Còn chưa kịp phản bác đôi môi mềm mọng bị Vương Hoàng ngoạm lấy, cưỡng hôn đến điên cuồng, Minh Nhi càng giằng co Vương Hoàng càng thô bạo.
Anh khóa chặt hai tay Minh Nhi, hể cô muốn giật lùi Vương Hoàng sẽ cắn lấy vành môi dưới đau điếng.
Hô hấp khó khăn Minh Nhi không thể chống cự đành phải phối hợp nhịp nhàng với Vương Hoàng, đầu lưỡi ẩm ướt quấn chặt nhau, hai bên cánh môi sưng táy, cả khoang miệng bị Vương Hoàng rút sạch mật ngọt đến tê dại.
Nụ hôn sâu kéo dài tận phút, Minh Nhi cạn kiệt sức lực, Vương Hoàng buông cô ra, môi rời đi mang theo vài sợi chỉ bạc, Minh Nhi ngã khụy ngay xuống nền, hơi thở vô cùng gấp gáp, cô ôm lấy lồng ngực cố hít thật sâu.
" Sau này em còn dám làm ngơ anh hôn chết em " Vương Hoàng răn đe, khom người xuống bế sốc Minh Nhi ngồi gọn vào lòng anh.
Cô ấm ức không nói nên lời, rõ ràng chính Trịnh Vương Hoàng khơi mào mọi chuyện giờ lại đổ lỗi cho cô, còn hâm dọa.
Bất giác những giọt nước mắt tủi thân rơi xuống, Minh Nhi nghẹn ngào khóc.
" Khóc? Ai làm gì em mà khóc chứ? " Vương Hoàng trừng mắt, không một động tác thừa quẹt đi nước mắt trên mặt Minh Nhi, vòng tay xiết chặt chiếc eo nhỏ xíu, ánh mắt hung hãn càng làm Minh Nhi rùng mình.
Vương Hoàng gõ những ngón tay lên cặp đùi mơn mởn, Minh Nhi vẫn im bặt chẳng chịu mở miệng, tựa hồ như mèo con bị quở trách giận dỗi.
" Hơn hai tuần nữa có bữa tiệc giao lưu giữa các nhà đầu tư lớn...hôm đó anh sẽ đưa em theo, hãy thử chiếc váy mà anh đã chuẩn bị cho em đi "
" Tôi không đi, anh tìm người khác đi cùng đi " Minh Nhi cự tuyệt, quay ngoắt mặt chẳng buồn nhìn Vương Hoàng.
" Em dám làm ngơ kêu anh đi với người khác sao? " Vương Hoàng nổi đóa, thô bạo kéo lấy gương mặt nhỏ nhắn xoay về đối diện với mình, chẳng nói chẳng rằng lại cưỡng hôn tiếp tục, chiếc lưỡi ẩm ướt luồn lách tách hai cánh môi mềm mại ra, hoang dại ngấu nghiến vòm miệng, Minh Nhi càng chống cự Vương Hoàng càng cắn mạnh vào vành môi dưới đến bật máu.
Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????????a????g ~ ???????????? ????????????????y????????.????N ~
Nước mắt lăng dài chảy thành sông, mùi máu tanh tưởi sộc qua lỗ mũi, cơn ớn nghén dâng trào tức thì, Minh Nhi nôn thẳng vào miệng Vương Hoàng, theo phản ứng tự nhiên Vương Hoàng đẩy người Minh Nhi ra, cô co giò chạy thẳng một mạch vào phòng vệ sinh nôn ẹo.
Thứ chất dịch hôi tanh dính đầy mặt, vương vãi cả trên cổ áo và phần ngực, Vương Hoàng xém chút nôn theo Minh Nhi, may mà anh luôn mang khăn tay bên mình, lấy nó ra lau sạch mặt mũi, sau đó vội vàng vào trong xem tình hình của Minh Nhi.
" Minh Nhi em không sao chứ? " Vương Hoàng vỗ nhẹ vào tấm lưng nhỏ bé của Minh Nhi, nhìn cô nôn đến mệt lã mà lòng xót xa.
Thầm nghĩ, phụ nữ khi mang thai thật vất vả, ăn không ngon, còn hay mệt mỏi!
Khoảng độ vài phút sau, cơn buồn nôn giảm xuống, Minh Nhi mất bình tĩnh bùng phát cơn tức ra ngoài, đứng bật dậy túm lấy cổ áo Vương Hoàng, chồm lên mắng chửi anh xối xả.
" Trịnh Vương Hoàng đồ bệnh hoạn, điên khùng, là anh tự nói sẽ đuổi mấy cô gái tìm đến anh, xong giờ lại lật mặt đổ lỗi cho tôi làm ngơ, hành hạ tôi...não anh bị úng à? "
Minh Nhi nghiến răng keng két , ánh mắt dữ tợn đâu để cho Vương Hoàng kịp mở miệng, cô nhảy vào chặn họng anh.
" Anh đi tiệc thì kệ cha anh!
Chuyện của anh thì liên quan gì tới tôi? Sao lại bắt tôi đi cùng anh chứ? "
" Em..."
Sắc mặt của Vương Hoàng đen kịt, Minh Nhi cả gan dám gân cổ lên mắng anh khiến đầu anh nổi đầy sao hôm, anh mất kiên nhẫn lập tức lôi Minh Nhi vào ghê Sofa, khóa trụ cô nằm im dưới thân anh.
" Anh nói sẽ đuổi là sẽ đuổi, nhưng em làm vợ mà cứ trơ mắt nhìn sao? Cái chức Trịnh thiếu phu nhân của em quăng cho chó tha rồi à? Không biết ghen ư? " Vương Hoàng gắt gỏng.
Minh Nhi cũng đâu chịu thua, Vương Hoàng có lí của anh, chẳng lẽ cô không có gì để cãi lại anh, cô phùng mang trợn mắt đáp thẳng.
" Nực cười, Trịnh thiếu phu nhân cái gì chứ? Tôi có yêu anh đâu mà bắt tôi phải ghen? "
Vương Hoàng á khẩu, tức đến nghẹn cả cuốn họng, nói câu nào là Minh Nhi vặn họng anh câu đó.
Ngoan cố như Minh Nhi thật đúng làm cho Vương Hoàng muốn nổi điên, nếu đã không dùng lời trị được cô thì anh sẽ dùng hành động.
Chẳng cho Minh Nhi kịp phản ứng, Vương Hoàng tự tay lột đồ Minh Nhi ra mặc cho cô gào thét, chỉ trong vài phút cơ thể lung linh chỉ còn duy nhất bộ đồ lót che chắn phần nhạy cảm, Minh Nhi uất ức lại khóc nức nở.
" Em không có quyền từ chối bất cứ yêu cầu nào hết, mặc nó vào đi " Vương Hoàng cầm lấy chiếc váy vứt thẳng vào người Minh Nhi.
Thấy cô vẫn trơ trơ ngồi đó anh lại mất kiên nhẫn tóm lấy cổ tay nhỏ bé, bóp chặt phát ra tiếng kêu răng rắc , Minh Nhi nheo mắt vì đau.
" Bây giờ em tự mặc hay muốn anh mặc giúp em? " Vương Hoàng hắng giọng ra lệnh.
Luồng sát khí phát ra từ Vương Hoàng khiến Minh Nhi sợ hãi, ngậm ngùi định đi vào phòng vệ sinh thay đồ, nào ngờ Vương Hoàng càng quá đáng bắt ép cô thay trước mặt anh.
Minh Nhi cố nuốt ngược uất ức vào trong mà thay váy, phần đuôi váy vừa tuột qua khỏi mông còn chưa kịp chỉnh chu Vương Hoàng đột nhiên kéo cô qua chiếc gương lớn trước phòng vệ sinh.
Phần hông phía sau bị Vương Hoàng bẻ mạnh, áo lót bị anh giật phăng, cả mặt cũng bị cường thế nâng lên, ép Minh Nhi phải thẳng người nhìn vào gương.
Chiếc váy rất đẹp, Minh Nhi ngay người một lúc, chiếc váy hai dây hở nửa lưng trong rất gợi cảm, bao nhiêu đường cong trên cơ thể đều được tôn lên, dây rút sau lưng bỗng nhiên bị kéo mạnh.
Trịnh Vương Hoàng đang giúp Minh Nhi thắt lại phần dây sau lưng, nhưng cách anh giúp quá mạnh bạo, chiếc váy ôm sát lấy cái eo nhỏ, mỗi một lực rút điều làm Minh Nhi ngã nghiêng, cuối cùng không trụ vững mà ngã cả thân vào người Vương Hoàng.
Anh bá đạo vòng tay qua eo đỡ lấy Minh Nhi, môi mỏng miết nhẹ qua bờ vai nuột nà, hai mắt khép hờ hít hà hương thơm của nước hoa.
" Minh Nhi...em đẹp lắm..." Vương Hoàng khen ngợi, sự nóng nảy trong người lắng xuống tức thì.
" Vương...Hoàng...tôi không muốn...ở trong căn phòng ngột ngạt này nữa..." Minh Nhi bắt lấy cơ hội nhỏ giọng mấp máy cầu xin.
Cảm giác bị giam cầm với bốn bức tường khiến cô thật sự mệt mỏi, còn phải chịu sự dày vò tâm lí từ Trịnh Vương Hoàng, gần như cô sắp trầm cảm tới nơi.
" Anh không bắt em ở lại đây nữa...thì đổi lại anh được gì? "
Vương Hoàng ngẩn đầu, mặt lạnh như băng nhìn Minh Nhi trong gương, trong tâm nào muốn để cô đi, những ngày qua bận bịu với công việc, anh nhớ cô đến điên dại.
Dù ở gần nhưng lúc nào cũng đầu tất mặt tối vào đống tài liệu, muốn nhìn vợ một cái cũng khó khăn, đến khi xong việc thì trời đã khuya, Vương Hoàng không thể đến làm phiền giấc ngủ của Minh Nhi.
Cứ như thế, ngày qua ngày nỗi nhớ nhung lại tăng thêm một bậc, giờ đây khi nghe Minh Nhi không muốn ở bên cạnh, Vương Hoàng thật sự khó chịu.
Minh bỗng xoay người lại đối mặt với Vương Hoàng, ánh mắt bẽn lẽn tựa hồ như cô gái mới vừa biết yêu, cất cái giọng ngọt như mía lùi.
" Thả tôi ra...mỗi buổi tối tôi sẽ tự mình đến đây với anh "
Nhìn bộ dạng ấy, Trịnh Vương Hoàng cầm lòng không đặng, thở dài một hơi, miễn cưỡng chấp nhận lời giao kèo.
" Tha cho em lần này, nhưng nhớ h tối em phải đến đây với anh...em mà cố tình quên...anh sẽ nhốt em ở đây với anh cả ngày đấy! "
" Cảm ơn anh " Minh Nhi phấn khích, chẳng kịp thay đồ vác luôn cả chiếc váy trên người chạy ra đi, cô nào dám náng lại lâu vì sợ Trịnh Vương Hoàng lật lọng.
Bong dáng thướt tha thoắt cái mất tâm, Vương Hoàng mỉm cười ôn nhu, chẳng được mấy giây lại tắt ngấm, chiếc áo lót của Minh Nhi nằm ngay dưới chân, Vương Hoàng tá hỏa vội nhặt lên đuổi theo.
Trong đầu toàn những suy nghĩ đen tối, vợ của anh đang thả rông chạy khắp nhà, ngộ nhỡ mà gặp phải tên đàn ông nào nhìn thấy bảo vật kia, Vương Hoàng sẽ tức đến thổ huyết.
" Minh Nhi, vợ à...em thật hậu đậu mà..." Vương Hoàng mắng thầm trong miệng..