Lục Tốn hơi nghi hoặc!
Sau khi thân phận bị vạch trần, Lục Tốn còn tưởng rằng Đổng Phi sẽ giáo huấn hắn một trận, nhưng không nghĩ tới Đổng Phi lại hời hợt cho qua, hơn nữa không làm khó chút nào. Điều này làm cho Lục Tốn không khỏi kỳ quái. Vì sao Đổng Phi đối với hắn khách khí như vậy?
Đúng vậy, vì sao Đổng Phi muốn khách khí với Lục Tốn!
Hiện giờ y là thiên tuế, đường đường Lương Vương, chấp chưởng đại quyền sinh sát tại Quan Trung, dưới một người trên vạn người. Có lẽ, còn hơn thế nữa?
Mà Lục Tốn thì sao, chẳng qua là một học sinh Tam học bình thường. . . Được thôi, cho dù Lục Tốn hắn không phải là học sinh Tam học bình thường, nhưng lại mang hiềm nghi gian tế. Dù sao, hắn thuộc Giang Đông, Đổng Phi càng không nên khách khí với hắn. Lục Tốn quả thực không nghĩ ra.
Nhưng Đổng Phi lại biết thành tựu tương lai của Lục Tốn, tuyệt không tầm thường!
Đổng Phi nói:
- Lục Tốn, ta biết Lục gia ngươi là đại tộc Giang Đông. Ngươi cũng là người có bản lĩnh, vì sao phải tới Trường An?
Lục Tốn cười cay đắng:
- Khởi bẩm thiên tuế, Lục gia có thể từng là đại tộc Giang Đông, nhưng hôm nay. . . Lục gia ta chia làm hai chi. Một chi là ở Ngô Quận. Tốn sinh ra tại Ngô Quận. Gia tổ Lục Tiêm từng đảm nhiệm giáo úy thành môn Lạc Dương trước khi Giác tặc mưu nghịch. Khi Giác tặc mưu nghịch, Mã Nguyên Nghĩa tại Lạc Dương tụ tập tặc chúng đánh Nam Cung. Gia tổ bị nghịch tặc giết chết. . .Từ đó về sau, Ngô Quận Lục gia đã xuống dốc!
Đổng Phi gật đầu.
Những việc mà Lục Tốn nói từ lâu Đổng Ký đã bẩm báo cho Đổng Phi.
Trước đây Đổng Phi vẫn cho rằng Lục Tốn là người nào đó của thái thú Lư Giang Lục Khang, đến sau đó mới biết không ngờ cũng chỉ là đồng tộc.
Lục Tốn nói tiếp:
- Lục gia tại Giang Đông đặt chân đã hơn 200 năm, gia sản coi như giàu có. Gia phụ vốn là đô úy Cửu Giang, dựa vào sự ủng hộ của tòng tổ Khang công cuối cùng cũng bảo vệ được cơ nghiệp của Lục gia tại Ngô Quận. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang. . .Khi Tốn 10 tuổi chính lúc thái sư gặp nạn. Tần công bị tức đến thổ huyết bỏ mình. Từ Châu Dao tặc nhân cơ hội khởi binh, gia phụ vì bảo vệ Cửu Giang bị Dao tặc giết chết.
Dao tặc mà Lục Tốn nói là chỉ Lưu Dao (Lưu Do).
- Sau đó. Lý Quách mệnh Dao tặc làm thứ sử Dương Châu, vì bảo vệ Lục gia nhất mạch ta tại Ngô Quận đã đáp ứng quy thuận Dao tặc. Chẳng ngờ không lâu sau, Tôn Bá Phù tại Ngô Quận đại khai sát giới, trước có Cố Gia bảo bị hủy, sau đó sản nghiệp của Lục gia ta tại Ngô Quận toàn bộ đều. . . May là lúc đó Tốn và ấu đệ cầu học ở chỗ tòng tổ Khang công, nên mới may mắn tránh khỏi. Sau đó, Tôn Bá Phù công hãm Lư Giang, Lục gia bị ép đến mất cơ nghiệp, trốn đến Giang Hạ tị nạn.
- Thiên tuế có thể không biết, hôm nay Lục gia đã không thể so được với năm đó. . .
- Trước có một nhánh tại Ngô Quận diệt vong, sau đó lại ly biệt quê hương. Lưu Cảnh Thăng không có hiền danh, nhưng trên thực tế lại nắm trong tay thế tộc Kinh Tương. Sau khi tòng tổ đến Giang Hạ, thường bị thế tộc Kinh Tương xa lánh cùng nghi ngờ. Nếu không phải tòng tổ thoái nhượng, chỉ sợ Lục gia ta ngay cả Giang Hạ cũng không ở được.
Đổng Phi giống như đang lẩm bẩm:
- Thế tộc Kinh Tương này mạnh đến như vậy sao?
Lục Tốn cười khổ:
- Giang Đông bài ngoại, Kinh Tương cũng thế. . . Nếu không phải tòng tổ ta còn có chút giá trị lợi dụng, chỉ sợ căn bản không thể đặt chân tại Giang Hạ. Tuy như vậy, chỉ thời gian mấy năm, Lục gia đã suy bại đến môn hộ tam lưu. Hơn nữa cuộc sống của con cháu Tôn thị tại Kinh Tương có phần khó khăn. Tòng tổ thấy tình huống này liền để Tốn rời khỏi Giang Hạ, ngoài mặt là cầu học, thật ra chính là vì thoát khỏi Kinh Tương.
- Đường huynh Lục Tích (con trai Lục Khang) đến Thành Đô du học, dẫn theo tộc tử Lục Khải cùng nhập Xuyên. Hiện giờ Tây Xuyên gặp chiến loạn, vẫn còn chưa biết sinh tử. Huynh đệ ta Lục Mạo bởi vì tòng tổ tuổi già nhiều bệnh, vì vậy ở lại Giang Hạ, quan bái Tào lệnh sử Giang Hạ. Mà ta thì đến Trường An.
Đổng Phi biết là Lục gia tại Giang Hạ bị chèn ép rất nhiều, nhưng không nghĩ đến lại thê thảm như vậy.
- Nói như thế, Lục gia ngươi...đã xong rồi?
Nụ cười của Lục Tốn càng cay đắng:
- Mặc dù không thể nói là xong, song thực tế tình huống cũng gần như vậy. Hiện giờ chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Đổng Phi gật đầu:
- Ngươi nên biết, mặc dù ta không quá thiên kiến bè phái, nhưng cũng không có nghĩa là n người khác cũng sẽ không nhìn như thế. Nữ nhi ngoan của ta thích ngươi, nhưng nếu như ngươi không có bản lĩnh, sợ cũng khó tránh khỏi nghe được một số lời không dễ nghe. . .Ừm, mặc dù ngày khác ngươi có thể trúng khoa cử.
Lục Tốn tỏ vẻ buồn bã cúi đầu.
Hắn cũng rõ ràng, Đổng Phi cũng không phải mượn cớ mà là đang nói sự thật. Trên thực tế, hiện giờ trong Tam học đã có đồn đãi như vậy. Đặc biệt là ban hành pháp lệnh khoa cử, kì thi mùa xuân sắp tới, những lưu ngôn phỉ ngữ này cũng trở nên càng nhiều hơn.
Có người nói: lần này Lục Tốn nhất định có thể trúng trạng nguyên!
Không bởi vì gì khác, chính bởi vì. . . Quan hệ với Thái Tiết. Hắn khẳng định có thể trúng đầu danh.
Lưu ngôn phỉ ngữ như vậy có rất nhiều. Nhưng Lục Tốn vẫn không thể phản bác. . . Cho dù hắn thật sự có bản lĩnh có thể trúng đầu danh, tương lai cũng không thể ngẩng đầu ưỡn ngực. Hiện giờ Đổng Phi nói ra những lời này, Lục Tốn cũng biết tình hình thực tế. Nhưng có cách nào? Lẽ nào vứt bỏ Thái Tiết?
Lục Tốn làm không được. . .
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình! Lục Tốn, ta biết ngươi là một người có bản lĩnh, cho dù không có khoa cử, tương lai cũng có thể trở nên nổi bật. Xem ra, ngươi cũng nghe được một số lưu ngôn phỉ ngữ, hiện giờ cũng rất khổ não, có phải như vậy không?
- Đúng vậy!
- Ta cũng không coi ngươi là người ngoài, cũng không nói những lời hư tình giả ý gì. . . Lục Tốn, ta không hy vọng ngươi tham gia khoa cử.
- Hả?
Lục Tốn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đổng Phi.
Đổng Phi nói:
- Khoa cử hả, chẳng qua là một loại thủ đoạn để thu mua tâm sĩ tử. Tin tưởng ngươi cũng rõ ràng, ta sở dĩ đưa ra pháp lệnh khoa cử, một mặt là tạo một lối ra cho sĩ tử hàn môn, mặt khác. . . Ta không muốn tương lai tại Quan Trung có thế tộc như Viên gia khống chế hoặc là làm loạn triều chính. Lục Tốn, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nhưng không biết ngươi có thể nắm chặt hay không?
Lục Tốn vội vàng cúi người hành lễ:
- Mời thiên tuế nói rõ!
- Có biết Giang Đông Chu Lang không?
Lục Tốn đầu tiên là ngạc nhiên, chợt gật đầu nói:
- Đó có phải là khúc hữu ngộ, Chu Lang cố, Chu Công Cẩn không?
- Đúng vậy!
Đổng Phi đứng lên, cầm lấy một tấm địa đồ Kinh Tương bằng da trâu trên bàn, sau khi trải ra bảo Lục Tốn đi tới xem.
- Hiện giờ ta đã nắm trong tay bốn quận kinh nam. Đáng trách Chu Công Cẩn cản trở, nên kinh nam thủy chung không thể ổn định được. Ta từng có giao thủ qua với hắn, quả thật là một tên có thủ đoạn. Văn thao vũ lược, đều không thường, đặc biệt tại phương diện thuỷ quân càng lợi hại hơn. Ta tại Kinh Tương có Cẩm Phàm doanh, đô đốc thuỷ quân Cam Ninh, vũ dũng dị thường, những dưới tiến công của Chu Du lại liên chiến liên bại.
Đổng Phi nhìn chằm chằm Lục Tốn:
- Ta muốn ngươi giúp ta xoay chuyển cục diện này, cầm đầu của Chu Du tới đây làm sính lễ cho Văn Cơ nhà ta!
- Lục Bá Ngôn, ngươi có dám đáp ứng?
Nói rồi Đổng Phi rất an tĩnh nhìn Lục Tốn.
Dùng đại đô đốc thuỷ quân tương lai của Đông Ngô để thu thập đại đô đốc thuỷ quân hiện tại. . .
Có lẽ có thể thành công, có lẽ sẽ thất bại. Nhưng tóm lại phải thử một chút, bằng không để mặc cho Chu Du tung hoành trên Đại Giang, chung quy là một tai hoạ ngầm. Kinh nam không yên, thì kinh bắc khó có thể bình định. Kinh Tương không yên, thì Giang Đông, Dự Châu không yên. Dương Dự không yên, thì thiên hạ không yên!
Đây là Đổng Phi đang đánh cược, thắng bại còn chưa biết.
Lục Tốn hiển nhiên không thể nghĩ đến Đổng Phi sẽ ủy nhiệm hắn chuyện quan trọng như vậy, trong nhất thời lại nói không ra lời.
Đúng vậy, nghĩ hắn thanh danh cũng không hiển hách, mặc dù không thể nói là cửa nát nhà tan, nhưng không khác bao nhiêu. Đổng Phi có thể tín nhiệm hắn, coi trọng hắn như vậy, đích thật là ngoài ý liệu của Lục Tốn. Hồi lâu sau, Lục Tốn cắn răng một cái, lần thứ hai thi lễ với Đổng Phi.
- Học sinh tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của thiên tuế, không lấy thủ cấp của Chu Du, thề không đặt chân Trường An.
Đổng Phi cười:
- Đã như vậy thì ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Ta sẽ bảo Thạch Thao gạch bỏ học tịch của ngươi tại Tam Học, trước khi xuất chinh phải ở bên Văn Cơ nhiều hơn. Chí ít phải nói rõ ràng cho nó, đừng để nó cho rằng ta lấy cớ này cản trở các ngươi. Qua một tháng nữa sẽ có một nhóm đồ quân nhu từ Tây Xuyên chuyển tới Võ Lăng. Ngươi theo đợt hàng đó xuất phát. . . Nói cho Cam Ninh, ta muốn Cẩm Phàm doanh không còn trở ngại tại Đại Giang.
- Học sinh minh bạch!
******
Theo mùa đông tới, Hà Thủy đóng băng.
Viên Thiệu sau khi trải qua thất bại tại Bạch Mã, thừa dịp Hoàng Hà đóng băng đã vượt sông, giằng co với Tào Tháo ở dưới thành Bộc Dương.
Trận chiến này Viên Thiệu có thể nói dốc hết vốn.
60 vạn Ký Châu quân quả thật đã dốc hết binh mã của chín thành Ký Châu, tại Bộc Dương triển khai một trận huyết chiến giằng co.
Mà Tào Tháo cũng chỉ phải triệu tập nhân mã, từ Thanh Châu điều ra 20 vạn nhân mã, cộng thêm binh mã ở Duyễn Châu Dự Châu, tổng cộng 40 vạn người.
Tổng binh lực của song phương đạt đến trăm vạn.
Từ Bộc Dương tới Thương Đình, trăm vạn đại quân quấn vào nhau. Liên doanh mấy trăm dặm, mỗi ngày đều sẽ xuất hiện chiến sự lớn nhỏ không đồng nhất. Ít thì hơn trăm người, nhiều thì mấy vạn người, chiến sự như thế liên tiếp xuất hiện.
Đã không phải do Tào Tháo muốn làm thế nào nữa rồi!
Xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có một đường tử chiến. Có điểm tương tự với đại chiến Lạc Dương mấy năm trước, chẳng qua song phương chém giết càng thảm liệt hơn.
Cùng lúc đó, Lưu Bị cũng hạ quyết tâm. . .
Hạ tuần tháng 11, Hứa Du đi sứ Giang Đông, ngoại trừ lấy trở về 13 huyện của quận Đan Dương, lại cắt nhường Sài Tang của Cửu Giang cho Tôn Sách, để bảo đảm Tôn Sách sẽ không xuất binh giáp công. Sau đó Lưu Bị lập tức điều Thư Hộc đóng ở Cửu Giang cùng 8 vạn Đan Dương hãn đến Nhữ Nam.
Cần phải nhất cử bình định chiến sự Nhữ Nam, mở môn hộ đi thông Toánh Xuyên!
Trong thư Lưu Bị đưa cho Quan Vũ lần đầu sử dụng ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc, giao trách nhiệm Quan Vũ trước giữa xuân năm sau phải kết thúc trận Nhữ Nam.
Quan Vũ. . . phát điên mất!
Sau khi thân phận bị vạch trần, Lục Tốn còn tưởng rằng Đổng Phi sẽ giáo huấn hắn một trận, nhưng không nghĩ tới Đổng Phi lại hời hợt cho qua, hơn nữa không làm khó chút nào. Điều này làm cho Lục Tốn không khỏi kỳ quái. Vì sao Đổng Phi đối với hắn khách khí như vậy?
Đúng vậy, vì sao Đổng Phi muốn khách khí với Lục Tốn!
Hiện giờ y là thiên tuế, đường đường Lương Vương, chấp chưởng đại quyền sinh sát tại Quan Trung, dưới một người trên vạn người. Có lẽ, còn hơn thế nữa?
Mà Lục Tốn thì sao, chẳng qua là một học sinh Tam học bình thường. . . Được thôi, cho dù Lục Tốn hắn không phải là học sinh Tam học bình thường, nhưng lại mang hiềm nghi gian tế. Dù sao, hắn thuộc Giang Đông, Đổng Phi càng không nên khách khí với hắn. Lục Tốn quả thực không nghĩ ra.
Nhưng Đổng Phi lại biết thành tựu tương lai của Lục Tốn, tuyệt không tầm thường!
Đổng Phi nói:
- Lục Tốn, ta biết Lục gia ngươi là đại tộc Giang Đông. Ngươi cũng là người có bản lĩnh, vì sao phải tới Trường An?
Lục Tốn cười cay đắng:
- Khởi bẩm thiên tuế, Lục gia có thể từng là đại tộc Giang Đông, nhưng hôm nay. . . Lục gia ta chia làm hai chi. Một chi là ở Ngô Quận. Tốn sinh ra tại Ngô Quận. Gia tổ Lục Tiêm từng đảm nhiệm giáo úy thành môn Lạc Dương trước khi Giác tặc mưu nghịch. Khi Giác tặc mưu nghịch, Mã Nguyên Nghĩa tại Lạc Dương tụ tập tặc chúng đánh Nam Cung. Gia tổ bị nghịch tặc giết chết. . .Từ đó về sau, Ngô Quận Lục gia đã xuống dốc!
Đổng Phi gật đầu.
Những việc mà Lục Tốn nói từ lâu Đổng Ký đã bẩm báo cho Đổng Phi.
Trước đây Đổng Phi vẫn cho rằng Lục Tốn là người nào đó của thái thú Lư Giang Lục Khang, đến sau đó mới biết không ngờ cũng chỉ là đồng tộc.
Lục Tốn nói tiếp:
- Lục gia tại Giang Đông đặt chân đã hơn 200 năm, gia sản coi như giàu có. Gia phụ vốn là đô úy Cửu Giang, dựa vào sự ủng hộ của tòng tổ Khang công cuối cùng cũng bảo vệ được cơ nghiệp của Lục gia tại Ngô Quận. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang. . .Khi Tốn 10 tuổi chính lúc thái sư gặp nạn. Tần công bị tức đến thổ huyết bỏ mình. Từ Châu Dao tặc nhân cơ hội khởi binh, gia phụ vì bảo vệ Cửu Giang bị Dao tặc giết chết.
Dao tặc mà Lục Tốn nói là chỉ Lưu Dao (Lưu Do).
- Sau đó. Lý Quách mệnh Dao tặc làm thứ sử Dương Châu, vì bảo vệ Lục gia nhất mạch ta tại Ngô Quận đã đáp ứng quy thuận Dao tặc. Chẳng ngờ không lâu sau, Tôn Bá Phù tại Ngô Quận đại khai sát giới, trước có Cố Gia bảo bị hủy, sau đó sản nghiệp của Lục gia ta tại Ngô Quận toàn bộ đều. . . May là lúc đó Tốn và ấu đệ cầu học ở chỗ tòng tổ Khang công, nên mới may mắn tránh khỏi. Sau đó, Tôn Bá Phù công hãm Lư Giang, Lục gia bị ép đến mất cơ nghiệp, trốn đến Giang Hạ tị nạn.
- Thiên tuế có thể không biết, hôm nay Lục gia đã không thể so được với năm đó. . .
- Trước có một nhánh tại Ngô Quận diệt vong, sau đó lại ly biệt quê hương. Lưu Cảnh Thăng không có hiền danh, nhưng trên thực tế lại nắm trong tay thế tộc Kinh Tương. Sau khi tòng tổ đến Giang Hạ, thường bị thế tộc Kinh Tương xa lánh cùng nghi ngờ. Nếu không phải tòng tổ thoái nhượng, chỉ sợ Lục gia ta ngay cả Giang Hạ cũng không ở được.
Đổng Phi giống như đang lẩm bẩm:
- Thế tộc Kinh Tương này mạnh đến như vậy sao?
Lục Tốn cười khổ:
- Giang Đông bài ngoại, Kinh Tương cũng thế. . . Nếu không phải tòng tổ ta còn có chút giá trị lợi dụng, chỉ sợ căn bản không thể đặt chân tại Giang Hạ. Tuy như vậy, chỉ thời gian mấy năm, Lục gia đã suy bại đến môn hộ tam lưu. Hơn nữa cuộc sống của con cháu Tôn thị tại Kinh Tương có phần khó khăn. Tòng tổ thấy tình huống này liền để Tốn rời khỏi Giang Hạ, ngoài mặt là cầu học, thật ra chính là vì thoát khỏi Kinh Tương.
- Đường huynh Lục Tích (con trai Lục Khang) đến Thành Đô du học, dẫn theo tộc tử Lục Khải cùng nhập Xuyên. Hiện giờ Tây Xuyên gặp chiến loạn, vẫn còn chưa biết sinh tử. Huynh đệ ta Lục Mạo bởi vì tòng tổ tuổi già nhiều bệnh, vì vậy ở lại Giang Hạ, quan bái Tào lệnh sử Giang Hạ. Mà ta thì đến Trường An.
Đổng Phi biết là Lục gia tại Giang Hạ bị chèn ép rất nhiều, nhưng không nghĩ đến lại thê thảm như vậy.
- Nói như thế, Lục gia ngươi...đã xong rồi?
Nụ cười của Lục Tốn càng cay đắng:
- Mặc dù không thể nói là xong, song thực tế tình huống cũng gần như vậy. Hiện giờ chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Đổng Phi gật đầu:
- Ngươi nên biết, mặc dù ta không quá thiên kiến bè phái, nhưng cũng không có nghĩa là n người khác cũng sẽ không nhìn như thế. Nữ nhi ngoan của ta thích ngươi, nhưng nếu như ngươi không có bản lĩnh, sợ cũng khó tránh khỏi nghe được một số lời không dễ nghe. . .Ừm, mặc dù ngày khác ngươi có thể trúng khoa cử.
Lục Tốn tỏ vẻ buồn bã cúi đầu.
Hắn cũng rõ ràng, Đổng Phi cũng không phải mượn cớ mà là đang nói sự thật. Trên thực tế, hiện giờ trong Tam học đã có đồn đãi như vậy. Đặc biệt là ban hành pháp lệnh khoa cử, kì thi mùa xuân sắp tới, những lưu ngôn phỉ ngữ này cũng trở nên càng nhiều hơn.
Có người nói: lần này Lục Tốn nhất định có thể trúng trạng nguyên!
Không bởi vì gì khác, chính bởi vì. . . Quan hệ với Thái Tiết. Hắn khẳng định có thể trúng đầu danh.
Lưu ngôn phỉ ngữ như vậy có rất nhiều. Nhưng Lục Tốn vẫn không thể phản bác. . . Cho dù hắn thật sự có bản lĩnh có thể trúng đầu danh, tương lai cũng không thể ngẩng đầu ưỡn ngực. Hiện giờ Đổng Phi nói ra những lời này, Lục Tốn cũng biết tình hình thực tế. Nhưng có cách nào? Lẽ nào vứt bỏ Thái Tiết?
Lục Tốn làm không được. . .
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình! Lục Tốn, ta biết ngươi là một người có bản lĩnh, cho dù không có khoa cử, tương lai cũng có thể trở nên nổi bật. Xem ra, ngươi cũng nghe được một số lưu ngôn phỉ ngữ, hiện giờ cũng rất khổ não, có phải như vậy không?
- Đúng vậy!
- Ta cũng không coi ngươi là người ngoài, cũng không nói những lời hư tình giả ý gì. . . Lục Tốn, ta không hy vọng ngươi tham gia khoa cử.
- Hả?
Lục Tốn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đổng Phi.
Đổng Phi nói:
- Khoa cử hả, chẳng qua là một loại thủ đoạn để thu mua tâm sĩ tử. Tin tưởng ngươi cũng rõ ràng, ta sở dĩ đưa ra pháp lệnh khoa cử, một mặt là tạo một lối ra cho sĩ tử hàn môn, mặt khác. . . Ta không muốn tương lai tại Quan Trung có thế tộc như Viên gia khống chế hoặc là làm loạn triều chính. Lục Tốn, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nhưng không biết ngươi có thể nắm chặt hay không?
Lục Tốn vội vàng cúi người hành lễ:
- Mời thiên tuế nói rõ!
- Có biết Giang Đông Chu Lang không?
Lục Tốn đầu tiên là ngạc nhiên, chợt gật đầu nói:
- Đó có phải là khúc hữu ngộ, Chu Lang cố, Chu Công Cẩn không?
- Đúng vậy!
Đổng Phi đứng lên, cầm lấy một tấm địa đồ Kinh Tương bằng da trâu trên bàn, sau khi trải ra bảo Lục Tốn đi tới xem.
- Hiện giờ ta đã nắm trong tay bốn quận kinh nam. Đáng trách Chu Công Cẩn cản trở, nên kinh nam thủy chung không thể ổn định được. Ta từng có giao thủ qua với hắn, quả thật là một tên có thủ đoạn. Văn thao vũ lược, đều không thường, đặc biệt tại phương diện thuỷ quân càng lợi hại hơn. Ta tại Kinh Tương có Cẩm Phàm doanh, đô đốc thuỷ quân Cam Ninh, vũ dũng dị thường, những dưới tiến công của Chu Du lại liên chiến liên bại.
Đổng Phi nhìn chằm chằm Lục Tốn:
- Ta muốn ngươi giúp ta xoay chuyển cục diện này, cầm đầu của Chu Du tới đây làm sính lễ cho Văn Cơ nhà ta!
- Lục Bá Ngôn, ngươi có dám đáp ứng?
Nói rồi Đổng Phi rất an tĩnh nhìn Lục Tốn.
Dùng đại đô đốc thuỷ quân tương lai của Đông Ngô để thu thập đại đô đốc thuỷ quân hiện tại. . .
Có lẽ có thể thành công, có lẽ sẽ thất bại. Nhưng tóm lại phải thử một chút, bằng không để mặc cho Chu Du tung hoành trên Đại Giang, chung quy là một tai hoạ ngầm. Kinh nam không yên, thì kinh bắc khó có thể bình định. Kinh Tương không yên, thì Giang Đông, Dự Châu không yên. Dương Dự không yên, thì thiên hạ không yên!
Đây là Đổng Phi đang đánh cược, thắng bại còn chưa biết.
Lục Tốn hiển nhiên không thể nghĩ đến Đổng Phi sẽ ủy nhiệm hắn chuyện quan trọng như vậy, trong nhất thời lại nói không ra lời.
Đúng vậy, nghĩ hắn thanh danh cũng không hiển hách, mặc dù không thể nói là cửa nát nhà tan, nhưng không khác bao nhiêu. Đổng Phi có thể tín nhiệm hắn, coi trọng hắn như vậy, đích thật là ngoài ý liệu của Lục Tốn. Hồi lâu sau, Lục Tốn cắn răng một cái, lần thứ hai thi lễ với Đổng Phi.
- Học sinh tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của thiên tuế, không lấy thủ cấp của Chu Du, thề không đặt chân Trường An.
Đổng Phi cười:
- Đã như vậy thì ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Ta sẽ bảo Thạch Thao gạch bỏ học tịch của ngươi tại Tam Học, trước khi xuất chinh phải ở bên Văn Cơ nhiều hơn. Chí ít phải nói rõ ràng cho nó, đừng để nó cho rằng ta lấy cớ này cản trở các ngươi. Qua một tháng nữa sẽ có một nhóm đồ quân nhu từ Tây Xuyên chuyển tới Võ Lăng. Ngươi theo đợt hàng đó xuất phát. . . Nói cho Cam Ninh, ta muốn Cẩm Phàm doanh không còn trở ngại tại Đại Giang.
- Học sinh minh bạch!
******
Theo mùa đông tới, Hà Thủy đóng băng.
Viên Thiệu sau khi trải qua thất bại tại Bạch Mã, thừa dịp Hoàng Hà đóng băng đã vượt sông, giằng co với Tào Tháo ở dưới thành Bộc Dương.
Trận chiến này Viên Thiệu có thể nói dốc hết vốn.
60 vạn Ký Châu quân quả thật đã dốc hết binh mã của chín thành Ký Châu, tại Bộc Dương triển khai một trận huyết chiến giằng co.
Mà Tào Tháo cũng chỉ phải triệu tập nhân mã, từ Thanh Châu điều ra 20 vạn nhân mã, cộng thêm binh mã ở Duyễn Châu Dự Châu, tổng cộng 40 vạn người.
Tổng binh lực của song phương đạt đến trăm vạn.
Từ Bộc Dương tới Thương Đình, trăm vạn đại quân quấn vào nhau. Liên doanh mấy trăm dặm, mỗi ngày đều sẽ xuất hiện chiến sự lớn nhỏ không đồng nhất. Ít thì hơn trăm người, nhiều thì mấy vạn người, chiến sự như thế liên tiếp xuất hiện.
Đã không phải do Tào Tháo muốn làm thế nào nữa rồi!
Xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có một đường tử chiến. Có điểm tương tự với đại chiến Lạc Dương mấy năm trước, chẳng qua song phương chém giết càng thảm liệt hơn.
Cùng lúc đó, Lưu Bị cũng hạ quyết tâm. . .
Hạ tuần tháng 11, Hứa Du đi sứ Giang Đông, ngoại trừ lấy trở về 13 huyện của quận Đan Dương, lại cắt nhường Sài Tang của Cửu Giang cho Tôn Sách, để bảo đảm Tôn Sách sẽ không xuất binh giáp công. Sau đó Lưu Bị lập tức điều Thư Hộc đóng ở Cửu Giang cùng 8 vạn Đan Dương hãn đến Nhữ Nam.
Cần phải nhất cử bình định chiến sự Nhữ Nam, mở môn hộ đi thông Toánh Xuyên!
Trong thư Lưu Bị đưa cho Quan Vũ lần đầu sử dụng ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc, giao trách nhiệm Quan Vũ trước giữa xuân năm sau phải kết thúc trận Nhữ Nam.
Quan Vũ. . . phát điên mất!