Giữa đêm, Triệu Minh Nhi tỉnh giấc do cái bụng co thắt, căn phòng tối om chỉ thoáng vài tia sáng của ánh trăng, nó chiếu rọi đúng vào khuôn mặt Trịnh Vương Hoàng đang ngủ say.
Ngay cả đèn ngủ cũng không bật, không phải vì Vương Hoàng không thích mà vì người con gái anh yêu rất thích màn đêm.
Đôi mắt Minh Nhi không rời được vẻ đẹp ôn nhu này, không biết đã bao lâu cô chưa nhìn kĩ Vương Hoàng, ngón tay thon dài vô thức chạm nhẹ vào hàng mi cong dài.
" Trịnh Vương Hoàng, anh thật đẹp trai! " Minh Nhi lảm nhảm trong miệng.
Cô công nhận Trịnh Vương Hoàng cái gì cũng hoàn mỹ chỉ có cái tội yêu phải cô là không hoàn mỹ, nếu họ cứ giữ tình bạn tốt đẹp trước kia có lẻ Minh Nhi sẽ không ghét bỏ Vương Hoàng như hiện giờ.
Hơi thở thật nặng nề, Minh Nhi kéo cánh tay của Vương Hoàng ra khỏi ngực, xoay người định ngồi dậy bất ngờ bị kéo ngược ấn xuống giường.
Ánh mắt hung tợn của Vương Hoàng làm tim Minh Nhi như muốn nhảy vọt ra ngoài, cái miệng nhỏ ngập ngừng gọi tên.
" Trịnh..Vương Hoàng...anh..."
" Em lại lén đi uống thuốc tránh thai? " Vương Hoàng gằn giọng, sắc mặt xám xịt.
Vầng trán Minh Nhi lấm tấm những giọt mồ hôi, thở mạnh cũng chẳng dám, Vương Hoàng cứ lâm le ánh mắt sắc lạnh dò xét từ đầu xuống chân, Minh Nhi vội lẩn tránh, ấp úng thanh minh.
" Tôi...không...có...thuốc đã bị...anh tịch thu rồi...còn gì "
Đôi tay nhỏ nhắn co ro trước khuôn ngực Trịnh Vương Hoàng, anh càng lúc càng đè chặt lấy người cô, ngột ngạt đến nổi Minh Nhi phải ngửa cổ lên hít lấy không khí.
Tự dưng bên tai lại vang lên một câu hỏi chậm rãi, ấm áp từ khuôn mặt lạnh tanh của Trịnh Vương Hoàng.
" Em thấy trong người sao rồi? Đã khỏe hơn chưa? "
Minh Nhi không đáp, khẽ gật đầu, Vương Hoàng lập tức rời khỏi người cô, tiếng kêu òng ọc phát ra từ cái bụng rỗng làm Minh Nhi muối mặt, Vương Hoàng bỗng bế sốc cô lên chỉ bằng một tay.
Anh vốn cao tận m, nặng đến kg gấp đôi số kí của Minh Nhi, ngày ngày lại luôn luyện tập thể lực, số cơ bắp cường tráng đủ sức bẻ gãy cả phần xương lưng của Minh Nhi chứ đừng nói chi bồng cô lên, chẳng khác nào anh đang nâng niu một chậu hoa.
Vương Hoàng đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế Sofa, anh nhanh chóng mở đèn, lấy từ trong chiếc tủ lạnh Mini ra một mớ đồ ăn vặt.
Trước đây trong nhà Vương Hoàng không có những thứ này, từ ngày rước Minh Nhi về anh luôn sai người phải chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt mọi lúc mọi nơi cho cô nàng.
" Ăn đi, đừng để cái bụng em đói phát ra những tiếng khó nghe, anh không thích " giọng điệu của Vương Hoàng cao ngạo nhưng cử chỉ lại rất dịu dàng.
Khóe miệng Minh Nhi nhếch lên mỉa mai, lộ cả chiếc răng khểnh, một bên chân mày nhướng lên theo, " Xía " một tiếng nhỏ, lời nói lẫn hành động của Vương Hoàng chẳng ăn nhập vào nhau, cô giận lẫy vớ lấy đại một hộp sữa tươi.
Bập
Chiếc ống hút cấm vào mùi thơm thoang thoảng của sữa len lỏi vào khoang mũi, Minh Nhi hút rột rột một hơi hết sạch.
Theo thói quen, cô ợ thật lớn, giây trước còn cười sảng khoái giây sau lại nhanh chóng lật mặt cau có, lừ một cái sang phía Trịnh Vương Hoàng.
" Nhìn gì chứ? Bộ lạ lắm sao? "
" Không lạ, nhưng...
Em giờ đã là Trịnh thiếu phu nhân rồi, nhã nhặn một chút đi..." Vương Hoàng ngồi phịch xuống, tay trái luồng qua chiếc eo nhỏ đẩy Minh Nhi dựa sát vào người anh.
Làn da mềm mại vẫn còn âm ấm, Vương Hoàng đưa tay lên trán Minh Nhi kiểm tra nhiệt độ, cô đã hạ sốt hoàn toàn, xem ra việc chữa bệnh cảm sốt bằng cách quan hệ rất có hiệu quả, Vương Hoàng dương dương tự đắc trong tâm.
Ngay tức khắc, Minh Nhi ấn móng tay nhọn hoắt vào bắp tay Vương Hoàng, nhéo đến nổi đỏ lừ, anh chỉ nheo mắt nhìn mèo con trút giận, anh biết Minh Nhi đang trả đũa vụ ép cô quan hệ.
Cô nàng nhéo mệt lại ngứa răng chồm lên cắn lấy vai Vương Hoàng, chừng nào trên vai in hằng cả bộ răng mới ngừng, đây là toàn bộ cử chỉ những lúc Minh Nhi làm nũng với Vương Hoàng khi còn làm bạn.
Cô vẫn không bỏ được thói quen này, bất giác đáy mắt ửng những giọt lệ, quá khứ đang gặm nhấm trái tim cô.
Trịnh Vương Hoàng đưa tay quệt đi nước mắt, vẻ mặt cứng rắn, trầm giọng ra lệnh.
" Ngừng khóc lóc, anh chỉ thích em cười "
Minh Nhi cúi gầm mặt xuống, không biết nghĩ gì mà dám lấy hết dũng khí run run mở miệng đề nghị với Trịnh Vương Hoàng.
" Vương Hoàng...chúng ta...trở...lại...như trước được không? "
" Không " anh đáp một tiếng đạm mạc, sắc mặt đen như nhọ nồi.
Nhìn Minh Nhi nước mắt chảy ròng hai má, thất vọng đến đờ người, Vương Hoàng cường thế bóp lấy khuôn cằm, ngữ khí cao ngời ngợi bổ vào lỗ tai cô.
" Anh bỏ ra nhiều thời gian như vậy không phải để đổi lấy vài tháng kết hôn...dẹp cái suy nghĩ đó đi...anh không muốn nghe thêm một lần nào nữa "
Minh Nhi gạt bỏ ngoài tai, trực tiếp hất tay Vương Hoàng ra, tiếp tục giọng hèn mọn nói.
" Vương Hoàng tha cho tôi đi, chúng ta có thể là bạn trở lại, tôi bỏ qua tất cả những gì anh đã làm, anh muốn người con gái khác tôi cũng có thể tìm cho anh, xin anh..."
Một bên mắt Vương Hoàng nhếch nhẹ, anh cười mỉa mai, túm chặt lấy hai bắp tay Minh Nhi, cất giọng sắc bén nói câu nào xiết chặt tay Minh Nhi câu đó.
" Triệu Minh Nhi, anh nhắc lại lần cuối...
Gái, anh không thiếu...nhưng...vợ chỉ có một...
Ghi vào cái não em cho thật kĩ, Triệu Minh Nhi là vợ của Trịnh Vương Hoàng này, thể xác hay trái tim em anh đều muốn, tất cả đều phải thuộc về anh! "
Dứt lời, Vương Hoàng buông thõng Minh Nhi ra, anh lại lau nước mắt cho cô, cái miệng anh đào không nhúc nhích, Minh Nhi câm như hến, đôi mắt sâu thẳm khẽ cụp mí, lòng đau xé nát tâm can.
truyện kiếm hiệp hay
Mặt Vương Hoàng lạnh như băng, tiếp tục dùng lời lẽ áp đảo tâm trí Minh Nhi.
" Quên cái tình bạn tri kỷ khi xưa đi, trên đời này chẳng có mối quan hệ bạn khác giới nào thân tới mức một trong hai không thầm thương trộm nhớ người kia cả "
Minh Nhi lắc đầu liên tục, cắn chặt lấy vành môi dưới, cô không tài nào chấp nhận được điều này.
Bàn tay dơ bẩn kia lại vén nhẹ tóc cô ra sau, đê tiện mà hôn lên vành tai mềm mại, cất giọng nỉ non dụ hoặc cô.
" Minh Nhi ngoan, làm vợ anh em muốn gì anh cũng cho em, cả mạng anh em muốn anh cũng cho nốt "
" Tôi không cần, tôi chỉ muốn tự do, muốn được tự mình tìm kiếm tình yêu " Minh Nhi thờ ơ trả lời vô tình chọc đến giới hạn của Trịnh Vương Hoàng, không một chút do dự, anh ép Minh Nhi nằm xuống chiếc ghế Sofa.
Ánh mắt Vương Hoàng như sói hoang, trong miệng còn gầm gừ vài tiếng nhỏ, anh khóa hai tay Minh Nhi lên trên, phang tới từng tiếng gắt gỏng.
" Anh có gì không tốt mà em phải tìm đủ mọi cách rời xa anh chứ? Anh giữ đúng lời hứa với em rồi mà, anh không cho người kiểm soát em...
Minh Nhi em còn muốn như thế nào nữa? "
Sau tiếng nói ấy, Triệu Minh Nhi cười phá lên, cau có hàng chân mày mỏng, ánh mắt căm hận như muốn bóp chết Vương Hoàng ngay tại chỗ, nhìn bộ mặt giả tạo cô nghiến cả răng cả lợi.
" Trịnh Tổng, anh nghĩ tôi ngu à!
Miệng anh nói không cho người kiểm soát tôi nhưng lại âm thầm lắp camera ngầm, lúc nào cũng dõi theo nhất cử nhất động của tôi...
Vậy mà còn mở miệng tự nhận giữ đúng lời hứa
Thế giới mà có giải thưởng người lật lọng thì anh đoạt giải Oscar đấy! "
Trịnh Vương Hoàng bất ngờ, phút chốc im bặt trước lời lẽ đanh thép của Minh Nhi, nhưng rồi anh cười khẩy một cái, nếu cô đã biết thì anh cũng chẳng ngần ngại thừa nhận.
" Chúng ta đều lật lọng như nhau cả, Minh Nhi à...em cũng hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh...nhưng mà...em xem, đã lần nào em giữ lời không? "
Bị nói trúng tim đen, Minh Nhi tức ứa gan, điệu bộ bỡn cợt của Vương Hoàng làm cô muốn đấm nát mặt cái tên đểu cáng này.
Vương Hoàng càng lúc càng lấn tới, ép gần sát người Minh Nhi hơn, anh cọ cọ chóp mũi cao vào má cô, thỏ thẻ giọng gian manh.
" Ngoan, học cách yêu anh đi, anh trả tự do cho em, không giám sát em nữa..."
Mùi hương tỏa ra từ cơ thể Minh Nhi dụ dỗ Vương Hoàng, anh không kiềm chế được tự tiện đưa bàn tay dơ bẩn luồng qua lớp vải bóp lấy bộ ngực căng mịn, bờ môi mỏng không ngừng công kích phần gáy cổ.
Minh Nhi quát tháo vào mặt Vương Hoàng, vùng vằng rút tay kéo lấy cái tay hư hỏng kia ra.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ dê xồm, cút ra khỏi người tôi ngay!!! ".