Trời vừa sáng, Đổng Thiết dẫn Điển gia mười bốn người đi tới. Ngoại trừ trực hệ thân nhân của Điển Vi thì vẫn có mấy người họ hàng gần. Mười bốn người ngồi trên ba chiếc xe ngựa. Đổng Thiết sau khi chứng kiến Đổng Phi, liền lập tức chạy đến hành lễ.
“Chủ nhân, khi chúng ta rời đi thì phát hiện ở hướng Tuy Dương có đội ngũ tiến đến, chắc là đã biết Điển tráng sĩ.”
Đổng Thiết không biết nên xưng hô với Điển Vi như thế nào, dù sao Điển Vi cũng đã sánh vai chiến đấu cùng Đổng Phi, cho nên đối với dũng sĩ xưng hồ thường được gọi là tráng sĩ. Vì bằng hữu mà báo thú không tiếc vùi thân hiểm cảnh. Tráng sĩ, tráng sĩ….Cũng chính là Tráng tai chi sĩ. Chí ít Đổng Thiết lý giải là như vậy.
Đổng Phi thầm nghĩ: Phản ứng thật nhanh! Đây chắc là không phải do quan phủ phản ứng. Được rồi, lúc rút khỏi Tuy Dương, có người hô lới là Lý cửu gia đã chết, vậy Lý cửu gia là ai?”
“Đại tẩu, người cũng biết Lý cửu gia là ai sao? Ta nói ở Tuy dương huyện ai có thể được xưng là Lý cửu gia a?”
Lưu thị ngẩn ra, ngón tay chỉ về đống thịt vụn củ thủ cấp Lý Vĩnh Viến nói: “Thúc thúc, Lý cửu gia chính là Lý Vĩnh Viến.”
Địa vị tựa hồ không nhỏ a!
“Đại tẩu, tẩu có biết trong nhà Lý cửu gia còn có ai nữa không? Ta nghe nói hắn có một người thân thích rất khó lường?”
“Như thế nào cũng chưa nghe nói qua, chỉ nghe nói hắn làm qua chức Phú xuân trưởng là dựa vào tiền tài mua lấy, sau này không biét vì sao mà cũng không làm Phú xuân trưởng nữa, rồi chuyển nhà đến Tuy Dương. A , hắn hình như có một gã thúc thúc!” Lưu thị quay đầu nói với muội muội Lưu Vọng: “Muội muội, ta có nhớ kỹ ca ca của muội nói qua, Lý tặc còn có một gã thúc thúc?”
“Đúng vậy, hình như là có nói qua, tên là Lý Đại Mục, tên này có chút đặc biệt cho nên ta nhớ rất rõ ràng.”
Lý Đại Mục, tên rất xa lạ a! Chí ít có thể khẳng định, trong bình thư không hề xuất hiện người này, nhưng có trời mới biết chính sử *(quan ghi lại sự kiện lịch sử)có ghi chép hay không?
Lúc Đổng Phi đang suy nghĩ thì Điển Vi cũng đem tình huống nói cho người một nhà. Lúc đầu thì một nhà lớn bé đều oán giận Điển Vi hành động không có suy nghĩ làm liên luỵ tới một nhà lớn bé. Nhưng sau khi nghe thấy thân thế của Đổng Phi thì tất cả đều sửa lại lời nói, liên tục xưng Điển Vi làm việc rất tốt.
Buồn cười, Điển gia bát đại *( 8 đời) không có một đại nhân vật, người làm quan lớn nhất cũng chính là làm thôn trưởng. Đổng Thái thú, Ty đãi giáo uý công tử, nghe chức quan này tuy không biết là to hay không, nhưng có điều khẳng định là nhất định không nhỏ.
Điển vi không phản ứng, nhưng không có nghĩa là người của Điển gia không phản ứng, mọi người hỏi thăm một trận, cuối cùng Điển Vi ca ca là Điển Tấn mở miệng nói: “ Nhị đệ, ta muốn trông thấy Đổng công tử.”
Điển Tấn hành động bất tiện, cho nên Điển Vi cõng hắn đi tới trước mặt Đổng Phi.
“Huynh đệ, đây là ca ca của ta!”
Đổng Phi điều chỉnh thần sắc, phi thường cung kính chắp tay nói: “Tham kiến huynh trưởng.”
Chỉ một động tác này thì làm cho Điển Tấn cảm động. Đổng Phi là ai? Là công tử được hưởng hai nghìn thạch Hà Đông Thái thú, Ty đãi giáo uý là chức quan gì? Điển Tấn cũng nghe nói, đó là chức quan lớn nhất dưới tướng quân a. Nhân vật như vậy thì bọn thảo dân như bọn họ làm sao có khả năng gặp qua? Hôm nay công tử của Thái Thú hà Đông lại hành lễ với hắn, làm cho Điển Tấn thụ sủng nhược kinh*( Được yêu mà sợ), cho nên đánh giá Đổng Phi lại càng tốt thêm một tầng.
Có câu nói, cha mẹ sinh con trời sinh tính, chín người con đều bất đồng. Điển Vi lớn lên rất doạ người, nhưng Điển Tấn lại tướng mạo đường đường. Hắn hỏi xong hai câu, sau đó hướng về Điển Vi nói: “Nhị đệ, khó mà gặp đượccông tử bình dĩ gần gũi, đối với đám thảo dân chúng ta lại thâm tình. Hắn nói không sai, ngươi làm phải chuyện này thì Dự Châu không thể nán lại được nữa, không bằng cùng đi với Đổng công tử đến Lương Châu, cho dù có làm tiểu tốt trấn thủ biên quan cũng có thể lập được công lao….Ừ, ta đồng ý với Đổng công tử, chúng ta đi Lương Châu.”
“Ca ca đã nói thì tiểu đệ làm sao dám cãi lời!”
Lập tức có người sắp xếp mọi người lên xe ngựa, do Thành Lễ dẫn người đi phía trước mở đường, Đổng Thiết mang theo mười người ở giữa bảo hộ một nhà già trẻ, còn Đổng Phi cùng với Điển Vi thì dẫn theo mười gã Cự mã sĩ đi ở phía sau áp trận, chậm rãi từ rừng cây đi ra.
Bây giờ trời đã chuyển thành buổi trưa.
Mục tiêu thứ nhất chính là Ngữ Thành.
Đổng Phi bết Thái Ung nhất định còn đang ở Ngữ Thành đợi, hôm nay chọc phải tai hoạ chỉ sợ không thể đầu nhập vào môn hạ của Thái Ung để học tập, nhưng cũng phải nói với lão một tiếng. Mặt khác Đổng Phi cũng có một suy nghĩ khác: Nếu đem Thái Ung mang đi Hà Đông thì sẽ thế nào? Ý nghĩ này rất lớn mật, nhưng nếu được thì không có gì tốt hơn nữa. Bất qua có một câu nói, mọi việc tốt nhất nên thử một lần. Nếu như có thể thành công thì danh vọng của Đổng gia không chỉ đơn giản là tăng lên một hai tầng, Thái Ung là ai? Đây chính là đương đại đại nho ! Nếu có thể thành công địa vị Đổng gia từ bỉ phu sẽ đề thăng làm chuẩn thế tộc a. Nếu địa vị đề thằng thì tương lai cha cũng sẽ không làm xằng bậy. Ý nghĩ tuy rằng rất ngây thơ, nhưng Đổng Phi vẫn muốn thử một lần.
Từ ngữ Thành đến Dĩ Ngô, Đổng Phi dùng một ngày một đêm, còn từ Dĩ Ngô đến Ngữ Thành lại đi mất năm ngày thời gian. Không có biện pháp, có thêm rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là phụ nữ trẻ em, cho nên chỉ có thể chậm rãi đi tới. Đặc biệt thê tử Điển Vi còn đang mang thai, đi đường càng phải cẩn thận.
Đổng Phi thẳng thắn nhường một xe cho thê tử Điển Vi cùng với Lưu gia già trẻ, chí ít, có hai người đã làm mẫu thân cũng dễ chiếu cố cho thê tử Điển Vi.
Từ trong đoàn ngựa lấy ra năm con, Ngưu Cường cùng với ba huynh đệ họ Điển hưng phấn bừng bừng cưỡi ở phía trên.
Điển Vi lúc này mới dò hỏi: “Huynh đệ, ở phía dưới yên ngựa của ngươi treo cái gì vậy? Tựa hồ là dùng rất tốt a!”
“Vậy sao?”
“Trước kia ta cảm thấy có món đồ chơi này, nếu ở trên ngựa tác chiến thì thuận lợi hơn rất nhiều, chí ít có thể gia tăng cho ta ba thành thực lực.”
“Huynh trưởng, đầy là đồ chơi do ta nghĩ ra, huynh trưởng thấy tốt là được, nhưng xin chớ lộ ra.”
“Ta hiết, ta hiểu….”
Tròng mắt của Điển Vi đảo quanh, “Huynh đệ, ngươi phải so với ta một lần a?”
“So với? So với cái gì?”
“Đương nhiên là luận võ….Ta thấy võ nghệ của huynh đệ không kém, cặp chuỳ kia quả thật có phân lượng. Hắc hắc, tất nhiên là so chiêu a, ngươi cũng có thể nhìn ra được, từ khi huynh trưởng của ta thụ thương tới nay thì vẫn không có ai giao thủ cùng với ta, hôm nay thật vất vả mới tìm được đối thủ, ta sao có thể buông tha? Hơn nữa hiện tại ngươi chỉ có mười bốn tuổi mà đã có vũ dũng như vậy, chờ đến khi ngươi trưởng thành…Ta mới không cùng ngươi tỷ thí.”
Gã gia hoả này ngốc sao? Đổng Phi không khỏi đánh giá lại Điển Vi, gã gia hoả này không phải giả trư ăn thịt cọp chứ?
“Đợi đến Lương Châu, ta nhất định đánh với ca ca một trận thống khoái. Ta ở chỗ ấy có một giáo trường rất lớn, còn có mấy gã thủ hạ, tất cả đều không kém, ca ca nếu muốn tìm người tỷ thí, tìm được ta, hắc hắc, vậy cũng xem như tìm đúng người rồi!”
“Như thế rất tốt, như thế rất tốt!”
Điển Vi mừng rỡ cười toe toét, đối với người luyện võ mà nói, có thể tìm được đối thủ ngang sức thì đó là chuyện rất may mắn.
Đã tiến nhập vào tháng mười một, tuyết ở Dự Châu rơi xuống rất lớn. Chứng kiến cảnh trời đầy hoa tuyết, tâm tình Đổng Phi cũng có chút thâm trầm, dọc đường đi cũng không nói câu gì. Thỉnh thoảng đoàn xe nghỉ ngơi thì hắn lúc nào cũng cùng với tượng long đứng trên mặt tuyết ngây người.
Đám người Điển Vi không biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy hướng về phía Đổng Thiết hỏi: “Thiết huynh đệ, Đổng công tử làm sao vậy?”
Đổng Thiết thần sắc bi thương, nhẹ giọng nói: “Thời điểm lúc này vào năm ngoái, tỷ tỷ cùng với tỷ phu của chủ nhân bị người hại chết. Tượng long vốn là toạ kỵ của tỷ phu chủ nhân, sau đó lại đưa cho chủ nhân, gặp phải thời tiết như thế này, chủ nhân chắc là đang tưởng niệm đến hai người đó.”
“A? Đổng công tử lợi hại như vây thì tỷ tỷ làm sao bị người hại chết? Hắn không báo thù sao?”
“Chủ nhân muốn báo thù, nhưng mà báo thù không được!”
Đổng Thiết đem tao ngộ năm ngoái nói qua một lần, mặc dù không nói đến tên của Hàn Toại, nhưng lại điểm ra tên hiệu của danh sĩ của người nọ. Điển Vi cũng không phải rất rõ ràng, nhưng Điển Tấn lại bị tình cảm của tỷ đệ họ Đổng lây chuyển, hắn đột nhiên cầm lấy tay Điển Vi nói: “Ta vẫn không thể đi bình thường mà ai oán, nhưng hiện tại ta thấy mình vẫn còn rất may mắn? Chí ít ta cùng mới người một nhà ở chung một chỗ, xem như Đổng công tử, thật sự là, thật sự là….”
Điển Tấn nói mấy câu thật sự là, sau đó cũng không nói tiếp được nữa.
Điển Vi giẫm chân, lớn tiếng nói: “Điển Vi ở đây phát thề, ngày khác nhất định cùng với Đổng huynh đệ san bằng Kim thành, báo thù rửa hận.”
Đổng Thiết mỉm cười, “Nếu chủ nhân biết như thế thì nhất định sẽ rất vui mừng.”
Mơ hồ trong lúc đó, cự ly già trẻ Điển gia cùng với Đổng Phi đã kéo lại gần hơn.
Trời có gió tuyết, đường đi rất gian nan. Sau khi đến Ngữ Thành thì đoàn người đều kiệt sức, ngựa hết hơi.
Đổng Phi sai Đổng Thiết dẫn theo Điển gia một nhà già trẻ cùng với Lưu thị một nhà đến khách sạn ở Ngữ thành nghỉ ngơi, còn hắn thì cùng với Điển Vi đi tới Thái phủ.
Lúc nhìn thấy Điển Vi quả thật làm cho Thái Ung hoảng sợ. May mà đã có một gã xấu kinh đời là Đổng Phi lót đường, mà tu dưỡng cùng với học vấn cao thâm cho nên trên khuôn mặt cũng không biểu lộ ra cái gì. Nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Vật họp theo loài, người chia theo đàn….Cổ nhân không lừa ta !
Sau khi ngồi xuống thì đã có nô tỳ đưa tới một bình rượu nóng. Điển Vi quý rượu như mạng tất nhiên là vui sướng uống. Còn Đổng Phi thần sắc nghiêm túc đem chuyện xảy ra kể một lần, sau đó nhìn Thái Ung đang trầm tư.
Hoàng Thiệu ở một bên lắng nghe, sau đó mở miệng nói: “Chủ công, Thái bình đạo cùng với quan phủ cấu kết sớm đã không phải là chuyện bí mật. Những năm gần đây, Trương Giác tuyên bố Thượng thiên đã chết, hoàng thiên thành lập. Phía trong của Thái bình đạo chia ra tám đại đệ tử cùng với ba mươi sáu cừ suất, gã mà chủ công nói chính là Lý Đại Mục, chính là một trong bát đại đệ tử của Trương Giác.”
Thoạt nhìn thì Hoàng Thiệu là thật tâm thuần phục. Đổng Phi có một điểm rất tốt, hắn nếu không tín nhiệm ngươi thì ngươi có làm gì hắn cũng sẽ đề phòng, nếu hắn tín nhiệm ngươi thì sẽ lập tức xin lỗi, rồi sẽ cực kỳ tín nhiệm ngươi. Cho nên Đổng Phi lập tức đứng dậy, hướng về phía Hoàng Thiệu thi lễ nói: “Hoàng Tiên sinh, Phi trước đây không tín nhiệm ngươi cũng không phải vì ngươi xuất thân bần hàn, mà là vì ngươi uỷ thân Thái bình đạo, hôm nay quốc gia đến lúc tồn vong, bên trong có đảng tranh, hoạn quan, ngoại thích chi loạn, phía ngoài có dân tộc Hung Nô, Tiên Bi, Khương nhân dị tộc đang nhìn trộm, giống như Trương Giác, loại yêu nhân này học theo tà giáo đầu độc bách tính, thoả mãn tư dục của chính mình, chính là nên tru diệt! Ta đợi cho đến một ngàybỉ phu cùng với danh sĩ vì nước dốc sức, cho dù là chết trận sa trường, da ngựa bọc thây cũng không uống kiếp này.”
Lời này nếu nói trắng ra, nếu dựa theo góc độ của Danh sĩ thì chỉ có một chữ : Tục! hai chữ: Rất tục!
Nhưng Thái Ung lại mở to hai mắt nhìn, Điển Vi cũng dừng lại không uống rượu. Hoàng Thiệu quỳ phục xuống trước mặt Đổng Phi, khóc lớn: “Thiệu thuở nhỏ nhà nghèo, vì vậy tâm sinh bất mãn, Trương Giác lại buông thuyết lời tà, Thiệu không những không ngăn cản mà còn cấu kết với nhau làm việc xấu, thực đáng chết vạn lần! Hôm nay nghe lời tiên sinh giáo huấn, cùng với lời trách cứ trượng nghĩa của chủ công. Thiệu không phải cây cỏ, không phải không phân biệt được trung gian, hôm nay nguyện quên mình phục vụ dưới trướng chủ công, nếu một ngày vi phạm lời thề, thiên địa diệt, người người diệt.”
Thái Ung vô cùng khoái hoạt vuốt chòm râu, liên tục gật đầu: “Một lời của hiền chât hôm nay, Ung quả thật là tỉnh ra, quả nhiên là sảng khoái….Ha ha. Không sai, nghĩ tới ta là Sĩ đại phu, được triều đình ân điển, nhưng hôm nay quốc nạn trước mặt, nhưng lại suốt ngày nội đấu, không ngờ tiểu tử ngươi có thể thấy rõ, Ung thật là xấu hổ, xấu hổ!”
Đổng Phi vội vàng nâng Hoàng thiệu đứng dậy, “Được rồi, xem như chuyện đã qua, xem như thả một cái rắm, từ này về sau ngươi là Hoàng thiệu, là người của Đổng Phi ta, chứ không phải là Thái bình đạo Hoàng Thiệu. Hoàng tiên sinh, Phi vẫn muốn thỉnh giáo một sự việc.”
“Thiệu biết gì sẽ nói.”
“Vậy Thái bình đạo trước giờ làm sao mà vơ vét của cải?”
Tròng mắt Hoàng Thiệu xoay chuyển, lập tức minh bạch ý tứ của Đổng Phi, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Chủ công, theo Thiệu biết thì Thái Bình đạo xưa nay vơ vét của cải , phần lớn là từ buôn muối, buôn lậu vũ khí, còn có thu thập được từ trong tay tín đồ. Mặc dù thỉnh thoảng có tập kích một số thành trấn nhưng cũng cũng không dám làm liều… Chỉ là lúc này, quả thật bọn họ hành động không cần phải cố kỵ nữa.”
Bàn tay Thái Ung run lên, một cây râu mép cũng bị nhổ xuống. Nhưng lão vẫn không cảm thấy đau đớn: “Hoàng Thiệu, ý của ngươi nói là….”
“Nếu đúng như suy đoán của Thiệu thì Thái bình đạo đã chuẩn bị khởi sự!”
ở chương này tác giả viết tắt tên của nhân vật cùng với địa danh, cho nên ta vẫn để nguyên theo lời tác giả.
Dương - Lạc Dương.
Thái- Thái Ung- Thái Bá Dê.
Bình nguyên nhất tháng sơ nguyệt, trời đại tuyết.
Một hàng xe chậm rãi chạy vào Lạc Dương, trùng trùng điệp điệp khoảng sáu trăm người, xe ỷ nhiều vô sỗ, quả thực uy phong.
Bất quá người Lạc Dương đã nhìn quen trường hợp như vậy, cho nên cũng cảm thấy bình thường. Đây có gì là oai? Nhớ ngày đó bọn ta gặp Hoàng đế đi tuần, trường hợp như vậy mới gọi là phô trương.
Đoàn xe đi trong gió tung bay , nhìn qua quả thật hoành tráng.
Trên cờ xí có trang trí ngân tuyến, một bên viết Thái thú hà đông, một bên viết Ty Đãi hầu giáo uý, ở giữa trung ương có viết một tự “Đổng”. Người lạc dương hiểu được, nguyên lai là Hà Đông Thái Thú Đổng Trác nhập kinh.Ha, không có gì khó lường, chỉ là một gã bỉ phu mà thôi.
Nói thật, Lạc Dương mới thật là ngoạ hổ tàng long a. Buổi sáng ăn cơm, ngồi đối diện ngươi, mặc quần áo đơn giản, ăn bữa sáng nghèo nàn, nói không chừng chính là triều đình quan viên.Dù sao chưa ăn qua thịt bò, nhưng có thể thấy bò ở khắp nơi? Hơn nữa một gã bỉ phu thì có gì khó lường, danh sĩ ở trong thành đầy một đám, nói không chừng có thể nhổ chết ngươi.
Đổng Trác ngồi trên lưng ngựa, nhìn tường thành nguy nga, trong người không khỏi hào hùng.
Không nghĩ thân phận hắn là một gã lục quận đàng hoàng tử, mấy năm trước còn du hiệp Lương Châu, sau đó đầu nhập vào môn hạ của Thoại Tung, bò từng tước từ một gã quan quân thấp nhất, cho đến hôm nay đã là Thái thú một quận, có hai ngàn thạch bổng lộc, có thể nói là phong cảnh vô hạn.
Nhưng Lạc Dương là lần đầu tiên đến, chưa tới Lạc Dương không thể biết thành Lạc Dương to lớn.
Từ khi Quang võ hoàng đế trùng hưng, cho thành đô di chuyển từ Trường An tới Lạc Dương, trải qua mười đời hoàng đế, thành thị này so với Trường An thì không nhỏ hơn, thậm chí xu thế có thể vượt qua Trường An, được người Đại hán xưng tặng là đại hán thứ nhất thành.
Hiện giờ, ta rốt cục đã đến!
Hoa Hùng liều mạng khua chiêng gióng trống tiến vào Dương( Lạc Dương)
Đổng Trác quả thực muốn biểu diễn uy phong một lần, Thái ( Thái Bá Dê) giấu ở trong xe ỷ thật ra có thể hiểu được tâm tư của Đổng Trác, nhưng mà Lão cũng hiểu được, lần này chỉ sợ Trọng Toánh thất vọng. người ở Dương cái gì cũng chưa thấy qua, nhưng gặp nhiều nhất chính là lắm quan. Chớ nói ngươi là một gã thái thú nho nhỏ….Ha ha, người bên trong thành Dương lợi hại hơn so với ngươi, quả thực rất nhiều.
Quả nhiên, Xe ỷ của Đổng Trác vừa mới tiến vào Hỉ Dương Môn thì không thể không ngừng lại, đối diện đoàn xe cũng có một đoàn xe chạy nhanh lại, vừa lúc cùng với xe ỷ Đổng Trác đối mặt, nhưng những người đó quả thực không nhiều, nhưng đám người đó người nào cũng thần sắc kiêu ngạo.
“ Người phía trước tránh ra, tránh ra!’
Có một gã ăn mặc theo phong cách gia tướng xông lại, hướng về phía xe ỷ của Đổng Trác quát lớn: “ các ngươi mù mắt chó phải không, ngay cả xe Thái Phó đại nhân mà cũng dám cản trở phải không?”
Hoa Hùng là một người có lòng dạ cao ngạo, nghe vậy giận tím mặt, lao ra lớn tiếng quát: “ Còn đây là xe ỷ của Thái thú Hà Đông Đổng đại nhân, bọn ngươi nếu không muốn chết thì cút ngay cho ta, nếu không đừng trách mỗ tâm ngaon thủ lạt, lấy mạng chó của ngươi.”
“ Ha, chỉ là một gã Thái Thú, ngươi có giỏi thì lại đây thử xem?”
Hai phe cãi nhau, rốt cục khiến cho người Lạc Dương chú ý, hoặc là đứng bên đường, hoặc là đứng trên tửu lầu xem, một đám hứng thú bừng bừng, bình phẩm từ đầu đến chân, thậm chí có người chỉ e thiên hạ không loạn, còn hô to : “ nếu là đàn ông thì động thủ a…Không cần nói nhiều, Ha ha ha, là đàn ông liền chém gã tiểu tử kia, lão tử đã sớm nhìn không vừa mắt.”
“ “ Viên Trung, phía trước đã xảy ra chuyện gì, sao hỗn loạn như vậy?”
Từ trong xe ỷ truyền ra một u lãnh thanh âm, trong đó còn mang theo một tia ngạo khí.
Gã gia tướng chỉ Hoa Hùng Mắng lập tức chạy qua , thái độ cực kỳ cung kính, “ Lão gia, có xe ỷ của Thái Thú Hà Đông chặn đường.”
“ Bảo cho hắn tránh ra, ta còn có chuyện quan trọng, không có thời giai dây dưa với bọn bỉ phu này.”
Viên Trung liền đáp ứng, lập tức chạy đi, lạnh lùng nói: “ Đại nhân chúng ta bảo các ngươi cút ngay, một đám bỉ phu, các ngươi không nhìn xem đây là địa phương nào? Dám ở Dương thành nháo sự, cẩn thận quan chức lão gia nhà ngươi khó giữ được….Tránh ra!”
Đổng Trác ngồi trên ngựa nghe được rõ ràng, một cỗ tức giận nổi lên. Vừa muốn phóng ngựa tiến đến thì chợt nghe thanh âm của Thái từ xe ỷ bên cạnh truyền đến, “ Trọng Toánh hiền đệ, đừng xúc động. Đó là Thái Phó Viên Ngỗi…Là Viên gia gia chủ, là người phục vụ đời vua, đến nay lại có Viên Phùng kiêm chức Tư Không, Viên Ngỗi làm Thái Phó, có thể nói là tứ thế ngũ công, môn sinh trải khắp thiên hạ, quả thực là quyền khuynh thiên hạ, ngươi không cần chọc hắn.”
Một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, lập tức cả người đều lãnh lẽo. Thời điểm Viên ngỗi nói chuyện cũng không hạ giọng, cho nên Đổng Trác nghe rất rõ ràng. Chưa bao giờ có sự khuất nhục làm cho lão lãnh lẽo chi tâm, nhưng lão cũng biết được, lão khổng thể đấu với đối phương.
“ Văn Khai, nhường đường!”
Cơ hồ lào lão cắn răng nói những lời này.
Hai gò má Hoa Hùng co rút lại, nặng nề hừ một tiếng, đưa tay lên phất một cái.
Đoàn xe nhường đường, nhìn xe ỷ của Viên gia nghênh ngang chạy đi, Đổng Trác nhìn thái độ kiêu ngạo của đám gia tướng, đột nhiên sinh ra một cái tâm nguyện: Sĩ phu như cẩu, nếu Trác có một ngày cầm quyền, thì đem bọn ngươi khai đao.
Xe ỷ tiếp tục rời đi, nhưng tâm tình Đổng Trác lại không có phần hào hùng như trước kia nữa. thu lại đại kỳ, yên lặng tiến về phía trước, người dân hai bên đường không ngừng trào phúng, còn có người chửi rủa khinh miệt. trong mắt Đổng Trác đột nhiên hiện ra hung quang.
Thái ngồi trong xe ỷ, nhẹ thở dài một hơi, đám Dương người này a, các ngươi bỏ đá xuống giếng thì có gì chỗ tốt?
Sau khi nghỉ lại dịch quán, Đổng Trác cũng không chú ý gì, liền lại xe ỷ cung kính mời Thái xuống xe.
Thái Dá Dê đi vào phòng, sau đó thay một bộ thanh sam, áo khoác là một bộ cẩm bào thật dày. Khi ra khỏi phòng thì gặp Hoa Hùng đang có khuôn mặt âm trầm chỉ huy người khác làm việc.
Kỳ thật không chỉ có Hoa Hùng, mà là cơ hồ tất cả mọi thành viên đều có khuôn mặt âm trầm như vậy.
“ Văn Khai…”
“ A, Thái tiên sinh!”
Đối mặt với Thái, Hoa Hùng vẫn duy trì sự lễ phép, tiến đến muốn hành lễ, lại bị Thái nâng đứng dậy.
“ Văn Khai, Hà Đông không thể so với Lạc Dương, mọi việc phải cẩn thận, hiện giờ ngươi là phụ tá của Thái thú đại nhân, xem như ta với ngươi cũng là đồng liêu, hay để trái tim buông ra một chút, thế đạo như vậy không ai có thể thay đổi, ngươi chỉ có thể đi thích ứng. Nhớ ngày đó ta gặp A Sửu, hắn ở Toánh Xuyên còn chịu khuất nhục hơn thế này.”
Hoa Hùng giật mình nói: “ Thiếu chủ công giải quyết như thế nào?”
“ Ha hả, A Sửu tuổi trẻ khí thịnh, cuối cùng không nhịn được…Hắn mang người đại khai sát giới, nếu không có ta ra mặt thì hắn gặp phải phiền toái không nhỏ, Văn Khai, Toánh Xuyên không thể so với Dương, ngươi tâm cao khi ngạo thì càng phải cẩn thận một điểm, lòng dạ phải buông ra một chút.”
Hoa Hùng nghiêm mặt, gật đầu, “ Tiên sinh dạy bảo, Hùng nhớ kỹ trong lòng.”
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ: Phi công tử quả nhiên có khí phách….Chỉ hận lúc ấy ta không ở bên cạnh hắn, nếu không thì có thể giết mấy tên sĩ phu cho thống khoái. Thật bực mình a….Chúng ta thì chinh chiến sa trường, còn bọn sĩ phu lại cao cao tại thượng?
“ Văn Khai, ngươi có tin tức của gia công tử không?”
Hoa Hùng ngẩn ra, lộ ra vẻ buồn bã nói: “ Từ khi xuất phát đến hiện tại, Văn Chính đều dùng một loại phương pháp truyền tin đặc thù, nhưng từ khi công tử ở Quảng Lăng thiêu chết ba nghìn giáo đồ Thái bình, sau đó giống như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức, đáng tiếc, chỗ Kinh Tương chúng biết cũng không nhiều….Hùng lo lắng, Phi công tử có hay không đã xảy ra chuyện?”
“ Không được nói bừa, gia công tử của ngươi không phải là người đoản mệnh. Không có tin tức cũng tốt, điều này nói rằng hắn đã kiếm chỗ ẩn nấp rồi….Nhưng mà thủ đoạn của hắn không khỏi có chút mãnh mẽ, tuy rằng hấp dẫn chủ lực của Thái bình yêu nhân, nhưng như vậy lại đem thân vào hiểm cảnh….Văn Khai, những lời này lão phu chỉ nói với ngươi, nhất định không thể nói với đại nhân các ngươi, hiểu chưa?”
“ Tiên sinh yên tâm, Hùng có chừng mực.”
Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, Thái trở về phòng nghỉ ngơi, Hoa Hùng tiếp tục chỉ huy người làm việc.
Trời chạng vạng tối, Đổng Trác cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt đen cười lên rất đắc ý, nhìn không ra lão có một chút gì là tức giận. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn từ tròng mắt lão vẫn nhè nhẹ toả ra hung quang. Đại trượng phu báo thù mười năm chưa muộn.
Đầu tiên là tìm Thái giải thích, sau đó Đổng Trác nói: “ tiên sinh, ta muốn lập tức đi bái kiến đại tướng quân, nhưng là nếu tiên sinh muốn đi thì cần phiền tiên sinh chịu uỷ khuất, tiên sinh chịu khó làm phụ tá cho ta. Còn nữa, mấy phần hậu lễ ta đã đưa đến các nơi, nhưng về chuyện tình Thái bình đạo ta cũng không nói, chúng ta trước tiên là hãy đi gặp đại tướng quân.”
Thái cười cười nói: “ Trọng Toánh khách khí, ta và ngươi đều là vì triều đình làm việc, tại sao phải nói là uỷ khuất? Ta đã chuẩn bị thoả đáng, chúng ta xuất phát thôi, càng sớm nhìn thấy đại tướng quân thì đối với triều đình càng có lợi, việc này rất cấp bách.”
Đổng Trác lên liếng, sau đó cùng Thái đi ra cửa.
Mặc dù không thể nói là tâm phúc của Hà Tiến, nhưng Đổng Trác coi như là người được Hà Tiến coi trọng. Cho nên rất nhanh đã đi đến phủ Đại tướng quân, Đổng Trác cho người vào thông báo, không đến một thời gian thì chợt nghe một trận cười to.
“ Trọng Toánh hiền đệ, ngươi rốt cục cũng đến đây!”
Một người có dáng người khôi ngô, lại phi thường nho nhã sải bước từ đại sảnh đi ra, thân hắn cao ước chừng tám thước, mặc một bộ quân nhân, nhìn rất có khí khái. Vừa thấy Đổng Trác, hắn cười lớn, bắt lấy cánh tay Đổng Trác, không ngừng lay động, nhìn qua phi thường thân thiết.
Hai người đứng rất gần nhau, cho nên Đổng Trác vẫn nghe được thanh âm nói nhỏ của Hà Tiến: “ Trọng Toánh, khi tiến vào ngươi chịu uỷ khuất ta đã biết. Bất quá hôm nay Viên Thái Phó quả thực có việc gấp, nói những lời không nên nói, hắn cũng đã hối hận, sau đó hắn nhờ ta chuỷen đạt lưòi xin lỗi…..Mọi người đều là đồng liêu, chuyện này theo ta xem như xong đi sao.”
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng trong suy nghĩ của Đổng Trác lại mang theo mơ hồ uy hiếp.
Đổng Trác không khỏi đánh giá lại Hà Tiến, lần đầu cùng Hà Tiến gặp mặt, sau khi lão tiền nhiệm ở Hà Đông, khi đó Hà Tiến đến chơi, một bộ vũ phu oai hùng khí khái, đêm hôm đó hai người uống thật say, sau khi say, Hà Tiến mắng bọn sĩ phu, một bộ hận không thể giết, nhưng chớp mắt mấy năm thời gian, quân nhân phong phạm đã yếu bớt, càng hiện ra phong nhã khí chất.
Đại tướng quân vẫn là đại tướng quân a! Trong lòng Đổng Trác bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, thì Hà Tiến hạ giọng nói: “ Qua đây, ta có vài vị bạn tốt muốn giới thiệu cho ngươi nhận biết.”
Phía sau người của Hà Tiến có một gã thanh niên, thân cao bát thước, ngũ quan tuấn lãng, khí chất cao nhã.
Gã thanh niên đứng phía sau Hà Tiến cúi người nói: “Tại hạ Viên Thiệu, gặp qua Hà Đông đại nhân, Gia thúc lúc trước có việc gấp cho nên đắc tội Hà Đông đại nhân, thật cảm thấy hổ thẹn, đặc biệt sai tại hạ đến giải thích, xin hà đông đại nhân tha thứ.”
Đổng Trác ngẩn ra, trong người có một loại cảm thụ không nói nên lời.
Thanh niên này rất có ngạo khí, hơn nữa nhìn tròng mắt hắn có thể nhìn ra hắn rất có tâm kế.
Viên Ngỗi có thể xin lỗi người ta? kỳ thật dùng đầu gối cũng suy nghĩ ra được, đây căn bản là không có khả năng.
Bất quá khí độ Viên Thiệu quả thực làm cho Đổng Trác hảo cảm. lập tức chắp tay nói: “ Hiền chất sao lại nói vậy, việc này là Trác không đúng, không quan hệ tới Thái Phó, làm cho Thái Phó áy náy, Trác quả thực không chịu nổi, việc này về sau không cần nhắc lại.”
Hà Tiến đứng một bên chen lời nói: “ Trọng Toánh, Bản Sơ vốn là thanh niên tài giỏi đương thời, cùng với đệ đệ là Viên Thuạt đựơc xưng là Viên gia song kiệt, hai người các ngươi sau này cần kết giao một phen….Đúng rồi, có một số việc ta muốn phái người thương lượng với ngươi, nhưng sau khi nghe ngươi muốn tới, cho nên cũng không thông tri ngươi, hôm nay vừa đúng lúc, cho nên nói với ngươi một tiếng.”
Đổng Trác có điểm mê man nhì Hà Tiến nói: “ Đại tướng quân cần gì khách khí, có việc cứ phân phó là được.”
Hà Tiến tựa hồ khó mở miệng, hết nhìn Viên Thiệu lại nhìn Đổng Trác, sau đó cắn răng một cái nói: “ Là như thế này, Bản Sơ thanh danh vừa hiện, hiện giờ cũng đã đến tuổi, ta muốn hắn tiếp nhận Ty đãi hầu giáo uý, công việc ở Hà Đông phức tạp, ngươi lại kiêm hai chức, cho nên…. Việc này ta đã báo cáo cho Hoàng thượng, qua vài ngày sẽ hạ chỉ chiếu cáo.”
Một cỗ tức giận từ chân lên đầu, Đổng Trác cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Sát ý, nồng đậm sát ý lưu động, lão hiện tại hận không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, đường trường chém chết Hà Tiến.
Thật sự là bạn tốt a! Còn chưa có ngồi xuống thì trước hết đã đoạt chức vụ ty đãi hầu giáo uý của lão. Trong lòng Đổng Trác quả thật bi ai, vì chức vụ ty đãi hầu mà lão không ngừng vất vả kinh doanh, không ngờ lại tiện nghi cho Viên Thiệu cùng Toại Cao, Toại Cao ngươi rốt cục làm sao vậy? Chẳng lẽ quên lời ngươi nói với ta, sĩ phu như thế nào đối đãi ngươi? Nhưng mà bây giờ ngươi lai là một thành viên trong đó?
Hà Tiến tựa hồ cũng áy náy, không dám đối mặt với Đổng Trác.
Viên Thiệu đứng bên cạnh cảm thấy không khí có chút khó thở, lập tức cười nói: “ Đại tướng quân, Hà đông đại nhân đi tới bái phỏng, làm sao có thể cho bọn họ đứng bên ngoài?”
“ Đúng vậy, chúng ta vào nhà nói chuyện, đi vào nói chuyện.”
Đổng Trác gượng cười một tiếng, không có mở miệng, sau đó cùng với Hà Tiến sánh vai đi vào.
Hai người cẩm tay nhau nhìn rất thân thiết, nhưng Thái đi theo phía sau Đổng Trác lại thở dài một hơi. Đại tướng quân là đàng hoàng tử xuất thân, chung quy là không chịu được sự hấp dẫn của sĩ phu a!
Thái tự nhiên nhận biết Hà Tiến, đương nhiên Hà Tiến cũng nhận biết Thái, cuộc sống của Thái ở Dương nhiều năm, có thể nói là rất nhiều người biết. Cho nên khi xuất môn, lão đã lấy một chiếc mũ áo trùm lấy đầu, chỉ lộ ra hai mắt.
Viên Thiệu nghi hoặc liếc mắt nhìn Thái, cảm thấy người này tựa hồ rất quen mắt, dầu gì cũng là xuất thân từ Viên thị gia tộc, có thể nói là giao du bằng hữu rất nhiều, từng làm môn hạ của Thái, từng nghe Thái giảng bài.
Thái đối với người này có chút hiểu biết, nói thật là Thái có chút không thích Viên Thiệu.Người này có tính lập dị, tự hào thanh cao. Nhưng trên thực tế thì sao…..
Theo Đổng Trác đi vào Đại sảnh, Thái không khỏi âm thầm cười khổ. Trong đại sảnh còn ngồi bảy tám người, những người này Thái đều nhận biết, những người này đều là người có thanh danh ở Lạc Dương, trong đó có một người, không lâu trước kia cũng đã gặp qua.
Hà Tiến hướng về mọi người giới thiệu, “ Đây là bạn tốt của Tiến, Hà Đông thái thú Đổng Trác, Đổng Trọng Toánh.”
Trong lời nói đã lau đi chức vụ Ty đãi hầu giáo uý của Đổng Trác, chỉ thấy trong đám người có một người thần sắc lạnh lùng, hừ một tiếng.
Không có một người nào đứng lên, làm cho Đổng Trác phi thường xấu hổ.
Hà Tiếng cười nói: “ Trọng Toánh, ngươi qua đây, ta giới thiệu cho ngươi mấy người bạn tốt, Tuân Sảng tuân tiên sinh, Vương Duẫn Vương tử sư, mới đến nhậm chức Hà Nam Duẫn, lần này hồi kinh báo cáo công tác, ngày khác tất được hoàng thượng trọng dụng; Ha hả, vị này là Lưu Biểu, Lưu Cảnh Thăng….Cảnh Thăng là hoàng thân quốc thích, học vấn tu dưỡng cao thâm, đương thời “ Bát cập” chi sĩ, rất là khó lường.”
Cái gọi là bát cập là một loại các nói của Thanh lưu đảng.
Ý tứ của Cập có thể nói là thái độ làm người, là người có thể noi theo. Bát cập phía trên còn có Tam quân, Bát Tuấn, Bát Cố. Phía dưới lại có Bát Trù. ở trong này ý muốn nói hàm nghĩa xưng hô. Quân, đại biểu cho tông sư. Đương đại tam quân, ý nói là Lục Kinh Trịnh Huyền, Thuỷ Kính tiên sinh Tư Mã Huy cùng với người đi theo phía sau Đổng Trác là Thái Ung.
“ Tuấn” đây là chỉ tinh anh; “ Cố” đại biểu cho phẩm đức cao thượng; còn lại là “ Trù” đây là chỉ người thích làm vui người khác, có khí khái của mạnh thường quân.
Đổng Trác quả thật là hoảng sợ, không nghĩ tới phủ của Hà Tiến lại có nhiều đại nhân vật như vậy. Nếu nói vừa rồi lão không đặt Viên Thiệu vào trong mắt, nhưng hiện tại lão phải suy nghĩ lai, không thể không cẩn thận a.
“ …Vị này chính là Hà Ngung…”
Lời còn chưa dứt thì Hà Ngung đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý tới Đổng Trác. Những người khác tuy rằng rất cao ngạo, nhưng cũng vẫn cho mặt mũi, nhưng hành vi này của Hà Ngung rõ ràng là đối với Đổng Trác coi rẻ.
Cũng khó trách, Đổng Phi tại Toánh Xuyên đại khai sát giới, Hà Ngung hắn cũng có mặt trong đó, tuy rằng cùng là danh sĩ, nhưng địa vị còn chênh lệch so với Tuân Sảng. Tuân Sảng chính là một trong “ Bát Cố”. Nhân phẩm rất tốt, hơn nữa khí độ lại rộng rãi, chuyện tình ở Toánh Xuyên, hắn lúc ấy quả thực rất tức giận, nhưng sau này tĩnh tâm suy nghĩ thì lại hoàn toàn không thể trách cứ Đổng Phi, dù sao sự tình cũng do gia nhân nhà hắn khơi mào. Hơn nữa Đổng Phi là một tiểu hài tử, chẳng lẽ hắn là người lớn lại đi chấp nhặt với tiểu hài tử? Huống hồ Thái cũng đã đứng ra giải thích. Cho nên Tuân Sáng nhìn thấy Đổng Trác vẫn còn chào hỏi.
Hà Tiến lúc này cũng rất tức giận, âm thầm trách cứ Hà Ngung không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thật mất mặt danh sĩ.
Hắn đang muốn tiếp tục giới thiệu thì đột nhiên có người đứng lên. Nhìn kỹ hoá ra là Hoàng thân quốc thích, có Bát cập xưng hô là Lưu Biểu Lưu Cảnh Thăng.
Khuôn mặt Lưu Biểu nghi hoặc đi tới trước mặt Thái.
“ Xin hỏi có phải là lão sư?”
Mọi người giật nảy mình, tuệ nhãn của Lưu Biểu sáng như đuốc, đã gặp qua một lần nhất định không thể quên. Bởi vì duyên cớ gia thế, cho nên Lưu Biểu từ nhỏ đã kết giao rất rộng rãi, đã bái rất nhiều lão sư, trong đó không thiếu thiên hạ danh sĩ.
Trịnh Huyền, Thái. Đều đã làm lão sư của Lưu Biểu. mà trên thực tế, được mọi người tán thành người có thể có tư cách làm lão sư của Lưu Biểu cũng chỉ có Trịnh Huyền cùng Thái hai người.
Lưu Biểu nói một câu kia làm cho Hà Tiên không biết làm thế nào cho phải.
Thái cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Còn không giấu diếm được đôi song nhãn của Lưu Cảnh Thăng.
Tháo khăn che mặt xuống, Thái chấp tay hướng về đám người trong đại sảnh hành lễ, “ Các vị bạn tốt, lâu ngày không gặp, mọi người khoẻ a?”
“A, Thực sự là Bá tiên sinh!”
Tuân Sảng mở to hai mắt, là người đứng lên đầu tiên, “ Mấy ngày trước còn nghe nói tiên sinh bán hết gia sản lấy tiền mặt, không biết tung tích. Sảng còn lo lắng thật lâu…Không nghĩ tới tiên sinh hôm nay lại tới đây.Ha ha ha, Sảng quả thực vui vẻ, thật sự là vui vẻ a!”
Hà Tiến choáng váng! Hắn tuy là ngoại thích, cũng là đương triều đại tướng quân. Nhưng được Hán đế tin cậy cũng không phải Hà Tiến hắn, cũng không phải Trương Nhượng, mà chính là vị Thái tiên sinh đang đứng trước mặt này.
Nhưng chỉ là Thái đôi khi không thức thời, thường xuyên can gián hán đế Lưu Hoành, làm cho Hán đế đối với vị lão sư này vừa hận vừa yêu, cho nên khi Trương Nhượng thúc ép, Lưu Hoành cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu mà liên quan tới sinh mệnh thì Lưu Hoành lập tức kêu Trương Nhương đến để thoá mạ. nếu không, lúc trước Thái đắc tội mười phường thị há có thể sống sót?
Lưu Biểu mừng rỡ quỳ xuống mặt đất, “ Lão sư, đệ tử thật nhớ người!”
Mọi người cơ hồ là cấp Đổng Trác quên, đều vội vàng đứng dậy, đi tới bên người Thái.
Vương Duẫn đột nhiên hỏi: “ Bá tiên sinh, ngài như thế nào vội vàng rời đi, sao lại cùng ở với Đổng Hà Đông?”