Đúng như dự đoán của Đổng Phi, trời đã trở nên lạnh và rét buốt, đường đi lại rất xóc, khi trời con chưa tối thì hai gã cự ma sĩ bị thương đã chết. Y theo động tác của Đổng Phi lúc trước, hắn đã cắt lấy búi tóc của bọn họ, sau đó mai tang tử tế tại chỗ, cũng làm một dấu hiệu nhận biết.
Đoàn người lại trong tuyết lớn khởi hành, hướng phía Sơn Dương quận đi tới.
Trên đường đi biểu tình của Đổng Phi rất trầm lặng, không hề nói bất cứ thứ gì. Tất cả mọi người cho rằng hắn đang đau khổ vì cái chết của thuộc hạ, nên trong lòng mọi người cảm thấy may mắn vì đã tìm được một vị chủ công tốt.
Nhưng đâu là sự thật?
Đổng Phi đang tự trách, thật sự tự trách.
Sở hữu kí ức của kiếp trước, đối với mọi người đều ngang hàng. Không có ai cao quý, không có ai ti tiện.
Thế nhưng hiện tại?
Đổng Phi phát hiện mình...... Giống như tỷ tỷ đã nói, hắn đã dần hòa nhập vào xã hội này, bắt đầu nểm trải sự thay đổi của thời đại. Nhưng muốn thay đổi, hắn phải vứt đi những đạo đức vốn có, mà việc này đối với Đổng Phi mà nói là chuyện phi thường thống khổ.
Những cự ma sĩ này đối với hắn luôn trung thành và tận tâm.
Từ Tây Khương một đường chém giết tới đây, thậm chí chưa từng được hưởng phúc một ngày nào thì đã vĩnh viên chôn thây nơi đất khách quê người.
Tất cả vì cái gì?
Vì cứu vớt vương triều? Hay vì lê dân bá tánh?
Cứt chó, tất cả đều là cứt chó! Trong lòng Đổng Phi rõ ràng, tất cả việc hắn đang làm chỉ nhằm lôi kéo Thái Ung giúp gia tộc của hắn ngày càng hưng thịnh. Về phần sống chết của người khác hắn không suy nghĩ qua, cũng chưa bao giờ suy nghĩ qua.
Ích kỷ, phi thường ích kỷ!
Hiện tại , Đổng Phi phát hiện hắn có thể giết chết địch nhân gây nguy hiểm cho hắn và gia tộc mà không cần suy nghĩ hay có chút bất cứ cảm tình nào, khi hắn trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình vào sinh ra tử trút hơi thở cuối cùng tại các chiến trường nam bắc...... Đổng Phi đột nhiên hiểu được : Ta đã thay đổi, ta đã trở thành người của thời đại này, thật sự đã không khác biệt gì cho lắm.
Là chuyện tốt? Hay chuyện xấu?
Dọc đường đi hắn luôn tự hỏi vấn đề này, nhưng rốt cuộc cũng không tìm được đáp án.
Trong bóng đêm, Sơn Dương quận đã xuất hiện trước mặt. Đổng Phi đột nhiên dừng chiến mã, đứng ngây người tại chỗ.
Nhóm Cự Ma sĩ đi theo Điển Vi còn được vài người hoàn hảo, nhưng hai người Đường Chu cùng Hoàng Thiệu đã mỏi mệt chịu không nổi.
“Chủ công, phía trước chính là Sơn Dương quận, chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, chờ cho trời hửng đông hãy tiếp tục hành trình.”
Đổng Phi lại hỏi:“Hoàng Thiệu, nếu ngươi là người của đạo Thái Bình đạo, chứng kiến đạo tràng của mình bị phá hủy, huynh đệ bị giết hại, ngươi sẽ làm gì? Đường Chu, ta cũng muốn ngươi trả lời...... Còn có Điển Vi, ngươi sẽ nghĩ sao, đổi lại là ngươi ngươi sẽ làm thế nào?”
“Việc này......”
Đây là vấn đề làm Đường Chu và Hoàng Thiệu xấu hổ không thôi, bởi vì xuất thân của bọn họ là từ Thái Bình đạo.
Nhưng Điển Vi lại trả lời rất sảng khoái,“Ta sẽ cùng với địch nhân sống chết không thôi.”
Ánh mắt Đổng Phi lại chuyển lên 2 người Hoàng Thiệu và Đường Chu, hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, không hẹn mà cùng gật đầu.
“Có lẽ vậy, chúng ta sẽ tìm cách thăm dò rõ ràng tình huống của địch nhân, đồng thời vạch ra kế hoạch chu đáo, tiêu diệt đối thủ!”
Chú ý!
Hoàng Thiệu và Điển Vi dùng lời nói hoàn toàn bất động, cũng là đại biểu cho hai loại người có lối tư duy bất đồng với nhau.
Điển Vi thì cùng địch nhân không chết không thôi; mà Hoàng Thiệu thì chu đáo lên kế hoạch chặt chẽ muốn tiêu diệt đối thủ!
Đây là chính là sự khác biệt giữa văn sĩ và võ phu. Đổng Phi chú ý tới điểm này, sau đó hỏi:“Đối thủ của chúng ta là ai? Tính cách của hắn như thế nào”.
Đường Chu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Theo thói quen của Thái Bình đạo, người truy kích chúng ta nhất định là Trương Trượng Bát. Hắn là một người ơqr Thái bình đạo rất được kính trọng . Đại hiền lương sư tam huynh đệ chắc cũng không chú ý tới điểm này...... Đối với tên Trương Trượng Bát này ta biết được vài điểm, hắn có một chút tiểu thông minh, tính tình nóng nảy, hơn nữa đối với thanh danh rất coi trọng.”
“Ân, chúng ta sẽ đặt mình vào vị trí của Trương Trượng Bát, các ngươi nói hắn sau khi phát hiện ra Thiên Lôi đã chết thì sẽ xử lý như thế nào?”
“Liều mạng truy kích......”
Hoàng Thiệu cùng Đường Chu lập tức minh bạch được ý tứ của Đổng Phi, hai người nhìn nhau, Hoàng Thiệu cất tiếng:“Chủ công, ý của người là...... Trương Trượng Bát sẽ mạng người đi suốt đên qua Sơn Dương? Thậm chí hắn có thể sẽ thông báo cho giáo chúng ở Sơn Dương quận ngầm phục kích chúng ta?”
“Rất có thể!” Đổng Phi gật gật đầu
Ba người nói chuyện vòng vo làm Điển Vi có chút chịu không nổi .
“Chủ công, ngài cứ việc nói thẳng, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Trở về, chúng ta không đi Sơn Dương quận nữa!”
Không đi Sơn Dương quận thì tất cả mọi người có thể hiểu được, nhưng “ Trở về” có nghĩa là gì?
Đổng Phi kiên nhẫn giải thích: “Ta nhớ rõ trên đường đi có một khúc sông có chỗ ngoặt rất bí mật. Chúng ta tại chỗ ngoặt của khúc sông nghỉ ngơi, nếu trước hửng đông đám người của Trương Trượng Bát đuổi theo, chúng ta sẽ bỏ họ lại sau lưng để đánh úp Xương Ấp, vòng nước Lỗ, đi Lang Gia. Nếu như bọn chúng không đuổi theo, chúng ta sẽ đi xuyên qua Bái Huyện. Dù sao, Sơn Dương quận tuyệt đối chúng ta không thể đi.”
Ba người Điển Vi có điểm không rõ được ý tứ của Đổng Phi, nếu như vậy sẽ kéo dài lộ trình ra.
Bất quá, xuất phát từ lòng tín nhiêm đối với Đổng Phi, ba người cũng không tiếp tục hỏi nguyên nhân. Mà lập tức hành động, quay đầu ngựa trở về.
Nhóm Cự Ma sĩ không hiểu nguyên nhân gì mà phía trước đang muốn tiến đến Sơn Dương , lại đột nhiên quay đầu lại.
Nhưng những người này là những lão nhân theo Đổng Phi chinh chiến liên tục ở các chiến trường tây bắc, nếu Đổng Phi baot bọn họ ngàn dặm bôn tập thì bọn họ cũng sẽ không kỳ quái. Vì thế, đoàn người dọc theo đường cũ trở về, một nén nhang sau mọi người đã ẩn thân nơi khúc sông.
Tuyết càng lúc càng lớn, gió cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Cũng may tại đoạn ngoặt sông có rất nhiều cỏ khô, từ xa nhìn lại sẽ không thấy được gì. Mọi người đều nhẫn nại chịu lạnh, ước chừng khoảng một canh giờ, mọi người phát hiện một đội nhân mã khoảng chừng một ngàn người hướng từ phía quan đạo đi qua, nhìn cách ăn mặc rất giống quan quân. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện những người này được trang bị rất hoàn mỹ, so với binh lính của một quận bình thường thì mạnh hơn không ít, hơn nữa trên đầu lại quấn khăn vàng.
Đã cùng Hoàng Cân lực sĩ giao thủ qua, những người này thật sự không xa lạ.
Chu Thương (hand tử mặt đen) đã sớm tỉnh lại, đáng tiếc trong miệng hắn được nhét một miếng vãi bố dày cộm trên cổ còn có thêm một thanh Trảm Mã Kiếm.
Muốn gọi cứu viện? Ha hả, chỉ sợ thanh âm chưa kịp thoát ra thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Chu Thương rất tin tưởng điểm này, bởi vì chủ nhân của thanh Trảm Mã Kiếm này chính là tên xấu xí, nhưng rất giống hung thần ác sát này.
Qua canh hai, quân Khăn Vàng đã đi xa
Lúc này Đổng Phi mới mang người men theo hướng lộ trình xa đi, đến lúc sáng sớm tại Xương Ấp tiến hành một cuộc công kích nhỏ, quấy rầy vài thôn xóm xung quanh sau đó phóng hỏa. Đến khi trời sang nghênh ngang trời đi, tiến thẳng tới Lỗ quốc.
Trương Trượng Bát biết được tin này, đành mang người gấp rút qua về. Nhưng khi đến nơi, Đổng Phi đã biến mất không còn tung tích.
Trong lòng tràn ngập cơn tức giận, Trương Trượng Bát ngồi trên ngựa oa oa hét to, phải liên tục hành quân, hắn cùng bộ hạ đã phi thường mệt mỏi. Đang định nghĩ ngơi và hồi phục một lúc, sau đó lại tiếp tục truy kích, lại nghe phải tin tức Lỗ quốc bị tập kích, gần trăm tín đồ chết thảm.
Máu điên nổi lên!
Trương Trượng Bát xốc lại tinh thần, dẫn xuất phát theo hướng Lỗ quốc.
Còn chưa đến Lỗ quốc, lại có tin tức tới, Thái Sơn quận bị tập kích. Đành lập tức chạy đến Thái Sơn Quận, nhưng đến nơi lại biết được Đổng Phi đã đến được Lang gia.
Sức ép từ các nơi truyền đến, khiến Trương Trượng Bát muốn nổi điên rồi, trong lòng liền dâng lên cỗ nộ khí, tiếp tục hành quân.
Tuy nhiên Thái Bình đạo cũng có người tài giỏi, đã nhắc nhở Trương Trượng Bát: “Tôn sử, bọn người kia hình như cố tình tạo ra hỗn loạn nhằm lôi kéo sự chú ý của quân ta. Việc bọn họ liên tục tập kích như vậy chắc hẳn là có âm mưu?”
“Âm mưu? Âm mưu cái rắm, mười mấy người các ngươi nói đó là âm mưu gì!”
Trương Trượng Bát nổi giận lôi đình, dùng roi quật lên người mưu sĩ,“Bất quá hắn cũng đã đạt được mục đích, hắn đã làm cho ta thực sự tức giận. Lập tức hướng Thanh, Từ hai châu, hướng tới sư huynh báo cáo, thỉnh bọn họ điều động thêm năm trăm Hoàng Cân lực sĩ, theo ta truy bắt.”
Ba ngày tuyết lớn liên tục đã đem Từ, Thanh hai xứ gián đoạn, mặt đất phủ toàn màu trắng.
Tuyết ruốt cuộc đã ngừng, trên thông đạo của Từ Châu xuất hiện một đoàn nhân mã chậm rãi đi tới.
Nhóm người Đổng Phi tinh thần phấn chấn, sau khi nghỉ ngơi tại Lang Gia một ngày, nhân tiện phá huỷ đạo tràng Thái Bình đạo tại Lang Gia, đã hướng Từ Châu xuất phát. Ba ngày ba đêm liên tục chiến đấu ở các chiến trường, đem đến cho Đổng Phi cảm giác rất giống khi ở Tây Bắc. Hắn rất vui vẻ, Điển Vi cũng rất vui vẻ. Mặc dù bọn họ lại tổn thất thêm ba Cự Ma sĩ, nhưng thành tích đạt được cực kì lớn. Giết địch hơn một ngàn, đánh chết đầu mục lớn nhỏ của đạo Thái Bình tại các nơi lên tới hơn 100 người.
Có lẽ đây không tính là cái gì, nhưng đã gây cho Thái Bình đạo một chấn động thật lớn.
Tất cả Thái Bình tín đồ đều biết có lực lượng chuyện môn cùng đạo Thái Bình đối địch. Chỉ cần là tín đồ, có thể bị giết. Vì thế, rất nhiều tín đồ đồn đãi, nếu đại hiền lương sư không sớm thi triển thần thông tiêu diệt đối phương, bọn họ sẽ không tham gia nghi thức bố thí. Một truyền mười, mười truyền một trăm, tin tức này tựa như có cánh, bay về phía Cự Lộc.
Không hiểu được Trương Giác sẽ có phản ứng gì, nhưng có thể nói bọn họ đang rất khó chịu.
Đã gần tới lúc khởi sự, là đuổi giết bọn Đỏng Phi? Hay là ngồi yên không lý đến? Bất kể đưa ra lựa chon gì đều ảnh hưởng rất lớn đến Thái Bình đạo. Mà chính như thế lại là đúng ý của Đổng Phi. Đến đây đi, đem ánh mắt của các ngươi tập trung lên ta đi!
Sau khi rời khỏi Lang Gia, một đoàn người ngựa không ngừng theo hướng Từ Châu đi tới.
Khi đến quận Đông Hải, Đổng Phi trên đường lại gặp một đoàn người thuộc một gia tộc. Bọn họ nguyên quán Lang Gia, chuẩn bị dời đến Kinh Châu.
Tại thời điểm gặp được Đổng Phi, những người này xuýt nữa đã cùng Đổng Phi nổi lên xung đột.
Điều này cũng khó trách, hiện giờ mùa màng thất bát, giặc cỏ nổi lên khắp nơi. Nhưng người này lại tới Thanh, Từ nhị châu, là nơi có rất nhiều giặc cỏ. Đám người Đổng Phi lại một người cưỡi ba ngựa, vũ khí hoàn mỹ. Trên người lại tỏa ra sát khí nồng đậm, bọn họ có thế nào không thể không đề phòng?
Mặc cho đổng Phi giải thích như thế nào, đối phương đều mang tâm lý đề phòng thật sâu.
Không biết làm sao hơn, Đổng Phi đành phải lấy ra ấn tín của lão tử đặt trên người hắn để phong ngừa việc tiết lộ bí mất, mới làm cho đối phương từng chút một nới lỏng cảnh giác.
Gia chủ của gia tộc này là một nam nhân, ước chừng ba mươi tuổi.
Thân hình to lớn, thân cao tám thước. Dưới hàm có ba sơi râu đen, mang theo phong thái của một người tri thức, cách nói chuyện tạo ra phong thái ung dung.
Bên cạnh gã có một đồng tử đi theo, ước chừng khoảng trên dưới mười tuổi.
Chủ nhân tuy rằng đã buông lỏng cảnh giới, nhưng lời nói vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo. Có thể thấy được, hắn cũng không để đám người của Đổng Phi vào mắt. Phải biết rằng, đối với gia thế, Đổng Phi trong mắt người thường là cao không thể với. Người này là ai ? Cự nhiên lại có thái độ nhu thế? Đổng Phi trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhưng lại bởi vì chưa quen thuộc, cho nên cũng không muốn hỏi.
Đổng Phi cảnh giác nhìn Hoàng Trung, muốn từ trơng mắt hắn nhìn ra thứ gì đấy, nhưng hai tròng mắt của Hoàng Trung phá lệ u sầu, không thể biết đựơc ý tưởng của hắn, Đổng Phi rất giật mình, từ khi hắn đi du lịch tới nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn quan hệ như thế nào với Phục Ba tướng quân. Nói thật sao? Đổng Phi còn chưa biết ý đồ của Hoàng Trung, nhưng Hoàng Trung lại là người mà hắn ở kiếp trước có chút sùng bái, cho nên không muốn dối gạt đối phương.
Hoàng Trung đột nhiên cười nói: “ Nếu Phi công tử khó trả lời, vậy quên đi!” Hắn dứt lời, xoay người hướng về khố(kho) phủ, Đổng Phi vội vàng đi theo phía sau Hoàng Trung, hắn quyết định vẫn tiếp tục dấu diếm.
Khoát tiên sinh tên là Lương, tự Tử Nhu, là người Nam quận Kinh Châu, bộ dạng đường đường, dáng vẻ bất phảm.
Thời điểm Đổng Phi chứng kiến Khoái Lương, đột nhiên nghĩ tới một việc.
Khoái Lương hình như đã xuất hiện trong bình thư, sau này chính là thủ hạ của Lưu Biểu, hắn có ca ca, hay đệ đệ đang hiệu lực cho Lưu Biểu, đáng tiếc là sự tình hắn làm đã không nhớ rõ, chỉ biết hai huynh đệ này cũng rất khá.
Kinh Châu Lưu Biểu…..
Đổng Phi sau khi rời khỏi phòng làm việc của Khoái Lương, đột nhiên vỗ tay quát to một tiếng: “ Ta nhớ ra rồi!”
Trong gian phòng đó người không ít, chiến sự hậu phương đang có nhiều người cần xử lý việc quân nhu, Uyển Huyện lớn nhỏ quan viên đều ở đây.
Đổng Phi hô to như vật, làm cho đám người Khoái Lương giật nảy mình.
Hoàng Trung vội vàng đẩy tay Đổng Phi, “ Phi công tử, mời chú ý dáng vẻ, thời điểm Khoái tiên sinh làm việc không thích ồn ào.”
Đổng Phi quay đầu lại nhìn, Khoái Lương quả nhiên có khuôn mặt âm trầm. Hắn vội vàng hướng Khoái Lương giải thích : “ Tiên sinh thứ tội, Phi chỉ là nghĩ tới một việc, nhất thời có chút thất thô, thỉnh thứ tội.”
Có câu là, Duỗi tay không đánh khuôn mặt cười.
Khoái Lương cũng là người có tính tình cao ngạo, từng đi học ở Thuỷ Kính sơn trang, ở Kinh châu cúng có chút danh tiếng. Hắn xem thường nhất là loại người có bộ mặt xấu xí như Đổng Phi, nếu không phải hắn đi với Hoàng Trung thì Khoái Lương chắc không để ý tới Đổng Phi, chỉ sợ thân thích của Đại tướng quân tiến vào hắn cũng khinh thường. Nhưng nếu người ta đã giải thích, Khoái Lương cũng không nói nữa.
Khuôn mặt âm trầm nói: “ Sự tình đã giải quyết, nhanh chóng đi ra ngoài, không nên ở chỗ này trở ngại công việc của ta.”
“ Khoái tiên sinh chớ trách, chớ trách!”
Hoàng Trung vội vàng lôi kéo Đổng Phi rời khỏi khố phủ, sau đó thở ra một hơi: “ Phi công tử, cùng với kẻ sĩ giao tiếp nhất định phải cẩn thận, kẻ sĩ nhiều quy củ, không gống đám người chúng ta, về sau cần phải chú ý.”
Đổng Phi vội vàng gật đầu, chắp tay nói: “ Ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng đại ca.”
Ở trong loạn thế, có đôi khi phải học sự khéo léo một chút, Tuy rằng Đổng Phi không thích làm người như thế, nhưng việc này không thể không nhập gia tuỳ tục.
Hoàng Trung có chút quái lạ, rõ ràng từ Hoàng tướng quân biến thành Hoàng đại ca, mà Hoàng Trung cũng chỉ cười, cũng không cự tuyệt cách xưng hô của Đổng Phi.
Hai người hướng về phía Huyện nha đi đến, sau khi đi qua một toà nhà to, Hoàng Trung đột nhiên dừng ngựa.
“ Phi công tử, Uyển huyện tuy rằng không so được với Dương, nhưng lại phức tạp hơn Hà Đông rất nhiều, ngươi phải cẩn thận, chủ nhân của ngôi nhà này tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không cho dù là phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi.”
Đổng Phi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía đại môn sơn son thiếp vàng, trên phía đại môn còn viết hai chữ Hà Phủ. Nhất thời hiểu ra.
“ Là nhà của Đại tướng quân?”
Hoàng Trung tiếp tục giục ngựa đi, hạ giọng nói: “ Người nhà Đại tướng quân phần lớn đã đi Dương, nhưng vẫn giữ lại tổ nghiệp ở bản địa, hơn nữa phụ thân đại tướng quân, Hà lão thái công không thích ở Dương, cho nên…Đại tướng quân là một hiếu tử, ở Uyển huyện mọi người đều biết, ngươi phải cẩn thận, Hà Lão thái công có tính tình rất cổ quái.”
Đổng Phi nói: “ Phi nhớ kỹ.”
Đi được một lúc, Đổng Phi đột nhiên hỏi: “ Hoàng đại ca đã thành gia chưa?”
“ Đã sớm lập gia đình.” Hoàng Trung khi nhắc tới nhà mình, tựa hồ phi thường vui vẻ, “ Vốn mấy ngày nữa là tròn năm của khuyển tử, nguyên bản muốn làm tiệc….bất quá hiện tại nhìn qua thì không thể, nga, nhà của ta ở con phố phía trước. Phi công tử nếu có rãnh rỗi thì có thể đến tìm ta.”
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đi ra cửa huyện nha.
Hoàng Trung chắp tay nói: “ Phi công tử, Trung còn phải dẫn người đi tuần tra, ngươi hôm nay đánh trận chắc cũng đã mệt mỏi, chiến sự tiếp theo chắc rất gian khổ, mong Phi công tử trợ giúp.”
Hoàng Trung đánh ngựa rời đi, Đổng Phi ở bậc thang huyện nha nhìn theo Hoàng trung rời đi, lúc này mới xoay người đi vào huyện nha.
Diện tích huyện nha rất lớn, có một diễn võ trường sau hậu viện. Tần không thích luyện võ nhưng không có nghĩa người nhà của hắn không luyện võ, theo người nhà thì được biết, diễn võ trường này là làm cho đệ đệ của Tần, hiện giờ thiên hạ đại loạn, phỏng chừng đệ đệ của Tần cũng không thường xuyên đến, cho nên nơi này chính là chỗ ở mới của ngũ khê man nhân.
Đổng Phi đầu tiên là đi xem Điển Vi cùng với Sa Ma Kha một chút, kết quả là hai người uống say, đang ngã vào giường ngủ, lại nhìn qua Bàng Đức Công, sau đó đắp cho Bàng Thống chăn, lúc này mới trở về phòng.
Mệt chết đi!
Đổng Phi chưa bao giờ mệt như hôm nay. Hắn ý thức được một việc, tuy rằng hắn có khí lực của người trưởng thành, nhưng chuẩn xác mà nói, hắn bây giờ mời mười bốn tuổi.
Thể chất của hắn chưa thích hợp với loại chém giết quy mô này, mỗi lần vận dụng bộ vận khí thuật của Mã Viện lưu lại, tuy rằng có thể tạm thời qua đi những mệt mỏi, hơn nữa từ trận đại tuyết năm trước, hắn mang người giết từ Dự Châu giết đến Thanh Châu, từ Thanh Châu giết đến Từ Châu, liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, hắn quả thực quá mệt mỏi.
Nguyên tưởng rằng có thể ở Uyển thành nghi ngơi và phục hồi một thời gian, nhưng hiện tại sẽ thành một ảo tưởng.
Đại chiến sắp bắt đầu, giống như lời của Hoàng Trung nói, về sau càng thêm gian khổ, càng thêm hung hiểm.
Điều bất đồng duy nhất chính mình không hề phải tác chiến một mình, bất tri bat giác, trợ thủ của hắn cũng đã khá nhiều.
Nhớ ngày đó, Trong Tam quốc diễn nghĩa, khi Lưu Bị lập nghiệp cũng chỉ dựa vào hai người, nhưng mình nếu so mới Lưu Bị thì mạnh hơn rất nhiều, ngoại trừ Điển Vi, Sa Ma Kha thì còn có Hoàng Thiệu, Mã Chân..
Trời đã tối….Đổng Phi cởi khôi giáp xuống, sáu đó tựa và giường nặng nề ngủ.
Lâm Thao, hắn mơ thấy Lâm Thao, mơ thấy bải cỏ Đổng Gia, mơ thấy bà nội, Lục nhi, còn có đám người Bùi Nguyên Thiệu.
Cự Ma Sĩ đã huấn luyện xong, chính mình mang theo Cự ma sĩ tung hoành tây bắc, bắt được Hàn Toại, chặt bỏ đầu của hắn. Đây, quả thực là một giấc mộng tuyệt vời.
Cùng lúc đó, khoảng cách Uyển thành ngoài trăm dặm, Thị trấn chân núi Tây Ngạc ánh lửa tận trời, tiếng kêu gào thảm thiết.
Trương Mạn Thành tay cầm dây cương, nhìn quan quân chạy trốn, trong lòng cười lạnh không thôi, ở phía sau hắn có mười mấy cừ suất đang đứng thẳng, cầm đầu là một thanh niên, rõ ràng là người đã phụng mệnh xuôi nam Trử Yến, khuôn mặt hắn bình tĩnh nhìn về phía trước.
Hai mươi lăm ngày trước, Trương Mạn Thành đã ra lệnh lớn nhỏ Cự Suất ở phía nam tập kết tại Nhữ nam, rồi sau đó một đường giết đến Nam Dương, có thể nói là thế như chẻ tre. Có khi trong một ngày hạ ba thành trì, quan quân thấy đại kỳ của Hoàng cân liền bỏ chạy, căn bản không có sức chống cự.
Hướng về phía trước chính là Uyển huyện!
Trương Mạn Thành cười nói: “ Phi Yến, lần này nếu có thể đánh hạ Uyển huyện là có thể đánh tới Dự Châu, sau đó tới Dương, Toánh Xuyên cũng đã nằm trong vận mệnh, đến lúc đó Thiên Tướng quân mang binh đến Dự Châu, chúng ta hai cánh cùng đánh, cẩu hoàng đế Đại hán chắc chắn phải chết.”
Trử Yến không phải rất vui vẻ, trước khi tạo phản thì binh mã cùng với lương thảo chưa chuẩn bị thoả đáng. Mặc dù là quan quân liên tiếp bại lui, nhưng Trử Yến rất rõ ràng, bọn họ chưa chân chính đánh với lính tinh nhuệ của Đại hán.
Quận binh các nơi không chịu nổi một kích tựa hồ làm cho Trương Mạn Thành nổi lòng khinh thị.
Trử Yến tuy lo lắng, nhưng lại không thể khuyên can, trước kia ở Cửu Giang gian khổ đợi Đổng Phi mười ngày, nhưng lại không phát hiện tung tích.
Sau khi nhận được tin tức của Trương Manh Thành, Trử Yến muốn làm cho dân chúng của Kinh, Dương hai châu loạn biến, nhưng thế tộc ở hai châu này lá gan đột nhiên lớn lên, các đệ tử thế tộc trước kia từng gia nhập Thái bình đạo, hiện giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, ở Giang Đông thế tộc các nơi lớn hơn phương Bắc, nếu không thể lôi kéo bọ họ thì Kinh, Dương không thể làm cho sóng lớn.
Trử Yến rất mẫn tuệ phát hiện, tình huống của hai châu này đã mất đi sự khống chế, cho nên quyết đoán đem thuộc hạ rời khỏi Kinh Châu. Nhưng Cứ như vậy, hai nhiệm vụ mà Thiên tướng quân giao cho hắn, hắn đều không hoàn thành. Cho nên địa vị của hắn trong Thái bình đạo đã giảm bớt, nếu không phải Trướng Giác nghĩ hắn là nghĩa tử của Trương Ngưu Giác nói không chừng đã cắt chức cự suất của Trử Yến, cho nên Trương Mạn Thành làm sao nghe hắn?
Uyển huyện nếu không thể công hãm….
Trử Yến do dự một lát, sau đó nhịn không được tiến lên nói: “ Đại soái, Uyển huyện là trọng địa của Nam Dương, Thành cao hào sâu, chúng ta hiện tại đối với Uyển Huyện dùng binh, vạn nhất không thể công thành, mà tân binh quan quan sắp đánh tới Toánh Xuyên, điều này rất có thể làm cho chúng ta hai mặt thọ địch….Đại soái, việc này không thể không đề phòng.”
Trương Mạn Thành nghe được ngẩn ra, theo bản năng gật đầu nói: “ Phi Yến nói có đạo lý.”
Sau đó chợt cười: “ Bất quá Phi Yến an tâm, Ta đã mệnh lệnh cho Lý Đại Mục cùng với hoàng cân lực sĩ đối với quan quân Toánh Xuyên tập kích và quấy rối, ít nhất có thể bám trụ quan quân hai tháng thời gian, đồng thời ta sai Bàng Thoát, Hàn Trung từ các nới hướng Toánh Xuyên xuất phát, năm sáu vạn nhân mã có thể tranh thủ cho ta nửa năm thời gian, nếu trong nửa năm không thể phá Uyển huyện, chúng ta ở đây chờ chết đi.”
Ngụ ý là nửa năm tuyệt đối có thể công phá Uyển Huyện.
Đám Triệu Hoằng, Tôn Hạ cùng với mấy gã cự suất lập tức chụp mã thí đối với Trương Mạn Thành, Trử Yến đứng bên cạnh, trong lòng càng thêm sầu lo, Trương thúc thúc đã thay đổi, càng ngày càng không giống trước kia, đúng lúc này có một gã thám báo chạy ngựa vọt nhanh đến.
“ Đại soái, không tốt, đại sự không tốt!”
Trương Mạn Thành chau mày, “ Chuyện gì không tốt? Nhanh nhanh bẩm báo!”
“ Lúc trời chạng vạng, phía ngoài thị Trấn Uyển huyện đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, quan quân Uyển huyện cùng với một chi nhân mã của chúng ta huyết chiến một canh giờ, quân ta toàn bộ bị diệt…..Tiểu nhân âm thầm tìm hiểu, phát hiện chi nhân mã, chi nhân mã kia dĩ nhiên là….”
Thám mã ấp a ấp úng làm ho Trương Mạn Thành giận tím mặt.
“ Là chi nhân mã của ai? Nói!”
“ Hình như là của Lý Đại Mục đại nhân!”
“ Cái gì?”
Trương Mạn Thành nghe được tin tức này, nhất thời hoảng sợ, dựa theo kế hoạch thì Lý Đại Mục là dẫn người từ Dương châu lao thẳng đến Toánh Xuyên, nhưng như thế nào lại…. Nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, thay thế vào chính là sầu lo.
Quan quân Uuyển huyện có sức chiến đấu mãnh mẽ như thế sao? Thủ hạ Lý Đại Mục chính Hoàng Cân lực sĩ a, bất luận trang bị hay dũng mãnh đều là nổi tiếng. Hơn nữa đây chính là quân tinh nhuệ của Thiên tướng quân phân phối cho, nhưng không ngờ lần đầu tiên giao thủ lại bị toàn quân bị diệt?
Đám cừ suất phía sau Trương Mạn Thành đều ngậm miệng lại, đã không có sự lạc quan lúc trước.
Trử Yến nhịn không được mở miệng hỏi: “ Uyển huyện xuất động bao nhiêu binh mã? Là bộ binh hay là Kỵ Binh? Mau mau báo cáo.”
“ Khởi bẩm cừ suất, Uyển huyện lúc đầu xuất động không đủ một ngàn bộ binh, ước chừng ác chiến hơn nửa canh giờ, tiểu nhân nhìn bộ dạng của đám người đó, tựa hồ phần lớn là người Nam man…Sau này lại có một gã tướng lĩnh dẫn dắt một ngàn quan quân xuất chiến, kỵ binh có mấy trăm người, đại bộ phận là quan quân, nhưng sức chiến đấu không thể so sánh với man nhân.”
Trử Yến giật mình hỏi: “ Man nhân? Ngươi không nhìn lầm?”
Tuy rằng bọn họ ăn mặc đồ quan quân, nhưng tiểu nhân có thể nhìn ra được, đây tuyệt đối là Man nhân, Man nhân vùng Võ Lăng sơn.”
Trương Mạn Thành đột nhiên hỏi: “ Ngũ khê man nhân sao? Bọn họ như thế nào lại ở Uyển huyện, hơn nữa lại cùng quan quân ở cùng một chỗ?”
“ Đại soái, nói đến chuyện này, mạt tướng có một điều muốn bẩm báo.”
“ Bặc Minh cứ nói!”
Gã Cừ suất kia tiến lên trước vài bước nói: “ Hôm nay ta vừa gặp một số giáo chúng ở Văn gia trấn, nói rằng đêm qua bọn họ tại An Cư trấn tập kích thì gặp phải quan quân phản kích, trong đó có một người nhắc tới đám người này tựa hồ không giống với quan quân, dặc biệt trong đó có một người cưỡi ngưu, còn lại đầu lĩnh quả đám quan quân này đều có khuôn mặt xấu xí dữ tợn, nhưng vì mạt tướng nóng lòng cùng hội hợp với đại soái cho nên không quá để ý….Hiện giờ ngẫm lại, có thể là bọn chúng.”
“ Vì cái gì không nói sớm!”
Trương Mạn Thành đang muốn tức giận, đột nhiên chứng kiến khoé miệng Trử Yến hơi nhếch lên tựa hồ đang cười. Trong lòng Trương Mạn Thành rất căm tức: Trử Yến à Trử Yến, ngươi từ Kinh Châu xám xịt chạy lại, là ta thu lưu ngươi, lúc này ngươi cứ nhiên chê cười ta?
“ Phi Yến, ngươi đang suy nghĩ gì?”
“ A…Đại soái, ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hai gã có khuôn mặt xấu xí có hay không là người mà chúng ta muốn tìm? Ta từ ở các nơi ở Kinh Tương nhưng không tìm được manh mối của bọn họ, hiện giờ nghĩ đến, nếu bọn họ đi Võ Lăng sơn thì chúng ta tìm kiếm tự nhiên mất tác dụng, nơi đó là điạ bàn của ngũ khê man nhân, không có người của chúng ta.”
Trương Mạn Thành cau mày nói: “ Phi Yến, hiện giờ Thiên tướng quân đã khởi sự, một hai gã mao tặc không đáng nhắc đến. Chính là….Lý Đại Mục vừa chết, chúng ta ở Toánh Xuyên mất đi lực lượng kiềm chế quan quân. Phi Yến, ngươi xưa này nhiều mưu, võ nghệ cũng không sai, ta muốn ngươi lĩnh một chi nhân mã đi trước Toánh Xuyên kiềm chế quan quân, ngươi có bằng lòng hay không?”
Trử Yến ngẩn ra, Phát hiện sắc mặt của Trương Mạn Thành không tốt lắm. Trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ sợ là Trương thúc thúc đối với ta có sự hiểu lầm.
Cũng được, ở nơi này ta khó có cơ hội thi triển quyền cước, Trương thúc thúc càng ngày tự cho là đúng, hơn nữa chung quanh lại là một lũ tiểu nhân, cùng ở một chỗ như vậy, không bằng ta ở bên ngoài tiêu diêu tự tại. Hơn nữa lại không làm cho Trương thúc thúc hiểu lầm, thứ hai là cũng giúp hắn, dù sao Trương thúc thúc nói không sai, nếu không phá được uyển huyện mọi người chắc chắn chết ở chỗ này.
Trử Yến nghĩ đến đây, lập tức khom người nói: “ Phi Yến theo lệnh của đại soái làm việc.”
“ Nếu như vậy, ta lệnh cho ngươi mang theo một vạn nhân mã, ngươi là chủ tướng…Ba Tài!”
Trương Mạn Thành hét lớn một tiếng, một gã cừ suất nhánh chóng đứng ra, “ Đại soái có gì phân phó?”
“ Ba Tài, lệnh ngươi làm phó tướng, dẫn theo nhân mã hiệp trợ Phi Yến đi trước Toánh Xuyên, chờ cho Bành Thoát, Hàn Trung đến, bốn người các ngươi sau khi hợp binh phải ngăn cản quan quân tiến về phía Nam Dương, ta không quản các ngươi dùng thủ đoạn gì, sử dụng biện pháp gì, khi Uyển huyện chưa được công phá thì các ngươi không thể để cho quan quân tiến đến đây, nghe rõ chưa?”
Trử Yến cùng Ba Tài đồng thời nhận mệnh.Nhưng trong lòng Trử Yến lại cười khổ không ngừng, Trương thúc quả thực là chơi hắn, cho hắn làm chủ soái, lại cho hắn chỉ huy Ba Tài, nhưng lại làm cho Ba Tài làm phó tướng? Ta đây làm sao có thể huy động binh lính a! Đánh thắng là công lao của Ba Tài; Đánh thua trách nhiệm lại thuộc về ta. Không được, phải nghĩ cách hồi Dự Châu, làm thủ hạ của nghĩa phụ tuyệt không có cảm giác ăn nhờ ở đậu này.
Trong lòng Trử Yến quyết định chủ ý, cho nên cũng không nói cái gì nữa.
Ba Tài là tướng lãnh dưới tay của Trương Mạn Thành, hơn nữa dùng binh không tầm thường, tính tình thì lại chân chất. Có chút thời điểm a, người chính là như vậy, mốn nghĩ nhiều lắm…..
Trử Yến thì đem sự tình nghĩ cho phức tạp, còn Trương Mạn Thành thì nghĩ quá mức đơn giản, để cho Trử Yến đi Toánh Xuyên, trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất, Ba Tài chắc chắn sẽ phối hợp với Trử Yến, đây không là cái gì, đây chính là tính cách của Ba Tài, hắn tuyệt đối sẽ không ngáng chấn Trử Yến.
Nhưng vì Trử Yến nói ít một câu, mà Trương Mạn Thành lại nói thiếu một câu. Hiểu lầm một khi sinh ra thì sẽ không dễ dàng hoá giải, Trương Mạn Thành sau khi nhìn theo hai người rời đi, trầm tư một lát nói: “ Truyền mệnh lệnh của ta, quét tước chiến trường, thời gian chính ngọ ngày mai xuất phát, trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy uyển huyện.”
“ Vâng!”
Lớn nhỏ Cừ suất đều khom người tuân mệnh, Trương Mạn Thành cười lạnh một tiếng: “ Uyển huyện sao? Bản thân ta muốn xem ngươi khó đối phó bao nhiêu.”