Nói tới lịch sử của Hứa Xương thì phải truy tới thời Tam Hoàng Ngũ Đế.
Thời Hạ khai quốc lập đô ở Ấp, có cách nói " đại hưởng chư hầu vu quân thai", cho nên "hưởng" có ý nghĩa tế tửu, tiệc rượu. Còn Quân Thai chính là vùng Hứa Xương, cho nên có thể nói là lịch sử lâu dài.
Tào Tháo đưa Hán đế về Hứa Xương, nơi này liền ngày càng phồn hoa, trong vòng hai năm, Tào Tháo dùng biện pháp Đổng Phi hiến lên xưa kia, chiêu nạp lưu dân, mở rộng Hứa Xương.
Cùng với nhân khẩu tăng lên, Hứa Xương phồn thịnh vô cùng, mặc dù còn chưa so được với Lạc Dương thời hưng thịnh nhất, nhưng chẳng kém Lạc dương trước loạn Hoàng Cân là bao.
Phải nói trong tay Tào Tháo đúng là có người tài.
Tào Chi phụ trách truân điền, lương thực chưa bao giờ đoạn tuyệt. Mà Trịnh Hồn đảm nhận Đại tượng, không chỉ có thuật luyện kim cao siêu, mà là tay quản lý địa phương giỏi, đồng thời kiêm nhiệm Hà Nam doãn, tu sửa Hứa Xương, mượn kinh nghiệm ở Tây Vực, đặc biệt cải tạo tường thành.
Chính giữa Hứa Xương là hoàng thành xây dựng cho Hán đế Lưu Hiệp, nguy nga lộng lẫy, trông khí phái khó tả.
Có điều huy hoàng này thuộc về ai, Hán đế hay Tào Tháo?
E khó mà nói rõ được, khi sửa Hứa Xương, có người từng đào được một tấm đá, bên trên có chữ cổ, ghi " Hán vong vu Hứa, Ngụy cơ xương vu Hứa", đương nhiên lai lịch hòn đá sấm truyền này khó nói rõ. Tào Tháo sau khi biết tin đã bí mật xử tử người biết chuyện.
Nhưng lời ấy vẫn cứ truyền khắp nơi.
Trong Dĩnh Thủy Môn - Hứa Xương có một tỏa tửu lâu, Quách Gia mặc áo trắng phiêu dật, phe phẩy quạt xếp, ngồi uống rượu với Lỗ Túc. Thức ăn không phong thịnh lắm, hiếm có là ở tâm tình, hai người vô cùng tự tại.
Đây là một nhã phòng, chủ nhân tửu lâu nghe nói tới từ Thục, hậu đài rất mạnh.
Quách Gia bản tính phong lưu, là tay ăn chơi nổi danh Hứa Xương. Theo lý mà nói, bổng lộc hắn rất cao, nhưng cứ đến cuối tháng là túi nhẵn sạch, tới lúc đó là hắn kéo người khác đi uống rượu.
Lỗ Túc là bạn rượu của Quách Gia, nói ra thì bọn họ là hai loại người khác nhau, một sái thoát không kiêng kỵ gì, một trầm ổn nghiêm túc đâu ra đó. Nhưng hai bọn họ lại thành bàn bè không chuyện chuyện gì không thể nói.
Lỗ Túc nhà giàu, trượng nghĩa khinh tài, trong nhà có kiều thế là con gái đại tộc Trần Thị Từ Châu, có một con trai tên Lỗ Thục mới đầy tháng, phu thê ân ái. Lỗ Túc rất tự nghiêm khắc với bản thân, lần nào đi với Quách Gia cũng chỉ uống rượu làm thơ, còn cái khoản trăng hoa thì miễn.
Hiện hắn đã có con, nên cái cớ càng đầy đủ, làm Quách Gia lần nào cũng mất hứng, vậy mà lại cứ thích kéo Lỗ Túc đi chơi. Chẳng trách được, trong số mưu chủ của Tào Tháo, người có thể nói chuyện với hắn không nhiều.
Bạn cũ Tuân Úc này là Thượng thư lệnh, quá bận việc căn bản không có thời gian. Hảo hữu khác Trần Quần thăng lên làm Hoàng môn thị lang, công vụ bộn bề, không thể ngày nào cũng chơi với hắn.
Chỉ có Lỗ Túc nhàn tản một chút, cho nên thành dê béo.
- Phụng Hiếu, Đổng Tây Bình rốt cuộc là người thế nào? Nói thực, ta nhìn mãi mà không thấu.
Rượu đã ngà ngà, Lỗ Túc đột nhiên hỏi.
Quách Gia trầm ngâm khẽ nói:
- Nói ra, ta và y tuy là đồng môn, nhưng không hiểu nhau lắm. Chẳng sợ huynh cười, có lẽ chủ công còn hiểu y hơn ta. Năm xưa ở Toánh Xuyên, tiểu sư đệ đó từng mời ta, nhưng ta từ chối. Dù sau này y có hiển hách tới đâu ta cũng từ chối mà chọn chủ công, huynh biết vì sao không?
Lỗ Túc lắc đầu:
- Chẳng lẽ huynh sợ không được trọng dụng?
- Chẳng phải thế.
Quách Gia uống một ngụm rượu, vịn lan can nhìn cảnh người xe nườm nượp bên ngoài, nói như đang nằm mơ:
- Nếu khi đó ta theo y, nhất định sẽ được trọng dụng, đó là điều chắc chắn.
- Ha ha ha, vậy đoán không thấu rồi.
- Tiểu sư đệ này rất trọng tình nghĩa, cực kỳ trọng tình nghĩa. Như lần trước gặp hiểm ở tái nghoại nói ra cũng vì hai chữ tình nghĩa đó liên lụy, Lữ Bố kiêu ngạo nhường nào mà nhắc tới chuyện này cũng phải áy náy?
Lỗ Túc gật đầu:
- Có điều trọng tình nghĩa không tốt à?
- Nếu là bạn, Đổng Tây Bình tất nhiên đáng kết giao. Nhưng đuổi hươu thiên hạ thì với cái tính đó sẽ mang họa cho y. Kẻ làm vua phải tự trọng tự cường ... Tây Bình tuy tự cường, nhưng không đủ tự trọng, nói cách khác y không biết trân trọng bản thân ... Đó là một.
- Nguyện thỉnh giáo điều hai.
Quách Gia tựa lan can nghiêm mặt nói:
- Ta hỏi huynh, thiên hạ này là của ai.
- À ... Là của thiên tử.
Lỗ Túc trả lời rất khéo, chỉ có điều hắn không nói thiên tử là ai. Nếu trung với Hán thất hắn phải trả lời là "thiên hạ của Hán thất".
Quách Gia nói:
- Sai, thiên hạ này là của "sĩ", từ thời Cao tổ thì "sĩ" đã là chủ đạo thiên hạ. Câu " mã thượng "‘mã thượng đắc hồ, trữ khả dĩ mã thượng trì hồ" của Lục Cổ, đem địa vị của sĩ nâng cao chưa từng có. Nghĩ xem được thiên hạ chỉ mấy chục năm, nhưng trị vì thiên hạ lại là chuyện thiên thu vạn đại, bên nặng bên khinh đã rõ. Thủy Hoàng oai phong ra sao, cái danh Bạo Tần ai không sợ, nhưng hai đời là vong.
Lỗ Túc gật gù:
- Lời này phải lắm.
- Ha ha, tài trị thiên hạ trong tay ai? Không phải thiên tử, không phải bách tính, mà là sĩ. Đổng Tây Bình xuất thân so với Tào công kém xa, mà y lại không hiểu đạo cương nhu, không biết tiến lui. Kẻ sĩ trong thiên hạ ai không hận y thấu xương, dù có được thiên hạ gì sao nào?
- Phải lắm.
Lỗ Túc uống một ngụm rượu:
- Khi ta cầu học đã nghe danh bạo ngược của Đổng Tây Bình, tuy dân gian có tán thưởng. Nhưng sĩ tử thì khinh bỉ.
- Kẻ được "sĩ" sẽ được thiên hạ, với hùng tài đại lược của Tào công, vì chuyện Biên Nhượng mà phải lùi tới Hứa Xương, uy lực kẻ sĩ thế nào có thể thấy rõ. Mà Đổng Phi coi "sĩ" như cỏ rác, sao thành đại nghiệp được.
- Nên Phụng Hiếu mới chọn Tào công?
Quách Gia không trả lời, chỉ mỉm cười uống cạn chén rượu, gian phòng trở nên yên tĩnh.
Bất tri bất giác trời đã tối, Quách Gia vốn định kéo Lỗ Túc đi Hồng Tụ quán uống tiếp, nhưng Lỗ Túc nhớ vợ con cự tuyệt, ai về nhà nấy.
Hồng Tụ quán là nơi thế nào thì khỏi phải giải thích, Quách Gia tuổi tương đương với Đổng Phi, hơn nữa đã có vợ con, nhưng không hiểu sao hắn không thích về nhà, chỉ thích say khướt trong thanh lâu. Nguyên nhân chỉ hắn mới biết.
Thê tử của Quách Gia xuất thân thế tộc Toánh Xuyên, luận bối phận là đường muội của Tuân Úc, tướng mạo đoan trang, tính tình hiền thục, là thê tử hiếm có. Nhưng Quách Gia không thích, ngay Tào Tháo khuyên cũng không có kết quả.
Con người là thế đấy, cứ mơ mộng hoa trong kính, trăng trong nước mà quên đi người bên cạnh. Chính vì nguyên nhân này mà Tuân Úc rất có ý kiến với Quách Gia, chỉ là chuyện nhà người ta, không tiện tham dự.
Quách Gia ngồi xe tới Hồng Tụ quán, hắn là khách quen nơi này rồi, lão bản nhiệt tình ra trêu ghẹo một phen.
- Tiểu Ngư Nhi của ta có rảnh không.
- Úi chao, Quách tế tửu đã tới, Ngư Nhi không rảnh sao được?
Đừng thấy nay quan chức của Quách Gia không cao, song ai cũng biết hắn là tâm phúc của Tào Tháo, là một trong số những người Tào Tháo tín nhiệm nhất.
Tiểu Ngư Nhi trong miệng hắn là Ngư Nương, nữ tử Giang Nam, hoa dung nguyệt mạo, vóc dáng nhỏ nhắn yêu kiều, nàng giỏi ca múa thi từ, vẻ đẹp nổi danh Hứa Xương, còn có đôi chân nhỏ chẳng bì được với Triệu Phi Yến, song có thể múa trên bàn.
Quách Gia cực kỳ si mê nàng, mỗi lần tới Hồng Tụ quán nhất định tìm Ngư Nương tiêu hồn.
Tự có người dẫn Quách gia vào phòng Ngư Nương, phòng không xa hoa, nhưng sạch sẽ thanh nhã, có mùi hoa Lan thơm mát.
Chính giữa có cái bàn tròn, sau bàn là màn sa buông rũ, thấp thoáng bóng hình xinh đẹp, tha thướt quyến rũ, gió thổi qua, rèm khẽ tung bay ...
Quách Gia nằm dựa vào bàn, sau màn truyền tới tiếng đàn cầm du dương, hắn không nói, chỉ si dại nhìn bóng hình sau màn, ánh mắt dần ướt nhòe.
Tiếng đàn đó thật quen thuộc.
Năm xưa từng nghe khúc đó, năm xưa từng thiếu niên đa tình, cuối cùng chỉ thành giấc mộng.
- Thái tỷ tỷ.
Quách gia lẩm bẩm như mơ, tiếng đàn ngưng bặt.
Đó là bí mật Quách Gia chôn vùi trong lòng không ai biết, thủa nhỏ, gia đạo sút kém, vì phụ thân có qua lại với Thái Ung nên đem Quách Gia tới phủ học tập, khi ấy Quách Gia mới có tám tuổi tính cách rụt rè, ở Lạc Dương phồn hoa chẳng có lấy một người thân.
Thế nhưng khi vào Thái phủ, có một cô bé mười mười hai tuổi nắm tay hắn đi chơi khắp Lạc Dương, đó là con gái độc nhất của lão tư, khi ấy làm Quách Gia sinh quyến luyến chưa từng có.
Thời gian trôi đi, tỷ tỷ càng diễm lệ điên đảo chúng sinh.
Quách Gia từng thể cả đời phải bảo hộ tỷ tỷ bình an, nhưng tỷ tỷ chỉ coi hắn là tiểu đệ đệ, tới một ngày đột nhiên có khách tới thăm, người đó tới từ Hà Đông Vệ gia.
Luận văn tài, Quách Gia kém người ta, luận gia thế, càng làm sao mà sánh nổi.
Huống hồ khi đó tỷ tỷ đã còn Quách Gia mới , chỉ biết trơ mắt nhìn tỷ tỷ đi Hà Đông, trái tim của Quách Gia cũng bị tỷ tỷ mang đi mất.
Về sau Thái Ung đắc tội với Thập thường thị, bị ép rời Hàm Dương, Quách Gia đi theo, tiếp đó là loạn Hoàng Cân.
Thực ra ban đầu Quách Gia đánh giá rất cao Đổng Phi, cùng tâm tình thiếu niên, lại có lá gan lớn, trong lòng có chút sùng bái Đổng Phi.
Có điều xuất thân của Đổng Phi làm Quách Gia chùn bước, đánh lập ước định, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Đổng Phi, đồng thời âm thầm nghe ngóng tin tức về tỷ tỷ.
Họ vệ kia chết rồi, Quách Gia vui mừng khôn tả.
Thậm chí có một thời gian hắn chuẩn bị đi tìm tỷ tỷ, nhưng không ngờ Đổng Phi tới Lạc Dương, càng không ngờ tên man nhân đó cưới tỷ tỷ, mà lão sư cũng đồng ý hôn sự này.
Tên lương gia tử có tư cách gì mà cưới tỷ tỷ chứ?
Trong lòng Quách Gia phẫn nộ nhưng không nói được với ai, sau này gặp Đổng Phi ở Lạc Dương cũng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng sinh bài xích, thậm chí bất kể Đổng Phi làm việc gì, hắn đều cho là sai, khoảng cách ngày càng lớn.
Thoáng cái đã bao năm, tỷ tỷ nay đã làm mẹ, còn mình ...
Khi nói chuyện với Lỗ Túc, còn lời Quách Gia chưa nói, tất nhiên hắn theo Tào Tháo vì chữ "sĩ", nhưng vì ghen tị.
Nữ tử sau màn thướt tha đi ra, váy dài màu trắng, mái tóc vấn cao, còn đeo vòng ngọc, phát ra tiếng êm ai, nàng tuổi chừng mười chín, mặt trái xoan, má non mịn, mi cong cong, cười như vầng trăng non, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, cái miệng xinh xinh, phong tình vô tận.
Nhìn qua nàng có vài phần giống Thái Diễm.
Quách Gia gục trên bàn, ngủ rồi, khi Ngư Nương lướt tay qua gò má thanh tú của Quách Gia, hắn mỉm cười ngọt ngào. Có lẽ hắn đang có một giấc mộng êm đềm, nàng thở dài, cúi xuống khẽ hôn lên má hắn.
Nhưng khi nàng đứng thẳng lên thì ánh mắt dữ dội ngọc thủ cầm một cái trâm tám tấc, cái trâm đó không giống bình thường mà giống một thanh chùy thủ, hàn quang lóe sáng, đâm xuyên cổ Quách Gia.
Máu tươi ồng ồng tuôn ra, Quách Gia trừng mắt kinh hãi nhìn Ngư Nương, nàng ôm đầu hắn vào lòng, tay bịt miệng hắn, làm hắn không kêu được một tiếng.
- Xin lỗi Phụng Hiếu.
Tay Ngư Nương yếu mềm, nhưng cực khỏe, máu tươi nhuộm đỏ y phục, nhưng nàng chẳng bận tâm, chỉ dịu dàng nói:
- Chủ công có lệnh, Phụng Hiếu phải chết.
Người Quách Gia không ngừng co giật, ánh mắt không sao tin nổi.
- Thực ra Ngư Nhi cũng biết tâm tư chàng, biết chàng thích chủ mẫu, chỉ coi thiếp là thế thân, nhưng thiếp thực lòng thích chàng, càng sợ một ngày chàng không thích thiếp nữ thì làm sao? Nay chủ công truyền lệnh rồi, Ngư Nhi không nỡ, nhưng cũng như trút được gánh nặng.
Quách Gia dần dần không cử động nữa, tay xé rách váy của Ngư Nhi dần dần thành ôm lấy eo nàng.
- Khi nhỏ thiếp từng nghe người già nói, thích một người, khi máu dung hòa với người đó, kiếp sau sẽ không chia tách nữa. Ngư Nhi sẽ tuân thủ lời hứa, vĩnh viễn không chia tách cùng chàng. Tuy thiếp biết chàng muốn không phải là thiếp ... Nhưng thiếp đã nói là nhất định sẽ làm được.
Nói xong nàng hôn lên trán Quách Gia, rút kiếm xoay ngược lại đâm vào cổ họng mình, máu nàng và Quách Gia thực sự hòa làm một, vĩnh viễn không chia tách.
Mắt nàng mờ đi, loạn Khu Tinh, nàng và cha mẹ huynh đệ chuyển nhà lên phía bắc, sống ở Sóc Phương, chủ công cho cả nhà ta mạng sống, nay ta lấy mạng báo đáp, còn được ở cùng người trong lòng ...
Người nhà, có lẽ họ sớm quên ta rồi, nhưng ta biết chủ công nhất định chiếu cố tốt cho họ.
Thực sự muốn nhìn Sóc Phương một lần nữa, lúc này trong mắt Quách Gia cũng lộ ra vẻ ôn nhu vô tận.
Chú Đổng cũng có bí mật, chú ấy là tên sister complex.