- Chỉ là mấy tháng, sợ Quan Trung cũng khó ra hồn. Lời của Tử Kính phóng đại quá rồi.
Lại nói trước khi đầu nhập vào Tào Tháo, Lỗ Túc từng quen biết Chu Du, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.
Có điều hôm nay ai vì chủ nấy, cho nên không ai khách khí.
Lỗ Túc nghiêm mặt:
- Công Cẩn nói vậy là sai rồi. Năm đó Đổng tặc trốn vào Tây Vực, ai mà ngờ chỉ trong 4 năm y chiếm được Quan Trung? Khi y chiếm Quan Trung thì mọi người đều nghĩ y không thể giữ được lâu, nhưng ai mà ngờ chỉ trong hai năm y đã khiến Quan Trung yên ổn? Mấy tháng cũng đủ để kỵ mã chạy từ Quan Trung đến Giang Đông mấy lần. Công Cẩn cứ cản trở như vậy, chẳng lẽ là...
Chẳng lẽ là cái gì? Lỗ Túc cũng không nói tiếp. Nhưng những người ở đây ai mà không hiểu?
Sắc mặt Chu Du hơi đổi, có chút không biết làm sao.
Từ lúc nào Lỗ Túc đã học được cách cưỡng từ đoạt lý? Nếu như tiếp tục tranh cãi, sợ là tội danh cấu kết Quan Trung sẽ chụp lên đầu hắn.
Tào Tháo nói:
- Còn ai muốn ngăn cản nữa?
Ý là: ai ngăn cản chính là mưu nghịch.
Lưu Bị do dự chốc lát rồi chắp tay nói:
- Bị nguyện cùng thừa tướng hội minh.
- Khang đại biểu gia phụ, cùng thừa tướng hội minh.
Viên Thượng nói:
- Đã như vậy, Thượng cũng không có dị nghị.
Tôn Quyền mặc dù bất mãn, thế nhưng sau khi được Chu Du khuyên thì liền im lặng không nói gì.
Vì vậy một hồi hội minh trong không khí kì lạ chính thức bắt đầu.
Khi hội minh tiến hành được một nửa, chợt có một con ngựa từ xa chạy như bay đến. Hạ Hầu Uyên nhíu mày, tay kẽ phất.
Hơn mười tên sĩ tốt xông lên phía trước ngăn chiến mã kia lại.
Trên ngựa là một gã Bàn Xà vệ, trông qua thì vừa chạy đường xa, mệ không chịu nổi. Chiến mã dừng lại, hắn ôm yên ngựa bước xuống, một gối quỳ đất, nói nhỏ:
- Hạ Hầu tướng quân, Tuân đại nhân mệnh tiểu nhân suốt đêm tới đây, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.
- Có chuyện gì quan trọng, chờ lát nữa rồi nói.
- Thế nhưng, thế nhưng... Tuân đại nhân nói việc này cấp tốc, cần lập tức bẩm báo cho chúa công ngay.
Hạ Hầu Uyên ngẩn ra.
Tuân đại nhân đương nhiên chính là Tuân Du của Bàn Xà vệ. Theo hiểu biết của Hạ Hầu Uyên về Tuân Du, thì nếu không phải đại sự thì sẽ không gấp như vậy, hắn kéo Bàn Xà vệ kia tới:
- Chúa công đang thương nghị đại sự kết minh, Công Đạt có chuyện gì mà khẩn như vậy?
Bàn Xà vệ kia thở hồng hộc, nuốt một miếng nước bọt.
- Hán Trung, Hán Trung bị Đổng Tây Bình chiếm rồi.
- Cái gì?
Hạ Hầu Uyên nghe vậy, sắc mặt nhất thời đại biến:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Hôm qua, hôm qua... Trương Lỗ đã đầu hàng, binh mã Quan Trung đã chiếm toàn bộ Hán Trung, chỉ mất có 10 ngày.
Hạ Hầu Uyên giật mình đánh thót, cảm thấy toàn thân lông mao dựng đứng.
10 ngày, 10 ngày đã cướp được Hán Trung? Đổng Phi mời xuống thiên binh thiên tướng hay sao? Bằng không sao có thể nhanh như vậy?
Trước đây không có chút tin tức nào, lúc này đã có nhưng Hán Trung cũng không còn.
Nên nhớ Hán Trung địa hình vô cùng phức tạp, chủ yếu là đồi núi. Kỵ quân ở Hán Trung cũng không có đất diễn.
- Có biết là quân nào dưới trướng Hán An quân không?
- Vô Nan quân.
Bàn Xà vệ nói:
- Là một chi binh mã tên là Vô Nan quân, chủ soái tên là Cổ Long, tiên phong dưới trướng có cái dũng vạn phu nan địch. Trước Ba Tây quan trảm liền 17 viên đại tướng của Trương Lỗ, trong ba ngày công phá mười hai thị trấn. Trương Lỗ không đỡ được chỉ có thể mở quan đầu hàng Theo mật thám hồi báo, Vô Nan quân đã đánh đến ngoài Hà Manh quan.
Hạ Hầu Uyên nghe xong không dám do dự nữa. Lập tức xoay người chạy vào hội minh đại trướng. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của những người khác đi tới trước mặt Tào Tháo.
Thấp giọng nói vào tai Tào Tháo, khiến cho khuôn mặt Tào Tháo biến thành trắng bệch.
- Thừa tướng, đã xảy ra chuyện gì?
Tào Tháo nói:
- Vừa mới nhận được tin, Đổng Tây Bình dùng Vô Nan quân đánh vào Hán Trung, trong mười ngày Trương Lỗ đã đầu hàng.
Một câu nói giống như viên đá ném vào mặt nước đang tĩnh lặng.
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, Viên Thượng trố mắt ra nhìn, không nhịn được thốt lên:
- Điều đó không thể nào.
Còn Lưu Bị vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc hỏi:
- Thừa tướng, Vô Nan quân kia là chi binh mã nào?
**********
Tuyết đọng trên sơn đạo đã được quét sạch sẽ.
Gió lạnh thổi lên cổ tùng, tuyết đọng rơi trong gió, hóa thành một màn sương mù lất phất bay đi.
Đổng Phi chậm rãi bước trên sơn đạo Vương Ốc sơn, hoa tuyết trong suốt rơi xuống mũi y, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Phía sau y, Bàng Thống cùng tướng thủ Cơ quan Vũ An Quốc im lặng bước theo, giống như đang đắm chìm trong cảnh tuyết Vương Ốc sơn. Phía sau hai người còn có Việt Hề cùng Thuần Vu Quỳnh, đi sau cùng là mười mấy Kĩ Kích sĩ.
Nơi này là Vương Ốc sơn.
Vì trong núi có động sâu không thăm thẳm, được mệnh danh là cung điện vương giả, chia làm ba phần, hình dạng giống như phòng (Ốc).
Lịch sử của Vương Ốc sơn có từ rất lâu, ngược tận đến thượng cổ thời Hiên Viên hoàng đế.
Có người nói năm đó Hiên Viên hoàng đế từng tế cáo thiên địa tại đây, cảm động đến nỗi Cửu Thiên Huyền Nữ, Tây Vương Mẫu hạ xuống [Cửu đỉnh thần đan kinh] và [Âm phù sách]. Lúc này Hiên Viên hoàng đế mới hàng phục được Xi Vưu của cửu bộ, từ đó về sau mới có thuyết pháp tế tự thiên địa.
Vì vậy Vương Ốc sơn xưng là thiên đàn sơn.
Đổng Phi ngồi trong một tòa cổ đình trên triền núi, ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Kĩ Kích sĩ mang hỏa lò vào trong đình, bên trên có một chậu sành đựng nước. Chẳng mấy chốc nước đã bốc từng làn hơi mờ, sôi lên từng bọt nước bốc hơi vào không khí.
Việt Hề đặt mấy bầu rượu, vài đĩa đồ nhắm lên bàn.
Vũ An Quốc cung kính rót cho Đổng Phi một ly rượu:
- Chúa công, xa Trường An hai năm, An Quốc lúc nào cũng muốn về bên ngài.
Đổng Phi mỉm cười:
- Đừng ra vẻ nho nhã vậy, mới làm chủ tướng vài ngày đã đi nghiên cứu chữ nghĩa rồi.
Vũ An Quốc vừa nghe lời này thì đỏ mặt. Có điều vẫn mang theo ngữ khí tự đắc nói:
- Sử đại lang nghe chúa công muốn du Vương Ốc sơn thì tranh cãi với ta một hồi lâu. Ta nói chúa công nhất định sẽ mời ta dẫn đường, quả nhiên...
- Sao vậy? Ngươi không muốn sao?
- Muốn, muốn... Ai không muốn thì làm con. Sử đại lang biết vậy nên rất ước ao, tiếc lòi cả mắt.
Sử đại lang chính là Sử Hoán.
Năm đó hắn và Vũ An Quốc cùng theo Đổng Phi, có điều sau đó hắn tới dưới trướng Từ Hoảng, mãi đến năm trước mới đến Cơ quan hợp tác với Vũ An Quốc. Hiện tại Sử Hoán quan bái Diêm Trì giáo úy, luận phẩm cấp còn cao hơn Vũ An Quốc một chút.
Diêm Trì này bên cạnh An Ấp, là trọng địa của Hà Đông.
Có điều nếu luận thân cận, thì Sử Hoán không thể so được với Vũ An Quốc đã làm hộ vệ cho Đổng Phi nhiều năm. Cho nên Vũ An Quốc rất hài lòng, bởi dù rời Trường An hai năm nhưng chúa công vẫn rất coi trọng hắn.
Bàng Thống cũng ngồi xuống, cùng uống rượu ngắm cảnh với Đổng Phi.
Vũ An Quốc không nói gì, chỉ lẳng lặng hâm rượu. Làm hộ vệ nhiều năm như vậy, hắn biết lúc nào nên làm chuyện gì. Đừng thấy võ nghệ hắn không bằng Việt Hề, trí mưu không bằng Thuần Vu Đạo, thế nhưng nhãn lực rất rất cao minh.
Bàng Thống nói:
- Đổng đại ca, Trương Nhậm dốc lòng với Vô Nan quân đã nhiều năm, Vô Nan quân có thể mạnh như vậy có đến nửa công lao là của hắn. Lần này thu lại chức chủ soái của hắn liệu có làm hắn bất mãn không?
Đổng Phi hít sâu một hơi:
- Việc này cũng vì không còn cách nào, chẳng lẽ để hắn phải khó xử sao? Trương Nhậm này rất nặng tình nặng nghĩa, cũng rất trung tâm. Nếu như địa vị hắn cao, có lẽ sẽ giống với Tử Long ngày trước sẽ bị Đồng Uyên tác động. Một bên là ta, một bên là lão sư, với tính tình Trương Nhậm thì tám chín phần sẽ tự sát.
Hiện nay mặc dù đã miễn vị trí chủ soái của hắn, nhưng tân nhiệm Cổ Long cũng là lão sư của hắn, hơn nữa Trương Nhậm cũng rất tôn trọng Cổ Long.
Hắn là một người thông minh, có lẽ hiểu được sự khổ tâm của ta. Có Cổ Long ở đó, Đồng Uyên đừng mơ hạ thủ với Vô Nan quân. Mà danh khí của Trương Nhậm không lớn, Đồng Uyên cũng sẽ không làm khó hắn. Về điểm này thì tình huống của Trương Nhậm khác Tử Long.
Quả thật là không giống.
Triệu Vân là một binh tướng, hơn nữa bởi từng giao phong cùng Lữ Bố trước khi đầu nhập vào Đổng Phi, cho nên cũng đã có danh khí, vì vậy đành buồn bã bắc thượng.
Nhưng Trương Nhậm thì khác, phía trên hắn còn có một Cổ Long, hơn nữa Vô Nan quân chỉ ở Khang Cư, cũng chưa có danh khí quá lớn. Đồng Uyên mặc dù truyền thụ võ nghệ cho Trương Nhậm, thế nhưng vì có Cổ Long, cho nên ảnh hưởng của lão với Trương Nhậm không lớn. Vì vậy Đổng Phi cho Trương Nhậm làm hành quân trưởng sử, về mặt nào đó cũng là bảo vệ hắn.
Đánh Hán Trung có tinh quái của Cổ Long, có vũ dũng của Cam Bôn, hơn nữa mưu lược của Trương Nhậm cũng không hề kém.
Có điều ngay cả Đổng Phi cũng không ngờ Hán Trung lại thất thủ nhanh như vậy.
- Đổng đại ca, Trương Lỗ kia... Đại ca tính thế nào?
Đổng Phi không trả lời mà mỉm cười nhìn Bàng Thống:
- A Sửu, nếu là ngươi thì ngươi sẽ xử trí thế nào?
Bàng Thống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương Lỗ này cũng không có nhiều dã tâm, theo ta thấy hắn phát huy rất tốt giáo lí của tổ phụ sáng lập. Chỉ cần xem chính pháp của hắn làm tại Hán Trung, không có một tôn giáo nào xung đột. Nếu Đổng đại ca có phản cảm với phật giáo, sao không lấy đạo của người trị người? Để hắn đối phó phật giáo?
Đổng Phi gật đầu:
- Ta quả thực có ý nghĩ như vậy, cho nên trước lúc đánh Hán Trung cũng đã thông qua Diêm gia giao [Thái Bình thanh lĩnh đạo] cho Trương Lỗ. Vật đó trong tay ta cũng không có tác dụng, nhưng trong tay Trương Lỗ... Ha ha, chỉ là ta cũng không ngờ, Trương Lỗ lại dâng thành nhanh như vậy... Thật là ngoài dự liệu.
Lúc này Vũ An Quốc xen mồm nói:
- Chúa công, Trương Lỗ ở Hán Trung cũng không có được yên ổn. Đầu tiên là đấu với đám người Tô Cố, sau đó là Trọng Nghiệp. Vương Nhung nói hai năm này Văn Sính tướng quân đã hành hạ Trương Lỗ không ít.
Đổng Phi không khỏi cười ha hả.
Về việc Văn Sính tọa trấn Võ Đô, đối phó với Trương Lỗ hắn cũng đã biết.
Trên lịch sử, Hán Trung sở dĩ khó đánh cũng bởi địa hình phức tạp. Ngoài ra còn có Hạ Biện là tấm bình phong thiên nhiên chắn trước mặt.
Có điều đến nay Trương Lỗ chưa hề chiếm lĩnh Hạ Biện, vì vậy cửa ngõ vào Hán Trung rất rộng mở.
Địa hình tuy phức tạp, thế nhưng so với Vô Nan quân ở Khang Cư đã lâu mà nói thì chẳng là gì.
Lại thêm một Cam Bôn vũ dũng không hề kém Đổng Phi, Cổ Long dụng binh chỉ thua Lư Thực một chút, Trương Nhậm mưu lược xuất chúng... Cộng thêm uy tín của Diêm gia tại Hán Trung, còn cơ sở của đám người Văn Sính, do đó Hán Trung thật không khó phá.
Bàng Thống khẽ nói:
- Có điều Đổng đại ca lại giao ngọc tỷ ra...
- Chuyện này không nói lại nữa. Ngọc tỷ trong tay hoàng thượng có tác dụng lớn hơn nhiều so với trong tay ta. Hơn nữa ta cầm ngọc tỷ này có ích lợi gì? Ha ha... Có đôi lúc lùi một bước mới là điều hay.
Lui một bước mới là hay?
Bàng Thống không hổ là Phượng Sồ tiên sinh, mặc dù hiện nay mới 21 tuổi, so với Phượng Sồ tiên sinh trong diễn nghĩa vẫn còn non nớt, thế nhưng tư duy nhanh nhạy nhanh hơn người thường rất nhiều. Nghe Đổng Phi nói xong chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy, Đổng đại ca giữ ngọc tỷ cũng không có tác dụng.
Hán thất hiện nay dù không còn thể diện, thế nhưng vẫn còn sinh mệnh tồn tại. Đổng đại ca giữ lại trong tay chẳng lẽ để làm hoàng đế? Hiện tại không phải lúc để làm hoàng đế, ít nhất thời cơ cũng chưa chín muồi.
Còn để Lưu Biện giữ ngọc tỷ, đả kích đối với Quan Đông...
Một bước lui này của Đổng đại ca cực hay. Kì thật đây cũng không phải vấn đề khó nhận thấy, chỉ là ngươi có dám lui một bước này hay không mà thôi.
Bàng Thống không biết rằng trong lịch sử tam quốc cũng có người chịu lui một bước thế này.
Tôn Kiên, Viên Thuật...
Chỉ có điều vì sự xuất hiện của Đổng Phi, cho nên bọn họ cũng không còn được như lịch sử, bởi họ đã chết dưới thành Huỳnh Dương lâu rồi.
Lúc này Thuần Vu Đạo từ xa vội đi tới.
- Chúa công, có tin tức rồi.
- Tin gì?
- Lưu Biểu trước hội minh đã rút lui. Mà hội minh của Tào Tháo đang không thuận lợi thì có tin Vô Nan quân truyền đến nên lại tiến hành được... Ha ha, có điều bọn họ vừa kết minh xong thì tin về dị tượng Bá Kiều truyền đến.
Bàng Thống đắc ý:
- Chủ ý của ta cũng thật tốt, tác dụng của tiêu thạch đúng là không tồi.
(tiêu thạch: quặng ni-trát ka-li)
Thuần Vu Đạo gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, hiện nay toàn bộ Quan Trung đều nói chúa công chính là Y Doãn của Hán thất.
Đổng Phi nghe lời này không khỏi thấy nao nao.
Quay đầu nhìn sang Bàng Thống, hai mắt đã nheo lại.
- A Sửu, ngươi giở trò quỷ gì vậy?
- Ha ha, ta biết là không giấu được Đổng đại ca.
- Ngươi bày trò đó làm cái gì?
Đổng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Có điều vì sao lại là Y Doãn, mà không phải là Khương Tử Nha?
- Khương Thượng thì tốt hơn sao? Cuối cùng cũng chỉ là một chư hầu, ta không thích. Y Doãn mới chân chính là đại hiền, khi Thái Giáp làm không tốt Y Doãn liền phế hắn. Ta cảm thấy Y Doãn so với Khương Thượng quyết đoán hơn nhiều.
Cố sự của Thái Giáp đã trải qua 1700 năm rồi.
Dựa theo sách sử ghi lại, Thái Giáp là trưởng tôn của khai quốc hoàng đế Thương triều, con trai của Thái Đinh, họ Tử, tên Viết Chí, là quốc vương thứ tư của Thương Triều.
Năm đầu Thái Giáp tại vị, có phụ tá của Thương Thang là hiền tướng Y Doãn chủ trì triều chính, Thương triều vì vậy hưng thịnh. Thế nhưng vào năm thứ ba trị vì, Thái Giáp bắt đầu làm việc theo cảm tính bản thân, dùng thủ đoạn tàn bạo đối phó với bách tính. Vì vậy Y Doãn liền trục xuất hắn vào Đồng cung, phế vương vị của hắn.
Khi Bàng Thống nói chuyện này còn bớt đi một số chi tiết.
Đó chính là sau khi Thái Giáp hối lỗi thay đổi, Y Doãn cũng liền trả vương vị lại cho Thái Giáp.
Cũng không phải Bàng Thống quên, mà muốn nhắc cho Đổng Phi: Đổng đại ca, thật ra huynh cũng có thể làm như vậy, có điều sau này không trả vương vị lại cho người ta là được.
Đổng Phi dường như không hiểu, chỉ cầm lấy Trác Ngọc gõ lên đầu Bàng Thống một cái. Đương nhiên cũng chỉ bằng vỏ đao, nếu không với sự sắc bén của Trác Ngọc, sợ là đầu Bàng Thống sẽ bị chém thành đôi nửa.
Phong quốc, tên này muốn ta phong quốc?
Cái gọi là phong quốc, nói ra là xưng cô, chư hầu chỉ là hầu, không được xưng cô. Nhưng nếu phong quốc, chẳng nhưng lãnh địa tăng lên, đồng thời được mở tam ti, có thần tử thuộc về mình. Trước đó trên triều đường, đám Trần Cung tuy lấy Đổng Phi làm chủ, nhưng thủy chung là quan lại Hán thất. Nhưng một khi Đổng Phi xưng cô, vậy tất nhiên không thiếu gây dựng cơ cấu của mình, nói thông tục một chút, chính là phong vương hầu.
Từ thời Hán tới nay, có người phong quốc, đa phần là Hán thất tông thân.
Người họ ngoài được phong quốc cũng có, như Hàn Tín thời cao tổ, đương nhiên đó không phải ví dụ hay.
Đổng Phi biết ngay tên Lưu Trinh này không vô duyên vô cớ nói tốt cho mình. Nhưng vạn lần không ngờ lại xin phong quốc cho y, không phản ứng kịp, cứ trố mắt n hìn hắn.
Lưu Biện hiển nhiên cũng không ngờ, mất một lúc mới cười:
- Với công huân của Đổng khanh, phong quốc cũng là chuyện bình thường. Trẫm vốn cũng đang nghĩ phong thưởng thế nào cho hợp lý. Lưu khanh đề xuất ra rồi, trẫm cho rằng chuyện này nên quyết định thế. Dương Khiêm truyền ý chỉ trẫm, sắc phong Đại đô đốc, quang lộc tư không Đổng Phi làm Lương quốc công, dùng lễ hầu vương ...
Người thuộc Đổng hệ vui mừng vô cùng, người không thuộc Đổng hệ thì mỉm cười chúc mừng.
Đổng Phi tỉnh lại, đứng dậy nói:
- Khởi bẩm vạn tuế, thứ cho thần không thể tiếp nhận ...
Đêm đông trời đổ một trận tuyết lớn.
Có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng của năm cho lên giá lạnh khác thường, từ trong phòng giam Đỗ Bưu Bảo nhìn ra, từ màu trắng thì không còn thấy gì nữa. Gió lạnh ù ù, tuyết bay tán loạn, những đốm lửa của Lan Trì đại doanh xa xa cũng trở nên mơ hồ.
Đổng Ký quỳ trên giường, trầm tĩnh nhìn Giả Hủ đứng bên cửa sổ.
Nhìn bề ngoài, đây là một người rất bình thường, nhưng khi tiếp xúc với ông ta, mới cảm thụ được trí tuệ ông ta sở hữu.
Đổng Ký biết Giả Hủ từ lâu, song lại không hiểu ông ta.
Khi Đổng Phi phái hắn tới làm việc dưới tay Giả Hủ, thực ra trong lòng Đổng Ký không thoải mái lắm, nhưng hơn tháng qua, Đổng Ký ngày càng cảm thụ được sự cao thâm khó lường của Giả Hủ.
Có lẽ phụ thân nói không sai, đây là một nhân vật không ai nhìn thấu được, ngươi hoặc là tín nhiệm, hoặc là giết ông ta. Nếu để ông ta bên người, lại không để ông ta thi triển hết tài hoa, vậy chẳng bằng không dùng, đó là một sự lãng phí đáng xấu hổ.
Nhưng ai có thể dùng Giả Hủ? Thiên hạ này ngoài phụ thân thì còn ai nữa.
Đổng Ký nghĩ tới đó thì tặc lưỡi, lập tức nhận ra mình thất thố, nghiêm mặt ngồi ngay ngắn lại.
- Đại công tử vừa rồi hỏi lão thần vì sao chủ công không nhận phong quốc, hẳn bây giờ nghĩ thông rồi.
- Vâng thưa quân sư.
Giả Hủ quay lại ngòi lên giường cười tủm tỉm nhìn Đổng Ký:
- Vậy nói ra xem.
- Nếu phụ thân nhận phong quốc, vậy phải tới đất phong, như thế cách cục Trường An sẽ hỗn loạn, lực khống chế của phụ thân với Trường An sẽ suy giảm. Không chỉ thế, phụ thân xưng cô sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Từ thời Hán, Trừ Hàn Tín và Triệu Đà, Hán thất chưa có vương hầu khác họ, phụ thân mà nhận, hình tượng gây dựng lên trước đó sẽ bị hủy hết.
Giả Hủ mỉm cười:
- Chỉ thế thôi à?
Đổng Ký nói không sai, từ khi Đổng Phi phò tá Lưu Biện tới nay, luôn là rường cột trùng hưng Hán thất, tuy có người nói Đổng Phi giả dối, có người nói y mang ý đồ xấu . Nhưng bất kể thế nào, bách tính thừa nhận Đổng Phi.
tuổi có nhìn thấu ảo diệu trong đó là không dễ.
Nhưng ở góc độ Giả Hủ, Đổng Ký chỉ nhìn thấy bề ngoài, ông ta nhón một hạt đậu cho vào mồm thong thả nhai, thưởng thức mùi vị của nó, hồi lâu mới nói:
- Đại công tử, tông thất chơi chiêu này cực đẹp, Đại công tử chỉ nghĩ tới cái hại nếu chủ công nhận phong quốc, mà không nghĩ tới hậu quả khi chủ công từ chối. Cho nên bất kể chủ công có nhận hay không, trận này tông thất đã thắng.
Đổng Ký nghiêm trang nói:
- Xin quân sư chỉ giáo.
- Bên cạnh chủ công khác với chư hầu khác, đa phần là hàn môn, những người này chân tâm theo chủ công .. Công tử đã nghe nói tới chuyện Hán quang vũ đế tung hoành Hà Bắc, Cảnh Thuần tiến gián chưa?
Đổng Ký mắt lóe hàn quang.
Năm xưa Canh Thủy hoàng đế giết ca ca của Quang Vũ hoàng đế, Quang Vũ hoàng đế dấy binh tạo phản, binh lực ngày càng mạnh, thực lực ngày càng lớn. Vì thế có một trong nhị thập bát tướng là Cảnh Thuần tiến gián Lưu Tú, xin ông xưng đế, đừng xưng thần nữa.
Giả Hủ cười:
- Rất nhiều người theo chủ công chưa chắc không mang tâm tư kiếm lấy phú quý. Nếu chủ công nhận phong quốc, coi như là phát ra một tin tức với những người này: Ta muốn nhúng tay vào giang sơn này. Những người đó sẽ rất vui mừng, xuất thân từ hàn môn mà thành khai quốc công thần.
Đổng Phi hiểu ý, hít một khơi khí lạnh.
- Nhưng chủ công không nhận, sẽ làm bọn họ nản lòng. Nhận thì làm một số khác thất vọng. Cho nên bất kể chủ công có quyết định thế nào thì nội bộ cũng sẽ xuất hiện chia rẽ, lúc này mà nói, không phải là chuyện tốt.
- Dám hỏi quân sư, phải hóa giải ra sao?
- Phải xem chủ công nghĩ sao, vị Phật tử hoàng đế trong Vị Ương cung nghĩ ra sao.
Đổng Ký không hiểu, liền thỉnh giáo:
- Quân sư thứ cho Ký ngu độn, không rõ ý quân sư.
- Nếu thánh thượng sinh lòng xấu với chủ công, vậy bất kể chủ công có nhận hay không đều khó tránh khỏi cái tiếng quốc tặc. Nếu thánh thượng không có ác ý gì, vậy chuyện này xuất phát từ tay tông thất, không liên quan tới hắn. Hắn sẽ áp chuyện này xuống, thậm chí là coi như không xảy ra, nhưng nếu hắn có ý xấu ... Công tử cứ đợi xem, mấy ngày nữa sẽ nhắc tới chuyện phong quốc.
Đổng Ký khẽ gật đầu:
- Nhưng một khi có ác danh, bất kể phụ thân có nhận hay không, người thiên hạ đều sẽ cho rằng đó là ý phụ thân.
Giả Hủ đột nhiên hỏi:
- Đại công tử có phái người để ý Lưu Trinh không?
- Ta đã phái người chuyên môn giám sát tông thất ở Trường An ... Ồ, quân sư nói thế ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước Lưu Trinh có con trai, vì thế mời không ít người tham gia. Tiệc tan, các tông thất khác rời đi, chỉ có Lưu Tiên ở lại khá muộn, nghe nói hắn cùng cháu ngoại ở trong thư phòng mật nghị với Lưu Trinh rất lâu, sau Lưu Trinh tiễn hai người đi.
Giả Hủ mỉm cười:
- Đại công tử, tên Chu Bất Nghi kia không đơn giản đâu.
Đổng Ký đứng dậy cung kính nói:
- Ký hiểu rồi, đa tạ quân sư chỉ điểm.
Giả Hủ dựa vào chăn, mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa:
- Năm mới rồi, năm nay hẳn sẽ vô cùng thú vị.
Đổng Ký cười:
- Nhất định là thế.
Đổng Phi từ chối phong quốc một vì quá đột nhiên, hai là trong trí nhớ, nhớ Viên Khoát Thành giảng chuyện Tào Tháo xưng cô có vẻ nuối tiếc: Tào Tháo trước khi xưng cô thì thanh danh không quá tệ, xưng cô rồi mới mang tiếng quốc tặc. Trong nội bộ Tào Tháo, Tuân Úc cũng vì thế mà trở mặt, cuối cùng bị Tào Tháo ép tuyệt thực mà chết.
Đối với Hán thất mà nói, đó là lần phản kích cuối cùng. Với Tào Tháo mà nói, đó là một lần đồ sát đẫm máu, nguyên khí bản thân bị tổn thương.
Đặc biệt là cái chết của Tuân Úc với Tào Tháo mà nói là một tổn thất lớn, đó là nhân vật tựa Tiêu Hà, người thường chẳng thể thay thế được.
Cho nên Đổng Phi từ chối phong quốc, đồng thời ở triều đường quát mắng đám Lưu Trinh, khiến triều hội giải tán trong không khí chẳng vui vẻ gì.
Vừa về tới nhà thì Gia Cát Cẩn và Trần Cung cũng tới.
Ba người ở trong thư phòng trao đổi rất lâu, tới khi trời sáng hai người kia mới cáo từ đi, chỉ còn một mình Đổng Phi ngồi ngây ra trong thư phòng.
Cái năm mới này đúng là không thoải mái, không ngờ tông thất lại đưa ra độc kế này, quả nhiên kẻ có mưu đồ không bao giờ hết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Du cười:
- Chỉ là mấy tháng, sợ Quan Trung cũng khó ra hồn. Lời của Tử Kính phóng đại quá rồi.
Lại nói trước khi đầu nhập vào Tào Tháo, Lỗ Túc từng quen biết Chu Du, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.
Có điều hôm nay ai vì chủ nấy, cho nên không ai khách khí.
Lỗ Túc nghiêm mặt:
- Công Cẩn nói vậy là sai rồi. Năm đó Đổng tặc trốn vào Tây Vực, ai mà ngờ chỉ trong 4 năm y chiếm được Quan Trung? Khi y chiếm Quan Trung thì mọi người đều nghĩ y không thể giữ được lâu, nhưng ai mà ngờ chỉ trong hai năm y đã khiến Quan Trung yên ổn? Mấy tháng cũng đủ để kỵ mã chạy từ Quan Trung đến Giang Đông mấy lần. Công Cẩn cứ cản trở như vậy, chẳng lẽ là...
Chẳng lẽ là cái gì? Lỗ Túc cũng không nói tiếp. Nhưng những người ở đây ai mà không hiểu?
Sắc mặt Chu Du hơi đổi, có chút không biết làm sao.
Từ lúc nào Lỗ Túc đã học được cách cưỡng từ đoạt lý? Nếu như tiếp tục tranh cãi, sợ là tội danh cấu kết Quan Trung sẽ chụp lên đầu hắn.
Tào Tháo nói:
- Còn ai muốn ngăn cản nữa?
Ý là: ai ngăn cản chính là mưu nghịch.
Lưu Bị do dự chốc lát rồi chắp tay nói:
- Bị nguyện cùng thừa tướng hội minh.
- Khang đại biểu gia phụ, cùng thừa tướng hội minh.
Viên Thượng nói:
- Đã như vậy, Thượng cũng không có dị nghị.
Tôn Quyền mặc dù bất mãn, thế nhưng sau khi được Chu Du khuyên thì liền im lặng không nói gì.
Vì vậy một hồi hội minh trong không khí kì lạ chính thức bắt đầu.
Khi hội minh tiến hành được một nửa, chợt có một con ngựa từ xa chạy như bay đến. Hạ Hầu Uyên nhíu mày, tay kẽ phất.
Hơn mười tên sĩ tốt xông lên phía trước ngăn chiến mã kia lại.
Trên ngựa là một gã Bàn Xà vệ, trông qua thì vừa chạy đường xa, mệ không chịu nổi. Chiến mã dừng lại, hắn ôm yên ngựa bước xuống, một gối quỳ đất, nói nhỏ:
- Hạ Hầu tướng quân, Tuân đại nhân mệnh tiểu nhân suốt đêm tới đây, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.
- Có chuyện gì quan trọng, chờ lát nữa rồi nói.
- Thế nhưng, thế nhưng... Tuân đại nhân nói việc này cấp tốc, cần lập tức bẩm báo cho chúa công ngay.
Hạ Hầu Uyên ngẩn ra.
Tuân đại nhân đương nhiên chính là Tuân Du của Bàn Xà vệ. Theo hiểu biết của Hạ Hầu Uyên về Tuân Du, thì nếu không phải đại sự thì sẽ không gấp như vậy, hắn kéo Bàn Xà vệ kia tới:
- Chúa công đang thương nghị đại sự kết minh, Công Đạt có chuyện gì mà khẩn như vậy?
Bàn Xà vệ kia thở hồng hộc, nuốt một miếng nước bọt.
- Hán Trung, Hán Trung bị Đổng Tây Bình chiếm rồi.
- Cái gì?
Hạ Hầu Uyên nghe vậy, sắc mặt nhất thời đại biến:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Hôm qua, hôm qua... Trương Lỗ đã đầu hàng, binh mã Quan Trung đã chiếm toàn bộ Hán Trung, chỉ mất có 10 ngày.
Hạ Hầu Uyên giật mình đánh thót, cảm thấy toàn thân lông mao dựng đứng.
10 ngày, 10 ngày đã cướp được Hán Trung? Đổng Phi mời xuống thiên binh thiên tướng hay sao? Bằng không sao có thể nhanh như vậy?
Trước đây không có chút tin tức nào, lúc này đã có nhưng Hán Trung cũng không còn.
Nên nhớ Hán Trung địa hình vô cùng phức tạp, chủ yếu là đồi núi. Kỵ quân ở Hán Trung cũng không có đất diễn.
- Có biết là quân nào dưới trướng Hán An quân không?
- Vô Nan quân.
Bàn Xà vệ nói:
- Là một chi binh mã tên là Vô Nan quân, chủ soái tên là Cổ Long, tiên phong dưới trướng có cái dũng vạn phu nan địch. Trước Ba Tây quan trảm liền 17 viên đại tướng của Trương Lỗ, trong ba ngày công phá mười hai thị trấn. Trương Lỗ không đỡ được chỉ có thể mở quan đầu hàng Theo mật thám hồi báo, Vô Nan quân đã đánh đến ngoài Hà Manh quan.
Hạ Hầu Uyên nghe xong không dám do dự nữa. Lập tức xoay người chạy vào hội minh đại trướng. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của những người khác đi tới trước mặt Tào Tháo.
Thấp giọng nói vào tai Tào Tháo, khiến cho khuôn mặt Tào Tháo biến thành trắng bệch.
- Thừa tướng, đã xảy ra chuyện gì?
Tào Tháo nói:
- Vừa mới nhận được tin, Đổng Tây Bình dùng Vô Nan quân đánh vào Hán Trung, trong mười ngày Trương Lỗ đã đầu hàng.
Một câu nói giống như viên đá ném vào mặt nước đang tĩnh lặng.
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, Viên Thượng trố mắt ra nhìn, không nhịn được thốt lên:
- Điều đó không thể nào.
Còn Lưu Bị vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc hỏi:
- Thừa tướng, Vô Nan quân kia là chi binh mã nào?
**********
Tuyết đọng trên sơn đạo đã được quét sạch sẽ.
Gió lạnh thổi lên cổ tùng, tuyết đọng rơi trong gió, hóa thành một màn sương mù lất phất bay đi.
Đổng Phi chậm rãi bước trên sơn đạo Vương Ốc sơn, hoa tuyết trong suốt rơi xuống mũi y, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Phía sau y, Bàng Thống cùng tướng thủ Cơ quan Vũ An Quốc im lặng bước theo, giống như đang đắm chìm trong cảnh tuyết Vương Ốc sơn. Phía sau hai người còn có Việt Hề cùng Thuần Vu Quỳnh, đi sau cùng là mười mấy Kĩ Kích sĩ.
Nơi này là Vương Ốc sơn.
Vì trong núi có động sâu không thăm thẳm, được mệnh danh là cung điện vương giả, chia làm ba phần, hình dạng giống như phòng (Ốc).
Lịch sử của Vương Ốc sơn có từ rất lâu, ngược tận đến thượng cổ thời Hiên Viên hoàng đế.
Có người nói năm đó Hiên Viên hoàng đế từng tế cáo thiên địa tại đây, cảm động đến nỗi Cửu Thiên Huyền Nữ, Tây Vương Mẫu hạ xuống [Cửu đỉnh thần đan kinh] và [Âm phù sách]. Lúc này Hiên Viên hoàng đế mới hàng phục được Xi Vưu của cửu bộ, từ đó về sau mới có thuyết pháp tế tự thiên địa.
Vì vậy Vương Ốc sơn xưng là thiên đàn sơn.
Đổng Phi ngồi trong một tòa cổ đình trên triền núi, ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Kĩ Kích sĩ mang hỏa lò vào trong đình, bên trên có một chậu sành đựng nước. Chẳng mấy chốc nước đã bốc từng làn hơi mờ, sôi lên từng bọt nước bốc hơi vào không khí.
Việt Hề đặt mấy bầu rượu, vài đĩa đồ nhắm lên bàn.
Vũ An Quốc cung kính rót cho Đổng Phi một ly rượu:
- Chúa công, xa Trường An hai năm, An Quốc lúc nào cũng muốn về bên ngài.
Đổng Phi mỉm cười:
- Đừng ra vẻ nho nhã vậy, mới làm chủ tướng vài ngày đã đi nghiên cứu chữ nghĩa rồi.
Vũ An Quốc vừa nghe lời này thì đỏ mặt. Có điều vẫn mang theo ngữ khí tự đắc nói:
- Sử đại lang nghe chúa công muốn du Vương Ốc sơn thì tranh cãi với ta một hồi lâu. Ta nói chúa công nhất định sẽ mời ta dẫn đường, quả nhiên...
- Sao vậy? Ngươi không muốn sao?
- Muốn, muốn... Ai không muốn thì làm con. Sử đại lang biết vậy nên rất ước ao, tiếc lòi cả mắt.
Sử đại lang chính là Sử Hoán.
Năm đó hắn và Vũ An Quốc cùng theo Đổng Phi, có điều sau đó hắn tới dưới trướng Từ Hoảng, mãi đến năm trước mới đến Cơ quan hợp tác với Vũ An Quốc. Hiện tại Sử Hoán quan bái Diêm Trì giáo úy, luận phẩm cấp còn cao hơn Vũ An Quốc một chút.
Diêm Trì này bên cạnh An Ấp, là trọng địa của Hà Đông.
Có điều nếu luận thân cận, thì Sử Hoán không thể so được với Vũ An Quốc đã làm hộ vệ cho Đổng Phi nhiều năm. Cho nên Vũ An Quốc rất hài lòng, bởi dù rời Trường An hai năm nhưng chúa công vẫn rất coi trọng hắn.
Bàng Thống cũng ngồi xuống, cùng uống rượu ngắm cảnh với Đổng Phi.
Vũ An Quốc không nói gì, chỉ lẳng lặng hâm rượu. Làm hộ vệ nhiều năm như vậy, hắn biết lúc nào nên làm chuyện gì. Đừng thấy võ nghệ hắn không bằng Việt Hề, trí mưu không bằng Thuần Vu Đạo, thế nhưng nhãn lực rất rất cao minh.
Bàng Thống nói:
- Đổng đại ca, Trương Nhậm dốc lòng với Vô Nan quân đã nhiều năm, Vô Nan quân có thể mạnh như vậy có đến nửa công lao là của hắn. Lần này thu lại chức chủ soái của hắn liệu có làm hắn bất mãn không?
Đổng Phi hít sâu một hơi:
- Việc này cũng vì không còn cách nào, chẳng lẽ để hắn phải khó xử sao? Trương Nhậm này rất nặng tình nặng nghĩa, cũng rất trung tâm. Nếu như địa vị hắn cao, có lẽ sẽ giống với Tử Long ngày trước sẽ bị Đồng Uyên tác động. Một bên là ta, một bên là lão sư, với tính tình Trương Nhậm thì tám chín phần sẽ tự sát.
Hiện nay mặc dù đã miễn vị trí chủ soái của hắn, nhưng tân nhiệm Cổ Long cũng là lão sư của hắn, hơn nữa Trương Nhậm cũng rất tôn trọng Cổ Long.
Hắn là một người thông minh, có lẽ hiểu được sự khổ tâm của ta. Có Cổ Long ở đó, Đồng Uyên đừng mơ hạ thủ với Vô Nan quân. Mà danh khí của Trương Nhậm không lớn, Đồng Uyên cũng sẽ không làm khó hắn. Về điểm này thì tình huống của Trương Nhậm khác Tử Long.
Quả thật là không giống.
Triệu Vân là một binh tướng, hơn nữa bởi từng giao phong cùng Lữ Bố trước khi đầu nhập vào Đổng Phi, cho nên cũng đã có danh khí, vì vậy đành buồn bã bắc thượng.
Nhưng Trương Nhậm thì khác, phía trên hắn còn có một Cổ Long, hơn nữa Vô Nan quân chỉ ở Khang Cư, cũng chưa có danh khí quá lớn. Đồng Uyên mặc dù truyền thụ võ nghệ cho Trương Nhậm, thế nhưng vì có Cổ Long, cho nên ảnh hưởng của lão với Trương Nhậm không lớn. Vì vậy Đổng Phi cho Trương Nhậm làm hành quân trưởng sử, về mặt nào đó cũng là bảo vệ hắn.
Đánh Hán Trung có tinh quái của Cổ Long, có vũ dũng của Cam Bôn, hơn nữa mưu lược của Trương Nhậm cũng không hề kém.
Có điều ngay cả Đổng Phi cũng không ngờ Hán Trung lại thất thủ nhanh như vậy.
- Đổng đại ca, Trương Lỗ kia... Đại ca tính thế nào?
Đổng Phi không trả lời mà mỉm cười nhìn Bàng Thống:
- A Sửu, nếu là ngươi thì ngươi sẽ xử trí thế nào?
Bàng Thống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương Lỗ này cũng không có nhiều dã tâm, theo ta thấy hắn phát huy rất tốt giáo lí của tổ phụ sáng lập. Chỉ cần xem chính pháp của hắn làm tại Hán Trung, không có một tôn giáo nào xung đột. Nếu Đổng đại ca có phản cảm với phật giáo, sao không lấy đạo của người trị người? Để hắn đối phó phật giáo?
Đổng Phi gật đầu:
- Ta quả thực có ý nghĩ như vậy, cho nên trước lúc đánh Hán Trung cũng đã thông qua Diêm gia giao [Thái Bình thanh lĩnh đạo] cho Trương Lỗ. Vật đó trong tay ta cũng không có tác dụng, nhưng trong tay Trương Lỗ... Ha ha, chỉ là ta cũng không ngờ, Trương Lỗ lại dâng thành nhanh như vậy... Thật là ngoài dự liệu.
Lúc này Vũ An Quốc xen mồm nói:
- Chúa công, Trương Lỗ ở Hán Trung cũng không có được yên ổn. Đầu tiên là đấu với đám người Tô Cố, sau đó là Trọng Nghiệp. Vương Nhung nói hai năm này Văn Sính tướng quân đã hành hạ Trương Lỗ không ít.
Đổng Phi không khỏi cười ha hả.
Về việc Văn Sính tọa trấn Võ Đô, đối phó với Trương Lỗ hắn cũng đã biết.
Trên lịch sử, Hán Trung sở dĩ khó đánh cũng bởi địa hình phức tạp. Ngoài ra còn có Hạ Biện là tấm bình phong thiên nhiên chắn trước mặt.
Có điều đến nay Trương Lỗ chưa hề chiếm lĩnh Hạ Biện, vì vậy cửa ngõ vào Hán Trung rất rộng mở.
Địa hình tuy phức tạp, thế nhưng so với Vô Nan quân ở Khang Cư đã lâu mà nói thì chẳng là gì.
Lại thêm một Cam Bôn vũ dũng không hề kém Đổng Phi, Cổ Long dụng binh chỉ thua Lư Thực một chút, Trương Nhậm mưu lược xuất chúng... Cộng thêm uy tín của Diêm gia tại Hán Trung, còn cơ sở của đám người Văn Sính, do đó Hán Trung thật không khó phá.
Bàng Thống khẽ nói:
- Có điều Đổng đại ca lại giao ngọc tỷ ra...
- Chuyện này không nói lại nữa. Ngọc tỷ trong tay hoàng thượng có tác dụng lớn hơn nhiều so với trong tay ta. Hơn nữa ta cầm ngọc tỷ này có ích lợi gì? Ha ha... Có đôi lúc lùi một bước mới là điều hay.
Lui một bước mới là hay?
Bàng Thống không hổ là Phượng Sồ tiên sinh, mặc dù hiện nay mới 21 tuổi, so với Phượng Sồ tiên sinh trong diễn nghĩa vẫn còn non nớt, thế nhưng tư duy nhanh nhạy nhanh hơn người thường rất nhiều. Nghe Đổng Phi nói xong chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy, Đổng đại ca giữ ngọc tỷ cũng không có tác dụng.
Hán thất hiện nay dù không còn thể diện, thế nhưng vẫn còn sinh mệnh tồn tại. Đổng đại ca giữ lại trong tay chẳng lẽ để làm hoàng đế? Hiện tại không phải lúc để làm hoàng đế, ít nhất thời cơ cũng chưa chín muồi.
Còn để Lưu Biện giữ ngọc tỷ, đả kích đối với Quan Đông...
Một bước lui này của Đổng đại ca cực hay. Kì thật đây cũng không phải vấn đề khó nhận thấy, chỉ là ngươi có dám lui một bước này hay không mà thôi.
Bàng Thống không biết rằng trong lịch sử tam quốc cũng có người chịu lui một bước thế này.
Tôn Kiên, Viên Thuật...
Chỉ có điều vì sự xuất hiện của Đổng Phi, cho nên bọn họ cũng không còn được như lịch sử, bởi họ đã chết dưới thành Huỳnh Dương lâu rồi.
Lúc này Thuần Vu Đạo từ xa vội đi tới.
- Chúa công, có tin tức rồi.
- Tin gì?
- Lưu Biểu trước hội minh đã rút lui. Mà hội minh của Tào Tháo đang không thuận lợi thì có tin Vô Nan quân truyền đến nên lại tiến hành được... Ha ha, có điều bọn họ vừa kết minh xong thì tin về dị tượng Bá Kiều truyền đến.
Bàng Thống đắc ý:
- Chủ ý của ta cũng thật tốt, tác dụng của tiêu thạch đúng là không tồi.
(tiêu thạch: quặng ni-trát ka-li)
Thuần Vu Đạo gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, hiện nay toàn bộ Quan Trung đều nói chúa công chính là Y Doãn của Hán thất.
Đổng Phi nghe lời này không khỏi thấy nao nao.
Quay đầu nhìn sang Bàng Thống, hai mắt đã nheo lại.
- A Sửu, ngươi giở trò quỷ gì vậy?
- Ha ha, ta biết là không giấu được Đổng đại ca.
- Ngươi bày trò đó làm cái gì?
Đổng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Có điều vì sao lại là Y Doãn, mà không phải là Khương Tử Nha?
- Khương Thượng thì tốt hơn sao? Cuối cùng cũng chỉ là một chư hầu, ta không thích. Y Doãn mới chân chính là đại hiền, khi Thái Giáp làm không tốt Y Doãn liền phế hắn. Ta cảm thấy Y Doãn so với Khương Thượng quyết đoán hơn nhiều.
Cố sự của Thái Giáp đã trải qua 1700 năm rồi.
Dựa theo sách sử ghi lại, Thái Giáp là trưởng tôn của khai quốc hoàng đế Thương triều, con trai của Thái Đinh, họ Tử, tên Viết Chí, là quốc vương thứ tư của Thương Triều.
Năm đầu Thái Giáp tại vị, có phụ tá của Thương Thang là hiền tướng Y Doãn chủ trì triều chính, Thương triều vì vậy hưng thịnh. Thế nhưng vào năm thứ ba trị vì, Thái Giáp bắt đầu làm việc theo cảm tính bản thân, dùng thủ đoạn tàn bạo đối phó với bách tính. Vì vậy Y Doãn liền trục xuất hắn vào Đồng cung, phế vương vị của hắn.
Khi Bàng Thống nói chuyện này còn bớt đi một số chi tiết.
Đó chính là sau khi Thái Giáp hối lỗi thay đổi, Y Doãn cũng liền trả vương vị lại cho Thái Giáp.
Cũng không phải Bàng Thống quên, mà muốn nhắc cho Đổng Phi: Đổng đại ca, thật ra huynh cũng có thể làm như vậy, có điều sau này không trả vương vị lại cho người ta là được.
Đổng Phi dường như không hiểu, chỉ cầm lấy Trác Ngọc gõ lên đầu Bàng Thống một cái. Đương nhiên cũng chỉ bằng vỏ đao, nếu không với sự sắc bén của Trác Ngọc, sợ là đầu Bàng Thống sẽ bị chém thành đôi nửa.