Đổng Phi đột nhiên phát hiện có người xuất hiện phía sau, trong lúc huy kiếm ra chém thì cũng nghiêng người tránh ra.
Bóng người từ sau lưng hắn tiến đến, một thanh chuỷ thủ sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực của Lý Vĩnh Viễn, thuận thế ngoáy thẳng vào trái tim, máu tươi phun tung toé trên người hắn, nhưng hình như hắn lại không có cảm giác gì, Hầu như cùng một lúc, trảm mã kiếm cũng chặt đứt đầu của Lý Vĩnh Viễn.
Đổng Phi lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của người xông lên, bất thốt nói: “Ngươi là Điển Vi?”
“Chính là gia gia, tặc tử để mạng lại!” Vừa nói, Điển Vi vừa đâm chuỷ thủ thằng về phía Đổng Phi, cự ly hai người quá gần, Đổng Phi nghĩ đến cơ hội giải thích Điển Vi cũng không cấp cho, lại càng hoảng sợ, cổ tay đưa lên, đầu mũi của trảm mã kiếm chạm vào thanh chuỷ thủ.
Đang một tiếng, thanh chuỷ thủ bị đánh rớt ra. Nhưng Đổng Phi vẫn không tự chủ được lùi về phía sau một bước, mắt thấy Điển Vi lại muốn đánh qua, liền hét lớn: “Ta là bằng hữu của Lưu Vọng đại ca, ngươi không nên hiểu lầm.”
Điển Vi đang ở thế tấn công, nhìn Đổng Phi một lát mới phun ra một câu: “Ngươi xấu như vậy, chắc là nói thật?”
Đã bao nhiêu năm không nói lời thô tục, nhưng giờ khắc này Đổng Phi nhịn không được đem lời thô tục của đời trước chửi ra, người này cũng có chút quá đi, ta xấu, nhưng ngươi so với ta không đẹp hơn chút nào, cứ nhiên gọi ra là sửu qủy? Bất quá lúc này người của Lý phủ đã kịp phản ứng.
“Giết người, chủ nhân bị hai tên sửu quỷ giết chết, ngăn bọn họ lại, đừng cho bọn họ chạy!”
Trước cửa Lý phủ xảy ra động tĩnh lớn như vậy thì sao lại không có người biết? Không đầy một lát, từ góc phó chạy ra mấy chục người, tay cầm hoán thủ đao, vừa chạy vừa hỏi: “Hung thủ ở đâu? Hung thủ ở đâu?”
Điển Vi quay đầu nhìn thoáng qua đám gia đinh xông tới, “Bên ngoài là của ngươi, bên trong là của ta.”
Không đợi cho Đổng Phi đáp ứng thì hắn đã xông vào Lý phủ, một gã gia đinh đao còn chưa kịp giơ lên thì đã nghe thấy Điển Vi hét lên một tiếng: “Đi tìm chết!”
Tiếng quát như sấm, phối hợp với khuôn mặt Điển Vi dính đầy máu, làm cho đám gia đinh sợ run lên. Điển Vi thừa cơ xông lên, bóp vào cổ một gã gia đinh, gã gia đinh nặng trên dưới một trăm cân mà bị một cánh tay hắn xách lên như xách một con gà, hướng về phía bọn gia đinh đập tới, khí lực của Điển vi thật kinh người, có thể sử dụng chuỷ thủ mà bức lui Đổng Phi, vũ lực như thế quả thật là xuất sắc. Hắn nhảy vào đám người, bất chấp tất cả, cầm khối thân thể của gã gia đnh đánh mạnh vào đám người.
Bọn gia đinh chưa từng gặp phải gã gia hoả nào hung hãn như vậy, không kịp né trách, bị đập cho ngã trên mặt đất, kêu rên không ngừng. Đừng thấy nhân số của gia đinh không ít, nhưng trong nháy mắt đã lùi về phía sau, không có người nào dám xông lên phía trước.
Điển Vi đại triển thần uy thì bên này Đông Phi cũng đang ở ngoài Lý phủ giết người. Nghênh đón đám quan binh này vọt tới, trảm mã kiếm trong tay hắn phát ta hơn mười đạo kiếm quang, cũng không biết đạo nào là thật, đạo nào là giả, kiếm quang phun ra nuốt vào, máu tươi phun ra tung toé, phần chân tay bị chặt đứt rơi ra bốn phía, Đổng Phi giống như mãnh hổ , một người một kiếm không ngờ giết cho hơn mười gã quan binh chạy trối chết chứ đừng nói là chạy đến bắt lấy Đổng Phi.
“Một đám phế vật, tránh ra cho gia gia!”
Chỉ thấy một gã xông lên phía trước, nhìn qua thì là đầu mục cả đám người này, Trong tay cầm một thanh đại thiết mâu nghênh đón về phía Đổng Phi, sau khi từ Tây Bắc giết ra, Đổng Phi có rất ít cơ hội thống khoái giết người, khi thấy thiết mâu đâm tới, nhìn như rất nhanh, nhưng trong mắt Đổng Phi lại có vẻ rất chậm chạp, hai tay cầm trảm mã kiếm, nhất chiêu chém tới. Kiếm quang chia thành lưỡng đạo, một đạo chém đứt đầu một gã quan quân, một đạo đánh mạnh về trên sống trường mâu. Gã đầu mục hai tay như tê dại, thanh thiết mâu suýt nữa thì bay ra khỏi tay, đây là do Đổng Phi dùng bằng Trảm mã kiếm đánh, nếu trong tay hắn là đại chuỳ thì chỉ cần một chiêu như vậy thì chỉ sợ gã đầu mục cũng không còn lại mạng.
“Thật bản lãnh, tiếp tục đón thêm một chiêu Liên hoàn chuỳ của ta!”
Đổng Phi lui về một bước, người nhảy lên, hai tay cầm trảm mã kiếm , hét lên một tiếng: “Giết!”
Đang!
Kiếm quang như điện, gã đầu mục căn bản không thể né tránh, cho nên liền nâng mâu lên ngăn cản. Đổng Phi từ không trung chém xuống, lực đạo vạn cân, liên hoàn chuỳ này vốn là chiêu số của trường hận chuỳ, nay thi triển trên trảm mã kiếm cũng hiện ra một loại uy lực khác.
Thời gian trôi qua một hơi thở, người của Đổng Phi vẫn ở trên không trung.
“Giết, giết, giết….”
Liên tiếp mười mấy tiếng kêu, hay chân của hắn chưa chạm đất. Đang, đang đang….Đao và mâu va chạm với nhau mười mấy lần, gã đầu mục suýt nữa quỳ xuống mặt đất, Đại thiết mâu suýt nữa rời khỏi tay, hộ khẩu hai tay vỡ toang, máu tưới chảy ra dính lên thiết mâu, làm cho thiết mâu nhuộm thành màu đỏ.
Đổng Phi đứng vững, huy kiếm đánh tiếp.
“Chấn sơn chuỳ!”
Một kiếm đánh ra, tiếng gió gào thét, gã đầu mục sợ đến hồn phi phách tán, giữ vững tinh thần đem thiết mâu lên ngăn cản.
Chỉ nghe ba một tiếng, trảm mã kiểm trải qua trăm luyện gãy nát, thanh thiết mâu cũng bị chém thành hai mảnh.
Một đạo vết máu từ trên đầu gã đầu mục xuất hiện, sau đó lan dần xuống khôi giáp thành một đạo liệt ngân.
Một kiếm này của Đổng Phi đã chém gã đầu mục thành hai mảnh.
Bất quá Trảm mã kiếm cũng không chịu được khí lực của Đổng Phi, rốt cục bị gãy nát. Mấy gã quan quân đứng bên cạnh chứng kiến thấy Đổng Phi không có binh khí, lập tức đánh qua, không ngờ trong miệng của Đổng Phi lại huýt lên một tiếng, Tượng long đứng trước cửa Lý phủ kêu lên một tiếng, nhanh như chớp vọt tới, mấy gã quan binh không kịp né tránh liền bị tượng long va chạm làm cho chân tay gãy, bổ sấp trên mặt đất kêu thảm thiết. Tượng long vọt tới bên người Đổng Phi, Đổng Phi không nói hai lời, lập tức phi thân lên ngựa.
Lôi úng cổ chuỳ cầm trong tay, Đổng Phi tự nhiên sinh ra một cỗ hào khí. Chiến mã hý dài, kim chuỳ vũ động, hơn mười gã quan binh bị đánh cho ngã ở trên đường, huyết nhục tán loạn. Lúc này Lý phủ tràn đầy hoả diễm, Cả người Điển vi đầy máu đang chạy ra. Cũng không biết máu trên người hắn là của địch nhân hay là của hắn, hắn chạy ra nhặt lấy đầu của Lý Vĩnh Viễn bỏ vào bao bên hông, bất quá khi hắn chứng kiến cảnh trên đường phố thì không khỏi hoảng sợ, nguyên tưởng rằng mình giết cũng đủ ngoan độc, nhưng không nghĩ tới vị này lại…..Hắn nhìn về phía Đổng Phi liếc mắt một cái, Điển Vi nhanh như lưu tinh chạy tới chiếc xe có gà và rượu, nhanh chóng láy ra hai thanh đại kích cùng với mấy mũi lao. Hắn đi tới trước mặt Đổng Phi chắp tay nói: “Huynh đệ tốt, ta thay Lưu đại ca cảm ơn ngươi!”
Đổng Phi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vững như thái sơn.
“Lưu Đại ca chính là đại ca của Đổng Phi, tại sao lại phải cảm ơn? Điển huynh, ngươi có biết cưỡi ngựa không?”
Điển Vi cười to nói: “Đương nhiên là biết, thuật cưỡi ngựa của Điển Vi là do Lưu đại ca truyền thụ, nếu có ngựa hoang cũng có thể thuần phục.”
“Đã như vậy, Điển huynh lên ngựa, ta và ngươi giết ra Tuy Dương!”
Đổng Phi mang theo hai con ngựa, vừa lúc mỗi người một con, thất ngựa kia của hắn tuy kém Tượng long, nhưng cũng là Tây Lương khó gặp. Điển Vi vừa thấy, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
“Đã như vậy, Điển Vi không khách khí!”
Miệng thì nói, nhưng thân hình đã nhảy lên ngựa, hai chân vô tình đụng phải song đăng*( bàn đạp) giấu dưới yên ngựa, Điển Vi không khỏi ngẩn ra.
“Điển huynh, ta và ngươi giết ra ngoài.”
Điển Vi gật đầu, hai chân cho vào song đăng, chỉ cảm thấy ngồi trên thân ngựa rất ổn định, có thể xuất hết lực chiến đấu. Hai người ngồi trên lưng ngựa, thấy xa xa có quan quân cũng không thèm để ý, liền đánh ngựa giơ roi. Phía sau mấy trăm quan quân đuổi theo phía sau, đột nhiên có người hô to: “Đóng cửa thành, nhanh đóng cửa thành!”
Quan quân trông cửa thành chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy tiếng hô, một gã Đô bá lập tức tớn tiếng hét lớn: “Đóng cửa , đóng cửa!”
Mười mấy quan binh đồng thời chạy lại từ từ đóng cửa thành
Đổng Phi ở phía xa thấy vậy, thúc giục Tượng long, ở trên ngựa quát lên một tiếng: “Cự Ma Sĩ ở đâu? Ngăn cản bọn họ!”
Từ phía hai bên cửa thành đột nhiên xuất hiện hơn mười người, dẫn đầu chính là Thành Lễ. Hẹp đao huy ra, mười mấy gã quan binh đang bề bộn đóng cửa thành bị giết cho chạy trối chết. Cũng đúng lúc đó Đổng Phi cùng với Điển Vi đã chạy tới, hai người không nói một lời, một người vũ lộng song kích, một người vũ lộng đại chuỳ. Quan quân coi thành gồm có bao nhiêu người? Cộng tất cả lại cũng không vượt qua một trăm người! mà gần một trăm người này không đủ cho đám người Thành Lễ giết, hơn nữa hôm nay lại có hai đầu cọp là Điển Vi cùng với Đổng Phi, quân lính càng nhanh tan rã, một lượt xông lên đã giết hơn bốn, năm mươi người. Đổng Phi đứng ở cửa thành, bàn tay cầm lấy cửa thành, miệng rống to một tiếng…. Mười mấy người mới đóng được cửa thành , không ngờ chỉ mình Đổng Phi đã kéo ra được. Một đoàn mười hai người nhanh chóng chạy ra khỏi thành Tuy Dương.
Trong Tuy Dương thành, ngọn lửa đã thiêu huỷ Lý phủ, hơn nữa đã lan tràn hơn phân nửa Tuy Dương, mà trong thành Tuy dương thì vang lên tiếng kèn nức nở, mấy trăm quan binh từ trong thành lao ra, đuổi theo về hướng đám người Đổng Phi.
Chạy được khoảng hai, ba trượng thì Đổng Phi đột nhiên ghìm cương ngựa lại.
Điển Vi kỳ quái hỏi: “Huynh đệ, vì sao lại không đi?”
“Chiếc đuôi này quả thực thật đáng ghét, Điển huynh có dám cùng với ta quay lại giết một hồi?”
Điển Vi kinh nhạc nhìn Đổng Phi, sau đó cất tiếng cười to: “Huynh đệ tốt, quả nhiên có can đảm, không hổ là bằng hữu của Lưu Đại ca, ngươi nếu có hào khí như vây, ta làm sao dám lạc hậu. Cũng được, hôm nay cùng với huynh đệ giết một cái cho thống khoái.”
Hai người đối với mấy trăm quan binh truy đuổi thì quả thực xem thường. Đổi lại bất luận kẻ khác thì cảm thấy bọn họ điên rồi. Nhưng đám người Thành Lễ lại không xem là như vậy. Tương phản, bọn họ thật ra cảm thấy nếu không phải như thế thì chủ công nhà mình là sao xứng danh hơn mười vạn khương nhân xưng là Cự Ma nhi? về phần Điển Vi, mặc dù cũng không biết, nhưng được chủ công coi trọng như vậy thì nhất định sẽ không kém. mười người ghìm lại cương ngựa, thúc ngựa chia ra một cái đường.
Xa xa, bụi mù cuồn cuộn, quan quân càng ngày càng gần. Mà Đổng Phi cùng với Điển Vi đang chuyện trò vui vẻ, đối với quan binh xông tới đều không để ý.
Còn cách khoảng hai mươi bước thì hàn khí đã đập vào mặt, đám người Thành Lễ khẩn trương cầm chặt lấy binh khí trong tay, trong lòng không ngừng nhảy loạn, chỉ là Đổng Phi chưa hạ lệnh, cho nên bọ họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mười lăm bước…..
Đổng Phi cùng với Điển Vi hầu như là cùng một động tác, hai người cầm lao đồng thời hét to.
Lao! mang theo lôi đình vạn quân lao ra, hơn mười gã quan quân dẫn đầu đã bị đánh rớt xuống lưng ngựa.
Đội hình quan quân một trận mà loạn, mà Đổng Phi đã tháo xuống song chuỳ, lớn tiếng quát: “ Cự Ma Sĩ, xông lên!”
Mười hai người, giống như mười hai đầu mãnh hổ chạy ào vào trong đám loạn quân.
Chuỳ trong tay Đổng Phi vung ra, bang, bịch, liên tục đánh ba người rớt xuống ngựa. Điển vi cũng không kém, đại kích tung bay, chém, đâm… Thậm chí so với Đổng Phi còn dũng mãnh hơn, một đường trùng sát, quan quân chết ở trong tay Điển Vi không ít hơn ba mươi người.
“Thống khoái, thống khoái!”
Điển Vi oa oa kêu to, mà Đổng Phi thì cất tiếng cười to. Ở trên chiến trường, hai người kia như hai gã điên, tướng mạo đều xấu xí doạ người, nhưng giết người thì so với ai cũng độc ác hơn. Đám người Thành lễ thấy được sự dũng mạnh của hai người, cho nên mười thành khí lực lại phát huy tới mười hai thành. Trong cánh đống bát ngát, nới này chỉ toàn là thi thể không trọn vẹn.
Tạc Thấu, là chiến pháp mà Thành gia già trẻ đem phương pháp mã chiến trước kia của Phục Ba tướng quân cải tiến, càng ngày càng linh hoạt, lực sát thương càng lớn, đương nhiên là đối với kỹ sĩ càng cao, Đổng Phi sau khi tiếp nhận, liền đem loại chiến pháp này gọi là Tạc Thấu.
Bốn trăm gã quan binh bị một vòng Tạc thấu đánh tới thì chết gần hai trăm người. Quân lính bình thường huấn luyện nào đã gặp dũng tướng như vậy, càng chưa bao giờ gặp loại phương pháp giết người ác độc như vậy, làm cho mấy trăm người ngẩn cả người! Đối phương chỉ có mười hai người, nhưng trong mắt quan binh chính là mười hai gã Ma thần. Một binh sĩ đột nhiên kêu to một tiếng, vất binh khí trong tay ném xuống đất, sau đó quay người bỏ chạy, một người này làm mẫu, thì giống như bệnh truyền nhiễm lập tức lan ra, mấy trăm gã quan binh đồng thời la lên, ném binh khí xuống đất, hướng về xung quanh chạy toán loạn.
Trên tường thành phía xa, Huyện uý Tuy Dương chỉ cảm thấy miệng lưỡi không khốc, hai mắt trợn tròn. Lão Thiên, những người này là người nào? Sao lại hung hãn như vậy, thử hỏi ông trời thiên hạ ai có thể là đối thủ bọn họ?
Đức Công là ai?
Đổng Phi không rõ ràng lắm, thậm chí chưa nghe qua tên của người này. Bất quá nhìn khí độ của người này tựa hồ không tầm thường, lập tức chắp tay nói: “ Tại hạ Đổng Phi, là một giới vũ phu, gặp qua tiên sinh.”
“ Phi công tử chớ khách khí, lệnh tôn là Thái Thú Hà Đông, là lương đống của triều đình, Bàng Đức Công chỉ mộ danh Phi công tử mà đến, mấy hôm trước nếu không gặp được Hoàng tiên sinh, thì chỉ sợ vô duyên với Phi công tử.”
Mộ danh?
Đổng Phi càng thêm kỳ quái.
Mộ danh cái gì? Ta có cái gì để được mộ danh?
Nhìn Hoàng Thiệu đứng sau Mã Chân với bộ dạng kích động, hơn nữa lại nghe cách nói của người này, chỉ sợ rằng người này không đơn giản a.
Chẳng lẽ là một người có quyền? Đổng Phi rốt cục không rõ, Bàng Đức Công này có địa vị như thế nào, hơn nữa ngưu nhân hắn thấy cũng nhiều, cho nên cũng đã có sự miễn dịch, cho nên nếu gặp người danh lưu sử sách hắn cũng không nhất định là giật mình, huống hồ một cái tên hắn chưa bao giờ nghe qua, bất quá thần sắc của Đổng Phi vẫn duy trì cung kính.
“ Xin hỏi tiên sinh, từ chỗ nào thì biết tên của Phi?”
“ Ha hả, nói ra thì quả thực hổ thẹn, mấy ngày trước ta ở Giang Hạ nghênh đón một vị bạn tốt, mà vị bạn tốt đó Phi công tử cũng quen thuộc. Gia Cát Khuê, Phi công tử chắc còn nhớ người này chứ?”
Đổng Phi bừng tình, gật đầu nói: “ Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ, Quân Cống tiên sinh ta như thế nào lại quên?”
Không phải không quên Gia Cát Khuê, mà là không thể quên đứa con rất trâu bò kia, chỉ sợ cả đời Đổng Phi đều không thể quên được.
Nếu người này nhận thức với Gia Cát Khuê, chắc chắn là một danh sĩ. Thần thái Đổng Phi càng thêm cung kính, vừa muốn nói chuyện, nào biết Bàng Đức Công lại cướp lời của hắn: “ Phi công tử từ Võ Lăng sơn đến Trường Sa nhất định rất mệt nhọc, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút….Nếu Phi công tử có rảnh rỗi thì tối nay Bàng mỗ xin đến bái phỏng. Ha hả, còn có một việc, xin thứ cho Bàng mỗ vô lễ, trước xin cáo từ!”
Bàng Đức Công này không nhưng giỏi về chuyện ngắt lời, hơn nữa tính tình hình như có chút quái đản. Nói đi là đi, mang theo đồng tử hướng về phía ngoài đại sảnh đi ra. Cũng may Đổng Phi phản ứng mau, nhanh chóng bào Điển Vi cùng với Sa Ma Kha tránh ra.
“ Vậy tối nay Phi ở Phủ phủ chờ tiên sinh tới.”
Cũng không biết Bàng Đức Công nghe được hay không nghe được, dù sao cũng đã đi, thẳng đến khi không còn thấy thân ảnh, Đổng Phi mới vội vàng kéo Hoàng Thiệu cùng với Mã Chân hỏi: “ Ai có thể nói cho ta biết, Bàng Đức Công này là ai? Lão Hoàng, ngươi như thế nào lại nhận thức?”
Một bộ ‘Ngươi cứ nhiên không biết Bàng Đức Công là ai?’, Mã Chân nói: “ Chủ công, Bàng Đức Công chính là kinh tương cửu quận danh sĩ, cư trú ở Lộc Môn sơn Tương Dương, là người kết giao với Kinh Châu danh sĩ Tư Mã Huy và Hoàng Thừa Ngạn, Tư Mã Huy có nhã hào là Thuỷ Kính tiên sinh, cũng chính là cấp bậc đại sư. Dân gian có truyền một câu tục ngữ: Nam có Tư Mã, Bắc có Trịnh Huyền, Phi Bạch tuyệt luân, ý nói chính là Trịnh huyền, Thái, cùng với Thuỷ Kính tiên sinh.
Có thể nhìn ra được, Mã Thực đối với Tư Mã Huy rất là sùng kính. Thậm chí cách xưng hô cũng là bất đồng, Đối với Trịnh Huyền cùng với Thái Bá Dê là gọi thẳng kỳ danh, còn đối với Tư Mã Huy lạ xưng nhã hào. Có lẽ ở Trường Sa thời gian dài, cho nên Mã Chân theo đó mà kính trọng Tư Mã Huy.
Hoàng Thiệu nói: “ Bàng Đức Công tương giao với Tư Mã Huy quá mức thân mật, chẳng những học vấn tốt, phẩm đức càng tốt. Những năm trước đây, Hà Toại có ý đồ muốn mượn sức tiên sinh, nhưng lại bị tiên sinh cự tuyệt. Chủ công, người có biết Hà Toại Cao khi gặp tiên sinh nói thế nào không?”
Hà Toại sau khi thăng chức Đại tướng quân liền thêm chữ Tiến vào, Toại Cao là tự của hắn.
Hoàng Thiệu xuất thân hàn môn, hơn nữa lại từng ở dưới tay của Trương Giác, cho nên cách xưng hô đối với Hà Tiến cũng không kính trọng.
Cũng may trong đại sảnh đều là người của Đổng Phi, nếu không Hoàng Thiệu có thể chịu không nổi.
Đổng Phi biết Hoàng Thiệu khinh thường Hà Tiến. Cũng khó trách, tổ tiên Hà Tiến là Đồ gia tử( nghề giết súc vật) so với bỉ phu cũng không tốt hơn bao nhiêu, là người đọc sách, có lẽ trong mắt của Hoàng Thiệu, Hà Tiến quả thật không là cái gì cả.
Theo lời hắn hỏi tiếp: “ Đại tướng quân nói thế nào?”
Hoàng Thiệu nói: “ Đại tướng quân phái người đi tìm tiên sinh, nói một người không làm quan thì chính là tự bảo lấy thân mà không phải bảo khắp thiên hạ.”
Đổng Phi hỏi lại: “ Bàng Đức Công trả lời thế nào?”
Khuôn mặt Hoàng Thiẹu lộ vẻ kính ttrọng, ngữ điệu mang theo sự sùng kính nói: “ Tiên sinh trả lời:
- Có một loài chim tên là thiên nga, xây tổ cao hơn cả rừng cây, khiến cho hoàng hôn phải đậu lại.
- Có một loại động vật sống dưới vực sâu kêu là con Ba Ba, sống nhờ bóng đêm đen, người đời xu thế muốn bỏ bôn ba để ẩn náu. Chung quy cũng chỉ là hiện thân hay ẩn náu mà thôi.
Đổng Phi hỏi: “ Vậy người của Đại tướng quân không nói gì nữa sao?”
Hoàng Thiệu cười nói: “ Sứ giả của Hà Toại đương nhiên không muốn như vậy mà trở về, vì thế hỏi lại: Ngài vất vả trồng trọt mà không chịu ăn bổng lộc triều đình, như thế sau này trăm tuổi thì lấy gì mà lưu lại cho con cháu? Tiên sinh liền nói, người ta làm quan là muốn lưu cho con cháu, nhưng ta chỉ cần cho chúng vừa làm ruộng vừa đi học, lấy an cư lạc nghiệp lưu cho bọn chúng, chính là thứ lưu lại có chút bất đồng thôi, không thể nói là ta không lưu lại cái gì.”
Đây là một loại triết học tư tưởng mộc mạc của trung quốc, Đổng Phi cái hiểu cái không. Bất quá xem như có chút hiểu biết về Bàng Đức Công.
Trầm ngâm một lát, “ Lão Hoàng, ngươi như thế nào cũng hắn quen biết?”
Hoàng Thiệu lắc đầu, “ Không phải ta cùng hắn quen biết, mà là hắn chủ động cùng nói chuyện với ta. Ta hai ngày hôm nay chủ động nói chuyện với hắn, muốn từ miệng hắn để tìm hiểu mục đích, nhưng đều bị hắn tránh né, nhưng ta cảm thấy được, tiên sinh không có ác ý.”
Có ác ý hay không, Trời mới biết!
Dù sao hắn là danh sĩ a, người đọc sách mà, luôn luôn thích có một chút bí hiểm.
Điển Vi hậm hực nói: “ Người này thực không sảng khoái, có lời gì thì nói ngay đi, cứ ấp a ấp úng, còn phải chờ cho đến trời tối mới nói.”
Đổng Phi cười nói: “ Quân Minh đại ca, hắn đang muốn thử ta!”
“ Thử?”
“ Hắn muốn xem cách ta làm người có độ lượng không, hơn nữa cũng thử tính nhẫn nại của ta, người đọc sách thường thích như vậy, biểt hiện này là bình thường.” Đổng Phi cười nói: “Nếu hắn muốn làm như vậy thì chắc có nguyên nhân của hắn, chúng ta cũng không ngại kiên nhân chờ đợi, xem hắn muốn nói cái gì.”
Nếu Đổng Phi đã nói như vậy thì mọi người đương nhiên không cần phải nhiều lời nữa.
Bởi vì Trương Cơ từ quan cho nên cần hướng về triều đình bẩm báo, đồng thời Mã Chân cũng muốn ly khai cho nên cũng muốn an bài nhiều việc, hơn nữa ngoài thành lại có tám trăm ngũ man khê dũng sĩ, cho nên công việc của Mã Chân cùng với Hoàng Thiệu quả thực bận rộn.
Đổng Phi được Mã Chân an bài chỗ nghỉ, Điển Vi cùng với Sa Ma Kha không chịu ngồi yên, liền ra phía ngoài tỷ thí.
Phía ngoài đánh nhau ầm ỹ làm cho Đổng Phi không thể nghỉ ngơi được, đi ra phía ngoài chốc lát, cảm thấy tay chân ngứa ngáy, nhanh chóng gia nhập vào, ba người ta đánh ngươi, ngươi đánh ta, giống như đại giao phong trong trò chơi tam quốc.
Cự ma sĩ đứng bên cạnh cười to, thỉnh thoảng còn trầm trồ khen ngợi. Cứ như vậy, thời gian trôi qua phi thường mau, thời điểm bầu trời tối đen, Đổng Phi vừa mới tắm rưả xong, vừa vào ngồi trong thư phòng thì chợt nghe Hoàng thiệu bên ngoài cửa bẩm báo: “ Chủ công, Bàng tiên sinh đến!”
“ Mau mau cho mời!”
Đổng Phi vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng, chỉ thấy Bàng Đức Công mặc một bộ bạch y đứng ở trong sân, đồng tử thì đứng bên cạnh hắn, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Đổng Phi, tò mò đánh giá, nếu nối chính xác thì buổi tối nếu Đổng Phi xuất môn thì quả thực dễ dàng doạ người, nhưng đồng tử này tựa hồ không sợ, ngược lại cảm thấy có cảm giác thân cận. Có lẽ cái này giống như vật họp theo đàn.
“ Bàng tiên sinh!” Đổng Phi thi lễ, “ Phi đợi tiên sinh đã lâu!”
Bàng Đức Công cười nói; “ Phi công tử quả thật là độ lượng, không chấp nhất sự quái đản của Bàng mỗ, quả thực giống như Quân Cống nói, quả thực là anh hùng đại trượng phu.”
“ tiên sinh, mời vào!”
“ Phi công tử, mời vào.”
Hai người khách sáo một phen, sau đó đi vào thư phòng.
Sa Ma Kha cùng với Điển Vi lập tức mang theo tám gã cự ma sĩ làm nhiệm vụ cảnh giới, mà Hoàng Thiệu cầm một vò rượu đứng bên cạnh hầu hạ.
Đổng Phi cùng với Bàng Đức Công cùng ngồi xuống, tiểu đồng tử quả thực biết điều, ngồi ngay phía sau Bàng Đức Công.
“ Đây là….”
“ Nga, đây là đường chất của ta, Bàng Thống!”
Nếu như không gặp qua Gia Cát Lượng thì Đổng Phi nhất định kêu to, Tiểu Phụng hoàng tiên sinh.
Bất quá đã kết giao cùng với một nhà Gia Cát, gặp được phụ tử Trần Khuê, Trần Đăng. Thậm chí danh lưu thiên cổ Y thánh cũng đã gặp qua, cho nên trong lòng Đổng Phi tuy rằng khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện cảm xúc giao động.
Đối với Bàng Thống thì Bình thư trong tam quốc diẽn nghĩa cũng không có nhiều công đạo, tên của hắn xuất hiện lần đầu tiên là chỗ Thuỷ kính sơn trang, được Tư Mã Huy gọi là Phượng Sồ tiên sinh, sau khi tiểu phượng hoàng xuất trướng liền ra liên hoàn kế ở trận xích bích, sau đó một thời gian dài lại mai danh ẩn tích, sau trận xích bích liền quy thuận Lưu Bị, nhập vào Tây Xuyên mà chết thảm ở sườn núi, cũng chưa kịp bày ra nhiều tài hoa.
Đổng Phi không khỏi cẩn thận đánh giá người được xưng là một trong những nhân vật đau khổ nhất Tam quốc diẽn nghĩa, tiểu Phượng hoàng tiên sinh.
Chỉ tiếc lúc này tiểu Phượng hoàng tiên sinh chỉ là một hài tử, nhìn không ra chỗ tài hoa, nhưng trong ánh mắt kia lại toát ra một loại cô độc, một loại cao ngạo, trong thoáng chốc, Đổng Phi cảm thấy cực kỳ đồng cảm.
Trong ánh mắt cô độc kia, Đổng Phi có thể hiểu được. Nhớ ngày đó hắn cũng cô độc như vậy, bị thế nhân bài xích tránh né.
“ Phi công tử, Phi công tử…”
“ A, tiên sinh, có chuyện gì?’
Bàng Đức Công rất kỳ quái nhìn Đổng Phi, không rõ trong miệng bạn tốt là Phi công tử vì sao lại đối với đường chất mình cảm thấy hứng thú.
Bàng Thống sinh ra đã xấu, cho nên bị người đời bài xích, sáu tuổi đã lộ ra một loại tính tình cổ quái, ngaọi trừ Bàng Đức Công thì trong nhà không thể có ai ngăn trụ được hắn.
Lần này đi nghênh đón Gia Cát khuê, Bàng Đức công lo lắng tiểu gia hoả ở nhà gây chuyện, cho nên mang theo bên người, cũng không nghĩ tới, tiểu gia hoả này ở Giang Hạ bị Gia Cát Cẩn trêu đùa, hơn nữa Gia Cát Lượng lại càng cười nhạo, tiểu gia hoả rất mẫn cảm, Gia Cát Lượng mới ba tuổi, có năng lực cười nhạo hắn cái gì? Thật sự không có biện pháp, Bàng Đức Công sợ Bàng Thống đi khi dễ Gia Cát Lượng, thứ hai cũng muốn gặp người đươc Gia Cát Khuê hết lòng khen ngợi, vì thế liền mang theo Bàng Thống độc thân đi Trường sa, nhưng không nghĩ rằng, đi tới thì Đổng Phi lại đi Võ lăng sơn.
Đổng Phi tự biết thất thố, xấu hổ cười, “ Phi thấy chất nhi rất cơ trí, chỉ là tính cách có chút quái gở, điều này làm cho Phi nhớ tới mình mấy năm trước, cho nên thất thố, xin tiên sinh bỏ qua. Nga, không biết chất nhi có nhũ danh không?”
Bàng Thống rất kỳ quái nhìn Đổng Phi, cảm thấy vị Đại cá tử này có nụ cười quả thực là thân thiết.
Bàng Đức Công hổ thẹn cười nói: “ Thống có trí tuệ, Bàng mộ thật mặc cảm. Huynh đệ trong nhà…Bỏ đi, không nói việc này, hắn có nhũ danh là A Sửu…”
Phía sau Bàng Đức Công nói cái gì, Đổng Phi cũng không nghe rõ, Hắn đột nhiên nở nụ cười, hướng về phía Bàng Thống vươn tay, “ A Sửu, qua ngồi bên cạnh ta.”
Nói tiếp cũng kỳ quái, luôn luôn đối với người khác không hứng thú, Bàng Thống lúc này cứ nhiên rất nghe lời đứng lên, đi tới bên cạnh Đổng Phi.
Tiểu gia hoả này quả thực rất gầy!
Sau khi bàn tay bé nhỏ kia đặt ở bàn tay to của Đổng Phi, Đổng Phi cảm thấy có một loại cảm giác kỳ quái.
Tiểu gia hoả này tương lai nhất định là của ta, nếu hắn hôm nay nhận ta thì ta tuyệt sẽ không cho hắn lặp lại con đường lịch sử.
Đổng Phi nở nụ cười, Bàng Thống cũng nở nụ cười.
“ Bàng tiên sinh, ta nói có thể ngài không tin, nhũ danh của ta cũng kêu A Sửu….Tiểu A Sửu, nhớ kỹ ta, ta là đại A Sửu, tương lại bởi nếu có người vì ngươi xấu mà khi dễ ngươi thì tới tìm ta. Chúng ta xấu không quan hệ, cho dù lão thiên có bỏ quên chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể buông tha cho chính mình.”
Bàng Đức Công thật sự ngạc nhiên, nhìn một lớn một nhỏ A Sửu, thật lâu không nói nên lời.
Bàng Thống tựa hồ nghe hiểu được lời Đổng Phi, dùng sức gật đầu, sau đó duỗi tay lớn tiếng nói :” Ngoắc tay!”
“ Tốt, chúng ta ngoặc tay!”
Bàng Đức Công hiểu được….Không phải Đổng Phi có mị lực, mà là hắn tôn trọng chính mình, tôn trọng người khác. Có lẽ giống như Quân Cống nói, Phi công tử quả thực là một người tốt. Vội vàng ho khan một tiếng, liền làm cho Đổng Phi đổi lại sự chú ý.
Đổng Phi có điểm xấu hổ, cười cười nói: “ Bàng tiên sinh, chúng ta nói về chính đề. Đêm khuya tới chơi, không biết có gì dạy bảo?”
Bàng Thống ngồi ở bên người Đổng Phi, nghiêng tai lắng nghe.
Có Hoàng Thiệu châm rượu, sau đó thối lui ra phía sau người của Đổng Phi.
Bàng Đức Công nói: “Hành động tung hoành ở Thanh Từ của Phi công tử quả thực vĩ đại, Bàng mỗ từ Quân Cống đã biết hết, nói thật Bàng mỗ đối với Phi công tử một lòng vì nước quả thực là cảm động, nhưng đồng thời cũng phát hiện, chỗ yếu hại kế hoạch lần này của Phi công tử.
Đổng Phi ngẩn ra, “ Có yếu hại gì?”
“ Bàng mỗ phỏng đoán, hành động của Phi công tử ở Thanh từ tất nhiên là vì hấp dẫn sự chú ý của Thái bình đạo, để cho người mang tin tức thoát ly Thanh từ. Ta đoán, người đưa tin không đi đến Lạc Dương mà là đi đến Hà Đông,sau đó mới chuyển cho lệnh tôn, sau đó mới đi đến kinh đô, kế sách này tuy nhiên là tốt, nhưng hành động của Phi công tử quả thực làm hơi mạnh tay, chỉ sợ không trợ giúp được lệnh tôn, ngược lại sẽ kích thích Thái bình yêu nhân.”
Đổng Phi vội vàng lên tiếng: “ Mong tiên sinh chỉ giáo.”
“ Thái bình yêu nhân liên tục bị công tử làm cho xấu mặt, tất nhiên thẹn quá thành giận, bọn chúng sẽ phái người đi điều tra, lúc đó sẽ kinh động triều đình, đến lúc đó triều đình sẽ không ngồi yên mà không quản, mà khi đó chỉ sợ Thái bình yêu đạo sẽ sớm tạo phản.”
Điểm này Đổng Phi quả thực không nghĩ tới.
“Thật sự sẽ giống như lời tiên sinh nói?”
“ Bàng mỗ không dám đảm bảo, nhưng có một việc có thể xác định, nếu tin tức của lệnh tôn không rơi vào tay của Hoàng Thượng, nếu triều đình không có sự chuẩn bị thì lúc đó Thái bình đạo tạo phản, kết quả này chỉ sợ….Sinh linh lầm than.”
Đổng Phi trầm mặc, ngón ta nhẹ nhàng đánh trên bàn rượu.
“ Tiên sinh, nếu dựa theo ngài phỏng đoán, hiện tại chúng ta còn có bao nhiêu thời gian?”
Bàng Đức Công suy nghĩ một lát, “ Tình trạng của Thái bình yêu nhân đã đến mức chuẩn bị bạo phát, nếu như không có ngoại giới kích thích, theo Bàng mỗ phỏng đoán, nhiều nhất có bốn mươi ngày, nhưng nếu có tác động khác, vạy cũng khó mà đoán.”
Bốn mươi ngày, đây quả thực là một con số chính xác.
Trong lòng Đổng Phi tính toán một lượt, nếu dựa theo thời gian mà phỏng đoán, Thái Ung đã sớm tới Hà Đông, cùng Phụ thân cũng đã đi Lạc Dương, triều đình nói không chừng đã chuẩn bị, nếu thời gian càng dài thì triều đình sẽ có thêm thời gian chuẩn bị.
“ Bàng tiên sinh, xin hỏi có biện pháp nào kéo dài thời gian được không?”
“ Vậy thì trừ phi…” Bàng Đức công suy nghĩ một lát, nhìn Đổng Phi nói: “ Trừ phi có thế đem thế lực của Trương Giác ở Lạc Dương bại lộ.”
Đổng Phi ngẩn ra, “ Tiên sinh, mong chỉ giáo?”
“ Chỉ xem Phi công tử có hay không đảm lượng. Trương Giác đối với Phi công tử hận thấu xương, Hiện giờ Kinh, Từ đã bình tĩnh, không có gì đáng ngại, nếu Phi công tử bây giờ xuất hiện ở Dự Châu thì Trương Giác sẽ có phản ứng như thế nào? Nói vậy Phi công tử có thể tưởng tưởng, người này tuy có dã tâm, lại có trí tuệ…Chỉ sợ Phi công tử vừa đến thì tình cảnh sẽ càng thêm hiểm ác.”
Ánh mắt bàng Đức Công sáng ngời nhìn Đổng Phi.
Sắc mặt Hoàng Thiệu có điểm thay đổi, đây làm gì mà bày mưu tính kế, căn bản là bảo chủ công đi nạp mạng a.
Hắn vừa muốn mở miệng khuyên can, Đổng Phi đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, “ Nếu có thể vì quốc gia mà chết, Phi tan xương nát thịt thì đã sao?”