Đúng như lời Giả Hủ và Đổng Phi đánh giá, Lữ Bố là tên tiểu nhân tráo trở, song có cốt cách của võ nhân. Hắn không nợ ân tình của bất kỳ một ai, dù chỉ là một chút. Mà ân tình Đổng Phi cho hắn lại quá lớn.
Lớn tới mức Lữ Bố không chịu đựng được, chỉ có đánh mới trả được ân tình này. Huống chi thân là võ tướng, Lữ Bố không muốn sống tầm thường ở Nhữ Nam cả đời.
- Văn Thông, sao không đi theo phu nhân tới Trường An?
Tào Tính nhe răng cười:
- Không dấu quân hầu, mạt tướng sợ lắm.
- Sợ gì?
- Năm xưa ở Tập Ninh, mạt tướng bắn Đổng Phi một tên, nếu qua đó, y báo thù chẳng phải là toi đời sao?
- Ha ha ha, không sai, cái tên lòng dạ hẹp hòi ấy nhất định sẽ làm thế.
Lữ Bố và Tào Tính nhìn nhau cười.
Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, Đổng Phi sẽ chẳng nhớ oán thù đó. Tào Tính không muốn rời Lữ Bố, hắn thấy cùng Lữ Bố tử chiến sa trường mới là chuyện khoan khoái nhất trên đời, chuyện khác không liên quan.
Lữ Bố cầm lấy Phương thiên hoa kích, tung mình lên Xích Thố.
Hoa kích năm xưa bị Đổng Phi đánh cong, đã hỏng rồi, sau rèn một cái khác, nhưng không vừa tay. Lần này Mi Long tới mang theo một cây kích nặng 149 cân, thân kích có giao long quấn quanh, nên gọi là Bàn Long Kích.
Nghe nói là binh khí năm xưa Bá Vương Hạng Vũ dùng, Giả Hủ tìm được trong dân gian, nhờ Mi Long mang tới cho Lữ Bố.
Bàn Long kích bất kể là trọng lượng hay rèn rũa đều làm Lữ Bố cực kỳ hài lòng, có thần binh này, lão tử còn sợ ai.
Tào Tính cũng cầm thương lên ngựa, 2000 hãm trận doanh nối bước, số chiến mã này Lữ Bố cướp trong quân doanh Nhữ Nam.
Một trận gió lạnh thổi tới, Lữ Bố sảng khoái hô:
- Phi Hùng quân, theo ta giết người.
Tào Tính giương cờ đỏ rực của Phi Hùng quân, từ thời khắc đó, Phi Hùng quân từng tung hoành U Châu đã sống lại trong ánh chiều đỏ rực....
**********************************
Mưa xuân liên miên không ngớt.
Lý Nghiêm kinh hãi nhìn tên tiểu giáo trước mặt, hồi lâu sau ném lá thư đi, luôn mồm nói:
- Hồ đồ, hồ đồ.
- Chính Phương, làm sao thế?
Hàn Tung kinh ngạc nhìn Lý Nghiêm có chút hoảng hốt, bảo tiểu giáo lui ra, đi tới nhặt lá thư lên, đọc lướt qua rồi cười:
- Không ngờ Lưu Bàn công tử cũng biết dùng kế, ha ha ha, không tệ, không tệ.
- Không tệ cái rắm.
Lý Nghiêm không nhịn được chửi tục:
- Đánh Lâm Hoán thì cứ việc đánh, bằng vào binh lực của hắn, đánh thẳng là xong, cần gì thủ đoạn? Có lẽ tồn công hơn một chút, nhưng vững vàng chắc chắn, lấy Lâm Hoán chẳng khó gì. Vậy lại phân binh, để lộ ra sơ hở, đúng là vẽ rắn thêm chân.
Hàn Tung tinh nội chính, không giỏi việc binh, hắn không thấy Lưu Bàn phân binh có gì xấu, song hắn tin Lý Nghiêm không nói lung tung.
Lý Nghiêm đi đi lại lại trong đại sảnh, nỗ lực trấn áp tâm tình kích động, sau đó mở bản đồ Võ Lăng ra cười khổ:
- Bản lĩnh Trương Nhiệm ra sao ta không biết, song Sa Ma Kha là kẻ kinh nghiệm sa trường, Hồ Chiêu cũng không phải chỉ có hư danh. Còn Chu Hân rất được Tần đại nhân coi trọng, mỗi khi Dương Châu có việc binh, đều thương lượng với Chu Hân. Ông xem xem, Hoán Nam có dễ đánh không?
Hàn Tung nhìn bản đồ hồi lâu cười khổ:
- Chính Phương, ông nói thẳng đi, ta xem không hiểu.
- Năm xưa Dương Châu có loạn, đều do Chu Hân đốc lương, nhân vật như thế sao có thể xem nhẹ Hoán Nam? Đúng là mơ tưởng, Lưu Ba đánh Hoán Nam là từ tìm đường chết.
- Ý ông là.
- Lưu Bàn ắt bại.
Lý Nghiêm suy sụp ngồi xuống, nhắm mắt vỗ trán.
Chốc lát sau bỗng nhiên đứng thẳng dậy:
- Đức Cao, mai ta xuất binh tới Võ Lăng, ông lập tức về Nam Quận. E rằng bọn họ thua rồi, phia kia sẽ phản kích liên tục, Thái Mạo không đấu nổi Cam Ninh.
Cái dũng của Cam Ninh chỉ ai tận mắt thấy mới hiểu, Thái Mạo không phải không có tài, song so với Cam Ninh chỉ e không phải địch thủ.
Hàn Tung nhíu mày:
- Lúc này xuất binh có ổn không.
- Phải thử một lần mới biết, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Lưu Bàn nạp mạng? Hiện tiền phương chưa có chiến đấu, chắc là phía kia chưa phản kích. Ta dẫn binh vượt núi, chiếm lấy Linh Dương. Lưu Bàn bại ta có thể tiếp ứng, hắn thắng ta cũng chẳng thèm chiếm công. Ít nhất ta đốc chiến ở Linh Dương có thể kiềm chân một phần binh lực của Sa Ma Kha, xem như là tấm chắn cho hắn.
- Vậy thì ta đi an bài ngay.
Lý Nghiêm ngồi trơ ra trong đại sảnh, nhìn bản đồ trên tường, mắt hiện vẻ mù mịt, chỉ mong còn kịp! Nhưng Lưu Bàn thua có ta cứu, nếu ta thua thì ai cứu ta?
Kinh Tương hệ phái phức tạp, hỗn loạn vô cùng, đấu đá liên miên. Lý Nghiêm hiểu rất rõ vũng nước trong đó sâu cỡ nào.
Chỉ sợ dù lần này cứu được Lưu Bàn cũng thành dê thế tội, dù sao sau lưng Lưu Bàn có Lưu Biểu chống lưng.
Bỏ đi, bỏ đi, lúc này nghĩ điều ấy làm gì.
Lý Nghiêm lắc mạnh đầu, tựa hồ muốn đem suy nghĩ kia gạt khỏi đầu, ông ta đứng dậy vào nội đường, để nguyên y phục mà nằm, bất giác ngủ mất ... Trong mơ dường như trở lại trăm ngày huyết chiến Uyển Huyện năm xưa.
Ngày hôm sau giờ Mão, Lý Nghiêm điểm hai vạn quân, lấy Hình Đạo Vinh làm tiên phong, xuất phát từ Di Đạo.
Lý Nghiêm không dám hành quân quá nhanh, trời mới biết đối thủ có mai phục không.
Có điều may mắn là trên đường không xảy ra vấn đề gì, ba ngày sau đại quân nhổ trại tiến vào một ngọn núi, ngọn núi này không lớn, suối nước từ trong núi chảy ra hòa nhập vào Diêu Thủy, rồi chảy về phía nam tới Đại Giang.
Thuận theo đường thủy, đi thẳng tới phía nam là có thể rời núi, đường đi đa phần là bằng phẳng, có điều tới khi ra khỏi núi thì đột nhiên hẹp lại, nước cũng chảy siết, nơi này không còn đường trừ khi ngồi thuyền mà ra, hơn nữa thuyền lớn không đi được đường này, cho nên phải sửa đường. Một là vượt qua núi, hai là đi đường vòng.
Theo lộ trình, đi theo đường vòng sẽ khá xa, nhưng nếu đi thì so với leo núi lại nhanh hơn hai ngày.
Hình Đạo Vinh phải dừng lại đợi Lý Quảng.
Lý Nghiêm xem xét địa hình xong rồi ra quyết định:
- Chúng ta từ sơn cốc đi ra.
- Hả!
Hình Đạo Vinh không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, sơn cốc đường gập ghềnh, gần như là không có đường, đi còn tốn thời gian hơn đường vòng. Chúng ta đã tranh thủ thời gian, sao lại còn leo qua?
Lý Nghiêm bật cười:
- Binh pháp có câu, hư hư thực thực, thực thực hư hư, thực là hư, hư là thực. Lão Hình, ta hỏi ông, nếu ông là Sa Ma Kha sẽ mai phục ở đâu?
- Đi đường vòng địa thế rộng, không thích hợp mai phục, nếu ta là Sa Ma Kha ta sẽ mai phục ở sơn cốc.
- Thế nên ta mới đi sơn cốc.
Hình Đạo Vinh ngớ ngẩn hỏi:
- Vì sao?
- Ngay thứ ông và Sa Ma Kha cũng nghi ra được, Chu Hân không nghĩ ra được à?
Ý tứ là: Cho nên bọn chúng sẽ không mai phục ở sơn cốc đâu, mà sẽ mai phục ở đường vòng. Còn ta không đi đường vòng cho bọn chúng phí tâm tư.
Người thông minh luôn thích suy nghĩ vấn đề theo góc độ của mình.
Về phần Hình Đạo Vinh thì không hiểu hàm nghĩa trong lời nói đó, chỉ biết gãi đầu dẫn quân vào con đường nhỏ qua sơn cốc.
Đường nhỏ đúng là khó đi, tốn mất ngày rưỡi mới đi được nửa đường.
Có điều trong núi tĩnh lặng, phong cảnh hợp lòng người, hơn nữa trên đường không thấy bóng dáng nửa quân địch, Lý Nghiêm dần yên tâm, không ngừng thúc dục binh mã tăng tốc, tranh thủ tới nơi trước khi trời tối.
Tới giờ dậu, đại quân đi qua một hẻm núi rậm rạp, đột nhiên nghe tiếng chiêng la cheng cheng, bên sườn núi vô số quân Ngũ Khê Man, rồi có người hạ lệnh:
- Phóng hỏa tiễn.
Đầu mũi tên bọc vải tầm dầu, bắn vào bụi cây, không biết đặt bao nhiêu cành khô.
Lửa bùng lên, men theo bụi cây kéo dài mấy dặm, thế lửa không sao ngăn cản được. Mùa xuân chính là lúc vạn vận phục sinh, bụi cây bị đốt, lập tức bốc khói đen cuồn cuộn, binh sĩ không kịp đề phòng, hoặc bị lửa nuốt sống, hoặc sặc khói không mở mắt ra được.
Trương Nhậm gật đầu:
- Điều này khi trên đường ta cũng đã nghĩ tới... Vô Nan quân đúng là phải cần thời gian hồi phục. Thế này đi, từ giờ Sơn Man quân của ta sẽ là chủ công, còn Vô Nan quân trong lúc phục hồi thì cũng tiện thể quản man tộc trong Giao Châu, Dự Chương, để ta không phải lo phía sau. Có điều nếu vậy thì chúng ta không thể hỗ trợ cho chúa công thêm nữa. Sĩ Nguyên, tốt nhất là ngươi nên gửi cho chúa công một phong thư, nói rõ khó khăn chúng ta sắp phải đối mặt, thỉnh chúa công định đoạt.
Cam Bôn nói:
- Nên như vậy. Có điều cai quản nơi đây ta không có khả năng. Có lẽ vẫn để Sĩ Nguyên tiếp tục, đồng thời thỉnh chúa công mau chóng phái nhân thủ tới hiệp trợ Sĩ Nguyên. Ta sẽ nghe lệnh dưới trướng lão Trương. Ha ha, lại nói chúng ta đã lâu không hợp tác. Cai quản địa phương ta không bằng Sĩ Nguyên, nhưng nếu nói đánh nhau, trảm tướng giết địch thì lão Trương cũng không thể bằng Cam lão Hổ ta.
Trương Nhậm cũng là một trong những người sáng lập nên Vô Nan quân, đã từng phục vụ dưới trướng Cam Bôn. Giao tình của hai người rất thân thiết.
Trương Nhậm nghe Cam Bôn nói vậy thì cười:
- Đại đô đốc đã nói như vậy, Trương Nhậm đương nhiên nghe theo.
Bàng Thống lúc này nheo mắt, trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Kinh Nam đại đô đốc Lục Tốn kia là người thế nào?
Trương Nhậm liền giải thích quan hệ của Đổng Phi và Lục Tốn một chút.
Bàng Thống không khỏi cười:
- Không ngờ tiểu Văn Cơ hôm nay cũng đã sắp yên bề gia thất rồi. Nếu vậy Lục Tốn này cũng coi như là người một nhà rồi. Ta có một, nói không chừng có thể giải quyết một số vấn đề cho Lương vương.
Cam Bôn, Trương Nhậm cũng biết Bàng Thống thường có kỳ mưu diệu kế. Trương Nhậm nghe vậy vội hỏi:
- Sĩ Nguyên, ngươi có kế gì?
- Kế này tên là giương đông kích tây.
Bàng Thống sai người mang địa đồ tới bày ra đất, dùng gậy trúc khoanh lên trên địa đồ, nói:
- Binh mã của Lương vương mặc dù mạnh, nhưng chiến tuyến quá dài, binh lực phân tán. Còn binh lực của Lưu Bị, Tào Tháo dù hiện tại ở vào thế xấu, nhưng tiến lui một chỗ, xét một vài điểm còn tốt hơn cả bên ta. Có thể tránh nặng tìm nhẹ, khiến quân ta khó có thể triển khai tiến công hữu hiệu.
- Cho nên nếu như muốn cho Lưu Bị, Tào Tháo buông tay thì chúng ta cần phải có vài thủ đoạn. Nhữ Nam, Hạ Bi, Bái huyện hiện tại như Thường Sơn chi xà. Nên nếu như ta là chủ soái sẽ bỏ đầu bỏ đuôi, tấn công vào bụng, cũng chính là chi quân bản bộ của Lưu Bị ở Bái huyện.
(Thường Sơn chi xà: đầu đuôi có thể tiếp ứng cho nhau, binh pháp Tôn Tử)
- Muốn đánh Lưu Bị, cần lấy Thọ Xuân trước. Trương đô đốc có thể mệnh Sơn Man quân mãnh công Hội Kê, mời Lục Tốn đô đốc ở Giang Hạ đánh nghi binh Đan Dương quận. Từ đó có thể thu hút được đại bộ phận binh lực của Tôn Sách...
- Sau đó mời tam gia suất lĩnh kì binh, đoạt lấy Thọ Xuân. Thọ Xuân vừa mất Bái Quốc sẽ rơi vào hỗn loạn. Đến lúc đó Lưu Bị đầu đuôi đều khó, Thúc Chí đại ca có thể suất lĩnh binh mã nhân cơ hội đột kích Bái Quốc, chém Thường Sơn chi xà làm hai đoạn. Sau đó tiếp tục tiến quân thẳng tới Hạ Bi, lúc đó liên quân tất bại.
Lông mày Cam Bôn, Trương Nhậm nhướng lên, nhìn những nơi Bàng Thống khoanh trên địa đồ trầm tư.
Hồi lâu sau hai người nhìn nhau, đứng dậy nói:
- Vậy theo kế của Sĩ Nguyên... Ta sẽ lập tức sai người liên hệ với Lục Tốn.
Bành Thành, cũng chính là Từ Châu hậu thế.
Có danh xưng chìa khóa Bắc quốc, cửa ngõ Nam quốc. Tương truyền huyền tôn của Chuyên Húc là huyền tôn ở đây. Tới những năm cuối triều Thương, Bành Tổ tuổi mà chết.
Tên của Bành Thành này cũng chính từ Bành Tổ mà ra.
Bành Thành nằm ở hạ du Hoài thủy, lấy Hoàng Hà xưa làm ranh giới, bên trong hệ thống sông ngòi chằng chịt.
Từ khi Lưu Bị liên thủ với Tào Tháo, khu vực phòng thủ của Tào Tháo lấy Hạ Bi làm ranh giới, vạn đại quân đóng ở Vi Sơn hồ, chỗ giao giới giữa Đông Hải quận và Hạ Bi quốc, triển khai chiến đấu với binh mã Đổng Phi. Để biểu lộ thành ý với liên minh, Tào Tháo nhượng lại Bành Thành, mời Lưu Bị phái binh mã đồn trú. Điều này cũng chẳng khác nào nói với Lưu Bị, cửa ngõ Từ Châu ta giao cho ngươi phòng hộ.
Để trao đổi, Lưu Bị cũng rộng rãi giao Đông Hải quận và Lang Gia quận cho Tào Tháo. Thuế má trong quận đều do Tào Tháo quản lý.
Đã đến nước này, không ai còn tâm tư lục đục với nhau.
Cái gọi là hợp thì lợi, phân thì hại hai người Lưu Bị, Tào Tháo đều rất rõ ràng. Chỉ cần hai người hắn không chia rẽ, thì minh ước không bị hủy.
Tướng thủ Bành Thành hiện tại là Mi Trúc.
Vốn là đại hộ Từ Châu, từng có công nghênh phụng Lưu Bị nhập Từ Châu. Lưu Bị cũng rất tín nhiệm Mi Trúc, thậm chí từng có lần muốn kết thân gia với Mi Trúc. Chỉ tiếc muội tử Mi Trinh của Mi Trúc hình như không nguyện ý, rời nhà trốn đi đến nay còn chưa về.
Có người nói Mi Trúc có một huynh đệ, hiện tại đang buôn bán hải ngoại, gia sản giàu có.
Chỉ là Lưu Bị chưa gặp qua người này, từ khi hắn nhập chủ Từ Châu tới nay, huynh đệ của Mi Trúc vẫn chưa từng về Từ Châu. Có điều vẫn thường xuyên cho người dâng lễ vật. Nếu như nói lúc đầu Lưu Bị không tín nhiệm Mi Trúc, thì thoáng cái qua , Mi Trúc vẫn rất tận tâm tận lực với Lưu Bị. Có thể nói Lưu Bị chính là dựa vào tài lực của Mi Trúc để đứng vững gót chân.
Trước đây thủ hạ có thể dùng của Lưu Bị không ít.
Nhưng hiện tại kẻ chết người hàng... Võ cũng chỉ còn Trương Yến, Vương Phi, văn chỉ có Tư Mã Lãng, Mi Trúc. Về phần Tự Thụ dù trên danh nghĩa quy hàng Lưu Bị, nhưng từ sau khi tới Từ Châu thì đóng cửa không ra. Tới khi Viên Thiệu mất, Tự Thụ cũng tuyệt thực chết theo.
Danh tiết tuy tổn hại, nhưng khí tiết vẫn còn. Xem như hắn vẫn bảo toàn lòng trung với Viên Thiệu.
Lưu Bị vô cùng đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Hiện nay hắn chỉ còn cách dùng Mi Trúc trấn thủ Bành Thành cho hắn, bảo hộ bên sườn Bái Quốc.
Mưa xuân năm Thái Bình thứ đặc biệt nhiều.
Mưa phùn lất phất như tơ như sương, phủ kín khắp trời Bành Thành, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Mi Trúc vẫn như bình thường, khi dò xét phòng thành xong thì quay về phủ đệ. Sau đó thay một bộ y phục khác, một mình ngồi trong phòng trầm tư không nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
năm trước Đổng Phi dẫn huynh đệ hắn đi, cũng dùng đó làm uy hiếp để Mi Trúc đành phải đầu nhập vào Đổng Phi. Trong năm này Mi Trúc lo lắng hãi hùng, luôn sợ có một ngày thân phận nội gián bị vạch trần, lúc đó Mi gia trên dưới sẽ không còn ai may mắn sống sót.
Có đôi khi hắn cắn răng, cố quên thân phận nội gián, gắng sức phụ tá Lưu Bị cai quản Từ Châu.
Áp lực này chỉ mình Mi Trúc biết... Trước đây bên người còn có Mi Long... À, thực ra phải gọi là Đổng Long, bàn bạc, chia sẻ áp lực với Mi Trúc. Thế nhưng hiện tại Mi Long đã công thành thân thoái lui về Trường An.
Từ Châu chỉ còn lại có mình Mi Trúc, đau khổ trong lòng ai có thể biết?
Hiện tại đại chiến đã gần kết thúc...
Thế nhưng trong lòng Mi Trúc càng khẩn trương. Hắn biết rõ vào lúc này càng không thể lơi lỏng cảnh giác, lộ sơ hở.
Trời mới biết ở Bành Thành có có bao nhiêu tai mắt của Lưu Bị.
Nhanh không thể một chút.
Mỗi khi nghĩ vậy Mi Trúc như muốn phát điên.
Uống vài chén rượu, Mi Trúc có cảm giác uể oải. Đứng dậy định về phòng thì chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo.
- Mi Uy, có chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Mi Uy là con trai Mi Trúc, tuổi vừa , tự Ấu Giản. Từ nhỏ luyện được một thân võ nghệ, hiện nay là tiểu dưới trướng Mi Trúc.
Nghe Mi Trúc hỏi vậy, Mi Uy vội chạy ra ngoài xem.
Một lát sau chỉ thấy Mi Uy thần tình kích động chạy về, nói:
- Phụ thân thử đoán xem con vừa nhìn thấy ai? Nhị thúc, là nhị thúc.
Đầu Mi Trúc ông lên một tiếng, trố hai mắt nhìn Mi Uy.
- Ngươi nói cái gì?
- Đúng là nhị thúc... Dù khi nhị thúc đi con vẫn còn nhỏ, nhưng con vẫn nhận ra, nhị thúc không thay đổi nhiều.
- Hắn, hắn đang ở đâu?
Mi Uy nói:
- Sĩ Nhân tướng quân nói hắn bắt được nhị thúc khi tuần thành, hoài nghi là gian tế nên mang về thẩm vấn.
- Ngươi... Có lộ ra gì không?
- A.
Mi Uy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lúc đó con muốn gọi, thế nhưng lại bị nhị thúc ngăn lại. Nhị thúc chỉ gật đầu, không nói gì.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy Mi Phương, nhưng huynh đệ hai người tình nghĩa nhiều năm, trong đầu Mi Trúc có thể hiện ra hình dạng Mi Phương.
Mi Phương tới rồi.
Điều này có nghĩa là Lương vương chuẩn bị động thủ.
Mi Trúc trong đại đường bồi hồi, trầm ngâm một lát sau rồi nói:
- Mi Uy, tình hình nhị thúc ngươi mấy năm nay ngươi cũng biết. Chúng ta nên hành động rồi... Nhị thúc lần này đột nhiên trở về nhất định là vì điều này. Ừm, ngươi lập tức triệu tập tâm phúc thân vệ, theo ta hành động.
Mi Uy xem như là người kế thừa mà Mi Trúc chọn, cho nên đương nhiên biết việc Mi Phương.
Hắn lập tức gật đầu:
- Con lập tức đi triệu tập nhân thủ.
Nhìn Mi Uy đi ra ngoài, đột nhiên Mi Trúc thở phào một cái. Áp lực trong lòng trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Cuối tháng năm Thái Bình thứ , Lưu Bị đang ác chiến cùng binh mã Trần Đáo tại Bái Quốc.
Hai bên lấy Bái huyện làm trung tâm giằng co. Lưu Bị muốn đẩy lùi Trần Đáo nhưng không thể... Cũng như vậy, Trần Đáo muốn lập tức bắt Lưu Bị cũng rất khó khăn. Mặc dù có binh mã không ngừng đến, nhưng ở nơi Bái Quốc chật hẹp khó có thể phóng tay triển khai toàn bộ. Từ tháng giêng tới tháng ba, hai bên ác chiến liên tục, mỗi ngày đều có thương vong lớn. Thành Bái huyện đã thủng lỗ chỗ.
Chính vào lúc hai bên đang giằng co bất phân, thì Từ Châu lại truyền đến một tin tức kinh người.
Nam Dương thất thủ.
Thái thú Nam Dương Ngô Cự khi biết tin Lưu Biểu chết thì nghe Khoái Việt du thuyết, khai quan đầu hàng Bàng Đức, đẩy Nhữ Nam vào thế bị bao vây. Lưu Bị nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh hoảng, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì Sa Ma Kha được Thái Mạo dẫn đường, từ Kỳ Tư (nay Hoài Tân Giang Tô) xuất kích, âm thầm vượt qua Hoài thủy đánh úp Thọ Xuân, một trận cắt đứt liên hệ giữa Giang Đông và Từ Châu.
Thọ Xuân không chỉ là cửa ngõ đi thông Giang Đông của Nhữ Nam, Bái huyện, mà còn là nơi đặt kho lương của Nhữ Nam, Bái huyện.
Chỉ bởi vì trước đó Thọ Xuân có Tôn Sách thủ, nên Lưu Bị cũng không lưu nhiều binh lực ở đó. Hiện giờ Tôn Sách ở Giang Đông tự thân còn khó bảo toàn, cho nên cũng vô lực chiếu ứng Thọ Xuân. Lưu Bị vốn định đợi qua đợt công kích này rồi sẽ an bài Thọ Xuân, nào ngờ vào chính thời điểm mấu chốt này đã bị Sa Ma Kha đoạt mất.
Lưu Bị lập tức mệnh Tư Mã Lãng chủ trì chiến cuộc Bái huyện, còn tự thân dẫn vạn đại quân, do con trai Quan Vũ là Quan Hưng làm tiên phong, cố gắng đoạt lại Thọ Xuân. Dọc theo đường đi Lưu Bị lòng như lửa đốt, hắn muốn sớm đoạt lại Thọ Xuân để ổn định quân tâm.
Thọ Xuân mất, không chỉ ảnh hưởng đến Bái huyện, Nhữ Nam, mà còn có ý nghĩa quan trọng với toàn bộ chiến cuộc Từ Châu.
Bởi vì đại quân Quan Trung một khi đứng vững ở Thọ Xuân, thì bước tiếp theo sẽ từ Thọ Xuân xuất kích, tập kích Quảng Lăng, cướp đoạt Hạ Bi quốc.
Đổng Phi đáng hận, sao lại khó đối phó như vậy?
Lúc trước Lưu Biểu mất Kinh Bắc vào tuần nguyệt, toàn bộ Kinh Châu rơi vào tay người khác, khiến cho chiến cuộc Nhữ Nam thoáng cái chuyển xấu.
(tuần nguyệt: thời gian từ ngày đến cuối tháng)
Hiện tại lại mất Thọ Xuân...
Lưu Bị nghĩ tới đây không tự chủ được nắm chặt tay.
- Nhân mã tiên phong hiện tại đã đến nơi nào?
Trường quân đội úy vội hồi bẩm:
- Thiếu tướng quân hôm qua đã qua Sơn Tang, phỏng chừng lúc này đã đến Thùy Huệ Tụ. Theo tốc độ của thiếu tướng quân thì dự tính ba ngày sau có thể qua Phì hà, tới dưới thành Thọ Xuân.
Lưu Bị với tốc độ của Quan Hưng rất vừa lòng.
- An Quốc quả là có phong thái của phụ thân.
Nói tới đây Lưu Bị chợt trùng xuống, không khỏi cảm thấy sầu bi. Nghĩ tới huynh đệ kết nghĩa của hắn, không nhịn được nước mắt rơi như mưa.
Nếu Vân Trường vẫn còn, ta há lại khốn khổ thế này?
Nghĩ tới đây, Lưu Bị càng thấy bi thương, ngày xưa đào viên ba người kết nghĩa, hiện giờ chỉ còn lại mình hắn. Lời thề không cầu sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng nguyệt chết cùng ngày cùng tháng cùng năm vẫn còn quanh quẩn bên tai. Tam đệ Trương Phi đã thành xương khô từ lâu, mà hắn...
Vân Trường, Dực Đức... Đừng sốt ruột.
Lưu Bị cắn răng, trong lòng thầm hét: "Chờ vi huynh báo mối huyết hải thâm cừu này xong, sẽ xuống cửu tuyền đoàn tụ với các đệ."
Lúc này bên người có người nói:
- Chúa công, phía trước chính là Trúc ấp, có cần thông tri Hạ Bi thỉnh cầu trợ giúp hay không? Sĩ tốt đều hành quân gấp cả ngày, lúc này đã vô cùng uể oải. Không bằng đêm nay nghĩ ngơi ở Trúc ấp, bổ sung một chút quân nhu, thế nào?
Lưu Bị trầm ngâm một chút, thấy cũng hợp lý. Nơi này là Từ Châu, tiếp giáp Hạ Bi, là địa bàn của hắn. Chắc hẳn không có điều gì ngoài ý muốn, nghĩ ngơi một chút cũng là chuyên nên làm.
Nghĩ tới đây Lưu Bị gật đầu.
Sai người lập tức tới Hạ Bi, để phía Hạ Bi áp giải quân nhu lương thảo đến Trúc ấp.
Sau đó đại quân đến Trúc ấp vào lúc chập tối, dựng trại chôn nồi nấu cơm. Lưu Bị trải qua thời gian ác chiến này cũng cảm thấy tâm lực tiều tụy. Sau khi thu xếp cho binh mã xong thì quay lại đại trướng, để nguyên y phục vật ra. Chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này vừa tròn hai canh giờ.
Đột nhiên Lưu Bị bị một trận ồn ào đánh thức, vội vàng bật dậy, lớn tiếng quát:
- Người đâu, bên ngoài có chuyện gì?
Có thân vệ lập tức tiến đến, khom người nói:
- Chúa công, là binh mã Hạ Bi phụng mệnh áp giải lương thảo quân nhu đến Trúc ấp.
- A.
Lưu Bị thở dài một hơi, cũng cảm thấy bản thân đã quá chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính rồi.
- Phái người tiếp tục sắp xếp, để mọi người sớm nghỉ ngơi. Ngày mai giờ mão điểm tướng, khởi hành tới Thọ Xuân.
Thân vệ liền lui xuống an bài, Lưu Bị sau khi ngủ dậy cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, vì vậy đứng lên gọi người mang cơm tới.