Trong cuộc đời của Gia Cát Lượng, việc gì là nổi tiếng nhất!
Lúc hắn chưa vào đời thiên hạ đã chia ba ? Một mình đi Giang Đông tranh biện với lũ hủ nho? Hay là đăng đàn mượn gió Đông, bảy lần bắt Mạnh Hoạch, sáu lần tiến ra Kỳ Sơn, còn có đối mặt với đại binh của Tư Mã Ý đốt hương gẩy đàn sử dụng không thành kế? Không, những việc này đối với người thường tựa hồ có chút quá thần bí .
Ít nhất đối với Đổng Phi, việc nổi nhanh nhất của Gia Cát Lượng chính là việc dùng lửa.
Vừa xuất sơn, đã dùng lửa thiêu đồi Bác Vọng. Sau đó lại có đốt cháy Tân Dã, hỏa thiêu Xích Bích, ba lần sử dụng lửa trên đã đốt cho trăm vạn đại quẩn của Tào Tháo hồn phi phách tán. Bất kể lịch sử ghi lại như thế nào, trong cảm nhận của Đổng Phi, Gia Cát Lượng chính là một cao thủ dùng lửa.
Gia Cát cẩn vội chạy tới ôm Gia Cát Lượng ra xa đống lửa.
Đổng Phi nhặt cành củi khô trên mặt đất, đưa vào đống lửa, ngọn lửa lại lập tức hừng hực.
“Ba nghìn binh mã, cũng không thể chịu nổi một ngọn lửa a!”
Đám người Gia Cát Khuê ngẩn đầu lên nhìn Đổng Phi, lại thấy Gia Cát Lượng kêu a a trong lòng Gia Cát Cẩn , liền thông suốt.
“Ý của Phi công tử là......”
Đường Chu tiếp lời :“Phương bắc có tuyết lớn, nhưng tai Quảng Lăng từ đầu mùa đông đến giờ chưa hề có mưa. Cành khô khắp núi, đúng là vật rất dễ bắt lửa...... Chủ công, ý của ngài là đem bọn Thái Bình đạo tặc dẫn vào vùng đồi núi của Quảng Lăng, sau đó đem bọn chúng thiêu cháy?”
Tên Đường Chu này quả nhiên là người có tâm tư linh hoạt, giành trước nói ra ý của Đổng Phi.
Đổng Phi gật đầu,“Chỉ là địa hình phụ cận của vùng núi Quảng Lăng kia chúng ta lại không quá quen thuộc, chưa thể đưa ra cách nào để phóng hỏa.”
Vậy mà Vu Mĩ lúc đó đi vào, nghe được lời nói lúc sau của Đổng Phi, mở lời:“Phi công tử, tiểu nhân chính là người Quảng Lăng, đối với địa hình nơi đó rất rõ ràng. Ta nhớ rõ có một nơi rất thích hợp với kế sách của ngài.”
“Nga?”
Đúng là mới vừa buồn ngủ gặp chiếu manh ,Đổng Phi mừng rỡ.
Vội vàng đứng dậy kéo Vu Mĩ tới, để Hoàng Thiệu đưa bản đồ,“Xin Vu tráng sĩ hãy chỉ điểm. Theo lời ngươi nói địa phương kia tột cùng là chỗ nào?”
Vu mĩ được yêu quá mà sợ, vội vàng gộp các dữ kiện ở quá khứ, lướt mắt trên bản đồ vài lần, gật đầu nói:“Bản đồ này được người vẽ rất chính xác, dường như tất cả dãy núi hay con sông đều được đánh dấu...... Ân, địa phương mà ta nói cũng đã được đánh dấu trong này .”
Ngón tay hắn chỉ lên một điểm,“Chính là nơi này, Bàn Long Cốc!”
“Bàn Long Cốc?”
“Vùng núi này hình vòng cung, trong cốc lại có rất nhiều cỏ khô. Hơn nữa địa hình nơi này rất kì lạ. Có thể che mưa gió, cho nên một năm bốn mùa đều rất khô ráo. Người địa phương tại Quảng Lăng đều rõ khi tới Bàn Long Cốc tuyệt đối không được nhóm lửa. Bởi vì chỉ cần một đóm lửa cũng có thể làm sơn cốc bốc cháy, cho nên cũng có người đem nơi đặt tên thành hỏa thiêu cốc.”
Đổng Phi liên tục gật đầu,“Chính là nơi này, chính là nơi này.”
Vu Mĩ tiếp tục:“Chỗ này rất bí mật, cho dù là dân địa phương cũng không quá nhiều người biết được chỗ này.”
Gia Cát Khuê vỗ đùi,“Một khi đã như vậy, chúng ta hãy chon nơi này đi.”
Hoàng Thiệu chau mày,“Địa điểm đã chọn được , cũng đã xác định được phương pháp , thậm chí nhân thủ cũng nhận được bổ sung. Vấn đề còn lại là...... Làm thế nào để đưa được ba ngàn quân Hoàng Cân lực sĩ tiến vào? Bọn họ không tới, kế sách sẽ không thành.”
Đám người Đổng Phi nghe xong lại tiếp tục trầm mặc !
Đúng vậy, Trương Trượng Bát, Đào Bình Hán đều là những nhân vật đứng đầu Thái Bình tặc. Chắc chắn sẽ không phải là người ngu xuẩn. Làm sao để dẫn bọn chúng vào đây?
Gia Cát Khuê sau khi trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói:“Ta có một kế. Có thể khiến giặc Thái Bình đi tìm chỗ chết.”
Đổng Phi vội vàng nói:“Xin được chỉ giáo!”
Gia Cát khuê hạ giọng, như thế nào, như thế nào nói qua một lần, đám người Đổng Phi nghe được liên tục gật đầu.
Nhưng khi gần kết thúc, Đổng Phi lại phát hiện một vấn đề:“Kế này của Quân Cống tiên sinh quá mức tinh diệu, nhưng này mấu chốt kế sách này là ở một người. Nếu Trương Trượng Bát và Đào Bình Hán không tin vào lời nói của người này , tất cả kế sách cũng chỉ là nói suông.”
Trong nhất thời, mọi người lại trầm mặc .
Khóe mắt liếc qua liếc lại, đột nhiên nhìn vào Chu Thương đang ngồi trong góc tường, ánh mắt Đổng Phi tự nhiên sáng ngời.
Theo ánh mắt của hắn mọi người đều nhìn theo, Đường Chu, Hoàng Thiệu còn có Gia Cát Khuê đều nở nụ cười, liên tục nói:“Chính là hắn, chính là hắn!”
Chu Thương bị những nụ cười tươi rói này làm cho sợ hãi, rúc vào góc sáng lớn tiếng quát to:“Các ngươi muốn làm gì? Không được chú ý ta. Ta không đi, ta tuyệt đối sẽ không đi...... Tên xấu xí kia có thể giết ta, ta cũng tuyệt không sẽ đi!”
Đổng Phi không để ý tới Chu Thương, cười nói:“Các vị, thành bại của kế hoạch lần này chỉ có thể phụ thuộc vào hắn .”
Ánh mặt trời ấm áp, bầu trời xanh thẳm ngàn dặm không có mây.
Mặc dù gió rất mạnh, thổi lên trên mặt giống như một lưỡi đao , nhưng đối với một người đã quen chịu cái lạnh khủng khiếp ở Tây Bắc như Đổng Trác, cơn gió nhỏ ấy không tính là cái gì. Cánh tay trần trụi, trong sân lão huy vũ một cặp tạ đá, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng la hét, mồ hôi theo thân mình chảy xuống, trên đầu bốc ra một luồng nhiệt khí, bị gió thổi qua, lập tức tiêu tán.
Già rồi , thật là không bằng trước kia !
Khi còn tráng niên, lão có thể ở trên ngựa nâng Tam Thạch kéo cường cung( ý nói là sức khỏe hơn người), hơn nữa có thể làm nhiều việc cùng một lúc mà không hề thấy mệt mỏi. Nhưng bây giờ, chỉ mới hoạt động vài động tác đả thở hổn hển. Thời gian không buông tha con người, Đổng Trọng Toánh năm đó tung hoành Tây Bắc bây giờ thật sự đã già!
Nhưng Đổng Trác tuyệt không chịu già!
Tin tức của nhi tử truyền đến , cho thấy hắn càng ngày càng trưởng thành.
Lão còn muốn cố gắng hơn, để trở thành một cây cổ thụ che mưa che gió cho con trai mình. Cho nên, hắn bây giờ không thể tự buông lỏng.
Điều làm cho Đổng Trác vui vẻ là con trai đã kết bạn được với đại nho sĩ đương thời, việc này đối với hoàn cảnh của Đổng gia chính là một cơ hội tốt. Có được sự thừa nhận của nhà đại nho học này chính là nguyện vọng cả đời của Đổng Trác. Nhưng bây giờ có thể thấy nguyện vọng đã không còn quá xa xôi. Nhớ tới thằng con trai xấu xí kia, trong lòng Đổng Trác đầy sự tự hào.
Thở dốc buông đôi tạ đá xuống, Đổng phu nhân mang theo một kiện cẩm bào đi tới, mang lên người Đổng Trác.
“Phu nhân, gần đây có tin tức gì của A Phi không?”
Đổng phu nhân phốc xuy nở nụ cười,“Trọng Toánh, gần đây thế nào chàng lại quan tâm đến A Phi a. Ha hả, chàng cũng biết là a Phi hiện giờ đang đi du lịch Trung Nguyên, hắn làm gì có nhiều thời gian rãnh? Yên tâm đi, nếu có lúc rãnh rổi hắn nhất định sẽ viết thư...... Nga, hôm qua Tứ nha đầu có nói đại muội trước kia đưa cho chàng bảy con Xích Thố, nó chắc sẽ lấy một con để cưỡi.”
“Hồ đồ!”
Sắc mặt Đổng Trác trầm xuống,“Nha đầu kia ngày ngày điên điên khùng khùng, cũng đã đến tuổi lập gia đình, suốt ngày lại vũ lộng đao thương, không có chút nào giống con gái? Nàng cũng thật là… có rảnh thì dạy nó đọc sách, học nữ công gia chánh. Đừng có cả ngày mơ mộng đến Xích Thố của ta.”
Đang nói, Lý Nho từ bên ngoài đi vào.
“Nhạc phụ đại nhân!”
“Văn Chính à”
Viện nhi đã thành thân nhiều năm , cũng đến lúc nên có hài tử, để nàng đứng đắn hơn”
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Nho lập tức đỏ bừng.
Cũng may Đổng Trác không đi quá sau vào vấn đề này, khoác cẩm bào sải bước đi đến phòng khách. Lý Nho đi theo sau hắn, hình như đang nói ra suy nghĩ trong đầu. Đổng phu nhân thì tự giác đi tìm gia nô quét dọn lại thao trường vừa rồi.
“Văn Chính, có chuyện gì? Nói đi.”
Lý Nho ngập ngừng,“Nhạc phụ, chuyện này có quan hệ với a Phi”
Vốn Đổng Trác đang ngồi ngã người ở phía trên, nghe được lời của Lý Nho lập tức ngồi thẳng dậy,“A Phi xảy ra chuyện gì?”
“Ngài còn nhớ rõ người lần trước a Phi phái đến truyền tin tức không?”
“Đương nhiên nhớ rõ. Nga, người kia hình như kêu là……….?”
“Mã Tung!”
“Nga. Chính là Mã Tung!” Đổng Trác vỗ trán, nhìn Lý Nho với ánh mắt nghi hoặc:“Văn Chính, việc đó có quan hệ gì với a Phi?”
“Mã Tung dạo này thường xuyên gặp gỡ với tên họ Hoa, tiểu tế thường xuyên thấy bọn chúng uống rượu với nhau. Bản thân tiểu tế không phải lo lắng a Phi có tư tâm gì, mà là tên Mã Tung này đối với Đổng gia giao tình cũng không sâu, con chỉ sợ hắn...... Văn Khai là chính là đại tướng bên cạnh ngài, nếu Mã Tung là người do người khác phái tới , có phải hay không...... Tiểu tế nghĩ rằng nên tìm một việc gì đó cho hắn làm.”
Nói xong những lời này, trong lòng Lý Nho thầm nghĩ: A Phi huynh đệ, ngươi đừng trách tỷ phu a. Động tác này của ngươi, người sang suốt nhìn vào chắn chắn sẽ biết ngươi đang cố mượn sức của Hoa Hùng. Tuy rằng Nhạc phụ hiện tại không nghi ngờ. Nhưng kéo dài một thời gian chung quy sẽ sinh ra tâm tư không tốt...... Tên Mã Tung này thật sự không được việc. Muốn mượn sức người, thì làm sao có thể sử dụng thủ đoạn rõ ràng như vậy?
Đổng Trác nga một tiếng, cũng không quá chú ý đến việc này.
“Chuyện này ta cũng nghe nói. Mã Tung là đông hương của Hoa Hùng, nên có qua lại vài lần cũng là chuyện bình thương, không liên quan gi đến a Phi. Vợ ngươi cũng đã hỏi qua Lục Nhi, tại kinh thành Mã Tung đã quy hàng a Phi, sau đó lại cùng hắn liên tục chiến đấu ngàn dặm ngoài chiến trường, về lòng trung thành chắc không có gì phải lo lắng. Bất quá lời nói của ngươi cũng có chút đạo lý, để hắn rãnh rỗi như thế cũng thật không có chuyện gì tốt.”
Ánh mắt Lý Nho xoay đông, cười nói:“Con có nghe Viện nhi nói qua, Mã Tung này vài năm trước là một tiểu thương. Không bằng......”
“Có thể phái hắn đi xử lý quân nhu. Ân, ta đang muốn phái người đi Ngũ Nguyên mua một nhóm chiến mã, không bằng giao việc này cho hắn đi.”
“Ánh mắt của phụ thận thật sự sang suốt, để Mã Tung đi mua ngựa đúng là lựa chọn tốt nhất.”
Kết quả này chính là rất hợp với tính toán của Lý Nho.
Trước tiên có thể làm người ít hiểu biết như Mã Tung có một chức vụ, đồng thời giải trừ nghi ngờ của Đổng Trác, còn có thể giao hảo với a Phi, đúng là một công tam việc.
Đổng Trác tựa vào đệm, trầm ngâm trong chốc lác hỏi,“có tin tức gì của Đường Chu không?”
“Đã phái người tin. Chắc chắn là hắn đã hành động, nếu là có tin tức, cũng phải mất một hai ngày.”
“Ân, việc này không thể làm qua loa, nhất định phải tiến hành nhanh chóng.”
Đổng Trác muốn chắc chắn,“Tất cả lễ vật để tiến kinh đã chuển bị thỏa đáng chưa?”
“Đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Ân, lễ vật cho đại tướng quân và Trương Nhượng phải nhiều hơn một chút. Ngươi nói không sai tại những chuyện trên tốt nhất là ta không nên nhúng tay vào. Chuyện này ngươi phải gia tốc tiến hành, một khi Đường Chu trở về, chúng ta lập tức tiến kinh.”
“Tiểu tế hiểu được.”
Hai cha con sau khi bàn xong chính sự lại bắt đầu tán gẫu.
Câu chuyện của hai người bất tri bất giác lại rơi vào người Đổng Phi. Nói thật, đối với thời thơ ấu của Đổng Phi, Lý Nho và Đổng Trác cũng không quá rõ ràng. Bất quá Lý Nho có tốt hơn, có nhiều sự tình được Đổng Viện kể lại, nên hắn nói nhiều hơn một chút . Có một vài sự tình Đổng Trác đã nghe phu nhân nói qua, nhưng khi nghe lại hắn vẫn cảm thấy khá thú vị, cười không ngớt.
“Đại nhân!”
Hai người đang nói chuyện cao hứng, bổng nhiên một thủ vệ tiến vào báo cáo.
Đổng Trác cực kỳ mất hứng, sắc mặt âm trầm hỏi:“Có chuyện gì?”
“Đại nhân, ngoài cửa có một đám người nói là thủ hạ của Phi công tử, có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo.”
“A Sửu có tin?”
Nhãn tình Đổng Trác sáng lên, lập tức đứng dậy hỏi:“Mau cho bọn họ tiến vào. Không phải ta đã nói nếu là người của Phi nhi thì phải lập tức mang vào sao. Phế vật, thật sự là phế vật...... Văn Chính, A Sửu đột nhiên phái người báo tin, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Người này thật sự kì quái.
Hai phụ tử này luôn không hợp nhau, đối với gã con trai xấu xí kia luôn cảm thấy không vừa mắt. Nhưng hôm nay lại hòa hảo, huyết mạch tương liên và sự thân tình giữa phụ tử đã biến Đổng Trác thành một người cha đúng nghĩa. Sau khi thân vệ rời đi, hắn có chút sợ hãi hỏi.
Lý Nho cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể lấp liếm:“Chắc là không có việc gì đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, A Sửu dũng mãnh tuyệt luân, ta tin là không có người nào có thể làm khó nó.”
Bố vợ và con rể đang nói chuyện, bên ngoài phòng khách đã có một đám người tiến vào. Hai người dẫn đầu Đổng trác có thể nhận biết. Một người là thân tín của A Sửu, Đổng Thiết; gã còn lại gọi là Thành Lễ, hình như là do lão nương cấp cho A Sửu làm người hầu. Bất quá, ở giữa hai người có một nam nhân tuổi tác nhìn không nhỏ, lại có vẻ phong trần mệt mỏi, Đổng Trác không nhận biết được.
“Lão chủ nhân!”
“Lão chủ công!”
Đổng thiết, Thành Lễ cùng với nhóm cực ma sĩ nhất loạt quỳ xuống hành lễ.
Chỉ có lão giả vẫn đứng thẳng ngạo ngễ như trước. Hắn nhìn Đổng Trác đánh giá từ trên xuống dưới, Đổng Trác cũng nhìn hắn đánh giá.
Nói thật, phong phạm hai người lúc này không hợp mắt chút nào.
Một người khoác cẩm bào, lồng ngực để trần, long ngực màu đen có thể nhìn thấy được; Người còn lại có vẻ phong trần mệt mỏi, râu tóc hỗn độn, còn có cảm giác bần hàn. Nhưng khí độ lại khiến Đổng Trác cung kính.
Lý Nho để ý tới lão nhân, trong lòng thầm hỏi: Người này là ai?
Mà Đổng Trác lại đứng lên, chắp tay hướng lão nhân kia nói:“Tiên sinh này, tại hạ Đổng Trác, xin hỏi quý danh tiên sinh là gì? Vì sao đến đây?”
Trong đầu Lý Nho đồng thời cũng hiện lên một cái tên.
Không phải là hắn chứ!
Cuống quít đứng lên, khoanh tay cung kính đứng thẳng trong lòng đồng thời suy nghĩ: Lão thiên của ta ơi, nếu là hăn, có thể sao!
Đổng Trác còn đang kỳ quái với hành động của Lý Nho, đang chuẩn bị thấp giọng hỏi.
Nhưng lão nhân đã mở miệng. Chỉ thấy hắn hơi chắp tay:“Đổng Hà Đông, nghe đại danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả thật may mắn. Lão phu chịu sự phó thác của đồ nhi là A Sửu muốn đến cầu viện Đổng Hà Đông. Vì chuyện gấp gáp xin được lượng thứ.”
“Tiên sinh là, là...... Bá tiên sinh?”
Ánh mắt Đổng Trác nhất thời trợn tròn, mà vẻ mặt của Lý Nho phía sau lại càng kích động, bước mau hai bước:“Đệ tử Lý Nho, bái kiến Bá tiên sinh!”
Đổng Phi ngồi dựa vào tường thành, dùng một khối dẻ nhẹ nhàng chà lau các thanh lao, rất cẩn thận chùi vết máu ở rãnh lao, động tác cẩn thận giống như đang lau chùi cho hài tử, cực kỳ cẩn thận.
Điển Vi cùng Sa Ma Kha cũng ở bên cạnh lau vũ khí, bộ dạng nhìn qua rất là chăm chú.
Cùng ở thời gian dài với Đổng Phi, bất tri bất giác đã bị Đổng Phi ảnh hưởng, mỗi ngày không lau binh khí thì cảm thấy không thoải mái.
Phía đầu tường, một gã hán tử có dáng người hùng vĩ đang đi qua đi lại, thỉnh thoảng hô to gọi nhỏ.
Người này gọi là Hà Phụng, là nhị quản gia của Hà Phủ, nghe nói có họ hàng với Hà lão thái gia, ở trong phủ ngày thường cũng rất kiêu ngạo, Hà Phụng cũng là người có chút võ công, cho nên ở Uyển huyện cũng thường thường tung hoành không cố kỵ ai.
Hôm qua Hà lão thái gia mở tiệc chiêu đãi tần, không vì cái gì khác, mà là đem tư binh của Hà Phủ giao cho Tần.
Đừng nghĩ đây là tư binh của một phủ, nhưng cũng phải nhìn đây là ai. Hà lão thái gia xem như là ngoại thích, nữ nhi chính là hoàng hậu, đứa con lại là đại tướng quân, tư binh trong phủ lớn nhỏ cùng với nô bộc cũng bốn năm ngàn người, lúc này Hà Thực lão gia tử rất sảng khoái, ngoại trừ vài người ngày thường hay hầu hạ lão thì trong phủ lớn bé, nam nữ tất cả đều giao cho Tần, cũng nói rõ, người không nghe lệnh có thế chém.
Hai ngàn tư binh Hà Phủ, một ngàn lão yếu phụ nữ và trẻ em. Đối với Tần, người vì binh lực mà phát sầu mà nói, tuyệt đối là đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết.
Tần liền đem hai ngàn tư binh của Hà Phủ giao cho Đổng Phi quản lý, một ngàn quan quân ban đầu đồng ý bổ sung, bây giờ đã chuyển đến cho Hoàng Trung.
Đổng Phi thật ra không sao cả, nhưng gã đầu lĩnh Hà Phụng này thực sự không biết tốt xấu, vừa tiếp xúc cửa thành lập tức đoạt quyền, bộ dạng hắn chính ta là lão đại, khoa chân múa tay không ngừng.
Bất quá nói thật, tư binh Hà phủ rất tốt, Đổng Phi có thể cảm giác được, những gia binh này tuyệt đối đã ăn nằm chiến trường, giết người trong tinh nhuệ, so với quan quân của Tần còn muốn dũng mãnh hơn vài phần. Cũng khó trách, nhưng gia binh này là do Hà Tiến phái đến bảo hộ lão gia tử, há có thể là binh tôm tướng cua?
Hà Phụng đứng trên tường thành kêu gào, Đổng Phi cũng mặc kệ, chỉ cần gã gia hoả này không trêu chọc gì đến hắn, thì hắn muốn ồn ào thế nào cũng được.
Trên danh nghĩa Hà Phụng là phó tướng, nhưng Đổng Phi có loại thái độ như vậy, làm cho Hà Phung giống như chủ tướng, đám gia binh chán ghét nhìn Hà Phụng, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường, chính mình là phó tướng, tự mình không hiểu lấy, khi nào cũng thích quát mắng.
“ Nhị ca, gã gia hoả này quả thực chán ghét.’
Sa Ma Kha đem thiết tật lê chà lau sạch sẽ, sau đó sai thân binh đưa tới treo ở trên lưng đan tê. Hắn lại cầm trảm mã kiếm chậm rãi chà lau, cùng ở với Đổng Phi một thời gian, hắn cảm thấy trảm mã kiếm có lực sát thương rất lớn, đáng tiếc liên tục quyết chiến, cho nên trảm mã kiếm bây giờ cũng không còn bao nhiêu, ngoại trừ cấp cho đám Long Thập nhị ba mươi thanh thì trong tay hắn cũng chỉ cong bốn thanh, rõ ràng là đưa cho Sa Ma Kha hai thanh.
Sa Ma Kha có chút hưng phấn, “ Nhị ca, Hoàng cân tặc tử hôm nay cùng với phản tặc trước kia có giống nhau không?”
“ Hẳn là không có khả năng….Hôm qua rõ ràng chính là quân tinh nhuệ nhất của Thái bình đạo Hoàng cân lực sĩ, nếu giặc khăn vàng cũng dũng mãnh như hoàng cân lực sĩ vậy thì chúng ta cũng không cần đánh, trực tiếp đầu hàng luôn đi. Ha hả, Tạm đệ, đệ sợ sao?”
“ Nói bậy, đệ làm sao mà sợ?”
Đổng Phi quay đầu hướng về phía Điển Vi nói: “ Đại ca, ngày hôm qua các người cùng Hoàng đại ca ở diễn võ trường tỷ thí một phen, kết quả thế nào?”
Điển Vi chần chờ một lát, nhẹ giọng nói: “ Hoàng Trung sao với ta mạnh hơn…Hắn nói cho ta biết bí quyết sử dụng lực. ta hiện giờ có thể cử trọng nhược khinh, nhưng không thể đạt được cử nhẹ đánh ra thì mạnh giống như Hoàng tướng quân nói, bất quá ta không lo lắng, sơm hay muộn ta sẽ vượt qua hắn.”
“ Cử trọng nhược khinh?”
Đổng Phi sững sờ một chút, vẻ mặt giống như nghĩ tới cái gì.
“ Các ngươi, mấy người các ngươi ….Đứng chỗ này làm gì? Nhanh lại đây mang đồ vật lên.”
Cách đó không xa, Hà Phụng chỉ vào hai gã ngũ khê man nhân đứng ở phía sau Đổng Phi gầm rú. Hắn không dám đối với Đổng Phi khoa chân múa tay, thứ nhất là bởi vì ba người kia là chủ tướng, thứ hai cũng chính là ba người kia quá xấu, nhìn thấy làm cho người ta sợ hãi, muốn trốn còn không kịp.
Hắn ở Hà Phủ cho nên quen thói hống hách, mà hắn cảm thấy đã đến lúc tạo uy tín của mình, hơn nữa đám ngũ khê man nhân chỉ là đám mọi rợ, thu thập một lần cũng làm cho ba ga sửu quỷ biết sự lợi hại của ta.
Hà Phụng tự cho là rất giỏi, nhưng không biết đã chọc giận Đổng Phi.
Con ngươi dài và nhỏ híp lại, hai tròng mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo, khoé miệng lộ ra ý cười cổ quái.
Sa Ma Kha đứng bên cạnh giống như đang phát hoả, “ Nghe hắn, xem như cấp cho Hà lão thái gia một chút mặt mũi, nếu không ta cho hắn đẹp mặt.”
Sa Ma Kha nắm chạt tay, hướng về phía hộ vệ nói: “ Đi, nhìn xem hắn có thể làm động tác gì.”
Hộ vệ đang định cất bước, bỗng nhiên trên thành chạy xuống một gã sĩ tốt.
“ Phản tặc xuất hiện!”
Đổng Phi đứng dậy, một tay mang theo túi đựng lao, một tay cầm trảm mã kiếm sải bước đến đầu tường thành.
Điển Vi cùng Sa Ma Kha đi theo phía sau, thời điểm gặp qua Hà Phụng, Sa Ma Kha sử dụng chút lực, suýt nữa làm cho Hà Phụng té sấp. Hắn hừ lạnh một tiếng, lầm bầm: “ Hổ lang chi tướng sao? Không bằng một tay của ta, còn dám ra đây bêu xấu.”
Hổ lang chi tướng là Hà lão thái gia đánh giá Hà Phụng.
Sa Ma Kha sau khi nghe Hà lão thái gia nói như vậy, trong lòng liền không phục, ở trong cảm nhận của hắn, Đại ca, Nhị ca, còn có Hoàng Trung mới là Hổ lang chi tướng, Hà Phụng, chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi
Đi lên tường thành, Đổng Phi đưa mắt nhìn về phía xa. Chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, tiếng vó ngựa như sấm, một đội quân từ chân trời xuất hiện, hướng về phía Uyển huyện nhanh chóng đi tới.
Đổng Phi khẽ nhíu mày, “ Người không ít a!”
Bên cạnh có một gã gia tướng Hà Phủ nhẹ giọng nói: “ Phi công tử, địch quân khoàng hơn tám ngàn người.”
“ Vậy sao?”
Đổng Phi hứng thú nhìn qua gã gia tướng liếc mắt một cái, “ Ngươi có thể nhìn ra nhân mã đối phương sao? Ngươi kêu tên gì?”
“ Tiểu nhân họ Từ, tên một chữ Hoảng, tự Công Minh, là người Hà Đông Dương, từng làm huyện lại cở Cao Bằng….”
Đổng Phi ừ một tiếng, đang chuẩn bị nhìn quân tình phía xa, đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “ Ngươi nói ngươi tên gì?”
“ Tiểu nhân Từ Hoảng!”
Từ Hoảng Từ Công Minh.
Đổng Phi đột nhiên nở nụ cười, vừa mới gặp một trong ngũ hổ thượng tướng của Lưu Bị, hiện giờ lại gắp thứ năm lương tướng của Tào Tháo. Thế giới quả thực rất thú vị!
Đối với Từ Hoảng, kỳ thật không càn dùng nhiều ngôn ngữ để giới thiệu, chỉ dùng câu nói của Tào Tháo: Từ tướng quân có thể nói có phong phạm của Châu Á Phu.()
Trước kia Đổng Phi không rõ Châu Á Phu là ai, nhưng khi đi vào thời đại này mới biết, có thể cùng đánh đống Châu Á Phu lại phải còn giới thiệu sao? Bất quá tương lai Châu Á Phu này hiện giờ nhìn qua có vẻ nghèo túng, bất quá nhìn dáng người của hắn cùng với khí độ trọng ánh mắt lộ ra thì có thể cảm nhận Từ Hoảng không cam tâm trầm luân. Tuổi của Từ Hoảng so với Điển Vi cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng lại có một thân nam tử khí.
Đổng Phi nghi ngờ hỏi: “ Nếu là huyện lại cao Bàng, vì sao ở chỗ này?”
Từ Hoảng nhìn xem tả hữu không có người chú ý, nhẹ giọng nói: “ Phi công tử, lời này nói qua có thể dài….”
Đối đầu với kẻ địch mạnh, Đổng Phi chậm rãi nghe Từ Hoảng nói, thần thái tự nhiên, vốn đám gia tướng có chút hoảng hốt lại cảm thấy yên tâm không ít. Sự vũ dũng của Đổng Phi đám gia binh cũng nghe nói qua, vì muốn cứu dân chúng nên mới xông ra tê giết đám phản tặc, nhân vật như thế thì tiểu nhân vật Hà Phụng làn sao so sánh. Gia binh Hà Phủ phần lớn là người phạm quân luật, hoặc ở trong quân thất bại, cuối cùng bất đắc dĩ Hà Tiến đành phái tới Uyển huyện làm gia binh Hà Phủ.
Những người này phần lớn đều qua chiến trường, cho nên đối với cường giả tự đáy lóng kính nể.
Hà Phụng ngẹn khuất….Đây không phải là cướp đoạt sự nổi bật của ta sao? Hắn vừa rồi bị sa Ma Kha dụng phải, làm suýt nữa ngã, trong bụng mang một đám hoả, thấy tình hình này, liền xông lại: “ Từ Hoảng, cảnh giới cho tốt, ở trong này….”
Vừa nói được một nửa, Hà Phụng đột nhiên cứng lại. Xa Xa khăn vàng đạo tặc đã hiện ra tung tích, giống như lời Từ Hoảng nói, nhân số gần một vạn, hơn nữa trong đó có ba ngàn kỵ binh, vạn người hành quân, ba nghìn thất chiến mã chạy chồm, nhìn quả thực rất đáng sợ, người nào nếu không lạc vào cảnh tượng thế này, quả thực rất khó tưởng tượng ra.
Đổng Phi đã từng gặp qua vạn ngựa chạy, nhưng so với cảnh vật trước mắt thì còn kém xa.
Đừng ở tường thành, cảm giác có một cỗ sát khí sắc bén đánh tới, trong nháy mắt phong vân biến sắc, thật giống như trời muốn sập xuống, bên tai ngoại trừ thanh âm vó ngựa của chiến mã, còn lại cũng chỉ có tiếng hò hét của phản tặc.
Hà Phụng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, lập tức sợ ngây người!
“ Phản, phản, Phản tặc đến đây….”
Thanh âm thê lương, giống như tiếng heo bị giết.
Đổng Phi nhíu mày, trầm giọng quát: “ Hà tướng quân, mời chú ý dáng vẻ của ngươi, chỉ là tám, chín ngàn người, bất quá là tiên phong của thái bình nhân mã mà đã làm ngươi thành bộ dạng như thế này, nếu đại quân của khăn vàng tặc tử đến, có phải hay không ngươi muốn mở thành đầu hàng?”
“ Ta, ta ta….”
Hà Phụng nói liền mấy chữ “Ta”, sau đó không nói được lời nào.
() Có câu ngạn ngữ : một đàn sư tử do một con cừu dẫn đầu không đánh nổi đàn cừu do con sư tử dẫn đầu, chứng tỏ vị trí quan trọng của tướng lĩnh trong chiến tranh.
Thế kỷ trước công nguyên, Trung Quốc dựng nên nhà Hán. Chính phủ nhà Hán thông qua hôn nhân duy trì quan hệ hoà bình với quý tộc Hung Nô ở miền tây, hai bên không xảy ra chiến tranh quy mô lớn. Nhưng sau đó Thiền Vũ của Hung Nô nghe lời giem pha của người khác, chấm dứt quan hệ với nhà Hán. Năm trước công nguyên, Hung Nô ra quân xâm phạm biên giới nhà Hán, giết người cướp của, các phong hoả đài ở biên giới đều đốt lửa cảnh báo, ánh lửa xa gần, ở thủ đô Trường An cũng nhìn thấy. Cho nên Hán Văn Đế sai ba vị tướng dẫn ba đội quân đi chống Hung Nô. Để bảo vệ thủ đô Trường An, còn sai ba vị tướng dẫn quân đóng ở xung quanh Trường An: Lưu Lễ đóng quân ở Bá Thượng, Từ Lợi đóng quân ở Cức Môn, Châu Á Phu đóng quân ở Tế Liễu.
Có một lần, Hán Văn Đề đích thân đến những nơi này khao quân, thuận thiện đi thị sát. Ông trước tiên đến Bá Thượng, Lưu Lễ và các binh sĩ thấy hoàng đế đến, đón tiếp trọng thể. Đoàn xe của Hán Văn Đế đi trong trại lính, không có gì cản trở, Hán Văn Đề khao quân một lát rồi về, các binh sĩ liền đi tiễn. Tiếp theo, Hán Văn Đế đến Cúc Môn, lễ đón tiếp ở đây cũng long trọng như ở Bá Thượng. Cuối cùng, Hán Văn Đế đến Tế Liễu. Tiền đồn trại lính của Châu Á Phu nhìn thấy có một đoàn cưỡi ngựa đến, lập tức báo cáo Châu Á Phu. Các binh sĩ đội mũ sắt và áo giáp, cầm cung tên, dao kiếm, hoàn toàn trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu. Đội tiên phong của Hán Văn Đế đến cổng trại, lính canh trại lập tức cản trở, không cho vào. Quan chức tiên phong hô một tiếng oai nghiêm : “Hoàng Thượng sắp đến.”lính canh trại trả lời rằng: “trong trại chỉ nghe quân lệnh của tướng. Tướng không ra lệnh, không được cho vào.” Quan chức đang muốn tranh cãi với lính canh trại, xe của Hán Văn đế đã đến. Lính canh trại vẫn cản trở. Hán Văn Đế ra lệnh tùy tùng cầm phù hiệu của hoàng đế, sai người truyền lời cho Châu Á Phu : “Trẫm muốn vào trại khao quân.” Châu Á phu ra lệnh mở cổng trại, cho xe của Hán Văn Đế đi vào. Đoàn người cưỡi ngựa hộ tống Hán Văn Đế mới vào, binh sĩ canh trại lại trịnh trọng bảo chúng: “trong quân có quy định, trong doanh trại không được cho xe ngựa đi nhanh.” Các quan tùy tùng đều rất tức giận. Hán Văn Đế bảo mọi người thả lỏng dây cương, đi từ từ.
Đến giữa doanh trại thấy Châu Á Phu đội mũ sắt và áo giáp, cầm binh khí, đứng trước mặt Hán Văn Đế một cách oai phong lẫm liệt, chắp tay làm lễ, nói: “Thần mặc áo giáp, không quỳ xuống được, xin cho phép thần triều kiến theo quân lễ.” Hán Văn Đề nghe xong rất cảm động, cũng làm lễ đáp trả Châu Á Phu. Tiếp theo, sai người chuyển lời thăm hỏi tới binh sĩ toàn quân. Khao quân xong, Hán Văn Đế rời Tế Liễu, trên đường về Trường An, các tùy tùng của Hán Văn Đề đều rất tức giận, cho rằng Châu Á Phu quá vô lễ với hoàng đế. Nhưng Hán Văn Đế khen không ngớt lời, nói: “đây mới là tướng thật sự. Quan đội ở hai nơi Bá Thượng và Cức Môn rất tản mạn, nếu quân địch đến đánh úp, tất sẽ phải làm tù binh. Châu Á Phu quản lý quân như vậy, quân địch đâu dám xâm phạm ông.” Trong thị sát lần này, Hán Văn Đế nhận định Châu Á Phu là nhân tài quân sự.
Năm sau, Hán Văn Đế bị bệnh nặng. Sắp qua đời, ông gọi thái tử đến, dặn dò : “nếu tương lai nhà nước xảy ra rối loạn, kêu Châu Á Phu tổng soái quân đội, sẽ không có gì sai.” Sau khi Hán Văn Đế chết, thái tử Lưu Cảnh lên ngôi, tức Hán Cảnh Đế. Do hoàng đế mới trẻ tuổi, bẩy chư hầu do Lưu Tỵ dẫn đầu muốn thừa cơ phiến loạn, đoạt ngôi vua. Hán Cảnh Đế bổ nhiệm Châu Á Phu dập tắt vụ nối loạn. Đối mặt với sự tấn công lớn mạnh của bẩy chư hầu, Châu Á Phu áp dụng sách lược chỉ phòng thủ không tấn công. Có mấy lần Hán Cảnh Đế ra lệnh ông chủ động tấn công phiến quân, nhưng ông từ chối thực hiện. Châu Á Phu biết phiến quân tuy rất mạnh, nhưng do khởi quân không chính nghĩa, nhất định không giữ được thời gian dài. Quả nhiên, thời gian đi qua, phiến quân vội không thể chờ đợi, lúc đầu là nhiều lần khiêu khích, sau đó lại dương đông kích tây, nhưng bị Châu Á Phu biết rõ.
Cuối cùng, phiến quân bắt buộc rút quân, Châu Á Phu thừa cơ sai lực lượng tinh nhuệ đi truy kích, đánh bại phiến quân. Trên đường chạy trốn, Lưu Tỵ bị bộ hạ đánh chết. Các chư hầu khác thấy thế đã mất, cũng tự tử luôn.
Việc dập tắt vụ rối loạn bẩy chư hầu, đã góp phần giữ gìn sự thống nhất của Tây Hán, tăng cường tập quyền trung ương, kiến tạo ra một thời kỳ huy hoàng trong lịch sử Trung Quốc
Đổng Phi chán ghét nhìn thoáng qua Hà Phụng, sau đó không để ý tới. Loại người thường bắt nạt kẻ yếu làm cho người ta rất ghê tởm.
Ăn chơi tác tác thì thế nào? Nói trắng ra ai cũng có tồn tại thứ này, đối với Đổng Phi mà nói, ăn chơi trác tác, hoành hoàng ngang ngược, làm xằng làm bậy chưa hẳn là chuyện xấu, nhưng rõ ràng, lúc nào cũng cần phải bảo vệ được tôn nghiêm của nam nhân, nếu có tôn nghiêm thì ăn chơi trác tráng là cái gì? Đổng Phi cảm thấy được, cho dù là Đổng Lục cũng so với gã gia hoả này mạnh hơn.
Bàn tay Đổng Phi giơ lên để che nắng, nhìn đám khăn vàng đạo tặc đang tới gần.
Đổng Phi đột nhiên mở miệng: “ Công Minh huynh, ngươi có dám cùng ta giết địch?”
Từ Hoảng lúc đầu là sửng sốt, lại nhìn khuôn mặt xấu xí đang cười của Đổng Phi, không hiểu sao một cỗ nhiệt huyết hướng thẳng về đỉnh đầu.
“ Phi công tử sai phải, Hoảng không dám từ?”
“ Đại ca, Tam đệ, hai người đứng đây xem ta chiến, để ta hướng về đám cẩu tặc này lấy đầu nhắm rượu. Từ Hoảng, điểm một trăm binh lính, theo ta ra khỏi thành giết địch.”
“ Vâng!”
Đổng Phi xoay người định rời đi thì Hà Phụng đột nhiên quát to: “ Không cho phép ra chiến, không cho phép ra chiến….Các ngươi điên rồi, ta còn chưa có điên, lại nói, Tần Thái Thú nói là không được tự tiện xuất chiến, Đổng Phi, ngươi muốn làm anh hùng thì mặc ngươi, nhưng ta còn đang muốn sống?”
“ Nơi này ta là chính tướng, Tần đại nhân lệnh ta tùy cơ ứng biến, ngươi là phó tướng nhưng lúc này lại nhiễu loạn quân tâm, ngươi quả thực đáng chết? Tả hữu, bắt lại cho ta hạng người ham sống sợ chết này!”
Gia binh Hà phủ ngẩn ra, đứng yên không nhúc nhích, nhưng Điển Vi và Sa Ma Kha thì khác, đặc biệt là Sa Ma Kha sớm nhìn Hà Phụng đã khó chịu, liền đi qua tới đá một cước vào chân Hà Phụng, làm cho Hà Phụng té ngã xuống đất, Điển vi qua tới bắt lấy hai vai của Hà Phụng, đôi tay giống như kìm sắt.
Hà Phụng hét to lên: “ Ta là người của Hà Phủ, ta là người của Đại tướng quân, họ Đổng, lão tử ngươi bất quá chỉ là một Thái Thú Hà Đông, ngươi dám động ta? Ta muốn tố cáo lên Hà lão thái gia, cho người đến xét nhà của ngươi, có dám thì ngươi giết ta, nếu không ta và ngươi thề bất lưỡng lập.”
Đổng Phi nhãn tình nhất mị, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
“ Xét nhà ta? Tốt….Kiếp sau lại nói. Tam đệ, đem gã gia hoả làm loạn quân tình chém, vừa đúng lúc để tế cờ.”
Đổng Phi ghét nhất là có người đối với hắn nói về những liên quan đến như xét nhà của hắn hay đại loại như thế.
Hà Phụng nếu thông minh một chút, có thể không nói hai lời, trở về cáo trạng, nếu vậy Đổng Phi cũng không quan tâm, nhưng hắn há mồm lại chọc lấy nghịch lân của Đổng Phi, điều này quả thực đi tìm chết, Hà Phụng còn muốn lên tiếng, chỉ thấy Sa Ma Kha đã huy kiếm chặt bỏ đầu hắn.
Đổng Phi làm như vậy cũng có một nguyên do nữa, đây là muốn cảnh cáo Hà Phủ gia binh cùng đám người ngũ khê man nhân.
Tất cả mọi người đều hiểu được, đây là một chủ tướng giết người không chớp mắt, thời điểm này tốt nhất là thành thành thật thật nghe theo.
Biểu tình Từ Hoảng trang nghiêm, tựa hồ không chứng kiến tử thi dưới đất, hắn xoay người đi xuống, điểm nhân mã.
Đổng Phi cũng bước lên ngựa, tháo xuống song chuỳ, cửa thành chậm rãi mở ra.
“ Các huynh đệ, khăn vàng thế lớn nhưng chỉ là đám ô hợp, đến lấy đầu chủ tướng bọn hắn làm mồi uống rượu!”
“ Chúc tướng quân kỳ khai đắc thắng!”
Trên thành binh lính phất cờ hò reo, Đổng Phi thúc ngựa chạy nhanh ra khỏi thành.
Quan đảm nhiệm quân tiên phong là mãnh tướng dưới trướng Trương Mạn Thành, Trương Khải, hắn có một thân thương thuật, có vạn phu chi dũng. Người này trong bình thư vốn không có tiếng tăm gì, nhưng cuối cùng làm được đại sự chính là giết lão tử Tào Tháo, Tào Tung.
Trương Khải lần này được dẫn quân tiên phong đi quả thực rất đắc ý, vốn là tiểu cừ suất của một phương, nhưng chỉ sợ sau trận chiến này có khả năng chữ’Tiểu’ sẽ bị loại bỏ, đường đường chính chính trở thành cừ suất.
Cho nên hắn mang theo bản bộ nhân mã ngày đêm hành trình tiến đến phía ngoài thị trấn. Đang chuẩn bị khai triển trận thế tấn công Uyển huyện, nhưng nào ngờ nhân mã còn chưa dừng bước lại thì chợt nghe trên thành một tiếng hét to, theo sát phía sau là tiếng cửa thành mở rộng ra, từ trong Uyển huyện lao ra một chi nhân mã, lao thẳng về phía hắn.
Quân Khăn vàng chưa sắp xếp đội hình thì kỵ quân đối phương đã xông lại.
Còn không biết tình huống đối phương như thế nào thì đã bị đối phương giết cho trở tay không kịp, một thất Tượng long, ngồi phía trên là một gã gia hoả xấu xí, trong tay cầm một đôi đại chuỳ nhìn rất doạ người, ngựa đi tới đâu huyết nhục bay tới đó, người ngã ngựa đổ.
Mà phía sau gã gia hoả xấu xí còn có một viên mãnh tướng, một thanh Khai sơn phủ cao thấp tung bay, hai người giống như hai đầu mãnh hổ xuống núi, giết cho khăn vàng chay khắp bốn phía, theo phía sau là hơn một trăm kỵ binh, đúng là đàn lang xâm nhập đàn dê, hung ác cắn xé, tiền quân có ít nhất là ngàn người, không ngờ bị đối phương đánh cho liên tục lùi về phía sau.
Trương Khải một lòng muốn thành lập tương lại sự nghiệp há có thể không tức giận?
Hắn tháo xuống đại thương, lớn tiếng quát: “ Không cần kích động, không cần kích động….Quân địch bất quá mấy trăm người, tiến lên, tiến lên.”
Nói xong, Trương Khải giục ngựa vọt lại. Cờ xí gắt gao đi theo, ở trong gió bay phất phới.
Đổng Phi giờ phút này như vào chỗ không người, đôi đại chuỳ điên cuồng cắn nuốt tánh mạng quân địch.
Tai nghe có người quát to, ngẩng đầu nhìn lại thì gặp phía trung quân của địch nhân đang xông tới, đi trước là một viên đại tướng, người mặc khôi quán giáp, Đổng Phi lập tức hiểu được, đây chính là đầu lĩnh của quân tiên phong khăn vàng, trong lòng rất rõ ràng, nếu trung quân của quân địch chạy đến chỉ sợ muốn thoát thân cũng khó, lập tức đem một thanh đại chuỳ giặt ở bao chuỳ trên lưng Tượng Long, vụng trộm tháo xuống một thanh lao.
Mắt thấy khoảng cách Trương Khải còn ba mươi bước, Đổng Phi trợn hai mắt, dồn khí đan điền gầm lên giận dữ.
“ Phản tặc, để mạng lại!”
Tiếng gầm giận giữ kia giống như tiếng sét ở trên không trung nổ vang, khố chiến mã của Trương Khải hoảng sợ trượt cả chân, nói thì chậm, khi đó nhanh vô cùng, phi lao đã rời khỏi tay Đổng Phi.
Một đạo mũi nhọn phá không mà bay, phát ra một tiếng gió cực kỳ bén nhọn, Trương Khải vừa mới ổn định chiến mã thì mũi lao đã bay đến.
Hắn muốn tránh chỉ sợ không kịp, đột nhiên kéo mạnh dây cương, hai chân trước chiến mã giơ cao, đột nhiên phát ra một tiếng hý thê lương.
Dựa theo ý của Trương Khải, hắn muốn dùng thân ngựa ngăn cản mũi lao.
Nếu đổi là người khác, một chiêu này của hắn quả nhiên là thông minh, nhưng hắn lại đối mặt với quái thai Đổng Phi, một mũi lao phong ra mang theo sức mạnh vạn quân, sau khi xuyên thấu lồng ngực chiến mã lại tiếp tục xuyên thẳng vào lồng ngực Trương Khải, mà máu rảnh ở mũi lao lúc này đã nổi lên tác dụng, Trương Khải mở to hai mắt nhìn, nhìn vào đầu lao đang cắm ở lồng ngực mình, máu tươi theo rãnh máu ở mũi lao chảy xuống.
Người và ngựa ầm ầm ngã xuống, chết cùng một chỗ, Thân binh xung quanh có điểm mộng, nhưng Đổng Phi lại nhân cơ hội này xông qua, đại chuỳ lại tiếp tục tung bay.
Điển Vi ở trên tường thành xem cuộc chiến mừng rỡ như điên, đã từng kề vai chiến đấu cùng Đổng Phi, nhưng lại chưa bao giờ ở chỗ xa xem cuộc chiến. Cái loại cảm giác này hoàn toàn khác hẳn, Đổng Phi dũng mãnh làm cho Điển Vi cực kỳ vui mừng, lập tức đoạt dùi trống trong tay một gã sĩ tốt.
“ Theo ta nổi trống, vì huynh đệ của ta trợ uy.”
“ Phi công tử vũ dũng, Phi công tử vũ dũng….Thùng thùng…Thùng…”
Trống trận nổi lên, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trảo, cũng có người gọi to : “ Tướng lĩnh tặc tử đã chết, tướng lĩnh tặc tử đã chết….”
Quân khăn vàng đến nay không biết địch nhân đến tột cùng nhiều hay ít, lại nghe phía quân địch hô là tướng lãnh phía mình đã bị giết, nhất thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tướng tiên phong và ngựa đổ sầm xuống, nhất thời có chút bối rối, nhưng đám quân khăn vàng này không phải là Hoàng Cân lực sĩ, Hoàng cân lực sĩ vốn phần lớn là kinh nghiệm sa trường, mặc dù chủ tướng chết trận cũng có thể tự mình tác chiến.
Nhưng quân khăn vàng ở phía ngoài uyển huyện phần lớn là xuất thân từ nông dân, thậm chí có chút thành phần lưu manh, bắt nạt kẻ yếu thì rất am hiểu, cho nên khi thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy, Đổng Phi ngửa mặt lên trời thét dài, đại chuỳ tung bay, làm cho đám quân khăn vàng bên người bị đánh cho huyết nhục lẫn lộn, hắn hướng về Từ Hoảng nói: “ Công Minh huynh, giặc cùng chớ đuổi, chúng ta về thành uống rượu.”
Ba năm qua, Từ Hoảng lần đầu tiên mới cảm thấy thống khoái như vậy. Bất quá hắn từng đảm nhiệm huyện lại cao Bằng, hơn nữa đã từng ở Cao Bằng giao thủ với người Hung Nô và dân tộc Tiên Bi, cho nên biết tầm quan trọng của quân luật nghiêm minh.
Đại phủ dính đầy máu tươi và thịt, giơ lên trên cao, hét lớn: “ Thu binh!”
Những kỵ binh này phần lớn là những người ở Cao Bằng năm đó đi theo Từ Hoảng đánh giặc, đều là những lão binh có kinh nghiệm, cho nên vừa nghe mệnh lệnh lập tức đình chỉ truy kích.
Lúc này ở trên tường thành cũng truyền đến tiếng giác ngưu, đó chính là tín hiệu thu binh.
Trăm người phóng ra, bị chết mất mười mấy người, hơn nữa lại đánh tan tám ngàn quân khăn vàng, đối với binh lính Uyển huyện mà nói, không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất.
Địch nhân có số lượng nhiều hơn thì thế nào? một trăm người của chúng ta có thể đánh tan tiên phong nhân mã của đối phương, muốn đánh hạ Uyển huyện, trước tiên chuẩn bị tám mười vạn người rồi mới nói sau!
Nguyên bản sĩ khí đang hạ, nhất thời tăng vọt. Tin tức rơi vào trong tai của binh lính canh các cửa thành khác, toàn bộ Uyển huyện tất cả đều một mảnh vui mừng.
Cửa thành đóng lại, Đổng Phi đi lên tường thành, Điển Vi mang theo một bao Liệt tửu đi tới, “ Nhị đệ, hận không thể cùng nhị đệ sóng vai giết địch a!”
Đổng Phi tiếp nhận bao rưọu, nhổ nút, sau đó ùng ùng uống một ngụm to. Sau đó tiện tay đưa cho Từ Hoảng, “ Công Minh huynh, ta nói muốn mời ngươi uống rượu, uống!”
Từ Hoảng chỉ thấy nhiệt huyết sôi trào, “ Công tử ban tặng, nào dám kháng mệnh!”
Tay tiếp lấy túi rượu, sau đó hả mồm uống một ngụm to, uống xong hắn chuyền túi rượu cho binh lính phía sau.
Tay Đổng Phi vịn lỗ châu mai, nhìn quân khăn vàng bên ngoài thành đang chạy tán loạn, trên mặt tuy mang ý cười, nhưng trong lòng lại nặng trịch, một chút vui vẻ cũng không có.
Lúc này đây là vận khí!
Nhưng tiếp theo còn có thể có vận khí sao? Đổng Phi tuyệt không lạc quan, thậm chí cảm giác được, hành động hôm nay sẽ hoàn toàn chọc giận Trương Mạn Thành, lúc đó mới chân chính là khổ chiến, quay đầu nhìn tất cả binh lính đang hưng phấn, trong lòng mơ hồ có chút sầu lo.
Sau khi đại chiến, những người này còn có thể sống sót mấy người chứ?