Đảm nhiệm hộ vệ của Tào Tháo là Hứa Chử và Tào Bành sớm đã không Viên Thượng, nghe hắn nói năng lỗ mãng như vậy liền bước ra.
Mà phía sau Viên Thượng cũng có Văn Sửu, Vương Môn bước lên ngăn trước người, song phương rút kiếm, trong nhất thời trong đại sảnh đao quang kiếm ảnh, không khí cực kì căng thẳng.
- Trọng Khang, các ngươi định làm gì, mau thu binh khí.
Lưu Bị cũng đứng lên, cùng Công Tôn Khang khuyên can Văn Sửu, Vương Môn. Dù sao thì Lưu Bị đã từng đầu nhập vào Viên Thượng, cho nên Viên Thượng cũng nể mặt hắn, bảo Văn Sửu, Vương Môn ngừng lại, trầm giọng nói:
- Việc thừa tướng vừa nói Tự đại nhân cũng đã nói qua cho ta. Người kia tên là Chu Tiên, là gia nhân dưới trướng của Chu Ngang. Thế nhưng khi ta truy tra việc này thì hắn đã cao chạy xa bay rồi... Nói ra ta cũng định đòi người chỗ thừa tướng đây.
Tào Tháo nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Lưu Bị một bên nói:
- Thừa tướng, tam công tử, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, đừng nên tổn thương hòa khí.
- Dù sao thì mặc kệ mọi chuyện thế nào, ta cũng phải đi. Các ngươi nguyện ý ở lại đây để thế nhân chê cười là việc của các ngươi, còn Viên gia ta không che nổi cái mặt này. Nếu như thừa tướng không phân phó gì nữa, vậy thứ lỗi cho tiểu điệt cáo từ trước.
So với lúc trước, lời nói của Viên Thượng đã khách khí hơn rất nhiều, không còn vô lễ như trước nữa.
Hắn đi vội ra ngoài, Văn Sửu, Hứa Du đi ở sau cùng, khi đi qua Lưu Bị, ba người khẽ gật đầu với nhau.
Hứa Chử cả giận:
- Thừa tướng, cứ để tiểu nhi kia đi như vậy sao? Theo ta thấy việc này nhất định là do hắn giở trò.
Tào Tháo lắc đầu nói:
- Viên Thiệu có thù giết con với Đổng Phi, chắc chắn sẽ không liên thủ với Đổng Tây Bình. Chuyện này... Lúc trước Đổng Tây Bình đã dám an bàn mật thám ở Hứa Xương, sao y không dám phái mật thám đến dưới trướng Viên Thiệu? Việc này không quan hệ với Viên Thượng.
Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng khách.
- Chư công, còn ai muốn rời thì hiện tại có thể đi, mỗ tuyệt không ngăn trở.
Lưu Mạo hơi do dự đứng dậy:
- Thừa tướng, cũng không phải Mạo muốn bội minh, nhưng quả thực Hán An quân đã đến dưới Hà Manh quan, Mạo lo cho huynh trưởng... Hơn nữa, thừa tướng cũng không dụng binh nữa, Mạo ở đây cũng vô dụng.
Lí do rất hợp tình hợp lý, chỉ là vào lúc này...
Mặc dù Tào Tháo không nói gì, nhưng trong lòng rất mất hứng.
Nhưng biểu lộ ra ngoài lại là vẻ mặt ôn hòa, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, hãy thay mặt ta vấn an Lưu Ích Châu.
- Nhất định, nhất định.
Lưu Mạo nói xong liền đi ra.
Bảy chư hầu trước khi hội minh đi một, hiện nay lại đi hai, trong đại sảnh thoáng cái vẳng vẻ đi nhiều.
Công Tôn Khang nói:
- Trước khi Khang xuất phát, gia phụ từng mệnh vạn sự phải nghe theo phân phó của thừa tướng.
- A... Bị chỉ biết thánh thượng ở Hứa Xương, không biết thánh thượng ở Trường An, thừa tướng cứ yên tâm đi, nhất định Bị không bội minh.
Chu Du hơi do dự:
- Nhưng không biết thừa tướng dự định thế nào?
Hắn nói rất xảo diệu, cũng không bảo bội minh, cũng không bảo ở lại, rõ ràng là muốn xem tình hình thế nào rồi mới quyết.
Tào Tháo biết, kì thật những người lưu lại đều là những người không thể hòa giải với Đổng Phi.
Công Tôn Độ mặc dù từng phục vụ dưới trướng Đổng Trác, thế nhưng ở tái ngoại tính kế Đổng Phi một lần, suýt giết được Đổng Phi. Từ điểm này mà nói, dù cho Đổng Phi có khoan dung độ lượng đến đâu cũng khó lòng tha thứ cho việc Công Tôn Độ phản chủ.
Còn Lưu Bị càng không đội trời chung với Đổng Phi, không cần nói nữa.
Tôn Kiên chết trong tay Đổng Phi, tạo thành thù không thể hóa giải với Tôn gia, cho nên bọn họ mới ở lại xem tình thế phát triển.
Nhưng thế này thì quá tệ.
Tào Tháo thầm nghĩ: ít nhất cũng có phân nửa, xem ra tuy không thể đỡ được Đổng Phi, nhưng cũng có thể xoay được đường sống.
Thật ra nếu như Lưu Bị, Tôn Sách cũng rời khỏi hội minh thì Tào Tháo mới thấy tốt.
Nếu tình huống như vậy xảy ra, hắn sẽ lập tức về Hứa Xương trói Hán đế Lưu Hiệp, sau đó tự thân đến Trường An xin hàng.
Dù sao hắn và Đổng Phi tuy có thù hận, nhưng cũng có một đoạn tình nghĩa.
Nếu như hắn đầu hàng chắc hẳn Đổng Phi cũng sẽ không làm khó hắn. Chỉ cần hắn giao binh quyền, thì việc làm phú ông không thành vấn đề.
Tào Tháo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nếu chư công còn tín nhiệm Tào mỗ, như vậy chúng ta hãy thương lượng hành động kế tiếp thôi. Hiện nay ngụy đế xuất hiện, mà tặc thế Quan Trung quá mạnh, bốn nhà chúng ta chiếu ứng lẫn nhau, thống nhất hành động.
- Thừa tướng nói rất đúng.
***********
Ngày thứ ba sau khi Viên Thượng lĩnh binh rời khỏi Lạc Dương thì tiến nhập vào lãnh địa Hà Nội.
Đây đã là địa bàn của Viên gia hắn, lo lắng hai ngày qua của Viên Thượng cuối cùng cũng không xảy ra.
Hắn quả thật cảm thấy sợ, sợ Tào Tháo chặn hắn lại trên đường. Tuy nói hắn có binh cường mã tráng, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Tào Tháo, có đánh cũng không chiếm được thượng phong. Hôm nay khi đã tiến vào lãnh địa của mình, kiêu ngạo bị đè nén mấy ngày qua lại phát tác:
- Đều nói Tào Mạnh Đức kia lợi hại, theo ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế.
Tự Thụ nhìn Viên Thượng kiêu ngạo thì âm thầm cười khổ một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Tam công tử, ngài thực không nên rời đi lúc này. Hiện nay chúng ta hợp thì lợi, phân thì hại. Nếu như chư hầu liên thủ thượng sớ Trường An, chắc hẳn Trường An còn cố kị, nhưng hiện tại đã trở mặt với Tào Tháo, với chúa công cũng không phải là chuyện tốt...
- Được rồi, được rồi. Tự tiên sinh, những lời này dọc theo đường đi tiên sinh đã nói không biết bao nhiêu lần. Việc xảy ra thì đã xảy ra rồi, tiên sinh còn muốn thế nào? Hơn nữa, Ký Châu ta lực mạnh, binh mã cường tráng, Đổng Tây Bình chưa hẳn có thể động đến chúng ta.
- Thế nhưng...
Viên Thượng nhíu mày:
- Tự tiên sinh thực ra là phục vụ Viên gia, hay là phục vụ Tào Tháo? Tại sao dọc theo đường đi ta chỉ nghe tiên sinh nói tốt cho hắn? Nếu tiên sinh cảm thấy ta không tốt thì có thể tìm cha ta cáo trạng, đừng nói tiếp nữa.
Một câu nói này đã làm cho Tự Thụ đỏ mặt, miệng mấp máy định nói rồi lại thôi. Cuối cùng đành cười khổ thở dài, yên lặng thối lui về một bên.
Hứa Du cùng Văn Sửu bên cạnh nhìn nhau, sau khi mỉm cười thì Hứa Du giục ngựa đến bên người Tự Thụ.
Đêm đó, đại quân dựng trại ở Tẩm thủy, mười lăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, rất hùng vĩ.
Tự Thụ ban ngày bị Viên Thượng mắng cho đến phát bực, một mình ngồi trong đại trướng uống rượu.
Thời gian sắp tới không biết sẽ qua bằng cách nào đây!
Ý của đại tướng quân sợ là muốn giao tương lai Ký Châu cho Viên Thượng. Chưa cần nói đến lớn nhỏ, chỉ cần nhìn cũng thấy Viên Thượng này căn bản không phải là người thành đại sự. Lúc trước, khi được sắp xếp đến phụ tá Viên Thượng, Tự Thụ đã có ý không muốn, hôm nay thì nản lòng muốn chết.
Màn trướng nhấc lên, Hứa Du từ bên ngoài đi vào.
Hứa Du theo Viên Thiệu sớm hơn Tự Thụ, thế nhưng đến giờ cũng không được trọng dụng như Viên Thiệu. Mà Hứa Du trong mắt Viên Thiệu là người thích lợi nhỏ, ham tài, Tự Thụ cũng không quá thích hắn.
Vì vậy khi thấy Hứa Du tiến đến, Tự Thụ cũng không đứng dậy đón chào, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn một cái.
Mấy năm nay Hứa Du rất khép mình, mặc kệ sự tình gì cũng không lộ mặt. Viên Thiệu nếu gọi đến hắn thì hắn ra sức, còn không thì hắn cứ tiêu diêu tự tại. Hiện nay đã dần nằm ngoài thành viên trung tâm của Viên Thiệu.
- Công Tự tiên sinh, sao lại uống rượu giải sầu một mình thế này?
Tự Thụ mắt say lờ đờ, nhìn thoáng qua Hứa Du nói:
- Tử Viễn đến đây không biết là có gì chỉ bảo?
- Chỉ bảo thì không dám, chỉ là ban ngày thấy Công Tự bị ủy khuất... Ha ha, cho nên mới đến thăm hỏi một chút.
Hứa Du nói rồi ngồi xuống đối diện Tự Thụ.
Tự Thụ cũng không nói gì, rót cho Hứa Du một ly rượu, sau đó ngửa cổ tự uống. Hứa Du cũng im lặng, cứ vậy ngồi uống với Tự Thụ. Hai người không ai nói lời nào, không khí trong đại trướng dần trở nên quỷ dị.
- Tử Viễn, ngươi thực đáng chết.
Hồi lâu sau, đột nhiên Tự Thụ nói một câu, con mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hứa Du, vẻ mặt vô cùng hung ác độc địa.
Hứa Du trong lòng bất an:
- Công Tự vì sao lại nói vậy?
- Ngươi chớ có giả bộ hồ đồ, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã sớm cấu kết với tên một tai kia không? Lúc trước Lưu Huyền Đức đến Từ Châu cứu viện Đào Khiêm có phải là chủ ý của ngươi?
- A?
Mặt Hứa Du hơi co lại, gượng cười nói:
- Công Tự, chuyện này không hề quan hệ với Du.
- Không quan hệ đến ngươi?
Tự Thụ cười lạnh:
- Hứa Tử Viễn à Hứa Tử Viễn, ngươi tự cho là kín kẽ liền mạch, kì thật kẽ hở chồng chất. Hai năm nay nhìn ngươi như không có việc gì, nhưng ta biết đầu tiên là ngươi kiến nghị để Đổng Chiêu đến Từ Châu, sau đó lại lặng lẽ đưa gia quyến của hắn... Cả gia quyến của Văn Công Nghiệp cũng đã đến Từ Châu... Lòng của ngươi đã sớm không còn chúa công nữa.
Hứa Du trầm mặc không nói.
- Thế nào, ta không nói sai chứ?
Tự Thụ ngửa mặt lên trời thở dài:
- Có điều nói lại thì Lưu Huyền Đức kia cũng đích thật có bản lĩnh. Ta an bài Tự Hộc con ta bên người hắn để giám thị, không ngờ hắn lại có thể khiến nó không nghe ta. Lần nào gửi thư cũng đều nói với ta Lưu Bị tốt thế nào... Hứa Tử Viễn, ngươi thực đáng chết, thực đáng chết... Ngay cả đứa con trai duy nhất của ta cũng hướng về Lưu Bị, chết tiệt.
Tự Thụ nói lời này xong, Hứa Du liền hết lo lắng.
Tự châm rượu, mặc Tự Thụ quát mắng, trên mặt luôn đeo nụ cười, nhìn qua như là không thèm để ý.
- Chúa công xong... Thương thay Nguyên Hạo, một lòng mưu đồ cho chúa công, nhưng cơ nghiệp này cuối cùng cũng sẽ bị hủy trong tay tiểu nhi kia.
Tự Thụ ngửa đầu ừng ực uống hết rượu mạnh trong bình, sau đó nặng nề đặt lên bàn.
- Ta không cam lòng, ta thực không cam lòng.
Nói rồi gục đầu xuống bàn, thì thào lẩm bẩm:
- Hứa Tử Viễn, chắc hẳn... ngươi đã sớm nhìn ra?
Hứa Du đứng dậy, vỗ vỗ vai Tự Thụ.
- Công Tự, ta theo Bản Sơ từ 20 năm trước. Lúc trước còn có đám Bá Cầu, Vương Phân, Trương Mạc làm hảo hữu, vì Viên Bản Sơ bôn tẩu, vì Viên gia hắn mà phất cờ hò reo. Nhưng được cái gì? Ha ha, hảo hữu ngày xưa đều đã chết sạch, mà ta lại chịu kết cục thỏ hết chó vào nồi... Bản Sơ có thể cùng hoạn nạn, nhưng không thể cùng phú quý, ta sớm thấy từ lâu.
- Thấy từ lâu, thấy từ lâu...
Hứa Du dường như tự lẩm bẩm, còn Tự Thụ gục ở trên bàn, bất tri bất giác đã qua giờ tí, chỉ nghe âm thanh bang, bang, lúc này đã là canh hai rồi.
Hứa Du đứng dậy đang định ra ngoài.
Nhưng vào lúc này đột nhiên lại nghe một trận rối loạn trong đại doanh, tiếp đó có tiếng người la lên:
- Đi lấy nước, đi lấy nước.
Mùa đông lạnh giá này sao lại đi lấy nước?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Hứa Du chính là: không hay, có người tập kích đại doanh.
Đổng Ký nói tới đó thì thu công văn lại:
- Chu Bất Nghi, ngươi đúng là rất thông minh, kế tiếp kế, ngầm chứa sát cơ. Nhưng ngươi quên mất một việc, các phương án của ngươi nếu không có người chấp hành, dựa vào cái đám giá áo túi cơm kia, khó mà thành. Ngươi nói ta hết cách làm trò tiểu nhân, sai rồi, cha ta nắm Trường An, muốn trừ khử ngươi, kế hoạch hoàn mỹ tới đâu cũng là cái họa. Ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi, có thể dùng cách đơn giản nhất giải quyết, ta chẳng rước thêm rắc rối làm gì. Chỉ tiếc, ngươi thông minh lại làm liên lụy người nhà, thương cho cậu ngươi nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn, thương cho mẹ ngươi mới tới Trường An, vì sự thông minh của ngươi mà chết.
Đổng Ký nói rất hời hợt, nhưng làm Chu Bất Nghi vã mồ hôi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ha ha ha, ta chẳng qua chỉ là đứa trẻ, có thể làm được gì? Có điều người ta đối phó với cha mẹ ta, kẻ làm con phải tận tâm thôi. Chu Bất Nghi, sống chết của cả nhà ngươi dựa vào ngươi đó, ngươi thông minh, ắt hiểu ý ta.
Nói xong Đổng Ký đi ra ngoài, tới cửa đột nhiên quay đầu lại:
- Đối phó với chuyện phức tạp, có thể dùng cách đơn giản nhất để giải quyết, chỉ cần ngươi có thực lực đó ... Đầy là lời dạy của lão sư chỉ ta. Đừng cho rằng mình thông minh, thực ra trong thành Trường An ngươi chẳng là cái gì. Có dã tâm là tốt, nhưng phải nhìn rõ thực lực của bản thân, ngươi có một ngày, nghĩ kỹ đi.
Cửa sát đóng lại, Chu Bất Nghi như quả bóng xì hơn, ngã ra giường, hồi lâu không nhúc nhích.
Cũng ở trong Đỗ Bưu Bảo.
- Vương Mãi, ngươi theo chủ công bao lâu rồi?
Giả Hủ đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trên giường có Vương Mãi quỳ hâm rượu, cạnh người hắn còn có con chồn nướng béo vàng thơm phức.
- Ừm, để thuộc hạ tính cái đã
Vương Mãi gập ngón tay tính toán:
... Năm xưa chủ công tị nạn tới Nam Sơn, thuộc hạ cùng đám lão Hổ theo chủ công tới Tây Vực ... Tính ra đã gần năm. Quân sư sao đột nhiên hỏi điều này, phải chăng có gì sai bảo.
Giả Hủ nheo mắt lại mỉm cười, không biết là học Đổng Phi hay là thói quen khi suy nghĩ. Có điều Vương Mãi thấy, quân sư mỗi khi nheo mắt lại là có chuyện lớn, giống như Đổng Phi nheo mắt lại là dấu hiệu muốn giết người.
Giả Hủ ngồi xuống giường, than:
- Chớp mắt một cái, ta cũng tới Đỗ Bưu Bảo gần năm năm, hẳn người bên ngoài đã quên ta rồi.
- Chỉ cần chủ công không quên quân sư là được.
Chợt Giả Hủ chuyển đề tài, giọng đầy thâm ý:
- Nói thì nói thế, song ta thấy hơi mệt rồi. Vương Mãi, ngươi thấy đại công tử thế nào?
- Đại công tử sao?
Vương Mãi suy ngẫm:
- Đại công tử tính trầm lạnh, có quyền mưu, giỏi tính kế. Có lẽ là minh chủ, nhưng khác với chủ công.
- Ồ, khác thế nào?
- Nói quyền mưu, chủ công không so được với Đại công tử. Song chủ công có sức hút khiến trên dưới một lòng. Còn Đại công tử, có lẽ thành đại sự, nhưng khí độ dùng người không bằng chủ công. Có điều như thế lại càng giống một vị quân vương.
Giả Hủ cười:
- Xem ra ngươi đã nhìn ra rồi.
- Ở bên Đại công tử không lâu, nhưng thuộc hạ nhận ra chỗ không tầm thường của Đại công tử, có uy nghi, song cẩn thận. Ở bên cạnh Đại công tử lúc nào cũng phải đề phòng, làm việc dè dặt, không sảng khoái như làm việc cho chủ công.
Giả Hủ đột nhiên chuyển chủ đề:
- Lần phong quốc này ngươi thấy kết quả sẽ thế nào?
- Chuyện này chủ công có rất nhiều băn khoăn, nhận phong quốc thật thì sao? Chủ công không phải Vương Mãng, Hán thất cũng không như xưa. Có điều quân sư hỏi kết quả thì thuộc hạ đoán không ra, ý quân sư với chuyện này thế nào?
- Theo ta thấy, có lẽ chủ công và thánh thượng sẽ có một lần trao đổi.
- Trao đổi thế nào?
Giả Hủ cười không đáp, nhắm mắt lại lười biếng dựa vào đệm, như ngủ rồi vậy. Vương Mãi đã quen với thái độ này của Giả Hủ, không vội, im lặng nhìn ông ta đợi đáp án.
- Chủ công và thánh thượng trao đổi tới lúc sẽ nhìn rõ. Có điều ta thấy chuyện này không đơn giản, bên trong có biến số.
Vương Mãi hoàn toàn hồ đồ, với trí tuệ của hắn không theo được suy nghĩ của Giả Hủ, chỉ biết ngồi đợi.
- Biến số này tới từ Đại công tử, còn kết quả, hà hà, sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có điều ta mệt rồi.
Những lời này tựa như Giả Hủ tự nói với mình:
Vương Mãi vẫn không hiểu định thỉnh giáo, thì Giả Hủ trở mình nói:
- Đi nghỉ đi, phải mưu tính trước.
- Quân sư nhỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.
- Chậm đã.
Giả Hủ gọi lại:
- Mật lệnh cho Thập Thất hành động, ta thấy tới lúc rồi.
Vương Mãi nắm hai cơ cấu, người trực thuộc Vương Mai dùng số mở đầu, thuộc nội là tử sĩ, còn thuộc ngoại thì rất nhiều, bắt đầu bằng tên chư hầu với số. Ví như thám tử ở Ký Châu Viên Thiệu gọi là Ký XX, còn ẩn nấp chỗ Tào Tháo gọi là Ngụy XX. Danh sách này chỉ có Vương Mãi và Giả Hủ biết.
Chính như Vương Mãi nói, có lẽ chỉ có dạng người như Đổng Phi mới hoàn toàn tin tưởng đem chuyện quan trọng như thế giao cho người y tín nhiệm làm.
Vương Mãi mơ hồ hiểu hàm ý chân chính của Giả Hủ.
Đổng Phi được thủ hạ khuyên giải nhiều lần, cuối cùng chấp nhận phong quốc. Tin tức này vốn làm tông thất Trường An vô cùng cao hứng, không ngờ tiếp đó Lưu Biện hạ một đạo ý chỉ làm người ta trố mắt, vì Hán thật chưa bình, triều cương suy sụp, nên Lương vương Đổng ở lại Trường An, phong Đổng Phi làm Hán thừa tướng, nắm Thừa Minh điện, tổng lĩnh binh mã và chính vụ thiên hạ, mọi việc đều có thể tự quyết.
Ý chỉ này tức thì gây lên sóng gió lớn.
Đám tông thất cầm đầu là Lưu Hòa quỳ ngoài Vị Ương cung thỉnh cầu Lưu Biện thu hồi ý chỉ.
Nhưng Lưu Biện không để ý mà còn dùng thái độ cứng rắn chưa từng có nói, từ năm Sơ Bình tới nay, chư hầu hỗn chiễn, sinh linh đồ thán. Nếu chẳng phải có Lương vương, lấy đâu ra cục diện Hán thất trùng hưng hiện nay, trẫm là người đức mỏng, song không làm cái việc chim hết bẻ cung, đặc biệt thông cáo cho người thiên hạ biết.
Ngụ ý trách hỏi tông thất các phương, khi ta lưu lạc, sinh tử không rõ, vì sao các ngươi không đứng ra bảo vệ triều cương? Hiện bảo Lương vương tới đất phiên, vậy phải đối diện với chư hầu Quan Đông thế nào? Các ngươi chỉ huy được nhân mã khắp nơi sao?
Đám Lưu Hoa tuy không cam tâm, song phải im tiếng, không dám dây dưa ở chuyện này nữa. Tháng năm, Đổng Phi công cáo thiên hạ lập phủ tại Trường An, thủ hạ dưới trướng đều theo chế độ vương hầu trước kia.
Nói cách khác Đổng Phi có thể lập một triều đình thuộc về y.
Đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, muốn hoàn thiện cái triều đình nhỏ này cần một thời gian dài, không phải một ngày mà thành.
Cho nên khi mở phủ, Đổng Phi chỉ thiết lập thượng thư và thị lang.
Gia Cát Cẩn nay tuổi gần , chính độ tuổi sung mãn nhất, có thể nói ở phương diện quân chính đều đủ kinh nghiệm, có thể thi triển bản lĩnh.
Thượng thư phó xạ Tô Tắc.
Nói ra thì Tô Tắc là người cũ đi theo Đổng Phi, thời gian còn hơn Gia Cát Cẩn, trải qua nhiều việc, có quyền uy ở quân chính, nhân vật các nơi đều không thể nói được gì.
Thượng thư tổng cộng bốn người - Hoàng Tự, Bàng Thống, Bộ Chất, Lữ Mông.
Bốn người này tuổi trên , trong đó Bộ Chất tuổi cao nhất, nhưng theo Đổng Phi chưa lâu, từ phương diện này mà nhìn, có thể thấy một nguyên nhân khác Đổng Phi không nhận phong quốc, thủ hạ của y không có nhiều người để dùng.
Chức thị lang làm rất nhiều người bất ngờ, là ba người Hám Trạch, Bàng Lâm và Lưu Tiên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đảm nhiệm hộ vệ của Tào Tháo là Hứa Chử và Tào Bành sớm đã không Viên Thượng, nghe hắn nói năng lỗ mãng như vậy liền bước ra.
Mà phía sau Viên Thượng cũng có Văn Sửu, Vương Môn bước lên ngăn trước người, song phương rút kiếm, trong nhất thời trong đại sảnh đao quang kiếm ảnh, không khí cực kì căng thẳng.
- Trọng Khang, các ngươi định làm gì, mau thu binh khí.
Lưu Bị cũng đứng lên, cùng Công Tôn Khang khuyên can Văn Sửu, Vương Môn. Dù sao thì Lưu Bị đã từng đầu nhập vào Viên Thượng, cho nên Viên Thượng cũng nể mặt hắn, bảo Văn Sửu, Vương Môn ngừng lại, trầm giọng nói:
- Việc thừa tướng vừa nói Tự đại nhân cũng đã nói qua cho ta. Người kia tên là Chu Tiên, là gia nhân dưới trướng của Chu Ngang. Thế nhưng khi ta truy tra việc này thì hắn đã cao chạy xa bay rồi... Nói ra ta cũng định đòi người chỗ thừa tướng đây.
Tào Tháo nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Lưu Bị một bên nói:
- Thừa tướng, tam công tử, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, đừng nên tổn thương hòa khí.
- Dù sao thì mặc kệ mọi chuyện thế nào, ta cũng phải đi. Các ngươi nguyện ý ở lại đây để thế nhân chê cười là việc của các ngươi, còn Viên gia ta không che nổi cái mặt này. Nếu như thừa tướng không phân phó gì nữa, vậy thứ lỗi cho tiểu điệt cáo từ trước.
So với lúc trước, lời nói của Viên Thượng đã khách khí hơn rất nhiều, không còn vô lễ như trước nữa.
Hắn đi vội ra ngoài, Văn Sửu, Hứa Du đi ở sau cùng, khi đi qua Lưu Bị, ba người khẽ gật đầu với nhau.
Hứa Chử cả giận:
- Thừa tướng, cứ để tiểu nhi kia đi như vậy sao? Theo ta thấy việc này nhất định là do hắn giở trò.
Tào Tháo lắc đầu nói:
- Viên Thiệu có thù giết con với Đổng Phi, chắc chắn sẽ không liên thủ với Đổng Tây Bình. Chuyện này... Lúc trước Đổng Tây Bình đã dám an bàn mật thám ở Hứa Xương, sao y không dám phái mật thám đến dưới trướng Viên Thiệu? Việc này không quan hệ với Viên Thượng.
Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng khách.
- Chư công, còn ai muốn rời thì hiện tại có thể đi, mỗ tuyệt không ngăn trở.
Lưu Mạo hơi do dự đứng dậy:
- Thừa tướng, cũng không phải Mạo muốn bội minh, nhưng quả thực Hán An quân đã đến dưới Hà Manh quan, Mạo lo cho huynh trưởng... Hơn nữa, thừa tướng cũng không dụng binh nữa, Mạo ở đây cũng vô dụng.
Lí do rất hợp tình hợp lý, chỉ là vào lúc này...
Mặc dù Tào Tháo không nói gì, nhưng trong lòng rất mất hứng.
Nhưng biểu lộ ra ngoài lại là vẻ mặt ôn hòa, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, hãy thay mặt ta vấn an Lưu Ích Châu.
- Nhất định, nhất định.
Lưu Mạo nói xong liền đi ra.
Bảy chư hầu trước khi hội minh đi một, hiện nay lại đi hai, trong đại sảnh thoáng cái vẳng vẻ đi nhiều.
Công Tôn Khang nói:
- Trước khi Khang xuất phát, gia phụ từng mệnh vạn sự phải nghe theo phân phó của thừa tướng.
- A... Bị chỉ biết thánh thượng ở Hứa Xương, không biết thánh thượng ở Trường An, thừa tướng cứ yên tâm đi, nhất định Bị không bội minh.
Chu Du hơi do dự:
- Nhưng không biết thừa tướng dự định thế nào?
Hắn nói rất xảo diệu, cũng không bảo bội minh, cũng không bảo ở lại, rõ ràng là muốn xem tình hình thế nào rồi mới quyết.
Tào Tháo biết, kì thật những người lưu lại đều là những người không thể hòa giải với Đổng Phi.
Công Tôn Độ mặc dù từng phục vụ dưới trướng Đổng Trác, thế nhưng ở tái ngoại tính kế Đổng Phi một lần, suýt giết được Đổng Phi. Từ điểm này mà nói, dù cho Đổng Phi có khoan dung độ lượng đến đâu cũng khó lòng tha thứ cho việc Công Tôn Độ phản chủ.
Còn Lưu Bị càng không đội trời chung với Đổng Phi, không cần nói nữa.
Tôn Kiên chết trong tay Đổng Phi, tạo thành thù không thể hóa giải với Tôn gia, cho nên bọn họ mới ở lại xem tình thế phát triển.
Nhưng thế này thì quá tệ.
Tào Tháo thầm nghĩ: ít nhất cũng có phân nửa, xem ra tuy không thể đỡ được Đổng Phi, nhưng cũng có thể xoay được đường sống.
Thật ra nếu như Lưu Bị, Tôn Sách cũng rời khỏi hội minh thì Tào Tháo mới thấy tốt.
Nếu tình huống như vậy xảy ra, hắn sẽ lập tức về Hứa Xương trói Hán đế Lưu Hiệp, sau đó tự thân đến Trường An xin hàng.
Dù sao hắn và Đổng Phi tuy có thù hận, nhưng cũng có một đoạn tình nghĩa.
Nếu như hắn đầu hàng chắc hẳn Đổng Phi cũng sẽ không làm khó hắn. Chỉ cần hắn giao binh quyền, thì việc làm phú ông không thành vấn đề.
Tào Tháo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nếu chư công còn tín nhiệm Tào mỗ, như vậy chúng ta hãy thương lượng hành động kế tiếp thôi. Hiện nay ngụy đế xuất hiện, mà tặc thế Quan Trung quá mạnh, bốn nhà chúng ta chiếu ứng lẫn nhau, thống nhất hành động.
- Thừa tướng nói rất đúng.
***********
Ngày thứ ba sau khi Viên Thượng lĩnh binh rời khỏi Lạc Dương thì tiến nhập vào lãnh địa Hà Nội.
Đây đã là địa bàn của Viên gia hắn, lo lắng hai ngày qua của Viên Thượng cuối cùng cũng không xảy ra.
Hắn quả thật cảm thấy sợ, sợ Tào Tháo chặn hắn lại trên đường. Tuy nói hắn có binh cường mã tráng, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Tào Tháo, có đánh cũng không chiếm được thượng phong. Hôm nay khi đã tiến vào lãnh địa của mình, kiêu ngạo bị đè nén mấy ngày qua lại phát tác:
- Đều nói Tào Mạnh Đức kia lợi hại, theo ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế.
Tự Thụ nhìn Viên Thượng kiêu ngạo thì âm thầm cười khổ một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Tam công tử, ngài thực không nên rời đi lúc này. Hiện nay chúng ta hợp thì lợi, phân thì hại. Nếu như chư hầu liên thủ thượng sớ Trường An, chắc hẳn Trường An còn cố kị, nhưng hiện tại đã trở mặt với Tào Tháo, với chúa công cũng không phải là chuyện tốt...
- Được rồi, được rồi. Tự tiên sinh, những lời này dọc theo đường đi tiên sinh đã nói không biết bao nhiêu lần. Việc xảy ra thì đã xảy ra rồi, tiên sinh còn muốn thế nào? Hơn nữa, Ký Châu ta lực mạnh, binh mã cường tráng, Đổng Tây Bình chưa hẳn có thể động đến chúng ta.
- Thế nhưng...
Viên Thượng nhíu mày:
- Tự tiên sinh thực ra là phục vụ Viên gia, hay là phục vụ Tào Tháo? Tại sao dọc theo đường đi ta chỉ nghe tiên sinh nói tốt cho hắn? Nếu tiên sinh cảm thấy ta không tốt thì có thể tìm cha ta cáo trạng, đừng nói tiếp nữa.
Một câu nói này đã làm cho Tự Thụ đỏ mặt, miệng mấp máy định nói rồi lại thôi. Cuối cùng đành cười khổ thở dài, yên lặng thối lui về một bên.
Hứa Du cùng Văn Sửu bên cạnh nhìn nhau, sau khi mỉm cười thì Hứa Du giục ngựa đến bên người Tự Thụ.
Đêm đó, đại quân dựng trại ở Tẩm thủy, mười lăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, rất hùng vĩ.
Tự Thụ ban ngày bị Viên Thượng mắng cho đến phát bực, một mình ngồi trong đại trướng uống rượu.
Thời gian sắp tới không biết sẽ qua bằng cách nào đây!
Ý của đại tướng quân sợ là muốn giao tương lai Ký Châu cho Viên Thượng. Chưa cần nói đến lớn nhỏ, chỉ cần nhìn cũng thấy Viên Thượng này căn bản không phải là người thành đại sự. Lúc trước, khi được sắp xếp đến phụ tá Viên Thượng, Tự Thụ đã có ý không muốn, hôm nay thì nản lòng muốn chết.
Màn trướng nhấc lên, Hứa Du từ bên ngoài đi vào.
Hứa Du theo Viên Thiệu sớm hơn Tự Thụ, thế nhưng đến giờ cũng không được trọng dụng như Viên Thiệu. Mà Hứa Du trong mắt Viên Thiệu là người thích lợi nhỏ, ham tài, Tự Thụ cũng không quá thích hắn.
Vì vậy khi thấy Hứa Du tiến đến, Tự Thụ cũng không đứng dậy đón chào, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn một cái.
Mấy năm nay Hứa Du rất khép mình, mặc kệ sự tình gì cũng không lộ mặt. Viên Thiệu nếu gọi đến hắn thì hắn ra sức, còn không thì hắn cứ tiêu diêu tự tại. Hiện nay đã dần nằm ngoài thành viên trung tâm của Viên Thiệu.
- Công Tự tiên sinh, sao lại uống rượu giải sầu một mình thế này?
Tự Thụ mắt say lờ đờ, nhìn thoáng qua Hứa Du nói:
- Tử Viễn đến đây không biết là có gì chỉ bảo?
- Chỉ bảo thì không dám, chỉ là ban ngày thấy Công Tự bị ủy khuất... Ha ha, cho nên mới đến thăm hỏi một chút.
Hứa Du nói rồi ngồi xuống đối diện Tự Thụ.
Tự Thụ cũng không nói gì, rót cho Hứa Du một ly rượu, sau đó ngửa cổ tự uống. Hứa Du cũng im lặng, cứ vậy ngồi uống với Tự Thụ. Hai người không ai nói lời nào, không khí trong đại trướng dần trở nên quỷ dị.
- Tử Viễn, ngươi thực đáng chết.
Hồi lâu sau, đột nhiên Tự Thụ nói một câu, con mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hứa Du, vẻ mặt vô cùng hung ác độc địa.
Hứa Du trong lòng bất an:
- Công Tự vì sao lại nói vậy?
- Ngươi chớ có giả bộ hồ đồ, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã sớm cấu kết với tên một tai kia không? Lúc trước Lưu Huyền Đức đến Từ Châu cứu viện Đào Khiêm có phải là chủ ý của ngươi?
- A?
Mặt Hứa Du hơi co lại, gượng cười nói:
- Công Tự, chuyện này không hề quan hệ với Du.
- Không quan hệ đến ngươi?
Tự Thụ cười lạnh:
- Hứa Tử Viễn à Hứa Tử Viễn, ngươi tự cho là kín kẽ liền mạch, kì thật kẽ hở chồng chất. Hai năm nay nhìn ngươi như không có việc gì, nhưng ta biết đầu tiên là ngươi kiến nghị để Đổng Chiêu đến Từ Châu, sau đó lại lặng lẽ đưa gia quyến của hắn... Cả gia quyến của Văn Công Nghiệp cũng đã đến Từ Châu... Lòng của ngươi đã sớm không còn chúa công nữa.
Hứa Du trầm mặc không nói.
- Thế nào, ta không nói sai chứ?
Tự Thụ ngửa mặt lên trời thở dài:
- Có điều nói lại thì Lưu Huyền Đức kia cũng đích thật có bản lĩnh. Ta an bài Tự Hộc con ta bên người hắn để giám thị, không ngờ hắn lại có thể khiến nó không nghe ta. Lần nào gửi thư cũng đều nói với ta Lưu Bị tốt thế nào... Hứa Tử Viễn, ngươi thực đáng chết, thực đáng chết... Ngay cả đứa con trai duy nhất của ta cũng hướng về Lưu Bị, chết tiệt.
Tự Thụ nói lời này xong, Hứa Du liền hết lo lắng.
Tự châm rượu, mặc Tự Thụ quát mắng, trên mặt luôn đeo nụ cười, nhìn qua như là không thèm để ý.
- Chúa công xong... Thương thay Nguyên Hạo, một lòng mưu đồ cho chúa công, nhưng cơ nghiệp này cuối cùng cũng sẽ bị hủy trong tay tiểu nhi kia.
Tự Thụ ngửa đầu ừng ực uống hết rượu mạnh trong bình, sau đó nặng nề đặt lên bàn.
- Ta không cam lòng, ta thực không cam lòng.
Nói rồi gục đầu xuống bàn, thì thào lẩm bẩm:
- Hứa Tử Viễn, chắc hẳn... ngươi đã sớm nhìn ra?
Hứa Du đứng dậy, vỗ vỗ vai Tự Thụ.
- Công Tự, ta theo Bản Sơ từ 20 năm trước. Lúc trước còn có đám Bá Cầu, Vương Phân, Trương Mạc làm hảo hữu, vì Viên Bản Sơ bôn tẩu, vì Viên gia hắn mà phất cờ hò reo. Nhưng được cái gì? Ha ha, hảo hữu ngày xưa đều đã chết sạch, mà ta lại chịu kết cục thỏ hết chó vào nồi... Bản Sơ có thể cùng hoạn nạn, nhưng không thể cùng phú quý, ta sớm thấy từ lâu.
- Thấy từ lâu, thấy từ lâu...
Hứa Du dường như tự lẩm bẩm, còn Tự Thụ gục ở trên bàn, bất tri bất giác đã qua giờ tí, chỉ nghe âm thanh bang, bang, lúc này đã là canh hai rồi.
Hứa Du đứng dậy đang định ra ngoài.
Nhưng vào lúc này đột nhiên lại nghe một trận rối loạn trong đại doanh, tiếp đó có tiếng người la lên:
- Đi lấy nước, đi lấy nước.
Mùa đông lạnh giá này sao lại đi lấy nước?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Hứa Du chính là: không hay, có người tập kích đại doanh.