Có điều đi xuống thành, nụ cười trên mặt Đổng Phi tắt ngay. Đừng thấy y ở trên tường thành mắng chửi cười nói, y tự biết tình hình không lạc quan.
- Chủ công, hay là mai cho Cự ma sĩ ra giết một trận nữa.
Đổng Phi khẽ lắc đầu:
- Đừng vội, Cự ma sĩ chưa tới thời khắc quan trọng không nên tùy tiện xuất động. Chúng ta phải cầm chân Lý Giác ở thành Mi Huyện, ta không hi vọng hắn chạy mất, đó chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
- Nhưng theo kế hoạch, ít nhất phải ba bốn ngày nữa Điển tướng quân mới tới nơi.
Diêm Phố và Triệu Sầm đều lộ vẻ lo âu, dù sao hai người bọn họ chưa thực sự trải qua chiến đấu thảm liệt như vậy, trong lòng khó tránh khỏi bất an.
Nhưng Đổng Phi đã trải qua vô số trải nghiệm sinh tử, có lo lắng cũng không biểu hiện ra ngoài:
- Ta đánh cược với các ngươi, trong vòng hai ngày Đình hầu ắt sẽ tới Mi Huyện.
Hai ngày?
Diêm Phố nhìn Đổng Phi không tin, từ Hán Dương đột nhập vào Quan Trung không phải chuyện dễ dàng, Đình hầu có lợi hại tới mấy cũng không thể bay qua được.
Nhưng Đổng Phi có lòng tin.
Tính cách huynh trưởng nhà mình thế nào sao y không biết.
Nay Lương Châu đã hỗn loạn với tính cách của Điển Vi, thêm vào sức chiến đấu của quân Nguyên Nhung, chắc chắn sẽ đi suốt ngày đêm tới giúp y.
Hai ngày, đại ca nhất định tới dưới thành Mi Huyện.
*********************
Đêm đó, Mi Huyện yên ắng, Đổng Phi không ngủ, một mình ngồi trong đại sảnh huyện nha, nhìn bản đồ Quan Trung cỡ lớn treo trên tường.
Đảm nhận thủ vệ là Việt Hề cùng mười mấy Kỹ kích sĩ.
Đại chiến Quan Trung đã sắp tới hồi kết.
Hẳn Hán Thăng đại ca cũng chẳng mấy chốc là tới được Tiêu thành, với bản lĩnh của hắn và Văn Sinh, đây không phải là vấn đề. Chỉ là sau trận chiến này Bối Ngôi quân nhất định tổn thương thảm trọng, không tránh được bị cằn nhằn một phen.
Sau đại chiến Quan Trung, đại chiến Đạn Hãn Sơn của Lư sư sẽ bắt đầu, có lẽ đúng như Văn Hòa tiên sinh nói, nếu trận chiến này thành công, cương vực Đại Hán trong ba trăm năm không có loạn giặc Hồ nữa.
Nghe có vẻ không tệ.
Đổng Phi đang chống tay trầm tư trước bản đồ đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng náo loạn:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Việt Hề vội vàng đi vào báo:
- Chủ công, trên tường thành phát hiện ra đại doanh quân Lý Giác có động tĩnh.
- Ồ, theo ta lên xem.
Đổng Phi lấy làm lạ, vội vã lên tường thành.
Diêm Phố và Triệu Sầm đã có mặt trên thành lâu, Đổng Phi chẳng kịp đáp lễ, đặt tay lên mi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong đại doanh quân Lý Giác ánh lửa ngợp trời, tiếng chém giết ngày càng lớn.
Một đội nhân mã trang bị đặc biệt ẩn hiện trong ánh lửa, Đổng Phi mừng rỡ, trang bị đó chẳng phải của quân Nguyên Nhung hay sao?
Đại ca tới rồi.
Cố kìm nén kích động trong lòng, Đổng Phi quay đầu sang quát:
- Việt Hề, truyền lệnh ta, Cự ma sĩ lập tức theo ta suất kích.
****************
Buổi sáng, trời nổi sương mù.
Lý Giác khôi giáp xiêu vẹo, nhếch nhác phục trên lưng ngựa, chẳng quan tâm tới phương hướng, phóng ngựa như ruồi không đầu.
Cảnh phát sinh dưới thành Mi Huyện rạng sáng không ngừng hiện lên trong đầu. Đám kỵ quân không biết từ đâu ra đó đúng là ma quỷ giết người không chớp mắt, Lý Giác chưa bao giờ thấy một đội nhân mã có sức sát thương đáng sợ như thế. Nếu có thì cũng chỉ có Cự ma sĩ trong tay Đổng Phi. Ông trời ơi, rốt cuộc trong tay Đổng gia tử có bao nhiêu binh mã như vậy.
Dựa vào thân binh liều mạng chém giết Lý Giác mới mở được một con đường máu từ trong loạn quân.
Hết rồi.
Mười mấy năm vất vả cuối cùng không còn lại gì, mấy vạn đại quân mất sạch dưới thành Mi Huyện, Lý Giác hiện giờ không nghĩ sau này phải làm sao, có báo thù Đổng Phi hay không, chỉ biến cắm đầu bỏ chạy.
Chiến mã phía dưới chợt hí thảm một tiếng, chân trước nhũn ra, quỵ xuống đất, khớp chân trước có vết thương, có lẽ bị lúc bỏ chạy, vết thương đó vốn không là gì, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là lành.
Nhưng Lý Giác cưỡi ngựa chạy như điên, đâu chú ý tới chiến mã bị thương, cuối cùng thương thế trở nên nghiêm trọng, chiến mã không gượng được, làm Lý Giác ngã lăn xuống.
Bị ngã tới choáng váng đầu óc, khi bò dậy còn có chút không tỉnh táo lắm.
Đây là đâu?
Ta chạy tới đâu rồi?
Lý Giác nhìn quanh quất, chỉ thấy sương mù rất đậm, nhìn không rõ. Bên tai không có tiếng hò hét làm người ta hãi hùng, tiếng rống phẫn nộ của Đổng Phi cũng biến mất, bốn xung quanh vô cùng yên tĩnh, lúc này Lý Giác mới yên tâm.
An toàn rồi, nhưng tiếp theo phải đi đâu về đâu?
Thù này không thể không báo, nếu không Lý Giác hắn còn mặt mũi nào đứng trên đời, nhưng báo thù thế nào? Phải quy thuận ai?
Lý Giác không thể không suy nghĩ kỹ càng. Chư hầu Quan Đông khẳng định không được, đám người đó dứt khoát không nể nang gì hắn, không khéo bị chém cho một đao, kết cục xương cốt chẳng còn.
Chỉ có tìm Quách Tỷ.
Lý Giác nghĩ nửa ngày trời cũng chỉ có Quách Tỷ là quy thuận được.
Ít nhất năm xưa mọi người ăn cơm trong một cái nồi, nếu không có tên Trần Cung đáng chết đó, hắn và Quách Tỷ sao lại trở mặt thành thù.
Tới lúc này Lý Giác mới tỉnh ra.
Tất cả đều do người khác thao túng, hơn nữa hắn và Quách Tỷ trở mặt, không phải do Trần Cung xúi bẩy sao? Chỉ tiếc rằng khi đó không nhìn ra, tên đó về sau nói muốn về quê Đông Quận, liền không gặp hắn nữa.
Nếu để ta gặp lại tên khốn đó, nhất định không buông tha, không lấy mạng hắn không thể giải được mối hận trong lòng.
Lý Giác biết, phải lập tức tới Trường An, nhưng chiến mã chết rồi, chỉ còn cách đi bộ, vứt hết khôi giáp, thương cũng không cần, chỉ cầm một thanh kiếm phòng thân, ước chừng phương hương rồi đi tới.
Đi được mấy dặm sương mù tan dần, ánh mắt trời rạng rỡ chiếu lên mặt đất Quan Trung, một ngày trời trong gió mát. Dọc đường không có nhiều người mấy, nên Lý Giác không gặp phải phiền toái gì.
Tới trưa Lý Giác tới Liễu Đình, chỉ qua Võ Công huyện, hẳn là an toàn rồi, đang suy nghĩ thì có một đội kỵ binh đi tới:
- Phía trước đứng lại cho ta.
Lý Giác giật mình đánh thót một cái, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đầu mục kỵ binh đi về phía hắn, nhìn trang bị là biết nhân mã của Quách Tỷ.
Lý Giác mừng phát điên:
- Các ngươi là người của Quách Tỷ hả?
- To gan, tên của tướng quân nhà ta, há để thứ tiện dân đeo trên miệng.
Nếu là trước kia Lý Giác đã tát cho kẻ này một cái rồi, hiện chỉ có niềm vui vô bờ:
- Ta là Lý Giác đại tướng quân, mau mau đưa ta đi gặp Quách Tỷ.
Ở vị trí cao lâu rồi, giọng hắn không khỏi mang ý sai bảo người khác.
Đầu mục kia ngớ ra:
- Ngươi là Lý đại tướng quân?
- Chính ta, mau đưa ta đi gặp tướng quân nhà các ngươi.
Đầu mục nhìn kỹ, nhưng không nhận ra Lý Giác, thử nghĩ xem, một đầu mục tiểu binh, sao gặp được Lý Giác, có điều nhìn dáng vẻ, ngữ khí của người này không giống nói dối, do dự một chút nhảy xuống ngựa:
- Thứ cho tiểu tướng mất kém, không biết đại tướng quân ở trước mặt.
Lý Quách tuy trở mặt thành thù, nhưng đều xuất thân từ Lương Châu quân, so ra bộ hạ Quách Tỷ tương đối cung kích với Lý Giác. Hiện đánh nhau tưng bừng, ai mà biết hôm nào đó giảng hòa rồi.
Hơn nữa Lý Giác muốn gặp Quách Tỷ, với tiểu đầu mục này mà nói, không có tư cách hỏi.
Nếu Quách Tỷ muốn giết hắn, vừa vặn mang hắn tới. Nếu Quách Tỷ muốn giảng hòa, cũng là một đại công, cho nên cứ cung kính thì tốt hơn.
Lý Giác mệt mỏi hỏi:
- Các ngươi có bao nhiêu quân?
Viên tướng kia nghi hoặc nói:
- Đại tướng quân, hiện có 3000 quân đóng ở Võ Công huyện, có điều do quân giặc ở Liên Chước thế mạnh, Quách tướng quân chủ yếu để ý tới bên đó. Đại tướng quân sao chỉ có một mình, không phải ngài giao chiến với giặc ở Mi Huyện sao?
Lý Giác tất nhiên không thể đem chuyện mất mặt nói ra, lảng sang chuyện khác. Nhưng như thế khiến tiểu đầu mục kia hoài nghi, hắn cố ý tụt lại phía sau đi cùng với binh sĩ khác.
- Các anh em, hình như hơi bất thường.
- Ca ca nói thế là sao?
- Sao đại tướng quân một mình chạy tới đây? Chẳng lẽ Đại công tử đánh bại hắn?
Mấy tên binh sĩ rùng mình nhìn nhau, ý tứ không cần phải nói nữa. Chắc chắn là thế! Lý Giác bị đánh bại rồi nên đi quy thuận Quách Tỷ.
Đại công tử là nhân vật thế nào?
Được người ta gọi là Bạo hổ, mãnh tướng hàng đều thiên hạ, ngay Lý Giác cũng bại, vị chủ soái của mình có chống nổi không? Ý nghĩ này sinh ra, càng nghĩ càng sợ.
Nhận quân lương của người ta, bán mạng cho người ta, nhưng không có nghĩa biết rõ là chết còn vươn đầu ra.
Mấy tên binh sĩ nhìn nhau khẽ gật đầu, tên đầu mục kia đi tới:
- Đại tướng quân, chúng ta không cần phải đánh trận nữa phải không? Á, ngài nhìn bên kia, hình như có người.
Lý Giác hiện là chim sợ cành cong, nghe vậy nhìn theo hướng đầu mục kia chỉ, nhưng đâu thấy gì, lòng biết chuyện chẳng lành, quay người muốn lên tiếng thì thấy hậu tâm đau nhói.
Một binh sĩ cầm trường thương đâm xuyên ngực hắn, Lý Giác ngã phịch từ trên ngựa xuống, trừng mắt nhìn đầu mục kỵ quân.
- Đại tướng quân, đừng trách bọn huynh đệ không đủ nghĩa khí, dù sao ngài và Quách tướng quân sớm muộn cũng bị Đại công tử thu thập. Không bằng để huynh đệ hưởng lợi, cầm đầu ngài đi gặp Đại công tử lĩnh thưởng.
Lý Giác không ngờ rằng hắn thoát được từ tay Đổng Phi, lại chết trong tay đám tiểu nhân hèn hạ này, sớm biết thế không bằng để Đổng Tây Bình giết chết, ít nhất còn giữ được khí khái anh hùng.
Lý Giác rống lên giận dữ, nắm lấy cán thương, xoay người muốn đứng dậy, nhưng hắn chạy nửa ngày trời, đói khát mỏi mệt, còn bị trọng thương. Hắn vừa mới cử động mấy tên binh sĩ nhìn ra ngay, thúc ngựa đâm thương tới.
Đáng thương cho Lý Giác, phong quang nửa đời người, cuối cùng chết trong tay mấy tên sĩ tốt vô danh.
Đúng là ứng với câu tục ngữ: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
**************
Lý Giác chết rồi, nhưng phía Mi Huyện vẫn đang tìm kiếm hành tung của hắn.
Đổng Phi lệnh Diêm Phố và Triệu Sầm thu dọn chiến trường, vỗ về tù binh, sau đó cùng Điển Vi tới phủ nha, kể chuyện từ khi biệt li. Đúng như Lư Thực nói, Điển Vi khi biết Đổng Phi kiên thủ Mi Huyện, năm nghìn quân Nguyên Nhung ngựa không ngừng vó đi tri viện. Điển Mãn, Ngưu Cương làm tiên phong, dọc đường đoạt ải chém tướng, chỉ mấy ngày quách dọc Hán Dương.
Hán Dương nay đã vô cùng hỗn loạn, Mã Đằng chết trận, Quách Hiến bị giết. Giả Hòa và Mã Hưu bị Từ Hoảng tấn công, thua chạy tới An Định không rõ hành tung, cả Lương Châu rơi vào chấn động không ngớt, tướng trấn giữ các nơi hoảng loạn.
Điển Vi đánh tới, nhiều nơi nghe tiếng đã hàng, chẳng có chút phản kháng nào, thế nên quân Nguyên Nhung mới có thể tới Mi huyện trước mấy ngày, tập kích đại doanh Lý Giác trong đêm.
Có lẽ Lý Giác xui xẻo, không nghĩ viện quân của Đổng Phi lại tới nhanh như thế, cho nên căn bản là không có phòng bị gì.
Thêm vào sĩ khí đại quân suy sụp, vị Cự ma sĩ công kích, toàn quân đầu hàng.
Tiếc là để Lý Giác chạy mất.
Đổng Phi lệnh Việt Hề, Quách Viên, Điển Mãn, Ngưu Cương chia quân hai lộ, tìm kiếm hành tung của Lý Giác. Y và Điển Vi ở phủ nha thương lượng, chỉ còn lại một mình Quách Tỷ, đã không đáng lo nữa, tiếp nữa là Tào Tháo ở Tiêu Thành và Hoàng Phủ tộc Lâm Kính.
Quan Trung qua lần đại loạn này cần nghỉ ngơi lấy sức, có điều trước đó có chuyện lớn phải làm, tính ra còn rất nhiều chuyện.
Đổng Phi vỗ trán:
- Đại ca, kết thúc trện chiến Đạn Hán Sơn, chúng ta hẳn là có thể yên ổn một thời gian. Một năm qua bận rộn suốt, à phải Sa Sa có tin tức truyền tới không? Lần trước nhận được tin của hắn là cuối năm, chớp mắt một cái đã một năm qua đi.
Điển Vi nay đã trên ba mươi, thiếu đi chút táo bạo năm xưa, thêm một phần trầm ổn:
- Không biết Sa Sa ở Võ Lăng ra sao? Ta đúng là hơi nhớ hắn.
- Yên tâm, có Khổng Minh tiên sinh phò tá, Sa Sa sẽ không sao. Qua thời gian nữa, đệ định bảo Trần Mẫn chọn ra 500 Kỹ kích sĩ đi giúp Sa Sa, tuy chưa chắc có tác dụng gì lớn, nhưng có thể bảo vệ được hắn.
Đúng lúc này Vương Nhung ở ngoài chạy thẳng vào đại sảnh:
- Chủ công, tin khẩn từ Sóc Phương.
Hai tay dâng lên phong thư có dấu si đỏ.
Đổng Phi nghi hoặc nhận lấy thư xé ra, đọc nhanh một lượt, thức thí hét lên một tiếng kinh hãi.
Điển Vi ngạc nhiên:
- Huynh đệ, xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng Đổng Phi không trả lời, Điên Vi đẩy y mấy cái mới tỉnh lại, mắt có ánh lệ:
- Đại ca, Lư sư ... Đi rồi.
****************************
Năm Hưng Bình thứ tư, nếu tính theo lịch đời sau là năm 196 SCN, trong năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, đều xoay quanh Tây Vực.
Đổng Phi bình định Tây Vực, lập quận cải cách, xuất binh Hà Tây, chiếm lĩnh Quan Trung.
Với bách tính sống dưới bầu trời Đại Hán mà nói, năm đó chắc chắn là rất hãnh diện, vì cương vực Đại Hán tăng thêm gần một phần ba, người Hung Nô bị coi như mãnh thú đã tan tành trong năm đó.
Đây là vinh quang chưa từng có từ thời Đại tướng quân Đậu Hiến.
Chỉ là vinh quang này không làm Hán thất từ suy chuyển hưng, mà càng ngày càng đi xuống, trong đó sự kiện có tính đại biểu nhất là Hán quân Bắc trung lang tướng, Xa kỵ tướng quân, Hòe Lý hầu Lư Thực qua đời.
Nếu nói trong 12 năm từ khi loạn Hoàng Cân tới Hung Nô diệt vong, cả triều đình Đại Hán có ai uy vọng cao nhất, công lao lớn nhất, học thức rộng nhất, danh tiếng dân gian tốt nhất, đó là Lư Thực Lư Tử Can.
Bốn chứ Quốc sĩ vô song dùng trên người Lư Thực không ai đứng ra phản đối.
Nếu hỏi thanh danh Lư Thực cao tới đâu? Vậy chỉ cần xem sau khi tin tức Lư Thực qua đời truyền ra có gì xảy ra, Tào Tháo lập tức hạ lệnh Thái Sử Từ rút khỏi Hàm Cốc Quan. Viên Thiệu đã công chiến Ngũ Nguyễn Quan, đoạt Đại Quận không ngờ dưới tình thế tốt như vậy lại ngừng công kích.
Tôn Sách, Chu Du đang vây công Lịch Dương, nhưng khi thành sắp phá lại ngừng đánh ba ngày, để tế vong linh Lư công.
Toàn bộ Quan Trung, Lương Châu, Tây Vực đều im ắng.
Đổng Phi lệnh tam quân đeo tang, tưởng niệm Lư Thực, khiến cho Tào Tháo ngửa mặt lên trời thở dài nói: Tử Nhược được một nửa Lư công là tháo mãn nguyện rồi.
Đầu tháng mười, mùa đông mới tới, nhưng với cả Hán thất mà nói, chính là giữa mùa đông giá rét. Cái chết của Lư Thực đại biểu cho một thời đại kết thúc.
Tiếp theo sẽ là năm tháng như thế nào đây?
******************
Lưu Bị mang đồ tang, khuôn mặt tiều tụy, nếu nói hắn không oán hận Lư Thực thì đó là nói dối không chớp mắt.
Nhưng bất kể thế nào, khi Lưu Bị không có một xu dính túi, Lư Thực tiếp nạp hắn, truyền thụ cho hắn học vấn và bản lĩnh, ân tình này. Lưu Bị cũng không thể quên, năm xưa lúc hắn thất bại nhất, Lư Thực không đưa tay ra đỡ.
Nhưng sau khi Lư Thực chết, Lưu Bị tự hỏi lương tâm, thực sự cảm nhận được sự quan tâm Lư Thực dành cho hắn.
Ngoài thành Hạ Phì, Lưu Bị ngồi trong đại trướng, mắt sưng húp như quả đào.
Ai cũng nói Lưu Huyền Đức giỏi khóc, chưa nói trước kia nước mắt hắn rơi có thật hay không, nhưng hôm nay hắn rất đau lòng, Quan Vũ ở bên nhìn Lưu Bị, trong lòng cũng không dễ chịu.
Nổi khổ của huynh trưởng, người khác không biết chứ Quan Vũ không biết sao được, quân công hiển hách thành tiểu lại huyện thành. Từ người đứng đầu một huyện biến thành loạn đảng, nhà tan cửa nát, chìm nổi mười mấy năm, chua xót trong đó, Quan Vũ ở bên thấy hết.
Đại ca sống chẳng dễ dàng gì.
- Ca ca, đừng đau khổ nữa. Lư công đi rồi, nhưng chúng ta còn phải sống tiếp.
Nhưng vấn đề người này lại là Gia Cát Lượng, là huynh đệ của Gia Cát Cẩn. Đổng Phi đành phải nghiêm túc suy nghĩ hậu quả.
Gia Cát Cẩn hiện nay đã về Trường An làm thái thú Phù Phong, quan nội hầu.
Đổng Phi cũng không rõ cảm tình huynh đệ giữa Gia Cát Cẩn và Gia Cát Lượng thâm sâu thế nào. Có điều Gia Cát Cẩn rất it khi chủ động nhắc tới Gia Cát Lượng trước mặt Đổng Phi. Phần lớn thời gian Gia Cát Cẩn đều nói về tam đệ Gia Cát Quân của hắn, có vẻ quan hệ của hắn với Gia Cát Quân rất thân thiết.
Nhưng Đổng Phi không vì vậy mà xem nhẹ cảm tinh huynh đệ giữa Gia Cát Cẩn và Gia Cát Lượng.
Nếu như huynh đệ hai người thực sự lạnh nhạt với nhau, thì Gia Cát Thương năm đó quy hàng nhà Gia Cát, chính là vị Chu Thương khiêng đao cho Quan Công trong diễn nghĩa, sẽ phải theo Gia Cát Cẩn, cùng đầu nhập dưới trướng Đổng Phi.
Nhưng Chu Thương không tới.
Nói cách khác, Chu Thương vẫn lưu lại Nam Dương.
Theo trí nhớ của Bàng Thống, bên người Gia Cát Lượng thỉnh thoảng xuất hiện một tráng hán đen khỏe, hẳn chính là Gia Cát Thương.
Cho nên mới nói nhiều chuyện không thể chỉ dùng mắt mà biết được.
Đổng Phi cũng biết, thủ đoạn của thế tộc chính là phân tán lực lượng, tránh tập trung một chỗ. Bọn họ tuyệt đối sẽ không mang toàn bộ cơ nghiệp đặt trên một người. Tỉ như Tuân gia Dĩnh Xuyên, chẳng phải cũng có Tuân Kham phục vụ dưới trướng Viên Thiệu hay sao?
Gia quốc thiên hạ.
Đây là quan niệm cơ bản của các thế tộc.
Trước là nhà, sau là nước, cuối cùng mới là thiên hạ. Chắc hẳn Gia Cát Cẩn xuất thân thế gia cũng có ý nghĩ như vậy.
Bất tri bất giác, trong lòng Đổng Phi đã xảy ra biến hóa.
Tín nhiệm không do dự với Gia Cát Cẩn năm đó hiện nay đã được thay bằng một tia phòng bị... So ra thì Đổng Phi nguyện tin Từ Thứ, Thạch Thao hơn. Hai người đều là hàn môn sĩ tử, y rất rõ ràng, nếu hai người rời khỏi y thì họ sẽ không biết đi đâu, thân chẳng khác nào lục bình trôi. Vì vậy hai người bọn họ cũng chỉ còn cách theo bản thân y mà thôi.
Có lẽ thay đổi của Đổng Phi cũng chính là sự thích nghi với thời đại này.
Sau khi do dự một hồi, Đổng Phi cuối cùng cũng bỏ ý nghĩ thủ tiêu Gia Cát Lượng.
Việc cần làm còn rất nhiều, mặc dù mỗi lần nhớ tới Gia Cát Lượng y vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhưng so với năm xưa thì sự sợ hãi cùng kính nể đã phai nhạt rất nhiều. Ngay đến Quách Gia chẳng phải cũng chết rồi sao?
Sau khi nhập đông, Đổng Phi bắt đầu vô cùng bận rộn.
Vì tránh nạn tuyết năm ngoái, nên năm nay cần phải có phòng bị. Dựa trên cơ sở có sẵn, Đổng Phi lại mua thêm ba trăm vạn thạch lương thực để dự trữ.
Ngoài ra còn phải chuẩn bị rất nhiều việc rườm rà...
Hoàng Nguyệt Anh hiện tại thầm nghĩ chuyện đã thành, cho nên cũng không lo nghĩ nữa, chỉ chuyên tâm trong viện hoàn thiện bản khắc in ấn của nàng.
Còn Bàng Thống được Đổng Phi bổ nhiệm làm trưởng sử phủ đại đô đốc, phụ trách xử lý các loại sự vụ, dần dần dần thâm nhập vào đội ngũ cao tầng của Đổng Phi. Hoàng Tự cũng đảm đương biệt giá tư mã của Đổng Phi, bắt đầu tự mình xem xét những việc lặt vặt... Những người trẻ tuổi cũng đang dần trưởng thành, Đổng Phi cũng dần trao quyền lợi trong tay cho từng người.
Cuối tháng , Trường An đổ trận tuyết đầu tiên từ khi bắt đầu nhập đông.
Tuyết rất lớn, xem ra cũng lớn như nạn tuyết năm ngoái, hoa tuyết như lông ngỗng lả tả bay xuống.
Chỉ trong một đêm, tuyết đã phủ trắng xóa suốt tám trăm dặm Tần Xuyên.
Từ lúc tuyết bắt đầu rơi, toàn bộ Trường An đều trong trạng thái phòng bị. Mắt thấy tuyết càng lúc càng lớn, thành môn quân hành động đầu tiên, tuần tra các phố, thị sát phòng ốc. Nhất là tại tây thành, số lần tuần tra rất nhiều. Tây thành Trường An là nơi dân chúng bần cùng, phòng xá phần lớn không chắc chắn, năm ngoái đã chết không ít người.
Mặc dù đầu xuân vừa rồi, khu tây thành đã trải qua tu sửa, nhưng dù sao tấm gương năm trước vẫn còn nguyên, cho nên Đổng Phi không dám lơ là. Thậm chí vào lúc tuyết lớn nhất, y còn dẫn theo hai tiểu nhi tử suất lĩnh Cự Ma Sĩ, tự mình tới tuần tra tây thành, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đối với hành động này, bách tính Trường An cảm động đến rơi nước mắt.
Tuyết rơi từ buổi trưa đến sau giờ ngọ thì nhỏ dần đi. Đến khi chạng vạng thì tuyết lớn cũng dứt.
Đổng Phi như trút được gánh nặng, thở phào một cái, dẫn theo tùy tùng quay lại phủ. Thế nhưng vừa đi qua Ẩm Mã hà thì đã thấy Dương Đạo đang vội vã tới.
- Dương đại nhân, ngài đây là...
Dương Đạo bước vội lên hành lễ, sau đó khẽ nói:
- Đại đô đốc, lần này Đạo... tới là tìm riêng đại đô đốc.
- Tìm ta? Có chuyện gì sao?
Thật ra Đổng Phi có ấn tượng không tốt lắm với phụ thân của Dương Đạo. Đương nhiên Dương Tự đối với Đổng Phi cũng không hề hòa nhã. Dù sao hai người thuộc về hai chiến tuyến khác nhau, bất đồng là rất lớn. Nhưng bỏ qua việc này, thì Đổng Phi cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn với Dương Tự, thậm chí y còn cảm thấy kính nể. Mà Dương Tự với Thái Diễm xưa nay vẫn rất thân thiết.
Về phần Dương Đạo, ấn tượng của Đổng Phi về hắn rất tốt.
Nghe Dương Đạo tới chỉ để tìm mình, Đổng Phi không khỏi có chút kì quái.
Dương Đạo hành lễ xong nói:
- Kì thật, kì thật là phụ thân muốn tìm đại đô đốc, mệnh Đạo tới đây mời.
Từ khi nhập đông Dương Tự đã ngã bệnh.
Không rõ là vì nguyên nhân gì, nhưng bệnh tình rất nghiêm trọng, rất lâu vẫn chưa vào triều.
Chuyện này Đổng Phi cũng biết, chỉ là y không nghĩ ra Dương Tự tìm y lần này là để làm gì?
Có điều dù thế nào thì đó cũng là tiền bối.
Dù bất đồng giữa hai người có lớn, nhưng Dương Tự rất chiếu cố đến Thái Diễm cũng như hài tử của y. Chỉ cần như vậy thì Đổng Phi đã không thể từ chối, huống chi Dương Tự còn cùng bối phận với Thái Ung, cũng nên được kính trọng.
- A, nếu là thái phó mời Phi sao dám chậm trễ. Vừa lúc việc bên người cũng tạm ổn, ta sẽ theo Dương đại nhân tới thăm lão thái phó.
Nói rồi Đổng Phi sóng vai cùng Dương Đạo đi.
Hai người Thuần Vu Đạo, Ô Diên đi phía sau Đổng Phi, Đổng Sóc cùng Đổng Hựu cũng đều xuống ngựa, đi theo tới phủ thái phó.
Dọc theo đường đi cũng không ai nói câu nào.
Dương Đạo nhìn qua có tâm sự, còn Đổng Phi thì đang suy đoán Dương Tự tìm y đến để làm gì?
- Dương đại nhân, thân thể lão thái phó thế nào rồi?
Sắc mặt Dương Đạo không quá tốt, khẽ lắc đầu:
- Không quá tốt... Kì thật bệnh của phụ thân không ở thân thể, mà là ở chỗ này.
Vừa nói vừa chỉ vào ngực, Đổng Phi cũng hiểu ý tứ của Dương Đạo.
Cũng không hỏi nữa, đoàn người dọc theo đại nhai rộng lớn, chẳng mấy chốc đã đến trước phủ Dương gia.
Thuần Vu Đạo và Ô Diên dẫn Cự Ma Sĩ chờ ngoài phủ. Còn Đổng Phi dẫn theo Đổng Sóc, Đổng Hựu theo Dương Đạo vào trong. Đại môn không đóng, tận cho đến khi Đổng Phi khuất dạng đại môn kia vẫn mở rộng. Tựa hồ muốn nói cho Đổng Phi biết: ta mời ngươi đến nhà ta không hề có ác ý.
Đổng Phi cũng không lưu ý chuyện này.
Trong Trường An thành, nhất cử nhất động của từng quan viên lớn nhỏ đều nằm trong khống chế của Giả Hủ, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Đi tới hậu viện, Dương Đạo dẫn Đổng Phi thẳng tới trước cửa phòng ngủ.
Lão thê của Dương Tự bước tới cúi chào Đổng Phi, khẽ nói:
- Lão gia đã dặn, một khi đại đô đốc tới thì để mình ngài đi vào. Còn con chờ ở cửa, cha nói có chuyện muốn nói riêng với đại đô đốc.
- Đại đô đốc, mời.
Đổng Phi cũng không nghi ngờ, cười gật đầu.
- Hai đứa chơi đùa trong sân, không được gây ồn ào nghe chưa?
- Dạ.
Đổng Sóc và Đổng Hựu không theo vào, có điều lão phu nhân lại cho người mang tới một chậu than, để hai người ngồi trước cửa.
Trong phòng toàn mùi dược vị.
Một thái y phục vụ bên cạnh, còn Dương Tự nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, nhìn qua không thấy chút sinh lực nào.
- Đại đô đốc tới rồi, xin thứ cho thân thể lão hủ có bệnh, không thể... Khụ khụ khụ...
Một trận ho khan khiến cho lão không thể nói hết lời. Đổng Phi vội vã tới đỡ lão nằm xuống.
- Lão thái phó, mau mau nằm xuống, có cái gì thì nằm nói là được rồi.
Nói rồi y ngẩng đầu nhìn về phía thái y kia, thái y là thủ hạ của Mã Chân, hắn cũng nhận ra Đổng Phi. Hắn hiểu ý của Đổng Phi nên khẽ lắc đầu, ý là: Đại đô đốc, bệnh của lão thái phó chỉ sợ không còn hi vọng.
Không ngờ lại nghiêm trọng như thế.
Đổng Phi biết bệnh Dương Tự rất nặng, nhưng không ngờ lại nặng đến như vậy.
Ánh mắt của Dương Tự cũng trở nên nhu hòa đi nhiều, có lẽ cũng không cần tính toán với một người bệnh nặng nữa.
Khoan đã...
Trong lòng Đổng Phi đột nhiên bất an.
Bệnh tình nguy kịch? Trong diễn nghĩa, Tư Mã Ý chẳng phải cũng dùng cách này? Liệu Dương Tự... Y nhìn thái y nhìn một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang mang. Lại lẳng lặng nhìn Dương Tự, muốn biết trong hồ lô của lão có thuốc gì.
Dương Tự xua tay, ý bảo thái y ra ngoài.
Sau đó kéo tay Đổng Phi, lão tiên sinh không nói gì, chỉ là chăm chú nhìn vào mắt Đổng Phi.
Đột nhiên lại cười:
- Đại đô đốc sợ lão hủ có âm mưu quỷ kế gì sao?
Có câu người già tinh ý.
Vài chục năm kinh nghiệm Đổng Phi không thể bằng được. Mặc dù là Đổng Phi cố gắng ẩn giấu, nhưng cũng không qua được mắt Dương Tự.
Đổng Phi trầm mặc một chút rồi nói:
- Lão thái phó, có cái gì thì ngài cứ nói thẳng đi.
- Ha ha, ngươi thay đổi quá rồi... Năm đó khi hai ta đối địch, ta chẳng bao giờ nghĩ tới lại có một ngày cùng làm việc với ngươi. Thật ra ở Trường An, mặc dù lão hủ đã đáp ứng Tây Hán vương, nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt... Thoáng cái đã năm trôi qua, việc năm đó vẫn như rõ ràng trước mắt.
Dương Tự cảm khái một trận, khiến cho Đổng Phi cũng không khỏi bồi hồi.
Lão nhân này thực ra là có ý gì?
- Hôm nay lão hủ mời đại đô đốc đến đây là có việc muốn nhờ.
- Lão thái phó cứ nói đừng ngại.
- Lão hủ cũng không biết có nên nói những lời này hay không. Thật ra lão hủ cũng biết đại đô đốc đã an bài hậu chiêu từ lâu...
Đổng Phi nghe vậy như lạc vào sương mù, chẳng hiểu ra sao, cho nên cũng không nói lời nào, yên lặng nghe Dương Tự nói hết.
- Khi ta nói những lời này đã là đi ngược với nguyên tắc của ta. Nhưng ta cũng biết thiên hạ trong tương lai chỉ sợ chính là thiên hạ của đại đô đốc... Tây Hán vương tuy đã trải qua rất nhiều tôi luyện, nhưng vẫn còn quá trẻ... Đại đô đốc, lão hủ trước khi ra đi muốn khẩn cầu đại đô đốc một việc. Nếu có một ngày... Ý ta là, nếu như thực sự có một ngày như vậy... Thì xin đại đô đốc nhớ lại tình cảm năm đó cùng chung hoạn nạn mà lưu lại cho Hán thất một huyết mạch.
Đổng Phi nhíu mày nhìn lão đầu, cảm giác kì lạ.
Cái này nghĩa là gì? Uỷ thác sao?
Có điều dường như không chỉ đơn giản là uỷ thác... Ta và Biện... Chẳng lẽ lão muốn nói, ta và Biện cuối cùng cũng có một ngày trở mặt thành thù sao?
- Lão thái phó sao lại nói vậy? Phi đôi khi lỗ mãng, nhưng chưa từng...
Dương Tự xua tay cắt lời Đổng Phi:
- Đại đô đốc, có một số việc không ai nói được rõ ràng. Nói bây giờ còn quá sớm, chưa hẳn đã là hay. Tây Hán vương lớn lên, đại đô đốc ngươi cũng đang không ngừng thay đổi, hà tất vội kết luận việc tương lai? Lão hủ chỉ nói tới một khả năng, mong rằng đại đô đốc ngài... đồng ý.
Lời này rất thú vị.
Đổng Phi nheo mắt lại, nhẹ xoa xoa hai gò má.
- Lão thái phó, mặc dù Phi không biết ngài có ý gì, nhưng Phi đảm bảo sẽ không làm hại Tây Hán vương.
Dương Tự như trút được gánh nặng, trong mắt toát ra vẻ vui mừng.
- Ta tin lời đại đô đốc.
Nói xong lại ho khan một trận, Đổng Phi bèn nâng lão dậy, vuốt lưng cho lão.
Một lát sau Dương Tự mới đỡ, khẽ nói:
- Chuyện thứ hai lão hủ muốn nhờ đại đô đốc đưa tiểu nhi tới Tây Vực.
- A?
- Tâm tư của tiểu nhi sao ta lại không biết? Nếu như không có ta, đại đô đốc nhất định sẽ trọng dụng nó đúng không?
Đổng Phi hơi do dự gật đầu.
Không sai, nếu như không phải vì quan hệ với Dương Tự, Đổng Phi nhất định sẽ trọng dụng Dương Đạo.
Bởi vì tài năng của Dương Đạo không phải bàn cãi. Lúc trước khi ở Sóc Phương, Từ Hoảng và Bàng Dục rất tán thưởng năng lực của Dương Đạo.
Dương Tự nở nụ cười, hai gò má khô gầy hồng hào lên một chút.
- Đa tạ đại đô đốc đã nói thẳng cho biết... Ha ha, kì thật ta cũng không muốn tiểu nhi làm đại quan gì. Tây Vực kia tuy là thiên hạ đại đô đốc đánh được, nhưng lão hủ cũng từng tham dự trong đó, chỉ là chưa bao giờ thật sự xuất lực... Ta hi vọng tiểu nhi có thể đảm nhiệm tiểu lại ở nơi đó, tạo phúc cho Tây Vực, coi như cũng thỏa tâm nguyện của ta.
Đổng Phi nghe vậy không khỏi do dự.
Tây Vực là căn cơ sở tại của Đổng Phi, Dương Tự nói vậy chẳng lẽ là muốn Dương thị gia tộc thần phục Đổng gia?
Nên biết Tây Vực có Lý Nho, Từ Vinh, Hoa Hùng, muốn làm mưa làm gió ở đó không hề dễ.
Trầm ngâm một lát, Đổng Phi mới gật đầu nói:
- Yêu cầu này của lão thái phó Phi sao có thể từ chối?
Nụ cười trên mặt Dương Tự càng thêm rạng rỡ.
- Như vậy tâm sự của lão hủ cuối cùng cũng được giải quyết.
- Lão thái phó...
Dương Tự nhắm hai mắt lại nằm ở trên giường. Phía sau nụ cười ẩn giấu khổ tâm bất đắc dĩ. Thực ra vì nguyên nhân gì lại khiến lão có quyết định như vậy? Đổng Phi không rõ... Nhưng Đổng Phi đoán việc này có liên quan đến bệnh của lão. Tâm tư của lão nhân gia đôi khi khiến người khác khó hiểu.
Ngồi lại một lúc sau Đổng Phi mới đứng dậy cáo từ.
Dương Tự cũng không nói gì nữa, chỉ là gật đầu với y.
Dương Đạo dẫn phụ tử Đổng Phi ra đại môn Dương phủ, sau đó thi lễ thật sâu mới xoay người vào trong.
Hai phụ tử này thật là thú vị. Đổng Phi lên ngựa, nhìn đại môn Dương phủ đang chậm rãi đóng lại.
Một trận gió đột nhiên thổi qua, Khí Tử Phong Đăng treo trước cửa phủ vụt sáng một chút rồi tắt ngấm.
Đổng Phi dẫn theo hai nhi tử trong vòng vây của Cự Ma Sĩ trở lại phủ đại đô đốc.
Từ xa đã thấy một con tây cực mã màu đen buộc ngoài cửa, đứng trong tuyết vô cùng thần tuấn.
Đổng Phi xuống ngựa, liền có gia nhân tiến đến.
- Ngựa này là của ai?
- Khởi bẩm lão gia, lúc chập tối có người từ Tây Vực đến... Dường như có chuyện gấp, đang ở trong đại sảnh chờ.
Người đến từ Tây Vực?
Đổng Phi cảm thấy rất kì quái, lúc này Tây Vực phái người tới đây là có chuyện gì?
Gần đây Tây Vực gió êm sóng lặng, sau khi Khang Cư bị diệt, An Tức bị chiếm lĩnh thì Tây Vực cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Giả Mục bề ngoài là bị lưu đày Tây Vực. Nhưng thực ra là tới Khang Cư nhậm chức thái thú Tây Lăng quận mới lập.
Đương nhiên việc thành lập Tây Lăng quận không có nhiều người biết. Cùng với việc phái Giả Mục, Đổng Phi cũng tiếp thu đề nghị của Trần Cung, mật lệnh hai người Cam Bôn, Trương Nhậm huấn luyện Sơn Địa quân, đi tới Võ Đô.
Ngoài những việc đó ra thì hình như cũng không còn chuyện gì khác...
Đổng Phi bước vào phủ môn, nhanh chóng tới phòng khách.
Trong phòng có một thanh niên ngồi ngay ngắn, dáng vẻ phong trần, nhìn qua dường như rất mệt mỏi. Đổng Phi nhận được người này, là Từ Chá con trai của Từ Vinh. Từ Chá tự Phương Chính, năm nay tuổi, hai năm trước hoàn thành Huyện học, hiện tại là biệt giá của Lý Nho, là một gia hỏa rất có năng lực... Ít nhất là có Lý Nho nghĩ như vậy.
- Phương Chính, sao ngươi lại tới đây? Tây Vực xảy ra chuyện gì?
Từ Chá nhìn thấy Đổng Phi liền bước lên trước hành lễ, nhưng Đổng Phi ngăn lại:
- Đều là người trong nhà, chớ có đa lễ.
- Đại đô đốc, tiểu tướng nhận mệnh Lâm Hương Đình hầu đến đây truyền tin.
- Nói.
- Lâm Hương Đình hầu nói đại đô đốc tức tốc về Hán An thành... Lão phu nhân, lão phu nhân bệnh tình nguy kịch rồi.
Đổng Phi đầu tiên là không kịp phản ứng, vô thức hỏi:
- Ai? Ngươi nói ai bệnh tình nguy kịch?
- Là lão phu nhân, lão phu nhân bệnh tình nguy kịch rồi.
Đổng Phi há hốc mồm đứng đơ tại chỗ, cả người như khúc gỗ ngây ngốc nhìn Từ Chá.
- Đại đô đốc, đại đô đốc...
- Nãi nãi, nãi nãi sao lại bệnh tình nguy kịch? Trong năm không phải nói lão nhân gia thân thể an khang sao?
Đầu óc Đổng Phi rối loạn, tay chân luống cuống khàn giọng hỏi. Nếu không phải đám người Thái Diễm nghe tin chạy tới, thì Từ Chá khéo bị y bóp chết.
- Lão phu nhân trong năm thân thể rất tốt, nhưng khi nhập thu thì trở nên... Một tháng trước Tây Vực tuyết lớn, lão phu nhân thoáng cái ngã bệnh, tuy có thần y cứu trị, thế nhưng... Lão phu nhân muốn gặp đại đô đốc.
- Người đâu, người đâu...
Đổng Phi dường như mất hồn, lớn tiếng gọi:
- Lập tức chuẩn bị ngựa, lập tức chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn về Tây Vực, ta muốn lập tức về Tây Vực gặp nãi nãi.