Nghe đến đó, khóe miệng Vương Hoàng nhếch nhẹ, ngẩn cao mặt, ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, Minh Nhi tức tốc chạy đến chỗ Triệu Khanh.
Cơ thể to lớn chằng chịt vết thương, cô ôm Triệu Khanh vào lòng, máu từ trên người cậu thấm qua lớp vải trắng trên người cô, có gọi đến khàng cổ Triệu Khanh cũng không tỉnh.
Người của Vương Hoàng kéo Minh Nhi ra, mang Triệu Khanh đi, cô chạy theo níu lấy em trai, Vương Hoàng lập tức gắt giọng.
" Triệu Minh Nhi, quay về nhanh cho anh!!! "
Hơi thở Minh Nhi dồn dập, nhìn Vương Hoàng bằng ánh mắt đầy hận ý, để ngoài tai lời của anh, đôi chân nhỏ cứ chạy, Vương Hoàng đội mưa đuổi theo bắt lấy tóc lôi cô về.
" Đau, Trịnh Vương Hoàng buông tôi ra! "
" Câm mồm!!! " Vương Hoàng quát tháo.
Minh Nhi tức giận giằng co, anh dùng một tay cường thế nhấc bỗng cô lên vai trở về phòng.
....
Cạch
Cánh cửa bị khóa trái, Vương Hoàng ném mạnh Minh Nhi lên giường, anh lúi húi từ trong tủ lấy ra sợi dây xích dài, Minh Nhi hoảng sợ bỏ chạy, Vương Hoàng lập tức đá vào chân cô ngã nhào.
Bàn tay chai sạn túm cổ áo lôi cô trở về giường, cô vùng vằng, Vương Hoàng đấm một cái vào bụng, cô ôm lấy cơn đau co quắp, Vương Hoàng dùng xích khóa chân cô lại, thô bạo cưỡng chế thay cho cô một bộ đồ khác.
Minh Nhi khóc xướt mướt, chấp hai tay vái lạy cầu xin Vương Hoàng, cho cô được gặp em trai.
Mặt Vương Hoàng lạnh tanh, hôm nay không ép cô ngoan ngoãn nghe lời anh nhất định không cho cô đi đâu.
" Vương Hoàng, tôi van anh...cho tôi ở bên cạnh Khanh đêm nay đi...em ấy đang cần tôi lắm!
Vương Hoàng, chỉ một đêm thôi, xong rồi tôi sẽ nghe theo mọi yêu cầu của anh! " Minh Nhi hèn mọn van xin.
Giọng của Vương Hoàng bỗng trầm khàn.
" Chắc chứ? "
" Tôi chắc..." Minh Nhi gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Vương Hoàng đột nhiên hung tợn, ngón tay to dài sờ lên môi cô,càng nhìn cô khóc anh càng nổi cơn thịnh nộ, tức thì bóp chặt lấy cổ Minh Nhi đến ngạt thở.
Khi Vương Hoàng buông tay ra, cả người Minh Nhi tê liệt, anh lại chạm vào phần xương quai xanh, thủ thỉ vào tai cô ra điều kiện.
" Triệu Minh Nhi em nghe cho rõ đây!
Kể từ nay về sau, bất cứ lúc nào anh muốn chạm vào em cũng không được từ chối, kể cả những ngày đèn đỏ...
Và...em phải học cách yêu anh...nếu còn không ngoan ngoãn đừng trách anh độc ác "
Nghe xong, Minh Nhi chỉ còn biết ngậm ngùi đồng ý, lúc Vương Hoàng tháo sợi xích ra, đôi chân trần lập tức phi nhanh đến chỗ Triệu Khanh.
Cậu nằm bất động trên giường, người cậu băng bó không thiếu chỗ nào, bi thương quặn thắt trong lòng Minh Nhi cầm chặt lấy tay Triệu Khanh, lệ đẫm hai má cô tự trách, đã tự hại mình còn hại người.
Cả người Triệu Khanh run lên cầm cập, cậu đang lạnh, Minh Nhi không ngừng lay gọi, Triệu Khanh mê man, nói sảng.
" Bố ơi, đừng đánh...đừng đánh nữa...con sợ...con sẽ ngoan...
Chị...chị ơi...đau quá..."
" Khanh, chị ở đây, đừng sợ...chị bảo vệ em! " Minh Nhi trèo hẳn lên giường, ôm chặt lấy Triệu Khanh, nhỏ giọng dỗ dành, sống mũi cay cay, những ám ảnh của quá khứ dằn xé tâm can.
Triệu Khanh đáng thương, bị bố mẹ ngược đãi từ nhỏ giờ lại vì cô mà bị người khác hành hạ.
Cơ thể càng lúc càng rung mạnh, lạnh cóng, còn co giật, Minh Nhi sờ lên trán cậu, nóng như lửa đốt, Triệu Khanh đang sốt cao.
Lo sợ em trai xảy ra chuyện, ba chân bốn cẳng Minh Nhi chạy ngay tìm tới Cố Diệp Lý, khóc lóc cầu xin Diệp Lý đến cứu Triệu Khanh.
Cố Diệp Lý vội vàng sang đó kiểm tra, anh tiêm cho Triệu Khanh một liều thuốc hạ suốt, khoảng độ phút sau, cậu thở nhẹ, không còn rung nhiều, cơn sốt dần hạ, xem ra cậu đã qua cơn nguy hiểm.
Minh Nhi thở phào, cúi đầu cảm ơn, đích thân tiễn Cố Diệp Lý về, trước khi đi Diệp Lý không quên dặn dò cô, cứ cách một tiếng lại dùng khăn ấm đắp lên trán Triệu Khanh giảm sốt.
" Tôi biết rồi, chào anh bác sĩ Cố! " Minh Nhi ôn nhu đáp.
Rồi, nhanh chóng quay người vào trong với em trai, cả đêm cô không ngủ, hể Triệu Khanh mê sảng cô lại ôm lấy cậu, hành động ấy lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Trịnh Vương Hoàng ở bên ngoài nhìn lén, tay vò thành nấm đấm, biết Minh Nhi và Triệu Khanh là chị em ruột, nhưng cử chỉ thân mật quá độ đến mức anh phải phát ghen, chân giẫm mạnh lên cỏ, Hoắc Đường bên cạnh hết lời khuyên anh mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Đến giữa trưa hôm sau, Triệu Khanh tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu làm là đưa đôi mắt tìm kiếm chị gái, Minh Nhi nằm cạnh nhìn cậu bằng vẻ mặt bồn chồn, cậu ôm ngay lấy cô.
" Chị ơi, em sợ quá..."
Minh Nhi lật đật vỗ về, bàn tay vuốt vuốt lấy mái tóc đen nhánh, xoa vào tấm lưng lớn, Triệu Khanh khóc lớn, nghẹn ngào kể lể.
" Chị ơi, có phải em không ngoan không? Sao...sao anh rể lại...cho người đánh em...? huhu
Em không ngoan chỗ nào...? Chị ơi..."
" Không có...Triệu Khanh lúc nào cũng ngoan, là tại chị không tốt, hại em bị vạ lây...chị xin lỗi..." lòng Minh Nhi chua xót, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Triệu Khanh đau nhức cả người, miệng liên tục than vãn, cô hết lời dỗ dành, cho cậu ăn, cho cậu uống thuốc.
Xong, lại phải hát ru cậu mới ngoan ngoãn ngủ tiếp.
Giang Tuyết Tuyết hay tin từ những người hầu, lếch cái chân tàn tật đến thăm, Minh Nhi trông thấy vội đẩy xe lăn sang một chỗ, cằn nhằn.
" Tuyết Tuyết, sao cậu lại qua đây? "
Tuyết Tuyết đưa mắt nhìn sang Triệu Khanh mình đầy thương tích, trong lòng oán hận Trịnh Vương Hoàng vô cùng, cầm chặt lấy tay Minh Nhi bóp mạnh.
" Tới biết hết mọi chuyện rồi, Minh Nhi!
Chúng ta không thể ở lại đây lâu...phải chạy trốn thôi
Một ngày nào đó Trịnh Vương Hoàng chán ghét cậu, nhất định sẽ làm hại tới cậu "
Câu nói làm Minh Nhi đứng hình, đầu bỗng nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, lời Giang Tuyết Tuyết nói rất đúng.
Giống với bao kẻ quyền thế khác, Trịnh Vương Hoàng có lẻ chỉ hứng thú với cô nhất thời, một khi chán ghét nhất định sẽ hại đến cô và em trai.
Nhưng hiện giờ, Giang Tuyết Tuyết vẫn chưa hồi phục, Triệu Khanh lại đang bị thương, Minh Nhi không thể dẫn theo hai người bỏ trốn.
Cộng thêm, Trịnh gia canh chừng nghiêm ngặt, ba kẻ yếu đuối có ra khỏi cổng cũng không đi xa được.
Giang Tuyết Tuyết hiểu tầm quan trọng của việc này, nhỏ giọng khuyên Minh Nhi.
" Đừng lo cho tới, chỉ cần Triệu Khanh bình phục chúng ta sẽ cùng nhau trốn khỏi nơi này "
" Nhưng mà...làm sao trốn được...giờ đây Trịnh Vương Hoàng đang gắt gao với tớ lắm! "
Minh Nhi gác tay lên trán, sầu não, nếu chuyện gài bẫy không thất bại và không bị phát hiện dùng thuốc tr.ánh thai, có lẻ Minh Nhi còn nhờ cậy Ưng Nguyệt Sang giúp đỡ.
Giờ đây, chắc hẳn ả căm ghét Minh Nhi rất nhiều, chẳng ai dám đối đầu với Trịnh Vương Hoàng để giúp họ.
" Có! " Tuyết Tuyết tự dưng đáp, cố ý nhắc đến tên Trịnh Bằng Anh, em của Vương Hoàng, nghe đồn cả hai đều như nước với lửa, chỉ cần câu kéo được Trịnh Bằng Anh thì chuyện chạy trốn sẽ dễ hơn một chút.
Nghe được, tin Trịnh Bằng Anh đã quay về Trịnh gia, Giang Tuyết Tuyết không bị Vương Hoàng quản thúc sẽ tùy cơ ứng biến tiếp cận Trịnh Bằng Anh, sau đó lựa lời hòa giải với Ưng Nguyệt Sang, nhờ họ giúp đỡ đưa cả ba chạy trốn.
Mặt Minh Nhi nhăn nhó lên, lắc nhẹ cái đầu, cô thấy ý kiến này không ổn.
" Không đơn giản như vậy đâu, Ưng Nguyệt Sang đâu ưa tớ, Trịnh Bằng Anh lại không quen biết gì tớ mà giúp chứ? "
" Đừng lo, tớ chắc chắn họ sẽ giúp...vì...
Mục tiêu của họ là Trịnh Vương Hoàng..." ánh mắt Tuyết Tuyết kiên định.
Minh Nhi bày ra bộ mặt khó hiểu, nhưng ý của Tuyết Tuyết đã quyết cô đành thuận, kí thác toàn bộ hy vọng vào bạn.
Cốc cốc tiếng gõ cửa đột ngột phát ra chặn đứng cuộc trò chuyện, người hầu đến đón Minh Nhi về phòng, cô bắt buộc phải để lại Triệu Khanh cho Giang Tuyết Tuyết trông nôm.
Tuyết Tuyết bỗng kéo người Minh Nhi xuống, nói khẽ vào tai cô.
" Thời gian này cậu phải chịu thiệt rồi..."
" Yên tâm, tớ biết mình nên làm gì " Minh Nhi vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tuyết Tuyết, nhanh chóng đi theo người hầu trở về.
Giữa đường cô gặp ngay Trịnh Vương Hoàng đang nói chuyện cùng người bạn của anh, cô phớt lờ chẳng ngó ngàng.
" Vợ của cậu sao cả người lại tèm lem thế kia? Còn đi chân đất " Trác Thần thắc mắc hỏi chuyện.
Vương Hoàng với vẻ mặt điềm nhiên, miệng nín thinh, ai hỏi gì cũng gạt phăng, Trách Dĩ bên cạnh cố ý châm chọc.
" Chắc là hôm qua vợ chồng lại cắn nhau rồi nhỉ? "
" Im cái miệng ch.ó của cậu lại! " Vương Hoàng lườm mắt, cả đám sợ sệt không trêu nữa.
Triệu Minh Nhi đi chưa xa đột nhiên chóng mặt ngã ngay xuống đất, Lãnh Thiếu Anh nhìn thấy vội la lên.
" Vương Hoàng, vợ cậu ngất rồi kìa!!! "
Ngay tức thì, Vương Hoàng quay đầu nhìn theo, hầu gái đang hô hoán gọi người đến giúp, anh lo sốt vó tới đó bồng lấy Minh Nhi, không ngừng gọi tên cô..