thị là chính thê của hắn, cùng hắn chia sẻ hoạn nạn, tình cảm sâu sắc. Tuy nói sau này Lữ Bố sủng ái Lai Oanh Nhi, nhưng nếu nói tới tôn trọng thì Nghiêm Thị hơn một bậc. Nghiêm Thị khóc lóc một hồi, Lữ Bố không chịu nổi, lập tức đồng ý sẽ giải cứu Lữ Hiệt về, kết minh với Hòa Liên.
Lai Oanh Nhi khuyên :" Nay tướng quân là chư hầu một phương, chuyện gì cũng phải lấy đại cục làm trọng. Đổng Tây Bình mặc dù bị người người chỉ trích, nhưng y đối địch với ngoại tộc. Nếu tướng quân đồng ý với Hòa Liên, nhất định thanh danh mất sạch."
Đó là lần đầu tiên Lai Oanh Nhi nói đỡ cho Đổng Phi sau khi gả cho Lữ Bố.
Nhưng nghĩ kỹ thì lời nàng bảo vệ lợi ích cho Lữ Bố, nhưng Lữ Bố đã quyết, nghe Lai Oanh Nhu lên tiếng vì Đổng Phi, lòng nổi giận, hắn vốn luôn lấn cấn đoạn quá khữ của nàng và Đổng Phi.
- Nàng muốn theo Đổng Tây Bình à?
Lời này rất nặng, ý là ngươi muốn cùng Đổng Tây Bình nối lại tình xưa nên mới nói cho hắn.
Lai Oanh Nhi là nữ nhân cương liệt, sao chịu nổi xỉ nhục đó, lập tức húc đầu vao tường tự tử, may mà có đám Ngụy Tục thấy tình thế không ổn, giữ chặt lấy nàng. Lại có Nghiêm Thị ra mặt khuyên giải, cuối cùng mới cản được, nhưng từ đó giữa Lai Oanh Nhi và Lữ Bố sinh ra rạn nứt.
Lữ Bố đem đầy một bụng lửa giận, xuất phát từ Thượng Cốc, tiến vào tái ngoại, tìm kiếm Đổng Phi.
Sau khi ra đi, Lữ Bố tỉnh táo ngay lại, hắn biết Lai Oanh Nhi muốn tốt cho mình. Nhưng con trai nằm trong tay Hòa Liên, làm hắn ném chuột sợ vỡ đồ.
Lữ Bố sau khi vào tái ngoại, chỉ quanh quẩn ở U Châu, Tịnh Châu và Đạn Hãn Sơn là vì cố gắng tránh đối mặt với Đông Phi. Chẳng ngờ rằng một trận sương mù, cuối cùng khiến Phi Hùng vệ mất phương hướng, thế nào lại gặp Đổng Phi ở đây, lòng kêu khổ không thôi, có điều cũng cảm thấy hưng phấn khó tả.
Nếu như giết Đổng Phi tại đây, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, còn có ai có thể giao phong với ta nữa?
Xích Thố mã cảm thụ được sát khí của Lữ Bố, hí liên hồi, hai vó cào đất.
Cũng là chiến mã hiếm có thiên hạ, một thiên mã năm trăm năm mới có, Sư tông thú sao không cảm thụ được sự khiêu chiến của Xích Thố? Bản tính cuồng dã của nó tức thì bị khơi lên, hí dài hung tợn như dã thú, lỗ mũi phun phì phì.
Đổng Phi ghìm cương, mày nhíu lại làm một, y cảm thụ được sát khí Lữ Bố vô tình lộ ra, nhưng y không hiểu sát khí của Lữ Bố từ đâu ra? Ta vì con trai hắn mà bị vây khốn trên thảo nguyên, hắn không lĩnh tình thì thôi, vì sao muốn giết ta?
Chẳng trách Đổng Phi có suy nghĩ này, trước kia từng uống rượu cùng Lữ Bố, cùng hắn chung vai tác chiến, xem như cũng hiểu con người này.
Tên này mang thù hận rất sâu với người Tiên Ti, dù mang huyết thống người Tiên Ti, nhưng bài xích dị tộc còn hơn cả Công Tôn Độ năm xưa.
Đổng Phi không ngờ Lữ Hiệt đã lọt vào tay Hòa Liên, càng không biết Lữ Bố đã thay đổi, nên thúc ngựa đi tới chắp tay hỏi:
- Ôn hầu nhiều năm chưa gặp vẫn khỏe chứ.
Xích Thí đi qua đi lại, Lữ Bố mặt âm trầm nhìn Đổng Phi không nói.
Việt Hề tức giận, hắn không nhận ra Lữ Bố, dù có nhận ra cũng không cho Lữ Bố ngông cuồng như vậy:
- Tên kia, chủ công ta nói chuyện với ngươi sao không trả lời?
Lữ Bố nổi giận, định lên tiếng thì sau lưng có một đại tướng giáp vàng, múa đao xông ra:
- Hạng vô danh sao dám vô lễ? Vương Vinh tới lấy mạng ngươi đây.
Phi Hùng vệ có hai chủ tướng, một là Vương Vinh, đầu báo mắt ưng, mình cao chín xích, dùng Đại khảm đao nặng cân, là một tên mãng phu, võ nghệ siêu quần, từng là đầu mục Hoàng Cân lực sĩ, đảm nhận hộ vệ của Trương Giác.
Sau khi loạn Hoàng Cân bị dẹp, Vương Vinh mang Hoàng Cân lực sĩ tới U châu làm thảo khấu, Lưu Ngu mấy lần muốn diệt trừ mà không nổi.
Lữ Bố sau khi đảm nhận chân mục, dẫn binh trừ phi, cùng Vương Vinh đánh hơn trăm hồi, Vương Vinh đánh không lại, song Lữ Bố không giết, chỉ nói :" Tiếc cho một thân võ nghệ, làm bộ hạ của ta đi!"
Vương Vinh ruột thẳng, Lữ Bố đánh thắng hắn, lòng hắn vô cùng khâm phục, lập tức quy thuận Lữ Bố, được Lữ Bố cho làm hộ quân đô úy, cùng một thân tín tên Tào Tính, đảm nhận thống lĩnh Phi Hùng vệ.
Trong lòng Vương Vinh, Lữ Bố tựa thiên thần, Việt Hề bất kính với Lữ Bố, tội đáng chết.
Việt Hề cũng không chịu thua kém, rống to:
- Chỉ là tên tiểu tặc, cần gì chủ công xuất mã, Thanh Châu Việt Hề đây, tiểu tặc nạp mạng đi.
Tây Vực mã phía dưới phóng vù tới, Việt Hề khẽ vươn người, Nguyệt Nha kích vẽ lên đường cong xé gió chém ngang, mượn thế ngựa, khi hai ngựa giao nhau, đao kích va chạm mạnh.
Nguyệt Nha kích nặng hơn cân chẳng hề thua kém binh khí của Vương Vinh.
Binh khí va chạm, cả hai cùng thất kinh, thầm nghĩ: Giỏi lắm!
Đổng Phi dùng khóe mắt nhìn Lữ Bố, nghi hoặc hỏi:
- Ôn hầu, vì sao lại thế.
Lúc này y đã nhìn ra tâm tư của Lữ Bố, tên này chỉ y đã quyết đánh một trận, nếu không đã quát ngăn Vương Vinh lại.
Lữ Bố cắn răng nói:
- Đổng Tây Bình, bớt rườm lời đi, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong.
Lời này phát ra Đổng Phi hiểu ngay, y cười lạnh:
- Thì ra Ôn hầu đã tìm được cha rồi à? Tốt lắm, tốt lắm, ta phải chúc mừng Ôn hầu rồi.
Đổng Phi nay khác xưa rồi, y không còn là kẻ đôn hậu nữa, chửi người không cần lời tục tĩu mà làm Lữ Bố mặt đỏ tới tím tái, bản lĩnh chửi người này chẳng biết Tiểu Văn Cơ dạy y hay là cha học của con.
Thiên hạ ai cũng biết Lữ Bố là con lai, mẹ là người Hán, nhưng không rõ cha là ai, Đổng Phi nói thế chẳng khác chửi Lữ Bố là chó lộn giống, tìm được cha nên mới ra tay đánh bằng hữu cũ.
Lữ Bố hét giận dữ:
- Đổng Tây Bình, ngươi khinh ta quá lắm.
Xích Thố lao tới như gió, Phương Thiên Hoa Kích giơ cao, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.
Chiêu thức tuy phổ thông, nhưng tới trình độ như Đổng Phi, tất nhiên nhìn ra ảo diệu trong đó, song chùy giang ra:
- Trận chiến ở Lạc Dương, ta và Ôn hầu đều chưa tận hứng. Vừa vặn hôm nay bù nuối tiếc trong lòng.
Ý cười nhạo: Khi đó ta không có binh khí thuận tay mà thôi, ngươi không phải đối thủ của ta, hung hăng cái gì?
Một loạt những lời nói làm Lữ Bố tức trào máu.
Sư tông thú xông tới, song chùy dùng một chiêu Bá Vương Cử Đỉnh, đâm Phương thiên hoa kích. Cũng là một chiêu bình thường nhưng phải xem ngươi dùng ra sao.
Xích thố và Sư tông thú đều nhanh như chớp, thấy sắp tới nơi, Lữ Bố nhoài người, mựa thế tăng sức, kích mang theo gió rít bổ xuống.
Cùng với việc Lý Thông giải câu đố bàn đạp ngựa, nay chư hầu Quan Đông đã dần phổ cập, ngựa của Lữ Bố cũng có hai bàn đạp, như hổ thêm cánh.
Đổng Phi chẳng hề sợ hãi, gần như lúc Lữ Bố vươn người thì y cũng kẹp bụng ngựa, Sư tông thú thình lình tăng tốc, hai chùy biến đối, một trước một sau nện vào ngực Lữ Bố.
Lúc này chênh lệch về ngựa cũng đã thể hiện ra, Sư tông thú có thể tự do thay đổi tốc độ khi phi nước kiệu, còn Xích thố thì kém hơn.
Đột nhiên đối phương tăng tốc làm Lữ Bố giật mình, hoa kích đánh hụt, song chùy của Đổng Phi đánh tới, Lữ Bố cũng không hoảng, kéo kích một cái, thân kích trong tay lui lại, chắn ngang ngực.
Cheng cheng, hai tiếng, ngựa cũng vọt qua nhau.
Sư tông thú không phải hạng dễ buông tha cho kẻ khác, bất thình lình giảm tốc độ, thân trước hơi hạ thấp xuống. Đổng Phi lập tức hiểu ý, ngồi vững trên lưng ngựa. Vó sau của Sư tông thú chớp mắt giơ lên, đạp vào mông Xích thố.
Xích thố không hổ danh bảo mã, tuy không nhìn thấy phía sau, nhưng theo bản năng khuỵu bối xuống, tránh được một đá hiểm kia. Dù là thế Lữ Bố cũng phải thầm khiếp sợ, cúi đầu xuống nhìn, thân kích đã bị Đổng Phi đành cho hơi cong đi.
Lữ Bố thầm kêu không hay, võ nghệ tên Đổng Tây Bình này càng ngày càng lợi hại.
Cao thủ giao phong, một chiêu là nhìn ra được cao thấp, vũ khí kém hơn, ngựa cũng thua sức, tuy võ lực ngang với Đổng Phi, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
- Ôn hầu, tiếp chùy của ta đây.
Lúc này Đổng Phi đã chuyển hướng xong, lại xông về phía Lữ Bố.
Tào Tính ở phía sau mày nhíu lại, tuy khoảng cách khá xa, nhưng hắn vẫn nhìn ra Lữ Bố đã chịu thua thiệt! Lập tức giương cung bốn thạch, kéo cong như trăng tròn:
- Đổng tặc xem tên.
Lời vừa dứt tên xé gió bay ra, Đổng Phi không ngờ có kẻ ám toán mình lúc này, phụt một cái, tên trúng ngay cánh tay.
Đổng Phi cũng sơ xuất, vì giảm gánh nặng cho Sư tông thú, cho nên không không mặc trọng giáp, chỉ mặc giáp gọn nhẹ, che người nhưng không che được tay, tay trúng tên, chùy rơi xuống đất, mà lúc này Lữ Bố cũng đã đánh tới.
Đổng Phi vội vàng xoay xích, đại chùy lập tức bay về phía Lữ Bố, mặc dù so với trước kia chùy của Đổng Phi giảm lực đi nhiều, song Lữ Bố vẫn phải hồi kích che chắn.
- Lữ Bố, ngươi là đồ vô sỉ.
Hai ngựa giao nhau, Đổng Phi đột nhiên rống lớn, từ trên người Sư tông thú nhảy ra, ôm lấy Lữ Bố, lực xung kích quá mạnh, xô Lữ Bố ngữa xuống ngựa.
Hai người bọn họ cộng lại nặng tới hơn cân, ngã xuống đất rất mạnh, không đợi Lữ Bố đứng dậy, Đổng Phi húc đầu vào trán Lữ Bố.
Lữ Bố vỡ đầu, Đổng Phi cũng be bét máu, võ tướng quyết chiến, hận nhất là loại thủ đoạn đánh lén này, huống hồ Lữ Bố là ai mà cũng dùng thủ pháp này? Mất khí tiết võ nhân.
Trong cơn cuồng nộ, Đổng Phi như tên điên, Lữ Bố dùng sức đẩy y ra, vừa bò dạy thì thấy nắm đấm đã bay tới trước mặt.
Đổng Phi khỏe cỡ nào cơ chứ? Lữ Bố kêu thảm, sống mũi bị đập gãy, máu tươi tộc ra, hắn cũng nổi điên, bất chấp phong độ, cùng Đổng Phi vật lộn đấm đá nhau.
Bên kia Quách Viên thấy vậy mua sóc rống to:
- U châu tặc tử, nhận giặc làm cha, không biết xấu hổ, đi chết cả đi.
Tào Tính thấy vậy thu cung lại, cầm thương đánh tới. Phi Hùng vệ ùa lên, Nguyên Nhung sĩ cũng đánh tới không chút do dự.
Từ trong quân Nguyên Nhung từng đạo hàn quang bắn ra, đó là nỏ cơ được Cam Tín, Mã Quân, Bồ Nguyên cải tạo nhiều lần, gần như vượt qua nỏ của quân Tần năm xưa, lực xuyên thấu cực mạnh.
Phi Hùng vệ mô phỏng Cự ma sĩ mà lập nên, là kỵ binh giáp nặng, lực phòng hộ rất lớn.
Theo lý mà nói, hai bên xung phong, Nguyên Nhung sĩ vốn không thể là đối thủ của Phi Hùng vệ có số lượng gấp đôi, có điều do trang bị khác nhau, nên chiến pháp khác nhau. Nguyên Nhung sĩ căn bản không va chạm với Phi Hùng vệ, khi hai bên cách nhau mười mấy bước, Nguyên Nhung sĩ tản ra không ngừng vựa chạy vừa bắn, nỏ cứng đủ xuyên qua trọng giáp.
Một tên Phi Hùng vệ xông tới, Đổng Phi xoay người né được, rút Hán An đao từ một Nguyên Nhung sĩ chạy qua, cầm lấy cự thuẫn do người đó ném xuống, gầm lớn, xô vào thiết giáp kỵ trước mặt, lực xung kích quá mạnh hất vang Đổng Phi đi mười mấy bước.
Con ngựa kia cũng ngã vỡ nát đầu.
Sư tông thú chạy lại, Đổng Phi xoay người lên ngựa:
- Lữ tặc, dám đánh với ta trận nữa không?
Mũi tên vẫn còn trên cánh tay, khuôn mặt y vốn hung dữ có thêm máu me be bét càng thêm đáng sợ, dù với lá gan của Lữ Bố cũng hơi ngán sợ.
Lữ Bố lên Xích thố, cướp một cây sóc ở trong tay Phi Hùng vệ, mặc kệ Đổng Phi khiêu chiến, hô lên điều binh:
- Phi Hùng vệ tản ra.
Phi Hùng vệ chiếm ưu thế về nhân số, nghe lệnh biến hóa trận hình, ba người một tổ, nhắm nào một Nguyên Nhung sĩ tấn công điên cuồng.
Hai bên đang đánh hang, chợt đằng xa có tiếng tù kêu ù ù, đó là tiếng tù tập kết của người Tiên Ti, Đổng Phi tái mặt, biết nếu bị người Tiên Ti vây khốn thì đừng hòng thoát được, vung đao bổ một tên Phi Hùng vệ làm đôi, quyết đoán la gọi:
- Việt Hề, rút lui, rút lui.
Việt Hề và Vương Vinh đang đánh nhau khó phân thắng bại, nếu không đánh hiệp không có kết quả, biết không phải lúc ham đánh, dùng kích ép lui Vương Vinh:
- Giặc bán nước, xéo cho ta.
Đổng Phi liên tục vung đao chém chết năm Phi Hùng vệ, mở một con đường máu:
- Rút lui theo ta.
Đằng xa cờ Tiên Ti bay phần phật, đại quân đã tới.
Đám Việt Hề bám sát Đổng Phi chạy về phía nam. Lữ Bố cũng hốt hoảng, người Tiên Ti xuất hiện ở đây chứng tỏ định làm ngư ông đắc lợi, hắn không truy kích Đổng Phi nữa, dẫn nhân mã chạy luôn. Cùng lúc đấy đại quân Tiên Ti thiên binh vạn mã đổ tới.
- Hòa Liên, ngươi muốn hủy ước à?
Lời còn chưa dứt đại quân Tiên Ti dừng lại, một cỗ xe lớn đẩy ra, Vệ tiên sinh ngạo nghễ đứng trên đó:
- Thất phu Lữ Bố, Hòa Liên đã chết.
- Hả?
- Uổng cho ngươi xưng là Ác hổ, nhưng chỉ là tên thất phu không có đầu óc, chủ công nhà ta đã xuất binh Lô Long Tắc, đoạt Quảng Dương. Nay U Châu không còn thuộc về họ Lữ nữa rồi.
- Chủ công của ngươi?
Vệ tiên sinh cười lạnh:
- Cho tên thất phu ngươi biết, chủ công ta là Liêu Đông vương Công Tôn Độ. Ha ha ha, nay Ô Hoàn đã xuất binh, chiếm lấy thảo nguyên Liêu Đông. Khuyết Cơ, Di Gia đã là thuộc hạ của chủ công rồi.
Huyết chiến với Đổng Phi, Phi Hùng vệ chỉ còn lại ba bốn trăm.
Vương Vinh và Tào Tính tập kết lại nói nhỏ:
- Chủ công, không đánh được nữa, chúng ta phá vây thôi.
Lữ Bố đầu óc trống rỗng:
- Vậy con ta ...
- Cho ngươi chết rõ ràng nhé, nay con ngươi chỉ e đã xuống suối vàng đợi tụ hợp với ngươi rồi.
- Thất phu, ngươi dám khinh ta.
Lữ Bố đầu tiên là choáng váng, sau đó phẫn nộ gầm thét muốn xông tới liều mạng trả thù cho con trai.
Nhưng Vương Vinh và Tào Tính giữ chặt lấy hắn, ra sức hét lên:
- Chủ công, chúng ta mau lui thôi, nếu không sẽ chết hết.
Bất chấp tất cả, xung phong quyết tử, tức thì tên bắn như mưa, người ngã ngựa hí.
Vệ tiên sinh nhìn Lữ Bố chém giết trong loạn quân cười khẩy đầy khinh bỉ, đột nhiên nói:
- Lập tức truyền tướng lệnh của ta, Khuyết Cơ và Di Gia rút về Đạn Hãn Sơn. Đợi nhân mã Đổng tặc thoát khỏi loạn chiến thì cũng là lúc đại quân y tan ra.
Một giáo ùy nhỏ hỏi:
- Quân sư, vậy tên Đổng tặc đó ...
- Đổng tặc không thoát được, tin rằng Viên Thiệu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đánh cho rớt nước. Chỉ cần Đổng Tặc chết, Quan Trung sẽ thành quần long vô thủ, đám thân vệ của y sẽ đi tìm Viên Thiệu liều mạng, đợi hai bên lưỡng bại câu thương thì chính là lúc ta chiếm Quan Trung. Yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta.