Lời tâm sự như mũi tên xuyên qua tim khiến Minh Nhi day dứt trong lòng.
Suy cho cùng, Triệu Khanh không phải là cô, cậu đâu thể hiểu được cảm giác đau đớn khi bị chính người mình tin tưởng giăng bẫy.
Bảo cô tha thứ, thật lòng cô khó chấp nhận ngay được điều mà cậu nói.
Cộng thêm, ám ảnh về cái chết của Giang Tuyết Tuyết càng làm tâm phức tạp, cô nhớ như in những lời trăng trối của Giang Tuyết Tuyết trước khi chết, chúng như sợ dây vô hình, trói buộc tình cảm trong tim cô vào một góc.
Nghĩ đến đó, Minh Nhi lại thở dài não nề, hiếm khi hai chị em mới được nói chuyện riêng, cô không muốn lãng phí thời gian quý báo vào chuyện tình cảm, nhanh lách sang chuyện khác.
" Chúng ta đừng nói đến những chuyện đó nữa, em hiện giờ cũng đã ngoài rồi...đã ưng cô nào chưa? "
" Chưa, em phải đợi chị có được hạnh phúc trước thì khi ấy em mới tính chuyện đó sau " Triệu Khanh đáp một cách nhạt nhẽo.
Cậu không có hứng thú với chuyện tình cảm trai gái, suốt những năm qua thứ mà cậu quan tâm là chị gái của cậu.
Mà, Minh Nhi nghe em trai đáp như thế bỗng chốc không biết nên nói gì tiếp theo.
Đột nhiên, cô hầu gái từ đằng xa đi tới lọt vào tầm mắt cô, chợt nhận ra kim đồng hồ điểm vào h tối lúc nào chẳng hay, cô chỉ vừa nói chuyện với em chưa đầy h lại phải miễn cưỡng dừng lại.
" Phu nhân, mời người về phòng ạ! " cô hầu hạ thấp người cung kính.
Minh Nhi lồm cồm đứng lên, còn chưa kịp chào tạm biệt Triệu Khanh, cậu đã cúi đầu đánh tiếng trước.
" Chúc chị có một buổi tối tốt lành " cậu cất giọng trầm khàn rồi ngoảnh mặt lãnh đạm rời đi trước ánh mắt thống khổ từ Minh Nhi.
Cậu trưởng thành rồi, nhưng sự trưởng thành đó dần khép lại tình cảm chị em thắm thiết ngày nào, cậu không còn là một cậu nhóc yêu đuối, khờ khạo hay dựa dẫm vào chị gái, vốn không cần đến sự bảo vệ nhỏ nhoi từ Minh Nhi.
Cô quay người nặng lòng rời khỏi đó, bóng lưng cô dần mờ nhạt, nơi rộng lớn kia chỉ còn những cơn gió thổi qua.
" Chị à, hai mươi mấy năm chị bảo vệ em, đến lúc em bảo vệ chị rồi " Triệu Khanh đứng ở một góc tối dõi theo Minh Nhi, thì thầm.
Kí ức khi xưa ù về, nhớ lại trước đây khi chính miệng Trịnh Vương Hoàng thú nhận tội lỗi cưỡng đ.oạt chị gái, lúc đó Triệu Khanh đã mất kiểm soát đánh nhau với Vương Hoàng một trận sống chết.
Dù có bị đánh tả tơi Vương Hoàng cũng không phản kháng, cuối cùng khi mũi dao cắm vào ngực anh, Triệu Khanh mới nhận ra, Vương Hoàng là đang cam tâm lãnh hết mọi sự tức giận từ cậu.
Cậu nhớ rất rõ lúc Vương Hoàng sắp gục ngã, vẫn gắng gượng nói với cậu vài câu.
" Đừng lo, anh chết không liên lụy tới em, tài sản Trịnh gia...anh giao lại cho em,...hãy thay anh tìm lại Minh Nhi, thay anh nói lời xin lỗi với cô ấy..." giọng Vương Hoàng khi ấy nghe mà đầy sự tiếc nuối.
Chính câu đó khiến nước mắt Triệu Khanh tuông trào, đứng trước bờ vực của cái chết mà Vương Hoàng vẫn nghĩ cho cậu, nghĩ đến chị gái của cậu, dù có hận cách mấy Triệu Khanh cũng bị lây động.
Không một chút trừng trừ chính tay cậu đưa Vương Hoàng đi cấp cứu, rất may mũi dao lệch không trúng vào tim, Vương Hoàng giữ được mạng sống.
Từ đó, Triệu Khanh hối hận với hành động không chín chắn của mình, muốn sửa đổi, chuộc lại lỗi lầm, thay đổi thành một trợ thủ, một cánh tay đắt lực cho Vương Hoàng.
Với tư tưởng chỉ có Vương Hoàng mới là người xứng đáng mang đến tình yêu vĩnh cửu cho chị gái mà cúc cung tận tụy tới tận bây giờ.
Mối hận trong lòng Triệu Khanh sớm đã được xóa bỏ, vậy đến khi nào chị gái cậu mới cởi bỏ thù hằng, gạt đi quá khứ? Triệu Khanh thầm hỏi trong tâm, trầm tư đứng dưới trời đêm yên tĩnh rất lâu.
Lúc này, Minh Nhi được đưa đến căn phòng kỉ vật, cũng là căn phòng dành riêng cho cô và Trịnh Vương Hoàng.
Khi cánh cửa bật vào, bên trong không có lấy một bóng người, Minh Nhi thấy đổi kì lạ, quay sang chất vấn người hầu.
" Vương Hoàng đâu? "
" Thưa, chủ nhân đang xử lý công việc rồi ạ, phu nhân cứ vào trong nghỉ ngơi trước! " cô hầu gái chậm rãi đáp.
Xong, cô lại mau chóng nép người sang một bên, Minh Nhi thơ thẩn vài giây ngay trước cửa, cuối cùng nhấc bước chân nặng nề đi vào, khẽ liếc nhìn một lượt căn phòng tĩnh mịch.
Tranh thủ lúc Vương Hoàng không có ở đây Minh Nhi phải tắm rửa trước, cô bình thản mở tủ chọn đại một chiếc đầm ngủ đơn giản.
Mất phút gội sạch cơ thể, cô khoác chiếc đầm ngủ lên mình, nó vừa dài vừa dày, dù là màu trắng nhưng không lo bị lộ nội y bên trong.
Minh Nhi xoay mình trước gương, tà váy bồng bềnh theo từng cú xoay, trông cô hệt như mấy cô tiểu thư trong truyện tranh bước ra, phút chốc trên môi khẽ cong ngọt ngào.
Vương Hoàng vẫn chưa về phòng, Minh Nhi lại muốn đến chỗ bọn trẻ một chút, ai dè cô vừa mở cửa đã gặp ngay cô hầu gái lúc nãy.
" Sao cô vẫn còn ở đây? " Minh Nhi giật mình, khó chịu hỏi.
Cô hầu gái chấp hai tay ra trước đùi, vẫn là ngữ điệu và cử chỉ cúi người cung kính trước Minh Nhi.
" Thưa phu nhân, tôi được lệnh đứng ở đây trông coi người cho đến khi chủ nhân quay lại tôi mới được rời đi ạ "
Minh Nhi nghe xong, đủ thông minh để hiểu ý của cô hầu gái, tức là cô không được phép bước ra khỏi căn phòng này trừ phi được sự cho phép của Vương Hoàng.
" Tôi hiểu rồi..." cô thất vọng đóng cửa lại, ngồi chờ suốt h đồng hồ Vương Hoàng vẫn chưa xong việc.
Bất giác, hai mắt lờ đờ, cái miệng anh đào ngáp ngắn ngáp dài, Minh Nhi buồn ngủ rồi, cô chẳng thèm đợi nữa trực tiếp lăn ù lên giường mà ngủ.
Hơn phút sau, Trịnh Vương Hoàng cũng xong việc quay về phòng, anh ra hiệu cho cô hầu gái lui đi.
Vừa mở cửa vào trong đã bị tư thế ngủ của Minh Nhi dọa hết hồn, cô ngủ trông rất khó coi, hai tay sải rộng lên đệm như hưởng thụ, còn hai chân lại thò xuống sàn cứ như thủ thế mà chạy.
Khóe miệng Vương Hoàng bỗng nhếch nhẹ, cười một cách khó tả, pha một chút bất lực một yêu chiều trong nụ cười ấy.
Anh sải bước đến giường, kéo Minh Nhi nằm ngay ngắn lại, cô vẫn ngủ như một con heo nái, chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Vương Hoàng khẽ đáu mắt lên đồng hồ, rồi " Chậc " một tiếng, trộm nghĩ trong lòng.
" Mới có h hơn em lại ngủ say như chết thế kia...ăn trộm mà vào lấy đồ khiêng luôn em chắc em cũng chẳng hay..."
Minh Nhi vô tư ngủ mặc cho Vương Hoàng nhìn ngắm, anh khẽ chạm lên gò má mềm mại rồi lại vén nhẹ mái tóc dài trân quý, từng động tác vô cùng dịu dàng.
Thấy cũng đã trễ, anh nhanh chóng vào phòng tắm rửa, nhẹ nhàng mở cửa rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa tránh làm kinh động đến Minh Nhi đang ngủ.
Nhưng, tiếng nước chảy róc rách đã đánh thức cô, nhìn ánh đèn phát sáng từ chỗ phòng tắm cô biết Vương Hoàng đang tắm trong đó, lòng cô bắt đầu thấp thỏm lo sợ.
Đầu óc bỗng chốc lấp đầy ý nghĩ đen tối, cánh cửa đột ngột phát ra âm thanh cạch một cái, Minh Nhi vội vàng giả vờ như đang ngủ, mùi hương sữa tắm nam tính kích thích chiếc mũi cao hít vài hơi.
Minh Nhi cố nằm im bất động nhưng cơ thể phản chủ lại run rẩy từng cơn, Vương Hoàng biết hết, có ai nằm ngủ mà cặp mắt lại động đậy thế kia.
Còn thở không đều đặn, rõ ràng đã dậy còn cố tình vờ ngủ né tránh anh, đã thế anh sẽ dọa cô một trận.
Vương Hoàng trèo lên giường, trên thân chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn ở phần dưới, cố ý ôm chặt lấy Minh Nhi, hít hà hương thơm trên làn da nõn nà.
Khoảng cách da thịt chạm nhau khiến Minh Nhi khó chịu, toàn thân của Vương Hoàng vẫn còn chút ươn ướt, khí lạnh toát ra từ anh làm Minh Nhi không rét mà run.
Anh bắt đầu đưa môi chạm vào bờ vai trơn nhẵn đang run run, nhịn cười không được mà thỏ thẻ vào tai Minh Nhi.
" Dậy đi, em run như cầy sấy thế kia, anh cười chết mất "
Hai mắt nâu tức khắc mở to, thì ra Vương Hoàng sớm biết cô vờ ngủ vậy mà còn cố tình trêu chọc cô, báo hại cô kiềm cảm xúc từ nãy đến giờ.
" Đồ đê tiện, anh biết tôi giả vờ ngủ sao không nói chứ? " Minh Nhi tức giận mắng.
Trái ngược với biểu cảm của Minh Nhi, Vương Hoàng cười như được mùa, trông cô giận lên đáng yêu hệt như chú mèo làm nũng, với tình cảnh hiện giờ cô có chửi nghe cũng cực kỳ êm tai.
" Anh định để em ngủ thật rồi...nhưng tại em phản ứng thái quá anh không nhịn được...
Minh Nhi, đúng là em chỉ nên làm vợ anh chứ đừng đi làm diễn viên, mặc dù em đẹp nhưng diễn xuất tệ lắm..."
Nói rồi, Vương Hoàng lại ngửa cổ cười lớn, Minh Nhi nổi đóa, chuyện này có gì mà đáng cười?
Tức thì, cô quăng ngay chiếc gối vào mặt Vương Hoàng, mặc xác anh, cô gối đầu lên cánh tay, nhắm nghiền hai mắt.
Vương Hoàng lấy chiếc vòng tay gia truyền trong kệ tủ tự mình đeo vào cho Minh Nhi, đặt nụ hôn sâu lên vai cô.
Bàn tay hư hỏng lại bắt đầu không yên phận, Vương Hoàng luồn qua eo nhỏ, kéo Minh Nhi ôm chặt vào lòng, từ từ mò mẫm lên bầu ngực căng tròn, nó vừa chạm đến viền áo lót, Vương Hoàng lập tức khó chịu.
Minh Nhi đi ngủ mà vẫn cố ý mặc đồ lót phòng tránh anh, tức thì anh rút tay ra sau lưng Minh Nhi, một phát bung hết móc áo làm cô giật mình bật dậy theo phản xạ.
" Anh làm cái gì vậy? " cô quát lớn.
Vương Hoàng bày ra bộ mặt gian manh, đê tiện mà nói.
" Anh giúp em ngủ thoải mái hơn, cởi đồ lót ra không được sao? ".