Vương Hoàng nghe xong đầu nổi đom đóm, khuôn miệng giật giật vài cái, không vì hiện giờ cô đang là Đới Hạnh Ân thì có lẽ anh đã dáng cái mồm chanh chua đó lại.
Anh cố kiềm chế cảm xúc, chẳng buồn quan tâm cô chí chóe, trực tiếp bàn chuyện với Đới Khởi Nam.
Dưới nhiều lời ích hấp dẫn, Đới Khởi Nam làm sao nỡ từ chối, hắn cũng rất thương hai con của Minh Nhi, dù cô có cản hắn vẫn chấp nhận nghe theo Trịnh Vương Hoàng.
Vả lại, nói không chừng có khi sau vụ này Trịnh Vương Hoàng sẽ thay đổi suy nghĩ đồng ý giúp đỡ cho Đới gia vực lên.
Triệu Minh Nhi đứng ở một góc ôm hai con trong sự vô lực, suy cho cùng cô cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, bị kẹt giữa Đới gia căn bản không có đường lui.
Cuối cùng ngậm ngùi mà nghe theo sự sắp xếp của người khác.
" Nếu anh đã kiên quyết như vậy...Khởi Nam...mọi chuyện em đều nghe theo anh...
Em xin phép dẫn hai con về phòng trước! " Minh Nhi buồn bã, hai tay dắt theo hai đứa nhỏ đi không ngoảnh mặt mặc cho Trịnh Vương Hoàng dùng ánh mắt hình viên đạn dõi theo cô.
Đới Khởi Nam biết cô buồn nhưng hắn làm tất cả cũng vì cô và cơ nghiệp của nhà họ Đới, hắn không thể từ chối lời đề nghị này.
Rất nhanh cuộc nói chuyện giữa hắn với Trịnh Vương Hoàng cũng kết thúc, hắn lập tức phóng nhanh đến phòng Minh Nhi.
Cốc cốc tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
" Hạnh Ân, anh vào trong được không? " Khởi Nam nhỏ giọng hỏi ý.
Cánh cửa nhanh chóng bật vào, Minh Nhi nín thinh, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ đứng nép sang một bên mời hắn vào trong, cử chỉ thờ ơ như vậy đủ cho thấy cô đang rất giận hắn.
Hai đứa nhỏ đang bị cô phạt đứng khoanh tay ở một góc trong vòng phút, thấy Khởi Nam vào như thấy bùa hộ thân, chúng mếu máo gọi hắn.
" Papa...huhu...mama hết thương bọn con rồi..."
" Hai đứa im ngay cho mẹ, đã dặn bao nhiêu lần rồi không được gọi papa, phải gọi là cậu Khởi Nam, sao hai đứa cứ cãi lời mẹ thế? " Minh Nhi bực dọc quát mắng, hàng chân mày mỏng nhíu xuống, trông cô chẳng khác gì mụ phù thủy.
Hai đứa nhỏ bị dọa sợ lập tức im phăng phắc, khóe mắt rơi lã chã những giọt lệ, ngay cả Đới Khởi Nam cũng không dám hó hé xen vào.
Nhìn các con khóc xướt mướt, cơn nóng giận bỗng chốc lắng xuống, Minh Nhi nhớ lại vừa nãy khi hai con cô gọi Đới Khởi Nam bằng papa, tức khắc một luồng sát khí xông thẳng đến cô, nó phát ra từ Trịnh Vương Hoàng, cô biết anh đang ghen, ghen đến mức toát ra khí tuất lạnh lẽo khiến cô không dám ngó sang anh.
Sợ rằng, nếu cứ giữ cách xưng hô như vậy không những Đới Khởi Nam gặp nạn mà chính cô và hai con cũng khó tránh khỏi rắc rối.
Trịnh Vương Hoàng là kẻ tàn bạo như thế nào cô là người rõ nhất, bảy năm về trước anh giăng bẫy cô, thẳng thừng ra tay tàn sát nhiều người, cô không thể để chuyện cũ tiếp diễn.
Nhất là đối với hai đứa con còn nhỏ dại, chúng cần phải tránh xa người bố lãnh khốc đó.
Nếu để Trịnh Vương Hoàng nhận lại con thì tương lai chúng sẽ trở thành giống hệt người bố tàn bạo kia, đây chính là điều Minh Nhi lo sợ nhất.
Chỉ cần nghĩ nhiêu đó thôi, lòng cô lại chua xót, vòng tay ôm lấy hai đứa con vào lòng, vừa vỗ về vừa khóc thầm trong tâm, dù có như thế nào cô nhất quyết không để Trịnh Vương Hoàng cướp con cô đi.
Hai đứa nhỏ được mẹ vỗ về cũng không khóc nữa, ngoan ngoãn trèo lên giường đợi mẹ cất tiếng hát ru.
Hơn phút sau, chúng đã ngủ say, Minh Nhi kéo chăn đắp lên, sau đó chủ động kéo Đới Khởi Nam ra ngoài vườn hoa nhài nói chuyện.
Hương thơm mát mẻ của hoa khiến tâm trạng đang căng thẳng dịu xuống, bấy giờ Minh Nhi mới chịu mở miệng.
" Khởi Nam, anh tìm em có việc gì không? "
Khởi Nam kéo một hơi thở thật dài, chỉnh lại cặp kính cận, mỗi lần hắn sợ Minh Nhi giận tay chân đều lóng ngóng, phong thái điềm đạm cũng mất tăm thay vào là một chàng trai với vẻ ngoài ngượng ngùng, hắn ấp úng mãi mới cất tiếng.
" Hạnh Ân, em đang giận anh vì anh đã đồng ý chuyện cho con học ở trường do Trịnh Tổng chọn phải không? "
Sau câu hỏi ấy, hơi thở của Minh Nhi nặng trịch, đúng là cô giận hắn, nhưng hắn cũng vì lo cho Đới gia, cô mang ơn của nhà họ Đới thì phải trả.
Với lại, có từ chối thì Trịnh Vương Hoàng càng gây khó dễ.
" Em không trách anh...Khởi Nam đừng nghĩ nhiều như vậy, em hiểu tâm ý của anh mà...!" Minh Nhi cất giọng dịu dàng đính chính, còn tươi cười với Khởi Nam, chuyện cũng đã lỡ xảy ra, không nên vì hờn dỗi mà bất hòa với người cô kính trọng.
Bàn tay ấm áp của Khởi Nam xoa lên đầu cô, cũng may cô thấu hiểu cho hắn, không thì hắn cũng vô lực không biết làm cách gì để cô hết giận dỗi.
" Cảm ơn em đã hiểu cho anh..." Khởi Nam thều thào.
Hôm đó bầu không khí trong Đới gia rất ảm đạm, có tiếng cười nhưng rất nhỏ, trên gương mặt của mỗi người là một nét lo âu riêng.
.....
Ba ngày sau, theo lời của Trịnh Vương Hoàng hôm nay là ngày hai con của Triệu Minh Nhi nhập học, do sợ chúng sẽ đòi về giữa chừng nên đích thân cô lái xe đưa chúng đến trường.
Mất khoảng phút đến nơi, đập vào mắt cô là một ngôi trường rộng lớn, khung viên đầy ắp trò chơi cho thiếu nhi, còn có cả kiến trúc xá cho học sinh nghỉ trưa hoặc ở lại.
Nhìn sơ thôi cũng đủ biết đây là trường tư nhân dành cho các công tử, tiểu thư khuê các nhà giàu đến học, vào đây rồi sẽ được cơm bưng nước rót tới tận miệng, còn được dạy dỗ một các nghiêm khắc.
Tất nhiên học phí sẽ rất đắt đỏ, Minh Nhi bất chợt cảm thấy bất an, vốn cô chỉ muốn hai con học ở ngôi trường bình thường để chúng có thể hòa nhập với mọi tầng lớp, nào ngờ lại bị Trịnh Vương Hoàng điều khiển.
Cô miễn cưỡng xuống xe đưa hai con vào trong, trước khi giao chúng cho cô chủ nhiệm, cô phải dặn dò thật kĩ lưỡng.
" Hoàng Minh con phải chăm sóc em gái thật tốt biết chưa? " Minh Nhi xoa nựng má của Hoàng Minh, sau đó hôn lên trán con trai và con gái.
Cậu vội gật đầu, cười tươi làm hai má phúng phính căng tròn.
" Mama yên tâm con sẽ chăm sóc Ly Tỏa thật tốt! " nói rồi Hoàng Minh nắm chặt lấy tay em gái.
Minh Nhi lại tiếp tục nói.
" Hai đứa phải nghe lời cô giáo đấy, không được làm loạn, không nghe lời mẹ sẽ giận không nói chuyện với hai đứa nữa đó! "
" Dạ tụi con biết rồi ạ " cả hai ngoan ngoãn cùng đồng thanh đáp.
Minh Nhi nở nụ cười hiền hòa lại ôm con vào lòng không nỡ buông, Ly Tỏa sức khỏe vốn không tốt, nên mỗi lần đi học cô đều dặn Hoàng Minh phải luôn để mắt tới em gái.
Lắm lúc cô sợ Hoàng Minh thấy cô thương Ly Tỏa nhiều hơn sẽ ganh tị, nhưng may mắn cậu rất hiểu chuyện, không tị nạnh, luôn dành mọi thứ tốt nhất cho em gái hệt như Minh Nhi dành tình thương cho Triệu Khanh.
Nhìn hai đứa con hòa thuận, yêu thương nhau, sống mũi bỗng cay cay, cô nhớ Triệu Khanh rất nhiều, càng nhớ bao nhiêu càng tự trách bản thân bấy nhiêu, chỉ vì mình mà cả bạn thân và em trai điều hy sinh.
Reng reng
Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, Minh Nhi cố kiềm nén cảm xúc giao hai đứa con cho cô giáo, còn không quên dặn dò cô giáo vài điều, đợi đến khi bóng con khuất tầm cô mới lên xe rời đi.
Còn chạy chưa được bao xa bỗng một con xe Bugatti từ đằng sau đuổi theo, bám đuôi tận hơn phút, Minh Nhi lo sợ vội đạp ga vồ thật nhanh, nhanh đến mức tựa như cô đang đua với tử thần.
Mà chiếc xe đuổi theo cô chính là xe của Trịnh Vương Hoàng, thấy cô lái nhanh như vậy anh không khỏi lo lắng mà mắng.
" Triệu Minh Nhi ai dạy em lái xe kiểu đó chứ? Con gái con lứa gì chẳng có một chút thùy mị..."
" Mau chặn đầu chiếc xe đó lại nhanh!!! " Vương Hoàng lớn giọng ra lệnh, tài xế lập tức tăng tốc chắn ngay phía trước xe của Minh Nhi.
Do bất ngờ, cô nhanh chân thắng gấp tránh xảy ra tai nạn, tinh thần chưa kịp ổn định thì bóng người bước ra từ chiếc xe sang kia khiến gương mặt cô tối sầm ngay tức khắc.
" Trịnh Vương Hoàng..." Minh Nhi lẩm bẩm, linh cảm mách bảo cô điều chẳng lành, cô cố thủ trong xe không dám bước ra ngoài, Trịnh Vương Hoàng dần một tiến đến gần.
Cộc cộc anh gõ tay vào kính xe, ra hiệu cho Minh Nhi ra ngoài, cô định cố thủ tiếp nhưng thấy anh càng lúc càng gõ mạnh, sợ xảy ra chuyện buộc lòng cô phải lộ diện.
" Trịnh Tổng, anh làm vậy là có ý gì? Sao tự dưng lại chắn trước đầu xe của tôi? " Minh Nhi vừa bước ra đã lớn tiếng chất vấn.
Trịnh Vương Hoàng chẳng buồn đáp, trực tiếp kéo cô đi mặc cho cô giằng co, la toáng, còn dùng võ đánh anh giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng ba cái thế võ mèo cào đó chỉ có thể dùng với những kẻ yếu chứ đâu làm khó được anh, với một tay mạnh bạo vác cô lên như bao cát, quăng cô vào trong xe mình, sau đó đuổi tài xế ra ngoài canh chừng.
Cả hai ngồi trong xe mà không hề biết màn lôi kéo vừa rồi đã bị Âu Dương Nhiên đi ngang nhìn thấy, ông không có ý định giúp Minh Nhi mà lặng lẽ quay về Đới gia.
Bên trong xe, Minh Nhi đang hoảng loạn tìm cách thoát thân, vội vàng ghịt cửa ra nhưng nó sớm đã bị khóa, cô không có cách nào mở ra được, bốn bên điều là một màu đen phủ kín.
" Trịnh Vương Hoàng anh làm cái trò gì vậy? Mau thả tôi ra! " cô tức giận mà gọi thẳng tên anh..