Trước lời thúc giục, vì lợi ích của Đới gia, chỉ trong vòng phút Minh Nhi uống cạn hết ly rượu, mà chúng cũng là tượng trưng cho tình cảm năm Vương Hoàng chờ đợi cô.
Do đã quá lâu không có một giọt rượu nào trong người nên tửu lượng của cô kém hẳn, hai mắt bắt đầu lờ mờ, cả người nóng ran như lửa đốt, gương mặt ma mị đỏ ửng mang theo hơi thở phong tình vạn chủng, lắc lư cơ thể dụ hoặc.
Vương Hoàng nhanh chóng với tay đến công tắc gần đó, tắt hết mọi ánh đèn, bên tai anh không ngừng vang lên tiếng nhịp tim đập thình thịch dồn dập, anh liếm nhẹ môi mình, cắn lên vành tai mềm mại của Minh Nhi, khẽ thủ thỉ.
" Minh Nhi...gọi tên anh...!"
Men rượu khiến đầu óc Minh Nhi có chút mụ mị, cất giọng nỉ non ngọt như mía lùi rót vào tai Vương Hoàng.
" Vương Hoàng...!" hai mắt nâu long lanh hệt như ả hồ ly, cô tựa chặt vào lòng Vương Hoàng, hơi thở ấm nóng làm anh không cưỡng lại được, lập tức bồng cô sang giường.
Anh thích thú ngắm nhìn vẻ kiều mị, chiếc váy trắng ôm trọn body gợi cảm, vòng nào ra vòng đó, eo thon, ngực nảy, mông căng.
Sinh con rồi mà nhìn Minh Nhi chẳng khác gì cô gái tuổi đôi mươi, mơn mởn thế kia dù thằng đàn ông cứng rắn cũng phải ngũ mã quỳ rạp trước cô huống hồ chi là anh.
" Tiểu nhân ngư...quỷ tha ma bắt em lại rơi vào tay anh rồi! " Vương Hoàng thều thào cái giọng gian manh.
Chiếc áo sơ mi cởi bỏ xuống sàn, thân tráng kiện lồ lộ trước mắt, từng múi cơ rắn chắc sau bao năm vẫn không thay đổi, chỉ khác một chút trên ngực trái có một vết sẹo nhỏ, anh đưa tay chạm nhẹ lên gò má mềm mại.
Bảy năm rồi anh mới có lại cảm giác thân thuộc ngày nào, bất giác mất kiên nhẫn mà hôn ngấu nghiến, môi lưỡi giao triền quân quýt, mùi vị ngọt ngào lan tỏa cả khoang miệng.
Minh Nhi dù có hơi say nhưng vẫn ý thức được mọi việc, cô vùng vẫy đẩy Vương Hoàng ra, nhưng càng đẩy anh càng ghịt chặt đầu cô, còn cắn cả vành môi dưới đến bật máu.
Gần như cô không thể thở nổi, anh gặm nhấm thô bạo tới mức tê dại đầu lưỡi của cô.
Đến khi hai mắt trợn trắng, Vương Hoàng mới chịu tách môi ra mang theo vài sợi chỉ bạc quyến luyến, mà Minh Nhi như bị anh rút cạn sức lực, cô thể hổn hển, cố hít lấy hít để không khí.
Vương Hoàng lại trượt cái miệng mỏng xuống chiếc cổ bé xinh, liếm láp mật ngọt, cơ thể mảnh mai không rét mà run lên, sởn cả da gà, những ám ảnh khi xưa bỗng ù về trong đầu Minh Nhi, hai bờ vai nhỏ nhắn run bần bật.
" Đừng, Vương Hoàng, xin anh...đừng...tôi không muốn..." cô hét toáng lên, thẳng chân đạp mạnh vào người Vương Hoàng, giật lùi về một góc giường.
Trước đây cô bị anh cưỡng b.ức không biết bao nhiêu lần đến nổi mỗi khi anh chạm vào cô đều sợ hãi, phản ứng kịch liệt.
Khóe mắt rơi lã chã những giọt lệ, Minh Nhi bậm chặt môi, hai tay khoanh trước ngực phòng thủ, Vương Hoàng trông thấy cô né tránh, cơn hưng phấn trong người tắt ngấm.
Anh bước xuống giường, nhâm nhi một cốc nước ấm, trấn áp con quỷ dục vọng bên trong tạm thời lắng xuống.
" Can I lie next to you? " Vương Hoàng cất giọng trầm khàn.
( Tôi có thể nằm cạnh em không?) - tạm dịch.
Minh Nhi nghe câu hỏi bèn ngơ ngác, Vương Hoàng tự dưng nói chuyện bằng tiếng anh với cô, cũng may cô ở Anh Quốc được bảy năm nên sớm đã thông thạo ngôn ngữ này.
Thế nhưng, cô không dám đáp, do dự mãi không thốt nên lời, Vương Hoàng lại nói tiếp.
" Just chatting...
...I promise to be gentle..."
( Chỉ là trò chuyện thôi, tôi hứa sẽ dịu dàng) - tạm dịch.
Phong thái của Vương Hoàng rất nho nhã, gương mặt không còn một chút ý niệm tà ác, anh mặc lại áo sơ mi, cài kĩ càng từng cúc, đứng im ở một chỗ mà chờ đợi, điệu bộ Tổng Tài cao cao tại thượng biến mất hoàn toàn.
Chỉ với vài câu nói anh lại khiến trái tim nhỏ bé rung động sau bao năm xa cách.
" Yes, that sounds lovely..." Minh Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt chớp lia lịa.
( Được thôi, nghe thú vị đấy) - tạm dịch.
Hai tay mảnh khảnh buông thả phòng bị, cô nghiêng người nằm một bên, Vương Hoàng chậm rãi trèo lên giường, anh cũng nằm nghiêng người đối diện với cô, đưa tay nhẹ nhàng quệt đi nước mắt, nhỏ giọng bảo.
" Đưa tay của em ra đây,...tôi muốn nắm tay em " nói rồi Vương Hoàng để bàn tay trái ra giữa giường, tay phải kéo lấy một cái gối ngăn cách anh tiến gần tới Minh Nhi, hai mắt anh nhắm chặt không nhìn thấy gì tâm sẽ không động.
Hành động của anh đủ tạo cho Minh Nhi một sự tin tưởng nho nhỏ, cô từ từ để bàn tay nhỏ xíu lên.
Bất thình lình, Vương Hoàng kéo mạnh nó áp lên má anh làm cô giật thót cả tim còn tưởng lại bị anh lừa.
Thấy anh nằm im không nhúc nhích, lúc này cô mới bình tĩnh, lấp bắp hỏi anh.
" Trịnh Tổng...anh...muốn nói chuyện gì với tôi? "
" Nói về vợ của tôi..." hai mắt Vương Hoàng vẫn nhắm nghiền, hơi thở thở ra rất đều đặn.
Nghe anh nhắc đến vợ, lòng Minh Nhi lại nao núng, cô biết anh đang có ý thử cô, nếu cô từ chối anh sẽ phát cáu, mà nghe anh nói cô sợ tâm không vững sẽ bị anh lây động.
Dễ dàng bị bại lộ thân phận, dẫn đến nhiều rắc rối, nhưng đó là suy nghĩ của cô.
Vương Hoàng vốn chẳng để tâm, cô còn chưa đồng ý anh đã bắt đầu kể chuyện mà không cho cô xen vào bất cứ câu nào.
Suốt h đồng hồ, hai bên màng nhĩ toàn những lời tra tấn, chuyện cũ đều được Vương Hoàng nhắc rõ từng chi tiết một, lâu lâu anh lại bóp chặt bàn tay cô, cảm giác như anh đang trút giận, nó truyền thẳng qua da thịt xông tới đại não.
Kể hết chuyện quá khứ Vương Hoàng lại chuyển sang bày tỏa tâm tư, lúc này anh mới hé mở cặp mắt hữu tình, nhìn trực diện vào sâu ánh mắt của Minh Nhi.
Khí tuất mạnh mẽ như bóp nghẹt cổ họng, không ai làm gì mà Minh Nhi cũng thở khó khăn.
" Cô có biết, bảy năm tôi chờ đợi vợ tôi...tôi đã gọi cô ấy bằng cái tên gì không? " giọng điệu của Vương Hoàng pha chút lạnh lẽo.
Minh Nhi lắc đầu liên tục, cô dường như không muốn nghe nữa, càng lúc đầu óc cô càng rối bời, xen lẫn giữ quá khứ và thực tại, bây giờ cô được tự do mà cứ như đang bị điều khiển.
Vương Hoàng lại kéo lấy tay cô đặt lên vòm ngực vạm vỡ, từng nhịp đập chậm chạp truyền qua tay cô.
" Tiểu nhân ngư...đó là cái tên gọi tôi đặt cho cô ấy! "
" Tiểu nhân ngư? " Minh Nhi làu bàu.
Đánh nhẽ bảy năm qua cô bỏ trốn Vương Hoàng phải rất căm giận cô, tại sao anh lại đặt cho cô cái tên đẹp như vậy?
Minh Nhi thầm thắc mắc trong tâm nhưng không dám hỏi thẳng, Vương Hoàng khẽ liếc nhìn, biết Minh Nhi nghĩ gì anh tự mình giải thích.
" Cô ấy cứ như mĩ nhân ngư vậy, xuất hiện làm người khác mê đắm...rồi lại thích trốn sâu dưới lòng đại dương, khiến kẻ si tình phải lặn lội cả một đời tìm kiếm trong kì vọng..." Vương Hoàng trầm tư nói một cách buồn bã, ánh mắt chứa chan sự mong mỏi.
Xong, anh lại mỉm cười thì thầm.
" Vốn...vợ của tôi...
Cô ấy vốn thuộc cung hoàng đạo Song Ngư...
Cho nên...cái tên này hợp với cô ấy nhất...."
Bấy giờ Minh Nhi mới tỏa, hóa ra anh yêu cô nhiều đến mức, cô có chạy tới đâu anh cũng không buông bỏ cô.
" Nếu...một lúc nào đó anh gặp lại vợ anh...liệu...anh có...giam cầm cô ấy như lúc trước nữa không? " Minh Nhi líu lưỡi thăm dò.
" Không " Vương Hoàng bật lên một tiếng to rõ ngay tức khắc, ngắt quãng một vài giây anh lại tiếp tục nói.
" Tôi sẽ để cô ấy tự nguyện về bên cạnh tôi "
Cái miệng anh đào lập tức há to như chữ O, Minh Nhi kinh ngạc với câu trả lời, nội tâm cô gào thét, liệu đó có phải là lời nói thật lòng không? Hay anh chỉ muốn lừa cô thêm lần nữa?
Và đúng như Minh Nhi nghĩ, cái gọi là tự nguyện của Vương Hoàng nói đó, chính là tự nguyện có kế hoạch được anh sắp xếp.
Biểu cảm của anh hiện giờ là diễn cho Minh Nhi xem, nhằm thao túng tâm lý, nó chân thật tới mức lừa Minh Nhi tưởng chừng đang nhìn thấu nội tâm đau khổ của anh, nhìn ra anh khổ sở đến nhường nào khi không có cô bên cạnh.
Phút chốc, sự căm ghét ngày nào bỗng tan biến một cách thần kì, tâm nảy lên ý niệm, cô như muốn nói với Vương Hoàng rằng:
" Vương Hoàng, tôi chính là Triệu Minh Nhi...tiểu nhân ngư mà anh cực khổ tìm kiếm đây! "
Lời thì nghĩ trong lòng nhưng lại không thể nói ra, còn đắng đo rất nhiều thứ, cô im bặt, Vương Hoàng cũng im lặng, rất lâu rồi lại rất lâu.
Khi kim đồng hồ điểm h sáng, cô mệt mỏi lờ đờ hai mắt, chúng dần cụp mí, cô rơi vào giấc mộng lúc nào không hay.
Vương Hoàng nhè nhẹ bỏ chiếc gối ngăn cách xuống nền nhà, lếch sang kéo quai dây áo xuống tới nửa người, để lộ khuôn ngực căng mẩy, hồng hào mịn màng, tiếp tục cố gắng nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngực lên.
Anh chỉ muốn xem vết bớt dưới chân ngực trái, khi nó lộ rõ cũng là lúc môi mỏng khẽ nhếch.
" Triệu Minh Nhi, em còn già mồm chối quanh co...để anh xem...em trốn anh được bao lâu..." Vương Hoàng thều thào trong miệng..