Quan sát gương mặt Minh Nhi đang ủ rũ, Vương Châu Nhi lại lách sang chuyện khác.
" Trịnh thiếu phu nhân quen Vương Hoàng lâu như vậy! có biết anh ta còn tài lẽ gì không? "
Hàng chân mày mỏng chau xuống tức thì, Minh Nhi tiếp tục lắc đầu, ánh mắt ngờ nghệch, Vương Châu Nhi cứ hỏi toàn những câu hóc búa làm đầu óc cô nổi đầy sao hôm.
Tức thì, Châu Nhi cố ý ghé sát vào tai cô, thì thầm to nhỏ.
" Anh ta biết ảo thuật! biến ra hoa, ra tiền, bồ câu! và tôi từng chứng kiến anh ta bỏ đạn vào súng nhưng khi bắn ra lại chẳng có viên đạn nào đấy "
Đồng tử trong mắt lập tức giãn to, lời nói vừa rồi vô tình khơi gợi một chuyện, Minh Nhi sực nhớ đến trước đây trong trò chơi may rủi với Vương Hoàng, cô cũng từng thấy anh cài đạn nhưng khi bắn ra chẳng ai bị trúng phát nào.
Lúc đó, bản thân cô còn cho rằng ông trời trêu ngươi, muốn bắt cô cả đời ở bên cạnh Vương Hoàng, bây giờ khi Vương Châu Nhi tiết lộ điều này khiến cô ngộ ra khi ấy đã bị Vương Hoàng lừa ngoạn mục.
Cả người Minh Nhi cứng ngắc như khúc gỗ, toát ra luồng oán hận cực độ chĩa thẳng về phía Trịnh Vương Hoàng.
Vương Châu Nhi ở bên cạnh đang mảy may cài đạn vào súng định không để ý đến biểu cảm của Minh Nhi, thấy cô im lặng Châu Nhi sợ mình lỡ lời làm cô buồn định đứng dậy đến chỗ tập bắn tiếp.
Bất ngờ, Minh Nhi níu tay cô lại, gương mặt không biến sắc nhìn chăm chăm vào cây súng trên tay cô.
" Vương tiểu thư có thể cho tôi mượn cây súng trong tay cô không? "
" Hử? " Châu Nhi chau mày, tưởng đâu Minh Nhi hứng thú với súng đạn, cô không ngần ngại đưa nó sang cho Minh Nhi còn tốt bụng nhắc nhở.
" Cầm lấy đi, nó đã lên đạn rồi, cẩn thận không lại làm mình bị thương đấy! "
Triệu Minh Nhi không chút do dự cầm lấy súng, quan sát nó kĩ càng, ánh mắt lóe lên một tia điện cực mạnh, cô chĩa nó về phía Vương Hoàng, hét tên anh.
" Trịnh Vương Hoàng!!! "
Pằng âm thanh chói tai vang lớn.
Đoạn Vương Hoàng vừa xoay người lại, viên đạn xẹt ngang qua vai anh thẳng tới tấm kính chắn trong khu tập luyện, nó vỡ tan tành, bất cứ người nào cũng đứng hình, thất thần trước cảnh vừa rồi.
Minh Nhi mặc kệ tim đập nhanh như sắp nổ tung, hai tay đầy đau đớn dứt khoát bóp cò lần , âm thanh lớn lại vang lên, viên đạn theo đó bắn xuống đất ngay trước mặt Vương Hoàng.
" Triệu Minh Nhi cô bị gì vậy? "
Vương Châu Nhi tức giận lao vào giành lấy súng từ trong tay Minh Nhi, nào ngờ khi Minh Nhi xoay mặt sang hai mắt cô đã sớm đỏ hoe, nước mắt không tự chủ mà chảy thành sông, cô nghiến lấy răng mình, Châu Nhi sững sờ, tay khựng lại lúc đó.
" Minh Nhi! " cô cất tiếng không thành lời, từ trong đôi mắt vô hồn, u tối kia cô cảm nhận được nổi đau khó tả của Minh Nhi.
Vương Hoàng ở đằng xa không phát cáu, anh ngầm đoán Minh Nhi đã nhận ra điều gì đó mới có cách hành xử như vậy.
" Để cho cô ấy bắn! " anh lớn tiếng về phía Vương Châu Nhi ra lệnh.
Châu Nhi do dự một lúc lâu cuối cùng cũng buông ra, hai tay Minh Nhi run run tiếp tục chĩa súng về phía Vương Hoàng đang đứng im mặt lạnh chờ cô ra tay, những người khác không khỏi khiếp sợ, nửa muốn ngăn cản nửa lại im lặng.
Liên tục phát đạn bắn tới nhưng không phát nào trúng vào người Vương Hoàng, tới phát thứ nó xẹt qua bắp tay anh, cứa vào da thịt làm chảy máu, loang lổ thấm qua chiếc áo sơ mi xanh nhạt.
Minh Nhi vứt ngay cây súng xuống đất, phát nào cô cũng không nở bắn trúng Vương Hoàng, mỗi lần bóp cò tim lại đau đến tê tâm phế liệt, lí trí dù muốn giết chết anh nhưng trái tim lại không cho phép.
Tách những giọt nước không ngừng rơi trên vạt áo, mùi vị mặn chát tựa như xát muối vào da thịt, vị y hệt cuộc đời của cô, đả kích tinh thần khiến hai mắt dần xụi xuống, cơ thể ngả nghiêng trong không khí, Minh Nhi ngất ngay lúc đó.
Vương Châu Nhi nhanh tay đỡ lấy người cô, sốt ruột lay gọi.
" Triệu Minh Nhi, Minh Nhi! tỉnh lại đi! cô bị làm sao vậy? "
" Vương Hoàng, Diệp Lý mau lại đây Minh Nhi ngất rồi " Vương Châu Nhi hoảng loạn la lên.
Cố Diệp Lý ba chân bốn cẳng chạy đến xem tình hình, ai nấy cũng điều sốt sắng chỉ có mỗi Vương Hoàng lại thong dong rảo từng bước chậm rãi.
May mắn, Triệu Minh Nhi chỉ bị ngất vì quá căng thẳng, thai nhi trong bụng cô vẫn ổn, bấy giờ Vương Hoàng mới kéo lấy Minh Nhi từ trong đám hỗn loạn về phía mình, bồng gọn cô nằm trong vòng tay.
" Châu Nhi! cô đã nói gì với Minh Nhi? " anh lạnh giọng chất vấn.
Vương Châu Nhi ngơ ngác, tự dưng Trịnh Vương Hoàng lại hỏi vậy, phút chốc cái miệng cô cứng đờ, phải vài giây sau mới điềm tĩnh trả lời Vương Hoàng.
" Tâm sự! kể cô ấy nghe về tài lẻ của anh! ảo thuật! "
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Hoàng, Vương Châu Nhi không giữ mồm giữ miệng vô tình kể đúng thứ mà Vương Hoàng đang giấu.
Thảo nào mà Triệu Minh Nhi kích động cầm cả súng bắn anh, vì Minh Nhi đã biết được chân tướng vụ việc trước kia, Vương Hoàng chẳng nói chẳng rằng khiễng chân rời đi mặc cho những ánh mắt khó hiểu dõi theo.
Lãnh Thiếu Anh không nhịn nổi tò mò mà thăm dò Vương Châu Nhi.
" Này, Châu Nhi! Trịnh Vương Hoàng bị! làm sao vậy? Còn cả vợ cậu ta nữa? Hai người họ! thật khó hiểu! "
" Ưm! chắc Vương Hoàng lại làm gì có lỗi với Triệu Minh Nhi rồi! kệ họ đi, chúng ta tiếp tục việc của mình "
Nói rồi, Vương Châu Nhi ung dung bước đến kéo Cố Diệp Lý rời đi, khu tập bắn chỉ còn lại người kia.
Nhìn mớ hỗn độn dưới đất họ cũng không còn hứng thú tập luyện tiếp, chẳng mấy chốc nơi đó đã không còn một bóng người.
Thời gian trôi dần tới tận h chiều, Minh Nhi bị đánh thức bởi tiếng thì thầm, đôi mắt nâu đảo sang bên cạnh.
Gương mặt lãnh khốc đập ngay vào mắt, phút chốc Minh Nhi mất kiểm soát mà chửi bới.
" Cút!
Trịnh Vương Hoàng, đồ xảo trá, anh cút ngay cho tôi!!! "
Mặc cho Minh Nhi đuổi đi, Vương Hoàng vẫn ngồi đờ như pho tượng, hai mắt dán chặt vào người cô, miệng mỏng im phăng phắc như bị ai đó dán keo.
Cử chỉ của anh càng làm Minh Nhi thêm tức tối, cô vớ lấy cái gối quăng thẳng vào mặt anh, lớn giọng ra lệnh.
" Tôi bảo anh cút, anh bị điếc à? Cút ngay ra ngoài cho tôi! "
" Không " Vương Hoàng điềm nhiên bật một tiếng, lúc này anh mới có động thái, bá đạo kéo lấy Minh Nhi ngã vào lòng, khống chế cô tựa chặt vào người anh.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ xấu xa, bỏ tôi ra " Minh Nhi quát tháo, còn cắn mạnh vào vai Vương Hoàng làm in lên dấu răng, máu thấm qua lớp vải mỏng, cho dù cô có mắng có chửi cỡ nào anh cũng không buông.
Đến khi Minh Nhi thấm mệt, không còn sức kêu gào, bàn tay thô ráp lại dịu dàng vuốt ve lên mái tóc cô.
" Mệt rồi phải không? Vậy thì hãy ngoan ngoãn đừng quậy phá nữa " Vương Hoàng thì thầm cái giọng lạnh buốt qua tai.
Cả người Minh Nhi sởn gai ốc, hình như cô cảm nhận được Trịnh Vương Hoàng đang tức giận, còn là lửa giận chết chốc.
Ực Minh Nhi nuốt ngụm nước bọt, đau đáu ánh mắt thăm dò sắc mặt Vương Hoàng, cặp mắt anh sắc lẹm pha chút tàn khốc, cả gương mặt đỏ bừng như lửa đốt, khí lạnh tràn khắp toàn thân.
Minh Nhi sợ hãi muốn thoát khỏi vòng tay ác ma, càng kháng cự Vương Hoàng càng thô bạo xiết chặt ngực cô đến ná thở.
Khi anh buông tay ra hô hấp của Minh Nhi mới trở lại bình thường, cô kiệt sức gục đầu vào vai anh.
Cái giọng âm trầm lại văng vẳng âm lên.
" Minh Nhi, anh biết em đang tức giận vì điều gì! nhưng đừng nghĩ em có thể dùng nó để xa lánh anh! nếu như em muốn, chúng ta chơi lại trò chơi đó, anh sẽ không gian lận nữa "
" Tôi không cần, Vương Hoàng! làm ơn! buông tha cho tôi đi! " Minh Nhi vô lực cầu xin, cô biết có làm gì Vương Hoàng cũng không để cho cô thắng, hà cớ gì phải cố chấp đấu với anh.
Thế nhưng, dù có năn nỉ ĩ ôi Vương Hoàng vẫn mặt lạnh như băng, ngữ khí ngời ngợi mà áp đảo cô.
" Muốn anh tha cho em! dễ lắm!
! Lấy mạng của Triệu Khanh bù lại năm anh thầm thương trộm nhớ em là được "
Nghe xong, Minh Nhi càng thêm suy sụp, cô không có cách nào thoát khỏi người chồng ác ma này, từ lúc Vương Hoàng bộc lộ bản chất thật mọi đường lui của cô dường như đều bị anh chặt đứt.
Hai hàng nước mắt rơi trong tuyệt vọng, Vương Hoàng bất ngờ lấy cây súng trong người ra dọa Minh Nhi kinh hồn bạc vía, cầm chặt lấy bắp tay anh.
" Vương Hoàng anh định làm gì? "
Cả người mảnh mai run lên cầm cập, cô sợ Vương Hoàng định giết Triệu Khanh, không để anh kịp mở miệng, cô quỳ xuống dập đầu van xin.
" Trịnh Vương Hoàng tôi van anh đừng làm hại Khanh, anh muốn giết thì giết tôi đi, em ấy vô tội! Vương Hoàng xin anh! hic "
" Anh có nói đi giết Triệu Khanh sao? " Vương Hoàng khom người kéo Minh Nhi đứng lên, gạt đi nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt kinh hãi.
Nhét vào tay Minh Nhi cây súng, tự chĩa nòng sang trước ngực anh, rồi cất giọng buồn bã.
" Minh Nhi nếu em căm hận anh như vậy thì bắn chết anh đi! anh không thể để em rời xa anh, trừ phi anh chết "
Minh Nhi đơ luôn, cái miệng anh đào im bặt, làm sao cô có đủ can đảm mà ra tay, Vương Hoàng càng hành động như vậy tâm cô càng thêm rối bời.
Do dự rồi lại buông bỏ, cây súng theo đà rơi xuống, trong chốc lát Minh Nhi vực dậy tinh thần, nhanh chóng lấy lại trạng thái tươi tỉnh gạt đi những chuyện vừa xảy ra.
Nếu đã không thể cầu xin thì cô đi đúng kế hoạch mà Giang Tuyết Tuyết sắp xếp!
Vương Hoàng lại lần nữa nhét súng vào tay cô.
" Giữ lấy nó, sao này em muốn giết anh lúc nào cũng được "
Minh Nhi lườm mắt, biết không tài nào từ chối cô đành cất nó vào túi xách của mình.
.