Minh Nhi lắc đầu, đưa tay chỉnh lại cổ áo Vương Hoàng, ánh mắt tà mị liếc dọc, trong kệ sách đang giấu chiếc máy quay lén nhằm ghi hình tí nữa Vương Hoàng và Ưng Nguyệt Sang quan hệ, lúc đó Minh Nhi sẽ có chứng cứ anh ngoại tình, cô sẽ dùng nó ép anh li hôn.
Tiếng gõ cửa đột ngột phát ra, Minh Nhi biết Ưng Nguyệt Sang đến theo kế hoạch, cô không cho Vương Hoàng ra mở cửa, tự mình đi ra, bắt anh ngồi im một chỗ.
Vương Hoàng lúc này chưa nhận thức được bản thân rơi vào cái bẫy mà Minh Nhi sắp đặt, cả người anh bắt đầu nóng hừng hực lên, đầu óc dần quay cuồng.
Minh Nhi và Ưng Nguyệt Sang đổi vị trí, cô đến phòng làm việc của Vương Hoàng lục lọi tờ giấy cam kết, sau một hồi vất vả cuối cùng cô cũng tìm ra nó.
Rẹt Minh Nhi thẳng tay xé nó, còn phải xé tan nát cô mới cảm thấy yên tâm, xong xuôi cô vui vẻ, tung tăng quay về phòng.
Cùng lúc ấy, khi Ưng Nguyệt Sang vào trong.
Giọng nói của người khác vọng vào, Vương Hoàng chưng hửng, không phải Minh Nhi mà là Ưng Nguyệt Sang, anh lập tức đứng dậy, đầu choáng váng phải vịn vào thành ghế, hắng giọng.
" Ưng Nguyệt Sang, ai cho cô vào đây? Minh Nhi đâu? "
Ưng Nguyệt Sang bẽn lẽn, ấp úng đáp.
" Cô ta,...cô ta...ra ngoài rồi...nhờ em...vào đây chăm sóc anh..."
" Chăm sóc? Cút ngay ra ngoài cho tôi! " Vương Hoàng quát lớn, cơ thể không trụ vững mà ngồi bệt xuống ghế, anh biết mình bị Minh Nhi đánh thuốc, đầu óc dần quay cuồng.
Ưng Nguyệt Sang nắm chặt hai tay, gan dạ đi lại đỡ lấy Vương Hoàng, nào ngờ anh thô bạo đẩy ả ra.
" Vương Hoàng, anh không sao chứ? "
" Cút, cút ngay, cô biến đi!!! " Vương Hoàng giận dữ quát thẳng vào mặt ả, thuốc phát huy tác dụng, anh mất kiểm soát.
Khóe miệng Ưng Nguyệt Sang khẽ nhếch lên, cơ hội chỉ có một làm gì có chuyện ả bỏ đi, ả tiến tới câu dẫn ôm lấy Vương Hoàng, chủ động kéo tay anh đặt lên ngực mình, không ngừng hôn vào cổ công kích anh.
Vương Hoàng bị thuốc k.ích thích, nhìn Ưng Nguyệt Sang hóa thành Triệu Minh Nhi không khống chế được hành động, bàn tay vần vò bộ ngực ả, từng cái khuy áo mở ra thô bạo, Nguyệt Sang phát ra những tiếng ri rỉ lên đến cao trào.
Đây không phải là giọng của Minh Nhi, Vương Hoàng lập tức bừng tỉnh, lắc lắc đầu, dù bị thuốc khống chế nhưng anh vẫn ráng nhìn rõ người trước mặt.
Ngay tức thì, Vương Hoàng tát vào mặt Ưng Nguyệt Sang một cái đau điếng, gắt gỏng.
" Tiện nhân, dám dụ dỗ Trịnh Vương Hoàng này! "
" Vương Hoàng...anh..."
Hai mắt Ưng Nguyệt Sang mở to, ngớ người ngay tại chỗ, không ngờ Trịnh Vương Hoàng lại lấy được kiểm soát, ả sợ hãi còn chưa kịp phản ứng Vương Hoàng tàn nhẫn đá thêm một cước vào bụng ả.
Thuốc càng lúc càng hoành hành, để ngăn cho đầu óc không mê muội, Vương Hoàng lấy con dao g.ăm hay mang theo bên người đ.âm một nhát vào chân.
" Vương Hoàng!!! " Ưng Nguyệt Sang chứng kiến, kinh người hét toáng, ả cố lếch thân chạy ra bên ngoài gọi người vào.
Máu chảy đỏ cả sàn, con dao cắm yên vị trên bắp đùi, Vương Hoàng cắn răng nhịn đau đớn chờ đến lúc có người đến.
Vài phút sau, Triệu Minh Nhi hay tin hoảng hốt vội phi sang xem tình hình, cô không thể ngờ Vương Hoàng lại tự đ.âm chân mình để giữ thân.
Khi Minh Nhi bước vào, chỉ thấy Cố Diệp Lý đã băng bó xong cho Vương Hoàng, anh đang nằm khó thở dưới sàn, Cố Diệp Lý sai người đưa anh về phòng.
Minh Nhi không có ý định đi theo, quay lưng rời đi, Diệp Lý nhanh mồm gọi cô lại.
" Thiếu phu nhân...!"
" Bác sĩ Cố, có chuyện gì sao? " Minh Nhi khựng bước.
Cố Diệp Lý thở dài, tra hỏi cô đã cho Vương Hoàng uống thuốc gì, Minh Nhi ngập ngừng một hồi lâu, ấp úng mở miệng thừa nhận, cô cho Vương Hoàng uống thuốc k.ích d.ục.
" Thiếu phu nhân, cô dùng thuốc quá liều rồi đấy! " Diệp Lý lắc đầu.
Minh Nhi nghe vậy sửng sốt đứng không vững, Cố Diệp Lý tinh mắt biết Minh Nhi đang sợ, lanh trí thừa cơ hội đả kích tâm lí cô, anh giả vờ nói cô dùng thuốc quá liều không có cách chữa, nếu không có người lên giường cùng Vương Hoàng, anh ta sẽ chết.
Lo sợ Vương Hoàng xảy ra chuyện, Minh Nhi có thể sẽ ngồi tù vì gián tiếp hại người, cô tá hỏa vội vả chạy đuổi theo, Cố Diệp Lý nhìn bóng dáng hấp tấp kia nở nụ cười gian manh.
" Trịnh Vương Hoàng, tôi giúp cậu đến mức này thôi đấy! " anh lẩm bẩm.
Tiếng lọc cọc của giày cao gót va xuống sàn, Minh Nhi đẩy cửa vào trong, Vương Hoàng nằm bất động trên giường, cô sờ vào làn da rắn chắc, nóng như lửa đốt, cả người Vương Hoàng nhễ nhại mồ hôi.
Bờ môi mỏng phát ra những hơi thở khò khè, Minh Nhi có lay động cỡ nào Vương Hoàng cũng không mở mắt, cô hoảng sợ cúi đầu áp tai vào lồng ngực Vương Hoàng, nghe tiếng đập thình thịch phát ra từ quả tim, từng nhịp từng nhịp đều nghe rõ, cô thở phào.
" May quá, còn sống! "
Bất thình lình, Trịnh Vương Hoàng mở to hai mắt, gằn giọng dọa Minh Nhi giật thót cả tim.
" Em muốn anh chết à? "
" Không...tôi..." Minh Nhi cúi gầm mặt xuống, cơ thể mảnh mai run lên, cô đang sợ, sợ Vương Hoàng sẽ chết như lời Cố Diệp Lý nói, sợ không li hôn được với anh còn đi tù oan.
" Em ra ngoài đi, anh không kiềm chế được lâu đâu "
Đôi mắt Vương Hoàng lờ đờ giáng vào thân hình của Minh Nhi, bàn tay nắm lấy cổ áo giật giật vài cái, anh đang rất khó chịu, Minh Nhi chỉ cần náng lại một chút nữa anh sẽ không tha cho cô.
Minh Nhi mím chặt cái miệng anh đào, chầm chậm đưa tay cởi từng cúc áo, cô không muốn Vương Hoàng chết, anh chết rồi cô sẽ gặp nguy hiểm, không ai chăm sóc em trai.
Cô cố nuốt cay đắng bất đắc dĩ hiến dâng cơ thể, khi tay di chuyển đến chiếc cúc cuối cùng ở phần eo, Vương Hoàng bất ngờ kéo cô lên giường.
Anh mất kiên nhẫn cởi bỏ toàn bộ đồ trên người cô chỉ trong vòng một cái chớp mắt, bàn tay cường thế bóp chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn.
" Triệu Minh Nhi, em dám gài bẫy anh...
Còn dám khiêu khích anh...tưởng anh không ăn em sao! " anh gằn giọng vào tai cô.
" Cố...Cố Diệp Lý nói,...nếu không ai lên giường với anh...anh sẽ chết...tôi...không muốn...ngồi tù! " Minh Nhi mếu máo.
Vương Hoàng cười phì, hóa ra cô bị Cố Diệp Lý lừa, thảo nào lại chủ động như vậy.
Đã thế, anh sẽ không phụ lòng cả hai, mặc kệ vết thương hành cho Minh Nhi lên bờ xuống ruộng, phạt cái tội dám đem anh dâng cho người phụ nữ khác.
....
Không gian tĩnh mịch của màn đêm, cơ thể Minh Nhi đầy những vết hôn, phần dưới quặn thắt, cô cố nhấc cánh tay nặng nề ra khỏi người, Vương Hoàng đang ngủ say, cô rón rén rời khỏi giường, mặc đại chiếc váy ngủ vào ngay phòng tắm, cô đào bới chậu cây cảnh định lấy thuốc tr.ánh thai.
Bất ngờ, cánh cửa mở tung, Vương Hoàng đứng thình lình ngay trước mắt, Minh Nhi sợ đến mặt mày tái mét, chết lặng như tờ.
Còn không cho cô kịp phản ứng, anh nhanh chóng chọc tay vào chậu cây, lấy từ trong lớp đất ra một hộp thuốc tr.ánh thai.
Bên trong đã uống tới vỉ thuốc thứ , Vương Hoàng tức giận ném chúng vào người Minh Nhi.
" Triệu Minh Nhi, thì ra em giấu nó ở đây
Bảo sao có cho người lục tung lên cũng không tìm thấy!
Được lắm! " Vương Hoàng điên tiết, trực tiếp cưỡng chế vác Minh Nhi đến chỗ Cố Diệp Lý, đêm hôm khuya khoắt lại mưa tầm tả bắt Diệp Lý lần nữa kiểm tra cơ thể Minh Nhi.
Tầm hơn h đồng hồ, Cố Diệp Lý báo cáo, quả thật trong cơ thể Minh Nhi có biểu hiện dùng thuốc tr.ánh thai, Diệp Lý không hiểu sao lần trước kiểm tra lại không thấy.
" Còn không nói sự thật!!! " Vương Hoàng lớn tiếng, Minh Nhi sợ điếng người, lắp bắp nhận tội, hôm kiểm tra chính cô nhân lúc Cố Diệp Lý bận bịu mà xóa đi kết quả trên máy tính.
Gương mặt Vương Hoàng đen như nhọ nồi, mắt sắc như dao, mất hết kiên nhẫn chẳng nói thêm gì với Cố Diệp Lý, lại kéo Minh Nhi đi đến chỗ Triệu Khanh.
Đôi mắt nâu ửng lên những giọt lệ, trực giác mách bảo Minh Nhi chuyện chẳng lành, tức thì Vương Hoàng ra lệnh cho người vào trong bắt Triệu Khanh ra giữa sân.
" Trịnh Vương Hoàng, anh định làm gì? " Minh Nhi hoảng loạn.
Chỉ thấy Vương Hoàng mặt không biến sắc, chẳng thèm quan tâm Minh Nhi hỏi gì, cái miệng bật đúng một từ " Đánh ".
Thuộc hạ theo lệnh từng cú đấm thẳng tới khắp người Triệu Khanh, cậu kêu la thảm thiết dưới mưa.
" Chị, chị...chị ơi...
Cứu em...đau quá!!! "
" Khanh...Khanh...
Vương Hoàng...dừng lại...đừng đánh nữa..." Minh Nhi gào thét.
Nước mắt vô lực không ngừng rơi, muốn cứu em trai nhưng cơ thể bị Vương Hoàng khống chế, anh không cho cô phản kháng.
Người Triệu Khanh bị đánh đến bầm giập, nằm gục dưới đất lí nhí gọi tên chị gái.
Từng khúc ruột như bị cắt, quặn thắt dâng trào, Minh Nhi không ngừng van xin.
" Trịnh Vương Hoàng tôi van anh, người nào làm người đó chịu...đừng đánh Khanh nữa...
Nó không có tội...anh muốn đánh, muốn giết tôi cũng được, cầu xin anh....Vương Hoàng...dừng lại đi!!! "
Vương Hoàng mặt lạnh như băng, đưa tay bóp chặt lấy khuôn mặt đẫm nước mắt, lên giọng trách móc Minh Nhi.
" Minh Nhi, chị làm thì em chịu...anh đã cảnh cáo em nhiều lần rồi, không làm thật em đâu biết sợ là gì!
Dám lén uống thuốc tr.ánh thai, em ghét anh đến mức không mức sinh con cho anh đến thế sao? "
Gương mặt Minh Nhi đầy nước mắt giàn giụa, đau đớn nhìn em trai bị đánh nằm thoi thóp, cô quỳ xuống lạy lục dưới chân Vương Hoàng.
" Vương Hoàng...là tôi sai...làm ơn...tha cho Khanh...tôi không dám nữa...tôi sẽ ngoan ngoãn
Anh muốn tôi sinh cho anh bao nhiêu cũng được...xin anh...".