Đây không chỉ là điều Cố Ung biết, mà rất nhiều người bao gồm Quân Khâu Kiệm cũng muốn biết.
Quân Khâu là thế gia, theo quy củ, gia tộc do trưởng tử kế thừa, đương nhiên trưởng tử này còn phải do chính thê sinh ra, không may Quân Khâu Kiệm là con thứ, lại là con tiểu thiếp. Nói cách khác từ khi sinh ra hắn định sẵn hoặc phụ thuộc gia tộc, hoặc tự lập.
Quân Khâu Hưng không phải nhân vật đơn giản.
Trong thời kỳ Hoàn Đế, Linh Đế phong vân biến ảo, bão tố bập bùng, bảo toàn gia tộc không suy vong. Nghe có vẻ chẳng có gì to tát lắm, nhưng nghĩ kỹ xem, trong thời hai vị đại đế này đã xảy ra chuyện gì?
Đảng cấm, loạn Hoàng Cân.
Vô số vọng tộc phương bắc bị tiêu diệt, Quân Khâu tộc vẫn đứng vững, xem như đáng nể rồi.
Khi Lý Nho tiếp nhận Ám bộ đã có liên hệ với Quân Khâu Hưng.
Cùng với việc Đổng Phi không suy xụp theo Đổng Trác mà lớn mạnh ở Tây Vực, Quân Khâu Hưng đã cảm giác được, sớm muộn cũng có một ngày đánh ra ngoài Tây Vực, tọa trấn Quan Trung.
Thế gia không giống người thường, bọn họ trung với gia tộc trước rồi mới trung với triều đình. Chuyện gì có lợi với gia tộc nhất là bọn họ quyết định tương ứng. Quân Khâu Kiệm biết Đổng Phi bị thế tộc Quan Đông chỉ trích, nhưng Quân Khâu tộc xuất thân võ nhân, sao thèm để ý.
Nếu như thứ tử Quân Khâu Kiệm đã không thể kế thừa tổ nghiệp, vậy hãy để hắn sáng tạo sự nghiệp mới. Thế tộc không phải toàn hạng ngu đần vô dụng, đa phần bọn họ nhìn xa hơn, thấu triệt hơn người thường nhiều.
Khi ấy Quân Khâu Kiệm chưa nhược quan, vì thế lấy cớ cầu học, Quân Khâu Hưng bí mật đưa hắn tới thành Hán An, làm môn hạ Thái học sĩ Lưu Hồng.
Luận bối phận Lưu Hồng là thúc công của Tây Hán vương, luận học thức ông ta bác cổ thông kim, càng là lão sư trên danh nghĩa của Đổng Phi.
Chỉ từ điểm này mà nói, trên người Quân Khâu Kiệm đã đóng dấu Đổng hệ.
Sau đó Quân Khâu Kiệm về nhà luôn phụ trách liên hệ với hai nhà Trương Tô. Vì sao bọn họ có liên quan tới Đổng Phi, Lý Nho ngay từ khi trải lưới ở Ký Châu đã chú ý tới Chân Thị, có điều gia tộc này quá phức tạp.
Về sau Lý Nho nghe ngóng được Trương Thế Bình và Tô Song, bối cảnh bình thường, càng phù hợp với yêu cầu của Đổng Phi. Khi Lý Nho phái người bí mật liên hệ với Tô Trương, bọn họ choáng váng, cái bánh từ trên trời rơi xuống này tuy có nguy hiểm, song nếu thành công, lợi ích thu được sẽ không sao tưởng tượng được.
Nếu nói thương nhân bội phục nhất là ai thì không phải Chu công, tổ tông thương nhân, không phải Tử cống môn hạ thánh nhân. Ai kinh doanh tốt nhất, Lữ Bất Vi "kỳ hóa khả cư", nên hai người liền đồng ý lời mời của Lý Nho.
*** Kỳ hóa khả cư: Hàng lạ mang tới lợi nhuận lớn, ám c hỉ đầu cơ tích trữ của Lữ Bất Vi vào Dị nhân.
Vào tháng 7, sau khi Đổng Phi xảy ra chuyện, tin tức mau chóng đưa tới Trường An, không lâu sau bọn họ được tin về Đổng Phi. Người tới Trường An đưa tin là Ô Diên.
Ô Diên không phải người Hán, lại tinh thông tiếng Tiên Ti, nên dễ dàng xuyên qua tái ngoại, tới Sóc Phương, dùng phương thức bí mật báo tin của Đổng Phi về Trường An.
Tình thế của Đổng Phi không tốt, trận chiến ở tái ngoại, Quách Viên bị chết, Đổng Phi trúng tên, Nguyên Nhung sĩ tử thương thảm trọng, chỉ còn hơn 80 người.
Đời này cho dù là lúc khốn khó nhất, Đổng Phi cũng chưa bao giờ thua thiệt như vậy, sau khi vào Vân Trung, y lẩn trốn trong núi, không dám tùy tiện ra mặt. Vừa phái Ô Diên đi báo tin, vừa ngầm quan sát thế cục Quan Trung, đợi Trường An cứu viện.
Phương diện Trường An sau khi có tin Đổng Phi lập tức phái Quân Khâu Kiệm tới Trung Sơn, bọn họ cần vận dụng quan hệ với Tô, Trương đón Đổng Phi tới Hà Đông.
Khi Quân Khâu Kiệm tới Trung Sơn, hai vị trưởng bối Tô Trương đã ra tái ngoại, nên Quân Khâu Kiệm ở lại Trung Sơn, còn một nhóm nhân mã khác là 300 Kỹ kích sĩ do Đổng Thiết cầm đầu, được người Tô gia dẫn đi liên hệ với Tô Song.
- Cố tiên sinh đừng lo, có Viện Dung đại ca ra tay, chủ công nhất định không có vấn đề gì.
An ủi Cố Ung một câu xong, Quân Khâu Kiệm nói với hai người Tô Trương:
- Hai vị ca ca, tuy lời Chân gia nói là sự thực, nhưng chúng ta cần cẩn thận, phái người giám thị bọn họ, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng. Nếu đệ đoán không sai, một hai ngày nữa chủ công sẽ tới nơi.
Tô Du, Trương Tuân liền lĩnh mệnh rời đi. Bí mật đã vén lên thì không cần che dấu gì nữa, từ địa vị mà nói, Tô Trương thuộc chỉ huy của Quân Khâu Kiệm, bọn họ tất nhiên phải nghe theo lệnh Quân Khâu Kiệm.
Lúc này Cố Ung cung bỏ trái tim vào lồng ngực, từ hành động của tiểu sư đệ mà xét, thì trong lòng đệ ấy vẫn có sư huynh là ta đây.
Có điều ... Cố Ung nhớ ra một việc, hỏi:
- Quân Khâu công tử, không biết Trường An ra sao rồi?
Quân Khâu Kiệm mỉm cười:
- Trường An tuy loạn, nhưng vẫn nằm trong lòng bàn tay.
******************
Tháng 11, chiến sự tái ngoại day dưa ba tháng cuối cùng kết thúc khi Hạ Tề không ngừng điều Khất Hoạt quân tới. Trận chiến này có thể nói Khất Hoạt quân độc lập hoàn thành, Khuyết Cư đại bại, địch chết hơn ba vạn, bắt sống 10 vạn.
Theo quy củ 10 vạn tù binh này sống trong quân, nhưng lần này Hà Tề giơ đồ đao, chém rụng 13 vạn cái đầu, máu nhuộm đỏ thảo nguyên, Hạ Tề liền có danh xưng Hạ Diêm Vương, thành ác mộng của người Tiên Ti.
Chỉ có điều Khất Hoạt Quân tuy giành toàn thắng, nhưng tổn thất nặng nề, không còn sức lực tấn công Đạn Hãn Sơn nữa.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chiến tranh còn chưa kết thúc..
Khuất Hoạt quân trưng binh ở tái ngoại vẫn tạo thành uy hiếp cực lớn cho U Châu và Tịnh Châu.
Tuyết rơi ào ào, phủ trắng thành Trường An.
Năm nay tuyết cực lớn, ở vùng cá biệt tạo thành tai họa không nhỏ, đặc biệt Quan Trung chiến sự không ngừng, thêm vào nạn dân đổ vào, 800 dặm Tần Xuyên không ngờ xuất hiện thiếu lương dẫn tới hỗn loạn.
Ngày 11 tháng 11, Dương Thành, Phiên Tu Khẩu, Lũng Huyện và Hồi thành xuất hiện bạo động, mà đó là những chỗ Hán An quân yếu nhất, Trần Đào bất đắc dĩ phải dẫn Đạp Bạch quân đi bình loạn.
Phía đông nam thành Trường An là Phúc Áng môn.
Nếu như nói Trường An là một đại trạch viện, như vậy có bốn đại nghi môn, các cổng thành khác chỉ là phụ, không đáng nói tới.
Có điều hiện lại có một nhân vật lớn ở trong Phúc Áng môn.
Trường An lệnh Tang Hồng, nếu nói quan chức thì cũng không phải có gì hiển hách, nay Trương An là vương đô, lại là nơi Đổng Phi lập phủ, quan lớn quan nhỏ nhiều như lông trâu.
Nhưng Tang Hồng lại khác, hắn là ti nghi năm xưa chư hầu liên minh phạt Đổng, là danh sĩ vang danh thiên hạ.
Đổng Phi từng khen tặng hắn là "khí tiết tráng sĩ", tuy bắt hắn nhưng không giết, mà đầy tới Tây Vực. Đồng thời cho hắn một đề mục: Làm sao để sĩ tử và võ nhân chung sống hòa bình.
Chớp mắt một cái đã sắp 12 năm.
Ngày hôm đó trời lạnh căm, đêm càng lạnh, một đêm đông giá rét như thế, còn chuyện gì sung sướng hơn ôm mỹ nhân mà ngủ, Tang Hồng cũng đang ôm mỹ nhân thật, nàng không chỉ đẹp mà còn tươi non mọng nước, trẻ đáng tuổi con hắn, hầu hạ chu đáo, Tang Hồng cực độ hài lòng.
Có điều vậy mà có kẻ phá đám, đêm hôm khuya khoắt có người tới bái phỏng, Tang Hồng bực mình lắm hắn vốn không định gặp nhưng nghe tên hai người khách đó thì không khỏi giật mình, trong lòng mang một dự cảm không lành.
Trời đã tối!
Đối với Lưu Bị thì ngày này không thể nghi ngờ là sinh mệnh của hắn, một ngày dài nhất. . . Đúng vậy, dài dằng dặc.
Xuất phát vào giờ Thìn, hành quân cấp tốc đồng thời cũng mật thiết quan tâm đến các loại biến hóa của kinh triệu.
Nói thật thì một ngày này cũng không khiến tâm tình người khác thoải mái. Dọc theo đường đi, Lưu Bị không nhận được tin tức tốt gì, hơn nữa nhìn từ toàn bộ dấu hiệu, liên quân bại lui tại khu vực Lạc Dương, chẳng qua cũng chỉ là sớm muộn.
vạn đại quân. . .Cứ xong như thế sao?
Tuyển Phong quân đột phá lạch trời Hoàng Hà, từ Bình Âm, huyện Bình một đường mãnh công đại doanh của Hạ Hầu Uyên từ Bắc Mang tới Lạc Dương.
Hạ Hầu Uyên dựa vào Bắc Mang tử thủ không ra, dựa vào địa hình và địa thế dây dưa với Trương Cáp.
Nhìn từ hiện tại, cục diện giống như là tám lạng nửa cân, nhưng Lưu Bị lại rất rõ ràng, đây là một chiến dịch từ khi bắt đầu đã định trước là thất bại.
- Thiệu Tiên, cũng không phải ta không có lòng tin với Hạ Hầu tướng quân. . . Tam quan làm phản, đã cắt đứt đường vận lương của chúng ta. Dựa theo nghị định trước đó, trong đại doanh chỉ còn lại lương thực cho ba ngày. Lạc Dương đỡ hơn, có lương thảo ngày. Nhưng cho dù cầm cự qua ngày thì có thể làm được gì? Tam quan không đoạt lại, liên quân sớm muộn cũng sẽ rơi vào đại bại.
Trên đường hành quân Lưu Bị lo lắng nói chuyện với Cao Sủng.
Tư Mã Ý bị giết, Lưu Toàn hạ lạc không rõ. Lại thêm trước kia Quan Ninh Quan Bình chết trận, bên người Lưu Bị chỉ còn lại Cao Sủng. Có lẽ trong chém giết Cao Sủng hơn xa với Lưu Bị, nhưng nếu như luận nắm giữ thời cuộc, hắn còn kém nhiều lắm.
Cao Sủng nói:
- Chủ công cũng không cần nản lòng như vậy, chúng ta chỉ cần chiếm được Huỳnh Dương, bên Tào thừa tướng. . .
Lưu Bị nhịn không được nở nụ cười:
- Thiệu Tiên, ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Hôm giờ Tào A Man tự thân khó bảo toàn, Viên Thiệu muốn đoạt Thanh Châu, Đổng tặc đánh kinh triệu, hắn giải quyết còn khó. Cho dù chúng ta chiếm được Yển Sư, nhưng tam quan không ở trong tay chúng ta, cũng chỉ có thể dựa vào Hứa Xương Tân Trịnh. Đường vận lương trải qua Huỳnh Dương Yển Sư hao tài tốn của không nói, này đường xá cũng không an ổn. . . Theo ta thấy, Tào A Man sớm muộn sẽ thỏa hiệp với Đổng tặc, chúng ta nhất định phải có tính toán trước.
Cao Sủng liên tục gật đầu, cũng có phần tán thành đối với những phân tích của Lưu Bị.
Đúng vậy, nhất định phải có tính toán trước. Cái gọi là liên quân, chẳng qua là một tòa thành trên bờ cát, căn cơ không vững chắc. Nói không chắc lúc nào tòa thành này sẽ sụp xuống, mà kết quả cuối cùng nhất định đáng sợ.
Chư hầu hội minh, nghe qua cũng rất hoành tráng, nhưng cho dù là người không có cảm giác với chính trị như Cao Sủng cũng biết, liên minh này không đáng tin một chút nào.
Một khi như lời Lưu Bị đã nói, Tào Tháo quyết định nghị hòa với Đổng Phi, trong đó không thể thiếu quân cờ làm vật hi sinh.
Ai sẽ bị làm quân thí?
Sợ là chưa đến cuối cùng, ai cũng không thể nói rõ.
Lưu Bị và Cao Sủng cũng không nói gì nữa, dọc theo đường đi tâm tình đều rất kém.
Thấy sắp đến Yển Sư, có thám mã đến báo: Đổng Phi tự mình suất lĩnh đại quân đã chiếm Yển Sư!
- Cái gì?
Lưu Bị hoảng sợ, đồng thời cũng giật mình: Đổng tặc động tác nhanh thật. . .Sao chiếm Yển Sư nhanh như vậy?
Cao Sủng hỏi:
- Chủ công, chúng ta nên làm gì đây?
Yển Sư bị chiếm, cũng ý nghĩa đường lui của liên quân kinh triệu đã hoàn toàn bị phá, đây tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Lưu Bị trầm giọng nói:
- Có biết Đổng tặc có bao nhiêu binh mã không?
- Không rõ lắm, chỉ nghe nói, sau khi Yển Sư lệnh Trần Dung hiến quan đầu hàng, đã có ba đợt nhân mã tiến vào trong thành. Mỗi một nhóm nhân mã khoảng chừng trên dưới . . . Nhưng tình huống nội bộ Yển Sư thì hiện nay cũng không quá rõ ràng.
Lưu Bị nhìn thoáng qua Cao Sủng:
- Thiệu Tiên, lập tức thúc đốc tam quân, tăng tốc tiến lên!
Ba vạn đại quân lại đề thăng tốc độ hành quân. Lưu Bị Cao Sủng đích thân lĩnh kỵ quân dẫn đường. Trước đó mặt trời lặn đã đến Yển Sư.
Xa xa nhìn lại, Yển Sư đứng sừng sững trên Bình Nguyên.
Dưới mặt trời chiều, tường thành sứt mẻ, đượm vẻ tan hoang. Một cây đại kỳ đón gió phất phơ trên đầu thành.
Nền đen chữ vàng, viết chữ "Đổng" to như cái đấu.
Nhưng trên đầu thành không thấy một bóng người, cửa thành mở rộng, liếc mắt có thể thấy con đường trống trải không người bên trong thành.
Tiêu điều trong gió lạnh, Đổng Phi hoành đao lập mã trên cầu treo.
Mặc bộ trọng giáp màu sơn đen, đầu đội Cửu đầu nữu sư tử tráo diện khôi, che hơn nửa khuôn mặt. Cưỡi Sư Tông Thú, cũng khoác trọng giáp, mâu quang năm màu yêu dị khiến người khác sinh ra cảm giác mê man. Một người con ngựa lẻ loi đứng ở trên cầu treo,, xung quanh không thấy một binh một tốt, thậm chí ngay cả tiếng ngựa hí cũng không nghe thấy.
Vắng vẻ, vắng vẻ như chết. . .
Lưu Bị Cao Sủng khi còn cách cầu treo còn bước đồng loạt ghìm chiến mã lại.
Đổng gia tử này lại muốn giở trò gì đây?
Trống ngực Đổng Phi đang nhảy loạn.
Nói thật thì hiện tại y rất khẩn trương. . . Sau khi nghe nói đại quân Lưu Bị sắp đến, y nghĩ ra một chiêu như thế.
Bên trong Diễn nghĩa, Khổng Minh tiên sinh từng tại Nhai Đình giở một chiêu không thành kế, làm đại quân của Tư Mã Ý hãi lui.
Đổng Phi đương nhiên sẽ không tự đại đến mức đem bản thân làm Khổng Minh tiên sinh ở trong diễn nghĩa gần như yêu quái đó, cũng sẽ không đem Lưu Bị trở thành Tư Mã Ý. Tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại y chơi không thành kế một lần, nếu có thể thành công thì có thể kéo dài một số thời gian. Đổng Phi không có bản lĩnh của Gia Cát Lượng, nhưng y có danh khí Gia Cát Lượng không thể bằng được.
Hổ lang chi tướng!
Chỉ bốn chữ này đủ để khiến đối thủ sinh ra sợ hãi không nhỏ.
Về phần có thể thành công hay không. . . Đổng Phi không biết. Cũng chỉ có thử một lần, nếu như thất bại cũng không gây trở ngại cho y đánh ra khỏi vòng vây.
Khi Lưu Bị suất lĩnh đại quân đến, Đổng Phi đã làm tốt tất cả an bài.
Trong một năm Trần Dung làm Yển Sư lệnh đối với bách tính ở Yển Sư rất tốt, vì vậy cũng rất có nhân vọng. Do hắn đứng ra, trấn an bách tính trốn ở trong nhà, không được tự ý đi lại. Mà Nguyên Nhung sĩ cộng thêm quận quốc binh của Yển Sư, người phân tám đội, đi đi lại lại trong thành Yển Sư, làm ra hình dạng quân Quan Trung chủ lực đã đến.
Việc kế tiếp cũng chỉ mặc cho số phận.
Đổng Phi ngồi trên Sư Tông Thú, giống như một toà núi nhỏ đứng trên cầu treo.
Khi Lưu Bị xuất hiện, tim Đổng Phi đột nhiên tăng tốc. Đối mặt với kẻ năm đó bởi vì hiểu lầm mà đối địch Đổng Phi nói không nên lời là yêu ghét gì. Trên thực tế, cho tới bây giờ, Đổng Phi đối với Lưu Bị thủy chung còn có hiếu kỳ.
Một người như thế, lưng gánh ác danh phản tặc, nhiều lần bị đánh cho cùng đồ mạt lộ, nhưng nhiều lần lại đứng lên, còn biến thành chư hầu một phương như hôm nay.
Nếu như đặt tại hậu thế, tuyệt đối có thể viết thành một bộ tiểu thuyết.
Bất khuất, càng áp chế càng bền vững. . .Cái này có lẽ chính là miêu tả chân thực về Lưu Bị. Một người như vậy, ngươi có thể hận hắn, nhưng cũng đành phải tôn trọng hắn. Chí ít ở trong mắt Đổng Phi, Lưu Bị có thực lực đáng để y tôn trọng.
Đổng Phi trầm giọng nói:
- Lưu Huyền Đức, Ung Thủy từ biệt, đảo mắt đã năm, vẫn khỏe chứ?
Lời nói vẫn mang ý trầm lạnh, có một loại cao ngạo chỉ người thượng vị mới có thể sở hữu. Theo đạo lý, Lưu Bị thấy Đổng Phi, là cừu nhân phải tức giận mới phải. Hai người loanh quanh cừu hận đã sâu không thể sâu hơn. Trương Phi chết ở trong tay Đổng Phi, lão bà bị cướp đi, lão nương hình như cũng chết trong tay Đổng Phi.
Cừu hận này cũng thật là khắc cốt minh tâm.
Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt khi nhìn thấy Đổng Phi, trong lòng Lưu Bị đột nhiên trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Tính ra thì một lần gặp mặt cuối cùng của hai người là bên bờ Ung Thủy năm trước.
Từ đó mặc dù Lưu Bị từng có giao phong với Đổng Trác, nhưng không chân chính gặp mặt với Đổng Phi.
Thoáng một cái đã qua năm, lại khiến Lưu Bị sinh ra một loại cảm giác cảnh còn người mất. Hắn nhấc dây cương, dục ngựa tiến lên.
- năm không gặp, Đổng hầu vẫn phong thái như trước!
Rất khó nói lúc này là cảm giác gì! Mặc dù Lưu Bị rất nhiều lần phỏng đoán cảnh tượng khi gặp mặt giữa hắn và Đổng Phi. Nhưng không nghĩ tới. . .
Đổng Phi thản nhiên nói:
- Lưu Huyền Đức, giữa ngươi và ta chắc hẳn cũng không có gì mà nói. Hiện giờ binh lâm thành hạ, mà trong tay ta lại không binh không tướng. Nếu như ngươi muốn chiếm Yển Sư thì phóng ngựa qua đây. Hy vọng sau khi ngươi chiếm Yển Sư, đừng họa đến bách tính. . . Có điều, nếu muốn vào thành, vẫn còn phải hỏi xem thanh bảo đao trong tay ta có đồng ý hay không. Đổng mỗ cung kính bồi tiếp.
Có đôi khi, ngươi càng nói thật, trái lại càng bị người khác hiểu lầm.
Bên trong thành Yển Sư giống như một tòa không thành, nhưng với Lưu Bị thì thành trì vắng vẻ đó lại là một cái bẫy.
Nếu như không phải trước đó có thám mã báo cáo, nói đại quân Đổng Phi đã vào Yển Sư, Lưu Bị nói không chừng thực sự sẽ đánh vào Yển Sư!
Nhưng hiện tại, hắn đã do dự. . .
Cao Sủng dục ngựa tiến lên:
- Chủ công, chúng ta đánh vào không?
- Không được!
Lưu Bị vội vã ngăn lại, trống ngực đập loạn, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Đổng Phi.
- Đổng Tây Bình không phải là mãng phu, thích lấy kì binh thủ thắng. Người này giảo quyệt như hồ, chúng ta phải cẩn thận.
Ba vạn đại quân đứng im ngoài thành Yển Sư.
Đối diện là Đổng Phi đồ sộ bất động. Đây là một cảnh tượng cực kỳ kỳ dị, trong ánh tà dương càng đượm một bầu không khí quỷ dị.
Lưu Bị khẽ giơ lên tay, thử đi tới mấy bước.
Ba vạn đại quân khẽ động, tim Đổng Phi thoáng cái nhảy lên cổ họng, lòng bàn tay ứng mồ hôi lạnh.
Bị nhìn thấu rồi sao?
Ý nghĩ chưa trọn thì liên quân lại ngừng đi tới.
Trời đã tối, trên đầu thành vẫn không có động tĩnh, mà liên quân phía Lưu Bị đã châm đèn dầu tùng lên.
Đổng Phi bắt đầu cảm thấy không nhịn được!
Loại giằng co kỳ quái này có đôi khi còn hơn cả một trận chém giết ngươi chết ta sống.
Đổng Phi giơ đao, lớn tiếng quát lên:
- Lưu Huyền Đức, Đổng Tây Bình ở đây, sao không buông tay đánh một trận?
Thanh như cự lôi, vang vọng trong trời cao không dứt. Đổng Phi trợn tròn mắt, đại đao trong tay lóe ra ánh sáng.
Dù là người gan lớn như Cao Sủng cũng bị tiếng quát này của Đổng Phi làm hết hồn.
Đây là hổ lang chi tướng? Đây là bạo hổ hùng phong thiên hạ vô địch trong truyền thuyết? Chỉ khí phách này ai dám chống đối!
Lưu Bị chậm rãi giơ mã sóc lên, nhưng chậm chạp không dám hạ lệnh.
Lúc này Đổng Phi lại gầm lên:
- Lương Châu Đổng Tây Bình ở đây, Lưu Huyền Đức có dám cùng ta đánh một trận!
Nói đến thì Lưu Bị coi như là người gặp qua cảnh đời, từ Trác Quận khởi binh đến nay, trong năm giết người vô số, chiến dịch lớn nhỏ không một trăm cũng có tám mươi. Có thể nói, hắn gặp qua rất nhiều nhân vật khó lường.
Nhưng chưa từng có uy thế mà Đổng Phi cho hắn như ngày hôm nay.
Cũng khó trách, Đổng Phi đã cho Lưu Bị rất nhiều bài học. . . Năm đó trận đánh huyện An Hỉ, sau đó bờ Ung Thủy độc thân cứu giá.
Danh hiệu hổ lang chi tướng của Đổng Phi cũng không phải không có cơ sở, mà là uy phong giành được từ nhiều thắng lợi.
Tay Lưu Bị khẽ run, trong lòng cũng đã sinh ra ý lui.
Đổng Phi trợn tròn mắt, giận dữ hét:
- Lưu Huyền Đức, ngươi đã tới đây, chiến lại không chiến, lùi lại không lùi, là đạo lý gì?
Thật giống như sấm nổ vang trên bầu trời.
Tiếng la của Đổng Phi đã điều động khí trong đan điền, dùng hết lực toàn thân.
Có lẽ là vì phối hợp với uy thế tiếng quát của y, bên cạnh cửa thành Yển Sư tường thành đột nhiên ầm ầm đổ sụp xuống.
Bụi mù mịt, Lưu Bị mơ hồ thấy được hàn quang của binh khí lấp lóe trong khói bụi.
Thầm nghĩ không hay, trong thành quả nhiên có mai phục! Lưu Bị lập tức dục chiến mã quay đầu đi. Ba vạn đại quân đã bị thanh thế này chấn nhiếp. Thấy Lưu Bị hồi mã, cũng xoay người chạy ra xung quanh.
Cao Sủng đi theo sát phía sau Lưu Bị, trong lòng lại đang suy nghĩ: Nếu có thể hiệu lực dưới trướng nhân vật như vậy, dù chỉ một ngày, cho dù Sủng chết cũng không tiếc nuối
Không biết, trong nháy mắt liên quân bại lui, Đổng Phi đã thở phào một hơi.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo lót. . .