Một trận tuyết lớn bất ngờ làm đường càng trở nên khó đi, một mảng tuyết trắng phau phau mang theo cô tịch bất tận, trong chu vi trăm dặm không có một bóng người.
Đây là trận tuyết lớn nhất ở Ký Châu trong bốn năm qua.
Tuy nói tuyết rơi là điềm báo năm được mua, nhưng phàm cái gì nhiều quá cũng không tốt, tuyết rơi lớn tới mức làm bách tính không chịu được, vô số căn nhà không chịu nổi tuyết lớn, đổ sập xuống, lại có thêm nhiều linh hồn.
Là ông trời trừng phạt, hoặc là ...
Không chỉ Ký Châu, mà Tịnh Châu, U Châu và tái ngoại như thế, thiên tai ngày càng nghiêm trọng. Người phú quý thì vẫn phú quý, nhưng bách tính thì chết đói chết lạnh vô số.
Trong Kiến An Dã Hoạch Lục lưu truyền hầu thế, trận tuyết này được gọi là Tuyết họa Kiến An.
Cuối tháng , Điền Dự và Bàng Thống đưa quân nhu tới Khất Hoạt quân, sau khi quan sát đại doanh Tiên Ti, hiến ra một kế. Thừa lúc gió Sóc đang mạnh, làm một mồi lửa thiêu sạch ba trăm dặm trại quân Công Tôn Độ.
Khất Hoạt quân thuận thế chiếm cứ Đạn Hãn Sơn.
Sau trận chiến này Khất Hoạt quân không còn chút sức đông tiến nào nữa, đành truân binh ở Bạch Sơn, đối trận với Công Tôn Độ cách Nhu Thủy.
Tính thời gian thì Cố Ung đã ở trong điền trang của Tô Song hơn ngày, nhưng vẫn chưa có tin tức của Đổng Phi truyền về, làm rất nhiều người kể cả Quân Khâu Kiệm cũng vô cùng sốt ruột.
Thậm chí tin thắng trận ở Đạn Hãn Sơn truyền về cũng không làm người ta phấn chấn mấy.
Cố Ung nói:
- Tuy cuối cùng Tây Bình cũng đoạt được Đạn Hãn Sơn, nhưng từ ý nghĩa chiến lược mà nói đã không có nhiều ý nghĩa nữa.
Quân Khâu Kiệm tò mò:
- Tiên sinh nói vậy là sao?
- Nếu Đạn Hãn Sơn vẫn ở trong tay Hòa Liên thì đây là đại thắng Hồ tộc năm qua chưa từng có. Nhưng Hòa Liên chết trong tay Công Tôn Độ, mà Tiên Ti bị Công Tôn Độ khống chế. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Đạn Hãn Hơn đã thuộc về Hán thất, Tây Bình đoạt Đạn Hãn Sơn biến thành chư hầu phân tranh.
Trần Cung thở dài:
- Một bàn cờ tốt của Đại đô đốc lại thành toàn cho thành danh của Công Tôn Độ, bản thân rơi vào thế yếu. Công Tôn Độ tuy mất Đạn Hãn Sơn, nhưng có danh anh hùng giết giặc Hồ.
Từ sau ngày Chân Quảng tới thăm, cách vài ba ngày Trần Cung lại tới điền trang làm khách.
Tuy danh tiếng Trần Cung trên đời không có, nhưng đúng là tài hòa, đặc biệt là mưu kế hắn bày ra ở Trường An, làm mọi người không dám xem thường. Bọn họ biết, trên đời này nhiều người tài, có người vang danh thiên hạ, có người không thích kết bạn không thích nổi bật, Trần Cung là một trong số đó.
- Nghe nói Ác hổ nam hạ rồi?
Cố Ung uống ngụm rượu cười khà khà:
- Không ngờ Ác hổ hùng bá U Châu lại có kết cục như vậy.
- Đúng thế, Tào Tháo được Ác hổ tương trợ, chỉ e sẽ như hổ thêm cánh.
- Cũng chưa chắc là thế.
Trần Cung nói:
- Tào Tháo tuy là kiêu hùng, nhưng Lữ Bố là đâu kém, luận quan cấp, Tào Tháo còn kém Lữ Bố. Hai kẻ này khó chung sống lâu dài, chỉ xem Tào Mạnh Đức có tài hàng long phục hổ hay không.
Cố Ung và Quân Khâu Kiệm gật đầu.
Đùng vậy, người kiêu ngạo như Lữ Bố lại ngồi ngôi cao lâu, sao dễ thuần phục Tào Tháo.
Nhắc tới Ác hổ, không khỏi nhớ tới Bạo hổ.
Cố Ung đặt chén rượu xuống:
- Trọng Cung, hiện Đại đô đốc ở đâu, bao giờ thì về?
Trần Cung cũng không nhịn được:
- Phải, đông gia ta ngày hỏi ba lần, làm ta phiền chết thôi.
- Nhưng cho dù chủ công tới thì làm sao ngăn cản hôn sự kia?
Quân Khâu Kiệm nhíu mày:
- Tiên sinh, đây đâu phải Quan Trung.
Trần Cung cười thản nhiên:
- Chuyện này Cung đã có tính toán.
- Nguyện nghe kỹ hơn.
Trần Cung do dự một lúc mới nói:
- Thực ra chuyện này cũng liên quan tới làm sao Đại đô đốc quay về Quan Trung. Nay đường tới Hà Đông có trọng binh chân giữ, dù Viên Thiệu không muốn trở mặt với Đại đô đốc thì cũng không dễ dàng thả cho Đại đô đốc đi, Tô ông tuy có đường song không đảm bảo.
- Đúng thế.
Quân Khâu Kiệm gật đầu.
Cố Ung giục:
- Công Đài, sao không nói thẳng ra đi.
- Hà hà, kỳ thực vấn đề trở về Hà Đông lớn nhất là tại Thượng Đảng, ý ta mời Đại đô đốc trên đường giết Viên Hi, như thế Viên Thiệu nổi giận, điều động binh mã, gồm cả binh mã Thượng Đảng truy tìm hung thủ ... Khi ấy thì trạm canh tới Hà Đông cũng lơi lỏng.
Cố Ung hiểu rồi, chỉ là trong lòng vẫn có nghi hoặc.
Trần Cung nhìn ra tâm sự của hắn, nói:
- Đương nhiên, tiểu thư không thể ở lại Trung Sơn nữa, Đại đô đốc có thể nhân lúc Viên Hi đón Mật tiểu thư thì cướp luôn tiểu thư đi. Một là Chân gia thoát liên quan, hai Chân gia có người liên lạc với Đại đô đốc, ba nhà cùng ra sức cho Đại đô đốc.
Nói thì hay, thực chất là bắt con tin, ép Chân gia ngả về Quan Trung. Tin tức mà lộ ra, Chân gia không thoát khỏi cái chết.
Từ thời khắc đó, vận mệnh Chân gia gắn liền với Quan Trung rồi.
Cố Ung hỏi:
- Mật tiểu thư tới Quan Trung, nhưng không biết Chân gia có thoát khỏi sự khống chế của Viên Thiệu?
Viên Thiệu chẳng qua là kiếm cớ để thôn tín Chân gia thôi, dù không thành thông gia cũng làm sao thoát được?
Trần Cung cười lạnh:
- Nguyên Thán yên tâm, Chân gia đứng chân ở Trung Sơn hơn trăm năm đâu thể không có chút thủ đoạn? Viên Bản Sơ tuy hùng bá Ký Châu, nhưng nếu muốn cưỡng ép Chân gia, e cũng không dễ chịu.
Tối hôm đó Cố Ung và Quân Khâu Kiệm đều ngủ rất muộn, những lời Trần Cung nói buổi chiều không ngừng vang lên trong tai, hai người bọn họ đều nghiền ngẫm tới các khả năng phải đối diện.
Đêm tối gió lạnh gào thét, tuyết rơi mỗi lúc một dày.
Tuyết rơi trên đường đã ngập quá gối, đi đường trở nên vô cùng gian nan. Trong thư phòng Cố Ung và Quân Khâu Kiệm đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng cửa mở, tiếp đó rèm vén lên, Tô Du từ ngoài đi vào.
- Tô huynh, muộn thế rồi sao chưa ngủ?
- Cố tiên sinh, Trọng Cung, theo ta. Chủ công đã tới rồi.
- Cái gì?
Cố Ung kích động vô cùng, Quân Khâu Kiệm càng đứng bật dậy nắm tay Tô Du:
- Chủ công ở đâu?
- Trọng Cung chớ kích động, chủ công chưa tới Trung Sơn mà dừng chân ở Trung Nhân Đình, gia phụ cho người tới báo tin, chủ công sẽ không tới Trung Sơn, đợi tuyết giảm bớt sẽ vòng qua Khúc Dương, tới Thường Sơn.
Quân Khâu Kiệm ngớ ra, vì sao chủ công lại đổi đường?
Cố Ung lại nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Đổng Phi, xem ra Tây Bình vì ổn thỏa, không muốn tiếp cận quá gần hai nhà Tô Trương, tránh người ta nhìn ra sơ hở.
Lập tức hắn nói cho Quân Khâu Kiệm, đánh thức Tô Phi mang theo người nhà và hộ vệ, hắn và Quân Khâu Kiệm thì theo Tô Du và Trương Tuân đi trước tới Trung Nhân Đình.
- Cố tiên sinh, có thông báo cho Chân gia không?
Cố Ung nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu:
- Không, chuyện này không thể cho quá nhiều người biết, chúng ta gặp Tây Bình rồi hẵng nói.
Bất tri bất giác, Quân Khâu Kiệm coi Cố Ung là quân sư, thực tế từ kinh nghiệm tới trí tuệ, Cố Ung cao hơn Quân Khâu Kiệm nhiều.
Hơn nữa Cố Ung còn là sư huynh của Đổng Phi, Quân Khâu Kiệm phải lấy Cố Ung làm chủ.
Thương lượng thỏa đáng xong mọi người lên đường ngay trong đêm.
Trung Nhân Đình ở hạ du Hằng thủy, vốn cách Trung Sơn không xa, nhưng đường khó đi, làm đám Cố Ung xuất phát từ canh hai, khi trời sáng mới tới nơi, lúc này tuyết đã ngừng rơi, bàu trời xanh thẳm.
Đoàn người Cố Ung xuống ngựa ở một điền trang ngoài Hằng thủy. Tô Du đi tới nói:
- Tiểu nhân Tô Du, phụng lệnh gia phụ tới phối hợp.
Trên chòi canh điền trang có vệ binh ăn mặc kiểu gia đinh đứng gác, lúc sau cửa trang mở ra, có đoàn người xuất hiện, chừng mười mấy người, đi đầu là hai người, một võ tướng, một khoác áo choàng đen, mặt như đao tước, góc cạnh rõ ràng.
- Tô tiên sinh, Trương tiên sinh, chủ công có lời mời.