Kiến Bạc lạnh lùng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt như thưởng thức một đồ vật.
Nhận lại là cặp mắt trợn lên đe dọa của Tiểu Niệm. Đáng tiếc, mắt cô ngoài cái xinh đẹp ra chẳng có lực sát thương nào.
- Nhớ kĩ khoảng khắc này.
hắn thì thầm bên tai cô, hơi nóng phả vào mặt, Tiểu Niệm chưa kịp hết ngượng ngùng bờ môi đã bị phủ xuống.
Giống hắn, bờ môi kia đầy đặn mà lạnh lẽo, không ngừng cắn buốt cô. Cô chống cự, nhất quyết không mở miệng, nhưng bàn tay chai sạn của hắn chui vào áo, cô lại nhịn không được hét lên.
Có cái gì đó, chen vào miệng, không ngừng cùng lưỡi cô dây dưa.
Tiểu Niệm chưa từng trải qua chuyện này, trong miệng cô rất ngứa, lại tê tê khó chịu. cô muốn đẩy lưỡi hắn ra nhưng hoàn toàn không thể.
tay Tiểu Niệm bị còng sắt, một chân lại bị xích. chỉ còn lại một tay một chân không ngừng vũng vẫy. Cô bất lực, như một con cá nằm trên thớt mặc người ta định đoạt.
không, cô không cam lòng! vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? một người luôn kiêu ngạo như cô bao giờ lại bần cùng yếu ớt đến vậy?.
Nước mắt khẽ rơi, Tiểu Niệm chợt nhớ đến một tháng trước, Khi cô chưa đến thế giới này.
---------
- Tiểu Niệm, thế giới này sắp sụp đổ rồi, con mau đi đi.
Một nam nhân trung niên thân hình cao lớn khẽ đẩy Tiểu Niệm. Cô hai mắt đã đỏ lên, run rẩy cầm lấy tay hắn:
- ba... ba đi cùng con đi
- Không được, anh rể cùng chị con đang bị bọn chúng tìm bắt. Ngoan, đợi ba tìm được họ rồi nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.
Tiết Lâm Kỳ khẽ hôn lên trán cô, đôi mắt hắn ướt đỏ.
- Nhưng mà.....
con đi rồi mọi người lấy cái gì để đi.
Lời chưa nói tận miệng, cửa chính đã bị nổ toanh.
Một nhóm người áo đen hùng hổ đi vào, dẫn đầu là chị gái cô, một thân đầy máu
- Chị...
Tiểu Niệm hét lên, cố dằng ra khỏi ba chạy lại cứu lấy chị. Nhưng Tiết Lâm Kì ôm cô rất chặt, hắn che mắt cô, lời nói kiên định bên tài cô thì thầm:
- con gái ngoan, bình tĩnh đi nào...
- Nhưng còn chị....
- Không sao, chị còn sống. Con nghe lời ta, rời đi, ta sẽ tìm cách cứu Tiểu Thường.
- Không, con không đi, con ở lại với ba cứu chị, cứu anh rể.
Cô điên cuồng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt.
-----
- Tiết Lâm Kỳ...
Bất ngờ, xen vào hai người một giọng nói quen thuộc. Mắt Tiểu Niệm sáng lên:
- Anh rể....
Nhưng rất nhanh cô đã trở nên ảm đạm.
Anh rể xuất hiện như thiên sứ của cô lại đang lạnh lùng đứng cùng bọn áo đen, tàn nhẫn giật tóc chị gái cô.
Hóa ra, anh rể cô yêu quý lại là gián điệp.
Nhận lại là cặp mắt trợn lên đe dọa của Tiểu Niệm. Đáng tiếc, mắt cô ngoài cái xinh đẹp ra chẳng có lực sát thương nào.
- Nhớ kĩ khoảng khắc này.
hắn thì thầm bên tai cô, hơi nóng phả vào mặt, Tiểu Niệm chưa kịp hết ngượng ngùng bờ môi đã bị phủ xuống.
Giống hắn, bờ môi kia đầy đặn mà lạnh lẽo, không ngừng cắn buốt cô. Cô chống cự, nhất quyết không mở miệng, nhưng bàn tay chai sạn của hắn chui vào áo, cô lại nhịn không được hét lên.
Có cái gì đó, chen vào miệng, không ngừng cùng lưỡi cô dây dưa.
Tiểu Niệm chưa từng trải qua chuyện này, trong miệng cô rất ngứa, lại tê tê khó chịu. cô muốn đẩy lưỡi hắn ra nhưng hoàn toàn không thể.
tay Tiểu Niệm bị còng sắt, một chân lại bị xích. chỉ còn lại một tay một chân không ngừng vũng vẫy. Cô bất lực, như một con cá nằm trên thớt mặc người ta định đoạt.
không, cô không cam lòng! vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? một người luôn kiêu ngạo như cô bao giờ lại bần cùng yếu ớt đến vậy?.
Nước mắt khẽ rơi, Tiểu Niệm chợt nhớ đến một tháng trước, Khi cô chưa đến thế giới này.
---------
- Tiểu Niệm, thế giới này sắp sụp đổ rồi, con mau đi đi.
Một nam nhân trung niên thân hình cao lớn khẽ đẩy Tiểu Niệm. Cô hai mắt đã đỏ lên, run rẩy cầm lấy tay hắn:
- ba... ba đi cùng con đi
- Không được, anh rể cùng chị con đang bị bọn chúng tìm bắt. Ngoan, đợi ba tìm được họ rồi nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.
Tiết Lâm Kỳ khẽ hôn lên trán cô, đôi mắt hắn ướt đỏ.
- Nhưng mà.....
con đi rồi mọi người lấy cái gì để đi.
Lời chưa nói tận miệng, cửa chính đã bị nổ toanh.
Một nhóm người áo đen hùng hổ đi vào, dẫn đầu là chị gái cô, một thân đầy máu
- Chị...
Tiểu Niệm hét lên, cố dằng ra khỏi ba chạy lại cứu lấy chị. Nhưng Tiết Lâm Kì ôm cô rất chặt, hắn che mắt cô, lời nói kiên định bên tài cô thì thầm:
- con gái ngoan, bình tĩnh đi nào...
- Nhưng còn chị....
- Không sao, chị còn sống. Con nghe lời ta, rời đi, ta sẽ tìm cách cứu Tiểu Thường.
- Không, con không đi, con ở lại với ba cứu chị, cứu anh rể.
Cô điên cuồng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt.
-----
- Tiết Lâm Kỳ...
Bất ngờ, xen vào hai người một giọng nói quen thuộc. Mắt Tiểu Niệm sáng lên:
- Anh rể....
Nhưng rất nhanh cô đã trở nên ảm đạm.
Anh rể xuất hiện như thiên sứ của cô lại đang lạnh lùng đứng cùng bọn áo đen, tàn nhẫn giật tóc chị gái cô.
Hóa ra, anh rể cô yêu quý lại là gián điệp.