Uống rượu tới khi trời sắp sáng thì Tiểu Văn Cơ bỏ đi, đám Điển Mãn cũng về nghỉ.
Lữ Hiệt một mình ngồi ngây ra bên ao sen, rất lâu không thấy hắn động đậy, nhưng lời cao ngạo của Tiểu Văn Cơ làm hắn không biết dấu mặt vào đâu.
Ngẫm kỹ những việc cha làm, Lữ Hiệt thực sự không thấy có gì khiến hắn kiêu ngạo, hắn đứng bật dậy, nói lớn:
- Ta nhất định phải làm nên sự nghiệp.
Mắt lấp lánh, lúc này trong lòng Lữ Hiệt đã có quyết định.
Con người là loại động vật rất kỳ lạ, thường thì càng thông minh, càng dễ đi về hướng cực đoan, thậm chí từ cực đoan này sang cực đoan khác.
Lữ Hiệt vô cùng thông minh, nên cũng dễ đâm đầu vào một hướng, nghe xong những lời của Tiểu Văn Cơ, hắn dường như biến thành một người khác, trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đổng Phi thì không có nhiều thời gian chú ý tới Lữ Hiệt, y gửi một phong thư cho Lữ Bố, sau đó đem toàn bộ tinh lực đặt vào phương diện Tiên Ti, thậm chí có rất ít thời gian chuyện trò cùng Tiểu Văn Cơ.
Sắp tới tháng 7 rồi.
Trên thảo nguyên trâu ngựa đang béo, đây là thời tiết xuất binh tốt.
Quyết chiến cùng người Tiên Ti đã tới mức không thể trì hoãn, kéo dài mỗi ngày, tuy nói sẽ tạo thành phiền toái cho Tiên Ti, nhưng bản thân lại chẳng tiêu hao cực lớn hay sao?
Đổng Phi chẳng có thù hận gì với Tiên Ti, chỉ là năm xưa ra Sát hồ lệnh, định sắt kết nhân quả với Tiên Ti rồi, nay phải tính sổ một phen. Thêm nữa, người Tiên Ti ở phía bắc tái, thủy chung là sự uy hiếp.
Trong lòng Đổng Phi, Tiên Ti là một con ác hổ, đánh thôi, đánh sớm xong sớm, khỏi phải lúc nào cũng lo lắng đề phòng.
Đổng Phi quyết tâm một cái, binh mã bốn phương lập tức vận động, trong thành Sóc Phương tức thì trở nên náo nhiệt.
Có điều chuyện bận rộn này đã không liên quan gì tới Đổng Phi nữa, tự có đám Từ Hoảng, Hạ Tề xử lý mà Bàng Thống và Hoàng Tự cũng bị y đuổi khỏi phủ nha, với hai bọn họ mà nói cũng là một loại rèn luyện trưởng thành.
Đổng Phi ở chòi nghỉ hoa viên, chăm chú lau Trác Ngọc, không xa có tứ đại hộ vệ canh gác, Tiểu Văn Cơ ngồi trước mặt y, tròn mắt nhìn cha lau đao.
- Cha sắp đánh trận à?
Đổng Phi thu Trác Ngọc lại, rút Quỷ Khốc mâu ở bên cạnh ra, ngẩng đầu lên mỉm cười:
- Đánh xong trận này chúng ta có thể yên ổn một thời gian rồi.
Tiểu Văn Cơ sáng mắt:
- Con muốn cha đưa con đi du lãm Quan Trung, được không?
- Đương nhiên, đương nhiên là được ....
Đổng Phi nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra cái gì, ngó nghiêng xung quanh, lộ vẻ nghi hoặc.
- Cha tìm cái gì đấy?
- Không có gì ... Chỉ là thấy hôm nay yên tĩnh quá, hình như thiếu cái gì. Ồ, chú nhóc họ Lữ kia thường ngày lúc này dẫn bộ khúc tới diễn võ trường luyện võ, sao hôm nay không có động tĩnh gì?
Nhắc tới Lữ Hiệt, Đổng Tiết nhếch mép khinh thường:
- Cha, con không hiểu, sao cha tốt với tên tiểu tặc đó thế? Chẳng qua là tên nhóc con bị chiều hư.
Đổng Phi cười ha hả:
- Nữu Nữu, con mấy tuổi rồi, hình như còn ít tuổi hơn Lữ Hiệt mấy tuổi, sao gọi nó là nhóc con.
- Hắn vốn là đồ nhóc con chưa lớn.
Tiểu Văn Cơ nói xong đưa tay lấy một cây Quỷ Khốc mâu trong túi:
- Cha, có phải cha sợ phụ thân tên tiểu tặc không?
- Cha mà sợ à?
Đổng Phi lại cười:
- Năm xưa võ nghệ của cha còn chưa đại thành đã chẳng sợ Lữ ôn hầu, nay càng chẳng sợ. Chỉ là năm xưa Ôn hầu từng ở dưới trướng phụ thân, coi như là chiến hữu. Tính ra bộ hạ cũ của phụ thân chẳng còn lại mấy người, trừ ba người ở Tây Vực thì chỉ còn lại đám Ôn hầu thôi.
Điển Mãn đi tới giúp Đổng Phi nhận lấy túi Quỷ Khốc mâu.
- Liêu Đông Công Tôn Độ, Nhạc Lãng quận Phàn Trù, cùng U Châu mục Lữ Bố, tính kỹ chỉ còn ba bọn họ. Mà Công Tôn Độ và Phàn Trù hính như có xung đột, ta đánh vào Quan Trung, tới nay không ai viết thư tới. Đôi khi nghĩ tình người ấm lạnh thật đáng sợ, có điều ta vẫn trân trọng phần tình nghĩa này.
Đổng Phi đưa tay xoa đàu Tiểu Văn Cơ:
- Làm người không có tình nghĩa dù giỏi đến mấy cũng là cái xác biết đi.
- Vâng, con nhớ rồi.
- Thời gian nữa ta sẽ xuất chinh, con ngoan ngoãn ở lại đây, ta để lại Trần Mẫn và Kỹ kích sĩ bảo vệ con. Phải ngoan, không được phá phách, nếu ta biết con không nghe lời, trở về sẽ đánh đít.
- Cha này ...
Tiểu Văn Cơ đỏ mặt, rúc đầu vào lòng Đổng Phi làm nũng.
Hai cha con đang tình cảm thì có một người chạy tới, trong có vẻ rất vội vàng.
- Chủ công.
Người tới là Hoàng Tự, đi đến cung kính hành lễ:
- Từ đại nhân bảo thuộc hạ tới hỏi, người có truyền Cự ma lệnh xuống không?
- Cự ma lệnh?
Đổng Phi ngẩn người lắc đầu:
- Gần đây ta không truyền Cự ma lệnh gì cả, sao Từ đại nhân hỏi thế?
- Không có?
Hoàng Tự lấy làm lạ:
- Nhưng rạng sáng hôm nay Tiểu ôn hầu dẫn bộ khúc của hắn rời thành có cầm Cự ma lệnh. Hôm nay Từ đại nhân tới cửa thành kiểm tra ấn tín mới phát hiện ra Cự ma lệnh, nên bảo thuộc hạ tới hỏi.
- Lữ Hiệt đi rồi à?
Đổng Phi ngạc nhiên:
- Sao ta không biết? Ngươi lập tức mang hội chứa ấn tín tới đây.
Thì ra đại chiến ngày một gần, Sóc Phương bắt đầu giới nghiêm, muốn rời thành phải có ấn tín phủ nha hoặc Cự ma lệnh mới được.
Từ Hoảng làm việc vô cùng cẩn thận, mỗi ngày phát ra bao nhiêu ấn tín, tới tối đều thu lại, kết quả bất ngờ phát hiện ra có một cái Cự ma lệnh. Nói ra cũng không phải là chuyện lớn, Đổng Phi phái người rời thành cũng là rất bình thường, nhưng theo thói quen cũ, mỗi lần Đổng Phi phát ra một Cự ma lệnh nhất định sẽ phái người báo cho Từ Hoảng.
Thực tình Từ Hoảng cũng không để ý lắm, hắn phái người tới hỏi là vì tính cách cẩn thận thôi.
Nhưng Đổng Phi rất không vui, Lữ Hiệt muốn đi cũng không sao, rời nhà lâu nhớ là cũng là bình thường, nhưng thằng nhóc này vô lễ quá, đi mà không chào một tiếng làm người ta tức giận.
Ngưu Cương cầm hộp của Đổng Phi tới, mở ra xem đúng là thiếu một Cự ma lệnh, Đổng Phi rời nhà mang theo 12 cái, đặt cách nhau, nên liếc mắt nhìn một cái là biết.
- Đúng là tên tiểu tặc.
Tiểu Văn Cơ không nhịn được:
- Chúng ta khoản đãi hắn nhưng hắn không nói một câu đã đi, đúng là vô lễ.
Đổng Phi chau mày:
- Bỏ đi, hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi, Nữu Nữu đừng giận.
- Con chỉ thấy kẻ này thật kém cỏi.
Đổng Phi bảo Hoàng Tự:
- Ngươi về báo với Từ đại nhân, chuyện này ta biết rồi, không cần lo.
- Vâng.
Đổng Phi đúng là không để chuyện này trong lòng, Hoàng Tự đi rồi, y dẫn Tiểu Văn Cơ chuẩn bị đi chơi, sắp xuất chinh, tất nhiên phải ở bên con gái cho nhiều, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng vừa mới ra cửa thì thấy Hách Chiêu vội vàng chạy tới:
- Chủ công, vừa rồi gia nhân quét dọn nơi Tiểu ôn hầu ở, phát hiện một phong thư gửi cho người.
- Gửi cho ta à?
Đổng Phi ngạc nhiên cầm lấy thư xem qua, lòng vẫn lấy làm lạ, thằng nhóc đó làm trò gì vậy? Có sao nói trước mặt là được, lén bỏ đi còn viết thư làm gì?
Xem xong tức thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Làm bậy, càn rỡ.
Đổng Phi dậm chân tức tối:
- Thẳng nhóc con không biết trời cao đất dày, dám lớn mật làm càn như thế à?
- Cha, xảy ra chuyện gì?
- Nó dẫn 100 Phi Hùng vệ, chuẩn bị tập kích Tiên Ti vương trướng, đoạt vương kỳ, thằng nhóc này sao to gan như vậy? Học được chút võ nghệ thì quên hết mọi điều, không biết trời cao đát dày nữa à?
Đổng Phi nhớ lại, thời gian vừa rồi ở nhà nói chuyện về Tiên Ti, Lữ Hiệt luôn nghe rất chăm chú.
- Hách Chiêu, đi tìm Sĩ Nguyên, bảo hắn kiểm tra vật phẩm trong thư phòng.
Đổng Phi sợ rồi, thường ngày không đề phòng Lữ Hiệt, mặc hắn ra vào thư phòng, chẳng may thiếu cái gì thì thật đáng lo, Nữu Nữu nó đúng lắm, quả thực là tên tiểu tặc.
Người khác nói cái gì, hắn liền tin tưởng cái đó. Sau đó bị bắt, tuy nói quy thuận Lưu Biện, nhưng trong lòng thủy chung ôm địch ý với Đổng Phi. Mà địch ý này tới rất kỳ lạ. Rốt cuộc là ngứa mắt với Đổng Phi, hay bởi vì bại bởi Lữ Bố, mới xuất chiến đã bị bắt làm tù binh, trong lòng tức tối? Hừ, quả thật là nói không rõ.
Lúc trước, Hạ Hầu Lan thử mời chào Triệu Vân Điền Dự cho Hán Đế, nhưng không thành công.
Thời gian đó Hạ Hầu Lan có tức giận không? Nói thật thì hắn rất tức tối, nhưng hiện tại tỉ mỉ ngẫm lại, Triệu Vân và hắn từ nhỏ lớn lên với nhau, vì sao không đáp ứng yêu cầu của hắn? Điền Dự cũng là hiền tài một thời, nhưng vì sao vứt bỏ Hán Đế mà muốn theo Đổng Phi? Bị ép cho nóng nảy, thà lĩnh binh đến nơi đất cằn sỏi đá, cũng không muốn. . .
Có lẽ, ngay từ đầu ta đã sai lầm!
Từng cảnh tượng trước kia hiện lên trong đầu Hạ Hầu Lan.
Từ lúc đầu theo Lưu Biện, đến sau đó Lưu Biện tại An Định, tại Sóc Phương. . .
Mặc kệ Lưu Biện hay là Hà thái hậu, đều đối với Đổng Phi rất tốt.
Đầu mờ mịt, Hạ Hầu Lan mệt rã rời!
Đột nhiên nghe được tiếng là giết vang lên từ trong Bắc Mang sơn:
- Đừng buông tha Đổng tặc quân, đừng buông tha Hạ Hầu Lan!
Một đạo nhân mã đánh ra từ trong núi, người dẫn đầu mắt xanh râu tím, tay cầm bảo kiếm, chính là Tôn Quyền.
- Hạ Hầu Lan, Tôn mỗ đợi ở đây đã lâu!
Lúc này nhân mã của Hạ Hầu Lan sau khi trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi không những không khôi phục tinh thần, trái lại càng uể oải hơn. Ngay cả bản thân Hạ Hầu Lan sau khi ngồi một lát cũng cảm thấy toàn thân bủn rủn.
Cắn răng đứng dậy, nhưng chiến mã không biết đã chạy đi đâu.
Hạ Hầu Lan thấy Tôn Quyền lĩnh binh đánh tới, nhịn không được nhắm mắt lại, thầm la lên: Hôm nay, mạng ta xong rồi!
Hạ Hầu Lan cho rằng bản thân sẽ chết!
Trên thực tế, tình huống hiện tại cũng không cho phép hắn sinh ra tâm lý may mắn gì, nhưng khí khái quân nhân tuyệt đối không thể vứt bỏ.
Tại điểm này, ảnh hưởng của đám người Đổng Phi đối với Hạ Hầu Lan vẫn cực kỳ lớn.
Ở trước mặt thế tộc thủy chung bảo trì tôn nghiêm của mình, sĩ nhân cầu khí khái, vũ phu càng phải có khí khái, Hạ Hầu Lan không dám quên.
Cầm thương đứng dậy, Hạ Hầu Lan lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ, tặc nhân trước mắt, chỉ có tử chiến!
Tôn Quyền ghìm chiến mã, cười nói:
- Hạ Hầu Lan, ta kính ngươi là hán tử, chỉ là hôm nay ngươi tử chiến thế nào?
Hắn nói không sai, cái gọi là tử chiến chẳng qua là một câu nói đề thăng sĩ khí của Hạ Hầu Lan mà thôi.
Ai cũng rõ ràng, dưới tình huống như hiện tại, cái gọi là tử chiến, thực sự cũng chỉ có thể nói cho có thôi. Tôn Quyền cũng không muốn liều chết với Hạ Hầu Lan, tử thương là binh đinh nhà mình, có thể binh bất nhận huyết, tự nhiên là việc tốt nhất.
Một câu này làm cho sĩ khí vừa mới dâng lên của Hạ Hầu Lan thoáng cái xẹp xuống.
Hạ Hầu Lan rung trường thương:
- Tôn tặc, hãy bớt sàm ngôn đi, mỗ tử chiến thế nào, ngươi cứ xem đi.
Nói rồi muốn bộ chiến lao ra.
Cũng đúng lúc này, nghe một tiếng rống to:
- Hạ Hầu tướng quân không thể tử chiến, Vũ An Quốc ở đây, tặc nhân đừng chạy!
Một đội nhân mã đánh ra từ hậu phương của Tôn Quyền.
Đại tướng dẫn đầu hắc khôi hắc giáp, cưỡi Ô Truy Mã, tay kẹp một đôi Tấn thiết chùy, nhìn qua nặng trịch, sát khí bức nhân.
Tôn Quyền cũng không ngờ tới, ở chỗ này lại xuất hiện viện quân?
Giật mình, nhưng cũng không quá luống cuống, giơ kiếm chỉ huy nhân mã ngăn cản Vũ An Quốc và Hạ Hầu Lan hội hợp. Đồng thời, cũng phát động mãnh công phía Hạ Hầu Lan.
Nhưng vấn đề ở chỗ, sự xuất hiện đột nhiên của Vũ An Quốc khiến quân Quan Trung sĩ khí thấp thoáng cái hưng phấn lên.
Vũ An Quốc từ đâu đến?
Thì ra, sau khi hắn nhận được quân lệnh của Đổng Phi, lập tức cùng Bùi Nguyên Thiệu đến đây truyền tin từ Mạnh Tân vượt qua Hà Thủy (sông Hoàng Hà).
Trước đó Mạnh Tân bị Hạ Hầu Lan đánh hạ, để lại thủ quân.
Khi Vũ An Quốc đến Mạnh Tân phát hiện phụ cận Lạc Dương có bóng dáng của Tào quân. Hắn một mặt phái người truyền tin đến Hà Nội, một mặt tăng cường phòng ngự ở Mạnh Tân, đồng thời mời Bùi Nguyên Thiệu đóng ở Cốc Thành.
Bản thân Vũ An Quốc dẫn dắt tinh kỵ từ Bình Âm đánh thẳng tới Bắc Mang sơn, nỗ lực cứu viện Hạ Hầu Lan.
Nhưng không nghĩ tới, vẫn còn hơi chậm. . .
Tại một khắc mưa to tầm tã trút xuống kinh triệu, Vũ An Quốc biết là bộ binh mã của Hạ Hầu Lan rất có khả năng gặp chuyện không may.
Lui thủ Lạc Dương?
Lẽ nào phải trơ mắt nhìn hữu quân bị tiêu diệt? Mặc kệ Hạ Hầu Lan là người thế nào, chủ công nói, muốn cứu hắn!
Vũ An Quốc vung song chùy, trong loạn quân tung hoành ngang dọc, dũng mãnh vô địch.
Đại chuỳ đó hơn ở chỗ thế lớn lực trầm, mượn ưu thế của chiến mã, một đường xung phong, không một người có thể ngăn cản hắn.
Ưu thế của quân Đông Ngô là ở vùng núi và trên nước, muốn lấy bộ tốt đối kháng kỵ quân thì có vẻ hơi mỏng manh.
Tuy nhiên họ nhiều người, sĩ khí cũng tăng cao. Vũ An Quốc lặn lội đường xa, bộ khúc cũng phần lớn rất mệt mỏi.
- Hạ Hầu tướng quân, nhanh lên ngựa!
Vũ An Quốc đánh ra một đường máu, sai tùy túng dắt qua một con chiến mã:
- Ta sẽ đoạn hậu, nhanh lúi đến Cốc Thành.
- Võ An tướng quân, đa tạ. . .
Vũ An Quốc trừng mắt:
- Đừng lo nói nhảm, lão tử cũng không muốn cứu ngươi. Chỉ là đại đô đốc có lệnh, không thể không theo.
Hạ Hầu Lan nghe thế cảm thấy rất xấu hổ.
Có điều tại thời khắc nguy cấp thế này, hắn cũng bất chấp khách khí cái gì, liền xoay người lên ngựa, dẫn binh mã lui về hướng Lạc Dương.
Nhưng chạy không được bao xa thì thấy phía trước có một đội nhân mã đánh tới.
Trên đại kỳ thêu một chữ "Lưu" to như cái đấu, chính là quân Lưu Bị từ Tân Thành đánh tới.
Hai viên đại tướng dẫn đầu tất cả đều Bạch Mã ngân giáp, sử một cây Đại Khảm đao.
Chính là hai nghĩa tử Quan Vũ thu nhận tại Nhữ Nam, một người tên là Quan Bình, một người khác tên là Quan Ninh. Quan Bình Quan Ninh này vốn là người Nhữ Nam, theo cha mình hiệu lực dưới trướng Lưu Bị, lại được Quan Vũ coi trọng, liền giữ lại bên người.
Lần này mặc dù Lưu Bị mang bao nhiêu quan tướng, nhưng mỗi người xuất thủ bất phàm.
Hậu quân Lưu Toàn, trung quân Cao Sủng, cùng với hai huynh đệ Quan Ninh Quan Bình này, đều dũng mãnh hơn người.
Hạ Hầu Lan hiện giờ người kiệt sức, ngựa hết hơi, vừa thấy binh mã của Lưu Bị hùng hổ xông qua, sao dám ứng chiến.
Hắn thúc ngựa dẫn người chạy trở lại:
- Võ An tướng quân, đường tới Lạc Dương đã bị ngăn chặn, chỉ sợ không thể lui lại.
Vũ An Quốc vung chùy đập ngã một Viên tướng, lớn tiếng quát:
- Lui về hướng huyện Bình (nay là phía tây bắc Yển Sư Hà Nam), lui về huyện Bình!
Huyện Bình này tiếp giáp Hà Thủy, đối diện với Bắc Mang sơn.
Trong lòng Vũ An Quốc biết Lạc Dương dữ nhiều lành ít, đường lui tới Bình Âm chỉ sợ cũng đã bị Tào quân chiếm lĩnh rồi. Chỉ cần có thể đến huyện Bình, dựa vào địa thế hiểm yếu cùng tường thành kiên cố, nói không chừng có thể chống đỡ một chút. Từ Thứ đã điều động nhân mã tại Hà Nội đến kinh triệu trợ giúp, chủ công cũng đã vượt qua Ngũ Xã tân, hiện giờ có lẽ đang chạy tới bên này.
Cho nên, chỉ cần có thể kiên trì, sẽ có hi vọng.
Mà huyện Bình cũng trở thành hy vọng hiện giờ của Vũ An Quốc. . .
Cùng Hạ Hầu Lan một trái một phải múa chùy rung thương, cố gắng mở một đường máu ở trong loạn quân.
Vũ An Quốc cả người là máu, cũng phân không rõ là máu bị thương chảy ra, hay là máu của Tào quân bị hắn giết chết. Gương mặt đen thui hiện giờ đặc biệt dữ tợn. Đại chuỳ mang theo tiếng gió đập phang mãnh liệt.
Mà đại thương trong tay Hạ Hầu Lan cũng biến ảo ra điểm điểm hàn quang, sát pháp dũng mãnh dị thường.
Võ nghệ của Hạ Hầu Lan nói thật thì không phải rất kém cỏi, mặc dù chưa từng được chân truyền của Đồng Uyên nhưng trải qua khổ luyện nhiều năm cũng đã lĩnh ngộ ra sự ảo diệu của cử trọng nhược khinh. Chỉ là hắn cùng Triệu Vân có chút bất đồng, sau đại chiến Hổ Lao quan, Triệu Vân đã trải qua vô số lần đánh giết hung hiểm, trưởng thành từng bước trong đánh trận, kinh nghiệm rất phong phú.
Nhưng Hạ Hầu Lan lại có vẻ xa rời thực tế.
Sau khi bị Lữ Bố bắt làm tù binh, hầu như chưa từng ra chiến trường. Mặc dù trước đó tại Lâm Kinh phát sinh biến cố, đám người Điển Vi đã ôm toàn bộ công việc. Phần lớn thời gian Hạ Hầu Lan cũng chỉ ở bên cạnh quan khán, không thể ra trận chém giết.
Dù sao, trách nhiệm chủ yếu của hắn là bảo vệ Lưu Biện.
Hiện nay ở trong tuyệt cảnh, Hạ Hầu Lan cũng bạo phát ra khí khái hung hãn trước nay chưa có. Đại thương giống như cự mãng xuất kích, lấy đi vô số tính mệnh. Khác biệt với thương pháp của Triệu Vân, thương pháp của Hạ Hầu Lan cơ biến cũng không nhiều. Bởi vì thông thường là đám người Điển Vi chém giết, cho nên thương pháp của hắn cũng lấy cương mãnh là chủ, không kém hơn song chùy của Vũ An Quốc chút nào.
Có câu là một tướng liều mạng, vạn phu chớ địch.
Hạ Hầu Lan và Vũ An Quốc như hai con hổ điên, dẫn theo binh mã xuyên thủng nhân mã của Tôn Quyền, bỏ chạy về hướng huyện Bình. Mà lúc này Quan Ninh Quan Bình cũng đã đuổi tới, Công Tôn Khang cũng dẫn dắt nhân mã giết đến.
Hợp binh với Tôn Quyền, lần thứ hai truy kích qua.
Sau khi Vũ An Quốc Hạ Hầu Lan vòng qua Bắc Mang sơn, chạy dọc theo phía tây Hà Thủy.
Tuy nhiên trải qua tràng chiếm giết lúc trước, binh mã của hai người đều có tổn thất. May mà ở trên đường cũng gom thêm không ít binh mã.
Lúc này đã qua canh hai!
Bầu trời đổ mưa phùn lất phất. . .
Hai người dẫn theo tàn binh bại tướng đã thấy được tường thành của huyện Bình, lại nghe được từ phía sau tường thành truyền tới tiếng kèn. Một đạo nhân mã từ trong thành đánh ra.
Viên đại tướng dẫn đầu ngọc diện mỹ nhiêm, dưới ngựa cao bảy xích bảy tấc, tay nắm một cây Nguyệt Nha kích, uy phong lẫm lẫm.
- Hạ Hầu tướng quân, Thái Sử Từ phụng mệnh thừa tướng, đợi ở đây đã lâu!
- A!
Hạ Hầu Lan và Vũ An Quốc nghe thế không khỏi lấy làm kinh hãi.
Đừng thấy Hạ Hầu Lan không thèm nhìn chiến sự bên ngoài, nhưng cũng biết trong doanh trại Tào Tháo có một viên tướng tên là Thái Sử Từ.
Mà Vũ An Quốc từng là hộ vệ của Đổng Phi, bình thường nghe Đổng Phi nhắc tới cái tên Thái Sử Từ.
Cũng khó trách, Thái Sử Từ này ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa coi như là nhân vật khó lường. Đổng Phi có ấn tượng rất sâu sắc với hắn.
Theo Vũ An Quốc thấy, người có thể được Đổng Phi để ý đến đều không thường.
Thái Sử Từ cười nói:
- Hạ Hầu tướng quân, nếu như ngươi nguyện ý xuống ngựa đầu hàng. Thái Sử Từ có thể bảo đảm, nhất định không tổn thương tính mệnh của ngươi.
- Võ An tướng quân, hiện giờ nên làm sao đây?
Hạ Hầu Lan tinh thông binh pháp, nhưng trên trận chiến này thật sự phải nghe ý kiến của Vũ An Quốc.
Vũ An Quốc nhỏ nhẹ nói:
- Trên đường đi lúc trước có một gò núi nhỏ, dựa vào Hà Thủy. . . Chúng ta lui lên núi, tìm cách chu toàn với tặc quân. Ta phỏng chừng, chậm nhất là đến chính ngọ, đại đô đốc và mọi người nhất định sẽ hoàn kích tương ứng.
- Cứ theo Võ An tướng quân nói đi!
Hạ Hầu Lan cắn răng một cái:
- Ngươi dẫn quân quay đầu lại, ta cầm chân tên này!
Nói rồi hắn dục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát:
- Phản tặc đừng vội hồ ngôn loạn ngữ. Hạ Hầu Lan há có thể đầu hàng Tào tặc.
Bên kia, Vũ An Quốc đã mệnh lệnh sĩ tốt quay lại men theo đường cũ.
Thái Sử Từ cũng không phải kẻ ngu, vừa nhìn tình hình này đã đoán được tính toán của Vũ An Quốc và Hạ Hầu Lan, liền nhảy mã dương kích, lao tới Hạ Hầu Lan. Hạ Hầu Lan và Vũ An Quốc vừa đánh vừa lui, một lát sau cũng đi tới dưới gò núi.
- Hạ Hầu tướng quân nhanh lên núi, ta ngăn binh địch!
Vũ An Quốc huy vũ song chùy, ra sức chém giết. Mà Hạ Hầu Lan cũng hoảng loạn chỉ huy sĩ tốt leo lên gò núi. . .
Quan Ninh và Quan Bình đánh tới, cuốn lấy Vũ An Quốc. Thái Sử Từ từ xa nhìn thoáng qua, nhịn không được hỏi:
- Đây là ai?
Tôn Quyền nói:
- Tên đen đen đó là Vũ An Quốc, là thân tín của Đổng tặc!
- Vậy thì xem ta lấy mạng của hắn!
Nói rồi Thái Sử Từ dục ngựa chạy tới, véo cung cài tên, nhắm ngay Vũ An Quốc một tiễn.
Nói đến thì võ nghệ của Vũ An Quốc rất cao. Quan Ninh Quan Bình đơn đả độc đấu thì ai cũng không phải đối thủ của Vũ An Quốc. Nhưng hai người liên thủ, Vũ An Quốc có phần không đỡ được. Một tiễn của Thái Sử Từ trúng ngay vai Vũ An Quốc. Vũ An Quốc hét lên một tiếng, tay liền chậm lại. . . Quan Ninh thuận thế một đao đẩy ngang tới, xẹt qua ngực Vũ An Quốc.
Đại đao rạch nát khôi giáp của Vũ An Quốc, rạch ra một vết thương lớn ở bụng.
Ruột theo vết thương chảy ra. . .
Hạ Hầu Lan thấy vậy trợn mắt, dục ngựa lao thẳng tới Quan Ninh.
Nhưng lại bị Thái Sử Từ ngăn cản!
Khá lắm Vũ An Quốc, bản thân bị trọng thương vẫn rất hung hãn. Thấy hắn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, lấy tay bỏ ruột lại vào bụng, múa song chùy lao tới Quan Ninh và Quan Bình, lớn tiếng quát:
- Tiểu tặc nhát chết, chỉ dám đánh lén gia gia nhà ngươi hả?
Chỉ phần dũng mãnh này đã khiến trên dưới Tào quân không người dám lên tiếng.
Nhưng bị thương, chung quy là bị thương!
Vũ An Quốc vốn không phải đối thủ của nhị Quan, dựa vào một luồng dũng khí mà chu toàn với hai người, dần dần không gắng nổi.
Mà Hạ Hầu Lan cũng đánh không lại Thái Sử Từ, trên người vết thương chồng chất.
Tôn Quyền quan chiến hít một hơi lạnh, nhỏ nhẹ nói:
- Ta vốn tưởng rằng Giang Đông xuất liệt sĩ. Không ngờ dưới trướng Đổng tặc cũng có tráng sĩ cương liệt như vậy. Nếu như bộ khúc của Đổng tặc mỗi người đều như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ phải nguy hiểm.
Công Tôn Khang nhíu mày, khẽ gật đầu.
Hắn vừa muốn lên tiếng, đột nhiên nghe được một tiếng rống như sấm, nổ vang trong trời đêm.
Tiếng rống này khiến sông Hà Thủy ngừng chảy, khiến thiên địa cũng biến sắc theo.
- Đổng Phi ở đây, kẻ ngăn cản ta phải chết!
Theo một tiếng gầm như cự lôi này, trận thế của Tào quân nhất thời đại loạn. Thấy hai viên đại tướng suất lĩnh thiết kỵ giống như trời giáng, đánh ra từ hậu phương Tào quân. Đại tướng dẫn đầu tay vũ song chùy, chùy mang theo phong lôi, một đường như theo gió vượt sóng giết tới. Mà tướng phía sau y song nhận chiến phủ cán dài như máy xay gió, thật giống như bánh xe quay. Tào quân Tào tướng đụng là chết, chạm là vọng. thiết kỵ phía sau tất cả đều là đoản nỗ bằng cương thiết, dũng mãnh vô địch.